Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Tôi chưa từng nghĩ quá khứ sống với Myungshin lại có ích như bây giờ. Tại sao không? Cậu ta là người muốn trở thành diễn viên, và tôi chỉ là giúp cậu ta ghi nhớ lời thoại với vẻ mặt chán chường và đọc lời thoại với đối phương. Lúc đầu, tôi chỉ coi đó như một quyển sách ngữ văn mà đọc. Tuy nhiên, cậu ta lại trở nên năng nổ và nói nhiều hơn khi tập diễn, và cậu ta bắt đầu thấy bất mãn với thái độ thờ ơ của tôi.

'Này, đọc có cảm xúc tí đi. Nếu anh đang diễn thì phải tỏ ra hạnh phúc giống như cái người trong kịch bản này chứ!'

'Gì đấy? Anh ngại hả? Haha, cái tên nổi tiếng mặt dày như anh mà giờ lại nói vậy đó, buồn cười ghê. Thì ra cũng có thứ mà anh không thể làm~'

Tôi bị xúc động bởi những lời khiêu khích của cậu ta và vì vậy đã cố tình đọc lời thoại một cách lố lăng hơn. Đọc càng lố, tôi càng thấy thú vị. Dần dà, từ một hoạt động nhàm chán và phiền phức, trở thành một phần của cuộc sống đời thường. Chúng tôi cười nhau và cuối cùng là biến nó thành một trò nô đùa. Đó là những ký ức thật lâu trước đây và giờ đã phai nhòa, kịch bản mà quản lý đưa cho tôi giúp tôi đọc một số lời thoại. Ít nhất thì tôi không còn cảm thấy ngại ngùng nữa. Bỏ lại vẻ mặt ngạc nhiên của ông chú, sáng sớm tôi đã không về nhà mà đi thẳng tới tiệm net.

Tôi bỏ đĩa CD nhận được từ quản lý vào và đeo tai nghe lên. Tôi đã nhờ ông chú ghi hình lại diễn xuất của các diễn viên mà ông đảm nhận. Sau đó đưa cho tôi xem. CD tự động phát, trên màn hình hiện lên một bóng người. Một người con trai thủ thỉ những lời ngọt ngào cùng với nụ cười ôn hòa. Tôi đã chọn một cảnh trong đĩa CD và xem đi xem lại liên tục cho đến khi trời sáng. Khi rời khỏi tiệm net, tôi có cảm giác như tôi đang là Myungshin trong bộ phim drama đó vậy.




Ngày nghỉ làm đầu tiên trong suốt cả 3 năm, tôi ngủ dậy khá muộn, ngày thứ 3 tiến vào toà nhà quen thuộc. Không chỉ có quản lý đang đứng đợi tôi. Khi tôi nhìn thấy Hansoo cũng đang đứng bên cạnh, cậu nhóc chìa tay về phía tôi với vẻ mặt căng thẳng như quản lý.

"Anh uống đi. Em nghĩ là sẽ cần thiết nên vừa tan học em đã mua nó đó."

Tôi chú ý nó kĩ hơn vì giọng điệu nghiêm túc đó, nhưng vẫn không thể hiểu được. Đưa tôi thuốc an thần làm gì vậy? Bên cạnh đó, quản lý cũng tiến tới một bước.

"Tôi không biết cậu theo đạo nào, nên đem hết đến luôn đây."

Ông chìa ra một dây chuyền thánh giá, chuỗi tràng hạt Thiên Chúa giáo, và chuỗi hạt ngắn của Phật giáo. Tôi lần lượt nhìn những gì họ đưa ra và mở miệng.

"Tôi không cần (đạo cụ)."

Có lẽ tôi nên báo từ trước nhỉ? Tôi thấy có lỗi một chút vì cậu ấy đã phải chạy đến đây ngay khi mới học xong. Để phòng hờ, tôi đã mang theo đạo cụ và để nó trong túi sau rồi. Tuy nhiên, biểu cảm của hai người đột nhiên cứng đờ khi nghe tôi nói.

"... Hở?"

Thật lâu sau, quản lý mới phát ra một âm thanh kì quái và Hansoo chen vào.

"Anh là psychopath à?"

Nói cái gì đấy? Khi tôi còn đang chăm chú nhìn cậu ta vì tôi không hiểu cái từ đó có nghĩa gì, quản lý chợt tỉnh táo lại rồi mắng Hansoo như thể cậu ta đã đụng chạm gì đến tôi vậy.

"Nói cái gì vậy hả? Haha, thằng nhóc này chỉ đang đùa cậu thôi, tại cậu trông không hề lo lắng tí nào đó mà."

... Đó là câu chửi thề. Chớp nhoáng, khi tôi dời tầm mắt về phía Hansoo, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau và cậu ấy chột dạ co rúm người lại.

"Em, em xin lỗi."

Là câu chửi thề kiểu Mỹ à? Tôi nheo mắt suy nghĩ, bỗng quản lý kêu lên 'A!' và rút ra một tờ giấy được gấp lại từ trong túi.

"Tôi có nghĩ ra vài cái nghệ danh rồi đây."

Sau đó, trên tờ giấy mà ông mở ra, tôi nhìn thấy cũng phải hơn 100 cái tên. Đưa tờ giấy cho tôi với ánh mắt đầy mong đợi, ông chú đọc lên từng cái tên một.

"Nói tôi biết cậu thích cái nào nhé. Đầu tiên, Lee Taemin..."

"Vâng, cái đó."

"Hả?"

"Tôi chọn cái tên Lee Taemin đó."

Có một chút thất vọng trên gương mặt ngơ ngác của người quản lý, nhưng thành thật mà nói thì cái tên cũng không quan trọng cho lắm. Tôi nhắc nhở thời gian để đánh lạc hướng ông.

"Chúng ta đi được rồi chứ?"

May mắn là nó có tác dụng, ông chú đã nhanh chóng thay đổi biểu cảm, đưa một tay lên tim và cầm thuốc an thần của Hansoo đưa lên miệng.

"Được rồi, đi thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fanfic