20
Cảnh tượng tương tự như lúc đến studio đầu tiên mở ra trước mắt. Thiết bị không xác định trải khắp nơi như một kho hàng, không có một chiếc cửa sổ nào, mọi ánh đèn đều đổ về phía phông nền trắng duy nhất được treo ở trung tâm. Studio của nhiếp ảnh gia theo lời của quản lý nói là tốt nhất hiện nay, cũng vắng lặng không kém gì địa điểm vừa rồi.
"Hôm nay ngài tác giả không có buổi chụp hình nào hết. Chúng tôi không nhận được lịch hẹn nào từ Dream cả."
Bên trong, một cậu thanh niên duy nhất làm việc ở bàn máy tính, đang lục lọi cuốn sổ ghi kín lịch trình và lúng túng trả lời. Nghe thấy thế, quản lý ngay tức khắc đã quay lại nhìn tôi. Đôi mắt tràn ngập tự tin giống như lúc mới xác nhận với tôi trước khi bước vào studio.
'Người đó nói là sẽ giúp cậu đúng không?'
Đã xác nhận với ông rất nhiều lần rồi mà, tôi chán nản gật đầu.
"Chúng tôi không có hẹn trước, nhưng chúng tôi đang cần phải chụp hình. Cậu biết tác giả Lee ở đâu không, để cậu ấy đến gặp chúng tôi thì cậu ấy sẽ biết liền đấy."
"Anh ấy đang bận việc riêng ở trên tầng. Vậy nên tôi có được dặn là hôm nay không được làm phiền gì hết..."
"À, vậy cứ gọi cậu ấy xuống đi, được chứ? Tụi tôi có lý do hết cả mà, đừng lo, cứ gọi thử đi."
Đến khi quản lý mạnh mẽ lấn tới, cậu thanh niên mới chịu gọi điện cho ai đó với vẻ mặt nghi ngờ. Suốt một thời gian dài, cậu thanh niên phải liên tục gọi điện dưới sự hối thúc của quản lý, cuối cùng cũng quay lưng lại bắt đầu nhỏ giọng nói gì đó. Quản lý nhìn tôi với ánh mắt hài lòng và giải thích cho tôi.
"Như cậu thấy đấy, có thể dựng nên một studio như thế này khi vẫn còn trẻ, năng lực của tác giả Lee phải nói là số một luôn đó. Nhưng mà cậu ta cũng rất cố chấp, cậu ta chẳng bao giờ chịu quay chụp cho những người mẫu mà cậu ta không thấy ưng ý cả, nên tôi có hơi lo lắng, nhưng mà cái người mà cậu gọi trên điện thoại đó đã nói sẽ giúp rồi, nên chắc chúng ta sẽ được chụp hình thôi."
Sau đó, tôi đã phải liên tục nghe những lời tán tụng về vị tác giả Lee này rồi quay sang nhìn cậu trai đã kết thúc cuộc gọi. Cậu ấy cả người căng cứng tắt điện thoại, vẻ mặt suy tư mở miệng với chúng tôi.
"Anh ấy nói là sẽ xuống ngay. Nhưng mà... anh ấy đang rất tức giận."
"Hở? Tức giận á?"
Sững sờ, quản lý kiểm tra lại gương mặt vô cảm của tôi một lần nữa, nở một nụ cười gượng gạo.
"Hình như tác giả Lee vẫn chưa nhận được liên lạc rồi. Đừng lo. Chắc chắn sẽ gọi đến ngay thôi ấy mà."
"Ai liên lạc vậy ạ?"
"À, thì là..."
Khi đang cố gắng niềm nở trả lời, quản lý liếc nhìn tôi lần nữa và nhỏ giọng thì thầm với tôi để cậu thanh niên không thể nghe thấy.
"Ừmm, không phải là tôi nghi ngờ cậu gì đâu, nhưng mà cậu chắc chứ?"
"Bây giờ thì xin hãy cứ tin tôi. Cho nên vị tác giả Lee này chắc chắn sẽ chụp ảnh."
Thấy tôi trả lời dứt khoát như vậy, quản lý liền nhẹ nhõm quay đầu lại nhìn.
"Haha, rõ ràng là đã liên lạc cho tác giả Lee rồi mà."
"Vậy là ai thế ạ?"
"..."
"..."
"... Một người rất quyền lực?"
"Dạ?"
Cậu thanh niên như muốn khóc há hốc mồm định nói gì đó thì bộp bộp bộp~ tôi nghe được một chuỗi tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Không biết có phải do đang ở dưới tầng hầm không mà tiếng chuông cùng với tiếng cửa mở vang lên 'Rầm!' thật lớn. Tiếp đó là một giọng nói vang như sấm.
"A, ĐM! Ai làm phiền tôi vậy hả?!!"
Đúng như lời quản lý kể, bước vào với cánh cửa mở toang là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng tầm 30. Và chỉ mặc độc mỗi một chiếc quần lót.
Điều thú vị nhất trên đời này có thể nói chính là đứng một bên xem người ta xâu xé nhau, nhưng nếu cứ lặp đi lặp lại mãi không dứt thì kiểu gì rồi cũng trở nên nhàm chán.
"Đã nói là không được làm phiền tôi rồi cơ mà? Muốn chết hả?"
"Sếp ơi, em có muốn làm phiền anh đâu, là vị này đến từ Dream... Ặc, nói gì đi chứ! Ông nói là sẽ liên lạc ngay mà, đúng không?"
"Ơ, sẽ liên lạc ngay thôi mà! Tôi đã nói là thật rồi mà hay nhỉ? Đây, tác giả Lee biết tôi này. Bộ trông tôi giống kẻ lừa đảo lắm hả?"
"Giám đốc Choi có cam đoan thế nào thì cũng thế thôi! Tôi không nhận được liên lạc nào hết. Và tôi đã nói cậu là dù có chuyện gì cũng không được làm phiền tôi rồi cơ mà!"
"Sếp! Em cũng định làm thế. Nhưng mà tại họ cứ luôn mồm nói là sẽ liên lạc với bên mình, em có biết xử lý thế nào đâu... Ông quản lý, không hề có liên lạc nào mà!"
"Ô hô, chắc chắn sẽ liên lạc! Còn tác giả Lee, dù quen biết tôi mà cậu vẫn nghi ngờ tôi là sao? Hả? Cậu không tin tưởng tôi đến thế à?"
"Gặp mặt có mấy lần mà đòi tin tưởng gì hả giám đốc Choi? Với lại đã nói vấn đề không phải là như vậy rồi mà? Tôi không nhận được cuộc gọi nào hết. Còn cậu! Tự lo mà giải quyết đi, gọi điện thoại là phá rối tôi rồi chứ gì nữa? Muốn bị đuổi việc hả?"
"AAA! Sếp làm ơn tin em cái đi. Tại ông chú quản lý nói là sẽ liên lạc mà..."
Cứ như một vòng lặp. Nhìn ba người đứng chụm lại thành tam giác rồi nói đi nói lại hết lần này đến lần khác làm tôi thấy khó hiểu vô cùng. Thú vui của họ đấy à? Tôi nghi ngờ, từ từ bước đến chỗ phông nền trắng đang được ánh đèn chiếu rọi. Đứng ngay chính giữa nó và chậm rãi xoay người nhìn một vòng những thiết bị xung quanh. Đây là những thứ mà tôi phải tập làm quen kể từ bây giờ.
Kì lạ là không có chút sợ hãi hay run rẩy nào hết. Có lẽ phần lớn cũng do cái tính không biết sợ này của tôi, nhưng tôi vẫn không thể hiểu được. Vì sao tôi phải lo sợ khi đứng trước camera? Tôi đứng nhìn đống thiết bị mà tôi cho là để hỗ trợ camera trước mặt này, sau đó chợt nhận ra không biết từ lúc nào xung quanh tôi đã trở nên yên tĩnh. Khi tôi đảo mắt nhìn qua, ba người bọn họ đều đang nhìn tôi với những biểu cảm khác nhau. Tò mò, nhăn mặt, lo lắng. Trong số họ, người mặt mày khó chịu đã bước lên phía trước.
"Này, anh không được tùy tiện đi vào đó đâu..."
Tôi cắt lời cậu thanh niên đang vẫy tay bảo tôi đi ra ngoài và quay qua nhìn người đứng bên cạnh cậu ta. Người đang nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
"Tôi nghe nói anh chỉ chụp ảnh cho người mà anh muốn."
Trước câu hỏi của tôi, tác giả Lee chỉ mặc mỗi cái quần nhếch một bên lông mày lên.
"Phải."
"Vậy thì không liên quan gì cả. Dù ai gọi điện cho anh cũng vậy mà thôi."
Anh đáng lẽ nên nhìn tôi trước rồi quyết định mới phải. Nhận ra ẩn ý đằng sau lời nói của tôi, anh ta im lặng đứng nhìn tôi một hồi. Sau đó nghiêng đầu qua một bên và nói.
"Cởi áo của cậu ra."
Đó là một yêu cầu bất ngờ nhưng tôi cũng không quan tâm gì nhiều mà nghe theo. Hai tay đan chéo nắm lấy cổ áo thun kéo lên. Duỗi đầu và tay ra, tôi ném áo thun xuống sàn nhà. Và đối mặt với anh ta với thân trên đã cởi trần. Tôi cảm nhận được cơn lạnh phớt qua làn da bị phơi bày, nhưng tôi không thấy có vấn đề gì. Và cũng chẳng thấy xấu hổ tí nào. Không phải trước mặt tôi còn có người mát mẻ hơn hay sao? Trong lúc tôi tự hỏi liệu tác giả Lee này có đang thấy xấu hổ hơn hay không, anh ta quan sát kỹ cơ thể của tôi đến khi tôi bắt đầu thấy nhàm chán. Khi tôi chỉ im lặng đón nhận cái nhìn của anh ta, tôi nghe thấy một câu hỏi.
"Cậu có làm công việc lao động chân tay gì không? Cơ bắp này không giống như do tập thể hình."
Quản lý đứng bên cạnh đã nhanh chóng giải thích cho phỏng đoán của anh ta.
"Haha, lao động chân tay gì đâu chứ. Taemin chỉ từng làm công việc giao hàng thôi. Chắc là do phải khuân vác hành lý..."
"Tôi có lao động chân tay."
Vút, tôi cảm giác được quản lý quay ngoắt qua nhìn tôi đến mức có thể nghe ra được tiếng gió.
"Gì cơ? Nhưng mà, cậu là nhân viên giao hàng mà đúng chứ? Với lại, cậu còn phải làm thêm ca đêm ở trung tâm phân phối hàng hóa nữa mà. Không phải sao?"
"Phải. Vào ngày thường."
"..."
"Tôi chỉ làm việc lao động chân tay vào cuối tuần."
"Vậy rồi cậu nghỉ ngơi khi nào?"
"Tôi không có ngày nghỉ."
Tôi cũng không biết vì sao, rời mắt khỏi khuôn mặt cứng đờ của quản lý và quay qua nhìn tác giả Lee. Trong chớp mắt tôi đã nghĩ đôi mắt của anh ta đang cười, nhưng anh ta ngay lập tức đã trở lại bình thường và nói gì đó.
"Ồ, vậy thì thường thôi."
Quản lý đứng bên cạnh đang định chen ngang vào nhưng tác giả Lee đã đưa tay chặn ông lại.
"Cậu trông không tính là quá mức đẹp trai hay gì. Ngoại hình như cậu trên thế giới này đầy rẫy ra. Cho dù trước kia cậu có được khen ngợi đẹp trai thế nào, thì nó chẳng là gì ở đây cả. Ngược lại, trong mắt tôi, cậu còn chưa thể tính vào loại tầm trung nữa. Ừm, lâu thì cũng được 1, 2 năm, mặt cậu sẽ được biết đến nhiều hơn chút, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, với chút danh tiếng đó thì đến cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì, chắc chỉ còn nước kinh doanh buôn bán được chút. Sau này có tiêu tùng sớm thì chắc cũng chẳng có ai nhận ra đâu ha."
Câu nói sau cùng dự đoán tương lai của tôi nồng nặc sự chế giễu. Tôi có thể nghe thấy quản lý nhỏ giọng tức giận nhắc nhở tác giả Lee, nhưng ngay lập tức đã bị chôn vùi bởi câu hỏi của tôi.
"Vậy là anh không muốn chụp?"
Khi tôi hỏi một cách khô khốc, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên.
"Đâu có."
"Vậy thì chụp ảnh thôi."
Trước kết luận của tôi, anh ta lại nhếch khóe môi lên cao hơn và nói với quản lý.
"Ông tìm ra cậu ta ở đâu đấy? Càng nhìn càng thấy hấp dẫn."
Gương mặt của quản lý vốn đang còn chút căng thẳng, giờ đã hoàn toàn giải tỏa bởi lời nói của anh ta và mỉm cười.
"Đúng chứ? Nhìn mãi vậy, không phải cậu muốn chụp sao? Vậy thì nhớ chụp cho đẹp vào đấy."
"Được, tôi sẽ chụp. Thay vào đó hãy giúp tôi một việc."
"Nếu được thì tôi sẽ giúp tác giả Lee, nhưng mà... Việc đó thì không được!"
Tôi không biết 'việc đó' là cái gì, nhưng biểu cảm của quản lý bắt đầu trở nên sợ hãi. Sau đó, tác giả Lee lẩm nhẩm 'Ầy, không đụng vào đâu' với vẻ mặt ủ rũ.
"Vậy thì là gì?"
Khi quản lý cảnh giác hỏi lại, anh ta cười tủm tỉm chỉ vào tôi như chưa từng có vẻ buồn bã nào trên mặt.
"Tôi đang làm một dự án cá nhân và tôi muốn cho cậu ấy vào."
Nghe vậy, quản lý không còn lo lắng gì nữa và nhẹ nhõm gật đầu.
"Nếu là cậu làm thì đương nhiên là chúng tôi hoan nghênh rồi. Mà dự án gì vậy?"
"Khỏa thân."
"Haha, khỏa... Cái gì cơ?"
Nở một nụ cười trên môi, quản lý cố giữ vững trừng mắt nhìn đối phương. Tác giả Lee bỗng giật bắn mình trước ánh mắt này, nhanh chóng tỏ thái độ nhờ vả.
"Ài, giám đốc Choi, cho tôi chụp đi mà. Ha? Tôi vẫn luôn muốn chụp một cơ thể như vậy đó! Tôi mong ước một hiện thực thật sự thể hiện được vẻ đẹp của cuộc sống, chứ không phải là một mớ cơ bắp được cố ý tạo ra!"
"Tuyệt đối không được."
"Được."
Vút, lại là một tiếng gió. Bỏ qua sự nghi ngờ rằng liệu quản lý của tôi có bị đau cổ với cái tốc độ đó hay không, tôi lặp lại những gì tôi vừa mới xen vào.
"Tôi sẽ chụp. Khỏa thân."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro