Chương 1
Ở bên cạnh Chu Nguyên Kỳ đến năm thứ bảy.
Hắn lựa chọn phụ lòng ta, quyết định lập nữ nhi thừa tướng làm Hậu.
"Vân Nhi có xuất thân cao quý, mà lai lịch của nàng không rõ."
"Nhưng chỉ cần nàng cung kính với nàng ấy, ta vẫn sẽ phong nàng làm Phi."
Nhưng hắn từng nói, cuộc đời này chỉ cưới một mình ta, tuyệt không phản bội.
Là phụ nữ xuyên không, ta sẽ không chia sẻ trượng phu với người khác, lựa chọn rời đi.
Nhưng Chu Nguyên Kỳ lại giam cầm ta.
Hắn không cho ta rời đi rồi lại dung túng Tạ Vân Nhi nhục nhã ta.
Đêm đại hôn, hắn lại tới khuyên bảo, bị ta cự tuyệt lần nữa.
Chu Nguyên Kỳ tức giận: "Ở đây, nàng là bông lục bình chỉ có thể dựa vào ta mà sống, hiểu chưa?"
Sau khi hắn rời đi, cô bạn thân đột nhiên xuất hiện.
Nàng mở rộng vòng tay với ta...
Nàng nói: "Nghênh Nghênh ngốc nghếch à, tớ tới đón cậu về nhà đây."
1.
Đây là tháng thứ ba ta bị Chu Nguyên Kỳ giam cầm.
Qua cửa sổ, ta có thể nhìn thấy pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời.
Thị vệ trông coi ta khẽ thì thầm.
"Hôm nay Đế Hậu đại hôn, khói lửa đầy trời, không khí rất náo nhiệt."
"Đúng vậy, ngày vui như thế mà mấy người chúng ta chỉ có thể đứng ở chỗ này trông coi vị kia, thật xui xẻo!"
Dường như bọn họ còn không hề lo lắng việc bị ta nghe thấy.
Có lẽ, vốn là cố ý nói cho ta nghe.
Một thị vệ trong đó đứng cách lớp cửa sổ, để lộ nụ cười khiêu khích với ta.
"Khương Nghênh là loại nữ tử không rõ lai lịch, có thể ở bên Bệ hạ bảy năm đã là phúc phận cực lớn. Còn mưu toan trở thành chính thê của Bệ hạ, đoạt Hậu vị của tiểu thư nhà ta, quả nhiên là không biết trời cao đất rộng."
Ta biết hắn, hắn là người hầu của Tạ gia, Tạ Tam.
Hiện giờ xuất hiện ở chỗ này...
Tám, chín phần mười là Tạ Vân Nhi bày mưu đặt kế, muốn ngày ngày nhắc đi nhắc lại những lời xấu xa này bên tai ta.
Không có gì đáng buồn hơn bằng trái tim đã chết.
Nếu như ta bi phẫn, sau đó lựa chọn tự sát, hẳn là Tạ Vân Nhi sẽ rất cao hứng.
Vậy thì...
Nàng ta sẽ không cần lo lắng về sự tồn tại của ta sẽ gây nguy hiểm đến vị trí mà nàng ta khó khăn lắm mới có được.
Ta ngước mắt nhìn pháo hoa còn đang nở rộ ngoài cửa sổ.
Đây là một vương triều hư cấu, không tồn tại trên bất cứ trang sử nào.
Cho nên thứ pháo hoa này vốn cũng không có.
Lúc ta mới xuyên không đến đây, Chu Nguyên Kỳ còn là một Hoàng tử không được sủng ái.
Vì để giúp hắn đạt được mong muốn.
Ta nghiên cứu hồi lâu, rốt cuộc cũng nghiên cứu ra pháo hoa vào ngày sinh nhật Đế vương.
Vì để cho hắn có thể tỏa sáng rực rỡ trong ngày hôm nay.
Chúng ta từng ôm nhau dưới bầu trời đầy pháo hoa, thổ lộ tình cảm với đối phương.
Hắn hứa hẹn với ta: "A Nghênh, chờ đến ngày ta làm quân vương, nàng sẽ là thê tử duy nhất của ta. Ngày chúng ta đại hôn, ta sẽ b.ắ.n pháo hoa suốt một đêm để tất cả mọi người có thể chứng kiến sự hạnh phúc của chúng ta."
Khi đó, ta thật sự tin lời của hắn, cũng rất mong chờ trận pháo hoa thịnh yến này.
Đáng tiếc...
Cuối cùng pháo hoa cũng nở rộ, chỉ là không phải vì ta.
2.
Thật ra, ta không phải là người của thế giới này.
Một ngày nào đó của bảy năm trước.
Ta và bạn thân mở xem một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, mới xem mấy chương đã thấy trời đất quay cuồng, ta liền xuyên vào.
Ta không rõ tình tiết câu chuyện, không biết nam nữ chính là ai, đối với ta mà nói tất cả mọi việc quá mức xa vời.
Chỉ biết vương triều xa lạ này có chủ nghĩa phong kiến cực hạn.
Ta sợ bị coi là người ngoài hành tinh.
Liền cuộn mình trong rừng trúc vùng ngoại ô, tìm một gian nhà trúc rách nát, gian nan sống sót.
Chỉ hy vọng có một ngày...
Ta mở mắt ra, liền phát hiện mình đã trở về nhà, nhưng có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ.
Đáng tiếc, mỗi ngày tỉnh lại, nhất định đều là thất vọng.
Tình cờ gặp được Chu Nguyên Kỳ là chuyện rất đơn giản.
Hắn bị các Hoàng tử khác ám sát, sau khi bị thương nặng, hắn ngã xuống trước gian nhà trúc rách nát của ta.
Ta vốn không muốn cứu hắn, nhưng hắn kề kiếm lên cổ ta, lại ném cho ta hai thỏi vàng.
Ta chỉ có thể cắn răng kéo hắn vào gian nhà trúc.
Sau khi bẻ gãy thỏi vàng thành từng khối nhỏ, không nhìn ra hình dạng ban đầu, ta mới dám cầm vàng vào thành.
Có vàng trong tay, ta mời đại phu cho hắn, sắc thuốc cho hắn.
Ngày ngày ở chung.
Ở thời đại xa lạ và ngột ngạt này, ta có người bạn đầu tiên.
Lúc đầu, ta chỉ muốn nói chuyện với ai đó.
Tới nơi này quá lâu, thứ làm bạn với ta cũng chỉ có rừng trúc, không ai có thể nói chuyện cùng ta, thật sự quá cô đơn.
Mục đích ban đầu rất đơn giản.
Nhưng không ai ngờ rằng, ba tháng ở bên nhau sẽ khiến chúng ta yêu nhau.
Nếu như nhất định không thể quay về.
Vậy thì ta liền thuận theo triều đại này, tìm một người thật lòng yêu thương ta, nguyện ý ở trong gian nhà trúc rách nát này, hạnh phúc cả đời.
Đó là kết thúc mà ta đã mong chờ từ lâu.
Nhưng ta không mong đợi...
Chu Nguyên Kỳ sẽ là Hoàng tử của vương triều phong kiến này.
Lúc đầu, ta sợ hãi đến nỗi muốn rời đi.
Hắn lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nói với ta rằng hắn tuyệt không có lòng tham Đế vị.
Hắn nguyện ý làm một Vương gia nhàn tản, tiêu d.a.o cùng ta cả đời, đây cũng là mong muốn của hắn.
Mà hắn cũng từng làm như vậy.
Sự tồn tại của ta làm cho hắn không ngẩng đầu lên được trước mặt tất cả Hoàng tử.
Bởi vì ta không có thân phận, bối cảnh.
Một nữ tử không rõ lai lịch đã khiến hắn phải buông bỏ tất cả dã tâm, cũng bị tất cả mọi người khinh thường.
Nhưng hắn nói: "Không sao, ta chỉ muốn ở bên nàng mà thôi, như vậy là đủ rồi."
Nhưng thế sự khó liệu, tiên đế đột nhiên bị bệnh nặng, tất cả Hoàng tử bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
Giết đến đỏ cả mắt, có người nhằm trúng vào ta.
Trong ngày du xuân, ta đứng trong rừng hoa đào nở rộ, bị ca ca của hắn đ.â.m một kiếm thủng lồng ngực.
Thanh kiếm đó rất sắc.
Biển hoa đầy trời, m.á.u tươi khắp nơi, ta đau muốn chết.
Đợi đến khi tỉnh lại.
Chu Nguyên Kỳ dịu dàng đến cực hạn kia cũng g.i.ế.c người đến đỏ mắt rồi.
Hắn ôm ta, ánh mắt áy náy, còn hứa hẹn với ta rằng sẽ tuyệt đối không để cho người khác tổn thương ta.
Cũng từ đó trở đi, hắn nói hắn muốn tranh đoạt Đế vị.
"A Nghênh, chỉ khi ta lên làm Hoàng Đế thì ta mới có thể bảo vệ nàng thật tốt."
Sinh vào nhà Đế vương, vận mệnh không phải do con người sắp đặt.
Chẳng sợ hắn có vô tâm với Đế vị.
Nhưng chỉ cần hắn còn sống, sẽ trở thành cái đinh trong mắt người khác.
Mà ta là người hắn quan tâm, sẽ trở thành điểm yếu, trở thành quân cờ mà các Hoàng tử khác nhắm đến.
Mạng của chúng ta, nếu như không đi tranh giành thì cũng chỉ có thể giao vào tay người khác.
Mà hắn xưng Đế là vì muốn bảo vệ ta.
Hắn có dã tâm, cũng có thủ đoạn, dễ dàng thu hút sự chú ý của Thừa tướng.
Đối phương muốn liên hôn nhưng Chu Nguyên Kỳ lại cự tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro