Chương 11
Tôi nghĩ hôm đó là một ngày dài. Như thường lệ, tôi ngủ dậy lúc 6 giờ sáng, đi làm việc, và chẳng có gì thay đổi cả, nhưng một loạt sự việc đã xảy ra. Giống như chuỗi sự việc nối tiếp nhau chỉ trong một ngày vào 5 năm trước đó. Con đường phía trước tòa nhà thật vắng vẻ vì lúc này đã hơn 2 giờ sáng. Chất liệu xi măng màu đen và những vạch trắng cho thấy được đây là làn đường chỉ dành cho xe ô tô. Con đường đó đang cám dỗ tôi. Cứ băng qua đi. Bóng tối và sự trống trải của màn đêm thỉnh thoảng lại gây cho tôi một ảo giác. Tất cả mọi thứ, đều dừng lại. Cảm giác khoảnh khắc ngưng đọng trong tức thời đó mát lành như khí trời buổi đêm vậy.
"Chắc anh phải mệt lắm."
Một giọng nói vang lên đánh thức tôi về với thực tại. Cậu nhóc cũng đang đứng chờ xe quản lý mang đến trước tòa nhà với tôi. Tôi tỉnh táo lại và bật thốt 'Không hẳn' với cậu ta. Tôi không hẳn là mệt. Cũng không buồn ngủ gì.
"Anh nói anh là nhân viên giao hàng mà phải không?"
Gật đầu.
"Woa, nhưng mà trông anh chẳng giống người giao hàng tí nào. Tại vì nhìn kiểu gì cũng thấy anh là loại người có tính cách mạnh mẽ, em và quản lý còn tưởng anh từng ở trong băng đảng nhưng muốn cải tà quy chính các kiểu ấy chứ, hahaha... Ờm, bộ anh là xã hội đen thật hả?"
"Không."
"Quả nhiên là..."
"Tôi làm việc khác tương tự."
"..."
"Đùa đấy."
Khi cậu nhóc đang cứng đờ ra sợ hãi như thể sắp chạy đi mất nhận ra đó chỉ là một lời nói đùa, gương mặt cậu bừng sáng trong nháy mắt.
"Ư, woah~ em không ngờ đó. Haha, anh, anh thế mà cũng biết đùa. Sao tự nhiên em lại thấy tụi mình thân nhau hơn rồi á?"
Có thể vờ như tôi chưa đùa gì được không? Tôi đặt câu hỏi trong lúc suy nghĩ.
"Tiện thể, anh bao nhiêu tuổi vậy? Em nghĩ là anh lớn hơn em."
"26."
"Biết ngay mà. Em 21 tuổi, học năm 2 khoa Sân khấu Điện ảnh. Còn nữa, anh tên gì vậy ạ?"
Cậu ta hét toáng lên như trách mình xém nữa đã quên mất điều quan trọng nhất, nhưng một tiếng ồn vang lên nuốt chửng mất âm thanh của cậu ta.
BRRR~~~!!!
Tiếng động cơ xe ở gần đó lớn đến mức tôi nghĩ có thể làm nghiêng được cả trục trái đất, một chiếc xe thể thao phóng ra từ bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà. Rõ ràng đó không phải là xe của quản lý mà chúng tôi đang đợi. Đó là một chiếc xe ngoại hàng xịn, và nó chạy ngang qua chúng tôi một cách đầy thô bạo. Đến khi tiếng ồn của xe mất dần để lại khói bụi mịt mù, một tiếng cằn nhằn nhỏ phát ra ngay bên cạnh.
"Đó là xe của Yoohan hyung."
Cậu ta quay đầu nhìn về hướng chiếc xe biến mất, rồi nhún vai với tôi.
"Yoohan hyung khá là hám xe. Anh ta mà lái được chiếc xe tốt thì còn tự hào hơn cả việc trở nên được như mấy người nghệ sĩ mà anh ta hướng tới. Anh ta mua cái xe ngoại đó lúc chuyển sang công ty này làm đấy. Anh có biết không? Cái buồn cười ở đây là giá của cái xe đó vừa đúng bằng số tiền mà anh ta lừa được từ quản lý. Chậc... Càng nghĩ về nó em càng thấy tức không chịu được."
Cậu ấy liếc về phía cuối con đường vắng tanh nơi chiếc xe đã mất bóng. Tôi cũng nhìn theo và hỏi.
"Đó là ai?"
"Dạ?"
"Nghệ sĩ mà cậu ta hướng tới đó là ai?"
Được hỏi, cậu ta nghiêng đầu liệt kê ra vài cái tên. Hầu hết có vẻ đều khá là nổi tiếng, bởi đến tôi cũng thấy có chút quen thuộc với những cái tên này. Ngay lập tức đã có lời giải thích ủng hộ cho suy nghĩ của tôi.
"Họ đều là những diễn viên chính hàng đầu. Và cũng đều trực thuộc Dream. Sở trường của Yoohan hyung chính là tạo hình giống y những người đó. Điều đáng cười là không chỉ trong các bộ drama mà còn ở trên các chương trình TV, anh ta đều cố trưng ra biểu cảm khuôn mặt và giọng điệu y hệt như thể đó mới thực sự là anh ta vậy. Mệt như thế ai mà làm được chứ. Em không thể tin được đến cả hình ảnh thường ngày anh ta cũng phải diễn xuất nữa."
Cậu ta đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy rồi lại hỏi.
"A, tên! Anh phải nói tên cho em. Tên em là Lee Hansoo."
"..."
"Ờ, tên..."
"Lee Yoohan."
"À, Yooh... Hở? Ớ... Vậy là, tên của Yoohan hyung..."
Cậu ta hoảng loạn chỉ tay về phía chiếc xe biến mất.
"Anh có cùng tên. À đâu, đó chỉ là nghệ danh của Yoohan hyung... Ừm, nhưng mà không phải anh nói hai người có biết nhau từ trước rồi sao?"
Tôi đang không biết phải trả lời như thế nào, thì may mắn làm sao, đúng lúc đó một chiếc xe cũ kỹ trông như là của quản lý chạy đến bên cạnh chúng tôi.
Brr~
Quản lý dừng xe lại với tiếng động cơ cũ, phấn khích hạ cửa xe xuống vẫy tay với chúng tôi.
"Nào, mấy đứa lên xe đi."
"Quản lý ơi!"
Hansoo chạy đến bên cạnh cửa xe, nhìn tôi rồi run rẩy thốt lên.
"Quản lý biết gì chưa? Tên của anh ấy... là Lee Yoohan đó."
"Hả, thật á? Tên hay đấy... nhưng mà."
Ông chú cứng đờ trước lời của cậu nhóc, sau đó bình tĩnh lại suy tư nhìn tôi.
"Ờ thì, tên mà thôi, cậu có thể dùng nghệ danh... Ừm, à mà cậu lớn tuổi hơn Hansoo đúng chứ? Vậy Hansoo nên gọi cậu là hyung rồi."
Mắt thấy ông chú đang cố thay đổi bầu không khí và nói chuyện bằng giọng điệu tươi sáng, Hansoo cũng lanh lẹ trả lời.
"À vâng. Em gọi anh là hyung được chứ?"
"Không."
"Dạ?"
"Tôi không thích. Đừng gọi tôi là hyung."
Tôi dứt khoát từ chối và tiến tới mở cửa sau xe. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn về phía này của hai người bọn họ, nhưng tôi cố ý vào ngồi trong xe để tránh phải chạm mắt. Được một lúc lâu sau, tôi nhắm mắt lại khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Cơn buồn ngủ kéo đến như muốn kết thúc một ngày dài đằng đẵng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro