22
Tôi để quản lý ở lại phía sau và trở về chỗ đậu xe trước để xem những bức ảnh đã chụp trong 2 tiếng. Có lẽ là do phải làm những công việc không hề quen thuộc nên tôi mới cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đang cất bước đi bộ muốn được ngồi vào trong xe thì từ phía sau có ai đó gọi tôi lại.
"Hừmm, cậu Lee Taemin."
Tôi đứng lại ở cổng bãi đậu xe và xoay người lại nhìn tác giả Lee. Anh ta nhanh chóng đến gần và ho thêm lần nữa, liên tục nhìn đằng sau như đang sợ có ai đó đuổi theo anh.
"Hừmm, cậu đi đâu vậy?"
"Bãi đậu xe."
"Tới bãi đậu xe làm gì?"
"Tôi định nghỉ ngơi một chút trong xe của quản lý."
Sau đó anh ta bỗng mở to mắt.
"Mệt sao? Tốt lắm! Nếu cậu muốn thì có thể đến nghỉ ở chỗ của tôi trên tầng 2 đó! Nhân tiện chúng ta cũng có thể bàn về dự án khỏa thân ở đó luôn~"
Anh ta trả lời, đưa tay chỉ hướng lên trên đầy phấn khích, mắt tôi cũng nhìn theo anh ta.
"Không cần đâu."
Đến khi tôi hạ tầm mắt xuống vì không nghe thấy lời đáp lại, tôi thấy anh ta đứng sững lại với tay giơ lên.
"... Vì sao? Vì giám đốc Choi, quản lý của cậu Taemin à?"
"Không phải."
"Vậy à? Tôi... Hay là cậu không thích? Cậu thấy khó chịu với đàn ông sao?"
Chắc là 32 hoặc 33 tuổi? Anh ta trông tầm khoảng chừng đấy với những nếp nhăn mờ nhạt quanh viền mắt. Nhưng cái biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt anh ta lại trông như một đứa trẻ vậy. Tôi có cảm giác như nếu không có tài năng chụp ảnh thì anh ta sẽ khó mà sống được trên đời này. À không, có lẽ chính vì anh ta rất có năng lực nên mới trông ra như vậy. Cũng giống như khi bị thất tình thì anh ta vẫn sẽ vượt qua được bằng cách tìm kiếm một tình yêu mới.
Có lẽ hầu hết bất cứ ai cũng đều như vậy. Ngay cả khi bị thất tình hay bị phản bội, họ đều không chọn cách trả thù như tác giả Lee và quản lý, vì vậy Myungshin mới có thể yên bình mà đứng ở vị trí hiện tại. Tuy nhiên, đó chỉ là hầu hết, không phải ai trên thế giới này cũng vậy. Myungshin có lẽ đã bỏ qua điều đó. Vẫn có người bằng vào thời gian và sức lực chân chính của bản thân sẽ khiến cậu phải trả giá. Như tôi đây.
"Tôi không ghét bỏ điều đó. Cũng không khó chịu. Nhưng, cũng chẳng có nghĩa là điều đó sẽ ổn nếu cứ lăn lộn quanh đây và chơi đùa đâu. Thế nên, đi tìm một ai đó làm đối tượng thật sự của anh đi."
Nói thật, khi tôi nghe nói anh ta từng bị Myungshin đá rất thảm, không phải là tôi không nghĩ đến liệu có thể lợi dụng chuyện này được không. Thế nhưng, quản lý là đủ quá rồi, tôi không muốn lôi kéo thêm một ai đó không muốn trả thù vào đây nữa. Tôi không biết rõ tác giả Lee sẽ làm gì sau khi bị đá, nhưng có vẻ như anh ta đã quyết tâm sẽ không hẹn hò với nghệ sĩ nào nữa. Vì vậy, tôi cố tình nói ra bằng một giọng điệu khô khốc để người đối diện có thể nghe ra sự lạnh nhạt trong đó. Sau khi khuôn mặt đờ đẫn được một hồi lâu, anh ta lại mở miệng.
"Ư... Woa! Làm sao đây! Tôi sắp đổ cậu mất thôi!"
... Hả? Tôi tự hỏi liệu tôi có nghe nhầm không và nhíu mày lại, giọng nói đầy hưng phấn của anh ta vang lên đã xác nhận suy nghĩ của tôi.
"Không sao, tôi không cần cậu phải có cảm giác gì với tôi! Cứ để tôi lăn lộn chung với cậu đi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà. Hửm?"
Anh ta không phải người như quản lý. Anh ta chỉ là một tên ngốc mà thôi.
"Cậu muốn cái gì? Tôi quen biết nhiều người lắm, tôi có thể liên hệ họ quay CF (quảng cáo) ngay và luôn. Hay là, tôi cũng biết một đạo diễn phim điện ảnh này, nếu cậu muốn thì ngay lập tức..."
"Không cần!"
May mắn thay, một giọng nói lớn đã cắt ngang lời của tác giả Lee. Quản lý vừa chạy vừa thở hồng hộc đến đứng chắn trước mặt tôi và hất cằm lên.
"Đủ rồi đấy! Tôi tự nuôi diễn viên của mình được nên tác giả Lee hãy từ bỏ đi."
"Nhưng mà, tôi có thể cho Lee Taemin những gì cậu ấy muốn!"
"Gì chứ? Làm sao cậu biết Taemin muốn thứ gì? Taemin à, cậu đã nói hắn ta là cậu muốn trả thù Myungshin chưa?"
Chưa, nhưng giờ ông nói hết rồi đấy.
Tôi đáng lẽ nên nhận ra kể từ cái lúc ông ấy đem hết nỗi lo của ông về chuyện học phí của bọn nhỏ nói cho một tên nhân viên giao hàng lạ mặt chưa gặp bao giờ rồi chứ. Thật không may, tác giả Lee đã đứng bên cạnh dỏng tai lên nghe hết trước khi kịp phản bác lại quản lý, anh ta phản ứng.
"Trả thù? Sao, cậu tiến vào giới giải trí để trả thù à? Myungshin là ai?"
Chỉ ngay lúc đó quản lý mới nhận ra và thở hắt 'A!', nhưng tác giả Lee đã quay đầu qua với một tốc độ ánh sáng.
"À, Myungshin là tên thật của Song Yoohan!"
"Hơ! Tác giả Lee còn không biết tên thật của Yoohan đấy à?"
Quản lý tốt tính xác nhận cho anh ta. Lúc này mắt tác giả Lee bỗng nhiên mở to ra, anh ta quay sang nhìn tôi.
"Woa, cậu thực sự định trả thù Yoohan sao? Tuyệt thật đấy~"
Thay vì nhìn anh ta, tôi lại quay qua nhìn quản lý. Ông ấy chạm mắt tôi và rùng mình một cái, lùi lại một bước nắm lấy cánh tay của tác giả Lee đang vui mừng tột độ.
"Này, tác giả Lee, tôi, tôi chỉ đang đùa thôi ấy mà. Haha, trả thù cái gì đâu chứ..."
Quản lý cố gắng sửa chữa trong muộn màng nhưng không ai có thể tin tưởng được, ngay cả tác giả Lee ngốc nghếch này cũng không thể tin.
"Không thể nào. Trên mặt của giám đốc Choi cũng đang viết rõ đó là thật kia kìa. Vậy là, cậu muốn trả thù cho giám đốc Choi sao? Á Á, cho tôi vào đi! Tôi cũng muốn trả thù này!"
... Tự nhiên tôi chẳng muốn trả thù nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro