Chương 10
Ông chú soda vừa thấy tôi đã gào lên.
"AA! Mặt cậu làm sao vậy?!"
"... Đụng phải một tên điên."
Ông chú lầm bầm cố hiểu được câu nói này của tôi, mở to mắt.
"Tên điên? Trong công ty á? Lúc sáng sớm như này?"
Đến khi cậu nhóc cũng trố mắt nhìn như ông chú, như thể vạn câu hỏi lúc nào cũng chực chờ tuôn ra. Cuối cùng tôi đã phải thay đổi chủ đề trước ánh mắt đầy áp lực của hai con người kia.
"Vậy là ông đã quyết định sẽ ký hợp đồng với tôi?"
"Hở? À, thực ra ký với tôi thì chưa phải là hợp đồng gì đâu, chỉ là lời cam kết thôi. Hợp đồng thật sự là với công ty, và đó là chỉ khi nào cậu vượt qua được cuộc phỏng vấn... Không, nếu cậu thực sự muốn làm nghề này, cứ nghe tôi nói trước đã rồi hẵng quyết định."
Sau đó ông ấy bắt đầu sợ hãi.
"Trong cái giới này cậu sẽ không tồn tại nổi trừ phi cậu không lạ gì ác tâm. Nếu cậu muốn thành công nhanh chóng theo cách cậu định làm thì cậu phải chuẩn bị tinh thần vượt qua mấy loại chuyện này đi. Giới giải trí chẳng khác nào một đầu trường giành lấy sự sinh tồn để trở thành kẻ mạnh, dù chỉ vì một vai diễn nhỏ cũng có thể làm đủ thứ trò bẩn thỉu mà cậu không cách nào tưởng tượng được đâu. Thậm chí ngay cả khi cậu may mắn lấy được vai diễn nhờ vào nỗ lực không ngừng nghỉ, thì việc vai diễn đó đột nhiên lại rơi vào tay người khác ngay trước ngày quay phim cũng là điều thường tình. Nếu cậu sợ thất bại hay dễ dàng nản chí, vậy thì tốt hơn hết là cậu đừng nên bắt đầu nữa."
"Tôi hiểu."
"Không chỉ thế thôi đâu. Đừng hiếm lạ khi cậu bị người mà cậu tin tưởng nhất phản bội, dù điều đó ghê tởm thế nào... Nếu cậu muốn tìm nhà tài trợ, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng cho dù là phải ngậm ** cho một lão già 70 tuổi nào đó. Cậu có dám làm thế không?"
"Quản lý."
Tôi gọi ông ấy, đôi mắt lo sợ đó nhìn tôi.
"Tôi cũng không phải người tốt hay là ngây thơ gì."
"Nhưng, vẫn..."
"Tôi chỉ cần ông giúp tôi như cách mà ông thường làm. Còn lại những việc bẩn thỉu, ghê tởm đó thì để tôi tự quyết."
Ông ta trầm ngâm nhìn tôi, hỏi nhỏ.
"Rốt cuộc Myungshin đã làm cái quái gì với cậu vậy?"
Tôi chần chừ trong giây lát. Ông ta là một người tốt, tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ ông. Vì vậy tôi biết tôi không nên cứ mất trí đâm đầu vào trả thù như thế được, nhưng tôi cũng không còn cơ hội nào khác. Suy nghĩ như vậy làm đẩy lùi được phần nào cảm giác tội lỗi trong tôi, tôi mở miệng.
"Cũng tương tự những gì đã xảy ra với ông."
Tôi nói thêm là nó cũng không có gì đặc biệt.
"Chỉ là trả lại những gì tôi đã trải qua mà thôi."
Sau đó tôi đứng dậy và chỉ vào đồng hồ treo trên tường.
"Tôi muốn về ngủ, tôi còn phải đi làm."
Hai người bọn họ cũng nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế ngồi trước lời nói của tôi. Nào là xin lỗi vì giữ tôi lại lâu, vốn dĩ tôi không cần ở lại trễ như thế, biết vậy đã đặt đồ ăn khuya, đồ ăn khuya là nhất, hay là dạo này McDonald là ngon nhất, v.v... Khi tinh thần và cơ thể tôi sắp mệt lử để có thể duy trì với cuộc hội thoại giữa hai người này, điện thoại của quản lý vang lên, ông bắt máy và mở đầu bằng một lời xin lỗi. Sự im lặng kéo đến như một ân huệ, tôi trở nên gấp gáp hơn trong khi chờ thang máy đến. Nhưng giọng của quản lý khi nghe điện thoại có chút kỳ lạ.
"Trưởng phòng Park sao lại gọi điện cho tôi lúc sáng sớm thế này! Có chuyện... À, trễ thế này mà vẫn phải làm việc. Vất vả cho ngài quá. Ặc, ngài đang khóc đó à? Sao? Ngài muốn nghỉ việc vì cấp trên? ... À, ngài chỉ đang đùa thôi. Haha~ Tôi còn tưởng ngài nói thật chứ. ... Tôi xin lỗi. Dù sao thì, có chuyện gì vậy ạ? Vâng, đúng là thế. Á! Ngày mai sao? Nhưng mà... Vâng? Ng, ngài nói giám đốc Yoon có thể sẽ tới á?! Vâng, tôi hiểu rồi."
Ông chú liên tục gật đầu và trả lời điện thoại, vẻ mặt trở nên hoang mang vào phút cuối.
"Ngày mai tôi sẽ dẫn cậu ấy đến."
Ngay khi ông chú cúp máy, 'ting~', tiếng thang máy đến vang lên, nhưng tôi không lập tức tiến vào được. Bởi vì quản lý đã nắm chặt lấy tay tôi.
"L, làm sao đây? Ngày mai phải phỏng vấn rồi!"
Rốt cuộc đó là cái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro