7
Chương 18: Có ba loại người.
Beta: roseila.
Edit: yocohamamisari.
Chờ La Sinh Nhược Du Nhiên khóc nức nở xong, Du Niệm và Lương Lễ đã ăn xong bữa khuya Thất Nương làm rồi về phòng ngủ.
Phòng La Sinh Nhược Du Nhiên nằm cạnh phòng Du Niệm, cho nên trước kia một phòng tối sầm, một phòng đèn sáng ngời làm cho mọi người đều khắc sâu ấn tượng. Tiểu thư Du Nhiên thật là một cô bé chăm chỉ lại ngoan ngoãn, nhìn lại Du Niệm mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên cao, thật sự là mất mặt gia tộc La Sinh Nhược.
Lúc Du Niệm về phòng thì thấy một con chó lớn như con sói, thân hình cao to, hai con mắt thật khí thế, chính là một chân bị thương, đi đường khập khiễng, nhìn thấy Du Niệm liền vẫy đuôi lấy lòng.
Du Niệm nhíu mày, đang muốn ngồi xổm xuống thì có một người hầu chạy ra, kêu lên kinh hãi: "Tam tiểu thư! Xin tam tiểu thư không nên tức giận, tôi lập tức đem con chó này đi." Nói xong liền quay ra bắt chó, nào ngờ tay vừa đưa qua đã bị cắn một nhát.
"A!" Người kia bị cắn máu chảy ra rất nhiều, trong tay bỗng xuất hiện một lưỡi dao. Người gia tộc La Sinh Nhược, cho dù là một người hầu đi ra ngoài vẫn có thể lấy một địch trăm.
"Thôi được rồi." Du Niệm thản nhiên lên tiếng, con chó kia liền nhả ra, Du Niệm đưa mắt nhìn người hầu: "Con chó này tôi muốn, có vấn đề gì không?"
Người hầu vẫn chần chờ: "Tam tiểu thư, con chó này vốn do được người hầu phòng bên nuôi dưỡng, gần đây có chút không bình thường, luôn chạy về hướng bên này, cắn vài người bị thương, ngài như vậy..."
"Không có việc gì." Du Niệm nói xong liền bước đi, con chó lập tức phe phẩy đuôi đi theo. Ánh mắt người hầu nhìn theo trừng to, con chó dữ như vậy mà cũng có một ngày nghe lời!
Đối với La Sinh Nhược Du Nhiên, Du Niệm không có chút tâm tình để ý tới, cô ta còn không thú vị bằng nữ vương bạo lực Đan Vận Hi đâu!
Lúc không ai để ý, con chó đang đi bỗng đi chậm lại, lông trên người vì bị bệnh mà xấu xí bỗng trở nên óng mượt. Càng bất ngờ là con chó thế mà lại chậm rãi lớn lên, vốn chỉ cao đến đùi Du Niệm nay đã cao đến ngang eo Du Niệm mà Du Niệm cao 1m68.
Cải tạo tế bào không phí bao nhiêu sức của Du Niệm, dù sao trời cho cô cùng Ly Nhi loại dị năng nghịch thiên. Không có hạn chế gì, chỉ cần suy nghĩ trong đầu là có thể làm việc mình muốn. Thật ra cải tạo lại tế bào cần trả giá bằng ý chí lực, cải thiện mỗi một tế bào hoặc kích hoạt tế bào đều sinh ra ít nhiều cảm giác đau đớn, chỉ là xét theo diện tích cải tạo mà sinh ra mức độ đau đớn khác nhau.
Giống như con chó này được Du Niệm kích hoạt lại toàn bộ tế bào, kích hoạt tế bào này giống như đánh chết rồi cứu sống. Loại đau đớn này giống như đánh nát xương cốt rồi nối lại. Cũng may Du Niệm là thú chủ, ở bên người cô có thể giảm bớt cảm giác đau đớn của nó.
Những thứ không tốt trong cơ thể nó đã được loại bỏ, làm cho tế bào trao đổi chất nhanh hơn khiến bộ dáng nó cao hơn một chút, cơ bắp tràn ngập năng lượng, bạn có thể tưởng tượng một con chó có sức bật như một con báo săn không?
Sau khi hoàn thành quá trình cải tạo, con chó vì quá mệt mỏi mà mềm người ngã xuống.
Thất Nương quản lý phòng bếp rất tốt, các loại nguyên liệu nấu ăn đều được phân biệt cẩn thận, tìm mãi mà không thấy một chút đồ ăn thừa nào cả. Du Niệm nhìn một miếng thịt bò ở trên thớt, vẻ mặt vô cùng cổ quái, quay đầu nhìn con chó không có sức đứng lên, dao trong tay do dự mãi không hạ xuống. Trong đầu bỗng dưng nhớ lại cảnh Ly Nhi miệng nhai miếng bít tết nàng làm nước mắt đầy mặt khẩn cầu cô không bao giờ vào bếp nữa...
Thực sự khó ăn như vậy sao? Rõ ràng Kỷ Khuynh Nhiên ăn rất vui vẻ...
Du Niệm nghĩ về khả năng nấu ăn của mình, có chút bất mãn chu miệng lên. Vì sao Ly Nhi nấu ăn có thể làm ra mỹ vị khiến người ta tưởng đem đầu lưỡi hoà tan còn cô nấu ăn lại khiến người ta hận không thể không có đầu lưỡi?
Bất đắc dĩ, vì không muốn con chó cô vừa mới tìm được đã chết, Du Niệm trực tiếp băm thịt bò cho Lông Dài ăn (vì lông của con chó này rất dài nên gọi là Lông Dài), ăn thịt tươi coi như bồi dưỡng một chút dã tính cho nó.
Du Niệm nuôi chó để làm gì?
Đêm đó, La Sinh Nhược Du Nhiên lén lút đẩy cửa phòng Du Niệm, cô ta có chìa khoá phòng Du Niệm trong tay. Chính là mới chỉ thò đầu vào đã có cảm giác mặt bị cái gì đó lạnh lạnh liếm, làm cô ta đứng yên tại chỗ không dám cử động. Vài lần liên tục làm cho cô ta sợ tới mức tè ra quần, cẩn thận cái gì đều vứt ra sau đầu.
Lông Dài tận trung với cương vị gác cửa, sau đó bước chân thật nhẹ nhàng đến giường Du Niệm ngủ. Ngao ~ nó thật hạnh phúc, có thể tiếp xúc gần gũi như vậy với chủ nhân.
Hôm sau.
Du Niệm mang điểm tâm Thất Nương đến học viện Bautis, đi đến lùm cây ngày hôm qua, dễ dàng tìm thấy bạn trai đương nhiệm, người lười đến nỗi làm người, thần đều tức giận – Khúc Quyến Si.
Ngửi thấy mùi hương khiến người ta thả lỏng thể xác và tinh thần đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn cả so với thuốc trợ ngủ ngon, Khúc Quyến Si miễn cưỡng mở mắt, nhìn Du Niệm ngồi bên cạnh, trong mắt loé qua tia tàn khốc: "Ngày hôm qua cô đi chấp hành nhiệm vụ sao?"
Du Niệm mở hộp cơm tiện lợi, liếc mắt nhìn Khúc Quyến Si một cái, đôi mắt trong suốt nhuốm vẻ nhu hoà, gật đầu: "Ừ."
Gắp một miếng tôm đưa đến bên miệng Khúc Quyến Si, Khúc Quyến Si há mồm theo bản năng ăn, ăn xong mới cau mày, trong mắt hiện lên chút cổ quái, làm sao mình quen với nữ nhân này nhanh vậy? Quả nhiên mình đối với cái gì giúp ngủ ngon đều không có sức chống cự như vậy sao?
"Tôi nghe Đan Vận Hi nói, cô mời đạo tặc thế giới trở thành bạn giường của cô?" Khúc Quyến Si hơi nheo mắt. Loại chuyện này rơi vào trong tai người đàn ông nào cũng không chịu nổi, cho dù cậu không có cảm tình với nữ nhân này, chỉ là chơi đùa thôi, nhưng đây cũng là cô ta phản bội một cách trắng trợn!
Bên tai truyền đến vài tiếng bước chân, Khúc Quyến Si miễn cưỡng nhìn qua, thấy là sáu điện hạ khác liền mặc kệ, đôi mắt lười biếng nhắm lại một nửa, trông như con báo lợi hại tàn bạo, đôi môi mím lại cho Du Niệm biết sự khó chịu của cậu.
Nhưng mà, Du Niệm chỉ nghiêng đầu, khoé miệng chứa nụ cười nhạt tao nhã: "Đúng vậy nga."
Du Niệm thừa nhận rõ ràng làm Khúc Quyến Si ngẩn ra, sáu người kia cũng không khỏi dừng bước chân. Câu hỏi của Khúc Quyến Si bọn họ cũng mơ hồ nghe thấy, hơn nữa ngày hôm qua Đan Vận Hi bị Du Niệm làm cho tức giận vừa phát tiết vừa kể lại, mấy người họ cũng biết rõ chuyện tối hôm qua. Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, Du Niệm thế nhưng lại bày ra bộ dáng đương nhiên.
"Bởi vì trước mắt tôi không có bạn giường, mà người kia vừa vặn thuận mắt tôi, có vấn đề gì không?"
Độ ấm xung quanh bỗng giảm xuống, Khúc Quyến Si nhìn vẻ mặt đương nhiên không biết có vấn đề gì của Du Niệm, đôi mắt khó khi nào mở ra lại trừng lên: "Cô cảm thấy nói loại chuyện này trước mặt bạn trai mình là không có vấn đề?". Cô rõ ràng thể hiện ra là muốn một cước đạp hai thuyền.(giống như bắt cá hai tay ấy)
"Vấn đề?" Trong mắt Du Niệm lướt qua chút thâm ý nhàn nhạt: "Ở trong thế giới của tôi, đàn ông trừ người thân và người ngoài thì chỉ có bạn trai, bạn giường và chồng. Bạn trai chỉ dùng để đùa, bạn giường chỉ dùng để thượng, chồng chỉ dùng để yêu. Tôi chỉ là bổ sung vị trí còn thiếu thôi, có vấn đề gì sao?"
Thật ra, chồng không thể tuỳ tiện tìm người được, còn bạn giường, thật đúng là có điểm khó tìm, muốn tìm một Kỷ Khuynh Nhiên thứ hai thật không phải chuyện dễ dàng.
Chương 19: Vọng tưởng nắm trong tay.
Beta: roseila.
Edit: yocohamamisari.
Du Niệm lý luận đương nhiên làm tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, đây là lời một người con gái nên nói sao? Cái gì mà bạn trai chỉ dùng để đùa, bạn giường chỉ dùng để thượng, chồng chỉ dùng để yêu? Cô ta đem đàn ông thành cái gì?
Biểu tình của Khúc Quyến Si không thể chỉ dùng từ cứng ngắc để hình dung được nữa. Cảm giác không thoải mái trong lòng làm cậu không thể bỏ qua, cũng không thể không đối mặt. Cậu ghét cảm giác không thể nắm giữ cái gì đó, nhưng trốn tránh không phải phong cách của cậu, cho nên cậu nhất định muốn biết rõ ràng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với nữ nhân này? Đầu óc của cô ta rốt cuộc là cấu tạo như thế nào, làm sao có thể có loại tư tưởng không thể tin được này?
"Chẳng lẽ bạn trai không thể thoả mãn cô sao? Cô còn muốn đi tìm bạn giường?" Khúc Quyến Si nói xong mới chợt nhớ mình chính là bạn trai của cô, sắc mặt không khỏi lúc trắng lúc hồng nhưng vẫn không sửa lại lời.
"Tôi cho rằng trong lúc chúng ta đang hẹn hò, nói chuyện về vấn đề này không quá thích hợp." Bọn họ muốn biết, Du Niệm không nhất định phải nói cho bọn họ biết. Mi mắt Du Niệm hơi khép xuống, gắp một miếng tôm nữa cho Khúc Quyến Si.
Đáp án của Du Niệm không thoả mãn tò mò của mấy người kia, nhất thời tiếc rèn sắt không thành thép, sao không nói tiếp a? Vừa mới khí thế vậy mà chỉ gắp cho một miếng tôm đã xong sao? Cậu ta quả thật làm mất mặt mười ba tước!
"Ăn ngon không?" Du Niệm nhìn theo ánh mắt của Khúc Quyến Si vào hộp cơm.
Bất tri bất giác bị một miếng tôm thu mua làm Khúc Quyến Si giật mình. Quên đi, dù sao mình cũng không có cảm tình với nữ nhân này, chẳng qua mình chỉ thích hương vị trên người cô ta thôi. Cái gì bạn giường a, làm cậu giật mình. Hiện tại Khúc Quyến Si chỉ nghĩ như vậy, nào biết rằng khi anh thật sự hiểu được lòng mình, lúc muốn biết đáp án thì đã không còn muốn Du Niệm trả lời về vấn đề tư cách.
"Cũng được."
"Đây là Thất Nương làm. Nếu thích về sau tôi sẽ học rồi làm cho anh ăn được không?" Du Niệm nghĩ, cảm thấy làm bạn gái thì cũng nên làm cho người ta một bữa cơm. Tuy khả năng nấu ăn của cô làm người ta giận sôi nhưng thân là bạn trai, cho dù bạn gái làm khó ăn cũng sẽ ăn sạch toàn bộ.
Nếu Khúc Quyến Si còn muốn mạng sống thì lúc này nên nói không ngon ...
"Thế nào cũng được." Khúc Quyến Si lười biếng nói. Nào biết đâu hai chữ này sẽ làm cho anh sau này quả thực thống khổ biết vậy chẳng làm.
Nghe được đáp án như vậy, hiển nhiên Du Niệm thật vừa lòng, tiếp tục gắp từng chút từng chút thức ăn. Hai người thế nhưng lại đem sự tồn tại của lục tịch thành không khí.
"Nha nha, bọn họ thật thú vị a." Đang ngậm kẹo que, con ngươi trong suốt của Đoan Mộc Hoặc có chút nheo lại, sau đó nghiêng đầu nhìn sắc mặt khó coi của Đan Vận Hi, nháy mắt mấy cái, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, làm như vừa bừng tỉnh nhận ra: "Anh đang nghĩ sao sắc mặt của Tiểu Hi lại khó xem như thế, thì ra là đang nhớ thương chuyện lão đại của đạo tặc cấp thế giới chạy thoát."
"Muốn chết!" Vốn tâm tình đang không tốt, nữ vương nóng tính Vận Hi làm sao có thể tha cho người khác đụng tới chỗ đau của cô, liền vung roi lên vụt.
Đáng tiếc vương tử Đoan Mộc Hoặc này cũng không chỉ có khuôn mặt, kỹ năng phòng ngự cơ bản vẫn có. Dáng người thon dài hơi nghiêng nghiêng liền tránh thoát khỏi roi của Vận Hi: "Tiểu Hi a, thật sự em sẽ không gả ra ngoài được, rất bạo lực a. Công tử nhà ai sẽ nuốt trôi nữ vương bệ hạ a!"
"Tên chết tiệt này đi tìm chết đi!"
Hai người này đùa giỡn cũng không phải mới một hai lần, những người khác đều không để ý. Một đôi mắt vẫn nhìn về phía lùm cây Du Niệm đang ngồi, u ám săc bén lướt qua đáy mắt, chỉ một lúc sau đã tan đi.
Đan Vận Hi nghiêng mặt nhìn về phía Đan Khương Hằng bên người, nhìn hồi lâu. Khuôn mặt tinh xảo phảng phất như được Thượng Đế tỉ mỉ chỉnh sửa nhiều lần, chỉ một bên mặt nhưng cũng đủ khuynh đảo thế gian.
"Anh, anh cảm thấy chuyện gì đã xảy ra với La Sinh Nhược Du Niệm vậy?" Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi cũng có thể làm cho một người biến hoá nhiều như vậy sao? Quả thực như một người khác, nhưng không có khả năng gia tộc La Sinh Nhược ngay cả đứa con của mình bị tráo đổi cũng không biết, cả thế giới ai cũng có thể, chỉ có gia tộc La Sinh Nhược là không có khả năng.
Ánh nắng vàng rực rỡ toả ra, lông mi của Đan Khương Hằng hơi khép tạo ra một bóng râm nho nhỏ. Đôi mắt loé lên những điểm sáng, mang theo u buồn thản nhiên, đủ làm cho người ta tan nát cõi lòng, con ngươi đen sâu thẳm thản nhiên liếc Đan Vận Hi một cái: "Em tò mò đối với cô ta sao hử." Đây không phải là chuyện tốt gì, đặc biệt là khi biết rõ thời điểm "cái kia" hoạt động...
Đan Vận Hi cau mày: "Em không tin anh không hiếu kì, đừng quên cô ta chỉ vì một câu của anh mà không chút để ý chạy đến Cửu Nhai hái hoa tường vi đen. Bây giờ lại muốn ở một chỗ với Khúc Quyến Si, còn cái lí luận loạn thất bát nháo gì nữa. Anh, bây giờ em lo lắng là nữ nhân này làm em cảm giác căn bản không có khả năng bị nắm trong tay." "Cái kia" sắp khởi động không phải chỉ cần mười ba tước thì có thể. La Sinh Nhược Du Niệm ... bây giờ là một nữ nhân nguy hiểm cực độ.
Đáy mắt Đan Khương Hằng lướt qua một chút ý lạnh và sắc bén không rõ ý tứ hàm xúc, khoé miệng hơi nhếch, đẹp đến nỗi làm cho vài nữ sinh vụng trộm đứng một bên nhìn muốn xỉu. "Có thể bị nắm trong tay không, kỳ thật anh cũng muốn biết..." Âm cuối kéo dài có chút thần bí khó lường, mang vẻ gợi cảm mà mị hoặc.
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Du Niệm cầm hộp cơm tiện lợi chậm rãi tiêu sái đi trên hành lang. Mọi người nhìn thấy Du Niệm đi qua đều tránh đường, trước sau như một.
Du Niệm đối với việc này không chút để ý, một chú chim chúc phúc màu vàng nhạt đứng ở trên tay cô sung sướng ríu rít.
Người khác không nghe hiểu nó nói cái gì nhưng Du Niệm là chủ nhân của thú nên nghe được rõ ràng, ý cười bên khoé miệng có chút sâu sắc, đôi mắt toát ra vẻ ôn nhu làm cho người ta không thể kiềm chế được mà sa vào.
Thật là thú vị nha...
Muốn nắm cô trong tay sao? Khi cô và Ly Nhi rời khỏi hòn đảo kia, trước khi bị Ly Nhi ném tới đây, từng có rất nhiều người muốn nắm cô trong tay, muốn giam cầm cô, mỗi người đều nói là yêu cô, làm cho cô có chút nhàm chán. Thế nhưng bây giờ lại có một đám người lấy lí do đặc biệt này làm nguyên nhân muốn nắm cô trong tay ư?
Ồ...
Nói như vậy, để cho bọn họ sống lâu thêm vài ngày nữa cũng được, dù sao cô đối với lí do vì sao gia tộc La Sinh Nhược lại có đặc quyền lớn như vậy ở thế giới này có hứng thú. Bí mật của thế giới này có rất nhiều, cô thật có tò mò với nó.
Bỗng nhiêu một lá bài hé ra ở đầu ngón tay, xoay tròn như đang chơi đùa. Du Niệm đang đi về chỗ ngồi thì lại nghiêng đầu nhìn về phía khu nhà đối diện, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp yên lặng như nước của Đan Khương Hằng, bắn ra ————-
Chương 20: Khuynh Nhiên khuynh thành.
Beta: roseila.
Edit: yocohamamisari.
Trong tay Đan Khương Hằng cầm một chiếc kính viễn vọng nhìn Du Niệm phía đối diện. Lúc Du Niệm xoay người, cặp mắt ôn nhu làm người ta không khống chế mà sa vào kia đột ngột lọt vào mắt anh. Trong giây phút ấy, anh nghĩ Du Niệm nhìn thấy anh, nhưng nghĩ lại lại thấy vô lý, khoảng cách giữa hai khu nhà xa như vậy, đi bộ cũng phải 30 phút, làm sao có thể dùng mắt thường nhìn đến.
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt sau, anh không nghĩ như vậy.
Một lá bài phá không bay đến, giống như từ trong sương khói không khí bay ra. Một âm thanh nhỏ vang lên, lá bài như lưỡi dao sắc bén, bay sát má anh, cắt đứt mấy sợi tóc của anh, cuối cùng ghim ở trên tường.
"Trời ơi!" Mà phía tường bài bay đến vừa vặn là cửa phòng học, một học sinh vừa mở cửa liền thấy lá bài loé lên sắc bén lướt qua tai cậu ta , sợ tới mức suýt ngất.
"Này, là cái gì vậy?" Một đám người vây quanh cậu ta, nhìn thấy lá bài mềm mại bình thường kia thì mỗi người có một biểu tình khác nhau.
Đôi mắt yên lặng như nước của Đan Khương Hằng có chút trầm xuống, cầm kính viễn vọng nhìn sang bên kia thì chỉ thấy Du Niệm ngồi nghe giáo sư giảng bài, giống như lá bài vừa rồi không phải là cô bắn ra.
Buông kính viễn vọng, bước chân thon dài của Đan Khương Hằng đi tới cửa, tất cả mọi người không tự chủ được mà nhường đường, không có một âm thanh nào vang lên, giống như nói nhiều một câu chính là xúc phạm đến anh.
Ngón tay trắng nõn hoàn mỹ phảng phất như tác phẩm của nghệ thuật gia chậm rãi đưa gần tới lá bài ghim trên tường. Chạm một chút lại dừng một chút, không cảm thấy sát khí mới rút nó ra. Mềm, giống như giấy bình thường, không cảm thấy có thêm vật liệu cứng nào...
Bay qua khoảng cách phải đi đường nửa giờ, lá bài như không chịu ảnh hưởng nào của trọng lực, ba giây đã bay qua như không tồn tại lực cản nào của không khí...
A...
Lá bài che nửa dưới khuôn mặt của anh, đôi mắt u buồn làm người ta tan nát cõi lòng lướt qua chút ý tứ hàm xúc không rõ ràng.
Chuông tan học vang lên.
Du Niệm ngồi trong phòng học nhìn mỗi người trong phòng như đang phát điên đọc sách làm bài, khoé miệng nở một nụ cười nhạt nhẽo. Tốt lắm, xem ra mỗi người đều thật nghe lời, đem lời của cô để trong tai.
"Trời ạ, làm sao lại có đề bài biến thái như vậy chứ!" Một người con trai tóc đen đeo kính to bản ngồi bên cạnh Du Niệm nhìn đề bài luyện tập, đầu đầy rối rắm. Trời ạ, làm sao cậu có thể không làm được, không muốn a! Cậu không muốn bị Du Niệm giết chết a, cậu muốn qua được kì thì này a. Ô ô...
"Có thể lấy từ vườn nhà 14% cùng 84% của thu hoạch tách ra thử xem." (ô ô ta ngu toán a) Một tiếng nói uyển chuyển lại nhu hoà vang lên ở bên cạnh, làm nội tâm nôn nóng dịu xuống.
Bạn nam đeo kính theo bản năng nhìn phương trình tính toán mới, quả nhiên tìm ra được đáp án chính xác, vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười lạnh nhạt của Du Niệm. Sau đó liền giật mình, ngu ngốc nhìn, giây tiếp theo lập tức ngã từ ghế xuống đất, hoảng sợ trừng lớn hai mắt.
Toàn bộ mọi người trong phòng học đều bị tiếng động này thu hút, cảnh tượng họ nhìn thấy là bạn nam ngoan ngoãn ngã trên mặt đất, Du Niệm đứng ở một bên. Hơn nữa bây giờ biểu tình của bạn nam là sợ hãi làm cả đám cho là bị Du Niệm bắt nạt. Trước kia cô ỷ vào gia thế của mình, những người khác còn dám nói vài câu, bây giờ ngay cả năng lực giết người Du Niệm cũng có, cả đám tuy bất mãn nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
"Chị, chị lại bắt nạt người khác!" Lời nói chính nghĩa từ miệng La Sinh Nhược Du Nhiên ban F vang lên. Mọi người đều nhìn về phía La Sinh Nhược Du Nhiên như thấy cứu tinh, một nhà La Sinh Nhược, trừ La Sinh Nhược Du Nhiên, tất cả đều là ác ma!
La Sinh Nhược Du Nhiên một thân giáo phục trắng đứng giữa những người khác giáo phục đen trong ban F, quả thật chính là thần tượng không thể tin tồn tại. Với lại La Sinh Nhược Du Nhiên có vẻ ngoài ngọt ngào, làm người thu được tâm mọi người, có thân phận cùng năng lực tương xứng nhau. Nếu học viện hoàng gia Bautis không chỉ có thất tịch mà có bát tịch thì người thứ tám chính là La Sinh Nhược Du Nhiên!
Du Niệm thản nhiên đưa đôi mắt đen không đáy nhìn La Sinh Nhược Du Nhiên, con ngươi đảo qua giáo phục màu trắng sạch sẽ như tuyết, sau đó thu lại ánh mắt trở về chỗ ngồi, một bộ dạng không liên quan đến mình. Quả nhiên cô vẫn thích màu trắng hơn, vẫn nên đem giáo phục màu đen chuyển thành màu trắng là tốt. Nhưng... phòng hiệu trưởng ở đâu?
"Chị!" Thấy Du Niệm không để ý đến mình, sắc mặt La Sinh Nhược Du Nhiên hơi trầm xuống, đi vài bước tới, bộ dạng tiếc rẻ rèn sắt không thành thép: "Chị, sao chị lại làm như thế này? Chị muốn bắt nạt, muốn động đến em không làm sao cả, chị ghét em cũng không sao, vì sao lại bắt nạt bạn cùng lớp vô tội? Bọn họ đều không làm gì cả..."
"Này, cái kia..." Bạn nam vẫn ngồi dưới đất có chút kinh ngạc nhấc tay.
La Sinh Nhược Du Nhiên vô cùng vừa lòng khi nhìn thấy bạn học ban F cùng một số người trên hành lang nghe thấy lời của cô ta đều lộ ra vẻ mặt ghét bỏ và hèn mọn với Du Niệm, lo lắng nâng bạn nam đeo mắt kính dậy: "Bạn học này, thật xin lỗi, xin không nên tức giận chị của tôi, chị ấy... chị ấy chỉ là không được thoải mái..."
"Cái kia..." Bạn nam đeo kính không được tự nhiên rút tay mình từ trong tay La Sinh Nhược Du Nhiên ra, chỉnh lại mắt kính trên sống mũi: "Bạn hiểu lầm rồi, bạn học Du Niệm không bắt nạt tôi."
"Hả?" Vẻ mặt của La Sinh Nhược Du Nhiên cứng đờ, giây tiếp theo mới bừng tỉnh nói: "Cảm ơn bạn đã nói đỡ, cảm ơn..."
"Bạn học này thật kì quái." Bạn nam đeo kính cắt ngang lời nói của La Sinh Nhược Du Nhiên: "Tôi đã nói là bạn học Du Niệm không bắt nạt tôi, cô ấy chỉ giúp tôi giải bài tập, là tôi giật mình nên mới ngã từ trên ghế xuống. Còn nữa, cho dù bạn học Du Niệm có bắt nạt tôi, bạn là em gái mà không giúp chị bạn mà lại dùng bộ dạng khúm núm nhu nhược không chịu nổi với người ngoài, bạn thật sự là con cháu gia tộc La Sinh Nhược sao?" (xấu mặt chưa!)
Không thể không nói, đối với con trai mà nói, sát thủ trong lòng họ là sự tồn tại nhiệt huyết lớn. Mà gia tộc có đặc quyền sát thủ ở trong lòng bọn họ là một sự kính trọng vô cùng, người con trai nào cũng có vài phần nhiệt huyết, cho dù là mọt sách cũng không thay đổi được thiên tính này.
Cho nên La Sinh Nhược Du Nhiên ngọt ngào tuy rằng được nhiều người thích nhưng cũng có nhiều người thấy cô ta không xứng đáng với dòng họ La Sinh Nhược. Trước kia có phế tài La Sinh Nhược Du Niệm làm hình tượng này vô cùng hoàn hảo nhưng bây giờ phế tài thành thiên tài, La Sinh Nhược Du Nhiên trở thành thứ vô dụng trong gia tộc sát thủ. Cho dù thành tích của cô ta ở học viện có cao đến mấy cũng không thể làm ra cái gì có ý nghĩa cống hiến cho gia tộc sát thủ bọn họ.
Không chỉ thể mà còn có thể trở thành trói buộc.
Du Niệm nghe thấy thế mới liếc mắt nhìn bạn học kia một cái. Kính mắt thật to cơ hồ che khuất nửa khuôn mặt, chỉ làm cho người ta mơ hồ cảm thấy thanh tú sạch sẽ, lẳng lặng đứng ở đó, bình thản, ánh mắt lại làm cho người ta thoải mái không có ý kiến.
Bây giờ La Sinh Nhược Du Nhiên lại trái lại, vẻ mặt cứng ngắc khó nhìn lại có vài phần dữ tợn, giống như bạn nam đeo kính động tới tử huyệt của cô ta.
Du Niệm đứng lên, đưa ánh mắt ôn nhu nhìn bạn nam đeo kính, bước lên vài bước. Trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, vươn tay, gỡ chiếc kính mắt thật to xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú sạch sẽ làm người ta như cảm nhận được gió xuân ấm áp.
Đôi môi hồng nhạt hé mở, thốt lên hai chữ ——
"Khuynh Nhiên..."
Chương 21: Thánh Tử tứ tịch.
Beta: roseila.
Edit: yocohamamisari.
"Khuynh Nhiên..." Giọng nói sâu kín, mang theo cảm giác tưởng niệm như có như không, làm cho người ta không hiểu sao mà cảm thấy như thiên âm mờ mịt phảng phất như từ trên trời truyền xuống.
Đông Lan Tỳ giật mình, ánh mắt sâu kín, giây tiếp theo cầm kính mắt trong tay Du Niệm đeo lại: "Xin lỗi, bạn học Du Niệm. Tôi tên là Đông Lan Tỳ, không phải là Khuynh Nhiên."
"Tôi biết." Khoé miệng Du Niệm mỉm cười nhạt nhẽo. Làm sao có thể là anh ấy, không có khả năng, cho dù bộ dạng người này cùng anh ấy giống nhau như đúc...
Nghiêng đầu, nhìn về phía La Sinh Nhược Du Nhiên: "Còn có việc?" Cô chỉ đơn thuần hỏi như thế nhưng vào trong tai người khác lại thành đuổi người.
La Sinh Nhược Du Nhiên cả thân cứng ngắc, biến sắc, hốc mắt đỏ lên: "Thực xin lỗi chị gái, em không phải là cố ý. Chỉ vì chị luôn...cho nên em...Em phải đi học, em đi về trước." Lưu lại một câu nói làm người khác phỏng đoán, La Sinh Nhược Du Nhiên vội vàng rời khỏi.
Du Niệm thản nhiên liếc mắt La Sinh Nhược Du Nhiên một cái, loại trò xiếc trẻ con này, thật sự là không lọt được vào mắt cô. Chỉ cần không động vào điểm mấu chốt của cô, không làm rối loạn trò chơi của cô, tuỳ tiện cô ta làm như thế nào thì làm, Du Niệm không thèm để ý, phải biết rằng từ trước đến nay La Sinh Nhược Du Nhiên chưa từng được Du Niệm để mắt tới.
Đông Lan Tỳ chỉnh lại chiếc kính mắt to, dựng chiếc ghế lại, nghiêm túc ngồi ngay ngắn tại chỗ, thực sự giống như điển hình một nam sinh mọt sách ngoan ngoãn. Nhưng dù cậu có muốn chuyên tâm học thật sự cũng không thể chịu nổi ánh mắt ôn nhu của Du Niệm, mặt không khống chế được mà đỏ lên. Nghe thấy tiếng cười bên cạnh, phịch một tiếng, lập tức trở thành kẻ nực cười.
"Bạn, bạn học Du Niệm, có, có chuyện gì sao?" Trái tim đập bình bịch bình bịch, nhìn Du Niệm, không hiểu tại sao cảm thấy toàn bộ thế giới xung quanh đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của mình.
"Cậu dòng họ Đông Lan?" Du Niệm cảm thấy dòng họ này hình như có điểm đặc biệt. Thực tế, thế giới này có rất nhiều dòng họ đặc biệt, mười ba tước, dòng họ tương đương với tổng thống cũng rất đặc biệt ——'Chích Diễm Vũ'
Con ngươi hơi loé lên, Đông Lan Tỳ có chút không tự nhiên gật đầu.
"Cho cậu." Bàn tay Du Niệm vừa lật, hé ra một lá bài màu đen ở đầu ngón tay. Lá bài màu đen, mặt trái là hoa văn màu vàng phức tạp, chỉ liếc mắt nhìn cũng đủ làm cho người ta nhận thấy lá bài này không bình thường, không hiểu sao làm cho người ta thấy mười phần bá khí.
Thật sự là quái dị, bài xuất hiện làm người ta cảm thấy hương vị bá khí.
Người gia tộc La Sinh Nhược đưa một cái gì đó đến trước mặt, ai dám không nhận? Bạn học Đông Lan Tỳ dù có chút sợ cùng xấu hổ nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Trái ngược với bề ngoài bá khí của nó, lá bài này khi sờ không có cảm giác gì khác biệt so với lá bài bình thường, chính là, Du Niệm đưa cho cậu làm gì?
Đối với hoang mang của Đông Lan Tỳ, Du Niệm chỉ thản nhiên mỉm cười: "Không được đánh mất, lúc nào cũng phải mang theo người nga, nếu không...tôi sẽ giết cậu."
Tiểu bằng hữu Đông Lan Tỳ cảm thấy mình tự nhiên bị uy hiếp, vô cùng đáng thương gật gật đầu nằm úp sấp trên bàn. Không cần cười ôn nhu như vậy uy hiếp người khác, làm người ngu ngốc sẽ cảm thấy bạn nói đùa, người mẫn cảm sẽ cảm thấy nội tâm lạnh lẽo thực khủng bố a!
Nhưng mà, ánh mắt kia, thật sự quá đẹp quá đẹp, không hiểu làm sao khiến cậu có cảm giác quen thuộc mà chua xót...
Du Niệm hơi nhếch lông mày, lông mi thật dài như cánh bướm thong thả chớp, đẹp làm người ta không thể di chuyển ánh mắt.
Tan học giữa trưa.
Du Niệm mang theo hộp cơm tiện lợi nhìn lùm cây trống rỗng, hơi nghiêng đầu, xoay người đi về hướng khu nhà đại học.
Bình thường Khúc Quyến Si đều ngủ ở khu nhà trung học, bởi vì Đan Vận Hi là uỷ viên giám sát tác phong và kỉ luật của khu nhà đại học, ít khi nào đi sang khu nhà trung học. Tuy rằng gần đây vì Du Niệm mà thường xuyên chạy sang bên này nhưng khu nhà sơ trung thật sự quá xa, Khúc Quyến Si vẫn chạy đến khu nhà trung học.
Biết rõ Du Niệm vào giữa trưa nhất định chạy đến nơi này tìm hắn, thế mà không ở đây. Bạn trai này hình như không hoàn thành trách nhiệm, không được, không được a...
Hàng cây hai bên xanh tươi cao lớn, trên mặt đất lại sạch sẽ, chỉ có một chút lá rụng phiêu phiêu.
Ở học viện Bautis, giáo phục màu đen bình thường đến cực điểm mặc trên người Du Niệm không hiểu sao lại làm cho người khác chú ý, khiến người ta cảm thấy còn chói mắt hơn so với giáo phục màu trắng.
Thanh danh La Sinh Nhược Du Niệm ở học viện Bautis rất vang dội, người chân chính gặp qua cô lại rất ít. Cho nên ở khu nhà đại học không giống như khu nhà trung học, người nhìn thấy Du Niệm từ rất xa đã né tránh như gặp quỷ.
Khu nhà đại học bao gồm bốn năm ban cấp C, Du Niệm nhìn thấy một vài người, thản nhiên lên tiếng: "Xin hỏi các bạn có biết Khúc Quyến Si đi nơi nào không?"
Vài nữ sinh mặc giáo phục màu xám đang bàn luận nghe thấy vậy lập tức nhăn mặt: "Cô là ai? Ai cho phép cô vô lễ gọi thẳng tên của ngũ tịch điện hạ?"
Du Niệm bị mắng cũng không giận, chỉ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô ta: "Tôi là người yêu của Khúc Quyến Si?"
"Ha ha..." Giống như nghe thấy chuyện gì cực kì buồn cười, mọi người trong phòng học đều phá lên cười, nữ sinh kia lau khoé mắt cười đến ra nước mắt: "Xin cô xem lại đầu óc của mình đi, cô nói cô là bạn gái của nhị tịch điện tỉ lệ chúng tôi tin cô còn có vẻ cao."
Dù sao chuyện Đoan Mộc Hoặc có bạn gái không bao giờ giữ quá một tuần toàn bộ học viện hoàng gia Bautis đều biết, mà Khúc Quyến Si? Cái người lười nhất thế giới kia, nam nhân lười đến ngay cả ăn cơm cũng lười có bạn gái? Hơn nữa bạn gái xấu như vậy, nói đùa.
Du Niệm vẫn mỉm cười như trước: "Tôi chỉ muốn biết Khúc Quyến Si ở đâu."
Những nữ sinh đang cười đều thu lại ý cười ở khoé miệng, lạnh lùng nhìn Du Niệm, đi lên bao vây xung quanh cô: "Gọi là ngũ tịch điện hạ."
Người có giáo phục màu trắng đều là thần tượng của mọi người, mà thất tịch học viện lại là thần tượng trong thần tượng. Cho dù là Khúc Quyến Si lười làm người ta giận sôi thì lượng fan cũng không thua kém gì fan của lục tịch khác.
Đôi mắt hoa đào tuyệt mĩ càng vui vẻ, ánh sáng trong mắt hiện lên, đẹp giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, khí thế thản nhiên lưu chuyển không hiểu sao làm cho tâm can của người ta run lên, sợ hãi muốn phủ phục dưới chân cô mà hôn môi lên đầu ngón chân. (đoạn này nghe kinh quá)
"Cô..."
"Các bạn đang làm gì?" Giọng nói có chút trầm thấp lại dễ nghe như thiên âm làm người ta trầm mê vang lên. Ngoài cửa, nam tử tinh xảo tuyệt mĩ như huyết tộc bàn(?) làm cho người ta mê luyến trầm luân thản nhiên nhìn các cô, con ngươi u buông yên lăng như nước lúc sáng lúc tối, đẹp làm cho người ta cam nguyện hoá thành góc áo của anh.
"Nhất tịch điện hạ!" Nữ sinh sắc mặt dữ tợn lập tức đưa hai tay giao nhau đặt trước người , kích động cung kính cúi mình vái chào Đan Khương Hằng.
Đan Khương Hằng chỉ thản nhiên liếc mắt Du Niệm một cái, sau đó nhìn nữ sinh: "Ngũ tịch đi đâu?"
"Ngũ tịch điện hạ ở phòng học âm nhạc, hôm nay ở trong giờ học âm nhạc ngủ, bị tứ tịch điện hạ phát hiện, bắt ngũ tịch điện hạ ở lại phòng học." Nói đến đây, biểu tình của nữ sinh vặn vẹo một chút, tứ tịch điện hạ cái gì cũng tốt, ôn nhu lại hoàn mĩ, chỉ là có điểm...
Không biết có phải ảo giác hay không, Du Niệm cảm thấy mình nhìn thấy khi Đan Khương Hằng nghe được phòng học âm nhạc cùng tứ tịch điện hạ, khoé miệng có chút cứng ngắc.
Trong đầu lập tức đem tin tức và dáng vẻ của tứ tịch điện hạ nhớ lại —-
Mặt lúc nào cũng mỉm cười như gió xuân, ngũ quan nhu hoà tinh mĩ, chỉ cần nhìn một cái là có thể khiến cho tâm người khác hoá thành nước — Cố Dịch Hiên, tứ tịch học viên hoàng gia Bautis, thánh tử thánh địa âm nhạc thuỵ nhạc á, đứng đầu bộ âm nhạc đại học học viện hoàng gia Bautis.
Có vẻ... không có gì không thích hợp... đi?
Chương 22: Tất cả tôi đều muốn.
Beta: roseila.
Edit: yocohamamisari.
Cả đoạn đường không ai nói
gì, Du Niệm và Đan Khương Hằng im lặng tiêu sái đi, hương thơm nhàn nhạt lượn lờ ở chóp mũi, làm cho người ta vui vẻ, thoải mái tinh thần.
Một hồi lâu sau Đan Khương Hằng mới nhận ra hương thơm nhàn nhạt làm cho người ta cực kì thoải mái này là truyền từ người Du Niệm đến, có chút hoang mang. Lúc trước khi La Sinh Nhược Du Niệm quấn quýt lấy anh, sao chưa từng ngửi qua hương thơm này? Khó trách Khúc Quyến Si cực lười kia lại đồng ý làm người yêu của cô, thì ra là vì hương thơm này sao?
"Tôi có thể hỏi vài vấn đề không?" Giọng nói có chút trầm thấp như tiếng tiên trời vang lên giữa hành lang im lặng.
Du Niệm nghiêng đầu nhìn về phía Đan Khương Hằng, đôi mắt phảng phất u buồn kia yên lặng như nước nhìn cô, sẽ làm cho người khác cảm thấy được anh nhìn là một cảm giác hạnh phúc. Nhưng mà người bị Du Niệm nhìn lại cảm thấy giống như được trở về cơ thể mẹ, được nằm trong bụng mẹ ôm ấp an toàn và thoải mái, sâu xa một chút, sẽ làm cho người khác cảm thấy được cô nhìn là một cảm giác hạnh phúc được toàn thế giới thoả mãn. (hứ, Du Niệm còn cao tay hơn, Đan Khương Hằng đã là gì)
Đây là một đôi mắt khiến con người trầm mê (trầm luân, mê muội)
Đan Khương Hằng giật mình, cảm nhận được nguy hiểm, đưa ánh mắt đi nơi khác. (haha, sợ chưa)
"Có thể." Dừng lại một chút, nói tiếp: "Một vấn đề một trăm ngàn." Lương Lễ nói, người gia tộc La Sinh Nhược không thể làm gì không công, mà muốn đào ra cái gì từ miệng cô cũng không dễ dàng như vậy.
"Không, cứ quên đi." Đan Khương Hằng tránh đôi mắt nguy hiểm mà tinh tế đánh giá của Du Niệm, nhẹ giọng nói. Không phải anh tiếc số tiền này mà căn bản anh cảm thấy không thể lấy được đáp án anh mong muốn từ miệng Du Niệm. Du Niệm này cho anh cảm giác giống như La Sinh Nhược Lương Lễ, vấn đề gì cũng có thể dùng tiền giải quyết, nhưng nói mãi nói mãi, người ta chẳng những không giúp mình giải quyết vấn đề, ngược lại lại bị lừa một đống tiền.
Quả thực chính là lừa lọc!
Không thể không nói, nhất tịch điện hạ và nhị tịch điện hạ thật là khác biệt. Đan Khương Hằng luôn suy nghĩ kĩ càng rồi lựa chọn phương hướng có lợi nhất cho mình, mà Đoan Mộc Hoặc lại là một người ngay thẳng, xứng đáng bị Du Niệm lừa.
Phòng học âm nhạc năm ba.
Tiếng đàn đứt quãng vọng đến, kĩ xảo thật thuần thục, không hiểu làm sao đánh lại một lần lại một lần. Nhưng hai người Du Niệm vừa đi tới cửa tiếng đàn bên trong liền bị ngắt quãng.
"NO! Quá kém, sao cậu có thể đối đãi với âm nhạc như vậy? Âm nhạc của cậu không trọn vẹn! Không hoàn mỹ! Đây là coi rẻ, đây là vũ nhục, đây là đại bất kính!" Giọng nói dễ nghe hình như có chút bệnh tâm thần. (chính xác là điên rồi, quá điên)
Lần này Du Niệm xác định, vừa rồi biểu tình Đan Khương Hằng quả thực có chút vặn vẹo.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy ghế ngồi màu đồng cổ sạch sẽ xếp thành hình trăng non quây quanh ba chiếc đàn dương cầm màu trắng. Khúc Quyến Si híp nửa mắt hình như đang ngủ gà ngủ gật, bên cạnh là một người mặc giáo phục màu trắng, mái tóc mềm mại, ngũ quan nhu hoà tinh mỹ (tinh xảo, mỹ mạo) lúc này vì tức giận mà có chút cường ngạnh (bướng bỉnh). Người này luôn miệng phê phán âm nhạc của Khúc Quyến Si, bộ dạng có chút bệnh tâm thần.
Cảnh tượng này không hiểu sao có chút buồn cười, Khúc Quyến Si ngủ gà ngủ gật, Cố Dịch Hiên bên cạnh thì nói liên hồi.
"Xin lỗi." Khoé miệng Du Niệm tươi cười có chút sâu sắc, ánh mắt dường như từ lúc cửa mở ra chỉ tập trung trên người Khúc Quyến Si, bộ dạng chuyên chú mà dịu dàng mỉm cười, làm cho người ta trong phút chốc tưởng cô gái này thật lòng yêu người con trai Khúc Quyến Si kia.
Giọng nói Du Niệm cắt ngang lời nói của Cố Dịch Hiên, cũng đánh thức Khúc Quyến Si, đôi mắt buồn ngủ liếc qua, lúc nhìn thấy Du Niệm thì có chút giật mình. Lại nhìn nhìn hộp cơm tiện lợi trong tay Du Niệm, đôi mắt nhất thời có chút phức tạp, sau đó nhìn cô đứng một mình bên cạnh Khương Hằng, đôi mắt càng híp lại, hình như có chút mất hứng.
"La Sinh Nhược...Du Niệm?" Cố Dịch Hiên nghiêng đầu, đôi mắt tinh mỹ nhu hoà hiện ra bóng dáng ngược của Du Niệm, mang theo thắc mắc.
"Ừ." Du Niệm đi qua, kéo tay Khúc Quyến Si trên phím đàn: "Tôi nghĩ bây giờ là thời gian ăn cơm trưa, tứ tịch điện hạ hẳn không ngại để cho người yêu của tôi ăn chút gì trước chứ?" Đối với người yêu, cho đến bây giờ Du Niệm vẫn rất trân trọng.
Khúc Quyến Si đã sớm bị tra tấn gần chết, lúc này trên người Du Niệm lại toả ra hương thơm dịu ngọt, ngay lập tức không khách khí ôm lấy thắt lưng Du Niệm, không đến hai giây đã ngủ, hoàn toàn đem Cố Dịch Hiên ném ra sau đầu.
Cố Dịch Hiên giật mình, lại nghe thấy Du Niệm muốn đem Khúc Quyến Si đi thì lập tức nghiêm túc: "Không được, hôm nay A Si không đàn ra một khúc nhạc hoàn mĩ thì đừng nghĩ đến bước qua cửa này."
Đan Khương Hằng đang đứng một mình nghe thấy thế thì lập tức ném sang một cái nhìn xem thường. Toàn bộ học viện Bautis đều biết tứ tịch điện hạ hoàn mỹ ôn nhu nhưng khi gặp chuyện liên quan đến âm nhạc thì lập tức trở thành người như bị tâm thần phân liệt, không thể nói lí. Cho dù anh không học ở giờ âm nhạc cũng không ai dám có sai sót, sợ bị bắt ngồi trước đàn dương cầm một ngày, Khúc Quyến Si lại còn dám ngủ trong giờ học âm nhạc, đây không là tự tìm ngược sao?
Bàn tay trắng nõn nhẹ vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Khúc Quyến Si, ánh mắt Du Niệm sâu kín nhìn Cố Dịch Hiên: "Nếu không tôi đang giúp A Si đàn một bản được không?"
"Cô đàn giúp cậu ta?" Cố Dịch Hiên cảm thấy chính mình đang nghe nhầm, lần đầu tiên có một người tự tiến cử trước mặt anh. Phải biết rằng ngay cả Đoan Mộc Tịch Nhã cũng không dám khoe khoang tự tiến cử trước mặt anh.
"Nếu anh cảm thấy hoàn mỹ, đem sao sáu cánh của anh cho tôi, thế nào?" Du Niệm thản nhiên nói, giống như đang nói một chuyện bình thường.
Nhưng mà chuyện bình thường này lại làm cho Khương Hằng đang đứng một mình ở cửa cùng Cố Dịch Hiên thay đổi sắc mặt, Khúc Quyến Si đang nhắm mắt hơi nhíu mày.
Học viện hoàng gia Bautis là học viện học sinh tự quản, quyền lợi chỉ dưới ban giám đốc. Hội học sinh có quyền đuổi việc giáo sư, học sinh mà thất tịch của học viện là do học sinh tự bầu chọn, được ban giám đốc tán thành, là người ra lệnh cho toàn học viện. Trong tay mỗi thành viên của thất tịch đều có một ngôi sao sáu cánh biểu tượng cho chính mình, đại biểu cho vinh dự và quyền lợi.
Lời Du Niệm vừa nói có nghĩa là muốn vị trí và quyền lợi của Cố Dịch Hiên? Đây là tuyên chiến sao? Đây là khiêu khích sao?
"Cô có biết, cho dù có được sao sáu cánh nhưng không được học sinh bầu chọn, ban giám đốc tán thành thì cũng là vô dụng không?" Đan Khương Hằng thản nhiên lên tiếng, đáy mắt phiếm một chút lãnh ý. Đây là thế giới anh thống trị, La Sinh Nhược Du Niệm còn không có tư cách gia nhập vào trong đó.
"Tôi biết a." Du Niệm gật đầu, mỉm cười: "Điều tôi muốn không phải là quyền lợi mà là vinh dự, không chỉ là tứ tịch điện ha, tôi còn muốn của anh, A Si và những người khác."
Chương 23: Tất cả đều được.
Beta: roseila.
Edit: yocohamamisari.
Không thể không nói, Du Niệm nói những lời này đều doạ mọi người, muốn toàn bộ sao sáu cánh của thất tịch, cô đúng là dám nói ra lời này.
" Vậy, thế nào?" Du Niệm quay đầu nhìn Cố Dịch Hiên.
Con ngươi nhu hoà tinh mĩ của Cố Dịch Hiên lướt qua mấy ánh sáng, khoé miệng có chút gợi lên, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy nhu hoà như nước: "Có thể."
"Hiên!" Đan Khương Hằng hơi cúi đầu, giọng nói cảnh cáo vang lên.
Cố Dịch Hiên cũng không để ý đến Đan Khương Hằng, ánh mắt nhu hoà, đạm mạc nhìn Du Niệm: "Nếu cô có thể đàn được một bản nhạc hoàn mỹ như cô nói."
Du Niệm đối với giọng nói thản nhiên và khinh thường của Cố Dịch Hiên không thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ Khúc Quyến Si, đưa anh ngồi vào một bên.
Khúc Quyến Si híp nửa mắt nhìn Du Niệm, lười biếng lên tiếng: "Cô muốn sao sáu cánh tôi không thể cho cô sao? Cùng Tiểu Cố rỗi hơi làm trò gì?" Trước không nói Du Niệm có thể đàn được đến trình độ âm nhạc biến thái đó không, dù có đạt tới cũng không có kết quả tốt.
Hả?
Tiểu Cố? Xem ra quan hệ cũng không tệ.
Du Niệm chỉ cười cười, vô cùng thân thiết vén tóc mái che gần hết đôi mắt của Quyến Si lên, sau đó ngồi trước đàn dương cầm.
Đen và trắng đối lập nhau, không biết vì sao, rõ ràng không có động tác đẹp mắt nào nhưng Du Niệm lại làm cho người ta cảm thấy cô và màu trắng hoà hợp với nhau. Dung nhan thuần khiết mà tội ác, không hiểu vì sao làm cho người ta sinh lại một loại rung động không biết tên. (mình chẳng biết tác giả đang tả cái gì nữa, mình nghĩ là tả giáo phục đen của Du Niệm và đàn dương cầm trắng đối lập nhau, không biết có đúng không)
Bàn tay nhỏ nhắn hơi đưa ra, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bàn tay gần như trong suốt, sạch sẽ bất ngờ. Mà làm cho Cố Dịch Hiên chú ý hơn là, bàn tay này thật đẹp, đẹp đến mức làm cho anh không để di chuyển ánh mắt, tay này so với tay anh càng giống trời sinh là tay nghệ thuật gia đặt trên phím đàn hơn.
"Đinh..."
Mười danh khúc đứng thứ nhất ở thế giới kia, đứng thứ tư là bản Sonat Ánh Trăng, bàn tay đàn lên khúc nhạc dường như không có mãnh liệt hay thoải mái, phập phồng hay va chạm kích tình gì cả, không đặc biệt. Chỉ có âm nhạc như nước chảy mãi, mang theo nhè nhẹ ưu thương, tình cảm tinh tế biến hoá, phảng phất như muốn nói lên điều gì đó...
Thứ Du Niệm không học được không nhiều, âm nhạc cũng vậy, dường như trên đời này hầu như không có gì là cô không thể học, trừ nấu ăn. Theo cách nói của Ly Nhi, Du Niệm trời sinh đối nghịch với nhà bếp, nếu cho cô vào nhà bếp chính là huỷ diệt!
Nốt nhạc cuối cùng ngừng hẳn, cả người Cố Dịch Hiên kinh ngạc đứng yên tại chỗ, mái tóc như tơ theo gió thổi qua cửa sổ hơi tung lên, mang theo cảm giác nhu hoà xinh đẹp.
Du Niệm mỉm cười vươn tay, nói một cách đương nhiên: "Sao sáu cánh."
Cố Dịch Hiên vừa hoàn hồn, đôi mắt nhu hoà tinh mĩ nhìn chằm chằm vào tay Du Niệm. Một hồi lâu sau đôi mắt loé lên ánh sáng, thân hình xông thẳng về phía Du Niệm, nhưng người còn chưa tới nơi đã bị một cước đá bay ra ngoài.
Đôi mắt híp nửa của Khúc Quyến Si lướt qua chút ánh sáng nguy hiểm, chậm rãi thu chân, cả người mềm ra nằm úp sấp lên người Du Niệm, lười biếng lên tiếng: "Ăn cơm đi." Cố Dịch Hiên chết tiệt kia, anh biết chắc chắn sẽ như vậy mà! Muốn cùng anh cướp thuốc trợ ngủ, không có cửa đâu! Bạn bè cũng đá!
"Nhưng mà tôi còn chưa lấy sao sáu cánh của tứ tịch." Du Niệm mỉm cười nhìn Khúc Quyến Si đang dựa vào vai mình. Thật là đáng yêu a, giống như con báo đang ngủ say, lộ ra nguy hiểm cùng dụ hoặc khêu gợi.
"Tôi cho cô." Khúc Quyến Si ôm Du Niệm đi ra ngoài. Anh không muốn Du Niệm cùng Cố Dịch Hiên tâm thần phân liệt kia có nửa phần quan hệ nào, muốn cướp người của anh, nghĩ thật tốt!
"A Si." Đan Khương Hằng nhìn thoáng qua Khúc Quyến Si đang ôm Du Niệm, đôi mắt tuyệt mĩ như dải ngân hà hơi nheo lại: "Đừng quên thân phận của cậu."
Khúc Quyến Si không dừng chân, chỉ đưa đôi mắt híp một nửa liếc qua Đan Khương Hằng, đầu lưỡi lướt qua môi dưới, khoé miệng gợi lên nụ cười tà ác cuồng ngạo không kiềm chế. Thân phận của anh? Công tử duy nhất của luật pháp tước trong mười ba tước? Xuỳ —– ai để ý.
Đan Khương Hằng hiểu được ý trong mắt Khúc Quyến Si, ánh mắt yên lặng như nước nhìn theo bóng dáng của Khúc Quyến Si, mắt càng thêm sâu thẳm. Sâu đến nỗi làm người ta không dám nhìn thẳng, không dám tự dò đoán. Đây là vua của Bautis, chỉ cần anh muốn liền không có người nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay đế vương của anh.
Nhưng mà người này...
A ...
Một loạt tiếng vang truyền đến, Cố Dịch Hiên vừa bị Khúc Quyến Si đá đầu tóc gọn gàng đi tới, không còn thấy chút chật vật nào vừa rồi, khoé miệng hàm chứa một nụ cười như ngọn gió xuân, đôi mắt nhu hoà làm người ta không thể từ chối yêu cầu nào của anh. Cả người như đang ở nơi không người chậm rãi tiêu sái bước tới.
"La Sinh Nhược Du Niệm đâu?" Cố Dịch Hiên nhìn phòng học âm nhạc trống rỗng, tươi cười ở khoé miệng hơi nhạt đi.
Đôi mắt Đan Khương Hằng u buồn đẹp như dải ngân hà hơi loé lên: "Hiên, nên có chừng mực."
"A, điểm này có vẻ khó đấy, Hằng, cô ấy có một đôi tay hoàn mỹ cùng khả năng âm nhạc hoàn mỹ." Tươ cười của Cố Dịch Hiên có chút sâu sắc, càng toả ra nhu hoà, xinh đẹp.
"Cho dù cậu là Thánh tử của Thuỵ So Nhạc Á thì cũng không có khả năng ngăn cản "cái kia" hoạt động." Giọng điệu của Đan Khương Hằng vô cùng thản nhiên, lộ ra vẻ vô tình và lạnh lùng. Đôi mắt kia giống như hoang mạc không một ngọn cỏ, không một con người.
"Ưm...có vẻ đúng là như vậy." Giống như nghĩ đến chuyện gì khó xử, Cố Dịch Hiên hơi khép mi mắt, làm cho tâm người khác cũng phập phồng theo. "Nhưng tớ thích tay cùng âm nhạc của cô ấy, phải làm sao bây giờ? A, đúng rồi, nếu có A Si cùng cậu nói, vậy chẳng phải còn có nửa khả năng sao? Nếu có thêm Tước cùng Hoặc nữa thì hoàn toàn có thể, chẳng phải sao?" Cố Dịch Hiên mỉm cười, dường như nói không chút để ý. Nhưng Đan Khương Hằng biết, người đàn ông sinh ra vì âm nhạc hoàn mỹ này, thật sự có khả năng vì La Sinh Nhược Du Niệm mà liều lĩnh ngăn cản "cái kia" khởi động.
"Giả thiết của cậu không có khả năng thực hiện." Đan Khương Hằng thản nhiên nhìn vào mắt Cố Dịch Hiên, lạnh lùng xoay người rời đi, đôi lông mày ngạo nghễ hơi nhíu lại, có chút hối hận khi đem Du Niệm đến phòng âm nhạc này. Toàn bộ thất tịch không có người nào bình thường, ngay cả công chúa Đoan Mộc Tịch Nhã cũng không phải là chim non. Nhưng Cố Dịch Hiên là người mà anh cố kị nhất, không phải bởi vì quan hệ của họ mà vì vẻ ngoài nhu hoà của Cố Dịch Hiên lại ẩn giấu một linh hồn điên cuồng bướng bỉnh hơn tất cả mọi người.
La Sinh Nhược Du Niệm ... Không thể không nói có quan hệ với Cố Dịch Hiên, thật sự là may mắn của cô ta...
Bởi vì đã cùng Cố Dịch Hiên tốn không ít thời gian, tuy rằng đoạn đường 30 phút này đối với Du Niệm chỉ là chuyện trong chớp mắt nhưng vì lo cho cái tên Khúc Quyến Si lười làm người ta giận sôi này, Du Niệm vẫn phải tìm một góc sạch sẽ yên tĩnh ở khu đại học.
Gió xuân phất qua, mái tóc đen mềm mại khẽ bay, nhẹ nhàng lướt qua hai má làm anh hơi ngứa, không hiểu vì sao trong lòng lại xôn xao rung động khác thường .
Khúc Quyến Si một chút cũng không khách khí nằm trên đùi Du Niệm, hưởng thụ Du Niệm đưa thức ăn tới miệng, thoải mái như một chú mèo lớn.
"Về sau cách xa Cố Dịch Hiên ra một chút." Khúc Quyến Si híp mắt nhìn Du Niệm rồi nói.
Du Niệm khẽ cười, con ngươi nhu hoà hiện rõ ảnh ngược khuôn mặt Khúc Quyến Si, làm cho người ta có loại cảm giác cô vô cùng yêu anh, giống như anh là toàn bộ thế giới của cô: "Được."
Đôi mắt Khúc Quyến Si càng híp lại: "Cũng cách Đan Khương Hằng xa một chút."
"Được." Cô có từng nói qua không, trong thời gian ba tháng yêu nhau, người yêu của cô có mong muốn nào, ngoại trừ lên giường và gây trở ngại đến trò chơi gia đình của cô, cô đều đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro