Chương 13
Chúng tôi đều chỉ gặp nhau khi về đêm, quản lý sau khi mỉm cười chào hỏi tôi, đưa tôi xuống tầng hầm của tòa nhà. Tôi được dẫn đến một căn phòng nhỏ trống trải trong một dãy phòng trông như dùng để tập vũ đạo. Dù đang là ban đêm nhưng vẫn có nhiều người trong các phòng tập, đèn đóm sáng trưng và nhạc được bật nhỏ. Khi tôi bước vào phòng tập có bức tường gương ở phía chính diện, ông chú dẫn tôi đến trước gương.
"Mai là phỏng vấn rồi, nên cậu không thể tập diễn xuất chỉ trong vòng mấy tiếng được, nhưng ít nhất thì cũng không thể để quá gượng gạo."
Khi tôi nhìn chằm chằm ông như đang cần giải thích, ông chú để ý thấy và nói một số điều về cuộc phỏng vấn.
"Tôi chỉ được quan sát vài lần thôi, đầu tiên thì họ sẽ lần lượt đặt câu hỏi cho các thí sinh. Nếu trả lời sai hoặc bắt ra được lỗi gì thì sẽ bị đuổi ra liền. Trong các cuộc phỏng vấn, thường thường thì các thí sinh hay trình diễn những kỹ năng đặc biệt, những người này chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn cũng phải mấy tháng rồi nên chỉ cần đặt vài câu hỏi là được. Ừ thì, còn tùy thuộc người phụ trách là ai, tôi cũng không thể nói ra cảm nhận ngay lập tức chỉ sau vài lời được."
Ông chú dừng nói rồi hạ giọng với ánh mắt trầm lắng.
"Có nhiều người muốn trở thành nghệ sĩ như vậy đấy. Ai cũng phải chuẩn bị trong thời gian dài và nỗ lực thật nhiều. Vậy nên tốt nhất là cậu hãy từ bỏ ý định trở thành người nổi tiếng một cách dễ dàng đi. Ngay cả khi có may mắn và tài năng thế nào thì cũng tuyệt đối không được thả lỏng. Nếu không nỗ lực thì ngày nào đó cũng sẽ đánh mất hết tất cả thôi."
"Tôi hiểu. Tôi sẽ chấm dứt ngay trước thời điểm đánh mất hết may mắn và tài năng đó."
"Chấm dứt... Ý cậu là cậu sẽ rời đi khi trả thù xong hả?"
"Vâng."
"..."
"Quản lý. Để tôi nói rõ lại một lần nữa. Tôi đang có ý định trả thù. Đó là mục đích của tôi."
Nên nếu ông không thích, hãy quay lưng rời đi ngay. Tôi mong là ông ta sẽ hiểu ý nghĩa của những lời này. Ông hạ mắt xuống nhìn tay của mình với ánh mắt khó xử.
"Phải. Nhưng tôi cũng cần một vài thứ. Như cậu nói đấy, tôi còn phải kiếm tiền ăn học cho bọn nhỏ nữa. Thật ra thì, hôm nay tôi bị cắt chức quản lý rồi."
Đúng như đã dự đoán, nhưng ông chú vẫn không nói gì. Ông ta cười, vỗ nhẹ tay tôi với ý nói tôi không nên lo lắng vì ông nghĩ tôi đang cảm thấy bối rối.
"Vậy nên cậu cứ làm gì mình muốn đi. Được rồi, chúng ta phải cố gắng lên nào. Cậu không biết đâu. Nếu cậu cố gắng thì có khi mục đích của cậu sẽ chuyển thành diễn xuất đấy."
Đang cười tươi, ông ta đột nhiên nghiêm mặt hỏi.
"Cậu có muốn làm việc gì khác ngoài diễn viên không?"
"Tôi không có việc gì muốn làm, nhưng mục tiêu của tôi là diễn viên."
"Vậy sao? Là vì Yoohan... Myungshin là một diễn viên à?"
Gật đầu, tôi hỏi một chuyện mà tôi đang tò mò. Bộ phim drama mà Myungshin nhắm tới vào năm sau. Khi tôi nói ra tựa phim, quản lý đã trả lời ngay.
"Đó là một dự án hoành tráng đấy. Nguyên tác đã là một cuốn sách bán chạy nhất rồi, bản điện ảnh ra mắt năm ngoái cũng rất thành công. Nên nếu bản drama cũng được chiếu thì độ phổ biến sẽ được đảm bảo. Nhưng mà bộ drama đó thì làm sao?"
"Tôi nghĩ là Myungshin đang nhắm vào vai chính của bộ phim đó."
Vẻ mặt của ông ta có chút méo mó trước lời nói của tôi.
"Cậu ta vẫn chưa đủ năng lực để đảm nhận vai diễn đó. Myungshin hầu như chỉ toàn đóng phim thần tượng nhẹ nhàng, hình tượng của cậu ta không phù hợp đâu. Nghĩ về nó thì dạo gần đây tâm trạng cậu cứ bất ổn kiểu gì, là vì cái này hả?"
Ông chú nghiêng đầu lầm bầm một chút rồi hỏi.
"Mà sao cậu biết được chuyện này?"
Tôi lảng đi thay vì trả lời.
"Cậu ta đang đánh chủ ý lên giám đốc Yoon của công ty này vì nghĩ người đó sẽ là nhà tài trợ cho bộ phim, có liên quan gì không?"
"G, gi, giám đốc Yoon?!!!!!"
Ông chú hoảng hốt, mở to mắt nhìn trông như một nhân vật hoạt hình. Có vẻ ông chú thật sự kinh hoảng nên đã nín thở trong chốc lát và hỏi lại tôi có thật là giám đốc Yoon hay không, tôi gật đầu.
"Ôi trời... Cho dù muốn tiến nhập giới giải trí nhanh đến mức nào thì cậu ta cũng phải né người cần né ra chứ. Sao cứ phải là giám đốc Yoon..."
Ông chú lắc đầu và thốt ra bằng giọng điệu sầu não.
"Nếu bị bắt được lỗi nào, thì cho dù có là minh tinh top đầu đi chăng nữa giám đốc Yoon cũng có thể dễ dàng lôi đầu người đó xuống nước, ngài ấy không sợ gì đâu."
Ông ta vẫn không giấu được nỗi lo lắng, luôn miệng nói rằng cậu ta kiểu gì cũng sẽ bị hủy hoại bởi danh tiếng. Có lẽ là vẫn còn một chút tình cảm sót lại. Ông thở dài rồi quay lại nhìn tôi.
"Tôi chắc là có nhiều lý do khiến cậu ta muốn giám đốc Yoon trở thành nhà tài trợ. Một khi ngài ấy nắm được quyền lực thật sự của công ty, không phải sẽ nhận được sự ủng hộ toàn diện của cả công ty sao? Tôi cũng nghe phong thanh rằng nơi này nằm trong số ít công ty giải trí có thể gây áp lực cho các đài truyền hình, thậm chí còn có thể tham gia vào quá trình biên tập cho các bộ phim drama nữa."
Quản lý lắc đầu nguầy nguậy.
"Không được, không thể coi nhẹ được. Ngài ấy có năng lực cực kì đáng nể, nhìn vào việc kiếm được rất nhiều lợi nhuận chỉ trong vài năm làm việc ở một công ty đầu tư điện ảnh của Mỹ, tôi thấy khả năng đề ra chiến lược phòng vé của ngài ấy rất xuất sắc. Thậm chí sau khi tôi chuyển đến đây, các nghệ sĩ vẫn còn thay đổi hình tượng nhiều lắm, dù sao thì tháng đầu vẫn là vô cùng khủng khiếp. Những nghệ sĩ tôi từng tiếp xúc thông qua nhà tài trợ, họ không phải chịu áp lực tuyệt đối nên vẫn còn duy trì được đến hiện tại. Dù sao, nếu không được công ty nâng đỡ thì diễn viên cũng chỉ là bù nhìn mà thôi. Vậy là Myungshin cũng đang theo đuổi mục tiêu của mình, nhưng mà... Ừm, nếu là vai chính của bộ drama đó thì chắc là do vấn đề bản quyền rồi."
"Bản quyền?"
"Công ty chúng ta đang sở hữu bản quyền phim drama của tác phẩm đó đấy. Nên đó cũng là lẽ thường tình nếu Dream muốn đảm nhận toàn bộ vai diễn của bộ phim, kể cả vai chính. Chúng ta chỉ mới ở khâu chuẩn bị thôi, chắc năm sau mới khởi quay được. Nhưng cậu hỏi tôi về chuyện này..."
"..."
"Nếu cậu muốn tìm đến vai diễn giống như Myungshin để trả thù thì tôi sẽ chỉ cười và lắng nghe thôi, nhưng nếu cậu cũng muốn giám đốc Yoon làm nhà tài trợ cho cậu, tôi sẽ cực lực phản đối."
"Tôi không có ý định tìm nhà tài trợ. Dù nó khá là cần thiết."
Ông chú nhăn mặt lại, tôi không hiểu rõ đó là ý gì, nhưng cũng chẳng còn gì để nói ở đây nữa. Tôi thậm chí còn không có một kế hoạch cụ thể cho những gì tôi định làm.
"Vậy giờ tôi phải làm gì?"
Khi tôi đổi chủ đề, ông chú đưa tôi đến gần gương với vẻ mặt đã lấy lại tinh thần, bắt tôi nhìn cho kỹ khuôn mặt của tôi.
"Giờ thì luyện tập cho phỏng vấn thôi. Trả lời câu hỏi tôi đặt ra cho cậu và xem rõ biểu cảm của cậu thay đổi như thế nào. Cậu phải biết mặt của mình trông như nào chứ, đúng không?"
Khi ông chú nói, tôi nhìn chăm chú vào bản thân trong gương. Một khuôn mặt có phần hốc hác và vô cảm xúc. Đôi môi có chút sưng phù lên và đã đóng vảy. Đó là cái nhìn rõ nét đầu tiên về bản thân tôi sau nhiều năm. Trông thật xa lạ, cứ như tôi đang nhìn một ai khác chứ không còn là tôi nữa.
"Nếu có nhiều thời gian hơn thì chúng ta đã có thể chuẩn bị một chút kỹ năng đặc biệt cho phỏng vấn rồi, nhưng hôm nay... Còn bây giờ, dù chỉ cần tránh bị lúng túng trước câu hỏi là được, nhưng cậu cũng nên thử nắm vững một vài lời thoại đơn giản trước."
Lời thoại, có nghĩa là phải diễn xuất sao? Trước ánh nhìn đầy nghi vấn của tôi, ông nhún vai.
"Tất nhiên là cậu sẽ lo lắng bởi vì cậu chưa từng diễn xuất bao giờ. Nhưng sẽ ổn thôi. Nếu cậu không đọc lời thoại được thì cứ phô cái bản chất thật của cậu ra đi. Dù sao thì vẫn nên chuẩn bị trước. Ừ thì, dù chỉ là đọc lời thoại đơn giản nhưng cũng có hơi khó khăn thật..."
"Tôi có thử đọc lời thoại."
"Hở?"
Cậu đang nói cái gì đấy? Ông chú trố mắt nhìn tôi khi tôi sửa lại lời của ông.
"Tôi đã từng đọc lời thoại."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro