24
Văn phòng của trưởng phòng Park ở tầng trên cùng của tòa nhà. Các văn phòng điều hành đều tụ lại một chỗ, nên chúng tôi phải đi qua nhiều cửa đóng với các cấp độ xác minh khác nhau từ lối vào cho đến sảnh, nhờ quản lý la lối với trưởng phòng Park mà chúng tôi mới có thể vào được. Tôi dẫm bước trên tấm thảm không một tiếng động và đi vào văn phòng cách lối vào không xa. Sau đó, trong một phòng họp nhỏ, tôi thấy trưởng phòng Park đã ngồi ở phía đối diện với một biểu cảm nghiêm túc. Vì biết chúng tôi đến đây là để kháng nghị, anh ta bày ra một khuôn mặt gom đủ những đường nét rắn rỏi của một người đàn ông, nhưng mà có vẻ không được hiệu quả cho lắm, vì tôi đã biết anh ta là một người mít ướt từ trước rồi.
"Quản lý Choi rất mạnh miệng nên tôi mới bảo hai người lên đây cùng nói chuyện, nhưng nói trước là sẽ không có tác dụng đâu."
Anh ta mạnh mẽ nói thêm với quản lý để anh ta dẫn dắt lại vấn đề trước.
"Tôi đã liên lạc với nhân viên mà ông gọi điện lúc sáng và họ nói đúng là ông có ý định chống đối họ. Tất nhiên quản lý Choi có vẻ là người bị hại nhưng mà..."
"Thì ra ngài còn biết là tôi bị ai đó hại."
Quản lý cắt ngang và tiến tới gần khiến trưởng phòng Park ngậm chặt miệng với vẻ mặt bối rối. Sau đó, quản lý gằn ra tên của cậu ta.
"Yoohan, là Song Yoohan đúng chứ?"
"Khụ, để xem nào. Tôi không biết nữa. Nếu ông chỉ nói khơi khơi thế mà không có bằng chứng..."
"Haha, tôi có thể đưa ra bằng chứng cho ngài xem luôn đây."
Nói xong, ông dùng điện thoại gửi tin nhắn đi đâu đó. Không lâu sau khi kết nối điện thoại với chiếc loa ngoài ông lấy từ trong xe, tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên. Quản lý cười, đưa điện thoại về phía trưởng phòng Park.
"Nghe kỹ nhé. Alo? Myungshin đúng không?"
「Ông nói thế là có ý gì? Cảm ơn vì tất cả đều nhờ có tôi là sao?」
Tôi có thể nghe thấy giọng nói đầy bực tức của Myungshin thông qua loa ngoài. Giờ đây, quản lý chỉ cười tủm tỉm đối với cậu ta chứ không còn phải cúi đầu như trước kia nữa.
"A, tất nhiên là cảm ơn vì đã lo lắng cho người mới của tôi rồi. Tất cả đều nhờ có cậu cả đó. Cảm ơn cậu vì đã lấy đi hết các tác giả studio đã ký hợp đồng với công ty mà chúng tôi mới có thể được tác giả Lee của studio XX chụp ảnh cho đấy."
Khi Myungshin hỏi lại 'Tác giả Lee?' như không thể tin được, quản lý liền cười lớn.
"Đúng là tác giả Lee đó. Haha, với lại, tôi cũng đã khiếu nại với công ty vì các tiết học đăng ký mà lại không dành cho những người mới không biết gì cả rồi. Vì vậy mà trưởng phòng Park đã cho chúng tôi một giảng viên chuyên dụng riêng đó! Há há, không phải nhờ vào cậu thì là gì nữa. Thật sự rất cảm ơn cậu nha. Lần này người được đưa tới là một giảng viên đại học..."
Tít, tít, tít~ Có vẻ đối phương đã cúp máy nên chỉ còn lại tiếng điện thoại phát ra từ loa. Sau đó, quản lý cũng tắt máy và ngẩng đầu lên nhìn trưởng phòng Park.
"Nếu bây giờ tôi kiến nghị với trưởng phòng Park về giảng viên chuyên dụng, vậy thì tôi nói đúng rồi chứ?"
Khi được quản lý hỏi, trưởng phòng Park lấy tay đỡ trán vì có chút nhức đầu.
"Tôi biết là đúng, nhưng mà ông nói dối như thế lỡ cậu ta tìm hiểu được rồi thì sao? Việc được chụp hình bởi tác giả Lee của studio XX thì chỉ cần kiểm tra..."
"Là thật."
"Hả?"
"Tôi mới đưa Taemin chụp hình ở đó về đây mà."
Quản lý nói bằng một giọng điệu tự đắc. Đúng là có chút khác biệt so với hình ảnh một quản lý phải chạy đôn chạy đáo ôm đống lon nước trên tay mà tôi gặp ngày trước. Đứng thẳng lưng và nhìn người đối diện đầy tự tin. Trưởng phòng Park chắc hẳn đang thấy ngạc nhiên, sau đó chớp mắt tằng hắng một tiếng.
"Khụ, vậy lỡ tôi không nhận được cuộc gọi nào thì sao?"
"Cậu ta sẽ gọi thôi."
"..."
"Vậy nếu có điện thoại gọi đến thì xin hãy để Taemin tham gia các tiết học đúng như theo hợp đồng ban đầu. Tôi cũng chẳng quan tâm nếu có mất có phí hoạt động đâu."
Trưởng phòng Park im lặng nhìn quản lý lên tiếng bằng giọng điệu nghiêm túc và gật đầu.
"Được. Tôi sẽ. Chắc chắn."
"Xin cảm ơn. Trưởng phòng Park. À đúng rồi, nhân tiện Taemin nói là có điều muốn hỏi ạ."
Ông ấy nhớ lại yêu cầu của tôi trước khi đến đây và hỏi trưởng phòng Park. Sau đó, trưởng phòng Park đột nhiên có chút cảnh giác như nhớ lại cái cảnh tượng tôi cầm dao đe dọa đó.
"Hừm, cậu muốn biết cái gì?"
"Xin hãy cho tôi biết đó là ai."
"Ai cái gì cơ?"
"Người đã ra lệnh kỷ luật quản lý của tôi."
Có nhiều lý do vì sao tôi lại yêu cầu tên điên đó kỷ luật quản lý của tôi, nhưng lý do lớn nhất vẫn là tôi muốn biết danh tính của hắn. Tôi vốn có thể dễ dàng hỏi hắn, nhưng tôi muốn kiểm tra lại trước khi hắn nói tôi biết. Tôi tự hỏi liệu hắn thực sự có thể làm được bất cứ điều gì mà tôi yêu cầu hay không. Và giờ thì cơ hội đã đến. Nhưng phản ứng của trưởng phòng Park có một chút quái lạ.
"Hả?"
Anh ta có vẻ rất bất ngờ nên chỉ trố mắt nhìn, tôi lại hỏi thêm một lần nữa.
"Nói thật thì, rất là kỳ lạ. Tại sao lại ép buộc kỷ luật chỉ vì một cuộc gọi còn không tính là kiến nghị chứ. Giống như có ai đó ở sau màn thao túng mọi chuyện vậy."
Tất nhiên đó là tôi rồi.
"À... Đó là... Nó..."
Anh ta sửng sốt mở miệng nhưng chỉ ấp úng phát ra âm thanh như một kẻ ngốc với đôi mắt mở to. Nhưng sao anh ta lại phải bất ngờ như vậy? Dù tôi biết có lẽ anh ta sẽ không trả lời dễ dàng được, nhưng không ngờ anh ta lại ngạc nhiên đến thế.
"Có phải vì cái người gây áp lực cho anh đó là một nghệ sĩ không?"
Quản lý vẫn luôn theo dõi bên cạnh bỗng nổi đóa lên hét lớn trước câu hỏi của tôi.
"Nghệ sĩ? Không lẽ lại là Song Yoohan? Cái thằng..."
"A, không. Không phải Song Yoohan. Cũng không phải nghệ sĩ."
Lần này đến lượt tôi sững sờ khi thấy anh ta phẩy tay phủ nhận. Hửm? Không phải nghệ sĩ sao? Vậy hắn ở một địa vị khác có thể ra lệnh cho anh ta? Tôi nhíu mày, hỏi lại trưởng phòng Park để xác nhận thêm lần nữa.
"Thật sự không phải là nghệ sĩ sao?"
Gật gật.
"Vậy sao anh phải ngạc nhiên như thế?"
Tôi không nhịn được mà hỏi, trưởng phòng Park nuốt nước miệng một cái và nói.
"Đúng là tôi rất ngạc nhiên. Tôi không ngờ là cậu thật sự sẽ hỏi câu đó."
Thật sự sẽ hỏi?
"Thực ra tôi có nhận được một mệnh lệnh."
"Mệnh lệnh... gì?"
"Khi có ai đó hỏi tôi về người kỷ luật thì hãy trả lời như thế này."
Anh ta lúng túng nhìn tôi và khó khăn mở miệng.
"Bớt lo chuyện của người khác đi 200 won, đồ ngu à. ... Là vậy đó."
Tôi xoay lưng lại, cố gắng nuốt những lời chửi rủa trong lòng sắp bộc phát tuôn ra. Được rồi, tôi thừa nhận. Hắn đúng thật là rắc rối hơn thế nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro