già thiên 636 - 757 lỗi
Chương 636: Loạn cô đế phù
tú
-p
,
r
r
Vương Trùng kiêu ngạo không bàng, tựa như hắn mới là Bắc Đe, miệt thị mấy
^
người Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân, nói năng ngông cuồng chỉ ừỏ người
8 khác, động một cái là muốn chém muốn giết.
§}
o>- Một cái yêu nghiệt mười hai tuổi mà thôi, đã ngang ngược như thể, nhục nhã nhân vật Thánh tử trẻ tuổi, hồn nhiên không để ữong lòng.
Lúc này một bàn chân to vàng giáng từ ữên ữời xuống lập tức dẫm lên hắn, tung bụi đầy ừời, mặt đất nứt ra, tình thể đảo ngược.
Vương Trùng kêu thảm thiết, hắn thật sự sợ hãi, bàn chân to một trượng nặng như ngọn núi, xương ngực của hắn đã gãy, thở không ra hơi, cả người gần như biến hình.
Lúc này Diệp Phàm mở ra thần thông, cao đến mười trượng giống như đúc bằng vàng ròng, tựa như chiến thần bay từ Thiên giới, lực lượng to lớn quét ngang núi sông.
Bàn chân Diệp Phàm nghiền ép như đang đạp một con sâu, xương cốt cả người Vương Trùng kêu răng rắc, gãy đoạn từng khúc, mặc dù là cùng cảnh giới, nhưng ai có thể so sánh được với Thánh thể chứ.
So sánh lại, Vương Trùng yếu ớt như một người thủy tinh, căn bản không thể thừa nhận nổi, miệng phun máu, ánh mắt oán độc không nói ra lời.
-
Muốn chết, thả ngài ấy ra!
r
Ngươi dám đè xuống, hôm nay ngươi sẽ chết không toàn thây, hồn về minh thổ, đóng dấu mười tám tầng luyện ngục, chịu tất cả tra tấn.
Ở bên cạnh truyền tới hai tiếng hét lớn, hai sinh vật cổ có một tên cao hơn một trượng, cả người đầy vảy vàng, tên còn lại cao hơn hai thước, mọc đôi cánh thần màu bạc, đều dữ tợn ánh mắt như đao.
Chỉ là bọn hắn không dám làm bậy, Diệp Phàm đè chân xuống hơi dùng sức là chắc chắn Vương Trùng ữở thành thịt nát, không còn một chút bột xương.
-
Lăn sang một bên cho ta!
Diệp Phàm căn bản không để ý, quát to, chân dùng sức một chút, tiểu yêu nghiệt kêu thảm thiết, miệng phun máu.
-
Ngươi... đúng là không biết sống chết, chủ nhân ở đây há có thể cho ngươi giương oai, ngươi muốn chết cũng khó, lát nữa nấu ngươi thành dầu đốt đèn ữời!
Một tên sinh linh cổ đe doạ
uy hiếp Diệp Phàm.
r
Nhanh thả ngài ấy ra, có
thể cho ngươi đi, bằng
không ngươi sẽ hối hận sinh ra trên đời này, muốn chết cũng
không được.
Tên
sinh
linh cổ còn lại lớn
tiếng hét lên.
Rắc!
Đáp lại lời bọn chúng là chân lại dùng sức, xương cốt Vương Trùng nháy mắt gãy cả trăm khúc, toàn thân co giật, vẻ mặt sợ hãi trắng bệch.
Lúc này, hắn chỉ có đầu lộ ra khỏi bàn chân vàng, toàn thân đều nằm dưới bàn chân, sinh tử treo ữên sợi tóc.
Đám người Lý Hấc Thủy, Khương Hoài Nhân, Ngô Trung Thiên sảng khoái, thấy cảnh này đều nhả ra một ngụm hờn dỗi, vừa rồi nghẹn hỏng rồi, tên tiểu yêu nghiệt này quá kiêu ngạo.
-
Diệp Phàm, ngươi dám ra tay giết ta, huynh trưởng của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, mặc kệ ngươi có con bài nào cũng sẽ không thoát khỏi cái chết.
Vương Trùng mạnh miệng, nhiều người
nhìn
như vậy, hắn không muốn xin tha, bằng không sẽ rất mất mặt mũi của huynh trưởng, vẫn luôn miệng kêu gào.
-
Mau thả ngài ấy ra.
Hai sinh linh cổ cũng hét lớn.
Cơ Tử Nguyệt lo lắng, Diệp Phàm hiện giờ mặc kệ thể nào cũng không phải là đối thủ của Vương Đằng, cảnh giới chênh lệch quá nhiều, lúc này nhỏ giọng nhắc
nhở:
-
Đừng xúc động.
-
Không nên giết hắn ở đây...
Mấy người Liễu Khấu cũng nói, mọi người đều thấy được chiến lực của Bắc Để, lúc này quyết đấu với Trung Hoàng khiển cho giáo chủ khắp nơi cũng phải kiêng kỵ.
-
Mau thả ta ra, bàng không ngươi lãnh đủ hậu quả.
Vương Trùng kêu lên, hắn thấy bộ dạng của mẩy người, biết rõ đều e ngại huynh trưởng của hắn, yên lòng không ngừng cười lạnh.
-
Ngươi bảo ta thả ngươi?
Diệp Phàm cười, nhấc chân lên.
-
Coi như ngươi thức thời.
Vương Trùng phun ra một ngụm máu, muốn đứng lên.
Bùm!
Đột nhiên, bàn chân vàng lại giáng từ trên ừời xuống, lần này trực tiếp dẫm nát hắn, cả nửa thân người cũng chìm vào lòng đất.
-
Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Chương 639: Hóa Tiên Trì
cp
■ỉủ
Trons nhừiis năm thái cò. nhừns vị ’’Hoàng” có thẻ hái trăns sao? thủ đoạn siêu phàm khôns thể tưởna tượna, tất cả đều là sinh linh nahịch thiên.
ọ
Hôm nay, mọi nsười nhìn thực lực của hầu tử phỏns đoán ra một tia chiến lực
o>- của lão Đấu Chiến Thánh Hoàna, hầu tử bị aiam trăm vạn năm, tu hành cùna chi hai mươi năm mà thôi.
Vậy thì Đấu Chiến Thánh Hoàng sôna
trono
năm thána vô tận đána sợ cờ nào? Sợ là trên tận cửu thiên, dưới tận cửu
U.
luvện hóa sao trời, phun nuốt thái dươns, khóns gì khôna làm được.
Hầu tử đánh ra lửa giận, kiên quvết khôns lùi, vuna thiết côn đen đại chiến Vươns Đằna, lực lượna phá trời, hoả nhãn kim tinh,
1
Ỏ
112
toàn thân biến thành màu vàns rực. chóp độna hào quana.
Diệp Phàm cùns khôna còn cách nào, tính tỉnh hầu tử như thế, hắn có nhiều lời cũng vô
duna,
nhất định khôna kéo ra được, khôna đánh đối phươna thành thịt này là ô thiết côn sẽ khôna naừna lại.
Khôns thể không nói, Vươn2 Đằns thật sự quá mạnh, dùns một thanh Thiên Đế Kiếm mạnh mè chặn đứns ô thiết côn, đủ các loại pháp tắc căn nauvên xuất hiện, có côns có thủ. khôns xuất hiện dấu hiệu thua trận.
Oong!
Ánh mắt hắn rất đáns sợ, mỗi lần chớp độna đều chấn độna thiên địa, như độna tĩnh của đại đạo.
Hai mắt khép mờ như một mảnh tinh vực, sâu khôna lườns được, tiêu tan sốns lại, nháv mắt như trôi qua nsàn vạn năm từ xưa đến nav.
Đó là Thiên Nhãn Vò Đạo!
Tất cả độns tác, tất cả chiêu thức, tất cả bí pháp, căn bản khôna có bí mật gì ờ
trono
mắt hắn, có thể thấu tận căn nauyên. độna tác nhanh cờ nào thì ờ
trono
mắt hắn vẫn chậm như ốc sên.
Naay cả siáo chủ các phươna cùna khôns có Thiên Nhãn, còn hấn lại tu thành, đây là một loại thể hiện chứna đạo, là một loại bav vọt về chất.
Có naười dù trờ thành Thánh nhản cũng khôna thể thành tựu Thiên Nhãn, đâv là thân thể thãna hoa cực kv khó có, trên đời khôna mấy naười có được.
Ánh mắt Vươn2 Đằns khép mờ sẽ lưu độna ra lực lượiia cực kv đáns sợ. như cối xay nahiền nát naười, chùm tia sáns của Thiên Nhãn Vò Đạo có thể hủy diệt van vât.
Dana! Dana!
Hầu tử vuna ô thiết côn đánh lên chùm tia sána đó, tia lửa bấn ra, mỗi một đòn đều nặna hàns tỷ cân, như naỏi sao vũ trụ va chạm vào nhau.
Ờ xa xa, mọi nsười hoảns sợ, Thiên Nhãn Vò Đạo đána sợ, lực đạo kinh nsười như thế, có thể sánh với thần lực thiên phú của hầu tử.
-
Khỏns chi có thể nhìn thấu
căn nguyên vạn
vật, tất cả tốc độ ờ
trono
mắt nó đều chậm chạp, còn có lực côna
kích đáng sợ
như
thể,
ai có thể chốna đờ được?
Khóns ai khôna kinh hồn
bạt vía, Thánh chủ
Đôns Hoans, Hoàns Chủ
Truno
Châu, thần tăna Tây Mạc, Yêu
chủ Nam Lĩnh... đều
runa
độna, trons
1
Ò
112
kiêns
kỵ-
Một đời trẻ tuổi, Cơ Hạo Nguyệt, Dao Trì Thánh nữ, các hoàns tử côna chúa Thần triều, yêu nữ Nam Lĩnh... cũng hít một hơi lạnh.
Oong!
Hư khôna run2 độna như bức tranh, hai mắt Vươn2 Đằns phun ra chín cái cổ tự, đóns dấu vào hư khôna, hào quans Thiên Nhãn Vò Đạo dọa naười, phát ra một loại khí cơ đáns sợ.
Như muốn hủy diệt thế 2Ían này, đôi mắt khôns naừna sána tối như có chòm sao đana sinh ra rồi diệt
V0112.
chín cái cổ tự chuyển độna, có một loại khí tức khai thiên.
Ánh mắt bẳn ra. bấn ô thiết côn bav lên rất cao, thiếu chút nừa xuvên thủna mâv bav mất, nếu là binh khí khác thì đã sớm thành bụi phấn, có thể hủy diệt vạn vật, nhưna đó là
huno
binh sinh ra thần linh.
Lực đạo đáns sợ. pháp tắc ma thế khôna gì sánh bàna, đó là chín chừ do Đại đế cổ lưu lại, có được lực căn nguyên khôns thể tườns tượna.
Ô thiết côn trona tay hầu tử thiếu chút baỵ mất, hắn rốns to một tiếng, bộ lôna vàns dựna thẳna, lúc nàv mới đứna vững, thiếu chút bị thiệt thòi.
Xoạt!
Hai đạo ánh sáns bắn ra từ mắt, kim tình của hầu tử cũng làm naười ta sợ hãi, hắn cũng có Thiên Nhãn, sinh ra đã có, là truvền thừa của lão Đấu Chiến Thánh Hoàng.
Kens kens...
Thiên Nhãn quvết đấu, ánh mẳt như đao kiếm va chạm, tia sáns bẳn ra cắt xé thiên địa, cực kv dọa người, đó chí là lực lượna của hai đôi mắt.
-
Chín cái cổ tự còn có diệu dụna như thế...
Diệp Phàm vuốt cắm, thật sự cân nhắc kỳ, hắn có nên luyện nhập nhừna cổ tự đana nắm giữ vào mắt hav không
0
Đána tiếc, hắn chi có được một quyển đạo kinh, không nói rò làm sao sử dụns văn tự Đại đế, một khi luyện hóa dưa vào mắt thì trời mới biết sẽ xảv ra chuyên gì.
Nhưns khôns nhất định phải luyện hóa vào mắt, có thể là vị trí thân thể kkhậc. Khôns có cổ kinh hoàn chính, luôn cảm thấy thiếu một chút, khôna thể thôna suốt.
Hầu tử phát uy lại triển khai côna kích sắc bén, áp chế Bắc Đế rút lui, con của Đấu Chiến Thánh Hoàna khôna chi có lực lượna. còn có các loại bí thuật cấp Hoàna. đại chiến càns kịch liệt hơn.
-
Thánh thuật của Loạn cổ Đại đế!
Mọi naười cùns cả kinh, càns nhìn càna thấy bí thuật của Vươn2 Đằna
2ÍCM2
như Loạn cổ Kinh có miêu tả trons sách cổ, thần uy tuyệt đối.
Từ ý nshĩa nào đó mà nói, đây là Loạn cổ Đại đế quyết chiến với Đấu Chiến Thánh Hoàna, triển khai thôna qua naười kế thừa của bọn họ.
Hầu tử càna đánh càns mạnh mè, thiên phú tuvệt đối, nhưna Loạn cổ Kinh
Người
dich
taneoka
Nhỏm
dịch
LãngKhách
©
Chương
637: Con của Thánh Hoàng
co
§- Cửu Chuyển Thần Phù dài khôns: tới một tấc, dùns thần kim đúc thành, sána lạn chói mắt, cứns rẳn khó phá hủy, chuvển độns xoav tròn muốn bav ra khôi tay
'ệ,
Diệp Phàm.
H
C
c>-
- Còn muôn chạy, cô định cho ta!
Diệp Phàm khép lại nắm chặt
trono
bàn tay, toàn lực luvện hóa, Loạn cổ đế phù hào quana chọc trời khiến naười ta khôna thể nhìn thẳns.
Ánh sána cực kv chói mắt xuyên qua kè tay chiếu ra, khắp tiên địa nhuộm thành màu vàng, một mảnh trốns rỗng, thần lực mênh môna.
Giừa khôna
truno,
một thanh thánh kiếm bổ xuốna, đi kèm theo Chân
Lona
CÙ112 Thần Hoàna, dài đến mấy trăm trượng, đè mặt đất
runa
độns. Nếu khôna phải là tiên thổ, thì sơn mạch vô tận đà thành bụi bặm.
Uy lực một kiếm quá lớn như Thiên Đế bổ ra, cắt đứt thời khôns, sát khí nhập thể thãna tới thần hồn, kiếm chưa tới mà sát ý đà đến.
Phốc!
Naười đứna quá 2ần khôna chịu nổi loại uy áp nàv, miệna phun máu, bị loại kiếm ý thiếu chút chém giết hình thần, đó chi mới là chút dư sóns quét qua mà thôi.
Mọi nsười hoảna sợ biến sắc, bời vì
trono
nhừns naười hộc máu có hai vị nửa bước đại nãna, một kiếm kinh diễm như vậy khiến cho rất nhiều 2Ìáo chủ đều tim đập mạnh, quá khủns bố.
Bên cạnh Diệp Phàm, tám mươi mốt
lona
trụ vọt lên như trụ chốna trời, xôns thãna lên trời nối tiền tiên địa, mỗi một trụ to như dàv núi.
Tiens
rồns naâm
vana
lên, đinh tai nhức óc, trên đất hoana mênh môna như có Thánh nhân viễn cổ rít gào, rất nhiều naười kinh hài, đây là lực lượna Tần Lình đại long.
-
Sao lại như thế?
Rất nhiều naười khôns thể hiểu được, loại lực lượns này tuyệt đối có thể chốna lại Thánh chủ, một tu sĩ Hóa
Lona
Bí Cảnh làm sao có thể bày ra lực côna kích mạnh đến thể?
Tám mươi mốt trụ Chân
Lona
to lớn đána sợ chặn đứns Thiên Đế Thánh Kiếm, đồna loạt naâm dài, tiếna
lena
kena phá đá lờ núi, tổ căn lòna đất sốna lại, lực lượna vô tận phun trào.
-
Chặn đứna Thiên Đế Kiểm!
Mọi naười siật mình nhìn
sự thật này, tám mươi
mốt con Chân
Lona
khôna naừna bị chém, từna cái tiêu
táu. nhưng cuối cùng
khiến thánh kiếm vàna phải chậm lại.
Trona thời 2Ían naắn, tám
mươi con rồng lớn bị
giết sạch, chí còn lại một con chặn đứna thánh kiếm vàng,
nhưna đà mờ nhạt
đi nhiều.
Xoạt!
Thiên Đế Thánh Kiếm aiána xuống, khôna chém về phía Diệp Phàm, mà là phát ra hào quans sána lạn tạo thành một mảnh quầna sáns vàna bao lấv thân thể vờ vụn của Vươn2 Trùn2.
Lúc này, rốt cuộc Diệp Phàm áp chế được Loạn cổ đế phù, hóa thành trans sức
trono
suốt sána bóna lưu độna ánh vàng. Tiếp đó, hắn dốc hết sức điều độns
lona
khí
trono
1Ò112 đất vây chặt thánh kiếm kia, muốn hủv diệt thân thể vờ vụn.
Địa mạch trồi lên, một con thần
Ions
xích kim vọt ra, xích khí sôi trào, Thiên
Lona
vẫy đuôi, mây đò lấp lánh,
trôna
rất
S0112
độna, khôna khác gì một con rồna chân thật.
Naười vây xem kinh dị, nhất là mấv Tầm
Lona
Địa Sư cùns đám naười Âu Dươna Diệp,
trono
lòna càns chấn độna, đó là điều độna đại
lona
Tần Lình mượn ra lực lượna, thủ đoạn rất dọa nsười.
Tuy ràns bọn họ đều là kv nhân, nhưna vừa đến khôns lâu, khôna thể nào tìm được hướna
lona
mạch dưới 1Ò112 đất, căn bản khôna làm được như thế.
Chân Lons xích kim như có được sinh mệnh, xoay chuyển trên bầu trời chặn đứna đườna đi Thiên Đế Thánh Kiếm, phát ra lực Chân
Lona
chấn độns tan vờ vạn vật.
Đána tiếc mọi naười khôna thấy được cảnh tượna vạn núi sụp lờ, bời vì nơi này là tiên thổ, vinh hàna bất diệt, băns khôna cảnh tượna này sẽ chấn độns 1Ò112 người.
Ầm!
Hoàns kim thánh kiếm
runa
lên, hào quans bị Chân
Lona
xích kim mài mòn từna chút một, thân thể vờ vụn ờ bên
trôna
thiếu chút lọt xuống.
Bắc Đe khôns rảnh phân thân, lúc nàv hắn đại chiến với
Trun
2 Hoàna đến hồi say gấn, tuy ràns bổ ra Thiên Đế Kiếm, nhưna dù sao chi là nhập thần niệm, khôns thể kéo dài lâu.
-
Nếu đệ đệ của ta chết, ta sẽ đại khai sát giới, chém từna naười bên cạnh naươi, mặc kệ bọn họ có lai lịch gì.
Vươns Đằns 21Ọ112 lạnh lùna truvền từ xa tới,
lona
phượna cùna kêu
vana
bay múa trên đầu, thần thánh mà hùna mạnh, hắn tắm
trono
hào quana vô tận như cổ đế chuvển thể.
Trono
1
Ò
112
mọi naười run sợ. Bắc Đế nói được làm được, nhân vật hùn2 mạnh như hắn có thể sánh với các Thánh chủ, lời thề như vậy đáns sợ cờ nào.
Người
dich
taneoka
Nhóm
dịch
LãngKhách
®
Chương 640: Đại đế còn sống? (thượng)
§*
Hồ nước trong veo như một hồ quỳnh tươns, truyền đi ráns màu tràn
đầy
tườiis
hòa. hơi mờ bốc lên, khí trời lượn lờ. một mảns trong sáng muôn màu muôn vé.
ọ
o
H
Hóa Tiên Tri ờ trên đỉnh núi lớn, tuy ràng không lớn lắm. nhưng làm cho nsười
'o>>
ta có cảm siác là một phươiis thẻ giới.
(
t
Đúna vậy, khóns aiốna như một ao nước, mà như một tiểu thế giới
sinh độns
xinh đẹp. ờ trona này hỉnh như có ẩn chứa khời nauvên của sinh mệnh.
-
Có tiếng độns!
Một ao 112ỌC dịch nối tiếp trời cao muôn đời. phát ra âm thanh mênh móns như SÓ
112
triều, aiốna như có nsười
11201
xếp bãns trên hư khôns.
2
Ìản
2
thuật về đại đạo khai thiên lập địa.
Tiên Trì SÓ112 nước trona vắt, khói mờ lưu độns. lộ ra năm màu sắc, nước trona ao cùna khóns kịch liệt lắm, xưna được với mềm nhẹ, lại khiến khóns ít nsười nhíu mày, bởi vì mơ hồ nshe được thiên địa tụns cổ kinh.
“Phù phù!”
Một 2ã tu sì khôna kìm nổi là nsười thứ nhất kích độns: bước xuống hồ, lặn một cái xuốns nước muốn tìm kiếm thánh vật mảnh vờ của Để binh...
-
Nhất định là Đế binh Cực Đạo vờ vụn ờ đâv mới có
tiens
vọna đại đạo cổ kinh ờtrona đó!
“Keng!”
Có tu sĩ tun2 kiếm đấu chiến lẫn nhau, vì chọn một vị trí có lợi mà tranh aiành nhau. ‘Thốc” một
tiens
một cái đầu bay lên. máu bắn tun2 tóe xuốna nước, thi thể naà trên mặt đất.
Mọi nsười đối mặt với Tiên Trì đều khôna thể bình tĩnh, đều ra tay. Rất nhiều nsười lần lượt nhảy vào trona hồ, muốn tranh nhau vớt lên thánh vật kinh thế.
“Ầm!”
Truvền đến dao độna kịch liệt, hai nhân vật cấp Giáo chủ độns thủ, làm nổi lên một máns SÓ112 nước. Trons Tiên Trì tinh khí sinh mệnh tràn lan bốn phía, khiến 1Ò112 naười ờ đâv đều kinh sợ.
Hóa Tiên Trì cùng Thiên cổ Long Huyệt
nếu
có thể được một còn có hy vọna một đườna chứna đạo, điều này
trons truyền thuyết
đã lưu truyền rất rộ 112 rãi, mọi nsười đươna nhiên đều độna
tâm, đều muốn lấy được.
Naắn naủn trons nháy mắt,
đà có mấy chục người
nhảy xuốna hồ, nhừna naười khác khôna cam chịu tụt lại phía
sau đều nhảy xuống.
-
Khôna đúns nha! Khôna ai
nổi lên!
Cơ TửNauyẹt nhỏ 2Ìọn2 lẩm bẩm.
Hồ nước
trôna sans,
trona vắt như 112ỌC bích, từna đám rá 112 màu tườna hòa luru chuyển, nhưna cùna khôna thấy có nsười trồi lên mặt nước, có vào khóns có ra.
Rất nhiều cườna 2Ìả đều tim đập nhanh, cùna đều cảm thấy có điều khác thường, tất cả đều naừna bước chân. Nhừna nsười mới vừa nhảy lên cùna đều kêu lên sợ hãi, cố aượna lộn một vòna lại bờ.
-
Vừa rồi có một vị đại nãns cùns nhảy xuống, khóns có đi lên...
Có nsười nói nhỏ.
Nsười còn lại đều trona 1Ò112 naưna trọna, cùna khôna dám tiếp tục hành độna thiếu suy nghĩ:
-
Nhừna nsười đó chãns lè đều đà xảy ra chuyên naoài ý muốn, chết ờ phía dưới?
Ai nấy đều phát lạnh.
-
Đẻ
lão hủ
đến nhìn
kỹ xem!
Một vị Tầm Lons Địa Sư tiến lên, 21 ươn2 đôi mắt quan sát Tiên Hồ.
Mọi naười như nsừns thờ, yên lặns chờ nshe kết quả. Đối mặt với một chỗ tiên địa có thể chứna đạo. nhưna khóns có cách nào đi vào, trona 1Ò112 mọi nsười vừa khẩn trươna vừa lo lắna.
-
Là một chỗ Phi Tiên chân chính hẳn là khóns có vấn đề mới đúng! KỲ diệu đến khôna thể giải thích, thế gian vô
S
0112
.
lại có
112
UV hiểm...
Tầm Lona Địa Sư lẩm bẩm tự nói.
Âu Dươna Diệp tiến lên, lão đến từ Đôna Hoana bản lĩnh hơn nsười, tiếna tăm lừna lẫy trona giới Nauvên Thuật, đà tiến 2ần tới cảnh giới Nauyên Địa Sư.
-
Tiên Hồ này thực hoàn mỹ, chọn khôns ra một chút tỳ vết nào, có thể nói là một địa phươna Chân Tiên buóns xuống, tuyệt đối khóns có vấn đề. bọn họ chưa đi lên, chẳns lẽ trốn
ở
dưới hay sao?
Mấy vị Nauvên Thuật tôna sư của Đòns Hoana đều tiến lên, tất cả đều nhất trí đồna ý với phán đoán của Âu Dươna Diệp, đây là một địa phươna thăna tiên, khôna sứt mẻ không tì vết.
-
Diệp huvnh cùng ờ đây, là nsười thừa kế nhất mạch cho Thiên Sư Đôna Hoana ta, có phona cách Nauvên Thuật riêng, có lè có cao kiến gì khác chãna?
Một vị Nauvên Thuật tôna sư lên tiếng.
Nhóm dỉch Lang Khách
Người
dịch
bagiatam
©
Trước Cổ huyệt khôna còn nsười nào
dims
lại, mọi nsười nhất loạt phóns vào
~r
bên trong, tất cả đều biến mất khóns thấy.
'%
Bên bờ Tiên Trì, rất nhiều tu sĩ hai mặt nhìn nhau, tận mắt nhìn thấycảnh đó, rất
H
nhiều nsười hối hận vì sao khôna lựa chọn
Lona
Huyệt, đó chính là một viên Thần châu a, có thể đoạt tạo hóa thiên địa, 2Íúp nsười ta
chimo
đạo.
< f
-
Thần châu của Chân
lona
lưii lại, đây là 2Íán tiếp chứna minh tiên tồn tại sao?
Bóna naười chóp độna, có hai 2à Giáo chủ chạy đi xuốna chân núi, đổi hướna tới
Lona
Huyệt vạn cổ đoạt cơ duvên, bời vì viên Thần châu kia quá trọns yếu.
-
Tiểu Diệp Tử! Naươi nhìn thấy khôna? Chúna ta cũng đi đoạt
Lona
Châu đi! Đó đúna thật là một quả tiên trân đấy!
Lý Hắc Thủy xoa xoa tay nói.
-
Đừna đi ! Nơi đó hơn phân nửa có một Thánh linh viễn cổ, đươna thời khóns nsười nào có thể đấu lại, so với nơi đây càns nauv hiểm hơn.
Diệp Phàm nói với thần sắc nsưna trọna.
Y
theo hắn phán đoán, cổ độns chỗ chân núi có vào khóns có ra, trừ phi dùna Đe binh Cực Đạo hộ thể, băns khôna đi vào bao nhiêu nsười đều phải chết bấy nhiêu.
-
Nsười trẻ tuổi! Có thể dựa vào Nauvên Thiên Thư đánh giá hay khôna? Để chúna ta cùng tìm hiểu khám phá Tiên Trì, aiúp cho đồna đạo ờ đây đều có tiên duyên.
Âu Dươna Diệp vuốt chòm râu dài, khôna âm khôna dươna nói.
-
Lào 2Íà này muốn độns thủ, các naươi khôna nên cách quá 2ần ta!
Diệp Phàm truyền âm dặn dò.
-
Vầy đi ! Hiện tại
lona
nauvên nội liễm, nsươi khôna thể dựa vào lực của đại
lona
Tần Lình, để chúns ta đi trợ 2Íúp naươi!
ĐÔ112 Phươna Dà nói.
-
Khôna sao! Ta dư sức giết lào!
Diệp Phàm lắc đầu.
Nhừna naười khác CÙ112 tiến lên yêu cầu, muốn cùna hắn đồna loạt ra tay, Bàna Bác nói:
-
Lào cũng chỉ là một Nauvên Địa Sư mà thôi, ta dùna Yêu Đế Cửu Trảm tiêu diệt lão hoàn toàn khôna có 2Ì vấn đề.
-
Yên tâm được rồi! Lực lượna của đại
lona
Tần Lình tuy rã 112 rút đi, nhưna
trono
10112
đất vẫn còn có các
diệu dụna khác, nơi
này là Tiên Trì vạn cỗ ẩn chứa huyền cơ vô tận, có thể cho ta sử
dime!
Diệp Phàm mím cười trấn an
mắv nsười.
Mấy nsười nshe hắn nói như
vậy, lập tức yên
lòna. Lý Hắc Thủy liếc mắt nhìn Âu Dươna Diệp một cái, nói:
-
Lào khốn! Naươi thật đúna
là rảnh
rana
lo
chuyện bao đồna, đi chết đi!
-
Tiểu bối khóns biết trời cao đất rộng!
Âu Dươna Diệp sa sầm mặt xuống, nhìn chàm chàm Diệp Phàm, sau đó nhìn quét bốn phía nói :
-
Diệp Phàm! Nếu nsươi muốn độc chiếm Tiên Trì, rất nhiều đạo hừu sẽ khóns đáp ứna. Con naười lòns tham khôna đáy, nói khôna
chimo
naav cả Vạn Vật Mầu Khí đính trên naười naươi đều phải vứt bò ờ chỗ này.
Đâỵ tuyệt đối là xé rách da mặt muốn độna thủ, cố ý điểm ra thánh vật thuộc về Đại đế, muốn cho nhím2 nsười khác CÙ112 ra tay đánh chết Diệp Phàm.
-
Nsươi
cíúna
là kẻ tiểu nhân!
Diệp Phàm khôna sợ, lội dưới hồ nước đi tới, tìm2 bước một đi đến chỗ Âu Dươna Diệp, đãns đãns sát khí.
-
Nsười trẻ tuổi khôna biết trước sau! Cho dù có chút danh tiếng, nhưna cùna khôna nên bất kính với nhân vật lóp naười già!
Cách đó khóns xa, bốn 2à lào già bước ra chắn ờ phía trước,
trono
đó hai nsười rò rà 112 là nửa bước đại nãna.
Âu Dươna Diệp
mana
theo ý cười, vẫn
una duna
phất tay áo, chẳp hai tay sau lưns, naẩna đầu mà đứna, một bộ dána thanh nhàn thoải mái, khôna đếm xia đến nsười bên naoài xem náo nhiệt.
-
Cậy 2Íà lên mặt, đều mau tránh ra cho ta, ta muốn giết Âu Dươna Diệp ai cùna khôna noãn được !
Diệp Phàm trầm 210112 nói.
-
Rốt cuộc vẫn là trẻ tuổi mà! Cơn tức XÔ112 lên như vậy rất dễ bị chết đấy! Từ xưa nhiều anh tài chết non, nsươi CÙ
112
muốn bước rập khuôn theo họ hay sao?
Trono
đó một naười âm trầm nói.
-
Cút!
Diệp Phàm quát một tiếng, tay áo mờ ra, hóa thành một mảna hào quana màu lam quét tới phía trước.
•y
r
r
r
'T' •
A
1
A
•
/V 1 Ạ
i
I
-
Tiêu bôi muôn chêt!
Trono
đó một lão già Tiên Thai tầns thiên thứ nhất vừa mờ miệna âm lãnh nói, vừa vuna tay đánh ra.
“Ầm!”
Hai naười va chạm kịch liệt, Diệp Phàm lù lù khôna nhúc nhích, còn lào 2Íà kia thì aiốna như một con rối 2ỗ mục nát bị đánh bay ra naoài, há mồm phun ra máu, mặt như tờ giấy vàna.
Nhóm cịich Lang Khách
Người
dịch
bagiatam
©
Chương 642: Đai đế sống lai
ro
-W
=r
Hóa Tiên Trì từng đi ra một vị Đại đế, có thể nói ai ai cùng biết, nhìn thấy cảnh
fJ
?
này khôns ai khôns sợ hài.
ọ
o
H
- Tiên Hồ khôns có sinh vật, nsay cả cá cùna khôns có một con, nhưna mà hiện
ị.
tại... lại một vị Yêu đế sẳp xuất thế sao?
-
Miếng đồns xanh này, chẳng lẽ là mảnh vờ của Đế binh Cực Đạo. Từ thời thái cổ đến nay chìm vào khôns biết bao nhiêu tiên trân?
Mấy vị Giáo chủ đều tim đập nhanh hơn, nhảy thỉnh thịch khôns naừna, cùns nhau cất bước tới phía trước, chuyên liên quan trọns đại trona tay nsười trẻ tuổi kia phải đoạt cho bàna được.
Naười trẻ tuổi run rẩy, mấy vị Giáo chủ bức tới, khiến xươna cốt hắn phát lạnh, có cảm siác sắp tới bên bờ sinh tử, hắn lấv được thứ khôns nên lấv.
ĐÚ1Ì2 lúc này, một tên mập mạp từ dàna xa chạy tới, trên đinh đầu treo một cái
chảo sắt 2Ìốn2 hỉnh một cái chén bể lớn, chân hắn khôns chạm đất, bay cách mặt
đất một thước cao.
•
Hắn là một tu sĩ duv nhất lúc này có thể phi hành, 210112 như một tảna đá rơi xuốns trons hồ, giơ tay chụp miếna đồns xanh, vẻ mặt vô
CÙ112
kích độns.
Mấy vị Giáo chủ đều đồns loạt ra tay, như nsọn núi ép xuốns nsãn cản đạo sĩ vô lươiia Đoạn Đức. chấn cho sóns nước Tiên Hồ dảna lên tận trời. Tên mập mạp “phù” một tiếna phun ra một naụm nước.
Mọi nsười kinh hài, mấy vị Giáo chủ ra tay cùna khôns có đả thươna được hắn, bị cái chén bể kia chấn ra một mảns ô quana nsãn cản, hắn chi bị rơi xuốns trons hồ.
-
Vô Lượns Thiên Tôn! Kiếp trước kiếp này bần đạo đều có duvên với nó!
Đoạn Đức lại một lần ra tay, đồna thời cái chén bể trên đầu buôns xuốns nsàn
vạn tia ô
mans
như cái lồns chụp xuốna phía dưới.
-
Lớn mật!
Mấy vị Giáo chủ hét lớn, đều một lần nữa xuất kích, tế ra pháp khí trấn áp hắn.
Naười thanh niên kia bị dọa cho hoảna sợ, mấy vị đại nhân vật tranh chấp như vậy, làm cho hắn ờ aiừa bị vạ lây, sắc mặt đau khổ, tới lui đều khôns được.
Đối với hắn mà nói, vốn là một hồi cơ duyên lớn bàns trời, nhưna ờ trước mẳt bao naười lại khôna có phúc để tiêu thụ, hoàn toàn khôna có khả nãna thu cất trân liệu cầm trons tay mình.
Mấy vị Giáo chủ lăns khôns hạ xuống, vạn đạo ô quana của cái chén bể
CÙ
112
rơi xuốns. Thế nhưna đúna lúc này cây Thanh Liên trên miếna đồns xanh nhẹ nhàns run lên, phá mở tất cả.
‘Thù phù!”
r
»
m
I I
Nó chi cao một thước, nhưn
2 lại cỏ thần lực bất
hủ bất diệt, phá mờ hết thảy,
mans
theo miếna đồns xanh rơi
chìm xuống ỡ truna
tâm hồ.
-
A... Không!
Đoạn Đức hét lên một tiếna xé nát tim gan, 210112 như lào nươna của hắn chết đi khôna bằng, hắn vừa kêu to vừa bổ nhào đầu tới trước.
Mấy vị Giáo chủ cùna là đau lòns muốn chết, nhảy tới phía trước, vươn ra bàn tay to, dùna hết khả nãns có được chụp xuốns chỗ sâu trons Tiên Trì, nhưna hết thảy mọi cố
2
ắna đều phí
CÔ112.
vẫn khôns ai có thể bắt được.
-
Trời ạ! Lại một lần nữa lờ mất dịp may, chi thiếu chút nữa mà lại mất đi như vậy!
Đoạn Đức đầu váns mắt hoa, thiếu chút nừa naà quỵ ờ trons hồ nước.
Diệp Phàm trona lòns cùns vô
CÙ
112
khẩn trươna, nhìn thấy miếna đồns xanh rơi chìm xuốns ờ truna tâm hồ, hắn thất vọng buồn hiu. Dù hắn cố 2ắns thúc độns tiên khí trons hồ
CÙ112
khôns nsãn được, khôns đủ sức xoay chuyển trời đất.
-
Mảnh vờ của Đế binh Cực Đạo từ thời kì thái cổ vẫn còn tồn tại sao?
• • •
-
Hồ nước này tên là Hóa Tiên Trì, nói khôns chừna thật sự đà từna sinh ra tiên, đó là mảnh vờ của Tiên Binh cũng khôna chừna!
Mọi người siết nẳm tay mà than thờ, đều cảm thấy vô cùna tiếc hận và tiếc nuối, mấy vị Giáo chủ và Đoạn Đức tâm tỉnh đều muốn khóc, hận khôna thể đập đầu xuốna đất.
-
Grào...
Xa xa truyền đến một tiếns rốn2 to, hồ nước sôi trào, hơi mù xôns lên tận trời, nhưna nơi đây vẫn lộ ra khí trời tườns hòa, một mảns trons suốt và sána lạn.
Chỗ chân nsọn núi kia vô cùns thảm thiết, sau khi sinh vật hỉnh nsười lôna đỏ xuất hiện liền đại khai sát giới, trons nháy mắt đà chết mười tám vị Tiên Thai tầna thiên thứ nhất.
Sinh vật hỉnh nsười
1
Ỏ
112
đỏ vừa phóns qua, một bàn tay móns vuốt đầy lôns đỏ quét nsana, làm cho xươna sọ đầu bọn họ đều vờ tan, óc
vans tuna
tóe khẳp nơi.
- A...
Rốt cục, một vị đại nãns cùna 2ặp nạn, trons miệns phát ra một tiếna hét thảm, nửa người bị xé toạt, máu tươi phun trào, ruột san ngũ tạna đều trào ra nsoải.
Hắn tế ra mười mấy binh khí, tất cả đều bị hủy bời hàm rã 112 của sinh vật lôns đỏ. Nó cắn một naụm nhai “rốp rốp”, 210112 như nhai đậu phọna, rồi nuốt gọn.
“Bốp!”
Sinh vật lôna đỏ nắm đầu của hắn lên, “rột” một tiếng hút một cái sạch sẽ, chi có vài siọt óc dính vào bên khóe miệna 1Ô112 đỏ rậm rạp của nó, thoạt nhìn cực kv dừ tợn.
©
Chương
643:
Thanhđế
sổng
lại
S-
Đại đế, hai chừ này có thế trấn áp cổ kim tươiis lai, đại biểu cực hạn của chiến
ff
?
lưc, cưc han của đao, cưc han của con người
'Q
o
H
Từ xưa đến nay? Đại đế Nhân tộc chi có mấy vị như vậy, mồi một vị đều đế lại
o>.
công tích
VI
đại, công lao chấn nhiếp lịch sử không thẻ
vượt
qua.
Sau thái cổ thời đại, mười vạn năm qua duv nhất một nsười là Thanh đế
chimo
đạo thành Đế, mà nav hắn chết đi khôna tới một vạn năm, lại đà xuất hiện một vị
Đại đế sao?
•
Tin tức này như bùng nổ vũ trụ, nsân hà tắt lịm, 2ần như làm cho nsười ta khôna thể tin, quá mức chấn độna,
trono lona
mọi nsười vừa kinh nsạc vừa kinh hoàng.
Một đội sinh linh màu sắc đa dạns này, tất cả đều chi cao một thước
trono
suốt
trono
sáng, như một đám tinh linh tạc băns thần naọc, nhưna đều cực kv cườna
đại.
•
Chiến xa cổ xưa aiốna như là tồn tại cùns thế 2ÍỚÍ này, đây là thạch khí rèn luyện mà thành, chi có cao hơn một thước. KỲ lân màu tím dài ba mươi phân kéo chiến xa lao ra cổ độna.
-
Kẻ quấy rầy siấc
112Û
say của Đại đế phải chết!
Trên chiến xa, sinh vật hình nsười kia 2ầm nhẹ, một trăm lẻ tám đạo thần hoàn bao phủ, cao aiọna hét lớn.
Hắn nhẹ nhàna vun2 lên, một màns cổ tự bay ra, khẳc ấn
trono
hư khôna, lập tức mấy vị đại nãns kêu lên thảm thiết, 210112 như tờ 2Ìấy vẽ cùna nhau
bay
tuna
ra ngoài.
Mỗi một chừ đều như một cây thần chùy đánh cho đại nãna hộc máu mồm, đứt aân 2ăy xươna, cườna đại đến khôna thể chốna đờ. Đó là thể hiện căn nauyên của đạo, một chừ là một loại đạo.
•
y
•
m
m
m
Trono
đó hai vị đại nãna thân thể vờ vụn, sau đó CÙ
112
khôna có trọna tổ, hình thần câu diệt; còn ba nsười khác thần hồn ảm đạm, thân thể khôna có chút máu.
Mọi nsười thấy thế khóns một chút chần chờ, đều chạy đi như bay. cổ độns này dứt khoát khôna thể ờ lại, hiện ra nhân vật khủna bố như vậy, nếu còn chốns lại, so với sinh vật 1Ỏ112 đỏ kia chi có hơn chứ khôna kém.
-
Chạy đi đâu!
Nsười nhỏ 210112 như tinh naọc kia thét lớn, trên nsười thần hoàn sána rực lên, ờ phía sau vừa quát vừa thúc chiến xa truy đuổi theo.
Trên đầu hắn, con rồ 112 nhỏ màu xanh cùn2 con phượna hoàns đỏ như máu vừa bay múa vừa đuổi theo, naoài ra bảy tám
2
à nsười lùn mờ đườns. CÙ
112
đều cử binh đao côna tới phía trước.
Bên bờ Hóa Tiên Trì, Bàna
Bác mắt lộ tinh quang,
nói:
-
Trono
tay nhừns naười lùn
này đều là ngọc binh,
CÙ
112
khôna kém bao nhiêu so với cửu thần binh của ta !
Mọi naười đều kinh sợ, đây
rốt cuộc là một
đám sinh linh gì, lùn như vậy nhưna mỗi nsười đều quá cườna
đại, căn bản kliòng
có naười nào có thể chống lại.
-
Sinh linh trên chiến xa có thần hoàn bao phủ, đươna thời trừ Lào
Phono
Tử và Đấu Chiến Thắna Phật trên Tu Di Sơn, chỉ sợ cùng khóns có ai là đối thủ của nó!
-
Ta cảm nhận được một loại lực lượna tan biến hết thảy. Con sinh linh kia cùna sinh vật lỏns đỏ hình nsười đều 2ần như sẳp thôna thánh, chiến lực hù dọa chết naười.
Nhừns nhân vật cấp Giáo chủ đều xôna lên chỗ núi lớn Hóa Tiên Trì, vì lúc nàỵ chỉ có nơi đây có Hỗn Độn Thanh Liên và Thái Hoàns Kiếm mới có thể áp chế cườna địch, nói cách khác bọn họ chạy trốn hướna nào CÙ
112
đều phải chết.
-
Uy áp của Đại đế cổ khóns để cho khinh nhờn, các nsươi quấy nhiễu 2Ìấc nsủ say của naài, chi có thể lấy cái chết để tạ tội.
Sinh linh hỉnh nsười kia làm như là đana tuyên bố phán quyết cuối cùna.
Sinh vật lỏns đò hình nsười rốna to, ờ bên bờ Tiên Trì chấn vờ một thi thể,
r
r
9
khôna ít nsười chêt oan chêt uỏno.
Mấy vị Nauyên Thuật tôna sư đến từ Đôns Hoana. tất cả
1
Ỏ
112
đỏ trên nsười đều dựna
dims,
khôna còn lăn lộn, từ trên mặt đất bật lên, đứna ờ bên cạnh con sinh vật,
trono
con nsươi huyết quana âm trầm, mất đi hết thảy nhân tính.
-
Đây rốt cuộc là quái vật gì, còn
mana
đến lây nhiễm?
Mọi naười đều kinh hoàna.
Xích
Lona
đạo nhân, Khổna Tước Vươn2 cầm
trono
tav Hỗn Độn Thanh Liên; Hoàna chủ Đại Hạ trên đính đầu lơ lửng Thái Hoàna Kiếm, hai kiện Đế binh cùng nhau tòa sáng, có khí thế xuyên qua quá khứ, hiện tại, tươns lai.
Hầu hết mọi nsười quỳ 2ối trên mặt đất, khó có thể noãn chốna uy áp của Đại đế cổ.
Trono
mắt Nauyên Thiên Sư đời thứ ba huyết quana sáns quắc, khóns hề tránh lui, muốn lần nữa ra tay.
Nhìn thấy cái dạna này của nó, mấv nsười cầm
trono
tay Đế binh cùna khóns khôi nói thầm
trono
buna:
“Nếu thực toàn lực vuna tay, ai sốns ai chết còn khóns biết được.”
Đế binh Cực Đạo đích xác lợi hại, thế nhưna bọn họ có thể phát ra được mấy kích chứ? Có thể diệt Thánh nhân, nhưna ờ phía sau một đám như tinh naọc đuổi giết lên, khôna có khả nãns luôn thúc độns Đe binh, bời vì lực tiêu hao quá lớn.
Một đám tu sĩ bị kẹt ở trước Hóa Tiên Trì, có thể nói là trước có
lana
sau có hổ, tới lui đều khôna được. Nhân vật cấp Giáo chủ đều lộ ra vẻ lo lắng, khôna biết làm thế nào cho phải.
-
Trước dù giết chết sinh vật
10112
đỏ hình người, nhưna phía sau làm sao thu thập mười mấy con naọc tinh linh?
Thái Hoàna bàn cách đối phó cùna Xích
Lona
lào đạo.
©
Chưong 641 : Mánh đồng xanh, Nguyên Thiên Sư đều xuất hiện co
1
“
“Ầm!”
Z
Đột nhiên, nsuvên khí bạo độn2. pháp lực như biên cả,
trono
Tiên trì vọt lên
H
một mâns tiên quang, Diệp Phàm tay phải phóna lớn lên, chụp lấy tháp đồna mười mấy trượna cao. cưóp đoạt rồi sau đó aiốna như
\ain2
một cọns rơm đập xuốns.
f
t
VỊ kia nửa bước đại nãns 2Íật mình cả kinh, quvết đoán rút lui.
Nhưna đà chậm rồi, Diệp Phàm aiốna như một thần minh cầm
trono
tay tháp đồna đè ép xuốna dưới, chấn cho vị nửa bước đại nãna hoàn toàn khóns thể phản khána. thân thể nát tan hóa thành một đốns máu thịt bầy nhầy.
“Keng!”
Diệp Phàm vuna múa tháp đồna đánh thật mạnh trên thân hình nsười đồna thau kia, hai kiện pháp khí va chạm phát ra đốm lửa sána lạn, tất cả đều vờ vụn. Cùn2 lúc đó, vị nửa bước đại nãna còn lại cùna bị đập đứt 2ân 2ăy xươns. hình thần câu diệt cùna khôna có lưu lại.
Chi
trono
siây lát, hai vị nửa bước đại nãns bị mất mạng, bên bờ Tiên Trì mọi nsười đều thối lui, lặna nsắt như tờ.
Diệp Phàm có thể dẫn độna lực lượna
trono
Tiên trì, vẫn như cù có thể đánh bại Thánh chủ tuyệt đỉnh, khiến rất nhiều nsười cảm giác đại sự khóns ổn.
-
Nauvên Thiên Thư quả nhiên phi phàm...
Âu Dươna Diệp kinh sợ. chính lão
CÙ
112
khóns thể triệu hoán lực lượna nơi
đây, mà Diệp Phàm lại làm được, lão cười lạnh “hắc hắc”, dưới chân nauvên văn
hiện lên.
•
Trono
phút chốc. Diệp Phàm lôna tóc đều dựna đứna.
trono lona
nảy sinh dự cảm nauv cơ mành liệt, hắn vội chân đạp bí quyết chừ “Hành” độn như bay qua một bên.
“Ầm!”
Một
vans
tiểu thái dươna bay ra, kim quana hừna hực chưn2 khô chỗ Diệp Phàm mới vừa đứna. khói hơi bốc lên nahi ngút, hết thảy đều khôna còn tồn tại.
Khối Thần Nguyên!
Đây là một khối Thần Nauvên băns cờ đầu người, mặt trên khắc văn lộ dày đặc. ẩn chứa áo nahĩa vô cùng, có thể
trôna
nháy mắt san bãns một dàv núi vô tận.
Thần quans thêm mành liệt,
hiện ra ba khối Thần
Nauvên khác, lớn nhỏ xấp xỉ bàna cờ nhau, nauvên văn dầv
đặc cố định
ở aiữa khóns truna. thần lực dao độna kịch liệt phá hủy hết thảy.
-
Âu Dươna Diệp! Lào điên
rồi!
Diệp Phàm phát lạnh tận đáy
lòns. như rơi xuống
hầm bãna.
Mỗi một khối Thần Nauvên
đều giá trị năm
mươi vạn cân nauvên tinh thuần, chi cần một khối lớn nàỵ khắc lên Nauvên Thuật phức tạp khó hiểu, một khi bùn2 nổ, phạm vi trăm dặm đều phải sinh cơ tuyệt diệt, trờ thành mảnh đất khô cằn.
-
Yên tâm! Đây là Tứ Tượna Nauvên Thiên Trận, chi biết luyện hóa ngươi, sè khôna thươna tổn nhừna nsười khác. Tiểu tử ta đưa nsươi đi 2ặp các đời Nauvên Thiên Sư!
Âu Dươna Diệp cười hắc hắc khiến nsười ta sờn tóc 2áy.
Bốn khối Thần Nauvên xếp ờ bốn phươna bao vây Diệp Phàm ờ
truno
tâm, lưu độna ra khí cơ khủna bố, thần quana màu vàna xôna thẩna lên trời, như bốn vầna thái dươna treo ờ đó.
Nauyên Thiên Thần Vãn dày đặc phát sána cùn2 nhau lao ra. mỗi một khối Thần Nauvên đều hóa hình ra một con tiên linh, lưu độns ra một lực lượna khiến nsười ta hít thờ khóns thôna.
Một con Tiểu
Lona,
nhất chích Phượna Hoàns:. một con Tiên Hổ, một con Huyền Vù, tất cả đều
trôna
rất sốns động, chỉ dài một thước, đều là màu vàng, phân ra bốn hướna. Mỗi con đều há mồm phun ra một dải tơ, bắt đầu luvện hóa Diệp Phàm.
Một tiếng chấn độns mành liệt. Vạn Vật Mầu Khí đinh hiện lên, treo trên đinh đầu Diêp Phàm, buôna xuốna từna tia từna đơt Huyền Hoàna khí bảo hô hắn ờ bên
•
JL
y
w
w
w
W
J
W
•
trong.
Bốn khối Thần Nauvên ẩn chứa thần lực vô cùng tận, aây áp lực cho Diệp Phàm quá lớn. Hắn liền ngồi xếp băns trên mặt đất, hai tay kết ấn dẫn dắt tiên quana
trono
Tiên trì cho mình dùna.
Hắn khắc chừ trên hư khôna,
vana
lên tiếna
lena
ken2. mỗi một chừ đều chóp độna kim chúc sána bóna, lạc ấn ờ
trono
hư vô gian, tiếna
“lena
kena” rò rà 112 như thiên kiếm rút ra khỏi vỏ.
-
Cấm Tiên Lục Phona?
Âu Dươna Diệp vô cùn2 kinh ngạc, Diệp Phàm về Nauyên Thuật tiến bộ quá nhanh, vượt qua hiểu biết của lão, lúc này chi cách mới vài năm mà thôi, loại Nsuvên Thiên cấm Thuật này đà đạt tới ba phona rồi!
Địa vị của cấm Tiên Lục Phons ờ
trono
Nguyên Thuật, giống như bí thuật cái thế của Đại đế Nhân tộc thôi diễn, ờ thời điểm tuyệt đinh có được áo nahĩa vô cùng, thần kv khôna thể tả được.
-
Ta nsay cả đại nãns đều có thể phona bế, nsươi...
Âu Dươna Diêp sắc mãt trắna bêch. “bịch bich bịch” thối lui mấy bước.
c
• r
•
o • ^
J
Diệp Phàm thi triển ra cấm Tiên Lục Phona. từna cái từna cái cổ tự lao ra. lạc ấn ờ trên hư
không, tạo thành một máng văn lạc xé mở một gỏc
Tứ Tượna Nauyên
Nhóm dỉch Lang Khách
Người
dịch bagiatam
®
Chương 644: Hai đế gặp nhau?
Gp
ê*
Hồ nước
runa
độna, một nam nhân mặc Thanh Y, tìm2 bước một đi lên bờ hồ,
^
phi thườna anh vì. ờ chỗ sâu
trono
đáy mắt lộ ra cảnh tượna khai thiên lập địa, vũ
8
trụ mới sinh, sâu sắc vô cùna.
H
r-
'o>,
Một miếns: đồns xanh
loans
lổ rỉ sét treo ờ trên đinh đầu của hắn, theo hắn cùna tiến lên bờ, đi tới 2ần mọi người.
Nhất cử nhất
CÎÔ112
của hắn đều tư nhiên như thế, như môt khối Tiên thể vĩnh hàna, khôna có uy áp bức người, CÙ
112
khôna có khí tức khiến người ta run sợ.
Nhưng mỗi nsười đều muốn quv xuốna lễ bái, như đối với thần minh.
Rốt cục, một nsười lại nối tiếp một người quv xuốna, đây đều khôna phải là bắt buộc, khôna phải uy áp dẫn dắt, mà đều phát ra từ nội tâm, vô cùng thành kính.
Đây căn bản nói khôna rò là một loại khóns khí như thế nào, thần thánh mà yên lặng, trana nahiêm mà quái dị. Naay cả Giáo chủ các phươna đều
trono
lòna buôns: lỏna, 2Íốn2 như triều bái thần linh khôna ngừng dập đầu cúns bái.
-
Naươi...
Trên chiến xa cổ người nhỏ kia thân thể cắt thành ba khúc khôna thể trọna tổ, được một trăm lẻ tám đạo thần hoàn che thân, run aiọna nói:
-
Naươi là ai?
Nsười tới thật là đáns sợ, khiến nó sợ hãi phát ra từ nội tâm, vẻn vẹn chi liếc mẳt nhìn đà làm cho này hình thể nó vờ vụn, loại uy thế này đúns là chưa từng nshe nói, chưa hề nhìn thấy.
Phải, nó nsay cả Giáo chủ đều chém, pháp lực vô biên, nhưng tại trước mặt nam nhân anh vĩ này lại nsay cả con kiến CÙ
112
khóns bằng, khóns có một chút lực chốns; cự nào.
-
Ôn ào !
Bàna Bác mờ miệng, giúp Thanh đế răn dạv sinh linh này. Khi đối mặt với Yêu đế, hắn có cảm giác thân thiết, Yêu Đế Cửu Trảm
trono
cơ thể vận chuyển như ý.
-
Nsươi dám đối với ta...
Sinh linh một thước cao kia dựng đứng chân mày,
trono
mắt bẳn ra hai luồns hào quang làm cho người ta sợ hãi.
-
Ờ trước mặt Thanh đế, cùna dám làm càn?
Bàna Bác lớn tiếnạ trách mắna.
S—'
c?
S—'
-
Muốn chết !
Sinh linh nàv đối mặt với Đại đế áo xanh kia khóns dám có chút phản kháng, nhưng đối với tu sĩ như Bàns Bác
lại cao cao tại thượna,
định ra tay.
Thực lực của hắn vô cùng
đána sợ, giết Giáo chủ
một phươna đều 210112 như xé một bức tranh, mọi người căn
bản không thé lường
được rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào.
“Ầm!”
Yêu đế chi bước tới phía trước một bước, khôna có độna tác cỏns kích gì, con sinh linh kia liền kêu thảm thiết một tiếng, một trăm lẻ tám đạo thần hoàn diệt vong, tiếp theo thân thể hóa thành ánh sána, chưng phát một cái bốc hơi sạch sẽ.
Đây là uy thế loại nào? Chi nhấc tay 2ÍƠ chân, dư ba của bước chân liền tiêu diệt một cao thủ cái thế. Giáo chủ các phươna CÙ112 khôna khỏi hít một hơi khí lạnh, có nsười quỳ trên mặt đất một cử độna nhỏ cùna khôna dám.
-
Thanh đế sốna lại !
-
Yêu đế oai hùn2 vạn cổ tái sinh!
Mọi người cả kinh kêu lên, tất cả đều khôna kìm nổi run rẩy. Tin tức này rất có tính tấn côna, vạn năm trôi qua
trono
nháy mắt, một vị Đại đế vốn tườns rã 112 chết đi, khôna 112Ờ tái hiện thế gian.
Vả lại, chính là xuất thế ờ nsay địa phươns lúc trước hắn sinh ra, và vẫn như cũ làm bạn một miếns đồns xanh mà sinh, đây là đại sự đệ nhất chấn độns trên trời dưới đất, khôna ai có thể bình tình đươc.
J
<_/
•
-
Sao có thể như vậy, Thanh đế thọ nguyên khô cạn, sớm đà tọa hóa, rốt cuộc đà phát sinh chuyện gì?
-
Đại đế cổ khôna có chết, chẳna lẽ có thể một lần nữa tới thế gian sao?
-
Sức mạnh to lớn thật khó tin, ờ thế 2Ían nàv khôna có cách nào chốna lại ! Đây là vượt qua phạm trù của thần uv Cực Đạo.
Mọi người đều nhao nhao bàn luận, linh hồn đều có cảm 2Íác hít thờ khóns thôna, một vị Đại đế còn sốns sờ sờ tái hiện, đảo ngược hết thảy hiểu biết của rất nhiều người, nhưng lại đúng như vậy.
-
Một vi Đai để... còn sống!
•
-
c
Con rồ 112 xanh nhỏ dài hơn một thước, con phượna hoàns đỏ thầm dài hơn nửa thước, con kv lân nhỏ kéo xe, cùn2 với tám 2à người lùn mờ đườna ờ phía trước, tất cả đều phóna vọt tới.
Cho dù là Yêu chủ, Thần tăng, Thánh chủ, Hoàna chủ ờ đối diện, cũng sẽ bị nahiền ép thành tro bụi, chúna nó có được một loại lực lượna cườna đại đến cực điểm chưa từng có từ trước đến nay.
Nhưng mà, đối mặt với Thanh đế bọn chúna lại có vẻ siốna như hạt bụi nhỏ nhoi. Khi chúna xôna tới còn cách nam nhân anh vĩ áo xanh chừng mười mấy trượna, liền một người tiếp một người bốc hơi lên, hóa thành khôna khí.
r
~
r
Nhom dịch Lang Khach
Người
dịch
bagiatam
Già Thiên
vipvandan.vn
Thần
Đông
Chương 645: Yêu đế qua đời
cọ
-p
§-
vẫn
thườna là như vậy, hai Đại đế chưa bao 2ÌỜ 2ặp nhau. Nếu hai nsười nọ mà có thẻ sặp mặt thì đúng là thân tích mà cô kim chưa từng có.
•Ç
o
>
n
Dưới
lona
mạch của Tân Lình có một vị Vươn2 của thái cô
112Û
say thật sao?
-Ta khôna tin. Nhất định là hư ảo. Có nsười dùna đại pháp lực khiến mọi nsười sinh ra ảo siác.
Có người kiên quyết khôns; tin.
Yêu đế đứna khoanh tay, thanh
y
tuna
bay. Hắn thoạt nhìn như rất trẻ, tu thế oai hùna vĩ nsạn,
trôna
như lạnh nhạt mà lại tòa ra một luồns uv thế vô hình của Đại
để.
Xích
Lona
đạo nhân, Khổns Tước Vươn2. dù mạnh mè như bọn họ cùna khôna kìm nổi run rẩy, Hỗn Độn Thanh Liên trons tav
runa
độna. tòa ra khí hỗn độn, hư ứna với Thanh
Y
Đại đế.
Lúc này bọn họ căn bản khôna thể kiềm giữ nổi Đế binh này. Tất cả đều quv sát xuốns. Thanh đế chưa áp chế bọn họ nhưna có một loại khí tức căn nauvên khiến bọn họ khôna chốna đờ nổi.
Đây là Đại đế của Yêu tộc, nsay cả Yêu Vươn2 bỉnh thườna rất thản nhiên,
lãns lặns đứna đó thỉ 2ÍỜ phút này cùna chi có thể nhìn lên, phát ra sự run sợ từ
tận linh hồn.
•
Ờ
xa xa, trono lona
Diệp Phàm cùna chấn độns. Uy thế của Yêu đế lớn tới mức
nào chứ. Nếu kẻ tài ba trác tuyệt này còn
S
0112
thật thỉ đúna là khiến nsười ta kính
sợ.
•
Có thể lườna được là Yêu đế nsay khi còn trẻ tất nhiên cùna đà là cườna 2Íà nsạo thị cổ kim. Khi đó hơn phân nửa là nhừna nsười đồna lứa đều phải tuyệt vọng, khó có thể nhìn theo bóns lưna hắn.
Coons, coona...
Vạn kiếm
cuna reo vana.
Từna luồns sáns lớn phóna thẳns; lên trời cao, mỗi luồns đều lớn như núi. Tất cả đều là uy áp của Thái Hoàna Kiếm phát ra.
Đây cùna khôna phải là kiếm khí hay kiếm quana mà là một chút dao độns nãns lượna của nó. Naay cả như thế cùna đà như muốn xé trời mà đi.
Có thể tườna tượna nổi Đế binh một khi tinh lại sẽ có sức mạnh to lớn đáns sợ tới đâu. Khó trách là muôn đời nhừna nsười có đại khí vận ờ
Trans
Châu cùna khôns thể chốna lại được.
Hành độns khác thườna của Thái Hoàna Kiếm đều là bởi kẻ tự xưna là Trunạ Châu Hoàns. Hắn dẫn độna kiếm này, muốn cưóp lấv nó để đối khána với Đại đế Yêu tộc.
Nhưna Thái Hoàna Kiếm dù
sao cũng đă thức
tinh một chút. Nó đã có sinh mệnh, có lực lượna rất mạnh,
siốna như một vị Đại
đế Nhân tộc sốna lại, dù còn kém xa khi thức tinh hẳn nhưna
cùns không dễ dàns
bị naười khác thu đi như vậy.
Coons, coona...
Thái Hoàna Kiếm reo khè.
Trono
nháv mắt Yêu đế điểm lên kiếm này, khiến nó lập tức im lặns đi, bị một đời Yêu tộc vô địch trấn giữ.
Vút.
Tất cả mọi nsười ờ xa xa đều phải hít sâu một hơi khí lạnh. Thanh đế quá cườna đại, cứ thản nhiên thu hồi Thái Hoàna Kiếm như vậy. Kiếm tiên được xưna là có lực
CÔ112
kích vô địch này
cuna
khóns dám giãy dụa.
-
Naươi muốn cầm kiếm này
trono
tay sao?
Đại đế Yêu tộc bình tình hòi.
Cách đó khóns xa, trên chiến xa cổ xưa, thân ảnh aiốna như thần linh, toàn thân phát
sans
kia đứna đó khôna độns đậy. Hắn cảm nhận được một loại uy áp.
-
Vậy thì cầm đi.
Thanh đế búna tay. Thái Hoàna Kiếm phát ra một tiếna
reo vana,
hóa thành một con đại
Iona
bay về phía trước, 21 ươn2 nanh múa vuốt, sắc bén vô cùna.
Keng.
Trên chiến xa thái cổ, thân ảnh như thần linh kia 2ÍƠ taỵ bắt lấy Thái Hoàns Kiếm, khí thế toàn thân lập tức tãna lên một màns lớn, khiến trăm vạn dặm Tần Lình đều phải run rẩy.
Tất cả chim bay cá chạy đều 2ào thét, dù ờ xa tận cuối chân trời CÙ112 đều quv xuống, căn bản khôna có một tia phản khána, quv bái khôna naừna.
Mà nhừna nsười ờ nơi này vốn 2ần
trono sana
tấc lại cảm thụ càns sâu hơn. Ai nấy
CÙ
112
đều sợ hãi. Gần như tất cả mọi naười đều run rẩy, thân thể chấn độna.
Khôna có ai còn bình tình khôna chút
2
Ợn
sóna naoài Thanh đế. Nhừna naười khác đều chấn độns đáns sợ như
SÓ
112
2
ÍÓ
nsập trời. Chi có mình hắn mới có thể đứna thẩn
2
.
-
Naươi phạm sai lầm lớn rồi!
Bất hủ
Truno
Châu Hoàna lạnh lùna vô tỉnh nói, Thái Hoàna Kiếm
trono
tay réo vang, bắn ra một đạo kiếm khí xé trời, lập tức đánh tới.
Giờ khẳc này rất nhiều nsười kế thừa của các thế lực lớn xa xưa đều kinh hãi, dù cách rất xa nhưna cùna cảm ứna được một luồns khí tức bất thườna.
Ầm!
Thái Hoàna Kiếm tiếp tục phát sána, hóa thành một con rồ 112 lớn, lập tức xuvên thủns trời cao, vọt vào bên
trôna
tinh vực. chìm sâu vào vũ trụ lạnh 2Íá như băna, tối đen như mực.
©
Chương 646: Mông Huyễn Thần Tủy
co
§-
- Thanh đế.
2:
-
TỔ tiên.
H
o>-
Các loại thanh âm truyền ra. Rất nhiều nsười cả kinh kêu lên.
-
Sinh thì sao, tử thì sao. Từ hỗn độn tới, trờ về hỗn độn, muôn đời một 2ốc sen xanh...
Giọns nói mờ ảo truyền tới, sau đó tất cả đều vên tĩnh trờ lại, khôna còn 2Ì nừa.
Muôn đời một 2ốc sen xanh. Chi còn một tiếna thờ dài
trono
hư khôns, từ đó vĩnh viễn biến mất, khôna còn tồn tại trên thế gian nữa.
Rất nhiều người đều cảm thấy vô CÙ112 cảm khái, thậm chí là mất mát. Một vị Đại đế
vana
dội cổ kim lại tan biến vĩnh viễn như vậy.
Năm đó hắn tiêu dao, tư thế oai hùn2 bừna bừna phấn chấn, phona thần như ngọc, còn trẻ từng hết sức nôna nổi, kinh diễm thiên hạ hơn nhừna nsười CÙ
112
thế hệ rất nhiều.
Mà nay anh hùna về già, vĩnh viễn biến mất, trờ lại thành đất vàng.
Huy hoàna của hắn bao phủ toàn bộ thời đại, khôna ai có thể so sánh, nsay cả nhật nsuvệt cũng khôna được, chi có thể ảm đạm đi.
Naười cùna thời kv đã sớm mất đi, bị hắn che lấp, qua đời nhiều năm rồi. Chi còn mình hắn cô tịch tới hậu thế nhưna lúc này CÙ
112
hoàn toàn kết thúc rồi.
Bộ dána Thanh đế lúc hai mươi tuổi vô CÙ112 đặc biệt, tư thế oai hùn2 cao lớn, bốn mươi tuổi lại là một cảnh tượna khác, trăm tuổi đã trờ thành vô địch tới mức nào chứ?
Naười ở nơi này ai CÙ112 tự
hôi. nếu cùng một thời
kv thỉ mình so ra kém Thanh đế bao nhiêu, sẽ bị bò xa tới bao
nhiêu?
Nhừns nhân vật 2Íà lão cũng
tự so sánh. Thanh
đế sau ba nsàn tuổi sẽ thế nào? CÙ112 khóna phải là dãy dụa bởi
tuổi thọ khô kiệt,
hơn phân nửa là vô địch cổ kim rồi.
Trái tim rất nhiều nữ tử trẻ tuổi đều sinh 2Ợn sóna. Nếu có thể làm bạn với Thanh đế thì cuộc đời này cùna khôna uổna.
Một thân thanh y, anh vĩ cả đời, cuối CÙ112 CÙ112 đến từ hỗn độn, về lại hỗn độn, chi còn lại một tiếna thờ dài.
Kiếm khí xun2 thiên phá trời xanh. Một vùng kiếm quana chiếu rọi cả sơn mạch Tần Lĩnh vô CÙ112 rộna lớn. Tất cả mọi nsười đều cảm hoài, nhưna vẫn nhanh chóna ra tay cướp đoạt khối đồna xanh kia.
Các loại pháp khí đều tế ra, các loại thần binh sắc bén đều xuất hiện. Kim đĩnh, thạch chung, đồns tháp,
naan
lô CÙ
112
bay ra, dàv đặc trên bầu trời, cùna hạ xuốna phía dưới.
Hóa Tiên Trì là nơi Thanh đế sinh ra. Khối lục đồns mà hắn cắm rễ lên giờ lại xuất hiện, khiến khôna ai khôna độna tâm.
Hình Thái Cực hoàna kim xuất hiện. Diệp Phàm hét lớn một tiếng, đại chiến cườna
2
Íả các lộ, khiến hồ nước vọt lên từng luồns tiên quang, CU
112
cấp pháp lực naập trời cho hắn.
Nó vừa xuất hiện, vạn pháp liền khôna dính thân. Hắn đánh bay nửa bước đại nãns ra naoài, miệna hộc máu tươi, thân thể
runa
chuvển.
Phụt!
Bắc Đế Vươn2 Đằns xuất hiện ờ một bên, linh hoạt sắc bén hơn nữa, Thiên Nhàn Vò đạo mở ra, ánh mắt lấp lánh, diễn hóa ra vũ trù tinh khôna, mối một luồna ánh sána đều như một thanh hỗn độn kiếm.
C00112, coona...
Ánh mắt của Vươn2 Đăns như biển, Thiên Nhàn Vò đạo bẳn ra bốn phía, aiốna như một thanh thiên kiếm chém xuống, đánh cho hỏa lò của vị đại nãns kia vừa tế ra
bay
tuna
tóe, cuối CÙ
112
bị đánh xuyên qua.
Phụt!
Nhóm dịch Lăng Khách
hongthatcong
®
Chưoĩig 636: Loạn cổ đế phù
•P
Vương
Trims
kiêu ngạo khôns
bans,
tựa như hắn mới là Bắc Đế? miệt thị mấy nsười Lý Hắc Thủy, Khươna Hoài Nhân, nói nãns
1120112
cuồna chi trò naười
ệ,
khác, độna một cái là muốn chém muốn siết.
r-
'ố'»- Một cái yêu nahiệt mười hai tuôi mà thôi, đã naana naược như thê, nhục nhã nhân vật Thanh tử trẻ tuổi, hồn nhiên khôna để
trono:
10112
.
Lúc này một bàn chân to vàns aiána từ trên trời xuốns lập tức dẫm lên hắn,
tuna
bụi đầy trời, mặt đất nứt ra. tình thế đảo naược.
Vươn2
Trims
kêu thảm thiết, hắn thật sự sợ hãi, bàn chân to một trượna nặns như ngọn núi, xươna nsực của hắn đã găy, thờ khóns ra hơi, cả nsười 2ần như biến hĩnh.
Lúc này Diệp Phàm mờ ra thần thôns, cao đến mười trượna 210112 như đúc bàna
vans
ròna. tựa như chiến thần bav từ Thiên giới, lực lượna to lớn quét naana
núi sôna.
Bàn chân Diệp Phàm nshiền ép như đana đạp một con sâu. xươna cốt cả naười Vươn2
Trims
kêu rãna rắc, 2ãv đoạn từna khúc, mặc dù là cùna cảnh giới, nhưna ai có thể so sánh được với Thánh thể chứ.
So sánh lại, Vươna
Trims
yếu ớt như một nsười thủy tinh, căn bản khôna thể thừa nhận nổi, miệna phun máu. ánh mắt oán độc khóna nói ra lời.
-
Muốn chết, thả nsài ấv ra!
-
Naươi dám đè xuống, hôm nav naươi sẽ chết khóns toàn thây, hồn về minh thổ, đóna dấu mười tám tầns luvện ngục, chịu tất cả tra tấn.
Ờ bên cạnh truyền tới hai tiếna hét lớn. hai sinh vật cổ có một tên cao hơn một trượna, cả naười đầy vảy vàng, tên còn lại cao hơn hai thước, mọc đôi cánh thần màu bạc, đều dừ tợn ánh mắt như đao.
Chi là bọn hắn khôna dám làm bậy, Diệp Phàm đè chân xuốna hơi dùna sức là chắc chắn Vương
Trim
2 trở thành thịt nát, khóns còn một chút bột xươna.
CO
?C7
C7
-
Lãn
sana
một bên cho ta!
Diệp Phàm căn bản khôna để ý, quát to, chân dùna sức một chút, tiểu yêu nahiệt kêu thảm thiết, miệns phun máu.
-
Nsươi... đúns là khôna biết sốns chết, chủ nhân
ở
đây há có thể cho naươi
21
ươn
2
oai, naươi muốn chết CÙ
112
khó, lát nừa nấu naươi thành dầu đốt đèn trời!
Một tên sinh linh cổ đe doạ
uy hiếp Diệp Phàm.
-
Nhanh thả naài ấy ra, có
thể cho ngươi đi. bări2
khỏns naươi sẽ hối hận sinh ra trên đời này, muốn chết cùna
không được.
Tên sinh linh cổ còn lại lớn
tiếng hét lẻn.
Rắc!
Đáp lại lời bọn chúna là chân lại dùna sức. xươna cốt Vươn2
Trims
nháy mắt 2ăv cả trăm khúc, toàn thân co giật, vẻ mặt sợ hài trắna bệch.
Lúc này, hắn chí có đầu lộ ra khôi bàn chân vàng, toàn thân đều nằm dưới bàn chân, sinh tử treo trên sợi tóc.
Đám naười Lý Hắc Thủy, Khươna Hoài Nhân. Naô
Truno
Thiên sâns khoái, thấy cảnh này đều nhả ra một nsụm hờn dỗi, vừa rồi nshẹn hỏns rồi, tên tiểu yêu nahiệt nàv quá kiêu nsạo.
-
Diệp Phàm, naươi dám ra tay giết ta, huvnh trưởng của ta sẽ khóns bỏ qua cho naươi, mặc kệ naươi có con bài nào CÙ
112
sẽ khóns thoát khỏi cái chết.
Vươiia
Trims
mạnh miệna, nhiều naười nhìn như vậy, hắn khôna muốn xin tha,
bans
khóns sẽ rất mất mặt mùi của huvnh trưởns, vẫn luôn miệna kêu 2ào.
-
Mau thả naài ấy ra.
Hai sinh linh cổ cùna hét lớn.
Cơ Từ Nau vệt lo lắng, Diệp Phàm hiện 2ÍỜ mặc kệ thế nào cũng khóns phải là đối thủ của Vươn2 Đằng, cảnh aiới chênh lệch quá nhiều, lúc này nhỏ aiọna nhắc nhở:
-
Đừna xúc độna.
-
Khóna nên giết hắn ở đây...
Mấy naười Liễu Khấu cùna nói, mọi nsười đều thấy được chiến lực của Bắc Đế, lúc này quvết đấu với
Trun
2 Hoàna khiến cho 2Ìáo chủ khắp nơi cùna phải kiêna kv.
-
Mau thả ta ra. bãns khôna naươi lành đủ hậu quả.
Vươn2
Trims
kêu lên. hắn thấy bộ dạna của mấv naười. biết rò đều e ngại huvnh trưởna của hắn, vên 1Ò112 khỏns naừna cười lạnh.
-
Naươi bảo ta thả naươi?
Diệp Phàm cười, nhấc chân lên.
-
Coi như naươi thức thời.
Vươn2
Trim
2 phun ra một naụm máu. muốn đứna lên.
Bùm!
Đột nhiên, bàn chân vàns lại aiána từ trên trời xuống, lần nàv trực tiếp dẫm nát hắn. cả nửa thân naười cùng chìm vào lòng đất.
-
Naươi... naươi muốn làm 21?
Người dich taneoka
Nhóm dịch Lcmg Khách
©
ChưoTig638:
Quyết đấu Bắc Đe
Cp
■P
Hầu tử như đúc
bans
vàn2 ròna, bộ lông vàna sána lấp lánh, hoả nhàn kim tinh, tay cầm cây côn đen đội trời đạp đất.
•Ç
õ
Diệp Phàm liếc một cái nhận ra đó là hung binh kinh thế cắt ra từ
trono
Thần
o»- Nauvên, từna xuvên thủna khôna chí một Vươna thái cổ, uốna máu Vương vô thượng.
Trono
hun2 binh ẩn chứa thần linh dù rơi vào
112Û
say, nhưna vẫn có ma tính đána sợ, một khi thức tinh thỉ khôna gì sánh bàna.
Mùi mâu bị hầu tử mài bỏ, nav hóa thành một cây côn đen, tuy rãns lồi lòm nhưns khó mà cắt đứt, nặns khôna biết bao nhiêu vạn cân, đè sụp cả hư khóns.
Thân phận Thánh Hoàna tử thái cổ quá nhạy cảm, bản thân đà mạnh tới như thế, hôm nay cổ tộc sắp xuất thế, có mấy ai dám chọc? Rất nhiều naười mí mẳt nhảv dựna.
Hai sinh linh cổ khôns tình nauyện dập đầu xin lỗi Diệp Phàm, khiến cho Vươn2 Đăna thân là chủ nhân ờ xa xa ánh mẳt trợn naược, màv kiếm dựna thãns.
-
Khóna phục thì chết!
Diệp Phàm nói, bước tới trước, mặt đất có một đạo
lona
trụ trồi lên, xuvên thấu mặt đất.
Nhừns naười khác đều kinh dị, Diệp Phàm dám chiến Bẳc Đế, chẩns lè thật sự có phần thắna hay sao? Ánh mắt mọi naười đều
dans
nhìn.
-
Hắn trườna thành quá nhanh, khôna tới vài năm đà có thể đối đầu với nhân vật lào tiền bối, khôna hổ là Thánh thể mà.
Mấy năm 2ần đây, chiến lực của Diệp Phàm đà tăna lên rất nhiều, mọi naười nhìn tốc độ này thì khóns cần bao nhiêu năm là khó có naười áp chế hắn được nữa.
-
Vậy
ta thành toàn cho naươi,
lấy
thánh huyết của nsươi nhuộm đế kiếm của
ta!
Vươn2 Đăns bước đi trầm ổn, tay cầm thánh kiếm màu vàng, từ thật xa đà chém tới.
Diệp Phàm bình tình đối diện, dưới chân đạp một bước, Nauvên Thiên Văn Lạc chóp độna tưna ứng với 112Ỏ1 sao trên trời, từna mảnh lưu độns.
Bùm!
Đột nhiên, mặt đất nứt ra, vọt lên một con Chân
Lona,
vảy màu xanh chớp độna, thân rồna to lớn, móno vuốt lóe hàn quana, hùns vĩ khôna thể chốna đờ.
-
Chân
Lona!
-
Dù biết là
lona
khí biến
thành, nhưng quá rất
sốns độna, quá giống, khóns khác gì vật
sons.
Thanh
Lona
bày ra thân thế
bồ xuống như một
thanh đao, đánh lên Thiên Đế Kiếm phát ra một mảnh sána
chói.
Vươna Đăns hừ lạnh, đạp bước lấn tới,
2ÍƠ
kiếm chém xuống, nhưna Thanh
Lona
bất diệt, nhào lên đánh tới, lại cản trở bước tiến của hắn.
-
Naoại lực mà thôi, vô dụng với ta, lúc chém hết cùna là khi nsươi mất mạna.
Vươna Đằna tóc xòa tung, ánh mẳt sắc bén.
Diệp Phàm nhàn nhà như khôna, khè quát một tiếng, hơn trăm naàn đạo Thanh
Lona
lao ra, từna con như có thân máu thịt, vô cùna mạnh mẽ.
Lúc này, rất nhiều Thánh chủ rốt cuộc biến sắc, cóns kích như vậy làm cho bọn họ choána váng, đó là lực lượns đại
lona
Tần Lình, Diệp Phàm lại có thể tùy ý triệu hồi.
Hai ba con... mấy chục con còn dễ nói, nhưna bây aiờlà mấy trăm con, lực côna kích kinh naười, vạn
lona
tranh hùng, phun nuốt thần châu.
Đám nsười Âu Dươna Diệp biến sắc, Nauvên Thuật ảo diệu vô cùna vô tận, đó là bí pháp độc nhất 2hi lại
trono
Nauvên Thiên Thư. nối liền
lona
nauvên, khiến bọn họ vừa shen tị vừa hâm mộ.
-
Ờ nơi này, quả thật Thánh thể có thể đánh một trận với Bắc Đế.
Dao Trì Thánh nữ, Đại Hạ hoàns tử, Nau vệt Linh côna chúa đều độns
duna,
có quá ít naười
trono
đời trẻ tuổi dám múa đao với Vươna Đằna, trước mắt Diệp Phàm còn muốn giết Bắc Đế.
Trôna
1Ò112 2Ìáo chủ các phương đều
runa
độna, ờ nơi này nsàn vạn lần phải cẩn thận, lờ như chọc Thánh thể dùna Nau vẻn Thuật đánh chết, vậy thì khôna biết tìm chỗ nào mà khóc.
-
Nauvên Thuật đáns sợ như vậy, có thể chém được nhân vật cấp Thánh Chủ.
Vạn
lona
xuất hiện, từna tia chóp xanh nổ
vana
chín tầns trời, một mảnh
lona
khí lượn lờ.
Vươn2 Đằna hung mành chém giết
trono
vạn
Ions,
nhưna
lona
lực vĩnh viễn khỏns cạn, bị chém một cái liền xuất hiện một cái khác, khắp nơi đều là
lona
ảnh.
-
Phá cho ta!
Hắn cầm kiếm rốna to, thi triển hết lực pháp tấc, tất cả
lona
thân đều tan vỡ.
-
Trấn áp!
Diệp Phàm
CÙ112
hét lớn, hai tay kết
ấn,
đánh
runa
hư không, chín
cổ
tự từ naón tay hắn nhảy ra.
Chín cổ tự thần bí
trono
đạo kinh có thể trấn áp bản thân thực hiện vĩnh hàna, vô
CÙ112
huvền ảo, khôna thể đoán hết, Diệp Phàm luôn luôn nahiên cứu.
Naàv
trước
CÙÜ2
từna dùna đối địch, chãns qua khôna thể thỏna thấu, hôm nay
Lỗi chương :t
CHƯƠNG 716: HAI KHỐI LỤC ĐỒNG (THƯỢNG)
- Tiểu tử ngươi làm gì còn đường sống, nạp mạng đi.
Giáo chủ Âm Dương Giáo rống to. Những đại năng khác cũng lao tới, đồng loạt ra tay.
Pháp lực ngập trời tràn tới. Các loại dị tượng của Diệp Phàm đều nhanh chóng bị diệt. Hắn dù có cường đại tới mấy thì cũng không có khả năng đối đầu với nhiều địch thủ như vậy.
Ong.
Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh chấn động. Giáo chủ Âm Dương Giáo đưa tay vào dò xét, muốn bắt lấy nó, ánh mắt bừng sáng, giống như ữẻ lại cả ngàn tuổi vậy.
A...
Đột nhiên hắn hét lên thảm thiết, cả cánh tay bị chấn nát, nửa người trở thành thịt vụn, kêu lớn rồi rút lui.
Ngay vừa rồi hắn nắm được một khối Thần Nguyên nhưng lại không mang ra được, ngược lại còn bị trọng thương.
Phụt.
Diệp Phàm điều khiển Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, tương đương với hắn và Bàng Bác đồng thời ra tay. Một thanh tiểu chùy màu lam gõ xuống thật mạnh, đánh cho nửa người rách nát của Giáo chủ Âm Dương Giáo hoàn toàn biến thành vũng máu.
Giáo chủ Âm Dương Giáo bay ngược lại, râu tóc dựng ngược, rống giận liên tục. Đã bao nhiêu năm nay, chỉ sợ ít nhất cả ngàn năm hắn không bị thiệt thòi như vậy.
Cong.
Chín chữ cổ hợp lại trong thân thể của Diệp Phàm, chấn động ra một lực lượng đáng sợ không hiểu nổi. Hắn hét to một tiếng, vung Đả Thần Tiên đánh tới.
Xoảng.
Đầu của đại năng Tử Phủ bị đánh nát như dưa hấu, tử thi rơi xuống mặt đất.
Cơ Tử Nguyệt ho ra máu, pháp lực như biển bắt đầu khởi động, mạnh mẽ tiến vào cơ thể Diệp Phàm. Cơ thể nàng càng ngày càng ảm đạm nhưng vẫn kiên trì như cũ.
- Đi chết đi.
Diệp Phàm rống to. Các loại dị tượng nổ vang, hợp nhất ngắn ngủi trong phút chốc. Bảy người giống như bảy vị thần, pháp lực ngập trời.
Phụt! Phụt!
Một vị đại năng của Hoàng Kim gia tộc Bắc Nguyên bị đánh tan thây. Thân thể một vị đại năng Vạn Sơ thủng lỗ chỗ như cái sàng, bị các loại thần quang xuyên qua.
Diệp Phàm giống như sáng lập ra một thế giới, các loại thần quang ngập trời tràn ra, đánh tan tất cả.
Ầm!
Bắc Để Vương Đằng vọt tới, chiến xa màu vàng bị đánh bay. Thiên Để Kiểm trong tay hắn bắn ra đốm lửa khắp bốn phía, Thiên Nhãn Võ đạo suýt nữa bị đánh thủng. Hắn cũng bị đánh lộn ngược trở lại.
Sát!
Diệp Phàm thấy ánh mắt tràn ngập linh khí của Cơ Tử Nguyệt đã ảm đạm đi, trong lòng hết sức lo lắng, ra sức xung phong liều chết, muốn rời khỏi nơi này.
- Các ngươi đều chết hết đi cho ta.
Hắn thi triển ra dị tượng vọt tới, rốt cục cũng thoát ra. Nhưng đúng lúc này thì Phi Tiên Lực lại đánh tới. Người bảo vệ của Hoa Vân Phi lại ra tay.
- Đã chờ ngươi từ sớm rồi!
Diệp Phàm rống to, chín cổ tự trên người rất nhanh chìm vào cơ thể. Hắn liều lĩnh thúc dục chiến lực.
Cong.
Hắn vung Đả Thần Tiên lên, đánh sụp cả một vùng thiên địa. Người bảo vệ của Hoa Vân Phi xương cốt nát bấy, bị đánh cho hình thần câu diệt.
- Có ta ở đây, ngươi không trốn nổi đâu!
Bắc Đế lại một lần nữa cầm chiến xa màu vàng, trong tay là Thiên Đế Kiểm đánh tới. Cửu Long áp đỉnh, chín Thần Hoàng bay múa, chín con Bạch Hổ vọt tới trời, chín con Huyền Vũ về biển, ánh sáng tỏa ra vạn trượng.
Cong!
Hai người va chạm kịch liệt. Diệp Phàm lại một lần nửa lộn vòng đỉnh lại, tỏa ra một luồng uy áp không thể hiểu nổi.
Thần sắc Vương Đằng đại biến, giống như tránh rắn rết, Thiên Đế Kiếm trong tay cũng rơi xuống, cả người bay ngược lại. Cuối cùng may mà hắn phản ứng nhanh, cũng không bị thương.
- Thu cho ta!
Diệp Phàm hét lớn, thu thanh kiếm vào trong đỉnh. Keng một tiếng chiến xa màu vàng nổ vang, cổ để hiện ra, cầm lấy thánh kiểm khiển nó không thể bay đi.
- Khụ...
Cơ Tử Nguyệt ho khẽ, đôi mắt gần như không còn ánh sáng, suýt nữa ngã xuống, sinh mạng bị đe dọa rồi.
Diệp Phàm vội vàng rót nước suối sinh mạng co nàng, sau đó vọt đi không quay đầu trở lại.
- Chạy đi đâu!
Bắc Đế đuổi phía sau không bỏ, sát khí ngập trời.
Rất nhiều người bay tới từ hướng Hóa Tiên Trì, đuổi giết tới đây, trong đó có không ít cường giả.
Diệp Phàm không muốn trì hoãn, thi triển bí quyết chữ Hành bay đi như điện. Ánh mắt hắn lạnh như băng, nhìn lướt qua Lý Tiểu Mạn ở ừên vách núi xa xa, không nói một câu, chỉ không ngừng rót nước Thần Tuyền cho Cơ Tử Nguyệt.
Cũng không biết đã chạy bao xa, đột nhiên thiên địa chấn động mãnh liệt. Một quyển sách lớn xuất hiện ngang trời, che khắp thể giới. Uy áp vô tận tràn ra, chụp xuống phía dưới giống như một cái lồng vậy.
Ở phía trước có một nữ tử tuyệt đại khuynh thành, khiến nhật nguyệt đều phải ảm đạm, giống như rớt xuống từ chín tầng trời, phong thái tuyệt thế, đúng là Nguyệt Linh công chúa của Cửu Lê Thần triều, cũng là mỹ nữ xếp thứ hai của Trung Châu.
Trên bầu trời có một vị lão tổ tông của Cửu Lê Thần triều đang tế Đế binh, muốn thu lấy Diệp Phàm.
Binh khí của Đại để cổ được xưng là trực Đạo. tuy ràng vừa mới thức tỉnh nhưng căn bản không ai có thể đối kháng. Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, gần như tuyệt vọng.
Cửu Lê Đồ bao dung thiên địa vạn vật, thu nạp ba ngàn đại thể giới, có thể trấn áp luyện hóa tất thảy, chấn lui một số người đang đuổi theo phía sau, khiển bọn họ phun máu tươi.
Quyển sách cổ này tràn ngập thần uy vô thượng, chấn động cổ kim, khiển vạn vạn chư thiên đều quy phục.
Ông.
Một tiếng rung động truyền ra. Hắn lấy ra khối lục đồng tử Hóa Tiên Tri. Thanh Liên trong Khổ Hãi cũng tỏa sáng, tự chủ bay ra cắm rễ trên lục đồng.
Nguồn: http://truyenyy.com
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, hoảng sợ thất sắc.
Lục đồng đầy vết rỉ sét, tuy chỉ lớn bàng nắm tay nhưng lại tác động tới thần kinh mọi người, khiển bọn họ đều khẩn trương.
Một gốc Thanh Liên cắm rễ trên đó, có ba phiến lá xanh, có ý nghĩa thân diệu, đao sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, giải thích đại đạo.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều nghi vấn. Thanh để qua đời, giờ cảnh tượng này lại hiện ra là sao? Thật sự quá giống khiến người ta sợ hãi.
Một lão già tóc trắng xóa đứng trong hư không. Tấm sách cổ che phủ bầu trời, luyện hóa ba ngàn đại thế giới, treo trên đỉnh dầu như có thể xuyên cả cổ kim.
Đây là một cổ đồ có thể phong ấn cả trời xanh, óc thần năng vô thượng, khiển muôn ngàn chư thiên phải kinh sợ, chấn nhiếp linh hồn tu sĩ. Rất nhiều người đều quỳ bái, không thể chịu đựng nổi nỗi sợ hãi từ trong nội tâm.
Một số đại năng cũng đều ho ra máu, bị dao động của Để binh thức tỉnh áp chế. Cường đại như bọn họ mà cũng có người quỳ xuống, không thể tự khống chết được.
Đây là Đế binh Cực Đạo, phàm là khi thức tỉnh thì dù chỉ tỏa ra một tia lực lượng cũng không phải là thứ cường giả thể gian có thể đối kháng, chỉ có thể thần phục.
Nhưng lúc này đám người Diệp Phàm cũng là ngoại lệ. Cửu Lê Đồ ngang trời, bao phủ đại thế giới này nhưng lại không thu bọn họ vào.
Nơi này có một khối lục đồng lơ lửng trên đầu, tuy ràng đầy vết rỉ sét, thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, thậm chí là rách nát nhưng đột nhiên lại ữàn ra nhiều lực lượng chảy xuôi trên người Diệp Phàm.
Lúc này hắn cũng không bị áp chế quá lớn, vẫn có thể cất bước như trước, quả đúng là một loại kỳ tích.
Dưới uy áp của Đế binh Cực Đạo không ai có thể chống nổi, tất nhiên chỉ có thể thân tử đạo tiêu. Trừ phi là Đại đế cổ sống lại, bằng không không ai ở nhân gian có đủ lực lượng đối đầu với nó.
Hình thể Diệp Phàm còn chưa bị diệt, vẫn có thể hành động, bước từng bước về phía trước, có thể nói là cổ kim hiếm thấy. Đây là thể chất cường đại tới bậc nào chứ?
- Là khối lục đồng.
- Trung Châu chí bảo. Nó vận chuyển tiên lực bảo vệ Thánh thể.
Mọi người đều khiếp sợ, trố mắt nhìn trân trối. Cảnh tượng này thật sự không thể tưởng tượng nổi, quá mức rung động rồi.
Từ xưa tới nay có rất nhiều lời đồn về lục đồng nhưng không có mấy người có thể nói rõ. Có người nói nó là mảnh vỡ của Để binh, có người lại nói nó là binh khí của thần linh.
Nguyệt Linh Công chúa giật mình há hốc miệng, đứng trong hư không, mái tóc đen nhánh như mây trên trời, bên trên có gài chín cây trâm, thần châu rủ xuống, lóe sáng trong suốt.
Nàng không thẹn là mỹ nữ thứ hai của Trung Châu, da thịt trắng như tuyết, tóc đen nhánh, đôi mắt như nước, hàm răng trắng tinh, cần cổ thon nhỏ, dáng người thướt tha, có tư chất chim sa cá lặn, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, phong tư tuyệt thể.
- Là vậy sao?
Vị tổ tông của Cửu Lê Thần triều nhíu mày, đứng thẳng trên trời cao, thúc dục Để binh, Thần Đồ ép xuống, khiến mặt đất cũng bị lún xuống.
Phụt!
Diệp Phàm rút cục không chịu nổi nữa, mồm phun máu tươi, thân thể lay động. Khối lục đồng này tuy có thể áp chế lưu động nhưng vẫn chưa thức tỉnh, lực lượng bảo vệ hắn cũng có hạn mà thôi.
Cùng lúc này miệng Cơ Tử Nguyệt cũng tràn máu, sắc mặt tái nhợt, nước Thần Tuyền uống vào cũng nhuốm máu mà tràn ra, bị áp chế rất đáng sợ.
Cửu Lê Đồ được xưng là có thể luyện hóa tất cả, bên trong ẩn chứa ba ngàn đại thế giới, là Đế binh vô thượng tại nhân gian, không gì không giết nổi.
Lúc này uy áp mênh mông cuồn cuộn tràn ra đủ để đánh chết vô số cao thủ. Chính là nhờ có lục đồng tồn tại cho nên Diệp Phàm mới tránh được một kiếp, không trở thành tro bụi.
- Khối lục đồng này đã tỉnh giấc sao?
Rất nhiều người ở phía chân trời đều kinh sợ.
Phụt.
Một số tu sĩ ở cự ly quá gần dưới dao động đáng sợ của Đế binh cũng chỉ có hừ một tiếng, thân thể lập tức bị đánh thành tro tàn.
Ầm!
Ngay cả thân thể của một vị đại năng cũng xuất hiện trăm ngàn vết nứt, rống lớn một tiếng, tan nát dưới uy áp của Cực Đạo. Lúc này mọi người càng thêm khiếp sợ. Thứ này không phải là thứ con người có thể đối kháng được.
Rốt cục Diệp Phàm cũng bị hút khỏi mặt đất, bị Cửu Lê Đồ thu vào bên trong. Vực mà lục đồng tràn ra bảo vệ hắn không bị giết nhưng vẫn chưa thể bị hắn sử dụng.
Tới giờ phút này thì bất cứ ai cũng đều phải tuyệt vọng. Bị Đế binh Cực Đạo trấn áp, trọn đời cũng khó có thể thoát đi, căn bản là không có một tia hy vọng, trừ phi là chứng đạo thành đế.
- Dùng tâm dẫn động khối lục đồng. Đây là chí bảo của Trung Châu, trường tồn vạn thể, vạn kiếp bất diệt, có thể trấn áp chết cả tiên nhân, đừng có bỏ cuộc.
Cơ Tử Nguyệt ho ra máu, thúc dụng pháp lực mượn tiên quang trong thiên địa nhập vào cơ thể Diệp Phàm.
- Tử Nguyệt, ngươi đừng thúc dục pháp lực nữa!
Diệp Phàm kinh hãi. Tình huống của Cơ Tử Nguyệt đã không tốt rồi, trên mặt không còn chút máu, nhưng vẫn cố gắng như trước.
- Không sao đâu. Nhất định có thể thoát ra. Đế binh Cực Đạo cũng không thể giết chúng ta...
Nàng yểu ớt nói, đôi mắt dưới hàng mi dài đã không còn chút ánh sáng, mất đi linh khí ngày xưa.
- Ta tới là được!
Diệp Phàm hét lớn, mạnh mẽ kéo Cơ Tử Nguyệt về phía sau, không cho nàng tiếp tục hao tổn mệnh nguyên nữa.
Ông.
CHƯƠNG 717: HAI KHỐI LỤC ĐỒNG (HẠ)
Cửu Lê Đồ run rẩy. Dao động mênh mông như biển tràn ra, khiến thổ địa trong phạm vi ngàn dặm phía dưới bị chấn thành bột mịn. Nếu không phải đám tu sĩ vừa rồi đã kinh sợ rút lui thì không ai có thể sống sót.
Dù là như vậy thì vẫn có không ít người ngay cả kêu cũng không kêu được một tiếng mà hình thần câu diệt, trong đó bao gồm cả mười nửa bước đại năng, ba vị đại năng không chịu nổi uy lực của Để binh.
Diệp Phàm kêu to, miệng tràn ra từng ngụm máu tươi. Đám người Bàng Bác ở trong dị tượng khác cũng thống khổ gầm nhẹ, tất cả gần như vỡ vụn.
Tuy ràng khối lục đồng cũng tỏa ra vực trên người mấy người nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là Thánh thể, bị tổn thương càng nặng hơn.
Ầm!
Cánh tay phải của Ngô Trung Thiên nổ tung, huyết nhục và xương trắng lộ ra dày đặc, bị chặt đứt từ đầu vai trở xuống, da thịt ở những nơi khác cũng nứt nẻ ra.
A...
Lý Hắc Thủy hét thảm một tiếng, nửa người rách nát, gần như bị đánh tan. Uy lực của Để binh Cực Đạo chỉ thấm vào một tia cũng khiến người ta không thể đối kháng.
Phụt!
Máu tươi lại bắn ra. Liễu Khấu toàn thân đầy mồ hôi máu. Suýt nữa hắn bị một tia đế uy chém ngang lưng. Nếu không phải có Diệp Phàm đỡ cho hắn thì hơn phân nửa là hắn đã chết rồi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Ngay cả như vậy thì đầu vai của hắn cũng hoàn toàn vỡ nát, hóa thành bụi phấn rơi xuống mặt đất, cảnh tượng khiến người ta sợ hãi.
Khương Hoài Nhân kêu thảm thiết. Lục phủ ngũ tạng bị đánh xuyên, không có gì còn lại ngoài cái đầu, thân thể bị hủy không còn hình dáng gì, suýt nữa bị đánh chết tươi.
Thể chất của Bàng Bác gần với Diệp Phàm nhất nhưng cũng phải rống giận. Hắn suýt nữa bị chém thành hai nửa. Binh khí Thần Linh cấp Thánh chủ của lão Yêu Vương trước kia định đoạt xá hắn bị đánh thành bột mịn, nhận cái chết thay cho hắn.
Mặc dù là như vậy nhưng hắn cũng suýt nữa bị chém làm hai đoạn, huyết nhục cả người mơ hồ. Cửu thần binh cũng ảm đạm xuống, có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
Diệp Phàm kinh sợ, thấy nguy hiểm trong sớm tối. vẻn vẹn chỉ chút chấn động như vậy lại khiển hắn thoát ly khỏi dị tượng, bước một chân vào quỷ môn quan.
Tình huống Cơ Tử Nguyệt là nguy hiểm nhất, mới vừa trọng thương đã không thể chống đỡ nổi, lúc này dưới đế uy đã rơi vào ranh giới sinh tử, suýt nữa bị đánh nát.
Diệp Phàm kêu lên đau đớn, giúp nàng chặn một tia dao động kia, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, cuối cùng cũng giúp nàng tránh được một lần tử kiếp này.
Đương nhiên đó cũng không phải là vì hắn đủ cường đại để chống lại Cửu Lê Đồ mà bởi vì bích quang của khối lục đồng đã tràn ra có khả năng chống lại uy lực của Để binh, lực lượng tràn vào chỉ có một tia với nhau.
Ông.
Trên bầu trời, ánh mắt lão già thần sắc lạnh lùng kia lóe sáng, thúc dục Cửu Lê Đồ. Đại thiên địa lại chấn động một lần nữa, muốn thu lấy Diệp Phàm.
- Phá cho ta.
Diệp Phàm hét lớn.
Thanh Liên trong Khổ Hải của hắn cắm rễ lên lục đồng, lúc này rốt cục cũng đã có một tia liên hệ với hắn, mang theo lục đồng bay lên hư không, liên tục lay động.
Hắn cắn chặt răng dùng Khổ Hải nghênh đón Để binh Cực Đạo, chắn trước mọi người, thậm chí còn đẩy bọn họ ra khỏi phạm vi bị ảnh hưởng.
Dưới cái nhìn của người khác thì việc này không khác gì tự sát. Trên đời này không ai có thể dùng thân thể chống đỡ một kích của Để binh. Đây thuần túy là tự tìm tới sự diệt vong.
-Tiểu Diệp Tử.
Cơ Tử Nguyệt đã gần như mất đi ý thức nhưng lúc này bỗng dưng bừng tỉnh, thất thanh gọi.
- Diệp Tử.
Bàng Bác cũng kêu to.
- Không, Tiểu Diệp Tử. Đám người Lý Hắc Thủy đều biến sắc.
Phụt
Luân Hải của Diệp Phàm lúc này bị đánh tan, máu màu hoàng kim bắn ra, nhưng khiển người ta khiếp sợ chính là nó không hề bị chưng khô.
Uy áp của Để binh đúng ra có thể khiển toàn thân hắn bị đánh thành bụi bặm, ngay cả mảnh vụn cũng không còn nhưng lúc này hắn lại vẫn chưa chết.
Một tiếng chân động khẽ vang lên. Một khối lục đồng bay ra, vượt ra khỏi Luân Hải. Chính nhờ nó mà tử cục đã bị phá.
Diệp Phàm lần này dùng mạng đánh cuộc, rốt cục cũng bức được khối lục đồng ẩn trong Luân Hải của hắn ra. Khối đồng này vốn đã có linh tính, sớm xuất hiện nhiều lần, ở trong Thanh Đồng Tiên Điện cũng đã từng cứu mạng hắn.
Vụt.
Một tiếng chấn động mãnh liệt vang lên. Khối lục đồng bay ra không hóa giải uy thế của Đế binh Cực Đạo mà bảo vệ Diệp Phàm, sau đó va chạm với khối lục đồng còn lại, tạo thành tiếng vang chấn động chín tầng trời, mười tầng đất.
Ở bên ngoài hư không vô tận, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này mà ngây ngốc, cằm suýt rơi cả xuống đất. Tất cả mọi chuyện này sao có thể là sự thật.
- Lại xuất hiện thêm một khối lục đồng nữa?
- Hắn lại có tới hai khối?
- Để uy chưa thể hóa giải nhưng lại giúp hắn chặn được một kiếp này.
- Trời ạ, lại là một khối lục đồng. Chí bảo của Trung Châu sắp sửa đoàn tụ, tái hiện thế gian sao?
Diệp Phàm suýt nữa bị phế, Khổ Hải cũng bị xé nát, máu màu hoàng kim chảy xuống, chiếu rọi rực rỡ một vùng trời.
Đế uy vừa rồi thật đáng sợ, vẻn vẹn chỉ một tia dao động tỏa ra cũng khiển phạm vị hơn trăm dặm đều dập nát, trở thành một vùng sa mạc, chìm xuống cả ngàn trượng.
- Tiểu Diệp Tử...đi mau. Để binh Cực Đạo không thể chống, thừa dịp lục đồng bảo vệ ... Mau chạy đi.
Giọng nói của Cơ Tử Nguyệt đứt quãng nhưng lúc này nàng vẫn dùng sinh mệnh dẫn động tiên quang thiên địa, bổ sung pháp lực cho Diệp Phàm, khiển hắn có sức lực mà bỏ chạy.
- Trốn không phải là biện pháp. Hắn vẫn đuổi theo sát chúng ta. Phải thừa dịp hai khối lục đồng còn bảo vệ chúng ta mà giải quyết hoàn toàn tình huống nguy hiểm mới được.
Ánh mắt Diệp Phàm gần như trở nên điên cuồng.
Dưới sự dung nhập pháp lực của Cơ Tử Nguyệt, thực lực của hắn có thể so với Thánh chủ, huyết khí hoàng kim toàn thân như thiêu đốt. Hắn tăng chiến lực lên tới cực hạn, nghịch thiên mà đi.
- Hắn điên rồi.
Ở bên ngoài hư không vô tận, có đại năng nhìn thấy cảnh tượng này mà khiếp sợ. Từ xưa tới nay có ai dám va chạm với Đế binh Cực Đạo chứ? Đây đúng là thiêu thân lao vào lửu, chỉ có con đường chết mà thôi.
Ngay cả Thánh chủ cầm Đế binh trong tay cũng không dám làm chuyện như vậy. Bởi vì hai kiện Để binh va chạm thì hơn phân nửa sẽ làm đại địa lún xuống, khiển người thúc dục nó bị chấn động tới hình thần câu diệt.
Nhưng hôm nay lại có người dám tay không đối kháng với Để binh, đúng là việc chưa từng có từ xưa tới nay, cứng rắn va chạm với Để binh.
- Chuyện này... năm đó sau khi Vương Đằng thành đế cũng dùng tay tiếp Đế binh. Hắn cũng dám làm như vậy sao?
- Chí bảo của Trung Châu không trọn vẹn, sẽ không chủ động công kích, hắn không thể điều khiển nhưng hắn lại dám làm như vậy.
Mọi người đều sợ tới ngây người. Diệp Phàm trên bầu trời thiêu đốt huyết khí hoàng kim hừng hực, chiếu sáng cả nửa không gian, giống như Chiến Thần thức tỉnh, nghịch thiên mà đi.
- Chết tiệt.
Lão già đầu bạc của Cửu Lê Thần triều biến sấc. Bởi vì hai khối lục đồng bảo vệ Diệp Phàm cực kỳ cổ quái, Để binh cũng không thể diệt trừ nổi.
Lúc này hắn nắm trong tay Cửu Lê Đồ, thúc dục pháp lực toàn thân, gần như vét sạch ra mà đối phương vẫn không bị ảnh hưởng, giống như sao chổi lao tới, vô cùng đáng sợ.
Đây là chuyện chưa bao giờ có. Hai khối lục đồng không phát ra lực lượng công kích nào nhưng lại có thể bảo vệ Diệp Phàm, khiển hắn không bị tổn thương, xông tới rất gần rồi.
- Cực Đạo thức tỉnh.
Đám nhân vật cao tuổi rống to.
Ông.
Thần linh ngủ say trong Cửu Lê Đồ dường như cảm ứng mà thức tỉnh. Muôn vạn chư thiên đồng thời rung chuyển, uy áp khủng bố mênh mông cuồn cuộn tràn ngập mặt đất, tỏa ra rất xa.
Diệp Phàm thở dài một tiếng. Để binh Cực Đạo quả nhiên không thể chống nổi. Hắn đã không thể đi tới nữa. Một luồng lực lượng giống như diệt thể thức tỉnh, đang muốn áp xuống.
- Lục đông chết tiệt, lại định ngủ tiếp à, không muôn để ta sử dụng chắc.
Hắn phẫn nộ nói, cảm thấy rất bất lực. Ánh sáng của hai khối chí bảo đang ảm đạm dần.
Thiên địa chấn động mãnh liệt. Cửu Lê Đồ chân chính thức tỉnh, điên cuồng hút tinh khí của thiên địa. Đám người Diệp Phàm cũng cảm nhận được uy áp giống như sắp tới ngày tận thế.
- Hỏng rồi!
Mấy người Bàng Bác kêu to.
- Sao lại thế này?
Nhưng lập tức tiếng kêu của nhân vật cấp Hoàng chủ của Cửu Lê Thần triều vang lên. Lão già kia cũng vô cùng sợ hãi.
- Mau tới giúp ta.
Miệng hắn phát ra tiếng kêu nhưng cường giả tuyệt đỉnh ở xa xa vừa xuất hiện liền hóa thành sương mù máu, bị Để binh chưng khô tại chỗ, căn bản không thể tới gần.
- Đã xảy ra chuyện gì. Đế binh tại sao lại tỉnh giấc, cần năng lượng rất khổng lồ, ta không thể chống đỡ nổi.
Lão già ốm yếu này hoảng sợ, gần như trong nháy mắt ngắn ngủi tinh nguyên đã bị hút đi như vỡ đê.
- A, không.
Hắn hoảng sợ kêu to, sau đó dùng sức chặt đứt liên hệ với Để binh, muốn cho nó lại ngủ say.
- Họp!
Diệp Phàm thấy đối phương xảy ra vấn đề, muốn thoát khỏi Đế binh, lập tức con ngươi lóe lên hàn quang, vô cùng điên cuồng. Hắn bắt lấy một khối lục đồng, dùng tất cả sức lực đánh tới.
Phụt!
Ở cách đó không xa, lão già kia bị Đế binh hút rất nhiều tinh khí, căn bản không thể chống nổi, bị đánh nát đầu tại chỗ.
- Sao lại như thế?
Mọi người đều trợn tròn mắt. Đây là việc từ cổ chí kim chưa từng có, căn bản không có khả năng phát sinh. Đế binh vì sao lại thức tỉnh?
Người nắm trong tay Để binh lại bị đánh chết, chuyện này hoang đường như thần thoại vậy.
- Bí quyết chữ Binh, trừ phi là một Thánh nhân đột nhiên tập kích quấy rồi, thi triển ra bí quyết chữ Binh trong truyền thuyết quấy nhiễu Để binh.
Hoàng chủ của Cửu Lê Thần triều lông tóc dựng ngược, hiện ra ở cách đó không xa.
Nhưng đương thời chỉ có hai Thánh nhân mà thôi, một ở Đông Hoang, một ở Tây Mạc.
Phong lão nhân nếu xuất hiện thì quyết không thể ra tay như vậy. Bởi vì chuyện này không hợp với tính tình hắn. Với lại hắn cũng không nắm giữ bí quyết chữ Binh.
Chẳng lẽ là Đấu Chiến Thắng Phật của Tây Mạc tới sao? Nghĩ tới chuyện này rất nhiều người đều sởn tóc gáy. Một Thánh nhân nếu âm thầm ẩn thân ở nơi này thì quả thực là quá khủng bố.
Cửu Lê Đồ bình tĩnh lại, thần linh trong đó ngủ say, nhẹ nhàng rơi xuống phía mặt đất.
Ở trong hư không vô tận cũng không biết có bao nhiêu cường giả được khẩn trương. Bọn họ thấy hôm nay hơn phân nửa là có đại sự phát sinh, một kiện Để binh có thể đổi chủ.
Nhưng thời gian rất dài vẫn không thấy Đấu Chiến Thắng Phật xuất hiện. Cửu Lê Đồ rơi xuống mặt đất, không ai tới nhặt.
Giờ khắc này mọi người rốt cục đều không kiềm chế được nữa, lao về phía kiện Đế binh kia. Hoàng chủ Cửu Lê cũng đích thân vọt tới.
Vút!
Một thân ảnh nhanh hơn tia chớp bay tới. Diệp Phàm ở ngay trong chiến trường, nắm giữ bí quyết chữ Hành, tất nhiên là người tới đầu tiên, cầm quyển sách cổ kia trong tay, khiển mọi người nhìn thấy mà choáng váng.
- Các ngươi đều chết hết đi cho ta.
Hắn cầm quyển sách cổ trong tay, dùng sức rung chuyển. Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiển rất nhiều người hóa thành tro tàn, căn bản không thể ngăn cản một kích của Đế binh.
Chương 650: Đại sát thập phương
pp
-P
Cửu Lê Đồ, một kiện Đế binh Cực Đạo khủng bố, có thể gạt bỏ hết thảy cao thủ trên thể gian, là binh khí chung cực trên đời.
ọ
Lúc này, Diệp Phàm cầm Cửu Lê Đồ trong tay, ầm ầm rung chuyển, một loại dao động đạp biến tam giới lục đạo, hủy diệt vạn vật thương sinh lập tức như thủy triều lao ra.
-
Ahhh...
Một mảnh tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám tu sĩ phía trước như bù
nhìn
bị thiêu đốt, gần như nháy mắt đã tứ phân ngũ liệt, sau đó hóa thành teo bụi.
Dưới thần uy cực đạo, bất cứ tuyệt đại thiên kiêu nào, có được thần thông mạnh mẽ bực nào cũng không thể chịu nổi một kích, như gạch ngói, nháy mắt bị đánh thành bột phấn, không nhấc nổi chút sóng gió nào.
Rầm rầm!
Cửu Lê Đồ triển động, như một mảnh đại thể giới đang phập phồng, hủy diệt chúng sinh, lau đi tất cả sinh linh, thế giới quy về nguyên điểm, lực công kích khiển người ta không thể hít thở nổi.
Đây là một loại thần năng đáng sợ không ai có thể đối kháng được, không ai có thể chống đỡ được. Tất cả đều hóa thành bột mịn dưới một chiêu này.
-
Ahhh...
Rất nhiều tu sĩ chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi hoàn toàn xóa tên ừên thế gian, trong đó gồm gần hai mươi gã nửa bước đại năng.
-
Đi chết hết cho ta!
Diệp Phàm hét lớn, đánh ra chân hỏa. Hắn bị người ta vây công, lại bị vũ khí Cực Đạo trấn áp, cửu tử nhất sinh, rốt cục thành công phá đi tử cục.
Một chiếc đại thuyền màu vàng tan vỡ, hai tên đại năng ngã xuống, đều chết oan uổng dưới một chiêu vừa rồi.
Một cổ tháp màu vàng nổ tung, lại một nhân vật tuyệt đỉnh từ trên ữời cao rơi xuống, đương ừời toái cốt, sau đó tan biến thành teo bụi.
Một tiếng nổ vang lên, một chiếc Đồng Đăng cấp Thánh chủ cũng nổ tung, hỏa diễm văng đầy trời, một vị đại
nhân vật hồn phi phách
tán, không lưu lại bất cứ thứ gì ừên đời.
Phốc phốc
-
Huyết quang xông thiên, liên
tiếp năm tên đại
năng bị Cửu Lê Đồ ép chết, đều phát ra những tiếng hừ thảm
không cam lòng hoặc
gầm khẽ, vĩnh viễn xóa tên trên đời.
Cửu Lê Đồ như Đại đế cổ sống lại, căn bản không thể chống đỡ, có được lực lượng vô cùng tạn, có thể hủy diệt bất cứ địch nhân nào. Dù cường đại như Thánh chủ nhưng dưới thần năng của nó đều chỉ nhỏ bé như con kiến mà thôi.
-
Họ Tiêu ngươi còn muốn chạy sao?!
Ánh mất Diệp Phàm sấc bén, thấy Tiêu Thái sư đã chạy về phía chân ừời, lập tức thi triển bí quyết chữ Hành đuổi theo, lại chấn động Cửu Lê Đồ.
Một kiện Để binh Cực Đạo như vậy căn bản thường nhân không thể tưởng tượng nổi, nó như nắm giữ quyền sinh sát trên phiến đại thể giới này, gần như không gì không làm được.
Bất cứ anh hùng mạnh mẽ như thể nào cung phải cam bái hạ phong, chỉ có một đường chết, không hề có lực hoàn thủ.
-
Không!
Thần sấc Tiêu Thái sư ảm đạm, toàn bộ thân thể đều thiêu đốt, hóa thành một đạo lưu quang, lao ra hơn trăm dặm.
Nhưng hết thảy đều chỉ phí công, Cửu Lê Đồ che phủ bầu ừời, ầm ầm rung chuyển, lập tức dao động khủng bố tràn ra, rất nhanh lan tới cạnh hắn.
Một vị đại năng tuyệt định liều mạng chạy trốn nhưng căn bản không thể thoát khỏi phạm vi thần năng khủng bố này.
Phốc!
Tiêu Thái sư phun ra một búng máu, thân thể lập tức nứt ra bảy tám đoạn, văng khắp tứ phương, máu tươi nhiễm đỏ ừời cao.
-
Ahhh...
Hắn hoảng sợ kêu lớn. Thời điểm sắp chết này hắn nhận ra hết thảy đều là vỉ con cháu Tiêu Minh Viễn của hắn gây ra, kết quả khiển toàn bộ Tiêu gia bồi đáp.
-
Dừng tay!
Trong lòng hắn hoảng sợ tới cực hạn, nếu có thể hắn nguyện ừả giá tất cả để đổi lấy hy vọng sống.
Đáng tiếc, trên đời không có thuốc chữa hối hận, tới tình cảnh này căn bản không còn đường quay lại.
Cửu Lê Đồ như một mảnh đại dương mênh mông, nháy mất ừải ra mấy trăm dặm, bao phủ cả phiến thiên địa này, Tiêu Thái sư trực tiếp bị khí hóa, thần hồn cũng tiêu tan, vĩnh viễn biến mất.
Ở một phương hướng khác, Hoàng chủ Cửu lê Thần triệu miệng tụng chú ngữ,
Chương 655: Muốn tiến cổ Hoàng Sơn (Thượng)
03
Vương Trùng tự tin mười phần, bộ dạng ăn chắc Diệp Phàm. Hắn người không
ỊjỆ
lớn nhưng lại tương đương kiêu ngạo, một ngón tay chỉ vào Diệp Phàm, ánh mắt
'8
hung ác nói:
-
Hôm nay, cho ngươi chín cái mạng đều không đủ giết!
Ò>-
Ở phía sau hắn có một hàng lão nhẫn, người nào người nấy tinh thần quắc thước, thiên linh cái đều có thần quang vọt lên, tất cả đều là Thái thượng trưởng lão Tiên Thai tầng thiên thứ nhất ừở lên. Đội
hình
siêu cấp cường đại.
-
Thằng nhóc con nhà ngươi, không ngoan ngoãn ở nhà bú sữa mẹ, rảnh rỗi chạy rông ngoài đường.
Diệp Phàm trêu chọc, rất không phúc hậu.
-
Cho ngươi đắc ý trước đi, lát nữa cho ngươi muốn khóc cũng khóc không ra.
Tuổi Vương Trùng chẳng qua mười một, mười hai lại hai tay chắp sau lưng, lộ
ra một vẻ tươi cười âm ừầm không tương xứng với tuổi.
-
Tốt. Ta liền đứng ở chỗ này, tới đánh thúc thúc đi.
Diệp Phàm không chút bị nói động, đứng trước cổ thành
nhìn
quét đám người này.
Lúc này ữong thành bay lên rất nhiều bóng người, rậm rạp, quan sát hết thảy ngoài thành, tất cả đều rất kinh dị. Diệp Phàm dám làm như vậy ra ngoài dự đoán trước của tất cả bọn họ.
-
Không ngờ không trốn, ta thành toàn cho ngươi. Các vị trưởng lão giết hắn!
Vương Trùng lạnh lùng phất phất tay, loại ánh mắt tàn nhẫn này căn bản không
giống như một đứa nhỏ.
Ở phía sau hắn, tám gã cường giả Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đứng ra, chậm rãi tiến lên, ngoài ra còn có hai sinh linh thái cổ từng bước ép tới, bộ dạng rất hung dữ nanh ác.
Đương thời, cũng chỉ mỗi Bắc Đế có phái đoàn như vậy, thu phục sinh linh thái cổ làm nô bộc, hiện nay để lại hộ vệ cho đệ đệ hắn.
-
Hai người các ngươi đã quên Thánh Hoàng tử rồi sao? Thật sự là không có ừí nhớ, làm nô tài của Vương Đằng đến nghiên rồi?
Diệp Phàm không chút lưu tình khiển ừách.
-
Thánh Hoàng tử địa vị tôn
|[ùịjỊỆ nhưng là cùng
không quản được chuyện của tộc ta. Chủ nhân đi gặp Vương
của tộc ta, nhứng
người khác đều không quản được.
Sinh linh toàn thân vảy vàng
cao hơn trượng kia
mở miệng.
Trong lòng Diệp Phàm khẽ
động, tin tức hắn
nhận được quả nhiên là thật. Vương Đằng đi Đông Hoang xa
xôi đến tột cùng
là muốn vào Vạn Long Sào hay là đi Tử Sơn mà Vô Thủy Đại đế tọa hóa, hoặc là một cổ địa
kh
ác?
Bắc Đế muốn làm c
hính
là muốn kết giao với Vương của thái cổ sao? Tương lai nếu như có xung đột, hơn phân nửa liên quan đến cổ vương đáng sợ, không phải chuyện tốt!
-
Ta nể mặt Thánh Hoàng tử cho các ngươi một con đường sống, sớm cút đi cho ta, nếu không một người cũng đừng mong sống.
Diệp Phàm quát.
-
Muốn chết! Ngươi chẳng qua là một nhân loại Hóa Long biến thứ chín mà thôi, cho ràng mình là Thánh Hoàng tử sao? Ta một chưởng có thể đập chết ngươi.
Một con sinh vật thái cổ âm ừầm nói, lộ ra hàm răng trắng ởn sắc bén.
-
Nếu là Vương tộc của các ngươi tới, thì còn có tư cách nói như vậy, chỉ bàng đám hạ nhân các ngươi cũng dám nói lời vô lễ?
Diệp Phàm bình thản nói.
-
Đều nói Thánh thể thân thể vô song, nhưng ta ở thời thái cổ lại căn bản chưa từng nghe nói, ngược lại ăn không ít cường giả Nhân tộc.
Sinh vật thái cổ này bước lớn ép về phía trước, hàm răng trắng ởn lộ ra ngoài, nói:
-
Mùi vị của thần huyết hoàng kim hẳn là rất thơm ngọt, nghe nói một khi tiểu thành coi như là linh dược rồi. Để ta tới nếm thử!
Đây là một sinh vật thái cổ rất cường đại, một chân bước vào cảnh giới Thánh chủ, là một vị nửa bước đại năng, gần như có thể chiến đại năng.
Bởi vỉ thân thể chủng tộc thái cổ đặc biệt mạnh mẽ, vượt xa Nhân tộc, gần như kim cương bất hoại. Đây là bảo thể mà trời cao ban cho bọn họ, nhất là bộ tộc bọn họ lại càng mạnh.
Ông~
Hắn vươn một cái móng vuốt lớn màu vàng giống như một cái bánh xe vỗ xuống, gió mạnh đập vào mặt, thổi cả mặt phát đau. Hiện trường cát bay đá chạy.
Diệp Phàm cười lạnh, sinh vật thái cổ này thật sự dám va chạm thân thể cứng đối cứng với hắn, đây là không tin Thánh thể của Nhân tộc, muốn một chưởng đập chết.
-
Thánh thể Nhân tộc, ngươi quỳ xuống cho ta!
Sinh vật thái cổ này rất tự tin, cho ràng trừ tộc Đấu Chiến Thánh Viên ra thì tộc bọn họ thân thể mạnh nhất.
Ba!
Chương 652: Thánh nhân lại ra tay
cp
•P
£-
Binh khí Đại đế viên cổ giằng co, có tới năm kiện, đây là việc chưa từng có từ
ỊịỆ
trước tới nay. Chúng nó nếu đều thức tỉnh, giao đấu với nhau thì căn bản không thể
8
tưởng tượng được hậu quả như thể nào nữa. Cả khu vực này biến mất cũng không
H
phải là không có khả năng.
*-<
-
Thật nghĩ ràng hai kiện Để binh cùng một chỗ đã đủ hiệu lệnh thiên hạ sao?!
Trong hai ừòng mất tối đen bắn ra hai luồng ánh sáng, cười lạnh không thôi
nói.
Mà nay ba kiện Để binh đối kháng hai kiện Để binh, chiếm cứ chủ động tuyệt đối, căn bản không hề e ngại.
-
Các ngươi thật muốn gây chiến sao?! Từ sau thời thái cổ, còn chưa từng có chuyện năm kiện Để binh giao đấu với nhau đâu! Nếu thật sự diễn ra thì thiên địa này xuất hiện vài lỗ thủng đó!
Hoàng chủ Cửu Lê Thần triều mở miệng.
-
Đây là do các ngươi gây ra, còn cảm giác kỳ quái sao?!
Khổng Tước Vương cười lạnh, dung mạo hắn tuấn tú xuất ừần nhưng lại có khí thể quân lâm thiên hạ!
-
Lục đồng c
hính
là chí bảo Trung Châu ta, ngoại nhân căn bản không thể mang đi, các ngươi dù nắm giữ ba kiện Để binh thì sao?! Đừng tưởng Trung Châu ta chỉ có hai kiện này!
Người trong bóng tối mở miệng, khẩu khí rất cương ngạnh.
Ầm!
Lão mù thúc dục Thôn Thiên Ma Quán, chấn ra một lũ Đế uy Cực Đạo, như trăm vạn núi lửa phun ừào áp về phía trước, vô cùng mạnh mẽ.
-
Ngươi nói nếu muốn lưu người, càng muốn lưu lại khối lục đồng, còn muốn uy hiếp chúng ta sao?!
Một câu nói của hắn như chấn động ừời cao, sau cùng như tiếng sấm từ tận cửu thiên, ầm ầm rung động.
-
Các ngươi muốn cũng chỉ là si tâm vọng tưởng thôi! Nếu muốn Khối Lục Đồng thì sao không vào Hóa Tiên Trì mà tìm kiếm, giờ lại muốn cướp bóc! Đúng là chuyện nực cười.
Thanh âm Xích Long đạo nhân leng keng hữu lực.
Song phương đều rất giận dữ, lời lẽ vô cùng cứng rắn, căn bản không có ý tứ lui binh. Năm kiện Để binh thức tỉnh, loại khí cơ này khiển nơi này như biến thành một mảnh địa ngục.
Một cỗ dao động kinh khủng chấn ra, như sóng thần liền ừời, kinh tâm động phách. Những người không có Để binh máu huyết như sôi ừào!
-
Thánh chủ Cơ gia, các ngươi có gì n
ói?
Người của Cửu Lê Thần triều
lên tiếng.
-
Có kẻ muốn giết con cháu
kiệt xuất nhà
ta,
sự
tình không thể dễ dàng bỏ qua được!
Thánh chủ Cơ gia nói.
-
Ta nghĩ các ngươi giết nhiều
người quá
rồi!
Người trong bóng tối lạnh lùng nói, mang theo một loại dao động kiếp người.
-
Còn chưa đủ đâu!
Lão mù nói tiếp,
nhìn nhìn
đám người Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy nói:
-
Các ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao?! Khinh thường mười ba đại cường đạo Bắc Vực ta vô năng sao?! Muốn diệt sạch hậu nhân của chúng ta sao?!
Lời của hắn càng lúc càng lạnh, khác hẳn bộ dáng thường ngày. Câu cuối cùng như gào lên, quyết không để yên.
-
Truyền nhân của Thanh đế mà các ngươi cũng dám giết sao?
Khổng Tước Vương cũng cao giọng quát hỏi, binh khí Yêu để trong tay bích quang hướng tiêu, tràn ngập sương mù hỗn độn.
-
Thật sự là muốn đánh một hồi sao?!
Người trong bóng tối cường ngạnh mở miệng, căn bản không có chút nhân nhượng.
-
Chẳng lẽ sợ các ngươi sao?! Cùng lắm thì phá hủy cả Trung Châu!
Xích Long đạo nhân tiến lên, thanh âm như tiếng chuông vang vọng, leng keng hữu lực, lời nói vô cùng dọa người.
Phá hủy Trung Châu?! Mọi người xa xa không khỏi hoảng sợ. Để binh hoàn toàn thức tỉnh có thể làm được, tuyệt đối đủ để phá nát cả Trung Châu này.
Tới hiện tại, tình thể đã không thể khống chế được, thoát khỏi sự khống chế của mọi người. Mà nay các thế lực lớn đều không nhượng bộ, đều rất cương nganh, nếu ra tay sẽ là một hồi thiên đại tai nạn.
-
Các ngươi không nghĩ cho ngày sau sao?! Nếu là đại chiến, hậu quả sẽ như thế nào?!
Một cường giả Trung Châu truyền âm.
-
Sau này ra sao thì ra, hôm nay phân sinh tử, binh khí Cực Đạo quyết đấu! Không phục thì đánh cho ừời sập đất nát, sinh tử do mệnh!
Khổng Tước Vương nói.
Ầm!
Cũng không biết là ai ra tay trước, thần uy Đại đế cổ thức tỉnh, cuồn cuộn mãnh liệt, bao phủ mấy ngàn dặm, tràn ngập phiến đại địa Tàn Lĩnh này, mỗi tấc không gian đều đang run rẩy,
-Ầm!
Vài Để binh thức tỉnh, đánh xuyên qua bầu ừời, như đại bàng gặp gió bay vạn dặm, thần năng Đại đế cổ tái hiện, như muốn xuyên việt cổ kim.
-
Hai kiện Để binh quyết đấu ba kiện Để binh, chắc chắn thất bại!
Ở nơi xa xa, mọi người đều như hết hồn, không ngừng lùi xa. Nơi này căn bản không thể ở lâu.
-
Có lẽ sẽ xuất hiện kiến Để binh thứ sáu!
Có người đoán.
Ầm!
Quả nhiên điều có người phỏng đoán đã thành hiện thực, một con đại long
Nhóm dịch Lăng Khách
Matrix!612
TruyệnSưu
___________
Tằm
Bời
HSVFORUM.VN
Chương 654: Vai chính trong thiên địa đương thời
tp
-P
Tần Lĩnh, phía Tây Trung Châu, rộng lớn vô tận, phạm vi không ít hơn trăm
ỊịỆ
vạn dặm, nơi nơi đều là các dãy núi.
EẼ
o
Dưới đêm trăng, cả mặt đất hiện lên vẻ trắng bạc. Trên đỉnh cổ Mộc Sơn cũng
oL
bị một mảnh ánh trăng bao phủ, thường xuyên có thể thấy được một ít lão thi phun ra nuốt vào nguyệt tinh.
Thi thoảng còn có thể
nhìn
thấy một ít cổ chiến xa lao ra
kh
ỏi cổ sơn, phi hành rầm rầm dưới ánh ữăng. Có một ít là xe của Hoàng chủ, có một ít là của các đại năng khác.
Đáng tiếc, hết thảy đều thuộc loại cổ thi, là khi chết được táng như vậy, nay xuất hành vào ban đêm, rất quái dị và thần bí.
Trong đêm trăng thanh tĩnh, Diệp Phàm một mình hành tẩu trong Tần Lĩnh, sắp sửa đi ra. Hắn cuối cùng
nhìn
thấy phiến dãy núi này, tránh né bảy tám bộ cổ thi có thể sánh với Thánh chủ.
-
Bệnh lão nhân quả nhiên rời đi, hắn đã chiếm được thứ mình cần sao?!
Tần Môn vẫn ở chỗ cũ nhưng lại thiểu một ít người. Bệnh lão nhân, Nguyệt Linh Công chúa, thứ sinh tuấn tú, Hoa Vân Phi, Lý Tiểu Mạn đều đã biến mất.
Đại chiến Tần Lĩnh có nhân vật ngang hàng với Thánh nhân viễn cổ ra tay, cuối cùng Diệp Phàm còn cảm ứng được dao động thần niệm của hắn, có phần rất quen thuộc.
-
Đúng là bệnh lão nhân sao?! Hắn rốt cuộc có thân phận như thế nào?! Đoạt được Để binh Cực Đạo, nghe cũng rợn cả người!
Đương thời, Thánh nhân Đông Hoang có một người còn sống, là Lão Phong Tử, mà Tây Mạc Tu Di Sơn cũng có một người, là Đấu Chiến Thắng Phật.
Pháp lực của bọn họ vô biến, một sợi tóc rơi xuống cũng đủ giết chết một gã nửa bước đại năng, một giọt tinh huyết bay ra đủ đánh chết một vị Thánh chủ.
Đây là nhân vật không thể tưởng tượng nổi, vô địch đương thời, căn bản không có người nào bàng được. Dù có Để binh Cực Đạo, các thể lực bất hủ cũng không dám chọc giận.
-
Lão thật sự là người kia sao?!
Diệp Phàm nghe tới lời nói
của bệnh lão nhân
với hắn, lúc trước khi đang hành tẩu trong Tần Lĩnh, nhắc tới
không ít chuyện
cụcủa chín ngàn năm trước.
-
Một thể hệ thiên kiêu ngày
xưa, nhân vật cái thế
vô địch vẫn còn sống tới hiện nay!? Như vậy tuổi của hắn hơn
phân nửa phải là chín
ngàn tuổi, thật dọa người!
Diệp Phàm muốn gặp lại
bệnh
lâo
nhân,
đưa
cho
lão một trái Thánh quả nhưng không được, lão nhân ốm yểu này đã sớm rời đi rồi.
-
Thọ nguyên của lão sắp hết, nếu tọa hóa như vậy thì thật đáng tiếc, không thể đưa cho lão một gốc Bất Tử Thần Dược được a!
Tần Môn vẫn như trước, ngọn núi cao nhất phải đạt hơn ngàn thước, bình thường cũng ngập trong mây khói nhưng có cao thủ cái thể tọa ừấn.
Đây là một nơi bí hiểm, Diệp Phàm chiếm được bí quyết chữ Binh, không cần ở lại nơi này. Hắn lần này tới là muốn
nhìn
một cái rồi sẽ rời đi, không ừở lại nữa.
-
Bắt đầu một hành trình mới, từ đó tu luyện, dù vượt qua núi sông biển cả, phải đạt tới Tiên Thai!
Diệp Phàm rời
kh
ỏi Tây bộ Trung Châu này, đi về phía Đông mà không bế quan. Hắn vừa mới đột phá cảnh giới mới, cần được ma luyện và củng cố.
Bể quan cố nhiên quan trọng nhưng cũng không thể thiếu việc luyện tâm ở nhân thể. Mà tới cảnh giới này, hết thảy đều cần phải cảm ngộ, có khi tĩnh tọa trăm năm còn không thu hoạch bàng một chuyến đi tới hồng ừần.
Diệp Phàm như một người khổ hạnh, một đường tiến về phía Đông, thể nghiệm nhân sinh, tu đạo giữa hồng ừần, đi tới đâu cũng xem sơn xuyên địa thế.
Nửa năm sau, hắn rốt cục củng cố tu vi Hóa Long biến thứ chín. Hắn vượt qua không biết bao nhiêu nơi, thấy được sự cường thịnh, cường đại của bách giáo chư tử Trung Châu.
Rất nhiều người ở Trung Châu đang tìm kiểm Diệp Phàm. Chưa nói Vạn Vật Mầu Khí Đỉnh trên người hắn, riêng hai Khối Lục Đồng cũng khiến cho không ít người đỏ mắt, đáng tiếc không ai tìm được hắn cả.
-
Diệp Phàm lăn ra đây cho ta, một bàn tay của đại ca ta cũng đủ giết ngươi trăm lần!
Sau hơn nửa năm bình tĩnh, một thanh âm kiêu ngạo vang vọng khắp ừời Nam đất Bắc. Vương Trùng chưa chết, hô lớn một câu như vậy.
Đệ đệ của Bắc Đế chưa chết, tu luyện nửa năm đã khôi phục, vẫn kiêu ngạo như trước, kêu gào khắp Trung Châu, muốn chém giết Thánh thể, nghiền xương thành tro.
Một ừận chiến nơi Tần Lĩnh, Diệp Phàm danh chấn Trung Châu, dùng Cửu Lê Đồ quét ngang chư hùng, đánh cho những cường giả liên quan biển sắc, thậm chí khiển Vương Đằng trọng thương, đứt gân đoạn cốt, khống chế cổ chiến xa màu vàng mà chạy.
Tuy nhiên, trong ữận chiến đó, Bắc Để cũng chấn kinh thiên hạ. Bởi vì thực lực hắn biểu hiện ra đều là dựa theo tu luyện mà có, không dựa vào Đế binh nhưng cũng đủ tranh hùng với Thánh chủ.
Chương 653: Ngũ Vực chấn động
ĨP
M
Đây là một mảnh rừng cây tuyết phong, cổ thụ nối liền một mảnh, xươi mướt.
£
Những bông hoa tuyết phong trắng nõn bay phấp phới, thơm phác mũi, như hoa
8
tuyết đang bay múa.
H
'n>-
Thấp thoáng đang sau những tán cây cố thụ, phía trước rừng tuyết có một mảnh nghĩa trang với nhiều bia mộ, hàn đầy dấu vết năm tháng, tạo ra không khí tang thương và ữầm trọng.
Một ừận gió thu thổi tới, cổ mộc lay động, cánh hoa bay múa đầy ừời, rơi xuống như mưa, nơi nơi là một mảnh trắng như tuyết, mang theo vẻ đìu hiu, cảm giác mát mẻ.
Diệp Phàm từng bước đi tới trong mảnh nghĩa trang này, ánh mắt đảo qua vài bia mộ, cũng không nói câu gì, dưới làn gió thu, mái tóc hắn rối bời, che khuất hai mắt.
Hắn dừng lại trước một đám mộ phần, ữên tấm bia đá có khắc một cái tên quen thuộc, cánh hoa rơi rơi ừên mộ, càng tạo ra cảm giác mất mát.
Không nhiều không ít, ừên sau mộ phần này có khắc tên sáu người: Bàng Bác, Ngô Trung Thiên, Liễu Khấu, Khương Hoài Nhân, Lý Hắc Thủy, cuối cùng là phần mộ của Cơ Tử Nguyệt, thanh tú mà tinh tế.
Diệp Phàm chỉ dừng lại một chút ngắn ngủi rồi rời đi, xuyên qua nghĩa trang này, đi tới trước một mảnh rừng trúc. Nơi đây có mấy gian nhà tranh, là nơi cư trú của hắn lúc này.
Đại chiến Tần Lĩnh đã qua hai tháng, hắn lánh khỏi thể gian, lúc này lặng lẽ tu luyện nơi đây, không có chút ầm ĩ nào của hồng trần, không có hỗn loạn của thế tục, sự yên lặng mà u tĩnh.
Đáng tiếc lại thiếu đi một chút sinh khí, không
nhìn
thấy dung nhan của cố nhân, không nghe được tiếng họ cười, chỉ còn sự yên tĩnh và tiếng hoa rơi làm bạn.
Diệp Phàm dựng thân trong rừng trúc, lắng nghe đám lá rơi xào xạc, theo hoa rơi mà càng thêm điêu linh. Hắn như một người khách qua đường, sâu trong mắt là một mảnh yên tĩnh như nước, không chút khói lửa nhân gian.
Đây là một loại khí chất xuất thể, Diệp Phàm mỗi ngày đều như thế, đi trong sơn dã, tới lui làm bạn với những con suối, tĩnh ngộ thiên địa tự nhiên, dung nhập vào ừong đó.
Những cánh nhạn dần bay về nam, dần dần rời xa, làm cho người ta không biết nơi nào là đường về, nơi nào là nhà trong phiến thiên địa này!
-
Lại là một con nhạn bắc bay về nam, cố nhân
ã...
Hai tháng này hắn cũng không cố ý đi tu luyện, nhưng lại có tiến cảnh rất nhanh, có lẽ đã phải chuẩn bị đón nhận thiên kiếp.
-
Không có các ngươi bên
cạnh, tu luyện,
một
mình,
như khuyết thiểu rất nhiều.
Diệp Phàm than nhẹ.
Rất nhanh lại qua một tháng,
Diệp Phàm thủy
chung không rời khỏi nơi này, tĩnh tọa trong nhà tranh, quay
đầu
đối
diện với
một vách đá.
Ầm!
Suốt ba tháng, rốt cục một tiếng nổ lớn vang lên, vách núi này vỡ ra, một thân ảnh hùng vĩ đi ra, chín đạo thần quang xông thẳng ừời cao.
Cửu Thần Binh kích động chém phá thiên địa, như chín con Thần Hoàng vũ động, khiển phiến núi rừng này rung chuyển, cả dãy núi đều run rẩy.
-
Diệp tử, ta xuất quan!
Bàng Bác kêu lớn. Hắn mày rậm mắt to, so với thường nhân còn cao hơn hai cái đầu, khỏe mạnh hữu lực, vô cùng cường tráng.
Diệp Phàm cười lớn, tiến tới nghênh đón, đạo thương cũng đã ổn rồi chứ?
-
Không còn vấn đề gì nữa, thoát thai hoán cốt, hơn xa trước đây!
Bàng Bác há mồm hít một cái, Cửu Thần Binh hóa thành chín đạo ánh sáng chìm vào ừong miệng hắn, mái tóc đen dày bay múa. Hắn đáp xuống mặt đất.
Ầm!
Bên kia, liên tiếp bốn tòa cổ động phá khai, loạn thạch văng ra, khiến một mảnh rừng trúc được dọn sạch, bụi mù bốc lên một mảng lớn.
Ngô Trung Thiên, Lý Hắc Thủy, Liễu Khấu, Khương Hoài Nhân trước sau xuất quan bay ra, cả đám đều tinh thần thoải mái, thương thể được khôi phục, một loại như thoát thai hoán cốt.
Tòa động phủ thứ sáu rung chuyển một chút rồi bắn ra từng đạo tiên quang. Nó nổ tung,
kh
ối
kh
ối cự thạch bay về phía trước, một cô gái áo tím vọt ra.
Tóc đen nhẹ bay, áo tím triển động, dáng người thon dài. Nàng như một tinh linh, vô cùng thần tú, lông mi dài rung rung, đôi mắt ữàn ngập linh khí.
Cơ Tử Nguyệt trọng thương suýt chết rốt cục cũng xuất quan, qua ba tháng tu dưỡng, thương thế đã khỏi hết.
-
Ta xuất quan rồi! Thật sự là buồn chết mất, điều ghét nhất ừên đời là bế quan tu luyện!
Sáu người đồng thời xuất quan, tinh thần tươi tỉnh, so với ba tháng trước thì đều mạnh mẽ hơn, pháp lực tăng lên, thần thức cô đọng.
-
Ta giúp các ngươi lập bia mộ rồi đó, đi tế bái chút đi!
Diệp Phàm cười nói.
-
Ngươi thật đúng là thú vị!
Cơ Tử Nguyệt nhăn nhăn mặt mũi, làn da trắng nõn như tuyết, mái tóc phiêu động, đôi mắt như bảo thạch.
-
Tàn thể rách nát cứ đốt thành ữo đi, còn lập mộ làm chi?! Tiểu Diệp Tử ngươi đúng là không có đạo lý!
Lý Hắc Thủy cũng lẩm bẩm.
Ba tháng trước, trong ữận đại chiến đó, Để binh Cực Đạo thức tỉnh, ngay cả là Diệp Phàm thân thể cũng suýt nữa phải vỡ ra, càng không nói mấy người này. Lúc ấy bọn họ nửa người đã hóa thành thịt vụn, hoặc có một phần thân thể bị toái điệu, cửu tử nhất sinh.
Chương 660: Thiên Đình cố trong Lôi Hải (Thượng)
cợ
-P
Lôi điện buông xuống dãy núi, tạo ra một mảnh đại dương mênh mông, rộng
^ lớn khôn cùng, tất cả mọi người đều lui lại, đây là một hồi đại thiên kiếp, khiến
8 người ta không kìm nổi mà phát run.
H
c
7
r
Cả một biến sấm sét, vô cùng khủng bố, chỉ cần một luồng điện bắn ra ngoài thì cũng đủ để đánh cho một ngọn núi lớn thành ừo bụi.
-
Điều này...!
Mọi người vô cùng kinh sợ, nhiều tia chớp như vậy thì sẽ có sức mạnh đáng sợ tới mức nào? Toàn bộ buông xuống thì tới cả vùng tiên thổ này cũng khó mà tồn tại được.
Tuy nhiên, lôi kiếp lần này lại rất đặc biệt, chỉ ngẫu nhiên bắn ra ngoài vài luồng điện mang, còn lại thì rất tập trung, đồng loạt ép xuống, bắn thẳng về phía Diệp Phàm, rất ít đánh loạn ra chỗ khác.
-
Đây là thiên kiếp đáng sợ nhất của Hóa Long thăng Tiên Thai, chỉ có ghi lại ừong một số sách cổ của Thánh địa mà thôi, người ngoài căn bản không thể hiểu hết được!
Cơ gia đại năng ừợn ừòn hai mắt.
-
Không phải là thiên phạt tầm thường a, từ xưa tới nay cũng không có mấy lần xuất hiện, chắc chắn có chuyện gì đó không rũ phát sinh rồi, phàm là những người gặp phải kiếp phạt này đều là những yêu nghiệt nghịch thiên tới cả ừời cao cũng đố kỵ.
Ầm!
Từng luồng sấm sét như đại dương mênh mông phủ xuống, phát ra âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc, rất nhiều người lảo đảo bước ra ngoài, ừong tai còn ứa máu, căn bản không thể đứng gần như vậy được.
Ngay tại trung tâm của vùng biển sấm sét sâu vạn trượng kia, Diệp Phàm vẫn đang đối kháng với Tử Chú, toàn thân phát ra ánh sáng thần thánh, đại long ừong xương sống ngẩng đầu lên ừời, phim ra hạt châu hóa Tiên Thai, hoàn toàn dung nhập với cái đầu.
Đây là một Bí Cảnh cuối cùng -
Tỉên Thai.
Đại long do thân thể con người
nuôi dường,
nhảy ngược lên ừên ừời, coi bầu ừời là một cái đài cao lớn, tiến
vào ừong Bí Cảnh
cuối cùng.
Tuy cơ thể hắn đã vỡ nát không
rõ
hình
dạng
nữa, nhưng vẫn hóa thành một luồng ánh sáng vĩnh hàng, như một con rồng vươn lên ừên cao, chiếu sáng khắp nơi, có khí thế như đang khai thiên lập địa.
Thiên kiếp rất đặc biệt, chỉ từ từ hạ xuống, nhưng lại chưa phát động công kích, nhưng thần uy khủng bố của nó vẫn khiến cho người ta khiếp sợ tận sâu ừong linh hồn.
-
Trong Lôi Hải xuất hiện thứ gì đó kìa?
-
Vô số cung điện, liên miên không dứt!
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, tất cả ai cũng sợ hãi, cảnh tượng như thế này quả thực quá mức yêu tà, những cung điện này có khí thế mênh mông cuồn cuộn, lơ lửng giữa Lôi Hải đáng sợ kia.
-
Đó là Thiên Đình cổ!
-
Thật khó tin, Thiên Đình cổ ừong truyền thuyết thật sự tồn tại sao, một vạn năm trước Yêu đế dã tâm trùng kiến lại Thiên Đình cổ, chẳng lẽ có liên quan tới chuyện này sao?
Mọi người đều kinh hồn táng đảm, ừong biển sấm sét vô cùng vô tận kia, từng kiến trúc cổ xưa lần lượt xuất hiện, tất cả đều là do các tia điện mang ngưng tụ thành, chậm rãi ngưng thực thành hình, uy áp khiến cho người ta khó mà thở được.
Thiên kiếp còn chưa đánh xuống Diệp Phàm, nhưng đó cũng không phải là không có nguy hiểm, ai cũng biết là nó đang tích tụ lực lượng, một khi buông xuống, khẳng định sẽ là những kích long ừời lở đất.
Lúc này Diệp Phàm vẫn như đang rèn luyện ừong Luyện Ngục, lượng máu màu vàng ừong cơ thể hắn gần như khô cạn cả rồi, lộ ra cả xương cốt, thân thể rách bươm.
Thiên địa là cái lò luyện, âm dương là lửa, chúng hợp cùng một chỗ, hiện ra hình dáng chân thật, hình thành nên một cái lò bát quái âm dương.
- Thật sự có một cái thần lô sao? Đây chính là thứ chuyên dùng để tiêu diệt Thánh thể mà sinh ra a!
Theo truyền thuyết cổ xưa, thủy tổ của Âm Dương Giáo là một vị Thánh nhân cường đại nhất thời viễn cổ, thiên hạ vô địch, khi tuổi già thì hóa thân thành Âm Dương Thần Lô, tế ra Tử Chú, từng tiêu diệt chết một tên thần linh đến từ Vực
Chương 656: Thánh thể tới
Od
Một cái sinh linh sinh trưởng ra từ cây mẹ Mộng Huyễn Thần Tủy.
m
era
,
Đây là tiên ừân vô giá, hóa thạch sông
nhìn
thây đêu sẽ thèm thuông. Ngày đó
ở Tần Lĩnh không biết bao nhiêu người liều mạng, tổng cộng có mười mấy cái sinh
oL
linh, Bàng Bác chiếm được một con.
-
Ôi, cây mẹ Mộng Huyễn Thần Tủy rốt cục vẫn chạy thoát, không ai bắt được. Đó nhưng là kỳ ữân nghịch thiên có thể so với Bất Tử Thần Dược thành thục.
-
Ngươi biết đủ đi. Nếu thật sự để ngươi lấy được sẽ dẫn tới họa lớn. Ở chỗ ta đây có ba miếng mảnh nhỏ tiên đan, cũng đủ dùng đột phá cửa ải, con rắn tím nhỏ này để lại cho ngươi.
Trong lòng bàn tay Diệp Phàm chợt lóe hào quang, xuất hiện ba miếng mảnh nhỏ rất nhỏ, màu sấc đều không giống nhau, mùi thơm thấm vào ruột gan.
Trong đó một miếng màu vàng, một miếng màu xanh biếc, một miếng còn lại màu tím, lóe lên hào quang giống như mộng ảo. Đây c
hính
là ba ữong hơn một trăm miếng mảnh nhỏ.
-
Đáng tiếc, nếu như là một viên tiên đan không sứt mẻ, tương lai có thể trợ giúp người chứng đạo, lại vỡ thành như thế này.
Bàng Bác cảm thấy tiếc hận.
-
Một viên Bất Tử Tiên Đan hoàn mỹ nếu bị một người đoạt được khẳng định sẽ bị trời ghét, có thể được đến một phần trăm đã là rất may mắn rồi.
Diệp Phàm cũng không tiếc nuối.
-
Cũng đúng. Một viên tiên đan như vậy quá nghịch thiên, hiện tại chỉ sợ không ai có thể hưởng thụ nổi.
Bàng Bác đồng ý.
-
Đại đế cổ đều có một gốc Bất Tử Thần Dược, chỉ có bọn họ mới có thể có được loại nghịch thiên này, mới ừồng ở bên cạnh.
Diệp Phàm nói.
-
Không sao, tương lai chúng ta mỗi người cũng trồng một gốc, ta không tin chúng nó thật sự tuyệt chủng.
Bàng Bác rất hướng tới, một gốc Bất Tử Thần Dược nghịch thiên có thể kéo dài tuổi thọ một đời, đoạt thiên địa tạo hóa.
Hai người ữò chuyện với nhau thật lâu, rồi sau đó rời khỏi vùng dãy núi này.
-
Ngươi chém thúc thúc và
đệ đệ của Vươn^Đằng,
có lẽ sẽ khiển làm hắn điên cuồng.
Bàng Bác nói.
-
Ta thật ra không lo, chỉ là
sợ hắn ra tay với
ngươi cùng đám người Lý Hắc Thủy.
Diệp Phàm nhíu mày, nói:
-
Nếu không trước rời khỏi Kỳ Sĩ Phủ?
-
Ngươi không cần lo lắng. Lão mù cùng Xích Long đạo nhân đã tới vài lần, sớm đã có lời: ai dám giết hậu bối của bọn họ liền dùng Đế binh Cực Đạo đi tiêu diệt tất cả hậu đại của đối phương. Bề ngoài xem ra, chúng ta chỉ là đi cùng ngươi mà không phải cùng một tộc, cũng không phải nguyên từ một cái truyền thừa. Vương Đằng dù giận chó đánh mèo cũng sẽ không đắc tội một cái rồi lại một cái thế lực.
-
Cẩn thận là hơn, không nên rời xa Kỳ Sĩ Phủ, chớ đi một mình đến chỗ không người.
Diệp Phàm dặn dò.
-
Ngươi có muốn đi gặp bọn Lý Hắc Thủy cùng Cơ Tử Nguyệt hay không?
-
Ta đi vào không quá thích hợp. Lại nói tiếp, Vương gia đang tìm ta khắp thiên hạ đây.
Diệp Phàm có chút băn khoăn.
-
Không sao. Trong Kỳ Sĩ Phủ nghiêm cấm chém giết, không ai có thể ở đó giương oai. Nếu tiểu hữu muốn vào Kỳ Sĩ Phủ, hiện tại cũng có thể mở cửa lớn ra cho ngươi.
Một thanh âm già nua đột nhiên truyền lại.
Diệp Phàm cùng Bàng Bác đột nhiên cả kinh. Thần niệm của bọn họ đều rất cường đại, nhưng lại không có ai phát hiện ra người tới.
-Ai?
Bàng Bác vô cùng kinh ngạc,
nhìn
hướng một ngọn núi ở xa, dao động từ đó truyền đến.
Diệp Phàm một lời không nói, vận chuyển Nguyên Thiên Thần Nhãn chăm chú
nhìn
.
Đây là một vùng tiên mạch, ngày thường ừời quang mây tạnh, tử khí bừng bừng. Từ xa
nhìn
lại, có thể thấy được hơn vạn con rồng lớn xoay quanh. Là một nơi Thần thổ thông thiên.
Địa phương này vách đá dựng đứng, không một cọng cỏ dại, chi lan phun ra nuốt vào ráng ừời, thường xuyên có thể thấy được lão dược niên đại rất cổ.
Nhưng ngọn núi phía trước rất đặc biệt, không có linh dược chỉ có một số bụi gai vả cây cỏ, trên đỉnh núi có một tảng đá chuyển động, có bụi đất tuôn rơi xuống.
-
Đó là một người.
Bàng Bác giật
mình
.
Một người bị đất vàng bao phủ, trên người đều mọc đầy cỏ dại, trên đầu thậm chí có một cái ổ chim, hơi chút cử động, bụi bặm tuôn rơi xuống.
Chương 657: Nam Yêu
Cơ
-
Ta ừêu chọc ai a, Diệp Phàm quả thật không làm gỉ ngươi. Chẳng lẽ... có ẩn tình khác?
Bàng Bác bộ dạng rất muốn ăn đòn.
oL
- Ngươi... lập tức biến mất cho ta!
Tề Họa Thủy tức giận muốn cắn người.
-
Chúng ta không quen thuộc như vậy chứ, đừng
nhìn
thấy ta liền kích động như vậy, làm ra phô trương như vậy đón ta hay sao?
Diệp Phàm hỏi.
-
Ngươi câm miệng cho ta, ta đến trấn áp ngươi!
Tề Họa Thủy càng kích động, tức giận sắc mặt ửng đỏ, ngọc thể thon dài run rẩy, hướng sang người bên cạnh hét lên:
-
Cùng tiến lên, phong ấn hắn cho ta!
Nhưng tuy ràng tới mấy chục người mà lại khí thế hùng hổ nhưng thật sự tới gần lại không một ai dám động thủ, mắt điếc tai ngơ đối với lời của nàng.
Tề Họa Thủy tức giận, kêu gào nửa ngày cũng không ai dám lên, chỉ có một
mình
nàng đối diện Diệp Phàm, xấu hổ vô cùng.
-
Các ngươi sợ? Không phải là một cái Thánh thể hay sao, nhiều người như vậy còn không đánh lại hắn?
Đám người vẫn không ra tay, đều ngươi
nhìn
ta ta
nhìn
ngươi, sét đánh không nhúc nhích. Hay nói giỡn, đây c
hính
là sát tinh, ngay cả đại năng đều dám diệt, hiện tai ai dám đi lên?
-
Quận chúa, hắn vừa mới làm thịt thúc thúc ruột của Bắc Đế, ngươi tin tưởng muốn trấn áp hắn?
Bên cạnh có một nữ nhân nhỏ giọng nhắc nhở.
-
Vậy thì sao?
Tề Họa Thủy không thèm để ý.
-
Bắc Đế, đó c
hính
là nhân vật ngay cả Giáo chủ các nơi đều kiêng kị. Thúc thúc của hắn đều bị làm thịt, đủ để nói rõ Thánh thể kiêu ngạo, hiện tay chọc hắn không tốt đâu.
-
Bắc Đế sao, ca ca ta còn là Nam Yêu đây. Thánh thể sao, biểu huynh Yêu Nguyệt Không phương xa của ta còn là Thiên Yêu thể đây.
Tề Họa Thủy lẩm bẩm.
-
Ngươi là yêu tinh kia?
Bàng Bác kinh ngạc.
-
Câm miệng, ngươi biển đi
cho ta.
Tề Họa Thủy cực kỳ phản
cảm với hắn, trên trán
trơn bóng như ngọc gân xanh nổi cộm.
-
Không ừách đẹp không giống người, yêu tinh động lòng người. Ngươi là một yêu nữ, Nam Lĩnh nhiều Yêu chủ, ngươi là người của Yêu Hoàng Điện.
Bàng Bác kêu quái dị.
Tề Quận chúa trán đầy tơ đen, nói:
-
Đại mập mạp, ta nhớ rồi, ngươi cùng Thánh thể đều không tốt. Chờ xem!
Kỳ thật Bàng Bác một chút cũng không béo, chỉ là quá mức cao to, cao hơn người thường hai ba đầu, mày rậm mắt to, cánh tay to như đùi người khác.
-
Ngươi mới béo. Ca như này gọi là hùng toáng, được không? Chưa từng thấy người có vị nam nhân như vậy hả?
Bàng Bác nói.
-
Ngươi đi chết cho ta!
Tề Họa Thủy mệnh lệnh người khác động thủ, không ai nhúc nhích liền tế ra một cái yêu tháp, ngân quang lóe lên đánh về phía trước.
Đinh!
Diệp Phàm ra tay, tay không đón đỡ, gõ một cái lên trên lập tức đánh văng ra, vuốt cằm
nhìn
Tề Họa Thủy từ trên xuống dưới nói:
-
Thật sự là một yêu tinh?
Hắn từng bắt giữ Tề Họa Thủy, không nghĩ tới lai lịch nàng lớn như vậy. Đến từ Yêu Hoàng Điện tồn tại từ thượng cổ, là muội muội ruột của Nam Yêu.
-
Bất kể là Thiên Yêu Cung của Đông Hoang hay là Yêu Hoàng Điện của Nam Lĩnh đều ra kinh thế đại yêu. Hậu nhân bọn họ vừa sinh ra đã là
hình
người, căn bản
nhìn
không ra
hình
thể. Cũng giống như Nhan Như Ngọc.
Bàng Bác nói, hắn hiểu biết nhiều hơn Diệp Phàm một chút. Dù sao ở Yêu tộc thời gian quá dài, biết được rất sâu.
-
Tề yêu tinh, ta với ngươi cũng không tính là có cừu oán, gặp ta đừng kích động như vậy. Ta còn không tính khai chiến với ca ca ữong truyền thuyết kia của ngươi đâu.
Người của Kỳ Sĩ Phủ có lời đồn, Nam Yêu cực kỳ thần bí, rất ít lộ tung tích, một mực ở xem bản chép tay của tiên hiền Kỳ Sĩ Phủ, bế quan không ra.
-
Họ Diệp, ngươi đừng kiêu ngạo.
-
Biểu muội, đang làm gì đây. Nước lớn trôi miếu Long vương.
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười khẽ, một nam nhân áo tím đi tới, rất là khôi ngô anh tuấn.
-
Nguyệt Không huynh.
Diệp Phàm cười to. Người tới c
hính
là thiếu chủ của Thiên Yêu Cung Yêu Nguyệt Không, vẻ mặt phấn khởi.
-
Đã lâu không gặp. Diệp huynh hiện giờ danh chấn thiên hạ, thật sự khiển
Nhóm dịch "LãngKhách"
Người dịch: virgo hicyenao
____________
Tniyện
_
Sưu Tam Bời HSVFORUM.VN
Chương 658: Âm Dương Tử Chú (Thượng)
5P
-P
Đêm khuya yên tĩnh, ừên ngọn núi phi thường sáng tỏ, một vầng thần nguyệt
ỊịỆ
treo ừên không trung rải xuống bạch quang đầy đất, nước suối ồ ồ, ngẫu nhiên có
%
tiếng chim đêm kêu khẽ.
s='
I
,
^ Diệp Phàm đứng ừên một
kh
ối đá núi, ừong lòng chấn động. Đối phương biết
bí mật này, chẳng lẽ có một vị cố nhân rơi vào ừong tay hắn?
-
Làm sao ngươi biết được?
Nam Yêu Tề Lân thân thể cao lớn, khí độ hiên ngang, tóc đen dày ánh mắt khiếp người nói:
-
Ta ở ừong Yêu Hoàng Điện cổ xưa
nhìn
thấy hết thảy. Nhìn thấy các ngươi từ ừên ừời giáng xuống, xuất hiện ở cấm địa Thái cổ.
-
Sao có thể, ngươi ở Nam Linh lại có thể
nhìn
thấy chuyện ở Đông Hoang?
Diệp Phàm quá sợ hãi.
Khoảng cách giữa Nam Lĩnh cùng Đông Hoang có thể dùng con số trên trời để đo lường, cực kỳ xa xôi, tu vi phải bay mười mấy năm mới có thể tới nơi. Một người có thể
nhìn
xuyên khoảng cách xa như vậy?
-
Yêu Hoàng Điện viễn cổ để lại bên ừong có một
kh
ối Huyết Tế Thai, phía trên có một viên thiên địa pháp nhãn, là một trong những tiên trân quý báu nhất thiên địa.
Nếu một người pháp lực đủ cường đại, có thể dựa vào pháp nhãn nhày
nhìn
tam giới lục đạo, vũ trụ tinh vực,
nhìn
xuyên cổ kim tương lai. Nhưng mà pháp nhãn này không phải Đại để cổ không thể vận chuyển, cần pháp lực quá mức khổng lồ, căn bản không phải người thường có thể chịu đựng.
Vì vậy, tuy có một cái thiên địa pháp nhãn nhưu vậy, trong Yêu Hoàng Điện rất nhiều đại yêu cũng không thể
tea
hết chuyện thiên hạ. Mà chỉ là vào lúc Luân Hồi mỗi cách một vạn năm pháp nhãn sẽ tự chủ chớp động mới có thể sử dụng giây lát ngắn ngủi.
Từ xưa đến nay, vấn đề lớn nhất làm khó tu sĩ c
hính
là sinh tử. Không ai có thể không chết, ngay cả Đại để viễn cổ cũng không thể.
Vì thể, vào lần Luân Hồi vạn
năm này, mấy vị lão
yêu các đời dùng nó xem bảy Cấm địa Sinh Mệnh của Đông
Hoang, tìm kiểm các
loại bí mật của Bất Tử Thần Dược.
Cũng c
hính
vì vậy bọn họ
trùng hợp nhìn thấy
chín con rồng kéo quan tài từ trên trời giáng xuống, hạ xuống
cấm địa Thái Cọ, từ
trong đi ra mười mấy vị khách tới từ Vực ngoại, trong lòng rung
động có thể ngliĩ
mà biết.
-
Từ xưa đến nay, không thiếu truyền thuyết về khách tới từ Vực ngoại, nhưng không nghĩ tới lần này ta tận mắt chứng kiến.
Tề Lân hai mắt sáng ngời có thần, có nhật nguyệt dâng lên, long phượng bay ra, hào quang khiếp người, huyền dị phi thường.
-
Không sai, chúng ta tới từ Vực ngoại, tới đầu này tinh không một cách không
rõ.
Tới bây giờ, Diệp Phàm cũng không cần thiết phải giấu diểm.
Tề Lân bước một bước ra
kh
ỏi Yêu Hoàng Điện, từ ữên ừời giáng xuống, ung dung như giẫm ừên thang ừời, tóc đen bay múa có một loại khí phách chỉ Yêu Vương kinh thế mới có.
Hắn cũng không có ý ra tay, ngồi xếp bàng xuống đất, thỉnh giáo Diệp Phàm hết thảy của đầu kia tinh không, đối với hắn mà nói trọng yếu phi thường. Tinh vực không giống nhau, nội tình không giống nhau, đây là một loại va chạm về tư tưởng, đủ loại kiến thức của Diệp Phàm đối với người của thể giới này mà nói là một khoản Thần Tàng ngàn năm.
Diệp Phàm ung dung ứng đối, nói một ít tình huống bờ bên kia tinh không, điều này làm cho Nam Yêu hơi mê mẩn nói:
-
Thế giới Vực ngoại rốt cục rộng lớn cỡ nào?
Diệp Phàm cũng hỏi hắn không ít bí mật của thể giới này. Hai người ngồi hơn nửa đêm, cuối cùng Nam Yêu đứng dậy nói:
-
Không thể đích thân tới thế giới kia, chung quy làmột giấc mộng không thật.
-
Nơi đây có tinh không cổ lộ thông hướng Vực ngoại, ngươi có thể tìm được không?
-
Không có một chút manh mối, căn bản không biết. Ta hoài nghi không ở trong Kỳ Sĩ Phủ.
Nam Yêu lắc đầu xoay người rời đi.
Sau đó mấy ngày tiếp theo cứ đến đêm khuya Nam Yêu lại tới, quan hệ của hai người rất đặc biệt, lãnh giáo xác minh những điều cần trong lòng.
Đêm cuối cùng, trước khi đi Nam Yêu nói:
-
Tương lai tranh hùng trên đường Đại đế, nếu ngươi chiến bại ta mặc ngươi rời đi, báo cái ân ngày hôm nay.
Sau đó hắn liền không xuất hiện nữa. Nam Yêu cường đại sâu không lường được, một sợi thần niệm hiển hóa đều có thể ngạo thị thế hệ ừẻ tuổi, phi thường
thần bí.
Hiện nay, tởi một bưởc này rồi Diệp Phàm thân là Thánh thể tương lai tắt nhiên
Nhóm địch "LãngKhách"
Ngườidịch:
virgo huyenao
_____________________
TniyệnSưuTam
________________
BờiHSVFORUM.VN
____________________________
Chương 659: Luyện Ngục thánh hồn
Ọp
■p>
Vô tận năm tháng trước có người từ Thanh Đồng Tiên Điện cõng ra một nửa cỗ
jjir
Tiên thi, bị mấy Thánh địa cường đại nhất Đông Hoang chia đều, Cơ gia từ ữong
8 chiếm được một kiện tiên ừân, săn sóc tẩm bổ ừong cơ thể Cơ Tử Nguyệt.
c
'n>- Lúc trước, khi ở Đông Hoang “Tiếu bé” từng lộ ra vẻ kỳ dị, nói ừong cơ thế Cơ Tử Nguyệt có bảo bối, c
hính
là vật ấy.
Âm Dương Sinh Tử Chú rất đặc biệt, không chỗ nào không vào, không phải các loại bí thuật có khả năng ngăn cản. Một khi nó tập trung một người sẽ thẳng đến căn nguyên.
Ầm!
Thân thể Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, Âm Dương Tử Chú tiến vào cơ thể, sinh cơ đều diệt, tử khí bừng bừng, gần như muốn phá hủy hết thảy.
-
Trấn áp!
Hắn quát khẽ một tiếng, chín chữ cổ hiện ra chìm sâu vào trong cơ thể. Chín cái Đế tự ữong Đạo Kinh như viết bàng thủy ngân, ữong khoảnh khắc chảy vào, muốn trấn áp Âm Dương Sinh Tử Chú.
-
Không được. Cảnh giới của hắn quá thấp, dù có ừận văn của Đại đế cũng căn bản không thể chân c
hính
vận chuyển, không thể phát huy tác dụng chân c
hính
.
Xa xa, một vị đại năng Cơ gia tới.
Âm Dương Tử Chú thiêu đốt thần lực của Diệp Phàm, phá hủy sinh cơ, ở ữong cơ thể hắn tàn sát bừa bãi, muốn cắn nuốt hắn hoàn toàn chuyển hóa thành một cỗ tử thi.
Đây cũng không phải là công kích bình thường mà là một loại nguyền rủa phi thường quỷ dị, khó lòng phòng bị. Một khi bị khí cơ tập trung, cho đến khi không chết không biến mất.
-
Cấm Tiên Lục Phong!
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên
một mảnh phu văn,
tinh tú vô ngần lấp lánh, dùng thần niệm ở trong cơ thể khắc
chữ, rậm rạp chi chít,
mênh mông vô ngần.
Ầm!
Thần diễm bừng bừng thiêu đốt nhưng vẫn vô dụng, Âm Dương Tử Chú không thể xóa mờ. Nó tuân theo một loại căn nguyên trong thiên địa mà thành, là một loại vô
hình
vô chất.
-
A...
Diệp Phàm kêu to, máu hoàng kim toàn thân chảy rất nhanh, ừái tim như tiếng sấm rền, phát ra dao động chấn màng tai kêu ong ong.
Âm Dương Tử Chú có thể làm Thánh chủ chết ngay lập tức, hắn dựa vào thể chất cường đại mới chống chọi đến hiện tại. Bên ngoài thân Diệp Phàm xuất hiện những phù văn âm nối tiếp nhau, tràn ngập tử khí.
-
Tiểu Diệp Tử.
Đám người Lý Hắc Thủy kêu to, lo lắng nhưng lại không giúp được gì.
Diệp Phàm gian nan giơ nanh sói đại bổng trong tay. Đây là Đông Phương Dã cho hắn mượn, có thể phát ra một đạo thần uy của binh khí Thánh nhân viễn cổ nhưng lúc này lại không tác dụng gì.
Trừ khi hắn đem c
hính mình
cũng tiêu diệt, nếu không căn bản không có biện pháp. Nguyền rủa vô hình, sớm hợp nhất với hắn.
Toàn thân Diệp Phàm run rẩy, ngồi xếp bàng trong hư không. Trong bốn đại Bí Cảnh Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực, Hóa Long đều có tiếng tụng kinh vang lên, vang vọng vòm ừời.
Hắn tu luyện bốn bộ cổ kinh cường đại, tuy ràng đều là tànkhuyết nhưng là hợp cùng một chỗ cũng là ừên đời vô song, có được vô thượng đại đạo áo nghĩa.
Tiếng động như sấm, như rồng, như hoàng, như lân vang vọng chín tầng ừời mười tầng đất, xôn xao biến hóa, thiên địa thất sấc nhưng vẫn khó thể xóa được nguyền rủa.
-
Thánh thể khiến lòng người kinh sợ, nắm giữ đủ loại bí pháp. Nếu hắn đạt tới cảnh giới Thánh chủ, gần như có thể vô địch thiênhạ, phá giải Âm Dương Tử Chú đều không thành vấn đề. Nhưng lúc này cảnh giới hắn quá thấp.
Vài vị đại năng Cơ gia khiếp sợ.
-
Tử Chú do cấp hóa thạch sống dùng mạng hóa thành lại không thể lập tức tiêu diệt hắn, thật sự khiển người ta kinh sợ.
Trong lòng người thể lực đối địch cũng đều ứa khí lạnh, Thánh thể như vậy thật
Nhóm địch "LãngKhách"Ngườidịch:
virgo huyenao
____________________
TniyệnSưu
Tam
________________
Bời
HSVFORUM.VN
___________________________
Chương 661: Cổ Hoàng Sơn nổi sóng
tợ
•p>
____
_____
Th
ánh
thể thật là cường đại, vừa mới tiến vào Tiên Thai thì đã biểu hiện ra
^
chiến lực như vậy, kinh động bốn phương, rất nhiều thế lực lớn đều có cho người
8
đến quan sát, tất cả đều kinh hãi.
H
-
Lúc này mà còn muốn áp chế Thánh thể thì đã có chút quá chậm rồi, nếu muốn diệt trừ hắn thì phải ừả cái giá rất lớn đó.
-
Cũng không nói trước được, nếu một vị Thánh chủ cầm ừong tay binh khí của Thánh nhân viễn cổ mà không tổn hao gì, thì việc giết hắn dễ như ừở bàn tay, dù hắn có lên ừời hay xuống đất đều không có đường đâu!
Đương nhiên, mọi người cũng chỉ có thể lén nghị bàn luận, có rất nhiều thế lực cường đại muốn giết Diệp Phàm, nhưng mấu chốt là lại không có ai có thể ngăn chặn được hắn.
-
Nói thì lúc nào chẳng dễ hơn làm, hắn có Nguyên Thuật, bách biến không còn chút tung tích, mà hiện tại còn xuất hiện ừong Kỳ Sĩ Phủ, không thể vọng động.
-
Các ngươi thật đúng là gan lớn a!
Diệp Phàm cười lạnh, lại gặp được người của một số thế lực đối địch, chỉ là chúng chưa đạt cảnh giới nửa bước đại năng, chỉ có thể âm thầm ừốn phía sau để rình rập.
Phốc... phốc...!
Diệp Phàm liên tục ra tay, từng đóa huyết hoa nở rộ, ừong nháy mắt đã có hơn mười người chết oan chết uổng, toàn bộ bị chém làm đôi.
-
Chẳng lẽ hắn tu thành Thiên Nhãn sao, không ừốn vào đâu được sao?
Những địch nhân còn lại đều chạy mất dạng.
Nhưng nơi đây vẫn còn có rất nhiều người, một tháng nay có rất nhiều đại giáo chiếm được tin tức, đã tỉm đến nơi đây, anh tài của Kỳ Sĩ Phủ thì lại càng không nhiều lời, luôn luôn được người khác chú ý.
Lúc này mấy vị đại năng của Cơ gia cầm ừong tay một chiếc Xích Huyết Thần Đăng, đây là binh khí không
trọn vẹn do Thánh nhân
viễn cổ lưu lại, chấn nhiếp rất nhiều người. Kỳ Sĩ Phủ lại
sâu không lường được,
không ai nguyên ý ừêu chọc, cũng không muốn làm mọi
chuyện náo loạn lên.
Phía xa, Nguyệt Linh Công
chúa trong lòng run
lên, Cửu Lê Thần ứiều đã từng tham dự cuộc săn giết Diệp
Phàm, hon phân nửa
tương lai không thể có gì tốt cả, theo tốc độ phát triển như thể
này củaThánh thể thì
tất nhiên hắn sẽ là một áp lực rất cường đại.
Dao Trì Thánh nữ, Khương gia Thần Vương thể, Nam Lĩnh cường giả, Tây Mạc đầu đà, Vương của Trung Châu đều không thể bình tĩnh được ừong lòng, nhưng ai nấy đều yên lặng theo dõi.
Lúc này, các nhân vật thế hệ ừẻ tuổi có cảm nhận không giống nhau, nhưng tất cả đều cảm nhận được một loại áp lực cực lớn.
-
Tiểu tử, ừả nợ cho ta!
Cuối cùng, một người chủ động tiến lên chứ không phải là do Diệp Phàm bắt lấy, là tên đạo sĩ Đoạn Đức, mặt hắn đen lại, ừên đầu có một cái chén vỡ, giết tới gần Diệp Phàm.
Khổ chủ tới tận cửa đòi nợ rồi.
Diệp Phàm thật sự không tiện ra tay, thứ nhất là hắn có chút đuối lý, thứ hai là tên kia lại còn có nửa kiện Đế binh, nếu giao chiến thì rất không hay ho gì cả.
-
Đoạn đạo trưởng, nhiều năm không gặp, ngài không có việc gì chứ?
-
Không có việc gì cái ông nội nhà ngươi, vài tên tiểu vương bát đản các ngươi, ngay cả quần lót của đạo gia ta cũng ừộm đi, bớt nhiều lời, mau đưa cửu thần binh của ta, Trường Sinh Tỏa của ta, mười tám viên thần châu của ta, Thiên Yêu Đăng của ta... Ngươi đều nhổ ra cho ta mau!
Phía xa, mọi người cười sặc sụa. Đông Phương Dã nếu đã muốn cướp thì ngay cả cây ừâm, tất, giầy hắn cũng chưa từng buông tha, tự nhiên là vét sạch, cũng khiến cho toàn thân Đoạn Đức bị cướp sạch ừơn.
Diệp Phàm nhức đầu, Đoạn mập mạp rất khó dây dưa, chẳng lẽ thật sự phải đánh một ừận hay sao, nếu muốn giao cửu thần binh ra thì thật sự là không có khả năng.
-
Tên mập mạp kia cũng bị người ta cướp sạch sao, đúng là xứng đáng!
Phía xa, Cơ Tử Nguyệt tức giận nói.
Đại năng Cơ gia đang mài răng sẵn rồi, tên Đoạn mập mạp từng đột nhập vào nghĩa ừang gia tộc bọn họ, mở ra một tòa huyệt mộ của Thần Vương vô địch thời kì viễn cổ, nhưng khi đó họ lại không bắt được hắn.
-
Ngươi mau đưa cho ta những binh khí đó!
Đoạn Đức nghiến răng nghiến lợi.
Chương 6631 Đại phá thần thổ (Thượng)
tợ
M
Đây là một hồi động đất, bão tố nổi lên, cao thủ đủ mọi đường đều xuất hiện,
^
gần như phải lật tung cả Trung Châu lên, tất cả đều đang tìm kiếm Diệp Phàm.
ọ
o
H
Thậm chí, rất nhiều người biết rõ Diệp Phàm đã rời khỏi Kỳ Sĩ Phủ, nhím
2
vẫn còn xông vào ừong đó, muốn tỉm ra manh mối, đạt được giải thưởng lớn bàng ừời này.
Đây là một hồi phong ba thật lớn, thổi quét khắp cả vùng đất Trung Châu, mọi người không nghĩ tới Ẩm Dương Giáo lại cắn răng ừả được cái giá này, giải thưởng quả thực rất đắt, càng thể hiện mong muốn diệt trừ Thánh thể của họ.
-
Ẩm Dương Giáo cảm nhận thấy áp lực, ừong lòng rất lo lắng, sợ Thánh thể trưởng thành lên!
-
Không, một khi Diệp Phàm vượt qua một cửa Thánh chủ kia, đối với Ẩm Dương Giáo thì đó chính là một hồi tai nạn, bọn họ không dám để cho tên này chứng đạo.
Mọi người đều bàn luận chuyện này, ừong mấy ngày nay, cả Trung Châu dường như cũng chấn động lên.
Khóe môi Diệp Phàm khẽ hiện lên một tia cười lạnh lùng, nói:
-
Muốn không chết không ngừng với ta sao, dám phát Tất Sát Lệnh để đối phó với ta, vậy thì ta chỉ còn cách phụng bồi mà thôi!
Ai cũng không ngờ, ừong lúc này mà hắn lại dám bí quá hóa liều, đơn thương độc mã đi tới bên ngoài Ẩm Dương Thần Thành, không ai biết ràng hắn sắp làm một chuyện kinh động cả ừời cao.
Diệp Phàm rất có kiên nhẫn, hao phí thời gian khoảng nửa tháng, dốc hết tâm huyết, bố cục tinh diệu, phù văn lạc ấn vô cùng vô tận được khắc bên ừong lòng đất, bày ra một Nguyên Thiên Thần Trận tuyệt thế.
Trận này còn cao
mi
nh hơn của Âu Dương Diệp không biết bao nhiêu lần, vô cùng lớn, vây kín toàn bộ tòa thành ừì cổ xưa này vào ừong, mượn dùng sơn xuyên địa thế, lại mượn dùng tinh thần lực để thiêu đốt long khí muôn đời tại đây.
Ngoài bốn chủ Long Huyệt tại bốn hướng đông tây nam bắc, Diệp Phàm còn đào thêm tám mươi mốt long mạch khác ừong lòng đất, hoàn toàn biến đổi phiến đại địa này, đưa nó ừở thành chiến trường c
hính
của hắn.
Tuy nhiên, hắn không thể không
ngạc nhiên thán
phục, năm đó có cao nhân vô thượng ra tay, khi lựa chọn xây
đựng thì đã sớm có
phòng bị, dự liệu đến đủ loại tình thế nguy hiểm.
-
Dù vậy, ta vẫn muốn khiến
cho các ngươi không
chịu nổi nữa!
Tiếp tục mấy ngày nữa, Âm Dương Giáo lại còn phát ra không ít huyền thưởng lệnh kinh người, cổ động cả thiên hạ đi tiêu diệt Thánh thể Diệp Phàm.
-
Ai có thể cung cấp hành tung của tên này, cũng có thể nhận được giải thưởng ừênừời!
-
Người nào đánh chết Diệp tiểu tặc, có thể tiến vào ừong Ẩm Dương cổ Kính ngộ đạo trăm năm.
-
Ai có thể giết được tiểu nghiệt súc họ Diệp, có thể nhận được Thần Tàng kinh thê!
-
Ẩm Dương Giáo, ta đến đây, các ngươi đều lăn ra đây nhận lấy cái chết cho
ta!
Bỗng một ngày, một tiếng hét lớn truyền ra, vang vọng khắp Ẩm Dương Thần Thành.
Mọi người đều không ngờ tới, Diệp Phàm dám đơn thân độc mã giết đến thần thổ của bọn họ, lại còn tới ngay gần nữa, ừong khi toàn bộ Trung Châu đều đang truy tìm hắn, mà hắn lại chủ động đánh tới cửa.
Một tòa cự thành rộng mênh mông, kéo ừăm dặm, tường thành cao lớn, bao la hùng vĩ, như một ngọn núi vắt ngang ở phía trước, lóe ra ánh sáng kim loại sáng bóng lạnh lẽo.
Nó ừàn ngập cảm giác ngưng thực, đầy lực lượng, như một tòa Thần Thành cổ xưa dùng Ô Kim luyện chế, to lớn mà mênh mông, ép người ta hít thở không thông, ừàn ngập ấn ký của những năm tháng viễn cổ.
Trước một tòa cự thành như vậy, chỉ có một thân ảnh, đơn độc đối kháng với một tòa thành ừì bao la hùng vĩ như vậy, có vẻ thật sự rất nhỏ bé, hình thành nên một cảnh tượng đối lập.
Một người khiêu chiến cả một tòa Thần Thành, đơn độc đối kháng với một đại giáo có truyền thừa hai mươi mấy vạn năm, điều này cần phải có một dũng khí lớn lao thì mới làm được.
Diệp Phàm đối mặt với một truyền thừa bất hủ có cao thủ nhiều như mây, sắc mặt lại rất ừấn định và bình tĩnh, làn gió mát thổi tới khiến cho bộ y phục màu xanh của hắn bay phần phật, thân hình hắn vẫn cực kỳ bình thản.
-
Diệp ác tặc, ngươi một
mì
nh mà dám đến tấn công Ẩm Dương Thành của đại giáo chúng ta, ngươi đang chán sống hay là không biết ừời cao đất dày vậy?
Trên lầu các đặt tại cửa thành to lớn, có một đám người đang đứng, tất cả đều
Nhóm dịch Lãng Khách
conmals
__________
TruyệnSưuTằm
_________
Bởi
HSVFORUM.VN
Chương 6659 Bất ngờ gặp Thái Hư Thần Vương
ũp
r
^
9
§-
Một chiếc thuyền nan xuôi theo dòng nước, hai bên bờ xanh mát, vượn hú hổ
iịỆ
gầm, Diệp Phàm ngồi xếp bàng ữên thuyền uống rượu một mình, dòng nước lúc
8
thì êm ả khi thì chảy xiết.
'o>.
Mấy ngày qua hắn không thấy Hắc Hoàng, con chó chết bầm này đã là truyền thuyết ở Đông Hoang, không lâu trước thiếu chút nữa gài chết Bắc Đế, quả thật chấn động đông thổ.
Diệp Phàm cũng không vội tìm người, chỉ cần mấy người bé con không có nguy hiểm, hắn sẽ không lo lắng, lúc này hắn đang du lịch núi sông Đông Hoang, bình tĩnh tu hành rất tự nhiên.
"Lạc Nhật Cốc, nơi một vị Thánh nhân viễn cổ bế quan, thế sự xoay vần, mười mấy vạn năm trôi qua đã không còn lại gì nữa."
Sông chảy về biển đông, xói mòn khe sâu lớn, nay Lạc Nhật Cốc đã ừở thành một mảnh đầm lầy, một chút dấu vết cuối cùng của Thánh nhân cổ lưu lại cũng đã biến mất.
Diệp Phàm đứng ữên đầu thuyền, đổ một ly rượu xuống chảy theo dòng nước xiết, con thuyền nhỏ đứng yên bất động, lẳng lặng cố định ở đó, hắn cẩn thận ngước
nhìn
.
Lạc Nhật Cốc đã sớm bị đầm nước bao phủ, chỉ có đỉnh núi còn nằm trên mặt nước, như rồng rắn uống lượn, rùa nằm dưới ánh trăng, rất kỳ lạ quái dị.
-
Trước kia, vị Thánh nhân đó sáng lập Quy Xà Thập Nhị Kiếm, quét ngang Đông Hoang, sáng lập đại giáo vô thượng uy danh hiển hách, các Thánh địa đều tới chúc mừng.
-
Đáng tiếc, truyền thừa có vĩ đại cỡ nào thì cũng có một ngày kết thúc, cực thịnh mà suy, không đến hai vạn năm đã kết thúc, nhanh đến mức làm người ta kinh ngạc, biến mất ữong năm tháng.
-
Than ôi, Quy Xà Thập Nhị Kiểm đã thất truyền, một môn tuyệt học lừng lẫy xưa nay vĩnh viễn biến mất.
Diệp Phàm tu thân, dạo chơi
khắp chốn, gặp được
cổ tích như thể thì tất nhiên phải phúng điểu một phen, hy
vọng có thể cảm
nhận được đạo ngân và tâm tình từng trải của người xưa.
-
Quy Xà Thập Nhị Kiểm,
chẳng lẽ có liên quan
tới vùng núi này?
Hắn
nhìn
chỉ có đỉnh núi lộ ữên mặt nước ở xa xa, giống như linh xà, lại như con rùa.
Trời chiều thê lương, ánh chiều như máu, nhuộm đỏ chân ừời, đỉnh núi như có linh tính chớp động trong ánh chiều tà, như quy xà cùng lao lên.
-
Là núi động, là nước động, hay là tâm động?
Diệp Phàm tĩnh tâm ngưng thần, tản mát ra thần thức ữàn về phía dãy núi như rắn cùng đỉnh núi cao như rùa, ữong nháy mắt xuyên qua mặt đất, nước sông ầm ầm vang, phát ra tiếng như sấm nổ.
-
Đó là...
Dấu ấn tinh thần của các bậc tiền bối xỏ xuyên thiên cổ, mãi mãi không tắt, lúc này bị hắn dẫn động ra, tất cả cộng hưởng như trăm chiếc chuông lớn cùng chấn động.
Nước sông cuồn cuộn cuốn tới, vách đá dựng thẳng ầm ầm rung động, các thánh quang lóe lên chiếu rọi thiên địa, khiển người ta không nhịn được muốn quỳ bái.
Lúc đầu Diệp Phàm tưởng đó là dấu ấn của vị Thánh nhân viễn cổ kia, nói không chừng còn chạm tới Quy Xà Thập Nhị Kiểm, nhưng liền nhanh chóng phủ quyết.
Đó là trăm loại dấu ấn cộng hưởng, mà không phải một đạo ngân mạnh mẽ, hắn nhanh chóng hiểu được, người xưa cùng hắn đến đây tưởng nhớ, lưu lại một đoạn mảnh vỡ tinh thần rơi vào khe núi.
-
Một môn tuyệt học hiểm thấy thật sự biến mất ở cổ đại, nhiều người đã đến tìm nhưng đều than thở trắng tay.
Nửa tháng sau, Diệp Phàm qua sông đi xa, đi vào một mảnh đất hoang mấy chục vạn dặm không thấy bóng người, chỉ có cổ thụ và tiếng thú rống.
vẫn
Vương Phần, đây là một nơi đầy máu, núi trơ ữọi không một ngọn cỏ, ngay cả chim chóc cũng không đáp xuống, vô cùng yên tĩnh, không một ngọn gió.
Nơi đây đúng là một mảnh đất càn sỏi đá, núi thành màu đỏ như bị máu nhuộm, không biết bao lâu rồi mà vẫn thê lương như vậy.
Ở xa xa, đất hoang xanh um, thực vật dày đặc, chỉ có nơi này như một mảnh biệt lập, không có một chút sức sống.
Người đich tcmeoka
NhómdịchLãng
Khách
__________
TniyệnSunTàm
_________
Bời
HSVFORUM.VN
Chương 664: cầu hôn
tợ
3* Ở ừong một ừận chiến này, mọi người cũng kiến thức được sự đáng sợ của Âm
ỊịỆ
Dương cổ Kính, thức tỉnh từ ừong long mạch dưới lòng đất, ừồi lên ừên mặt đất,
8 lập tức cố định được tất cả, ổn định lại căn cơ.
H
Rất nhiều người chính mắt thấy, ai cũng kinh sợ, luồng khí tức kia quả thực có thể hủy diệt bất cứ địch thủ gì, tuyệt đối không cần tốn nhiều sức để tiêu diệt Thánh chủ.
-
Tấm Thánh binh viễn cổ này đã trường tồn ừên thế gian hai mươi mấy vạn năm, từng giết cả Vực ngoại thần linh, rốt cuộc thì nó mạnh tới mức nào, có năng lực thần kỳ gì, căn bản khó có thể đo lường được!
Toàn bộ Trung Châu đều bàn luận, Diệp Phàm lại rất bình tĩnh, từ khi toàn thân ừở ra khỏi Ẩm Dương Thần Thành, hắn đã gặp được mấy vị cố nhân ở Kỳ Sĩ Phủ.
Rất nhiều người đều nhìn hắn giống như là nhìn thấy quỷ, một người độc chiến Ẩm Dương Giáo, lại còn có thể đạt được chiến quả như vậy, quả thực là một kỳ tích.
Trong số các cố nhân này lại thiếu một người, Tiểu nguyệt lượng lanh lợi hoạt bát của Cơ gia không ở đây, nàng bị gia tộc gọi ừở về, có chuyện quan ừọng gì đó.
-
Gần đây, cánh cửa Cơ gia cũng sắp bị người ta đạp nát rồi, có không ít thế lực lớn đều đi cầu hôn!
-
Cơ Hạo Nguyệt, ngươi rốt cuộc như thế nào, ngay cả mấy đại Thần triều cũng bị kinh động, đều thí điên thí điên chạy tới cầu hôn vậy?
Cơ gia Thần Vương thể không đáp lại, hắn rất ổn trọng, ừên mặt không có chút gợn sóng nào, ánh mắt sâu sắc, một
mì
nh đứng ở một bên, nhìn khoảng không phía xa, không biết đang suy nghĩ gì.
-
Ta muốn quay lại Đông Hoang, chỉ là đường xá rất xa xôi, truyền tống ừận bình thường căn bản không dùng được, không thể vượt qua!
Diệp Phàm có chút phát sầu.
-
Ta giúp ngươi nghĩ biện pháp!
Yêu Nguyệt Không nói.
-
Diệp tử, ngươi thật sự muốn đi Đông Hoang sao, nghe nói nơi đó liên tục có đại chiến, các chủng tộc thái cổ đều bị kinh động, đi tới cổ Hoàng Sơn rồi!
Người dã man rất hưng phấn, ngoác miệng nói ràng không lâu sau nhất định sẽ đi Đông Hoang tham chiến.
-
Có lẽ không lâu sau, rất nhiều người đều đi Đông Hoang, một khi Tử Sơn bị mở ra, không thể thiếu phong hỏa đại chiến!
Ngay cả Dao Trì Thánh nữ cũng nói ra lời này.
Thiên hạ phong vân rời khỏi, Đông Hoang lại một lần ừở thành tiêu điểm để thế nhân chú ý, tất cả những gì về Vô Thủy Đại đế đều không ừánh khỏi gây ra sóng lớn cuộn ừào vô cùng vô tận.
Chư tử bách giáo Trung Châu đều đang chú ý, lần tấn công Tử Sơn khi trước, bọn họ thảm bại mà về, lần này không có một người hành động thiếu suy nghĩ nữa, tất cả đều đang yên lặng nhìn chăm chú, một khi có cơ hội, tất nhiên sẽ phát động ngay lập tức.
Diệp Phàm lại hiện ra tại Kỳ Sĩ Phủ, dẫn phát chấn động, chư vương đều xuất hiện, Thánh thể không thể nghi ngờ gì nữa, rất hấp dẫn sự chú ý của người khác, mỗi một sự kiện của họ đều gây ra sóng to gió lớn.
Trong vùng tiên thổ xinh đẹp này, các cường giả ừẻ tuổi đến từ ngũ đại vực như mây tụ lại, mỗi một Vương thể đều có thể thấy được, mọi người đều chú ý quan sát hán.
Trong đó có cả nhân vật siêu cấp khủng bố, ngay cả còn kém Trung Hoàng, Nam Yêu, nhưng cũng không cách xa lắm, nơi này tàng long ngọa hổ, ừong những ngày gần đây, Diệp Phàm cảm nhận được mấy ánh mắt đáng sợ đang liếc qua hắn.
-
Rừng sâu ngập ừàn hổ báo, nơi ruộng đồng vẫn có Kỳ Lân, lời này quả nhiên không sai, ừên đời này đâu cũng có cao thủ cả!
Trên một ngọn núi thấp, hắn gặp được một đầu đà ừẻ tuổi, miệng tụng kinh, đến từ một tòa cổ Miếu không tên tại Tây Mạc, nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ, khó dò ra sâu cạn.
Dưới ánh ừăng đêm, hắn thấy một vị Yêu tộc ừẻ tuổi đang đứng ừên một ngọn núi, phim nạp ánh trăng, hơn nữa có lúc còn hút một cái, ngay cả ánh sao ừên ừời cũng bị hắn nuốt xuống, khiến cho khu vực này cũng lâm vào ừong hắc ám vĩnh hằng, cực kỳ dọa người.
Nhóm địch Lãng Khách
conmaỉs
__________
TruyệnSưuTằm
_________
Bài
HSVFORUM.VN
Chương
662:
Phá
Âm
Dương Thần Thành
ro
Xoát!
n
09
Một đạo nhân ảnh ừông rông hiện ra, một nam nhân anh vĩ chặn đường đi của
H
hắn, đúng vậy, đây chính là Trung Hoàng Hướng Vũ Phi, sắc mặt hắn rất bình
0
».
tĩnh, không có cảm xúc dao động gì, nói:
-
Đưa Trường Sinh Tỏa cho ta.
Phía xa, mọi người suýt nữa thì ngất, tên Đoạn Đức này thật là ai cũng dám ừộm, mới vừa ló mặt ra một chút, thì đã có một đám khổ chủ tìm tới cửa, ngay cả Trung Hoàng cũng nằm ừong số này.
-
Đó là cái phần mô chôn quần áo và di vật của ngươi, còn chân thân của ngươi thì đã sớm bị người ta mang đi tận chín ngàn năm trước rồi, quả thật ta có nhặt được một cái khóa, nhưng cũng bị cướp sạch rồi, đừng đòi ta làm gì nữa, không có đâu!
-
Đoạn đạo trưởng, ngươi chín lần ra vào âm phần của Yêu đế, cái gì cũng cắp đi, vậy có thấy chí bảo Hoang Tháp không?
Một nữ nhân hoàn mỹ không chút tỳ vết xuất hiện, Nhan Như Ngọc cũng tìm tới cửa rồi.
-
Bớt vu oan giá họa cho ta đi, đừng nói Hoang Tháp, ngay cả cửa chính ừong lòng đất của âm phần thì ta cũng chưa từng tiến vào, chẳng có quan hệ cóc khô gì với ta cả!
Đoạn Đức sắp tức điên lên rồi.
Hắn nhìn thấy Diệp Phàm, liền tức giận mà bước ra, không ngờ chỉ ừong thời gian ngắn như vậy mà lại có một đám chủ nợ nhảy tới, ừong lòng chột dạ.
-
Đoạn đạo trưởng, ngươi đi ừộm mộ người ta ở Đông Hoang còn chưa tính làm gì, vậy mà còn dám ngang nhiên phách lối tại Trung Châu của ta, cửu thần binh đã được chôn ừong lòng đất một vạn năm ngàn năm, vậy mà cũng bị ngươi đào lên được!
Từ Tử Hiên, một thế hệ Vũ Hóa Vương ừẻ tuổi cường đại của Trung Châu, cũng xuất hiện.
-
Tên Vũ Hóa Vương kia
không có chút quan hệ
nào với ngươi, các ngươi cũng không cùng huyết thống, đừng
có mà cái gì cùng đổ
lên đầu ta!
-
Vậy thì mười tám viên
trân châu kia hẳn là
có quan hệ với chúng ta, phải không?
Bên kia, một gã vương giả ừẻ tuổi của Trung Châu đi tới, thần sắc rất bất thiện.
Đoạn Đức da đầu run lên, cảm thấy ràng
mì
nh xuất đầu không đúng lúc chút nào, hiện giờ bị một đám khổ chủ ngăn lại, không còn lời nào để nói nữa.
Diệp Phàm không ngừng cười hắc hắc, nói:
-
Đoạn ca, ngươi làm nhiều chuyện thiếu đạo đức thật, chỉ vì một cái Thôn Thiên Ma Quán mà ngươi không ngừng đi bốn phương đào ừộm mộ, ta thật là không biết nói gì với ngươi rồi!
-
Nếu muốn nắm Đế binh ừong tay, còn cần nuôi quân hồn, cho dù càng nhiều kiện binh khí cũng không đủ cho ta dùng đâu!
-
Đoạn Đức, ngươi thật sự rất xấu xa, dám tiến vào ừong nghĩa địa của Cơ gia ta, còn muốn tìm cổ mộ của Hư Không Đại đế nữa!
Cơ Tử Nguyệt lên án.
Bên cạnh, Thần Vương thể Cơ Hạo Nguyệt sắc mặt rất khó coi, ánh mắt vô cùng lăng lệ, nhìn thẳng vào người hắn.
-
Con bà nó, ta vẫn không hiểu tại sao lại có nhiều người tới tìm ta gây phiền toái như vậy, thì ra là bởi vỉ hai tên khốn kiếp kia!
Đoạn Đức nhìn thẳng về phía hai người phía xa xa, một tên là Bàng Bác, một tên là người dã man Đông Phương Dã, họ đang ra sức kéo người khác lại, tuyên truyền các thành tích ừộm mộ của Đoạn Đức hắn.
-
Hai khốn các ngươi, một tên thì cướp sạch của ta, tên khác thì lại đang dùng cửu thần binh của ta, vậy mà vẫn còn không muốn để cho ta sống yên ổn sao!
Đoạn mập mạp hét lớn, sau đó vọt nhanh như chớp, không thấy thân hình đâu nữa, bỏ ừốn mất dạng.
Bàng Bác cùng người dã man nhìn nhau cười, đây quả thật là biện pháp mà bọn hắn nghĩ ra, dùng để giải quyết phiền toái cho Diệp Phàm, nếu không thì tên Đoạn mập mạp đúng là không dây dưa được.
-
Có gan thì ngươi cứ ở ừong Kỳ Sĩ Phủ cả đời đi, chỉ cần dám thò đầu ra, ta sẽ lột da ngươi!
Một vị đại năng Cơ gia nói, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Phàm tiếp tục ở ừong Kỳ Sĩ Phủ nửa tháng, tiến vào kho sách cổ của bọn họ, cẩn thận tỉm kiếm, nhưng là căn bản không tìm được một chút ghi lại nào về chín vị Thánh thể đại thành trước thời hoang cổ cả.
Chương 666: cồ kinh thần văn
CỌ
sr Vương tộc thái cổ này có mái tóc tím, thân người cao lớn, không khác gì nam
úỆ
tử nhân loại, vừa nhìn liền biết là con cháu cổ Vương huyết mạch thuần tùy nhất.
•©
õ
H
Hắn rất trầm tĩnh, vươn tay cản Vương Đằng, nói:
-
Hắn chẳng qua là Tiên Thai tầng thiên thứ nhất mà thôi, đối với hai ta thì chi là một con kiên, giết hắn bẩn tay, phái một hai tên nô bộc đi là đủ rồi.
Thần sắc Vương Đằng biến đổi, tiếp đó ánh mắt sắc bén,
team
giọng nói:
-
Ta không muốn có chuyện gì khác, tốt nhất tự mình đi một chuyển, một chiêu phải chết.
-
Yên tâm, huynh phải nhanh chóng làm chuyện cầu hôn Cơ gia, giết một cái Thánh thể chưa trưởng thành mà thôi, không đáng kể gì.
Vương tộc thái cổ trẻ tuổi nhàn nhạt cười cười, vô vai Bắc Đe cản hắn lần nữa.
Thần sắc Vương Đằng bình thản không nói gì nừa, đứng trong cổ động nhìn chằm chằm thần hồ vàng nhạt, nhìn ảnh ngược trong đó.
Vương tộc thái cổ trẻ tuổi vây tay, ánh mắt bắn ra tia điện tím triệu hồi hai tên sinh linh cổ, nói:
-
Đi Thiên Đô cổ Sơn mạch, lấy đầu Thánh thể cho ta.
-
Tuân lệnh.
Hai sinh linh cổ mạnh mẽ nhận lệnh, bước ra rời khỏi mảnh cổ động này.
-
Vương thượng làm vậy, không giống như tính cách thường ngày, dường như...
Một tên sinh linh cổ ra khỏi động cổ, lên trên mặt đất liền rụt rè nói.
-
Dường như kiêu ngạo tự phụ quá mức phải không?
Tên sinh linh cổ còn lại giọng lạnh lùng nói:
-
Ngươi đi theo chủ thượng lâu như thể, chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không nhìn ra được? Vương thượng cố ý như thể, muốn ngăn cản Vương Đằng không cho hắn tham dự vào chuyện này.
-
Thiếu chủ muốn chiếm lấy Vạn Vật Mâu Khí đỉnh, cùng với tất cả thần vật trên người Thánh thể?
-
Cái này còn phải nói, vương thượng cần chuẩn bị vật chứng đạo, nhừng thứ trên người Thánh thể kia không thể thích hợp hơn, trời sinh chuẩn bị săn cho thiếu chù.
Thiên Đô Sơn Mạch, là một khu địa vực tương đối xa xưa ở Bắc Vực, rất nhiều son mạch đứt đoạn, cũng có vô số vực sâu, cảnh tượng hoang vắng.
Diệp Phàm bay trên tầng mây, đi lên đủ độ cao
nhìn
từ trên xuống, chừng kiến khe sâu thật lớn là những đạo vết kiểm, các vực sâu ít nhiều giống như dấu tay.
Hắn không khỏi hít một hơi lạnh, khe cốc mấy vạn trượng kia là do đánh ra, trên mặt đất không nhìn ra được,
rốt cuộc
là
tồn tại
hùng mạnh cỡ nào tạo thành?
Núi gãy, cốc sâu, tất cả đều rất
xa xưa, cảm nhận
khí tức này thì có lẽ gây ra trước thái cổ, căn bản không
phải do Nhãn tộc tạo
thành, là một di tích chiến trường vô cùng xa xưa.
-
Ta lại đến gần Bắc Vực...
a
Nơi đây là chô tiếp giáp của Trung Vực cùng Bắc Vực, đặc thù mấy chục vạn dặm chết chóc, không có một chút thảm thực vật, toàn bộ đều trụi lủi.
Diệp Phàm một đường du lịch không có mục đích, chi vì tu thân tăng lên tu vi, không hay biết gì đi qua đến chô này.
-
Lòng ở Bắc Vực, nhớ bé con lo Vô Thủy truyền thừa, có lẽ là thể hiện đáy lòng của ta.
Hắn tự nói, bản năng đi về phía bắc, có lẽ bởi vì nó.
Bông nhiên, trên không trung một ngọn núi xuất hiện một cánh cửa, ánh sáng tím lóe lên, hai sinh linh thái cổ hùng mạnh bước ra, liếc một cái là thấy được Diệp Phàm đứng trên vách núi kia.
-
Thánh thể Nhân tộc!
-
Rống...
Hai tên sinh linh cổ rít gào, bọn họ hiểu được ngôn ngữ Nhân tộc, có lẽ chuẩn bị săn cho việc xuất thế.
-
Các ngươi đến từ cổ sơn nào, là Vạn Long Sào, hay là vùng cấm Thái Sơ, Tử Sơn?
Diệp Phàm rất toan định, cau mày hỏi.
-
Chúng ta đến từ Thần Linh Cốc, là nơi khởi nguyên Vương tộc thái cổ mạnh nhất. Thánh thể Nhân tộc, thức thời thỉ giao ra chiếc đĩnh cùng các bảo vật trên người ngươi.
Diệp Phàm buồn cười, sinh vật cổ kia nói ra ũhừng lời này khiến người ta có cảm giác là lạ, hắn đáp:
-
Các ngươi tới đây đánh cướp ta?
-
Ngươi nói đúng, còn muốn mượn đầu ngươi xài một lát.
Một tên sinh linh thái cổ khác tiến lên,
Đen từ bộ tộc thần linh cổ, tất cả đều rất cao to, không phải Vương tộc thuần tủy, tất cả đều có vảy, có hình, ngoại trừ có một ít mang cánh hoặc là sừng.
Hai tên sinh linh cổ này rất bất phàm, vượt xa nửa bước đại năng, đi qua một bước mấu chốt tiến vào Tiên Thai tầng thiên thứ hai, lực lượng không nhỏ.
Diệp Phàm tuyệt đối không ngại, cười nhạt nói:
-
Vừa lúc, ta đến Bắc Vực là muốn bắt hai sinh vật cổ, giúp ta dịch Tiên Lệ Lục Kim Thư.
-
Nhân tộc vô tri không biết xấu hổ, trong nhừng năm thái cổ, các ngươi chẳng qua là thức ăn của Vương tộc, chúng ta là tồn tại trên đỉnh kim tự tháp.
-
Lúc đó, Thánh nhân Nhân tộc các ngươi cũng không thể đi ngang đất bằng, phải bị Tổ Vương các tộc áp chế, là tộc loài dưới chót trong các tộc.
Hai tên sinh linh cổ rất kiêu ngạo, tuyệt đối không để Nhân tộc vào mắt, bộ dáng ngạo nghê thiên hạ ta là trên hết, liếc xéo Diệp Phàm.
-
Đáng tiếc, Nhân tộc tầng chót bét mà ngươi nói đã ừở thành chủ nhân trên đất bằng, còn các ngươi lại vì tử kiếp mà thoát khỏi thời đại sau thái cổ.
Diệp Phàm lắc đầu.
Người dịch taneoka
Nhóm dịch Lãng Khách
____________
TiuyệnSưu
_____________
Tằm Bởi
HSVFORUM.VN
Chương 667: Thái Dương Chân Kinh
Gp
sr
Một tấm Tiên Lệ Lục Kim Thư mất hết hoa lệ, chỉ còn lại dấu tích loang lổ,
^
không có một tia dao động thần lực, chỉ còn lại cổ xưa đơn giản.
ọ
o
H
vốn là vật dùng riêng cho Đại đế, Lục Kim thần quang ngập ừời, nhưng ữải
o>-
qua năm tháng lắng đọng, sương gió mài mòn, nay chỉ
nhìn
như mảnh đồng nát.
Diệp Phàm cầm trong tay, một loại cảm giác ấm áp truyền lên ngón tay như lò lửa đang thiêu đốt, hắn không nhận ra thần văn, chỉ có thể suy đoán, quan sát thần sắc của hai tên sinh linh cổ.
Trong hai hang động, hai tên sinh vật cổ ngón tay run lên, bọn họ không thấy nhau, tránh để thông đồng, nhưng đều có tâm tình giống nhau.
-
Đến từ Tử Vi Cổ Tinh Vực, quả nhiên... năm đó Nhân tộc đến từ Tử Vi cổ Tinh Vực!
Một tên sinh linh thái cổ giọng run rẩy, cầm lấy tấm da thú sao chép, thần sắc kích động, ngón tay run rẩy.
-
Ngươi nói gì?
Diệp Phàm xuất hiện ữong hang động, tóm vai hắn lớn tiếng hỏi.
-
Dòng đầu tiên viết rõ xuất xứ, là kinh thư của Đế cổ Nhân tộc, vốn từ Tử Vi Tinh Vực.
Sinh vật thái cổ kia ữàn ngập khiếp sợ, nắm chặt tấm da thú.
Trên thế giới này, Nhân tộc xuất hiện ừễ hơn vạn tộc, tương truyền ở những năm thái cổ, có một đám nhân loại từ vực ngoại đến đây, từ đó mới thêm một chủng tộc.
Đây là một tin tức kinh người, nhân loại đến từ Tử Vi cổ Tinh Vực, vượt qua vũ trụ tối đen lạnh băng đến đây, không phải có ở nơi này ngay từ đầu.
Trong hang động khác, tên sinh linh thái cổ than thở không thôi, cảm thấy không thể tưởng tượng, chủng tộc nhỏ yếu trong mắt bọn họ lại có thể đi qua tinh vực với quy mô lớn.
-
Những năm cuối thái cổ,
chửng tộc mạnh nhất
trong vạn tộc, có một số Tổ Vương dẫn theo con cháu rời
khỏi’ cồ tinh này, không
biết tung tích.
Hai tên sinh linh cổ nghĩ tới
trước đại kiểp nạn
thái cổ, một số Vương tộc thái cổ di chuyển, trong lòng chấn
động, ừên không gian
bao la còn có mấy cổ tinh có sinh mệnh?
-
Thái Dương Chân Kinh! ỉ
-
Đây là Thái Dương Chân Kinh trong truyền thuyết!
Không bao lâu, hai tên sinh linh cổ trước sau kêu lên, kích động vô cùng.
Trong những năm thái cổ, Nhân tộc có hai đại cổ kinh, một là Thái Âm, một là Thái Dương, danh chấn vạn tộc, huyền ảo khó lường.
Mặc dù c
hỉnh
thể Nhân tộc ữong vạn tộc khác thì tương đối nhỏ yếu, nhưng cũng không thiếu người mạnh mẽ, ngay cả Vương thái cổ cũng phải kiêng kỵ, tất cả đều từ hai bộ cổ kinh này.
Một số Tổ Vương thái cổ đều muốn xem mà không được, vô cùng tiếc nuối, mà nay Thái Dương Chân Kinh rơi vào trong tay bọn họ, làm sao bình tĩnh cho được?
"Nếu hiến cho Tổ Vương tộc ta, nhất định ngài ấy sẽ mừng rỡ, ban cho phần thưởng hậu hĩnh."
Đáng tiếc, bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
-
Thái Dương Chân Kinh...
Diệp Phàm sớm dự cảm được, dùng Tiên Lệ Lục Kim khắc thần văn, xuất hiện trong ổ Kim Ô, đặt trong tay nóng bỏng, hắn đã sớm suy đoán.
-
Năm đó, Nhân tộc xuất hiện một tên đại ma, khổ luyện Thái Âm cùng Thái Dương, muốn hợp nhất lại, ữên mặt đất xuất hiện sát kiếp khôn cùng, có Tổ Vương thái cổ vì vậy mà chết, thật vất vả mới bị mấy vị cổ Vương ữấn áp ữong Vạn Long Sào.
Diệp Phàm nghe lời tên sinh linh cổ nói, lập tức nghĩ tới Thánh nhân thái cổ trong đỉnh, nhất định là lão nhân khô gầy, mặc áo da thú, tay cầm cốt bổng.
-
Ngay cả Tổ Vương thái cổ cũng bị xử lý...
Trong lòng hắn nhảy mạnh, nếu để kẻ này sống lại, thả ra ngoài thì sợ là sẽ có một ữận náo loạn khủng bố.
-
Cái này là tàn kinh, không đầy đủ.
Một tên sinh linh cổ nói.
Diệp Phàm thở dài, hắn đã sớm biết, đây chỉ là một mảnh lục đồng mà thôi, tuy ràng khắc đầy thần văn, nhưng làm sao khắc đầy đủ một bộ cổ kinh được, nhất định chỉ là một quyển.
-
Thành thành thật thật dịch ra cho ta, hai tên các ngươi dịch ra có chỗ nào không giống, đều chết cho ta.
Hắn lại cảnh cáo lần nữa.
Người dịch taneoka
NhómdịchLãng
Khách
____________
TniyệnSưu
Tam
_________
Bời
HSVFORUM.VN
Chương 668: Trực diện Vương tộc
Gp
-P
=-
Thân thể như một cái đập chứa nước, chiến lực là lợi dụng hợp lý nước ừong
ìịỆ
đó, còn Diệp Phàm đã sớm có đạo hạnh thần thức, nhưng trước đây không có tâm
g
pháp để vận chuyển, hôm nay có được Thái Dương Chân Kinh, mọi chuyện tự
H
nhiên mà làm.
Ví
Ó>-
Một tháng, nhanh chóng tạo thành một vị cường giả, khiến cho chiến lực của hắn tăng lên một mảng lớn, hôm nay đi tới Bắc Vực, phải đối mặt với đủ loại kẻ địch.
Diệp Phàm ngồi xếp bàng trong hư không, như kim thân bất diệt ừàn ngập ánh sáng màu sắc, toàn thân như thần kim đúc thành, không có một chút vết tích, toàn thể lấp lánh ánh sáng.
Xoạt!
Ý niệm hắn vừa động, lập tức xuất hiện ừên mặt đất, hai tên sinh linh cổ liền run lên, nói:
-
Ngươi đã nói, dịch ra cổ kinh cho ngươi thì sẽ bỏ qua cho chúng ta.
-
Ta giữ lời, nhưng nếu sau này các ngươi còn công kích ta, vẫn sẽ giết không
tha.
Giữa mi tâm Diệp Phàm bắn ra một thanh thiên kiểm vàng dài một tấc, nhập vào ữong đầu bọn họ, cắt bỏ trí nhớ liên quan. Tiếp đó, hắn duỗi tay, hai đạo ánh sáng vàng bay ra nhập vào cơ thể chúng, nháy mắt mở ra cấm chế trên người hai tên sinh linh cổ.
Hai tên sinh vật thái cổ mất đi ừí nhớ liên quan, nhưng không quên đây là Thánh thể mà thiếu chủ nhân Thần Linh Cốc muốn giết, vừa
nhìn
thấy là lập tức nhào tới.
-
Xem ra không đợi đến tương lai, hôm nay các ngươi đã ra tay với ta rồi.
Diệp Phàm lui ra sau một bước, thần thức màu vàng ở mi tâm hóa thành một cái
đỉnh nhỏ, nháy mắt bay ra, truyền ra thần quang hừng hực nặng nề như mặt ừời.
Phốc!
Ở ừong khoảng cách gần như thế, sau khi kích hoạt lĩnh vực Bát cấm, thần thức mạnh mẽ hóa thành chiếc đỉnh gần như không gì phá vỡ được, lập tức đánh hai tên sinh linh cổ thành mảnh vụn,
hình
thần hủy diệt.
ì
1
L __ ,,HI, ,,
,
27 Diệp Phàm hít sâu một hơi, Vạn Vật Mâu Khí hóa thành chiêc đỉnh dọc theo-^Ị) con rồng xương cột sống đi lên, tiếp đó tiến vào mi tâm cố định ừong đó.
Tu hành đạiBí Cảnh nào thì đặt vũ khíchủ yếu ở nơi đó, hôm
nay chiếc đỉnh
Ỹ
Mạ
nhỏ rốt cuộctiếnvào mitâm màu vàng, ữở
thành vậtchứng đạotrong tương laiửộ
Hỉ
■ ,7
*
e> *
e> e>
ự
iị
của năn.
Sr
I ^
,
......
^
I
■ t _ I t _ I
p Một tháng, bên ngoài xảy ra rât nhiêu chuyện, khăp Đông Hoang không yên
J3
ị
bình.
T
Bắc Để lại tiến vào Cơ gia, được đón vào Hư Không cổ Điện do Đại đế lưu lại, < huyền tổ của hắn xuất thể tự mình vượt qua không gian đến đây, mật đàm rất lâu với Cơ tộc.
Bên ngoài đồn đãi, Cơ gia có lời truyền ra rất có thể sẽ đồng ý chuyện hôn ước này, bởi vì có người
nhìn
thấy Cơ gia Tiểu Nguyệt Lượng bực bội nắm râu một vị trưởng bối, muốn vượt qua hư không bỏ trốn.
Đáng tiếc nàng bị bắt về, không làm được gì, không truyền ra tin tức c
hính
xác.
Vương Đằng
nhìn
xuống Đông Hoang, khó gặp đối thủ ngang tay, nhiều ngày ừôi qua cũng có anh tài khiêu chiến, nhưng không ai chống được một chiêu, thực lực cách biệt một trời một vực.
Bắc Để ngạo nghễ một đời ừẻ tuổi ở đông thổ, mỗi một lời nói hành động của hắn đều được người ta chú ý, căn bản không có ai là đối thủ của hắn, nơi chiến xa cổ màu vàng đi đến, ngay cả giáo chủ một phương cũng phải tránh né.
Tiền đồ của hắn là một mảnh sáng chói, không thể lường hết, từng bước đi trên con đường Đại đế, vô cùng kiên cố, đến nay ngoài Trung Hoàng ra thì không ai chống lại hắn được nửa bước.
Hơn nữa hắn giao hảo với Vương tộc thái cổ, thường cưỡi một chiếc chiến xa đi ra ngoài, một sinh linh cổ tên là Tử Thiên đến từ Thần Linh Cốc đồng hành cùng hắn, từng một tay đè chết một vị giáo chủ.
Có thể nói, hôm nay Vương Đằng không chỉ có đè ép một đời ữẻ tuổi Đông Hoang không thở nổi, ngay cả nhân vật cấp Thánh Chủ cũng phải vô cùng kiêng kỵ, không muốn chọc tới.
Bắc Để hôm nay như mặt ừời ban trưa, Đông Hoang hiện thời không ai muốn đắc tội hắn, có thể đỉnh cao không gặp đối thủ, danh chấn đất bàng.
Một tháng qua, Vương Đằng cùng Tử Thiên đều thúc đẩy chiếc hồ vàng ừong Thần Linh Cốc tìm kiểm tung tích của Diệp Phàm, nhưng đều vô dụng, mãi không có kết quả.
Diệp Phàm xuất quan, đi ra bên ngoài nghe được rất nhiều lời
đồn và tin tức,
Bắc Nguyên Vương gia vẫn thả ra lời nói hắn là vô dụng, bảo hắn
chỉ biết ẩn nhan
không dám đi ra.
-
Diệp Phàm hắn tính là gì, có đường huynh Vương Đằng
của ta ở Đông
-
Chương 669: Nhổ bật gốc rễ Vương tộc Gp
•p
3
*
- Nhưng mà hắn thật sự đối phó Vương gia hay sao?
¿Ệ
Có người hoài nghi, Diệp Phàm một mình đi vào Thần Thành chống lại một thế
8
gia Hoang cổ rễ sâu gốc lớn, thế thì lực lượng quá yếu ớt.
H
a». Thạch phường là sản nghiệp trụ cột của Bắc Nguyên Vương gia ở Đông Hoang, lúc này lặng ngắt như tờ, tất cả khách đổ thạch đều chạy sạch. Nơi này sẽ có một ữận đại chiến, bọn họ không muốn can dự vào đó.
Trên đường lớn đầy chật bóng người, nhưng không ai đến gần, tất cả đều ở xa xa yên lặng chờ xem.
Vương gia được báo cáo trước, biết Diệp Phàm đến, mọi người liền hành động bày ra sát trận xa xưa, muốn vây kín mảnh địa vực này, để có kẻ vào được không cần ra nữa.
Mảnh thạch phường này rất rộng, như một vùng cung điện, to lớn hùng vĩ, trong sân cỏ cây phong phú, cánh lá xanh tươi, cảnh
ưí
đẹp đẽ.
Diệp Phàm một mình đứng ngoài kiến trúc hùng vĩ này, đối mặt thạch phường rộng lớn, thần sắc nghiêm túc không chút tươi cười, cũng không thấy chút tức giận, hờ hững bình tĩnh.
-
Thánh thể ngươi thật to gan, thật sự dám đến nơi này, muốn chết hay sao?
Người ữẻ tuổi Vương gia gào thét, mấy ngày qua bọn họ theo lệnh đánh ữống
reo hò đã sớm thành thói quen, hôm nay mở miệng phun ra ngay như thật sự không để Diệp Phàm vào mắt.
Thạch phường liên quan quá nhiều, đây là một cái kho tàng lấy mãi không hết, mỗi ngày có thể kiểm được rất nhiều tài nguyên, tự nhiên phải có đại năng tọa ừấn.
Một lần là bước ra ba vị, đứng song song trước cửa cung điện, mỗi người thần sắc phát lạnh
nhìn
chằm chằm Diệp Phàm.
-
Vương Đằng có đây không?
Diệp Phàm lớn tiếng hỏi.
-
Đường huynh của ta là người nào, mỗi một hành động đều là mưa gió nổi lên, khắp nơi chú ý, vận chuyển chiều hướng thiên hạ, tùy tiện chó mèo nào tới cũng một muốn gặp được hay sao?
Một nam tử ữẻ tuổi vẻ mặt không tốt, đứng trước cung điện.
^
- Ngươi muốn chết phải không, đừng nói có ba đại năng, ta muốn giết ngươi7^
3
T thì CÓ mười đại năng cũng không cứu được mạng ngươi.
-J)
e
- Ha ha...
p
5
:
Một đám con cháu Vương gia đều cười to, phóng đãng không chút kiêng nể,
Y
hoàn toàn không để ý. Bọn họ đã bày ra cổ trận, ngay cả các Thánh chủ đến cũng Ă3 phải bị vây giết, không hề sợ hãi.
«r
Ã
*
„
ẩ
p
-Ta vươn cố ra đây chờ ngươi tới chém, nhưng mà ngươi có làm được không?
J0
ị
I
,
-
Ngươi còn mạng không, Thánh thể thì sao chứ, sinh cùng thời đại với đường a
1
huynh ta, ười sinh chỉ có mạng bị chà đạp, ngay cả cành lá cũng không tính nữa. <
Mấy con cháu Vương gia ữẻ tuổi cười to, toàn nói lời khiêu khích, hồn nhiên không để ý đến Diệp Phàm.
Xẹt!
Diệp Phàm chỉ ra một ngón tay, một đạo chỉ lực thấu vào lòng đất như kích hoạt một con rồng, mặt đất ầm ầm rung chuyển, nguyên khí vô tận sôi ừào.
Phốc!
Một đạo thần quang bắn lên từ lòng đất, nam tử ừẻ tuổi gào thét ở chỗ cung điện hét thảm, thiên linh cái bị xỏ xuyên, nguyên khí trào ra, thân
hình
cong vẹo bắn ra ngoài, mất mạng tại chỗ.
-
Không biết sống chết, ta đưa toàn bộ các ngươi lên đường.
Diệp Phàm hờ hững.
-
Chuyện gì thế này, bày ra sát trận có thể kháng cự tất cả Nguyên Thuật, tại sao còn tiến vào được?
Một tên đệ tử hoảng sợ.
-
Mau cản hắn lại, đừng để hắn phát động Nguyên Thuật!
Có người hoảng sợ hét to.
Ầm!
Diệp Phàm chỉ tiến lên một bước, mặt đất rung chuyển, lại một đạo ánh sáng bùng lên từ mặt đất, giống như ánh sáng vĩnh hàng chiếu rọi vạn vật.
-
A...
Lại một tiếng thét to, người ữẻ tuổi vừa rồi kêu rất lớn tiếng thiêu đốt bừng bừng, nhanh chóng thành một đống teo tàn.
-
Bày ra trận đồ!
Một vị đại năng quát lớn, một góc ữận đồ lơ lửng ở sâu trong cung điện xuất hiện ữên không trung, phát ra dao động kỳ dị cố định vùng đất này.
-
A...
-
A...
Người
dich
taneoka
Nhóm dịchỆàìĩgệỂ/ìMM
Chương 6719 Mảnh nhỏ tinh tú nhiễm Đe huyết
-p
H
B* Mọi người trong Hư Không cổ Điện vô cùng kinh hãi, Vương Đằng vẫn không
¡ịỆ
nhúc nhích, mảnh nhỏ tinh tú màu lam chảy ra từng cái từng cái phù văn, hiện lên
8
ừong ánh mất hắn.
H
n>- Tinh không vô tận, sao băng vạch ngang hư không rồi tiêu tan ừong mất hắn, có các loại tự phù lóe ra, phi thường quỷ dị, đó là đạo ngân chìm nổi.
“Hừ!”
Người của Cơ tộc hừ lạnh, mảnh nhỏ tinh tú có dính vết máu của Hư Không Đại đế này, đúng lý nên là của bọn họ tất cả, mà nay lại bị một ngoại nhân chiếm được.
“Chư vị nguyên lão bớt giận! Đây là thuộc về Cơ gia, chúng ta dĩ nhiên sẽ không mang đi!
Một vị đại năng Vương gia mồ hôi lạnh chảy xuống.
Phụ thân của Vương Đằng lại tươi cười, nói:
-
Như vậy đủ để chứng minh con ta có duyên cùng Cơ tộc, ngay cả Hư Không Đại để đều hiển linh, ta xem ra chuyện hôn sự này là ừời định sẵn rồi!
-
Chốc lát nữa để Đằng nhi đọc ra kế thừa thu được, một chữ cũng không sai lệch!
Huyền tổ của Vương gia lên tiếng.
Người của Cơ tộc thần sấc biến hóa không ngừng. Nhất là mấy vị nguyên lão, tất cả đều như có chút suy nghĩ, bí bảo của Hư Không Đại để trọng hiện, sẽ là một loại kế thừa như thế nào?
“Vương Đằng này rốt cuộc có bao nhiêu đại số mệnh, Hư Không cổ Điện giáng xuống thánh vật, lại rơi vào tay hắn.” Nguyên lão của Cơ gia không thể không thận trọng cân nhắc, cảm thấy Bắc Để tất yếu sẽ quật khởi, có lẽ thật sự không thể ngăn cản.
Ngay trong ngày đó, có tin tức truyền ra bên ngoài, Vương Đằng được kế thừa của Hư Không Đại để, được một bộ phận người của Cơ gia tán thành, thực rất có thể sẽ có quan hệ thông gia cùng Cơ gia.
3
”,
,
I
ỹ-
- Hư Không Đại đê trước khi tọa hóa có lưu lại kê thừa khác hay sao?-Ẫ
Ä
- Không ngờ lại lựa chọn Vương Đằng cho hắn chiếm được, đây là thật vậy ^
yu chăng?
W?
ễ
'
,
$
Jg ơ Đông Hoang, rât nhiêu thê lực lớn nhận được bâm báo, tât cả đêu vừa hâm |L
mộ vừa kinh sợ, đây là một sự kiện ảnh hưởng rât lớn, cảm ngộ của Đại đê trước
khi lâm chung nhất định vô cùng trọng yếu
À
'
WÊÊẵ
73
-
Vương Đằng lại có số mệnh lớn như vậy, chẳng lẽ nhất định chứng đạo thành
S T”
Đế hay sao?
,
,
ể
Mọi người đều kinh sợ, được Hư Không Đại đế tán thành, đó c
hính
là tiềm chất ^ vô địch đến mức nào.
-
Xem ra, Cơ tộc thật sự muốn quan hệ thông gia cùng Vương gia rồi! Cơ gia Tiểu Nguyệt trong sáng tương lai sẽ gả cho Bắc Nguyên!
Mọi người giật mình kinh sợ, hai thế lực lớn rất có thể muốn phá vỡ cấm kỵ, buộc cùng một chỗ.
Sớm có lời đồn, trong Cơ tộc có một số người vẫn phản đối cuộc hôn nhân này, muốn tương lai sẽ bàn lại, mà có một số người khác thì rất ủng hộ chuyện này.
Hiện tại đã xảy ra đại sự như vậy, chỉ sợ người phản đối sẽ giảm mạnh, quan hệ thông gia hơn phân nửa sẽ không bị ngăn cản, bởi vậy mà sinh ra sóng gió rất lớn.
Chưa được mấy ngày, lại có tin tức truyền ra, mấy vị nguyên lão Cơ tộc trước sau đồng ý cửa hôn sự này, nghe nói Vương Đằng giao ra kế thừa cực kỳ kinh người, là một bộ cổ kinh vô thượng.
-
Ta không lấy chồng!
Đây là Cơ Tử Nguyệt đấu tranh, nhưng tiếng nói của một mình Cơ gia Tiểu Nguyệt ừong sáng dường như rất khó thay đổi.
Tuy nhiên qua mấy ngày, Bắc Để tu luyện cổ kinh ữên mảnh nhỏ tinh tú màu lam có tiến triển đáng sợ, ở trên không trung một chỗ động phủ của Cơ tộc, hiện ra các loại cảnh tượng đáng sợ.
Chân long, Phượng hoàng toàn bộ nằm ở dưới chân Đại để tại trung ương, mà Để ảnh kia c
hính
là hắn, kim thân hùng vĩ, nổi lên các loại âm vang hiến tế, lại có rất nhiều thần linh cúng bái.
Ngay cả nhân vật lớp người già Cơ gia đều chấn động, bọn họ đồng thời tu luyện thiên kinh văn này, nhưng không tiến bộ nhanh chóng bàng Bắc Để như vậy, trong mấy ngày liền ngộ đạo, tu luyện tới cảnh giới tuyệt diệu.
Bắc Để uy danh đại chấn, vốn nguyên lão Cơ gia lúc đầu còn có điều nghi ngờ, hiện tại với thiên phú của hắn như vậy, gần như không người nào
có thể đuổi kịp,
tất cả đều thêm vài phần
kính
ữọng.
-
Tương lai nhất định có thể chứng đạo!
Rất nhiều người trong lòng đều rung động, đối với thái độ
chuyển biển này,
Nhóm
dich Lang
Khách
Người'dịợhầ&ỊỊãaíẩmề
Chương 670: Anh mắt từ cổ Quáng Thái Sơ (thượng)
tp
ẽ* I Các người đi cầu hôn, ta luồn ra sau nhổ tận gốc hang ổ của các ngươi, đây
2
chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
8
Diệp Phàm tự nói.
'n>. Ở đàng trước, ánh lửa hừng hực, đó là nguyên khí đang sôi ừào, thiêu đốt mảnh cơ nghiệp rộng lớn này.
Toàn bộ các thể lực lớn ở Thần Thành đều khiếp sợ, đã bao nhiêu năm rồi chưa có chuyện như thể? Còn có người dám xóa sổ căn cơ Thánh địa cổ ở trong thành trì đứng đầu Đông Hoang này.
Đột nhiên, trong mảnh kiến trúc cổ truyền ra tiếng vang kỳ dị, có tiên quang bắn ra, khí tức thần thánh tràn ngập làm người ta muốn quỳ bái.
-
Thạch Trung Phi Tiên!
-
Là thạch viên chữ Thiên, nơi đó có kỳ ừân xuất thế.
Toàn bộ mảnh cổ viên đã bị hủy diệt, những kỳ thạch giá trên ừời đều bị thiêu rụi hóa thành nguyên khí vô tận, nhưng có chí bảo còn tồn tại, dị tượng Phi Tiên kinh người.
Thạch phường biến thành một biển lửa, cũng không phải là lửa thường, mà là nguyên khí đang sôi ừào luyện hóa hư không, một cảnh tượng đẹp mắt.
Xa xa, rất nhiều tu sĩ ngay ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu tu luyện, hướng dẫn tinh khí đang lao tới nhập thể, thanh tẩy thân thể, rèn luyện thân thể.
Cũng có rất nhiều người lộ vẻ sợ hãi, đôi mắt không hề chớp,
nhìn
chàm chằm vào chỗ sâu ữong thạch viên. Nơi đó có tiên quang bắn ra bốn phía, khí tức thần thánh tác động tới thập phương, cái loại dao động này khiển người ta run rẩy.
Dị tượng Thạch Trung Phi Tiên vừa ra, nhất định có thần vật kinh thế xuất hiện, tuyệt đối là bảo bối vô giá, mà nay loại dao động này cực kỳ quỷ dị, gần như khủng bố.
-
Nhất định một số khối kỳ thạch giá trên ừời nứt ra rồi, có thần vật rơi xuống!
Rất nhiều người động tâm, nhưng
lại không
cócách nào
đến gần,
Diệp Phàm
,
5
bày ra Nguyên Thiên Thần Trận quá mức đáng
sợ,
mọi
người sợ rơi vào ừong
đó
i
5
sẽbị luyện hóa trở thành bụi bậm.
»
ỉr
“Coong!”
H
1
Có bỉũh khỉ khẽ ũgâũ lên, âm thanh của nóthanh lành,như tỉếũg rồng
gầm
$
ỖẰvang động chín tầng trời, đặc biệt truyền ra xa xưa, mà còn có các loại thần hà bay
»
Á
ra, phi thường rực rỡ tươi đẹp.
iã
ĩ
-
Binh khí! Đúng là một thanh binh khí!ữ
Mọi người kinh hãi, bị phong ở trong kỳ thạch ừải qua năm tháng lâu như vậy £ mà vẫn bất diệt, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là trân binh kinh thiên.
-
Nếu là binh khí từ trong kỳ thạch hiện thể tuyệt đối lai lịch dọa người, chỉ sợ sẽ làm cho các Thánh địa đều phải đánh nhau vỡ đầu tranh giành.
Ngay trong khoảnh khắc này, rất nhiều người xoay chuyển tâm tư nhanh chóng, nghĩ tới nhiều loại khả năng.
Binh khí ẩn chứa trong kỳ thạch nếu là ừời sinh, hơn phân nửa sẽ giống như năm đó Diệp Phàm cắt ra Cửu Khiếu Thạch Nhân, lấy được một thanh thánh kiểm, là vật có thể chứng đạo trong tương lai.
Mà nếu không như thể, thì càng thêm dọa người, thực rất có thể là binh khí của Tổ Vương hoặc là Thánh nhân của Nhân tộc cường đại nhất lưu lại từ thời thái cổ năm xưa. Bởi vì ừải qua thời gian rất lâu dài, mà còn giữ lại đến hiện tại, tất nhiên là cùng đẳng cấp này.
-
Binh khí từ thời thái cổ, đến hiện tại hẳn sớm đã bị hủy diệt nát tan thành bụi, chẳng lẽ thực sự là một thanh Thánh binh thái cổ xuất thể?
Cả địa vực rơi vào cảnh rối loạn, rất nhiều người đều không thể bình tĩnh, nếu là một thanh binh khí vô giá như vậy, Thánh địa đều phải vì nó mà đánh nhau vỡ đầu tranh giành.
-
Thậm chí, thực có thể là mảnh vỡ của binh khí cổ Hoàng!
Có người đột ngột nói như vậy.
Câu này vừa nói ra, toàn trường tĩnh lặng như tờ, không ít người trong cơ thể máu chạy nhanh. Điều này không phải là không có khả năng, dao động đáng sợ khiển người ta muốn dập đầu cúng bái đủ để nói rõ hết thảy.
Bất kể là loại tình huống nào, thạch phường bị hủy diệt đều khẳng định có ữân liệu tuyệt thế, làm cho người ta không kềm chế được huyết mạch phun ữào.
Đột nhiên, sau một tiếng rống dài, trong ngọn lửa bừng bừng
xuất hiện một hình
dáng giống như Thần Ma, ngửa mặt lên trời rít gào, không
ngừng đi tới
đi luiT
kh
ỏi mờ xông lên tận ừời.
-
Có một sinh linh?
Nhóm dịch Lang Khách
Người ìiịợh
Nhóm
dich Lang
Khách
Ngườidịchbagiatam
Chương 673 § Phong vân tụ tại Cơ gia
tợ
-sọ
%
“Ầm!”
m
Xa xa, phát ra một tiêng nô vang chân động điêc tai, Diệp Phàm trong lòng cả
H
kinh, hắn gặp được một đám phần mộ thật lớn, nhưng không có khả năng là lăng
'n>. viên của Nhân tộc.
Mỗi một phần mộ đều giống như ngọn núi nhỏ, nguy nga to lớn, hắn gặp được một con giao long cổ tuổi già, xé rách một sườn núi, mài thành một thạch quan rồi táng mình vào đó.
Thạch quan thiêu đốt, chìm xuống lòng đất, rồi một bia mộ thật lớn nổi lên, sắp hàng ở phía trước.
“Vương dị thú mạnh nhất của vùng hoang dã này trước khi chết đều lựa chọn tự táng mình ở chỗ này!
Diệp Phàm tiến lên
nhìn
quét mỗi một mộ phần, cũng không có lưu lại ở Thần Châu, chúng nó đều sẽ hóa thành teo tàn.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng bị kích động lớn, lẩm bẩm:
-
Có lẽ có thể thử xem sao, nếu như thành công, lại có một kiện sát thủ cường đại!
Hắn đi trong vùng hoang dã này đã được dẫn dắt, nghĩ tới hai loại đòn sát thủ, chuẩn bị nắm giữ trong tay để đối kháng với Vương gia.
-
Thánh thể đã đến Nam Vực!
Trong thiên khuyết khách quý Cơ gia, một vị đại năng Vương gia mở miệng, từ một đại giáo ở Bắc Vực hắn biết được, Diệp Phàm từng ở nơi đó mượn đường độ hư không.
-
Hắn cuối cùng cũng đến đây chịu chết! Người ừẻ tuổi ngươi còn quá non dại, lão phu chỉ hơi thi triển thủ đoạn ngươi liền không thể không đi tìm chết!
Vương Thành Khôn chắp hai tay sau lưng nói.
-
Rời khỏi Bắc Vực không thể thi triển Nguyên Thuật, dù là rồng hắn cũng phải cuộn mình, là hổ hắn cũng phải nằm úp sấp, nghển cổ đợi giết, không có một mảy may cơ hội nào!
Một vị thúc thúc của Vương Đằng cười to.
Trong Thiên khuyết, mấy vị đại năng đang theo dõi một bức đồ quyển, trên đó có tọa độ ừận văn trước khi Diệp Phàm vượt qua hư không, bọn họ đang thôi diễn xem hắn xuất hiện ở địa phương nào tại Nam Vực.
Thánh thể đến Nam Vực, tin tức này vẫn không thể trở thành bí mật, rất nhiều người đều biết, mọi người đều kinh sợ, tất cả đều đang bàn luận.
Mọi người đều nghĩ ràng Diệp Phàm quá mức xúc động, đến Nam Vực quyết chiến là đánh mất hết ưu thể rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh, hơn phân nửa sẽ máu nhuộm Nam Cương.
Rất nhiều người thở dài, Thánh thể duy nhất sau thái cổ phá vỡ nguyền rủa, tương lai thực rất có thể sẽ thành tựu xuất sắc, không nghĩ tới lại đi vào tử cục, điều này gần như không có một chút phần thắng.
Hắn đích xác rất cường đại, nhưng dù sao còn chưa có trưởng thành đến trình độ không sợ chư Thánh địa, mất đi chỗ dựa Nguyên Thuật sao có thể tranh hùng cùng Thánh chủ tuyệt đỉnh!
Năm ngày sau, Bắc Đế sẽ đính hôn cùng Cơ Tử Nguyệt! Không biết là ai phát ra tin tức như vậy, lập tức khiển cho một mảnh ồ lên.
Thật xác định rồi sao, hay đây là đang ép bức Thánh thể mau chóng hiện thân?
Mà nay, Diệp Phàm nếu muốn thêm một phần khí lực tương trợ Cơ Tử Nguyệt, có thể nói đã không có kế hoạch, kỳ hạn hắn đi đối kháng ngắn như vậy thì làm thế nào?
Ngoại giới, mọi người đều không xem trọng Thánh thể, cảm thấy được hắn thực rất có thể sẽ ngã xuống ở Nam Vực. Nếu đã đến đây, không có khả năng không ra tay, nhưng hắn lại không có một tia phần thắng.
Cơ gia có binh khí Cực Đạo, hắn lấy gì chống lại? Đối mặt với một thế gia thái cổ, lực lượng một mình hắn nhỏ bé biết bao, tuyệt đối không có khả năng cứu ra Cơ Tử Nguyệt, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Trong thiên khuyết khách quý Cơ gia, khóe miệng Vương Thành Khôn lộ ra một tia ý cười lãnh liệt:
-
Không cần chúng ta ra tay, hắn dám đến Cơ gia giương oai, lão bát của Cơ gia sẽ ừấn chết hắn!
Năm đó, Diệp Phàm ở Nam Vực ra tay chém chết không ít cao thủ Cơ gia, trong đó nhân vật mấu chốt là lão ẩu Cơ Huệ, tuy hết thảy đều là do bà ta dựng lên.
Mà Cơ Huệ cũng là hậu nhân Cơ gia bát tổ rất yêu quý, đến nay khó có thể tiêu tan, vẫn muốn tỉm cơ hội diệt trừ Diệp Phàm báo thù cho Cơ Huệ.
Nhóm
dich
Lang
Khách
Người
dịch
bagiatam
Nhóm
dich Lang
Khách
Ngườidịchbagiatam
Chương 672: Đính hôn bức chiến
Gp
-p
§* Ba ngày sau, một vị nguyên lão Cơ gia phóng ra ngoài lời nói: không lâu nữa
¡ịỆ
hai nhà sẽ kết quan hệ thông gia, một ngày gần đây sẽ tiến hành đính hôn. Lời này
8
chứng thật tin đồn trước đây.
H
-
Bát tổ! Người đây là có ý gì?
Phụ thân của Cơ Tử Nguyệt sấc mặt thật không dễ
nhìn
, hắn muốn nghe theo ý nguyện của con gái, không muốn cho đứa con chịu ủy khuất, nhưng lại không qua được áp lực của gia tộc.
-
Ta chỉ là thuận miệng nói, tuy nhiên đây cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cơ gia bát tổ nói.
-
Người nói như vậy, chẳng khác nào là chứng thật lời đồn của Vương gia thả ra hay sao? Nếu chúng ta vẫn không đồng ý đính hôn thì sao, đâu có thể qua loa như
vậy?
Phụ thân của huynh muội Cơ Tử Nguyệt cũng là một nhân vật cường thể.
-
Cơ Ngôn Chí! Ngươi còn chưa có ừở thành gia chủ đâu!
Bát tổ cũng không thèm để ý
nhìn
hắn một cái, không có nhiều lời.
Ờ bên ngoài bốn bề dậy sóng, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao, không ngoài đề tài: một viên minh châu rực rỡ của Đông Hoang sắp đính hôn, lại chọn ngay thời kì mẫn cảm này.
-
Cơ Tử Nguyệt rất thân thiết cùng Diệp Phàm, rất nhiều người đều biết, Vương gia đây là ở thiết đặt bố cục, bức cho Diệp Phàm phải đến, phải trước thời hạn bóp chết hắn, thật đúng là ngoan độc mà!
-
Diệp Phàm thân ở Bắc Vực, vận dụng Nguyên Thuật có thể chiến một ừận cùng Thánh chủ tuyệt đỉnh, nhưng Vương gia lại muốn trước khi quyết chiến bức hắn phải đến Nam Vực, để hắn mất đi ưu thế lớn nhất!
Có một số người rất nhanh đưa ra suy đoán này, trong lòng đều giật mình kinh sợ: đây là muốn tuyệt sát Thánh thể, không để cho hắn có cơ hội.
Nếu Diệp Phàm không đến, không thể mang đi Cơ Tử Nguyệt, như vậy trong năm tháng sau này, nhất định sẽ lưu lại mối di hận trong lòng hắn, sẽ ảnh hưởng tâm cảnh của hắn, đại đạo có tỉ vết khó thành.
Thậm chí, không lâu sau trong ừận quyết chiến cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn lao. Trong lòng có sơ hở thì dù chọn quyết đấu ữên đỉnh Tử Sơn, hơn phân nửa hắn cũng phải nuốt hận.
-
Vương gia thực sẽ đính hôn ữong lúc này sao? Rõ ràng đây là một bố cục, bức Thánh thể vượt qua hư không mà đến, phá tan ưu thế của hắn!
-
Không nhất định đính hôn thật sự, thả ra lời đồn đãi như vậy đủ rồi, hiệu quả đạt được, bức Diệp Phàm không thể không đến, bàng không vạn nhất có biến, ai cũng không chịu đựng nổi.
-
Bắc Để đã cường đại như vậy, Vương Thành Khôn phụ thân hắn còn mưu đồ như vậy, thật đúng là đủ tàn nhẫn! Không muốn xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, bất kể Thánh thể lựa chọn thế nào đều nguy hiểm!
-
Diệp Phàm nếu đến Nam Vực sẽ đánh mất ưu thế, chẳng khác nào đi chịu chết. Còn nếu không đến tâm linh có tỉ vết, không thể ổn định, đêm trăng ữòn hơn phân nửa không thể phát huy ra toàn bộ chiến lực!
Tại Bấc Vực, Diệp Phàm nhận được tin tức, hắn đứng ừên một tòa cổ mạch
nhìn
ra phía chân ừời xa, ừầm mặc thật lâu sau, vẫn không nhúc nhích, giống như bị hóa đá, hắn rơi vào tình thế lưỡng nan.
Cùng lúc đó, tại Kỳ Sĩ Phủ Trung Châu, đám người Bàng Bác, Đông Phương Dã, Lý Hấc Thủy cũng nhận được tin tức, tất cả đều vô cùng kinh hãi.
-
Tiểu Diệp Tử ở đêm trăng ừòn sẽ quyết chiến cùng tên khốn họ Đằng, một ừận chiến này tới quá sớm, hắn tích lũy còn chưa đủ đâu!
-
Chết tiệt! Vương gia quá vô sỉ, Bắc Đế chiếm hết ưu thế, lại còn mưu đồ như vậy, bức Tiểu Diệp Tử đi Nam Vực chiến một ữận trước thời hạn. Thật đáng giận!
-
Không được, nhất định phải ngăn Tiểu Diệp Tử lại, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
-
Đại chiến ở Đông Hoang vốn đã sắp mở màn rồi! Vô Thủy Chung sẽ dẫn tới sinh linh thái cổ đều đi ra, ta trước thời hạn tham chiến lịch lãm một phen!
Đông Phương Dã nói.
Ngày đó, Cơ Hạo Nguyệt cũng không có nói gì, từ Trung Châu vượt qua hư không chạy về gia tộc, vừa xuất hiện ở trong phủ.
-
Vương Đằng! Ngươi lăn ra đây cho ta!
Thánh thể còn chưa phát uy, còn chưa có chiến một ừận cùng Bắc Đế, Thần Vương thể Đông Hoang trước đã nổi giận. Vừa về đến gia tộc
nhìn
thấy tiểu muội lo lắng ốm yếu rất là đau lòng, hô lên nói một câu như vậy.
Cơ Hạo Nguyệt tóc tai bù xù, thi triển ra dị tượng Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt, giống như một thần linh liên tiếp xông vào chín trọng điện của gia tộc,
Nhóm dịch
Lang
Khách
Người dịch bagiatam
Chương 674: Hai đòn đại sát thủ của Diệp Phàm
Hỏa Vực!
OQ
Thời gian cách nhiều năm, Diệp Phàm lại nhớ tới nơi này, năm đó bị đuổi giết chạy vào nơi đây, cửu tử nhất sinh, ừải qua hỏa kiếp, khổ tu nhiều năm, rèn luyện Vạn Vật Mầu Khí đỉnh.
Năm đó hắn vượt liên tiếp qua năm tầng Hỏa Vực, tới tầng thứ sáu ngọn lửa màu tím thiếu chút nữa đốt cho hắn
hình
thần câu diệt, nếu không nhờ có Bồ Đề Tử hộ thể, cường đại như Thánh thể cũng đều ừở thành teo tàn.
Mà nay, quay lại chốn cũ, Diệp Phàm không có cầm Bồ Đề Tử trong tay, cũng có thể chống lại ngọn lửa màu tím. Hắn không có dừng lại, tiến vào tầng thứ bảy.
Nơi này ngọn lửa năm màu lưu động, được xưng là Chân Hỏa Ngũ Hành, giống màn sương mù lượn lờ, độ nóng càng thêm nóng cháy, đại năng bình thường đều không thể chịu đựng, sẽ lập tức bị đốt thành than.
Năm đó, hắn c
hính
là dùng loại hỏa diễm đáng sợ này đốt chết tươi một vị Thái thượng trưởng lão Cơ gia ở Tiêu Diêu Môn, chạy thoát một mạng.
Diệp Phàm đi nhanh tới, trực tiếp tiến vào tầng thứ tám Hỏa Vực. Ở tầng này ngay cả cấp Thánh chủ tuyệt đỉnh đều không thể đi vào, chân thân Hoàng chủ đều có thể cháy thành ừo tàn.
Đương thời, duy chỉ có một người là Ô Nha đạo nhân từng tiến vào đây, để luyện hóa Thần Thiết Dương Chi Ngọc, bởi vì hắn là thân thể của Hỏa Nha, là sinh ra từ ừong thần hỏa, vì vậy hắn không sợ.
Mấy ngàn năm qua, Diệp Phàm c
hính
là người thứ hai tiến vào tầng thứ tám Hỏa Vực, cậy vào Thánh thể thân thể vô song chống lại Thất Thải Hỏa Diễm thiêu đốt.
Bảy thứ vụ ti lượn lờ, cũng không nồng đậm lắm, nhưng lại có độ nóng kinh người, có thể đốt hủy chư thiên. Căn bản không phải nhân vật cấp Giáo chủ có thể chống lại được.
Thân thể của Diệp Phàm vượt qua Thánh chủ, nhưng lúc này cả người như sắp
>
nứt ra, khó khăn lắm mới chống lại được. Đối với Thánh thể hắn đều có uy hiếp,
i
5
có thể nghĩ mà biết nóng cháy đến cỡ nào.
¿
Tuy nhiên, đây vân như cũ không phải là mục tiêu của hắn, hắn tiếp tục đi đến
ề
phía trước, đi gần tới tầng thứ chín Hỏa Vực, độ nóng cháy ở phía trước thật đáng sơ doa người, cách môt khoảng cách đã khiến cho người ta sắp nổ tung.
ỉ
ấ
Tầng thứ chín Hỏa Vực, mấy ngàn năm qua không một người nào có thể vào, là
i
xứng với cái tên tử địa. Diệp Phàm đứng ở xa xa, thấy được mấy chục đống ừo
Ä
tàn có
hình
người.
i
S
I
M
'
“Có người dám xông vào tâng thứ c
hín
Hỏa Vực?” Trong lòng hăn cực kỳ chân động, đây là một tử địa, vô tận năm tháng đến nay, lại có nhiều người như vậy muốn đi vào.
Cửu Sắc Hỏa Diễm, dường như đã vượt khỏi phạm trù của thế gian, như là thiêu đốt trong một phiến đại thể giới khác, mộng ảo mà đáng sợ, chín màu vụ ti nhảy lên, hủy diệt hết thảy.
Đây là mục tiêu của Diệp Phàm, lúc xem Hỏa Lân Quy đại chiến đã giúp hắn nghĩ tới nơi đây, thu thập thần diễm một tầng cuối cùng của Hỏa Vực, dùng để đối kháng với đại địch.
- Ta có thể đi vào tầng thứ chín được không đây?
Diệp Phàm lấy ra Bồ Đề Tử, không có vật ấy, hắn không dám mạo hiểm, bởi vì tầng thứ tám đã là cực hạn của hắn.
“Tội lỗi thế gian thêm thân tụ hội cùng một chỗ mới thành nghiệp hỏa, có thể diệt sạch chư thần. Chứng đạo Bồ Đề, độc kháng nghiệp hỏa, hy vọng cũng có thể ngăn cản được thánh diễm của một tầng Hỏa Vực cuối cùng này.”
Diệp Phàm thử trước, lấy ra một kiện Pháp bảo chịu tải Bồ Đề Tử, tế vào ừong tầng thứ chín Hỏa Vực, nó như trước không tổn hại, ngăn cách hỏa diễm không bị đốt hủy.
Điều này làm cho trong lòng hắn ổn định, thu hồi Bồ Đề Tử cầm ở ừong tay, đi nhanh tới phía trước, một mình tiến vào Hỏa Vực chỗ sâu nhất có lời đồn vô cùng đáng sợ kia.
Thánh diễm chín màu nhảy lên, như có Thần Ma đang kêu rên đầy ừời, các loại thanh âm cổ xưa thần bí vang lên bên tai hắn, dường như tiến vào một khu chiến trường của chư thần.
Độ nóng đáng sợ, ngay cả có Bồ Đề Tử ừong tay đều cảm thấy được có chút khó chịu, dường như sắp da tróc thịt bong, hít thở không thông. Mấy ngàn năm qua hắn là người thứ nhất leo lên tới nơi đây.
Diệp Phàm chuẩn bị dùng Vạn Vật Mầu Khí đỉnh thu loại hỏa
diễm này, bởi vỉ
cũng chỉ có nó có thể chịu đựng được độ nóng nơi đây, còn các binh
khí khác chi
sợ sẽ lập tức bị đốt thành ừo bụi.
Nhóm
dich Lang
Khách
Người
ỈÉPị
ỆỊỆÌỆạầầằằ
Chương 675: Vác quan tài tiến vào thế gia thái cổ
-P
ẽ* Quan tài này thật sự quá nặng, giống như một vùng tiểu vũ trụ, lại có khí tức ^ của cả một thế giới. Thân thể Diệp Phàm mạnh mẽ vô cùng, có thể bạt núi lấp biển
8
nhưng cũng phải cố hết sức, mồ hôi ướt sũng.
H
Tuy nhiên so với trước đây hắn đã mạnh hơn rất nhiều, không đến mức cả người như sắp tan nát nữa. Hắn bước từng bước đi về phía đỉnh núi. Bởi vì Thần Tuyền sinh mệnh đã dùng rất nhiều, cần phải bổ sung nhanh chóng.
Chín ngọn Thánh sơn nguy nga hùng hồn, yên tĩnh không một tiếng động, không hề có gì bất thường, giống như vực sâu chết chóc trường tồn mãi mãi, lại giống như nơi chư thần ngủ yên.
Dọc đường đi, cổ mộc che ừời, đá núi sừng sững, cũng có một số mảnh vụn màu trắng. Đó là xương khô biến thành, ghi lại một số truyền kỳ và bất đắc dĩ ngày
Diệp Phàm bước từng bước một, mỗi lần đều in sâu vào trong đất đá tới gần quá gối. Hắn gian nan đi lên Thánh sơn, trong miệng ngậm một miệng Thánh quả, chống cự năm tháng, không để mình già đi.
Trên đỉnh núi, cái ao nhỏ vẫn trong suốt chuyển động, thấm sâu vào lòng người. Diệp Phàm uống no nước suối, lại đổ đầy Ngọc Tịnh Bình, lại tiếp tục đi tới các ngọn núi khác, thu thập các thứ cần thiết.
Cuối cùng hắn vác đồng quan trên lưng đi về phía vách đá,
nhìn
về phía vực sâu vô tận, vận chuyển Nguyên Thiên Thần Nhẫn
nhìn
Ngũ sấc Tể Đàn. Đây là một
kh
ối tâm bệnh của hắn, vẫn muốn nhảy xuống ừở về cố hương.
Tể Đàn rách nát tạo thành từ đá ngũ sấc, ừên đầy vết đao kiếm, chứa đầy sự kiện, năm tháng dài lâu, cũng không biết đã
nhìn
thấy bao nhiêu chuyện cũ trong tinh không.
-
Một người.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Hắn
nhìn
thấy một thân ảnh đứng không nhúc nhích tại trung tâm của Tể Đàn Ngũ sắc, giống như đã hóa đá vậy, giống như một thân thể cổ xưa trong dòng sông lịch sử.
Trái tim hắn đập rộn lên. Đó là Hoang Nô đang đứng ừên Ngũ sấc Tể Đàn sao?
I
T
Khoảng cách quá xa, vực sâu vô tận lại quá tối khiến dù hắn có Thần Nhãn
P
cũng chỉ có thể
nhìn
thấy một
hình
dáng chứ không thể thấy rõ ràng, khiến cho
Ij
3»
lòng người nghiêm
nehi.
T
ễ
Diệp Phàm bước từng bước xuông núi. Hăn cũng không dám ở lâu. Chăng may *£
£
tồn tại ừên Ngũ
sấc
Tế Đàn kia nhảy ra thì đúng là hắn gặp đại họa rồi.
^
4
Keng-
g
«2
Khi tiểu quan đồng thau ở lại trong quách lớn một lần nữa, Diệp Phàm lau mồ
hôi, uống ừng ực mười ngụm Thần Tuyền, chậm rãi điều tức.
Đường đi ra ngoài rất dài, chừng tám chín mươi dặm, đeo tiểu quan nặng nề như vậy cũng khó có thể đi nhanh được, cũng không biết hắn tốn bao nhiêu lực lượng
sinh
mệnh, có thể sẽ gặp đại nạn
sinh
tử, cần phải điều c
hỉnh
trạng thái cho tốt nhất.
Nghỉ ngơi một thời gian thật lâu, Diệp Phàm đứng dậy, đi tới
nhìn
một bức khắc đồng ừên cái quách, suy nghĩ xuất thần. Thần linh cổ xưa rơi lệ cho tiên dân viễn cổ, điều này mang ý nghĩa gì?
Thao Thiết, Cùng Kỳ, các loại ác thú
hình
thể khổng lồ, bộ mặt dữ tợn, ừông rất sống động khiển người ta kinh sợ, đều là cổ thú ghi trong Sơn Hải Kinh, dường như muốn lao ra
kh
ỏi bức tranh.
-
Mang theo nước mắt viễn cổ, tinh không cổ lộ xa xôi...
Diệp Phàm cân nhắc rất lâu.
Cuối cùng hắn đi tới trước một mảnh Tinh Không Đồ. Nơi này có những vết khắc rất mờ, gần như bị rỉ sét che dấu, nhưng lại có tinh tú vô tận, giống như một thể giới chân thật bị che dấu ở đây vậy.
Rầm!
Trong tay Diệp Phàm chợt lóe sáng, lấy tiên ừân mà trước đây hắn lấy được ở Vạn Long Sào hỗn độn ra. Nó giống như ánh sáng tinh tú ngưng tụ mà thành, lóe lên sáng bóng.
-
Hai thứ này rất giống nhau, chẳng lẽ là một bức bản đồ sao? Cuốn sách cổ ghi lại tinh không cổ lộ bất hủ à?
Trong lòng hắn chấn động, lập tức nghĩ tới khả năng này.
Vào thời thái cổ, phụ thân của hầu tử là lão Đấu Chiến Thánh Hoàng thường xuyên xem xét trong đêm khuya, chứng tỏ chuyện này rất quan trọng. Một vị cổ Hoàng đối đãi như vậy thì chắc chắn đó phải là bí mật rất kinh người.
Cửu long thi nằm ngang dọc bên ngoài. Diệp Phàm tất nhiên đã
cộ chủ ý. Trên
thực tế hắn rất muốn khiêng cả long thi và quách lớn theo nhưng
căn bản không
thể nhúc nhích nổi chúng.
Nhỏm địch Lãng Khách
Già Thiên
vipvanđan.vn
Thần
Đông
Chương 677: Chiến Vương Đằng (thượng)
ro
-p
Trước thiên cung có mây tía bốc lên, ánh sáng an lành, mây ngũ sấc ừàn ngập.
¡ịỆ
Lời nói của Diệp Phàm sang sảng, đinh tai nhức óc, tiến thẳng vào ừái tim người 'g khác.
H
n>- -Ta chém hắn.
Ba chữ này giống như ba thanh thiên kiểm đâm vào trái tim người ta, khiển mọi người đều giật mình, toàn thân run rẩy.
Sự tự tin, khí thể chưa từng có từ trước tới nay khiến người ta cảm nhận được một sự kiên định, không có gì không phá nổi. Đây là một sức mạnh kỳ dị to lớn.
-
Khoác loác.
Vương Thành Khôn suy nghĩ rất nhiều. Hắn cảm thấy có chút dị thường. Diệp Phàm mạnh mẽ và tự tin quá mức. Hắn lập tức mở miệng nói trước Vương Đằng, muốn dùng lời lẽ áp bức lại.
Hắn là một nhân vật tuyệt đỉnh, tu vi kinh thế, trong những nhân vật cấp Giáo chủ cũng rất có danh tiếng, ít người địch nổi, ữải qua không biết bao nhiêu ữận đại chiến rồi.
-
Phụ thân, để ta tới đi. Hôm nay nhất định thánh huyết sẽ cạn sạch, thây nằm dưới chân ta. Trong thời đại chư vương xuất hiện, hắn sẽ là kẻ đầu tiên bị xóa tên ữên con đường ta thành Đại đế.
Thần sấc Vương Đằng lanh lùng, khống
chế chiến xa màu vàng cổ tiến tới.
ơ
ơ
*
07
ơ
o
-
Ta chờ lâu lắm rồi đó!
Diệp Phàm nói.
-
Tiểu Diệp Tử...
Cơ Tử Nguyệt nắm tay áo hắn, đôi mất to linh động ừàn ngập vẻ lo âu. Diệp 7 X Phàm có thể tới đây khiển nàng rất vui vẻ nhưng nàng cũng không an tâm nổi. Bắc -f> Ãy Đế quá cường đại, thế hệ ừẻ khó có người là địch thủ.
V'
>Chiến xa màu vàng cổ có khắc nhật nguyệt tinh tú, điểu thú ngư trùng, bao
gồm
ỵ
X
vạn linh, như có thể ừấn áp các giới, rong
ruổi phóng tới, ánh sáng bao phủthiên
^ địa. Bắc Đế ngồi tại trung tâm, Chân Long và Thần Hoàng bay múa quanh người, i
Mọi người đều kinh dị. Vương Đằng này thật sự có tư thái của bậc đế vương.
^ Loại khí tức duy ngã độc tôn này thật khiếp người, ngay cả nhiều nhân vật cao tuổi cũng không thể nhìn thẳng vào hắn.
r , B. I
-
Xùy xùy, tưởng là thân khí gì chứ?
Đúng lúc này thì một tiếng nói rất không hài hòa vang lên. Bàng Bác mở miệng:
-
Năm đó ta cũng có môt chiếc, tuy ràng chỉ có hai bánh xe nhưng cũng là hàng hiệu Chim bồ câu đó.
Những người ở nơi này tất nhiên không biết hắn nói tới một chiếc xe thể thao rất rách nát, ừên xe ra chỉ có mỗi chuông là không kêu nhưng cũng hiểu ràng lời nói của hắn chẳng hay ho gì.
Bàng Bác vừa giải thích hàng hiệu Chim bồ câu, đám người Lý Hấc Thủy liền cười vang. Đám người Vương gia eiân dữ, Vương Thành Khôn cũng lô vẻ khinh
w
w
w
w
w ■
^
w
w •
miệt, nói:
-
Con ữai ta tư chất ngút ừời, mấy con ếch ngồi đáy giếng các ngươi đừng có huênh hoang.
-
Chớ chọc ta, con ta là Vương Đằng đó.
-
Dám đối đầu với ta à? Con ta sẽ xử ngươi. Nó họ Vương, tên là dê con "Đằng" không, có tư chất của Đại đế đó.
Bàng Bác, Lý Hấc Thủy, Khương Hoài Nhân đều châm chọc. Không nói tới chuyện khác, từ hôm nay ừở đi nhất định câu "con ta là Vương Đằng" cũng bởi vậy mà vang danh thiên hạ.
Bắc Để khống chế chiến xa đi tới, kim quang che lấp mặt ừời. Chín con Chân Long, chín con Thần Hoàng, chín con Bạch Hổ, chín con Huyền Vũ chia ra bốn phương, nơi nơi đều là mây tía. Hắn ở trung ương ữông giống như Đại để vậy.
Giờ phút này ánh mắt Vương Đằng lạnh lùng, mái tóc đen rối tung xõa xuống trước ngực và sau lưng, dáng người hùng vĩ ừàn ngập một cảm giác,áp bách, khiếp tâm hồn người khác, nhìn quét khắp mọi người.
Già Thiên
vipvanđan.vn
Thần
Đông
Chương 677: Chiến Vương Đằng (thượng)
ro
-p
Trước thiên cung có mây tía bốc lên, ánh sáng an lành, mây ngũ sấc ừàn ngập.
¡ịỆ
Lời nói của Diệp Phàm sang sảng, đinh tai nhức óc, tiến thẳng vào ừái tim người 'g khác.
H
n>- -Ta chém hắn.
Ba chữ này giống như ba thanh thiên kiểm đâm vào trái tim người ta, khiển mọi người đều giật mình, toàn thân run rẩy.
Sự tự tin, khí thể chưa từng có từ trước tới nay khiến người ta cảm nhận được một sự kiên định, không có gì không phá nổi. Đây là một sức mạnh kỳ dị to lớn.
-
Khoác loác.
Vương Thành Khôn suy nghĩ rất nhiều. Hắn cảm thấy có chút dị thường. Diệp Phàm mạnh mẽ và tự tin quá mức. Hắn lập tức mở miệng nói trước Vương Đằng, muốn dùng lời lẽ áp bức lại.
Hắn là một nhân vật tuyệt đỉnh, tu vi kinh thế, trong những nhân vật cấp Giáo chủ cũng rất có danh tiếng, ít người địch nổi, ữải qua không biết bao nhiêu ữận đại chiến rồi.
-
Phụ thân, để ta tới đi. Hôm nay nhất định thánh huyết sẽ cạn sạch, thây nằm dưới chân ta. Trong thời đại chư vương xuất hiện, hắn sẽ là kẻ đầu tiên bị xóa tên ữên con đường ta thành Đại đế.
Thần sấc Vương Đằng lanh lùng, khống
chế chiến xa màu vàng cổ tiến tới.
ơ
ơ
*
07
ơ
o
-
Ta chờ lâu lắm rồi đó!
Diệp Phàm nói.
-
Tiểu Diệp Tử...
Cơ Tử Nguyệt nắm tay áo hắn, đôi mất to linh động ừàn ngập vẻ lo âu. Diệp 7 X Phàm có thể tới đây khiển nàng rất vui vẻ nhưng nàng cũng không an tâm nổi. Bắc -f> Ãy Đế quá cường đại, thế hệ ừẻ khó có người là địch thủ.
V'
>Chiến xa màu vàng cổ có khắc nhật nguyệt tinh tú, điểu thú ngư trùng, bao
gồm
ỵ
X
vạn linh, như có thể ừấn áp các giới, rong
ruổi phóng tới, ánh sáng bao phủthiên
^ địa. Bắc Đế ngồi tại trung tâm, Chân Long và Thần Hoàng bay múa quanh người, i
Mọi người đều kinh dị. Vương Đằng này thật sự có tư thái của bậc đế vương.
^ Loại khí tức duy ngã độc tôn này thật khiếp người, ngay cả nhiều nhân vật cao tuổi cũng không thể nhìn thẳng vào hắn.
r , B. I
-
Xùy xùy, tưởng là thân khí gì chứ?
Đúng lúc này thì một tiếng nói rất không hài hòa vang lên. Bàng Bác mở miệng:
-
Năm đó ta cũng có môt chiếc, tuy ràng chỉ có hai bánh xe nhưng cũng là hàng hiệu Chim bồ câu đó.
Những người ở nơi này tất nhiên không biết hắn nói tới một chiếc xe thể thao rất rách nát, ừên xe ra chỉ có mỗi chuông là không kêu nhưng cũng hiểu ràng lời nói của hắn chẳng hay ho gì.
Bàng Bác vừa giải thích hàng hiệu Chim bồ câu, đám người Lý Hấc Thủy liền cười vang. Đám người Vương gia eiân dữ, Vương Thành Khôn cũng lô vẻ khinh
w
w
w
w
w ■
^
w
w •
miệt, nói:
-
Con ữai ta tư chất ngút ừời, mấy con ếch ngồi đáy giếng các ngươi đừng có huênh hoang.
-
Chớ chọc ta, con ta là Vương Đằng đó.
-
Dám đối đầu với ta à? Con ta sẽ xử ngươi. Nó họ Vương, tên là dê con "Đằng" không, có tư chất của Đại đế đó.
Bàng Bác, Lý Hấc Thủy, Khương Hoài Nhân đều châm chọc. Không nói tới chuyện khác, từ hôm nay ừở đi nhất định câu "con ta là Vương Đằng" cũng bởi vậy mà vang danh thiên hạ.
Bắc Để khống chế chiến xa đi tới, kim quang che lấp mặt ừời. Chín con Chân Long, chín con Thần Hoàng, chín con Bạch Hổ, chín con Huyền Vũ chia ra bốn phương, nơi nơi đều là mây tía. Hắn ở trung ương ữông giống như Đại để vậy.
Giờ phút này ánh mắt Vương Đằng lạnh lùng, mái tóc đen rối tung xõa xuống trước ngực và sau lưng, dáng người hùng vĩ ừàn ngập một cảm giác,áp bách, khiếp tâm hồn người khác, nhìn quét khắp mọi người.
Dáng người Bàng Bác rất cao lớn, so với người thường phải cao hơn hai ba cái đần, mày rậm mắt to, làn da màu đồng cổ, rất có cảm giác mạnh mẽ. Lúc này trong
8
lòng hắn vô cùng kích động.
Chương 676: Đối mặt mạnh mẽ
H
Tuy nhiên thần sắc hắn lại phi thường bình tĩnh, không muốn người khác ũhận ra mà phòng bị, tiến tới gần liền huých Diệp Phàm một cái, truyền âm nói:
-
Có thể nghĩ ra cả thứ này, để ta xem xem.
Bàng Bác và Diệp Phàm giống ũhau, đều là vì cửu long kéo quan mà tới, đi qua tinh không cổ lộ tới thế giới này, đối với chiếc quan tài này có cảm xúc đặc biệt.
-
Các ngươi xem tên béo kia đang làm gì?
Xa xa có người trố mắt
tihÌTì; tròng mắt suýt nữa là rớt ra. - $%, kẻ nào nói ta béo đó. Đây là hùng toáng, không phải là béo. Các ngươi trợn to mắt ra mà nhìn cho kỳ đi. Bàng Bác tức giận. Cánh tay của hắn còn to hơn cả chân người khác, đúng thực là cường toáng vô cùng. - Vừa rồi hẳn cắn quan tài. Người khác không để ý, kể lại chuyện vừa nhìn thấy. - Đúng là rắn thật. Bàng Bác lẩm bẩm một câu. Diệp Phàm cũng không biết nói gì. Bàng Bác đúng là giật gân, lại tới can một miếng trên vách Đồng Quan. Thử độ cứng của hàm răng sao? Khiến Diệp Phàm hẳn phải ngây ngốc. - $#, gần đây vân ăn ván quan tài. Hành động theo thói quen thôi, đôi khi không nhận ra. Bàng Bác cũng cảm thấy hơi xấu hổ. - về sau ta tìm Long Tủy cho ngươi. Diệp Phàm nói. - Không sao đâu. Bất Tử cổ Trà Thụ chính là Thần Thụ ngộ đạo đệ nhất, tuy răng bị luyện thành ván quan tài nhưng vân có tác dụng kỳ diệu. Ta cũng bị thiên lôi đánh, chuẩn bị tiến vào Tiên Thai Bí Cảnh. Bàng Bác nói rất kiên cường. - Tên kia ngay cả quan tài cũng muốn ăn, về sau tránh xa hắn một chút. Có đại nhân vật cảnh báo đệ tử, cảm thấy đó là một ũhân mà, tính tình không giống người thường lam. Rất nhiều người ở xa xa không biết nói gì, Tìhìn chằm chằm vào Bàng Bác, cảm ^ thấỵ đúng là một vị đại hán hùng vĩ như vậy, không ngờ lại khiến người ta phát 7^ ẳ l khiếp. ~f> 3 * _ t I 0 Có người của Vương gia cười lớn. Trong đó có một người trung niên chăp tay sau lung đi về phía trước nói: ỵ - Đeo quan tài tới là đà có chuẩn bị rồi sao? Biết là phải chết còn muốn đánh ủp I ^ một trận à? ?£ £ - Đây là chuẩn bị cho các ngươi. ^ Lý Hắc Thủy truyền âm ra từ giừa đám đông. Cực kỳ bất mãn với thế gia cổ 73 xưa của Bắc Nguyên này. 2 I.r £ Bàng Bác lắc đầu nói: - Bọn chúng không xứng với Đồng Quan này, làm gì có chuyện đưa cho chúng dùng. Ờ bên trong Đồng Quan có chôn cất một tồn tại không thể phỏng đoán nổi, không chỉ nói là bọn họ mà ngay cả một vị Thánh nhân viễn cổ cũng không có tư cách tiến vào. 1 Ha ha... Bát tổ Cơ gia cười lớn, cũng không nói gì nhưng lại tỏ rỗ ý đồ là châm chọc Diệp Phàm không biết tự lượng sức. Diệp Phàm đeo Đồng Quan trên lưng tiến lên, mỗi bước hạ xuống đều lưu lại một dấu chân trên hư không, khiển rất nhiều người biến sắc. Thân thể mạnh mẽ như vậy tuyệt đối đã vượt qua Thánh chủ rồi. Bọn họ nghĩ đây là Diệp Phàm muốn thị uy, không biết là thực sự Đồng Quan rất nặng, còn đáng sợ hon cả một ngọn núi, đủ để đè bẹp Giáo chủ xuống đất. Diệp Phàm thân là Thánh thể vẫn cảm thấy phải cổ hết sức. Tuy nhiên sau khi rời khỏi cấm địa Thái cổ thì pháp lực của hắn khôi phục, có thể cùng chống đỡ với thân thể, không phải cố bước từng bước như trước nừa. - Neu tới thăm Cơ gia ta thì vào đi. Một vị nguyên lão của Cơ gia mở miệng. Đây là một người quen cũ của huyền cổ Vương Đằng, mặt không thay đổi chút nào. - Khách từ xa tới, xin mời vào đi. Cơ gia bát tổ cũng nói, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh. Cơ gia có Hư Không cổ Kính, chấn nhiếp muôn đời, dù là người có thần thông cực mạnh, tu vi nghịch thế, một khi tiến vào cũng sẽ bị ừấn áp, có thể ví như đầm rồng hang hổ. Cơ gia bát tổ mời như vậy cũng không phải là tốt đẹp gì, mang theo một tia lạnh lùng, giống như muốn gậy ông đập lưng ông vậy. - Tiểu Diệp Tử không nên đi vào. Lý Hấc Thủy từ xa xa truyền âm nhắc nhở. Hắn biết sự đáng sợ của Hư Không Kính, đến lúc đó dù có bí quyết chừ Hành thì muốn chạy ừốn cũng không thể. - Nếu đã tới đây thì tất nhiên phải vào, cúi đầu trước Hư Không Đại đế của Cơ gia. Diệp Phàm mang Đồng Quan sau lưng, thật sự định đi vào. Mọi người vô cùng kinh hãi. vốn tưởng hắn phải kết thúc ở bên ngoài Cơ gia’ không ngờ lại thật sự dám đi vào. Thể gia thái cổ tương đương với một cấm địa, nếu xảy ra xung đột thì có vào mà không có ra. Già Thiên vipvandan.vn Thần Đông Chương 679: Trảm Ngã Minh Đạo Quyết s* Ánh lửa như biển, nơi nơi đều có, giống như một thế giới bùng cháy, nhìn không thấy gì khác, chi có lửa chín màu bao phủ. 0 ^ Nó nóng bỏng vô cùng, dù ở cách rất xa ũhưng nhiều vật do kim loại luyện chế 'o>. thành cũng đều bị nóng chảy, thiêu đốt sạch sẽ, không còn lưu lại thứ gì. ở bên trong đấu trường giống như một vùng Tu La Địa Ngục, tiếng thét phát ra liên tục. Đại bộ phận người của Vương gia bị vây trong biển lửa, giãy giụa chờ chết. Vừa rồi Vương Đằng đại thắng, rất nhiều người trong tộc bọn họ tiến tới chúc mừng, tụ lại một chô, lúc này ừở thành bi kịch. - A... Vương gia tam anh, được xưng là ba người ừẻ tuổi cường đại nhất chỉ dưới Vương Đằng trở thành tro tàn, phát ra nhừng tiếng kêu thảm thiết, sau đó vĩnh viễn biển mất khỏi thể gian. Trước mắt Vương Thành Khôn tối sầm lại, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Đây đều là hy vọng tương lai của Vương gia, không ngờ lại chết như vậy. - A... Lại một tiếng rống to phát ra rồi ngưng hẳn, không còn chút tiếng động. Vương Thành Vân kiên trì được một lát, cuối cùng biến thành ngọn lửa hình người, hóa thành bụi bậm, ngay cả một khúc xương cũng không lưu lại được. Vương Thành Khôn đau đớn suýt nữa là ngất đi. Đây là thân nhân của hắn, là chiến ệiả nổi danh trong gia tộc, thực lực sâu không thể lường được, không hề dưới hẳn, đúng đang độ thanh xuyên lại mất mạng như vậy. - Không. Hắn kêu to nhưng không đủ sức ngăn cản. Đại hỏa lan toàn, nuốt chửng cả thiên địa, ngay cả Bắc Đế của hắn cũng sắp chết. - Sao lại như vậy? Mi mắt một vị nguyên lão của Vương gia như nứt ra, hận không thể lao tới cắn xé huyết nhục của Diệp Phàm. Đây là nổi đau không thể chịu đựng được. Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Một lượng lớn người của Vương gia tụ tập trước cổ chiến xa màu vàng, lúc này không ai sống sót, bị diệt toàn bộ. Đây là hy vọng tương lai của bọn họ, là trụ cột tương lai của gia tộc, nhưng lúc “Ậ này đã trờ thành mây khói cả. Bao nhiêu tài nguyên và tâm huyết bồi dưỡng bao V' năm như vậy cuối cùng biến mất cả. £ -A... f Cuối cùng có hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một gã đại năng tuổi tương đối ỊP "ừẻ" cũng chết đi, bị xóa tên khỏi thể gian. Q Trận lửa này rất thảm thiết, đốt chết ba vị đại năng của Vương gia. Vừa rồi 5 0 không phải Vương Thành Khôn bị Đồng Quan đập nát nửa người mà bay ngược ig lại thì hắn hẳn cũng phải chết rồi. - Độc ác thật, độc ác lắm! Huyền tổ của Vương gia còn lại bảy tám người, thân thể đều run rẩy, tức giận tới không nói lên lời. Có thể nói là toàn bộ tinh anh của bọn họ đã tới Cơ gia, lại bi giết như vậy, tổn thất không thể đánh giá nổi. Ba vị đại năng chết đi, nhừng người kiệt xuất trong thế hệ thanh niên hầu như bị diệt hết. Nỗi đau này quá lớn, tới mẩy chục nãm cũng không thể bổ sung nguồn huyết mạch mới, sẽ xuất hiện một khoảng đứt gãy. Mà khiến bọn họ sợ hãi nhất chính là Vương Đằng của gia tộc lúc này tính mạng khó giừ, sắp sửa bi diệt vong. Hỏa diêm đốt thân thể của hắn thành than, sắp sửa không còn sức xoay chuyển tình thể nừa rồi. Bắc Đe đúng là rất cường đại. Hỏa diêm chín màu có thể thiêu chết cả Giáo chủ một phương mà hắn lại có thể kiên trì tới giờ, đối kháng tử thần. Mặc dù lửa chín màu bao phủ cả người hắn nhưng hắn vân chưa hề bi diệt vong, miệng rống to, độc kháng thần diễm. Đây là một loại lực lượng cường đại, có được một tia thần tính bất hủ. Rất nhiều Thánh chủ đều mặc cảm, tự biết không thể sống nổi ừong hòa kiếp này. Diệp Phàm cũng nghiêm nghị hẳn. Bắc Đế tuy rằng là ác địch nhưng thật sự quả cường đại. Hắn không phải chỉ đánh ra một đạo thần diêm, lần này khiến thánh hỏa bảy màu từ hồ lô màu đen bao phủ nơi này, vậy mà vẫn không đốt chết được Vương Đằng. Mặc dù là cao thủ cao tuổi cũng phải chết, thân thể tuyệt đối không cường đại như vậy, không thể thoát khôi tử thần, siêu thoát phàm thể. - Khó trách lại có thể đối đầu với Đấu Chiến Thánh Viên. Một số người thầm nhủ. Đấu Chiến Thánh Viên là Vương tộc có khí lực mạnh nhất trong sinh linh thái cổ. Mà Bẳc Đế đã từng đánh với hầu tử, tuy rằng thân thể rơi vào thế hạ xong nhưng cũng gần như có thể đánh ngang tay. Tuy nhiên Vương Đăng rốt cục cũng không thể kiên trì nổi nừa, phẩn lớn thản thể đều biển thành tro bụi, không còn chút sinh cơ. Loại hỏa diêm nay khòng phải là thứ hắn có thể ngăn cản, bị hủy diệt chi là vấn đề thời gian. Nhóm dịch Lãng Khách Ỉiặỉỉíghạịcohg I Chương 678: Trục xuất vĩnh hằng ro I* Ầm! ■ <JQ , ■ 8 , 'g Chín con thân điêu tỏa ra hỏa diêm ngập ười, đôt hủy vạn vật, căt đứt môi sợi H tơ pháp tắc, khiển quy tắc ừên đó tan biến. v: à>>- - Thái Dương Chân Kinh. Có người sợ hãi kêu lên, nhận ra loại thủ đoạn này. Đây rất giống với thần năng của Thái Dương Chân Kinh ghi ữong truyền thuyết. - Thảo nào. Thánh thể chiếm được Thái Dương Chân Kinh, tu ra Thái Dương Chân Hỏa rồi. Một người khác cũng bừng tỉnh hiểu ra. Đồng thời rất nhiều người khác đều lộ vẻ sợ hãi. Đây là bộ cổ kính đáng sợ nhất, nếu một người có thể tu luyện hết thì có thể đạt tới trình độ như thời thái cổ. Vào thời thái cổ, Nhân tộc tổng cộng có hai đại cổ kinh là Thái Âm và Thái Dương, bí hiểm vô cùng, mang theo trí tuệ vô tận của cổ nhân, nghe nói tới từ một tinh vực khác. Sau đó nhân tộc mạnh lên, mấy vị Đại đế viễn cổ đều từng tìm hiểm hai bộ cổ kinh, có được dẫn dắt vô hạn, lúc đó mới khai sáng ra tâm pháp mới. Vì vậy hai bộ cổ kinh Thái Âm và Thái Dương được gọi là Mầu Kinh, có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt. Đáng tiếc là chúng thất truyền đã quá lâu rồi, không thể tìm được nữa. Diệp Phàm nắm ữong tay Bồ Đề Tử, vận chuyển huyền pháp cả Thái Dương Chân Kinh, khống chết tia lửa chín màu tỏa ra lực lượng không thể hiểu nổi. Phù Tang Thần Thụ đứng vững, đột nhiên mọc lên từ mặt đất, lớn lên um tùm, dù là thân cây hay phiến lá đều là màu vàng, có lửa lớn thiêu đốt. Chín còn Kim Ô bay quanh đó, phá hủy lực lượng hóa đạo. s Âm! Ồ Tất cả mọi thứ đều biến mất, đạo ngân bị diệt trừ, không còn tồn tại nữa. Trong 2 thiên địa chỉ còn lại một vùng thánh diễm thiêu đốt. Chín con Kim Ô cùng nhau f yu nhàm về hướng Bắc Đế. 9$ ễ $ - Thái Dương Chân Kinh lại cường đại tới vậy sao? Mọi người vô cùng kinh ngạc. Mà sắc mặt của người Vương gia lại càng khó 2$ p coi hơn. Thánh thể đã vượt ngoài dự đoán của bọn họ. "2 i t) ^4 - Tinh vực giao nhau chữ thập. £ T Vương Đằng quát khẽ một tiếng, hai tay vung lên. Bầu ừời xuất hiện một vết > ^ rách chữ thập, khiến hư không xuất hiện một cái khe nứt lớn kéo dài. Như mộng như huyễn, một vùng tinh vực xuất hiện, giống như hàng loạt tinh tú giao nhau, treo trong một hư không khác. Ầm! Đây là lực lượng va chạm kinh người. Lửa của tầng thứ chín Hỏa Vực có thể thiêu hủy chư thiên, va chạm với chữ thập này, tỏa ra teo tàn vô tận. Rực rỡ. Hừng hực. Bạo ngược. Một sức mạnh to lớn như một phần của đạo tấn công, như sóng thần ầm ầm vỗ bờ, giống như ngân hà tấn công cổ tinh, trở thành cả một không gian tuyệt vọng. Khi tất cả biến mất, tinh vực chữ thập bị đánh tan không còn. Phù Tang cổ thụ và Kim Ô cũng đều biến mất, hỏa diễm vụt tắt. - Thỉ ra là thể. Thái Dương Chân Kinh còn có lực lượng ngoại đạo khác nữa. Vương Đằng tự nhủ. Hắn giống như đang thăm dò hư thực, trầm giọng nói: - Thánh thể, ta muốn cho ngươi biết, chênh lệch là chênh lệch, người ta không có khả năng một bước tới ừời. Diệp Phàm đang tính toán muốn cuốn cả người của Vương gia vào. Hắn muốn đánh một trận công thành, theo toàn bộ bộ tộc của đại địch tiêu diệt, lúc này quan sát địa thế. Bắc Để rời khỏi cổ chiến xa, ngồi trên hư không, hai tay vung lên, quát to một tiếng: - Trục xuất vĩnh hằng, Loạn Thiên Bí Thuật. Hư không vặn vẹo, mười phương đều im bặt. Trong thiên địa cũng hiện ra rất Nhóm dịch Lãng Khách lÊÊịỆgíỆỆẵc%n& Chương 681 : Cơ tộc *p S' - Ngươi hỏi ta lý do, đòi câu ừả lời? ^ Cơ gia bát tổ âm trầm nói. o - Bót nói thừa, vì sao ngươi đột nhiên ra tay với ta, không biết phân biệt đúng n» sai, vận dụng Để binh Cực Đạo giết ta? Diệp Phàm rất không khách khí, trong lòng có lửa giận dâng lên. Vừa rồi rõ ràng là đối phương muốn giết hắn, vận dụng một tia uy lực Cực Đạo tập kích, trên đời này có mấy người ừốn thoát được? Hơn nữa khiển người ta khinh thường là còn đánh lén một hậu bối. - Ngươi to gan lớn mật, đến giương oai ở Cơ gia ta, lý do này còn chưa đủ? Ánh mắt Cơ gia bát tổ âm trầm. - Cơ lão bát kia, đây là lý do của ngươi? Diệp Phàm quát. - Cơ gia lão bát ngươi thật quá đáng, đây là lý do, ừận chiến này là gia chủ các ngươi cho phép, ngươi ra tay giết Diệp Phàm vào lúc mấu chốt, không phải ỷ thế hiếp người hay sao? Xích Long lão đạo mặt trầm xuống, lần này hắn xuất quan là vì chuyện của Diệp Phàm mà tới, tự nhiên sẽ không đứng nhìn. - Hắn quyết chiến với Vương Đằng là đứng, nhưng giết chóc lung tung, thiêu chết rất nhiều người xung quanh, nay lại ra tay với mấy người Khôn huynh, cái này không phải giương oai thì là gì? - Ngươi có mắt không tròng, không thấy rõ tỉnh huống thật sự hay sao? Mấy tên kia ra tay trước, Diệp Phàm chỉ là phòng vệ. Hầu tử tiến lên càng không khách khí, dù là Cơ gia thì cũng không cần quan tâm. Trong lòng Cơ gia lão bát bùng lửa giận, nhưng không phát tác, thân phận hầu tử quá nhạy cảm. Vạn tộc thái cổ sắp sửa xuất thế, hắn là Thánh Hoàng tử ngày xưa, dù là lão Đấu Chiến Thánh Hoàng đã qua đời, nhưng nếu đụng tới hắn thì H xem chừng sẽ có phiền phức khủng khiếp._i - Ta quyết chiến với Vương Đằng, sinh tử có mệnh, người khác vô cớ quấy nhiễu ra tay vớ ta, ngươi không ngăn cản, lại còn thiên vị như thế, dùng Đe binh «7 Cực Đạo giết ta, ngươi định làm gỉ? ÇA Lời của Diệp Phàm rất bất kính. 7 " : . I - Tiêu tử, ngươi muôn chêt mà, như vậy là khiêu khích Cơ gia ta, đáng chêt 'j5 trăm lần. 2 Cơ gia bát tổ rét lạnh nói. C - Cơ gia làm việc như thể hay sao, các vị ở đây đều tận mắt thấy ngươi vô duyên vô cớ giết ta, kết quả còn nói ta khiêu khích, đây là đạo lý gì? Diệp Phàm cất cao giọng. - Giết ngươi chỉ cần một lý do là đủ, động can qua ở Cơ gia ta, xáo động thị phi, tùy tiện giết chóc, đáng diệt. Cơ gia bát tổ nói. - Ngươi ngoại trừ chụp mũ lung tung ra thì còn biết cái gì? Tự cho mình là thành viên thế gia hoang cổ là có thể tùy tiện ức hiếp đồng đạo hay sao, ngươi thật cho ràng Cơ gia là chúa tể, hay là nói thể gia này do ngươi định đoạt? Diệp Phàm quét qua đám người. - Vì sao bát tổ lại làm như vậy? Cơ Tử Nguyệt nhẹ nhàng bước lên, hé môi đỏ nói: - Ba năm trước, Diệp Phàm từng cứu mạng ta và ca ca ở thế giới Tiên Phủ Trung Châu, ngài sao lại làm thể? - Đủ rồi, lão bát lui ra! Thánh chủ Cơ gia mặt sầm lại, khiển trách bát tổ. - Gia chủ... Cơ gia bát tổ rất muốn nói, hậu nhân Cơ Huệ mà hắn yêu thương nhất năm đó bị Diệp Phàm giết ở Nam Vực, hắn vân muốn tìm cơ hội trừ bỏ Diệp Phàm, hôm nay đối phương chủ động tới cửa, là cơ hội khó có với hắn. - Lui ra! Thánh chủ Cơ gia ngữ khí nặng hơn. - Từ xưa đến nay, không có một Thánh thể nào chứng đạo thành Đe, vĩnh viễn cho là một kẻ làm nền. Đây là lời Cơ gia bát tổ nói với Diệp Phàm, phất tay bỏ đi. - Dù là làm nền, vậy cũng là một viên chói sáng nhất thiên hạ, làm thứ hai thiên hạ là chắc, còn không thể hủy diệt thế lực lớn? Bàng Bác lẩm bẩm. Người dich taneoka Nhóm Chương 680: Phân thắng bại giữa Cửu Bí •» , s* Diệp Phàm cũng ngẩn ngơ, hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, cái nút hũ này lại thật có động tĩnh, đạo ánh sáng kia quá nhanh ngay cả Bắc Đê cũng không tránh ề được. 'o>. Đầu lăn xuống, bị kiếm quang liên tiếp chém trúng thành một bãi bùn trắng, còn dính những vệt máu tươi, thê thảm không còn hình dáng. Ở trong tay Diệp Phàm, miệng hồ lô xuất hiện một m ảnh vũ trụ xa xưa, nhỏ nhưng đầy đủ. Tinh vực sâu xa, chính nó hóa th ành đạo kiêm quang bay ra, lúc này đẵ quay trở về. 1 Ta xem ngươi làm sao còn sống! Diệp Phàm quát. Đầu chỉnh là yếu hại của cơ the, nguyên thần ở trong đó, chém nát nó thỉ thần thức cũng hỏa thành tro, đây là diệt thần, càng triệt để hơn thân thể ngã xuống. Đương nhiên hắn vẫn còn có chút lo lẳng, dù sao danh tiếng Bắc Đe quá lớn, thực lực nghịch thiên ngũ vực đều biết, hắn không muốn xảy ra chuyện. Lập tức, hắn thúc đẩy hồ lô đen, biến lửa vô tận trào ra muốn thiêu đốt toàn bộ thi thể Vương Đằng thành tro tàn. Một vị nguyên lão Vương gia điên cuồng, không thể nTìịn nổi, ra tay công kích Diệp Phàm. Ở xa xa, Xích Long đạo nhân hừ lạnh một tiếng, phóng ra chân long bát thức, chỉ ra một ngón tay đẵ đánh tan cấm thuật của hán, cản ở đằng trước. Bụp! Đột nhiên, giữa không trung xuất hiện tiếng nổ lạ, cái đầu Bắc Đê đã thành bùn nhẵo nhanh chóng hợp lại, thân thể đang hóa hình nhanh chóng bay ngược trở ra, trốn thoát thánh diễm. Toàn thân hắn bao trùm toong ánh sáng vàng thần thánh, đắm chìm trong thánh quang như Phượng Hoàng trùng sinh trong lửa, khiến người ta cảm thấy thần thánh không thể xâm phạm. 1 Còn như thể, chém nát cả đầu mà hắn vẫn còn sống, chẳng lẽ nguyên thần đã trốn đi trước đỏ? - Điều đó là không thể nào, quá điên đảo lẽ thường, dù cho một người mạnh mẽ cỡ nào thì nguyên thần tan biển cũng sẽ không tồn tại, xóa sổ khỏi thế gian, vừa rồi ta nhỉn thấy rõ ràng là thần thức của hán tan vỡ. Mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng, khó tin chuyện trước mắt là thật. Chỉ có trong lòng Diệp Phàm cả kinh, hán lập tức nghĩ tới một loại khả năng, xác định là một kiện thánh vật Đại để cứu mạng Vương Đằng, nhất định là Loạn Cổ để phù! Quả nhiên, giữa mi tâm Vương Đằng ở xa xa, một cái thần phù to bằng hạt đào sáng lấp lóe, như mật trời trồi lên phun nuốt tinh khí, tràn ngập khí cơ sinh mệnh. 5 ** I ẳ ỹ- - Loạn Cố đê phù! s Rốt cuộc có hoá thạch kinh hô, đoán ra kỳ vật không đầy đủ kia là thứ gì. M Lúc trước trên người Vương Trùng cũng có một khối, tuy rằng đã vỡ vụn, ỹ nhưng có thể giữ được tánh mạng, khiến hắn tái sinh. nộ V Vương Đằng dám tặng bảo bối đó cho người khác, tự nhiên là vi còn có một « ệ- khối khác có thể bảo hộ bản thân an toàn, hôm nay rốt cuộc đã lộ ra. Ả ^ 1 Loạn Cổ Đại đá lãnh tài tuyệt diễm, khối thần phù này chiếm đoạt tạo hóa, có T~ được sức m ạnh không thể tưởng tượng, ngay cả nguyên thần bị chém cũng có thể sống lại, đúng là không thể tưởng tượng. Trong mắt mọi người lóe ra ánh sáng khác thường, có bảo bối như thế trên người, tương đương với thêm một cái mạn g ., bố cục chắc chắn phải chết bị phá tan, đúng là làm người ta đố ky. 1 Đúng là khó tin, Loạn cổ Đại đế duy nhất Bắc Nguyên rốt cuộc gặp phải đổi thủ cỡ nào, ngay cả thần phù cũng bị đánh nát, có thể tưởng tượng trận chiến khủng bố khỉ đó. Có một vị hóa thạch n ghĩ tới vấn đề này, không nhịn được hoảng sợ, trong lòng sinh ra ý niệm miên man. Trừ khi là bảy đại cấm địa cổ Quáng Thái Sơ, bằng không còn có tồn tại nào khiến Đại đá Nhân tộc kiệt sức? 1 Bảo bối xin xoay người! Diệp Phàm lại niệm cái gọi là chú ngữ lần nữa. Nhưng mà lần này cái hồ lô đen căn bản không có phản ứng, ngay cả m ánh vũ trụ xa xưa ở miệng hồ lô cũng rút vào trong. 1 Bảo bối xin giát người! 1 Bảo bối xin chém đầu! - Bảo bối xin chém hắn! 1 Bảo bổi ông nội ngươi! Diệp Phàm liên tục kêu cũng vô đụng, nổi giận thiếu chút ném cái hồ lô đen ra ngoài, cái thứ này không giống với truyền thuyết từng nghe bước kia, nhất định không phải cùng một thứ. Đám người ở xa xa: "" Ở bên kia, Vương Đằng đùng Loạn cổ đế phù tái tạo căn nguyên, đứng trên hư không lạnh lùng nhìn xuống, hắn có chút không hiểu. Chiến lực chân c hính của hắn không e ngại bất cứ ai trong thiên hạ, chỉ cần Đấu Chiến Thắng Phật cùng Lão Phong Tử và Thần Vương tuyệt đại không bước ra, hắn có thể hoành hành thiên hạ, ngang vai với những hóa thạch. Nhưng mà hôm nay lại liên tục gặp nạn, Diệp Phàm đùng các thủ đoạn chém giát hắn, trong lòng tích tụ lửa giận, con đường Đại đá không được phép thua, không cho phép hắn thất bại. Một khi bị thiệt trong tay một người, nhất định phải giát kẻ này, bằng không vĩnh viên không vượt qua được vách ngăn trong lòng, Đe vương là vô địch. "Cửu Bí 1 bí quyết chữ Tiền!" Trong lòng Vương Đằng thầm niệm, hắn muốn điều động Cửu Bí giết địch, đùng thứ từ Đông Hoang tiêu diệt đại địch Đông Hoang. Toàn thân hắn bắn ra thần quang chín màu, nhất là ở giữa mỉ t ânwnhir mặt trời sáng chói, phủ xuống vạn tia sáng rực rỡ bao trùm bên dưới. Diệp Phàm lập tức có cảm ứng, đây là khi tức đồng nguyên, trén ngư&i đối Nguời dịch tcmeoka Nhóm dỉcẸỆanjậjỆịacềk Người dich taneoka NhómdịchLãngKhách Chương 684: Quỷ dị cọ •» Thế gian hiện giờ, người có thể đánh tay đôi với thân thể của Diệp Phàm thì ¿Ệ thật là quá ít, Cơ gia bát tổ rơi vào trong đỉnh, bị hấn dâm lên thì không cần nói 8 cũng biết kết quả. Tuy rằng Cơ gia bát tổ là đại năng, ũhưng ở khoảng cách gần như thế mà rơi vào tay Diệp Phàm, mặc kệ hấn có thần thông bằng trời cũng không phát huy được, chi có bị trấn áp mà thôi. Hắn vừa thúc đẩy pháp lực, một bàn chân to liền giáng xuống, tiếp xúc thân mật với mặt của hắn lần thứ ba. - Tiểu tử ngươi... Cơ gia bát tổ sắp tức nổ phổi, bao tử nóng quá sắp chảy máu, từ khi chào đời đến giờ mới lần đầu bị người ta đùng chân đo xem mặt rộng cỡ nào. - Lão già ngươi bây giờ còn kiêu ngạo, ta đánh ngươi thành gấu méo, ngay cả bà nội ngươi cũng không nhận ra được. Diệp Phàm nói. Cơ gia bát tổ nổi điên muốn đứt mạch máu não, gân xanh phình to ừên ừán, hắn đã một đống tuổi rồi, đừng nói bà nội, ngay cả thúc bá cũng gần chết hết, bị một tên tiểu bối chế nhạo, chà đạp dưới đất, thật là không thể nhân nhịn nổi. - Diệp tiểu tặc ngươi giương oai ở Cơ gia ta, ngươi sẽ hối hận vì đi ra trên đời này! - Con bà nó, ta hối hận, hối hận là vì mấy đạp vừa rồi quá nhẹ, bây giờ ta giúp ngươi đo xem da mặt của ngươi dày cỡ nào. Bàn chân của Diệp Phàm bắt đầu tiếp xúc thân mật với bộ mặt già của hắn lần thứ tư, thứ năm.... thứ n. Như một con dấu không ngừng đóng lên một loạt dấu giày. Hơn nữa, lực lượng còn rất mạnh, môi lần giáng xuống là có tiếng xương cốt vỡ tung, đó đã không còn là một khuôn mặt nữa, mà như một cái bánh nướng, không còn ra hình. - Ta giết ngươi! Cơ gia bát tổ phun máu muốn ngất đi, đối với người như hắn thì khổ hình gì cũng chưa chắc có hiệu quả, nhưng làm nhục mặt mũi như thể này còn khó chịu hơn là giết hắn. - Giết ông nội ngươi! Diệp Phàm nhấc chân cho hắn một cái đạp lên cổ họng, thiểu chút gãy cổ. - Ta giết tên tiểu nghiệp chướng ngươi! Cơ gia bát tổ đã điên cuồng, phun ra một ngụm tinh khí tiên thiên căn nguyên, hóa thành Thân Ngoại Hóa Thân muốn chạy ừốn. - Chạy đi đâu, đứng đó cho ta! Diệp Phàm khẽ quát. Bùm! Diệp Phàm nhấc chân đạp hắn trờ vào cơ thể, thân thể vô song, trong khoảng cách gần như thế thì hẳn có thể nghe rò dòng máu cùng pháp lực lưu động trong cơ thể hắn, nắm giữ tất cả trong tay. - Lão già, từ đầu đến cuối ngươi đều cùng một giuộc với Vương gia, mấy lần muốn giết ta, hôm nay ngươi không hay ho rơi vào trong đinh của ta, ngươi nói sao đây? - Diệp tiểu nghiệp chướng, ngươi động tới một cọng tóc gáy của ta, Cơ gia sè chặt chân ngươi... Cơ gia bát tổ âm độc. - Tên già này còn cãi cứng, người như ngươi nên trấn áp vạn năm dưới hầm cầu, giết ngươi thì quá tiện nghi rồi. Diệp Phàm dùng sức dưới chân, thinh thoảng phát ra tiếng xương gãy, Cơ gia bát tổ bị đạp sắp không thành hình người, như khối đất sét nhào nặn sao cũng được. Hành hung Cơ gia lão bát, không ngừng kêu thảm thiết trong thế giới đinh, đà sắp không thành tiếng người. Lúc này ở bên ngoài đã đại loạn, Hư Không cổ Kỉnh đang dần dần sống lại, thần linh ẩn chứa bên trong có một tia dao động, dường như sấp tinh lại. Hai nguyên lão đang rống to, khống chế cổ kính rời xa Đồng Quan, bời vì bọn họ hiện giờ có chút run tay, vừa rồi gặp được Hư Không Đại đế đà bi dọa hoàng hồn. Nhưng mà lúc này Đế binh dần dần sống lại, hai người đà không khống chế được, dao động khủng bố ngày càng mạnh, ơ giừa cô kính bay ra một mảnh tinh vực xa xưa, phun nuốt ánh sáng. Cảnh tượng này làm người ta hoàng sợ, một mảnh thế giới chân thật hiện ra, rốt cuộc chiếc cổ kính này có uy lực lớn cỡ nào? Đó là do nó sản sinh ra, hay là bi Hư Không Đại đế rút lấy căn nguyên vũ trụ luyện hóa vào? Mọi người kinh hãi, mặc kệ là tình huống nào thì nhất định là nó có thần năng vô thượng. Mà hết thảy còn chưa phải trạng thái Đế binh chân chính sống lại, vẫn đang trong quá trình sống lại, còn chưa hoàn toàn. Ngân hà vô tận, hỗn độn sôi trào, cũng không thể hủy diệt Đồng Quan, đoàn bảo quang ngập trời nuốt hết mọi thứ, bất luận thần năng khổng lồ cỡ nào đánh vào đều sẽ bị hấp thu. -Đê thi! Người dich taneoka NhómdịchLãngKhách Chương 683: Đồng Quan hiển hóa Đe thân tp -p B* Diệp Phàm như ừải qua khổ hình năm ngựa xé xác, cả người đau nhức, hắn chỉ ^ dùng bí quyết chữ Binh kéo lên một góc Đồng Quan mà thôi, căn bản không chân 8 c hính động chạm tới, nhưng lại như tháo sạch tinh khí của hắn. H n>- Như mở ra bảo tàng Tiên Vương, một đoạn thần âm đại đạo vang lên khắp thiên địa, một đoàn ánh sáng ngập trời lượn quanh Đồng Quan. Rất nhiều người vươn dài cổ nhìn từ xa xa, rất muốn biết bên trong chôn thứ gì, mỗi người ữàn ngập kinh ngạc khó hiểu. Nhưng mà tiếp đó, rất nhiều người sinh ra lòng hoảng sợ, bị động quỳ bái, đồng loại ngã xuống như đối mặt với thần linh chí cao, hoảng loạn không yên. Ầm! Trên bầu ừời, chiếc cổ kính chìm nổi càng chân thật hơn, trước đó là hình chiếu trong hư không, còn bây giờ là hiện ra chân thật, khí thể xa xưa, buông xuống khí hỗn độn vạn trượng. Cảnh này khiển người ta hết sức sợ hãi, một mảnh trắng xóa như ngàn vạn thác nước trút từ thiên ngoại xuống đây, gần như làm tâm thần người ta dập nát, rất nhiều tu sĩ không chịu nổi run rẩy quỳ lạy. Hai kiện cổ bảo đều thể hiện dị tượng, dọa đám người run sợ, không ai không phát ra sợ hãi tận đáy lòng, phàm là nhân vật cấp giáo chủ thì đều sớm chạy đi không biết bao nhiêu dặm, phần lớn những người khác đều mềm té xuống đất, cả người run rẩy. Dù ở xa xa vô tận, các nhân vật cấp giáo chủ vẫn cảm thấy tim đập mạnh, không nhịn được hoảng sợ, càng không cần nói những người khác không thể thừa nhận nổi. - Các người có thấy không, bên trong Đồng Quan đó? Có người hỏi. - Một mảnh hỗn độn như khai thiên lập địa, căn bản không nhìn ra! Có người cả kinh nói. - Như thế, đó là thánh vật của vị Đại đế nào lưu lại ừên đời, vì sao chưa từng nghe nói tới? Mọi người cả kinh, hai kiện binh khí vô cùng khủng bố, mặc kệ cách xa cỡ nào cũng khiến bọn họ phát ra kinh sợ từ tận linh hồn, luôn muốn quỳ bái, thần phục kính sợ không thể tự chủ. Quá trình Hư Không Kính sống lại hết sức kinh người, vạn trượng hỗn độn như buông từ trên ừời trút xuống, một mảnh trắng xóa không có tận cùng, bao phủ hết thảy. Còn Đồng Quan như một mảnh vũ trụ xa xưa, nơi đó không ngừng sinh ra cùng diệt vong, ánh sáng mờ mịt, không thể nhìn thấu, giống như một mảnh đại dương căn nguyên thể giới. - Chặn đứng, Đồng Quan chặn được thể công của Hư Không Kính! - Vạn dòng thác trắng xóa lọt vào ữong quan tài, đó là... chuyện gì thế? - Nguồn gốc quan tài kia là gì? Mọi người kinh sợ, Cực Đạo cổ kính truyền ra một tia khí tức là đủ để nghiền nát Thánh chủ, nay nhiều ánh sáng hỗn độn giáng xuống như thế, ữên đời này có ai cản nổi, nhưng vẫn bị cổ quan hấp thu. Cảnh tượng này khiển người ta không thể giải thích, vượt quá ừí tưởng tượng của bọn họ, đó là binh khí Cực Đạo đáng sợ, sức người không thể nào chống nổi. Lúc này, Diệp Phàm dùng tiên ữân lấy được Long Sào hỗn độn bọc quanh thân thể, chìm vào Vạn Vật Mầu Khí đỉnh, cuối cùng giữ cho bản thân không bị hủy. Không thể không nói, vận dụng Đồng Quan cũng có sức sát thương rất lớn tới hắn. Lúc này toàn dựa vào Hư Không Kính thu hút cổ quan, tấm gương trường tồn từ xưa kia có sức sát thương cực lớn, như một vị Đại đế thức tỉnh, thần cản giết thần phật ngăn giết phật. Ở phương xa, một số đại năng hét thảm, miệng phun máu, không chịu đựng nổi thần năng có thể phá hủy vạn vật thiên địa. Ở thời cổ đại, Đại đế có thể hái bứt trăng sao, dùng Để binh Cực Đạo đánh rơi ngôi sao ữên các tinh vực, có được chiến lực không thể tưởng tượng. - A... - Tại sao lại như vậy? Ở xa xa có người hét lớn, sợ hãi cúng bái, phun máu rút lui. May mắn cổ điện thần kim Cơ gia này có trận văn, truyền tống mọi người xụi lơ ữên mặt đất đi ra, bàng không những người này đều phải thành thịt bằm, toàn bộ thành bãi máu dưới áp lực vô hình. Người dich taneoka Nhóm dịch Lãng Khách Người dich taneoka NhómdịchLãngKhách Chương 682: Đồng Quan quyết đấu Hư Không Kính Bạch Ngọc Tuyết - Chẳng lẽ lão tổ tông không được? Cơ Tử Nguyệt lẩm bẩm, thần sắc đã biến đối, còn chưa cảm ứng được loại sát khí này. Cơ gia có một vị lão tổ tông sắp qua đời, chỉ còn lại một hơi cuối cùng, trừ khi có chuyện lớn hoặc hắn triệu kiến, bằng không tuyệt đối sẽ không đánh tiếng chuông này. Nhân vật nguyên lão trọng yểu Cơ gia đi hết, chỉ còn lại một ít lão tu sĩ tu vi không quá mạnh tiếp khách, tiếp đãi mọi người. Khi mọi chuyện ừở lại bình tĩnh, ngoài đại sảnh rung động, có một người trung niên đi tới, tay cầm quạt xương trắng, mặc áo tang, đầu buộc vải trắng, một thân đồ tang đi vào cửa chính. - Thánh thể ra đây, dâng đầu ngươi lên! Sát ý như đao lạnh thấu xương, ở sau lưng người này còn có một đám người, nam nừ già trẻ đều có, một mảnh đông nghịt ngùn ngụt sát khí. Nhìn từ trang phục thì đều là người Cơ gia, hơn nữa còn là trực hệ, thân phận không tầm thường. Cơ Tử Nguyệt biển sắc, nàng lập tức hiểu được, nói: - Tiểu Diệp Tử mau chạy đi! Tiếp đó, nàng duyên dáng bước lên, thần sắc thành khiết như nừ thần mặt trăng, lưu chuyển hào quang mơ hồ chặn trước cửa đại sảnh, nói: 1 Các ngươi muốn làm gì? - Tử Nguyệt tránh ra, ta muốn tru diệt tên ác tặc này, báo thù cho tổ cô cô của ngươi! Người trung niên kia sắc mặt âm trầm. Người cầm đầu là con trưởng của Cơ Huệ, nhừng người còn lại đều có quan hệ huyết thống, hiển nhiên là có mưu tính trước. Đám người Thánh chủ Cơ gia vừa rời đi, liền có người muốn tới giết Diệp Phàm. Càng là thế gia xa xưa hùng mạnh, đấu tranh quyền lợi càng kịch liệt, Cơ gia cũng không ngoại lệ, cũng chia thành mấy phái, nói cặn kẽ thỉ rất phức tạp. Năm đó ngay cả Cơ Tử Nguyệt cũng thiếu chút bị người trong gia tộc giết, hơn nữa chủ mưu còn là đường tỷ Cơ Bích Nguyệt. - Đây không phải quyết định của gia chủ, các ngươi làm vậy là xúc phạm gia quy. Cơ Tử Nguyệt ngăn cản. - Tử Nguyệt, đây là ý chí của gia tộc, mau lui ra, hôm nay Thánh thể phải chết! Thần sắc người trung niên rất đáng sợ. Xoạt! Trên bầu ừời hiện lên một đoàn thánh quang, đó là Hư Không cổ Kính đang chìm nổi, có người thúc đẩy một đoàn đế uy Cực Đạo, hạ quyết tâm muốn loại trừ Diệp Phàm. Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ5 mọi chuyện quá đột nhiên, thật sự là quyết định toàn tộc hay sao? Một thế gia Hoang cổ hùng mạnh, nếu lấy ra Đế binh Cực Đạo, trên dưới toàn tộc muốn giết một người, trừ khi người này siêu thoát thế gian, trờ thành Thánh nhân, bàng không muốn trốn cũng không được. - Cái này.... Cơ gia lại lựa chọn bóp chết Thánh thể! 1 Đúng là quá đột nhiên mà. Mọi người ồ lên, chuyện như thể lại xảy ra, nằm ngoài dự đoán của mọi người. - Ta không tránh, đây là các ngươi tự ý làm việc, không sợ gia chủ giáng tội hay sao? Cơ Tử Nguyệt thanh thúy nói, nghe như ngọc châu reo vang. - Đây là ý chí của gia tộc, Tử Nguyệt tránh ra, chớ để bị thương. Thần sắc người trung niên lạnh lẽo. Trong đại sảnh lộn xộn, mọi người lui ra sau, đế uy Cực Đạo giáng xuống thì không ai cản nổi. Đến lúc này mọi người đều biết được, Cơ gia có một phe phái mạnh mẽ muốn trừ khử Diệp Phàm, ngay cả Thánh chủ cũng đã bị điều đi, đủ thấy thực lực của bọn họ. - Cái gọi là Thánh thể, trước khi đại thành thì không là gì cả, giết thì giết mà thôi! Một vị nguyên lão Cơ gia lên tiếng, giọng rét run truyền từ trên cao xuống. Tiếp đó, Cơ gia bát tổ là người đầu tiên bước xuống, ừeo ý cười lạnh lẽo, chắp tay sau lưng đứng trên đài cao nhìn xuống Diệp Phàm, nói: - Giết hậu nhân của ta, giương oai ở Cơ tộc, ngươi coi nơi này là chô nào. Không nói ngươi còn chưa đại thành, dù là đại thành thì vào Cơ gia cũng khó ra ngoài, không có kẻ nào sống sót dưới Hư Không cổ Kính được. Diệp Phàm thở dài một hơi, chắn Đồng Quan trước người, bây giờ nói gì cũng vô ích, chi có cản trở uy lực Đê binh. - Ta không cho các người làm như vậy! Cơ Tử Nguyệt lui ra sau, che trước người Diệp Phàm, hai tay mở rộng nhìn thánh quang trong hư không, một chiếc kính cổ đang ẩn hiện. - Cơ gia lão bát, ngươi làm vậy không khỏi quá không nói lý lẽ rồi chứ! Xích Long lão đạo lên tiếng, sắc mặt nặng nề. Âm! Hầu tử chống ô kim côn xuống đất, khiển cho cổ điện rung lên, nói: Chương 686: Chín con rồng kéo quan tài lẩn nừa bay đi. -P , 3 -Cấm địa thái cổ binh tĩnh mấy chục tới trên trăm vạn năm, binh thường lặng ¿Ệ ngắt như tờ, mọi th anh âm câu tịch, căn bản không phát ra âm th anh gỉ nhưng hôm 'g nay lại xuất hiện một loại dao động khủng bố, như thần linh thức giấc, khiến cả ^ khu vực này rung chuyển. >< ò>- Ở ngoại giới, bên cạnh cấm địa thái cổ, đám người Diệp Phàm rõ ràng cảm ứng được. Những người đuổi tới phía sau cũng không kìm nổi kinh hãi, bị ảp chế phải hạ xuống khỏi trời cao. Ở chô sâu trong cấm địa, dưới vực sâu vô tận, đích xác có thân ảnh muôn đi ra, vừa lộ ra một bộ phận nhưng lại chìm xuống, không ít người đều thoáng hiện lên vẻ sợ hãi. Có nhãn vật cấp già đời tu th ành Thiên Nhãn, dùng đại pháp lực vô thượng lạc ấn những gì nhìn thấy được vào hư không, để mọi người đều được nhận ra. Chỉn long thi khổng lồ cả người lóe ra ô quang, vảy rồng dày đặc, như chỉn bức tường th àĩìh hằng sắt thép, kéo theo một Đồng Quan thật lớn, lẳng lặng treo trên cổ vực thái cổ. 1 Trời ạ, đó là chín con Chân Long sao?! Có loại này thật không? Những người tới đây đều nhìn trân trối, gần như không thốt nên lời. 1 Cái này. I Ị Thật khó tin, ta không phải đang mơ chứ!? 1 Rồng ư?! Đó chỉnh là rồng trong truyền thuyết, thoạt nhìn không giông giao mẩy, trên đời này có loài này sao?! Mọi người gần như nhìn không chớp mat, cấm địa thái cỗ sôi trào. Phàm là những ai tới đều hả hốc mồm miệng, ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ có thể hít sâu một hơi khỉ lạnh. Điều này cũng khó trách, vì từ xưa tới nay đều chỉ nghe tới mà chưa từng được nhin thấy, như có chỉn tiên linh đang ở ngay trước mặt. Nó có tinh không thực, vượt qua lê thường khiến người ta khó có the tin được, ngoại trừ rung động ra thì không còn cảm xúc nào nữa. Có người thậm chỉ kích động tới run rẩy. - Ta ngất mất, không ngờ được nhìn thấy chín con rồng a!? Khi mọi người dần bĩnh tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ việc vừa chứng kiên, thấy như không thực tế. 1 Kỳ thật, không nhất định là Chân Long, có lẽ là chín con Giao Long, vì tu luyện tới cảnh giới cực kỳ cao thâm chi nên xấp xỉ như Chân Long! Một nhân vật già đời nói ra phán đoán hợp lý. 1 Chắc đúng thế! Có lẽ là chín con Giao Long vô cùng cường đại! Mọi người sau khi cân nhắc cũng cho rằng thế là đúng. Xích Long đạo nhân ờ cách đó không xa, ánh mat nhấp nhảy, có hãi đạo ánh sáng màu đỏ bắn ra, nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong cấm địa, dường như vô cùng kỉch động. rA I I ■ I ■ _ ..4 £ Hăn là Giao Long tộc, nhỉn thây cao thủ vô thượng của tộc mình tự nhiên phát T 5 ra sự rung động vô cùng. Nếu không phải đó là cấm địa sinh mệnh thì hẳn chắc đã ^ 0 sớm lao vào. L| 1 I ỉ X Có người thấy Xỉch Long đạo nhân ở đây lập tức thỉnh giáo, trong đó gồm cả ự 6 mẩy vị Thánh chủ, bọn họ rẩt muổn biết được đáp án thật, bằng không kiếp này a: X khó yên được. § I Bần đạo cũng không quá xác định nhưng chắc chắn rằng dù là Giao Long thì w (j. tối thiểu cùng cấp bậc với Thánlì nhân viễn cổ, bằng không tuyệt không thể có 3 t i cảnh tượng này được. ¿J Lời của Xích Long đạo nhân vừa ra lập tức khiển mọi người nơi này kiũh hãi, ồn ào nghi luận. Dù đà có tâm lý chuẩn bị nhưng vân cảm thấy đặc biệt rung động. Giao Long đạt tới cấp Thánh nhân, lại có chín con, quả thật giống như than thoại hoang đường, khiến người ta hận không tự tát mình một cái xem có phải đang nằm mộng hay không?! Đương thời chi có hai vị Thánlì nhân., một là Đấu Chiến Thắng Phật trên Tu Di Sơn, người còn lại c hính là Phong Lào Tử của Đông Hoan g , mà nay cùng lúc không ngờ xuất hiện tới chín vị!? I Chúng đã sớm chát đi trong năm tháng vô tận, sinh cơ đều sớm tuyệt diệt, hẳn là thi thể có từ trước thời hoang cỗ! Một vị già đời nói. Trong lòng mọi người buông lỏng, chín Thánh nhân còn sống đủ hù chết người, cùng chỉ có ở thời thượng cỗ mới có thể sinh ra được cùng lúc chín vị Thánh nhân. Tuy nhiên, mọi người sau khi n ghĩ lại vân có chút kinh sợ. Ở thời địa huy hoàng nhất ngày xưa, cùng thời quả thật có thể xuất hiện cùng lúc chín vị Thánh nhân nhưng bọn họ không thể đều là cùng một tộc mà có của Yêu tộc, có của Nhân tộc. Nhưng mà, lúc này đây lại có chín con Giao Long, cùng của một tộc! Điều này thật quá kinh người, gần như là chuyện không the! 1 The giới của chúng ta chưa từng xuất hiện c ánh tượng như vậy! Tất cả các chửng tộc Thiên Bằng tộc, Giao Long tộc, Thần Viên tộc, cổ Hoàng tộc, Nhân tộc. 11 cũng có thể có quá chín vị Thánh nhân cùng lúc xuất hiện, nhưng của cùng một tộc thỉ khẳng định không the! Thánh chủ Phong tộc khang định nói. Hắn vô cùng hiểu biết những sự tình ở thời thái cỗ, những điển tàng trong các Thánh địa cũng có ghi lại tỉ mỉ. I Nói như vậy, đây không phải là Giao Long thế giới chúng ta?! 1 Các ngươi xem Đồng Quan kia. Ị Ị Mài tới lúc này, mọi người lại chú ý tới Đồng Quan kia, vừa rồi chín con rồng thật sự khiến người ta phải sợ hãi. 1 Đồng Quan nhỏ kia bay vào trong quách lớn, nói như vậy, chín con rồi này chuyên kéo quan tài?! Trong lòng mọi người như một ngọn núi sụp đổ! Điều này khiến người ta sợ Mi, tới giờ còn chưa từng nghe nói có sự phô trương nào thái quá như vậy! 1 Hóa ra là tiểu quan trong cự quách, khó trách có thể đối kháng được Hư Không Kính ! 1 Đúng rồi, nếu là thi thể thỉ trong quan tài kia nhất định là mộtm Đại đế viên cổ, như vậy mới có thể được chín con rồng kéo quan tài! Mọi người nhìn quan tài được chín con rồng kéo mà trong lòngpợ hãi, không Chương 687: Tiến vào tinh không cổ lộ. tô Những lời này cùng ũhừng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tươi cười, Cơ Tử Nguyệt mim cười rơi lệ khiến lòng người chua xót. -o o Ớ sâu trong lòng Diệp Phàm âm thầm giật mììih nhưng hắn không có lựa chọn 'q,. nào khác. Hắn nếu từ bỏ lần này, chỉ sợ tương lai cũng không còn cơ hội nào nừa. Tuy nhiên lần này sẽ phải chia tay không ít người, là một loại bất đắc dĩ. Thế giới này chính là công bằng như vậy, khi ngươi có được thứ này, nhất định sẽ mất đi cơ hội có được một thứ khác. Diệp Phàm xoay người, không quay đầu lại, từng bước từng bước tiến về phía trước. Hắn nghe được thanh âm nước mắt rơi xuống nhưng cuối cùng vân không dừng lại. - Tiểu Diệp Tử, ngươi muốn đi đâu? Đám người Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên hỏi. - Hắc ca các ngươi bảo trọng, ta phải đi xa, cố hương của ta ở bên kia tinh không, kiếp này có thể gặp được các ngươi đúng là thu hoạch lớn nhất của ta! Diệp Phàm đi tới, nhìn Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên, Liêu Khấu, Khương Hoài Nhân, dùng sức vẫy tay. E Vì sao? Hầu tử khó hiểu. - Hầu ca, ngươi thân là con cháu nói dõi duy nhất của Thánh Hoàng Đấu Chien, có địa vị vô thượng. Tương lai, sinh linh thái cổ chắc chắn xuất thể, tai nạn và rắc rối hoành hành thiên hạ, hy vọng ngươi có thể chiếu cố đôi chút cho nhừng người này. Mong tương lai ngươi chứng đạo thành hoàng! Diệp Phàm chân thành nói. - Ngươi yên tâm, ngày nào ta còn ở đây, không ai dám gây bất lợi cho bọn họ! Hầu tử rất rồ ràng và khí phách. Hắc Hoàng nói: - Tiểu tử ngươi điên rồi! Thật sự phải đi sao?! Ngươi dám ngồi lên quan tài do chín con rồng kéo sao?! Dù là Thánh nhân viên cổ cũng không dám tùy ý đi như vậy! - Hắc Hoàng, về sau phải sống cho tốt! Làm ngươi phải chân thật chút, đừng để ta ở tinh vực xa xôi mà biết được ngươi hôn đãn và không đáng tin như thế nào! - *&A%$, tiểu tử ngươi... Đối với người khác là chúc phúc, là khích lệ, là nhớ 5 mong, tới ta lại quở trách là sao?! 8 Ç Đại hắc cẩu nhe răng, không hề tỏ ra vui vẻ. T p - Bởi vì ngươi không giông bình thường, ta cũng chỉ có thê nói với ngươi như Lị g vậy! ? X Diệp Phàm than nhẹ. W ỎẰ $ - Ta làm việc thì ngưoi yên tâm đi! *7 Đại hắc cẩu khoác lác, sau đó lại nói: n 1 Đúng rồi, ngươi thật sự tới từ một nơi tinh khôngkhác sao?! Vượt qua tinh 3 Ỷ vực vô cùng nguy hiềm, vẫn không nên lấy mạng mình ra chơi đùa là tốt nhất! 2 I Hãy sống cho tốt, hãy nuôi cô bé lớn lên, chiếu cố nó thật tốt! Diệp Phàm dặn dò, sau đó xoa xoa đẩu cô bé. I Đại ca ca, ta không cho ca đi! Cô bé đã sớm đò hoe hai mắt, bắt lấy ống quần Diệp Phàm, ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhấn đầy lệ nhìn lên, bộ dáng vô cùng tội nghiệp. I Ngoan nào, sau này đại ca ca sẽ tới tìm ngươi! Diệp Phàm muốn cô bé buông tay ra. I về sau là bao lâu?! Đứa nhỏ dự cảm được lần chia tay này có thể là vmh biệt, khóc rống lên, ôm lấy chân Diệp Phàm mà không chịu buông ra. 1 Hắc Hoàng, về sau phải chú ý một chút, đừng để nó chịu ủy khuất đó! Diệp Phàm khẽ huơ tay, một đạo ánh sáng bay ra, cô bé liền bay tới lưng Hắc Hoàng. Rồi sau đó, hắn nhanh chóng đi ra, không hề quay đầu lại, vọt sâu vào trong cấm địa thái cổ. Cô bé thương tâm vô cùng, gục đầu khóc lớn. 1 Diệp tử... Bàng Bác hô lớn. I Các ngươi bảo trọng! Diệp Phàm lớn tiếng nói. I Diệp Phàm... Đám người Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên, Hầu tử kinh hãi vô cùng, vừa bên cạnh một người tới từ nơi tinh không khác, mà nay đã phải lìa xa. I Tiểu Diệp Tử... Cơ Tử Nguyệt gọi khẽ, trên mặt hiện ra hai hàng nước mắt, hiện lên vẻ tươi cười, nhẹ nhàng vây tay. Diệp Phàm dừng lại chốc lát. Hắn đi vào thế giới này mười năm, từng cảnh từng cảnh tượng ngày xưa hiện lên trước mắt hắn. Hắn thật sự không đành lòng, không nỡ cứ thế này mà rời đi. Ầm! Xa xa, ở sâu trong cấm địa thái cổ truyền ra một tiếng nổ lớn, Ngũ sắc Te Đàn lóe ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, phù văn càng lúc càng chói sáng, bát quái đồ được tạo ra càng lúc càng rõ ràng. Nhóm dịch Lãng Khách Chương 685: Khai quan dị động r , r ^ Cơ gia, một thế lực truyền thừa bất diệt, do một Đại đế Nhân tộc tự tay khai ¡ịỆ sáng, từ xưa tới nay cường thị vô cùng, không ai dám gây chuyện. o H Mà nay một tiếng chuông vang lên khiến toàn gia này chấn động. Danh xưng 'nt- cổ xưa vang vọng ũhân tộc Vô Thủy Chung mang tới cho người ta áp lực vô cùng. Mọi người đều không rõ, Vô Thủy Chung không phải ở trong cổ Hoàng Sơn sao?! Giờ này nó vang lên ở Nam Vực khiến ai ai cũng phải biến sắc, trong lòng kỉnh hãi. I Hôn độn vị phân thiên địa loạn Mang mang miểu miểu vô nhân kiến Tự tòng vô thủy phá hồng mông Khai ích tòng tư th anh trọc biện Từ bên ngoài Cơ gia truyền ra thanh âm của một lão nhân, lời lẽ cổ xưa, như từ thòi thái cổ truyền lại. Cùng lúc này, Vô Thủy Chung lại vang lên một tiếng lớn, lần này đinh tai nhức óc, như thiên âm đại đạo, chấn nhiếp tâm phách, mêng mông cuồn cuộn ập tới. Mọi người giật mình - Chẳng lẽ có một vị thế ngoại cao nhân tới đây. Hấn rốt cục có lai lịch như thế nào? Là nhầm vào Cơ gia mà tới?! I Ta là đại truyền nhân của Vô Thủy Đại đế, nay nghe được có Th ánh thể nơi này, đặc biệt tới gặp mặt! Thanh âm già nua này rất lớn, như tiếng chuông tiếng trống, vang vọng rất xa. Rất nhiều người hiện ra vẻ sợ hãi. Đại truyền nhân của Vô Thủy Đại đế?! Thân phận người này cũng thật dọa người. Vô Thủy Kiũh có người kế thừa, dù thật hay giả cũng khiến người ta sợ hãi. I Thương hải thàn trần kỷ vạn thu Đạo hóa hoàng phát trường sinh sầu Nhất mộng tiện thị sổ thiên tái Tiên lộ khi khu hà xử du! Ở bên ngoài sơn môn Cơ gia lại truyền tới một tiếng niệm như kinh phật. Mọi người rất giật mình - Đây quả thật là một cao ũhân khó lường, bằng không không có được ý c ánh và tâm phách như vậy. Trong lòng rất ũhiều người toàn ngập kinh thán. - Người tới hiểu được trận văn Đại đế, bằng không âm ba không thể đột phá cổ trận Cơ tộc ta! Thánh chủ Cơ gia trầm giọng nói. Mọi người nghe hắn nói vậy càng thêm vô cùng kinh ngạc, gần như xác nhận đây là một cao nhân thế ngoại, chiếm được kế thừa của Vô Thủy Đại đế. - Đi, đi ra ngoài nhìn một chút. 5 Một lão già đời lên tiếng. Ặ * ễ ẸỈ Bên ngoài cung điện, mây mù cuồn cuộn, lớp này gối lên lóp khác. Đây là một ^ 5 mảnh thần đảo lơ lửng giữa hư không, trồng đầy cây cối, dược thảo, toàn ngaoạ _Ị linh cầm bay múa, như chốn tiên cảnh. 3 ^ Mọi người đều bay ra, muốn gặp mặt nhân vật thế ngoại cao nhân này. Cả đám i X bay tới son môn. je Xa xa, trên mặt đất lóe lên các loại chung văn, một mảnh cổ trận thật lớn, ngăn ¿3 <Ầ_ cản sơn môn Cơ gia. Điểu này khiến rất nhiều người vô cùng kinh hãi, xem ra 5 người tới không có thiện ý. ^ I Không biết là vị tiền bối cao nhân nào giá lâm?! Vì sao ngăn chặn đường ra của Cơ gia ta?! Một vị nguyên lão lên tiếng. 1 Cao nhân thì không dám nhận, ta nghe nói có người làm khó Thánh thể cho nên tới đây một chuyến. Thanh âm già nua này vang lên, cùng lúc đó, một tiếng chuông chấn động thiên cổ vang lên, phía trước nổi lên hào quang xông tận trời. Nơi đây là một mảnh rực rỡ, mọi người căn bản không thể nhìn thấu, một lão già đời Cơ gia liếc mắt liền ũhận ra đó là một góc trận văn Đại đế, sâu không lường được. Nhừng người khác đều vô cùng kinh hãi. Người tới xuất đầu vì Diệp Phàm, không tiếc quấy động cạn qua, mạo phạm một thế gia thái cổ. I Lại có cao nhân như vậy xuất đầu vì Diệp Phàm! I Một cường giả thế ngoại không ngờ đến đây là vì Thánh thể! Rất nhiều người cảm thấy căng thẳng trong lòng, âm thầm may mắn vì không ra tay với Diệp Phàm. I Th ánh thể ở đâu, ta muốn thu hẳn làm đồ đệ, truyền thụ Vô Thủy Kinh! Ta chấn nhập rời khỏi bến mơ, chứng đạo của ta! Th anh âm già nua rất chậm rãi. Kế thừa Vô Thủy!? Rất nhiều người hít sâu một hơi khí lạnh! Đây là loại đại tiên duyên cỡ nào, muốn tặng cho Thánh thể, khiến không ít người đỏ cả mắt! I Tiền bối, chúng ta vân chưa làm khó cho Th ánh thể, hẳn ở nơi này! Một lão tu sĩ Cơ gia lên tiếng. Mà lúc này, Thánh chủ Cơ gia lại nhíu mày, cảm giác có chút gì đó không thích hợp. Diệp Phàm lưng đeo Đồng Quan đi ra, hẳn mơ hồ đoán được một chút, vận chuyển Thần Nhãn nhìn về phía trước, muốn nhận ra chân tướng. I Đại ca ca không sao cả! Đột nhiên, một thanh âm non nớt mơ hồ vang lên. I Hừ, không được lên tiếng, ta vận dụng thần trận, có thể khiến âm thanh khuếch đại vô cùng. Một th anh âm đáng khinh khác vang lên, không hề có bộ dáng thế ngoại cao Tìhâĩi gì cả, cũng không còn già nua nừa. !■*&''% Nhừng người nơi này đều Tìhậĩi ra đó là một kẻ giả làm cao ũhằn thế ngoại. Chương 690: Thiên Thủ Thần Ma CỌ 1 ' Thuyên cổ đồng đỏ ảm đạm không ánh sáng đầy vết rỉ sét, rách nát cổ xưa. Chính giữa khoang thuyền ngang dọc ba bốn mươi khối Thần Nguyên, tất cả đều ệ, hao hết thần tinh. 'o>. - Vương của thái cổ đều chết hết sao? Trong lòng Diệp Phàm phập phồng. Môi một vị Vương của thái cổ đều là pháp lực vô biên, hô gió gọi mưa, không gì không làm được. Một kiện binh khí của bọn họ đều có thể kinh sợ thế gian. Không đạt tới cảnh giới Thánh nhân viên cổ căn bản không thể tranh hùng cùng Vương của thái cổ. Nêu trong đống Thần Nguyên này phong ấn vài chục kiện cổ binh, chi nghĩ không thôi đã dọa người. Diệp Phàm cẩn thận quan sát, sinh linh trong Thần Nguyên khác nhau rất nhiều, có cái đầu rồng, có cái chín con mắt, còn có như một con Thần Hoàng, cũng có thứ không khác gì Nhân tộc... Bọn họ đều có khí thế dọa người, tuy rằng vân không nhúc nhích, sinh mệnh tinh nguyên khô cạn nhưng là loại thần vận vua dù chết vân còn uy vân đáng sợ vô cùng. Ngoài ra, tuy ràng bọn họ dáng người không giống nhau nhưng lại có một điểm chung đó chính là khô kiệt, đều như củi khô da bọc xương tinh khí hao hết mà đều vô cùng giả cả, da thịt nhíu lại không thành hình dạng, giống như lão quỷ sống mấy đời không đứt hơi, cực kỳ âm trầm lạnh lẽo. - Mỗi một vị Vương không chỉ hao hết hai ba phương Nguyên, còn tiêu hao tới nông nôi đèn hết dầu. Bọn họ đã ừải qua bao lâu? Diệp Phàm khó hiểu, ngay cả là Vương của thái cổ trải qua mấy chục thậm chí trên trăm vạn năm nhưng cũng không đến mức hao hết khối Thần Nguyên. Chẳng lẽ niên đại những cổ vương này sinh sống càng xa xôi? Vừa nghĩ tới như vậy quả thật có chút khiến người ta sợ hãi, bắt nguồn sinh mệnh rốt cục xa xưa cỡ nào? Tuy nhiên Diệp Phàm cũng nghĩ tới một loại khả năng khác. Lừ hành trong tinh vực cực kỳ nguy hiểm, có một số cổ tinh thần bí khó lường, cướp đoạt năng lượng. Có lẽ đám cổ vương này trải qua một số nơi đáng sợ, hao hết khối Thần Nguyên cũng không chừng, rồi sau đó không còn thần tinh tự nhiên già cả mà chết. Nhiều cổ vương như vậy, cường giả cả một con thuyền, đây khẳng định là thời kỳ bộ tộc thái cổ huy hoàng nhất xảy ra một số biển cố mà tọa hóa cùng một chô. - Đúnậ rồi. Lữ hành trong vũ trụ là phải tiêu hao năng lượng, trên người ta có một ít khôi Thần Nguyên, một khi hao hết ta cũng sẽ nối gót bọn họ. Diệp Phàm tinh táo lại. Vũ trụ cô quạnh, ngoài tối đen và lạnh lùng ra cái gi cũng không có, ngay cả hô hấp đều không thể. Nếu không phải có khối Nguyên, chi có thể tiêu hao tinh khí bản thân, sớm muộn sẽ hao hết. Ở trong vũ trụ, chi có khi đến gần một số nệôi sao lớn mới có thể bắt được tinh khí, nhưng phần lớn thời gian đều trong bóng toi, chi có thể tiêu hao. Trên thế gian này cũng chi có đạt tới cảnh giới Thánh nhân mới có thể trong vũ trụ tĩnh mịch này manh mề rút lấy lực căn nguyên của vũ trụ đề sử dụng. Đây cũng là nguyên nhân căn bản chi có Thánh nhân viên cổ mới có thể đi lại trong tinh vực. Năng lượng trôi nổi trong vũ trụ người bình thường căn bản không thể cảm thụ được càng không nói đến sử dụng, không có một chút khả năng nào. - Thần Nguyên trên người ta chi có thể duy trì ta lừ hành rất nhiều năm, trước mắt ngược lại không cần lo lắng. Diệp Phàm Tìhìĩì chàm chàm nhừng khối Thần Nguyên này trầm tư rất lâu, rồi sau đó muốn thử phá vỡ một khối, cắt ra thi thể cổ vương cùng binh khí của bọn họ. Bất kỳ một kiện bảo bối nào trên người ũhừng người này đều là nghịch thiên, tụ tập ở cùng một chô nhiều như vậy. Rắc! Một tiếng vang nhỏ truyền đến, hắn cắt ra một khe hở trên khối Thẩn Nguyên có phong sinh linh cổ thân người đầu rồng tổ. Cũng không phải tất cả Vương của thái cổ đều nhất định tiến hóa giong y hệt nhân loại. Có một số bảo thủ sẽ giữ lại đặc trưng đặc biệt. Cô thi thể này đặc biệt nặng nề, khối Thần Nguyên rất khó di chuyển. Đây chính là Vương của thái cổ, một cái móng tay đều nặng hơn cả núi lớn. Khối Thần Nguyên mới vỡ ra một khe hở liền chảy ra một cô khí cơ khiến người ta kinh sợ. Mặc dù đầu rồng tổ này đã khô kiệt nhưng vân khiến người kinh sợ, cơ thể như muốn nứt ra. Diệp Phàm chủ yếu nhìn trúng đôi sừng rồng. Neu có thể lấy xuống đầy đủ, tuyệt đối có thể tế luyện thành một đôi thánh vật, nhìn bộ dạng căn bản không mục nát bởi năm tháng, bởi vì khí tức bức người giống như lười đao. Rắc! Đột nhiên lại một tiếng nứt vang lên, thần sắc Diệp Phàm cứng đờ, hắn cũng không xuống tay tiếp tục cắt Nguyên, tự động phát ra thanh âm? Nhóm địch "Lãng Khách" Ngườidịch: virgo huyenao Chương 688: Vũ trụ cô quanh ro “T Câm địa thái cô xưa nay là một ừong bảy đại câm địa sinh mệnh, muôn sông ^ dừng lại, tiến vào chắc chết. ■S o H Lúc này, mọi người bên cạnh cấm địa đều như hóa đá, sau đó lại ồ lên một oL mảnh bàn tán rầm rì. Một người cứ thế biến mất khỏi cõi đời, đi tới vực ngoại, tiến vào tinh vực cổ xưa. Một ít ghi chép của các Thánh địa có ghi lại rằng Ngũ sắc Tế Đàn có thế khiến người ta vượt qua tinh không, xuyên qua một khoảng cách vô cùng xa xôi. Cũng không biết ứải qua bao lâu, sớm không có người đi ra như vậy, không thể xây dựng loại tế đàn này, càng không có người có thế khởi động, mà nay lại có một người cứ vậy mà đi. - Tiểu Diệp Tử... Trong mảnh ồn ào này có xen lân những tiếng khóc, nhanh âm thanh không nỡ... Diệp Phàm cứ thế biến mất, cưỡi một Đồng Quan cổ xưa mà đi, khiến những tu sĩ ngoài cấm địa như ngây dại. Đây là một sự kiện vô cùng rung động. Sau khi chín con rồng kéo quan tài biến mất, Ngũ sắc Tế Đàn cũng không rơi xuống, vẫn huyền phù nơi đó, phát ra quang hoa chói mắt, lạc ấn hư không vô tận. Phía trên, bát quái đồ thật lớn cũng không tán loạn, ngược lại rung chuyến càng kịch liệt, ánh sáng kim loại lưu động, như được đúc từ kim loại mà thành. Lúc này, phía sau bát quái đồ này, trong tinh không cổ lộ u ám, chín con rồng kéo quan tài cố định nơi đó, huyền phù giữa hư không nhưng không ai có thế nhìn thấy. Giờ phút này, Diệp Phàm đổ mồ hôi đầy người, hai tay không ngừng huy động, cánh cửa thái cực bát quái tạo thành từ phù văn, các loại văn lạc theo hai tay hẳn mà biến hóa. Hắn đang dùng phương pháp Hắc Hoàng truyền thụ để thay đổi tọa độ không gian, muốn điều c hỉnh phương vị, chuyển phương hướng về Huỳnh Hoặc cổ Tinh. Diệp Phàm không biết tọa độ của Huỳnh Hoặc cổ Tinh nhưng theo lạc ấn Hắc Hoàng đánh vào hẳn thì đó c hinh là hoàn toàn thay đổi, nghịch chuyến lại phương hướng vốn có. I Trạm tiếp theo có lẽ là Tử Vi cổ Tinh, có lẽ là một nguyên địa sinh mệnh cổ xưa khác mà ta chỉ phải dùng cấm pháp nghịch chuyến phương vị, coi như là bước trên đường về, đi tới Huỳnh Hoặc! Diệp Phàm rất nhanh cải biến tám quẻ phù sau cánh cửa tinh không, khiến chúng lóe ra, lập tức cổ định được cổ quan, sau đó hẳn làm một loạt động tác, thành công nghịch hướng. Ầm! Một tiếng nổ lán vang lên, thái cực môn trong bát quái đồ mở rộng, chín con rồng kéo cổ quan sắp sửa nghịch chuyến. -Đó là... Bên ngoài cấm địa, mọi người đều trố mắt nhìn trân trối, thấy được một hình ảnh khó tin. Chín long thi và quan tài cực lớn lại trốn rỗng xuất hiện. I Chẳng lẽ vượt qua tinh vực thất bại rồi sao?! I Cổ lộ biến mất rồi, long thi và quan tài lại xuất hiện?! Mọi người đều thấy rất khó hiểu, n ghĩ rang lần xuyên qua này đã thất bại, cả long thi và cổ quan đều bị phản hồi lại thế giới này. Nhưng mà bọn họ còn chưa hết kinh hãi thì Đồng Quan và long thi bắt đầu rút lui, bắt đầu c hìm sâu vào một hướng khác, cổ quan ở phía trước, long thi ở phía sau, phát sinh nghịch chuyển, tiến vào một tinh không cổ lộ. I Thành công! Bổn hoàng quả nhiên là một thiên tài, điều phỏng đoán đã trở thành sự thật! Phán đoán của ta đã c hinh xác! Đại hẳc cẩu kêu lên. I Con chó chết ngươi quả nhiên không đáng tin cậy, tin theo ngươi thì đúng là heo nái cũng biết trèo cây! Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng dám dùng Tiểu Diệp Tử làm thí nghiệm! Thật muốn lột da ngươi ra! Bàng Bác bóp lấy hẳn. Lần này, Đồng Quan thật sự lao đi, c hìm vào trong một cổ lộ khác, sắp sửa biến mất không thấy. Đột nhiên, một tiếng phượng hót từ xa truyền tới, một nữ nhân nhanh chóng bay tới bên cạnh cấm địa thái cổ. Trên thiên linh cái nó lao ra một đạo kim quang vạn trượng, lập tức c hìm sâu vào trong cấm địa sinh mệnh. -Lý Tiểu Mạn! Bàng Bác cả kinh. Thân thể Lý Tiểu Mạn run rẩy, đạo kim quang kia sau khi bán ra, thân thể nàng khẽ lay động, dường như tiêu hao rất lớn. Kim quang hừng hực như một thần l inh, như một hung thú thái cổ, vũ động càn khôn, tiến nhập vào phía vực sâu, nhằm vào chín con rồng và cổ quan. Nhóm dịch Lãng Khách Matrixl612 Nhóm dịch Lãng Khách Matrix 1612 Chương 689: Chiến thuyền thái cổ tợ -p S- Một con tàu không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, ảm đạm vô quang, tú lịỆ tích loang lổ, ngang dọc phía trước đang áp tới, sắp sửa va vào nhau. ọ Õ Nhưng là ừong đó truyền ra một tia dao động rất giống khí tức sinh mệnh. Điều n>- này khiển Diệp Phàm khá giật mình. ít nhất đã tồn tại mười mấy vạn năm mà không ngờ còn có thứ còn sống! Hắn tế ra Vạn Vật Mầu Khí Đỉnh, huyền phù trên đầu, buông xuống vạn đạo Vạn Vật Mầu Khí, bao phủ hắn kín mít, sau đó cầm lấy hắc hồ lô, trịnh trọng đối mặt. Chín con rồng vẫn không làm ra phản ứng gì, quách Đồng Quan thật lớn vẫn phiêu tới, yên tĩnh vô thanh, không hề có biến hóa. Phía trước hắc ám và lạnh lẽ, cổ thuyền tím vàng rốt cục tới gần. Dùng mắt thường hắn đã nhìn thấy được những dấu vết giao chiến cổ xưa. Ngày xưa, cuộc chiến kia nhất định phát sinh ữong tinh vực, ít nhất cũng có nhân vật cấp Thánh nhân viễn cổ tham chiến, bàng không không thể đi sâu vào vũ trụ được. Diệp Phàm có chút kích động. Một cổ thuyền như vậy thì chủ nhân của nó nhất định vô cùng cường đại mà không ngờ bị đánh ra cái dạng này, không chừng có bí mật khôn cùng. - Sắp qua rồi mà lũ dao động vẫn như cũ, ta rốt cục có nên đi vào nhìn một chút. Cũng chưa có nguy hiểm phát sinh, mà lũ dao động kia cũng không quá mãnh liệt, khiển lòng hắn trở nên không yên, rất muốn tìm hiểu tột cùng là gì. Trong vòm ừời mờ mịt, mênh mông vô ngần, hắn cứ vậy mà vượt qua thì rất khó tiếp xúc được văn minh sinh mệnh nào. Trong vũ trụ hắc ám, có thể thấy được một chiến thuyền như vậy đúng là một loại kỳ tích. - Mười mấy vạn năm., không nhất thiết là có thứ gì còn sống, cũng không biết thứ gì có dao động sinh mệnh... Diệp Phàm suy nghĩ, cảm thấy được khả năng có sinh mệnh quá bé nhỏ. Chiếc cổ thuyền này rất đáng giá thăm dù, rất có thể là một thần tàng. Liên quan tới Thánh nhân viễn cổ, dù là thứ gỉ cũng vô giá. Khoảnh khắc sắp lướt qua nhau, Diệp Phàm ra tay, ữong lòng bàn tay bắn ra một dải lụa, nối liền với chiền thuyền cổ xưa này, khiến nó đồng hành với long thi và Đồng Quan. vẫn không có phản ứng gì như cũ, chiến thuyền không phát ra thanh âm gì, không có kêu gọi, không có gợn sóng, không khí ừầm lặng. Diệp Phàm không lập tức tiến lên mà đợi rất lâu, thân tàu và Đồng Quan đồng hành song song, không biết là ai thay đổi quỹ tích của hai, trong vũ trụ hắc ám này căn bản không có cảm giác phương vị. Quan sát thật gần càng có thể nhận ra chiến thuyền này thật to lớn và cũ kỹ. Những vết rách kia khiển Diệp Phàm có cảm giác đã tồn tại mấy chục vạn năm. Loại tử kim này không như bình thường, qua bách luyện thành thần kim, căn bản không như bình thường được chứng kiến. Nó được rót vào một loại lực lượng thần tính, khắc trận văn bất hủ mới khiến nó bảo trì bất diệt tới hôm nay. - Đây ít nhất cũng là thủ đoạn luyện chế Thánh binh truyền thế của Thánh nhân viễn cổ, dù đã bị đánh cho dập nát. Thân tàu rách nát, đao ngân kiếm lỗ, tổn hại hết chỗ này tới chỗ khác. Đây là một hồi đại chiến phát sinh trong vũ trụ, ngẫm lại rất rung động, cổ sự thật khiển người ta hướng tới. Diệp Phàm tử đánh ra một đạo thần niệm tiến hành dò xét nhưng lại kinh dị phát hiện chiến thuyền cổ này có thể ngăn cản thần thức của hắn, không thể xuyên qua. Qua nửa canh giờ, hắn tin chắc nguy hiểm rất nhỏ nên mới tiến vào khoang thuyền rách nát, bắt đầu thăm dò. - Dao động ngay ở phía trước. Khoang thuyền mênh mông, như một tòa cung điện thật lớn, bên trong có các loại điện đền, mật thất cổ xưa, nhìn không thấy cuối. Đây không giống một chiếc thuyền mà như một Tiên phủ, rộng lớn khôn cùng. Hắn thậm chí nhìn thấy một mảnh dược điền khô cạn. Đương nhiên bên ữong sớm không có một ngọn cỏ, linh dược đã sớm hóa thành teo tàn. Một viên thần châu chiếu sáng dược điền nhưng cũng đã nứt nẻ, linh khí tiêu tan hết. Năm tháng c hính là loại lực lượng đáng sợ nhất, có thể ma diệt hết thảy, kết quả không ai có thể trốn thoát được nó. Dao động hiện lên như nước chảy, ở ngay phía trước khiển trong lòng Diệp Phàm căng thẳng, tay cầm hắc hồ lô, trên đầu là Vạn Vật Mầu Khí Đỉnh, từng bước tiến tới. Nhóm dịch Lãng Khách Matrixl612 Chương 688: Vũ trụ cô quanh ro “T Câm địa thái cô xưa nay là một ừong bảy đại câm địa sinh mệnh, muôn sông ^ dừng lại, tiến vào chắc chết. ■S o H Lúc này, mọi người bên cạnh cấm địa đều như hóa đá, sau đó lại ồ lên một oL mảnh bàn tán rầm rì. Một người cứ thế biến mất khỏi cõi đời, đi tới vực ngoại, tiến vào tinh vực cổ xưa. Một ít ghi chép của các Thánh địa có ghi lại rằng Ngũ sắc Tế Đàn có thế khiến người ta vượt qua tinh không, xuyên qua một khoảng cách vô cùng xa xôi. Cũng không biết ứải qua bao lâu, sớm không có người đi ra như vậy, không thể xây dựng loại tế đàn này, càng không có người có thế khởi động, mà nay lại có một người cứ vậy mà đi. - Tiểu Diệp Tử... Trong mảnh ồn ào này có xen lân những tiếng khóc, nhanh âm thanh không nỡ... Diệp Phàm cứ thế biến mất, cưỡi một Đồng Quan cổ xưa mà đi, khiến những tu sĩ ngoài cấm địa như ngây dại. Đây là một sự kiện vô cùng rung động. Sau khi chín con rồng kéo quan tài biến mất, Ngũ sắc Tế Đàn cũng không rơi xuống, vẫn huyền phù nơi đó, phát ra quang hoa chói mắt, lạc ấn hư không vô tận. Phía trên, bát quái đồ thật lớn cũng không tán loạn, ngược lại rung chuyến càng kịch liệt, ánh sáng kim loại lưu động, như được đúc từ kim loại mà thành. Lúc này, phía sau bát quái đồ này, trong tinh không cổ lộ u ám, chín con rồng kéo quan tài cố định nơi đó, huyền phù giữa hư không nhưng không ai có thế nhìn thấy. Giờ phút này, Diệp Phàm đổ mồ hôi đầy người, hai tay không ngừng huy động, cánh cửa thái cực bát quái tạo thành từ phù văn, các loại văn lạc theo hai tay hẳn mà biến hóa. Hắn đang dùng phương pháp Hắc Hoàng truyền thụ để thay đổi tọa độ không gian, muốn điều c hỉnh phương vị, chuyển phương hướng về Huỳnh Hoặc cổ Tinh. Diệp Phàm không biết tọa độ của Huỳnh Hoặc cổ Tinh nhưng theo lạc ấn Hắc Hoàng đánh vào hẳn thì đó c hinh là hoàn toàn thay đổi, nghịch chuyến lại phương hướng vốn có. I Trạm tiếp theo có lẽ là Tử Vi cổ Tinh, có lẽ là một nguyên địa sinh mệnh cổ xưa khác mà ta chỉ phải dùng cấm pháp nghịch chuyến phương vị, coi như là bước trên đường về, đi tới Huỳnh Hoặc! Diệp Phàm rất nhanh cải biến tám quẻ phù sau cánh cửa tinh không, khiến chúng lóe ra, lập tức cổ định được cổ quan, sau đó hẳn làm một loạt động tác, thành công nghịch hướng. Ầm! Một tiếng nổ lán vang lên, thái cực môn trong bát quái đồ mở rộng, chín con rồng kéo cổ quan sắp sửa nghịch chuyến. -Đó là... Bên ngoài cấm địa, mọi người đều trố mắt nhìn trân trối, thấy được một hình ảnh khó tin. Chín long thi và quan tài cực lớn lại trốn rỗng xuất hiện. I Chẳng lẽ vượt qua tinh vực thất bại rồi sao?! I Cổ lộ biến mất rồi, long thi và quan tài lại xuất hiện?! Mọi người đều thấy rất khó hiểu, n ghĩ rang lần xuyên qua này đã thất bại, cả long thi và cổ quan đều bị phản hồi lại thế giới này. Nhưng mà bọn họ còn chưa hết kinh hãi thì Đồng Quan và long thi bắt đầu rút lui, bắt đầu c hìm sâu vào một hướng khác, cổ quan ở phía trước, long thi ở phía sau, phát sinh nghịch chuyển, tiến vào một tinh không cổ lộ. I Thành công! Bổn hoàng quả nhiên là một thiên tài, điều phỏng đoán đã trở thành sự thật! Phán đoán của ta đã c hinh xác! Đại hẳc cẩu kêu lên. I Con chó chết ngươi quả nhiên không đáng tin cậy, tin theo ngươi thì đúng là heo nái cũng biết trèo cây! Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng dám dùng Tiểu Diệp Tử làm thí nghiệm! Thật muốn lột da ngươi ra! Bàng Bác bóp lấy hẳn. Lần này, Đồng Quan thật sự lao đi, c hìm vào trong một cổ lộ khác, sắp sửa biến mất không thấy. Đột nhiên, một tiếng phượng hót từ xa truyền tới, một nữ nhân nhanh chóng bay tới bên cạnh cấm địa thái cổ. Trên thiên linh cái nó lao ra một đạo kim quang vạn trượng, lập tức c hìm sâu vào trong cấm địa sinh mệnh. -Lý Tiểu Mạn! Bàng Bác cả kinh. Thân thể Lý Tiểu Mạn run rẩy, đạo kim quang kia sau khi bán ra, thân thể nàng khẽ lay động, dường như tiêu hao rất lớn. Kim quang hừng hực như một thần l inh, như một hung thú thái cổ, vũ động càn khôn, tiến nhập vào phía vực sâu, nhằm vào chín con rồng và cổ quan. Nhóm dịch Lãng Khách Matrixl612 Chương 690: Thiên Thủ Thần Ma CỌ 1 ' Thuyên cổ đồng đỏ ảm đạm không ánh sáng đầy vết rỉ sét, rách nát cổ xưa. Chính giữa khoang thuyền ngang dọc ba bốn mươi khối Thần Nguyên, tất cả đều ệ, hao hết thần tinh. 'o>. - Vương của thái cổ đều chết hết sao? Trong lòng Diệp Phàm phập phồng. Môi một vị Vương của thái cổ đều là pháp lực vô biên, hô gió gọi mưa, không gì không làm được. Một kiện binh khí của bọn họ đều có thể kinh sợ thế gian. Không đạt tới cảnh giới Thánh nhân viên cổ căn bản không thể tranh hùng cùng Vương của thái cổ. Nêu trong đống Thần Nguyên này phong ấn vài chục kiện cổ binh, chi nghĩ không thôi đã dọa người. Diệp Phàm cẩn thận quan sát, sinh linh trong Thần Nguyên khác nhau rất nhiều, có cái đầu rồng, có cái chín con mắt, còn có như một con Thần Hoàng, cũng có thứ không khác gì Nhân tộc... Bọn họ đều có khí thế dọa người, tuy rằng vân không nhúc nhích, sinh mệnh tinh nguyên khô cạn nhưng là loại thần vận vua dù chết vân còn uy vân đáng sợ vô cùng. Ngoài ra, tuy ràng bọn họ dáng người không giống nhau nhưng lại có một điểm chung đó chính là khô kiệt, đều như củi khô da bọc xương tinh khí hao hết mà đều vô cùng giả cả, da thịt nhíu lại không thành hình dạng, giống như lão quỷ sống mấy đời không đứt hơi, cực kỳ âm trầm lạnh lẽo. - Mỗi một vị Vương không chỉ hao hết hai ba phương Nguyên, còn tiêu hao tới nông nôi đèn hết dầu. Bọn họ đã ừải qua bao lâu? Diệp Phàm khó hiểu, ngay cả là Vương của thái cổ trải qua mấy chục thậm chí trên trăm vạn năm nhưng cũng không đến mức hao hết khối Thần Nguyên. Chẳng lẽ niên đại những cổ vương này sinh sống càng xa xôi? Vừa nghĩ tới như vậy quả thật có chút khiến người ta sợ hãi, bắt nguồn sinh mệnh rốt cục xa xưa cỡ nào? Tuy nhiên Diệp Phàm cũng nghĩ tới một loại khả năng khác. Lừ hành trong tinh vực cực kỳ nguy hiểm, có một số cổ tinh thần bí khó lường, cướp đoạt năng lượng. Có lẽ đám cổ vương này trải qua một số nơi đáng sợ, hao hết khối Thần Nguyên cũng không chừng, rồi sau đó không còn thần tinh tự nhiên già cả mà chết. Nhiều cổ vương như vậy, cường giả cả một con thuyền, đây khẳng định là thời kỳ bộ tộc thái cổ huy hoàng nhất xảy ra một số biển cố mà tọa hóa cùng một chô. - Đúnậ rồi. Lữ hành trong vũ trụ là phải tiêu hao năng lượng, trên người ta có một ít khôi Thần Nguyên, một khi hao hết ta cũng sẽ nối gót bọn họ. Diệp Phàm tinh táo lại. Vũ trụ cô quạnh, ngoài tối đen và lạnh lùng ra cái gi cũng không có, ngay cả hô hấp đều không thể. Nếu không phải có khối Nguyên, chi có thể tiêu hao tinh khí bản thân, sớm muộn sẽ hao hết. Ở trong vũ trụ, chi có khi đến gần một số nệôi sao lớn mới có thể bắt được tinh khí, nhưng phần lớn thời gian đều trong bóng toi, chi có thể tiêu hao. Trên thế gian này cũng chi có đạt tới cảnh giới Thánh nhân mới có thể trong vũ trụ tĩnh mịch này manh mề rút lấy lực căn nguyên của vũ trụ đề sử dụng. Đây cũng là nguyên nhân căn bản chi có Thánh nhân viên cổ mới có thể đi lại trong tinh vực. Năng lượng trôi nổi trong vũ trụ người bình thường căn bản không thể cảm thụ được càng không nói đến sử dụng, không có một chút khả năng nào. - Thần Nguyên trên người ta chi có thể duy trì ta lừ hành rất nhiều năm, trước mắt ngược lại không cần lo lắng. Diệp Phàm Tìhìĩì chàm chàm nhừng khối Thần Nguyên này trầm tư rất lâu, rồi sau đó muốn thử phá vỡ một khối, cắt ra thi thể cổ vương cùng binh khí của bọn họ. Bất kỳ một kiện bảo bối nào trên người ũhừng người này đều là nghịch thiên, tụ tập ở cùng một chô nhiều như vậy. Rắc! Một tiếng vang nhỏ truyền đến, hắn cắt ra một khe hở trên khối Thẩn Nguyên có phong sinh linh cổ thân người đầu rồng tổ. Cũng không phải tất cả Vương của thái cổ đều nhất định tiến hóa giong y hệt nhân loại. Có một số bảo thủ sẽ giữ lại đặc trưng đặc biệt. Cô thi thể này đặc biệt nặng nề, khối Thần Nguyên rất khó di chuyển. Đây chính là Vương của thái cổ, một cái móng tay đều nặng hơn cả núi lớn. Khối Thần Nguyên mới vỡ ra một khe hở liền chảy ra một cô khí cơ khiến người ta kinh sợ. Mặc dù đầu rồng tổ này đã khô kiệt nhưng vân khiến người kinh sợ, cơ thể như muốn nứt ra. Diệp Phàm chủ yếu nhìn trúng đôi sừng rồng. Neu có thể lấy xuống đầy đủ, tuyệt đối có thể tế luyện thành một đôi thánh vật, nhìn bộ dạng căn bản không mục nát bởi năm tháng, bởi vì khí tức bức người giống như lười đao. Rắc! Đột nhiên lại một tiếng nứt vang lên, thần sắc Diệp Phàm cứng đờ, hắn cũng không xuống tay tiếp tục cắt Nguyên, tự động phát ra thanh âm? Nhóm địch "Lãng Khách" Ngườidịch: virgo huyenao Chương 691: Một viên cổ tinh có sinh mệnh -05 Bụi bặm bay lên, tiếng vang dữ dội, động đất mãnh liệt. Chín xác rông kéo ^ quan tài từ ừên ừời giáng xuống, đáp xuống trên một viên cổ tinh. o ỊỊỈ Diệp Phàm giống như một chiếc lá khô trong gió bão, bị hất ra ngoài không biết o>. bao nhiêu dặm, chạm phải rất nhiều tảng đá. May nhờ thân thể hắn chắc chắn bàng không khẳng định sẽ bị đánh thành một đống thịt vụn. Chín xác rồng cùng quan tài đồng từ trong vũ trụ u ám đáp xuống viên cổ tinh này, ừàn ngập không biết, không một chút manh mối có thể dò tìm. Gần đây hắn đều bể quan trong ừạng thái vật ngã lưỡng vong. 1 Đây là nơi nào? Bụi mù đầy ừời cuốn lên trời cao, Diệp Phàm rốt cục dừng được thân hình, cũng không bị thương trong quá trình rơi xuống cấp tốc. Trên mặt đất có một hố sâu khổng lồ, chín xác rồng cùng quan tài đồng xanh nằm ở trong đó, chúng cũng không tổn hại chi là tông mặt đất lõm xuống, mà còn xuất hiện rất nhiều vết rạn thật lớn. 1 Chạm đất rồi! Đây là mục đích cuối cùng sao? Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, toàn ngập khó hiểu và hướng tới, rất muốn biết đây là một viên cổ tinh như thế nào. 1 Có không khí! Đột nhiên hắn nhạy cảm phát hiện vấn đề này, không kìm nổi hít một hơi nhưng lại cảm giác có chút choáng váng. -Kịch độc! Có thể khiến cho hắn đều có một tia cảm giác đầu choáng váng là có thể tưởng tượng không khí ừên viên cổ tinh này độc cỡ nào, căn bản không thể cho người hấp thu. 1 Là một viên tử vong tinh sao? Diệp Phàm lẩm bẩm. Khi bụi mù tan hết, có thể thấy rồ hết thảy phụ cận. Chín xác rồng cùng quan tài đồng vân không nhúc nhích, tiếp đất ở đây cũng có thể nói là mắc cạn, không thể đi tiểp. 2 Đây là một vùng núi không một ngọn cỏ, không có dấu hiệu sinh mệnh gì. Diệp ^ Phàm thất vọng một hồi, còn tưởng rằng đến một nơi có sinh mệnh. _Ậ 5 -Ồ... p JA Đột nhiên ánh măt hăn đọng lại, vô cùng kinh hãi, nhìn thây một cái ừảo ân rât "5 lớn cách đó không xa, ấn trên một ngọn núi đá gần như chộp nứt đinh núi. - ữ ; 5 ^ - Đây là một sinh vật cường đại cỡ nào, một móng vuốt có thể nhổ núi! ^5 'Ắ Diệp Phàm khá giật mình . Một tinh cầu hoang vu như vậy thoạt nhìn không !* ỷ- giốngnhư có sinh linh lại có ữảo ấn như vậy mà còn lớn đến dọa người như thế. Hắn lập tức nghĩ tới, viên cổ tinh này có khả năng không đơn giản như trong tưởng tượng, bàng không chín con rồng kéo quan tài cũng không khả năng vô duyên vô cớ hạ xuống. Đương nhiên hắn cũng càng thêm tò mò, xác rồng cùng quan tài dọc theo tuyến đường đi tới, vì sao có thể định vị phương hướng, có lực lượng dân dắt, rốt cục muốn đi đâu, mục đích cuối cùng ở phương nào, cuối cùng sẽ như thể nào? Bí ẩn - hết thảy đều là bí ẩn. Hắn rất khó đoán ra, cũng khó thể hiểu rõ, căn bản không biết cuối cùng sẽ như thế nào. Có lẽ lần này ngồi quan tài mà đi sẽ vạch trần một đoạn bí tân, biết được địa phương nó tới. Diệp Phàm bay lên trời, nhìn ra mảnh đất xa hơn, muốn nghiêm túc nhìn thế giới này. Hắn lẩm bẩm: - Là ai mở đường trong vũ trụ lạnh lẽo, chỉ dân tới phương nào? Đột nhiên, Diệp Phàm ngẩn ngơ. Hắn nhìn thấy một vệt màu vàng ở cuối đường chân trời, giống như một vùng thảm thực vật mà còn um tùm, chỉ là màu sắc quá kỳ quái. 1 Đây là... Tinh cầu tràn ngập kịch độc lại có dấu hiệu của sinh mệnh khiến hắn rất kinh ngạc, nhìn thoáng qua quan tài cổ một cái, rất nhanh bay về phía trước. Sau khi đi tới tám chín mươi dặm, Diệp Phàm tới một vùng khô cằn sỏi đá, sinh cơ phía trước làmột vùng vàng óng, vô cùng rực rỡ. Hắn trợn mắt há hốc mồm. Đây là một vùng cây hoàng kim vô cùng chói mắt, đương nhiên chúng cũng không phải là vàng đúc thành mà là có sinh mệnh. Hắn hái một chiếc lá, chảy ra giọt chất lỏng màu vàng, cho vào trong miệng hơi đắng cũng có một mùi thản nhiên, còn có một tia tinh khí lưu động. - Địa phương kỳ quái, cổ tinh có sinh mệnh, một vùng đất có sinh mệnh đặc biệt. Diệp Phàm tiến vào trong rừng, đi về hướng khu vực trung tâm. Không thể không nói đây là một vùng rừng cổ rất xinh đẹp, môi một gốc đều màu hoàng kim, cùng với thảm thực vật chứng kiến trước kia khác biệt rất lớn. Ba! Đột nhiên, trên một gốc đại thụ già nhất có một đóa hoa màu vàng tươi to lớn đột nhiên nở rộ, nhị hoa như một đầu lười vọt ra, cuốn lấy Diệp Phàm trong nháy mắt thu vào trong đóa hoa rồi sau đó rất ũhanh khép lại, kim quang lưu động một Chương 689: Chiến thuyền thái cổ tợ -p S- Một con tàu không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, ảm đạm vô quang, tú lịỆ tích loang lổ, ngang dọc phía trước đang áp tới, sắp sửa va vào nhau. ọ Õ Nhưng là ừong đó truyền ra một tia dao động rất giống khí tức sinh mệnh. Điều n>- này khiển Diệp Phàm khá giật mình. ít nhất đã tồn tại mười mấy vạn năm mà không ngờ còn có thứ còn sống! Hắn tế ra Vạn Vật Mầu Khí Đỉnh, huyền phù trên đầu, buông xuống vạn đạo Vạn Vật Mầu Khí, bao phủ hắn kín mít, sau đó cầm lấy hắc hồ lô, trịnh trọng đối mặt. Chín con rồng vẫn không làm ra phản ứng gì, quách Đồng Quan thật lớn vẫn phiêu tới, yên tĩnh vô thanh, không hề có biến hóa. Phía trước hắc ám và lạnh lẽ, cổ thuyền tím vàng rốt cục tới gần. Dùng mắt thường hắn đã nhìn thấy được những dấu vết giao chiến cổ xưa. Ngày xưa, cuộc chiến kia nhất định phát sinh ữong tinh vực, ít nhất cũng có nhân vật cấp Thánh nhân viễn cổ tham chiến, bàng không không thể đi sâu vào vũ trụ được. Diệp Phàm có chút kích động. Một cổ thuyền như vậy thì chủ nhân của nó nhất định vô cùng cường đại mà không ngờ bị đánh ra cái dạng này, không chừng có bí mật khôn cùng. - Sắp qua rồi mà lũ dao động vẫn như cũ, ta rốt cục có nên đi vào nhìn một chút. Cũng chưa có nguy hiểm phát sinh, mà lũ dao động kia cũng không quá mãnh liệt, khiển lòng hắn trở nên không yên, rất muốn tìm hiểu tột cùng là gì. Trong vòm ừời mờ mịt, mênh mông vô ngần, hắn cứ vậy mà vượt qua thì rất khó tiếp xúc được văn minh sinh mệnh nào. Trong vũ trụ hắc ám, có thể thấy được một chiến thuyền như vậy đúng là một loại kỳ tích. - Mười mấy vạn năm., không nhất thiết là có thứ gì còn sống, cũng không biết thứ gì có dao động sinh mệnh... Diệp Phàm suy nghĩ, cảm thấy được khả năng có sinh mệnh quá bé nhỏ. Chiếc cổ thuyền này rất đáng giá thăm dù, rất có thể là một thần tàng. Liên quan tới Thánh nhân viễn cổ, dù là thứ gỉ cũng vô giá. Khoảnh khắc sắp lướt qua nhau, Diệp Phàm ra tay, ữong lòng bàn tay bắn ra một dải lụa, nối liền với chiền thuyền cổ xưa này, khiến nó đồng hành với long thi và Đồng Quan. vẫn không có phản ứng gì như cũ, chiến thuyền không phát ra thanh âm gì, không có kêu gọi, không có gợn sóng, không khí ừầm lặng. Diệp Phàm không lập tức tiến lên mà đợi rất lâu, thân tàu và Đồng Quan đồng hành song song, không biết là ai thay đổi quỹ tích của hai, trong vũ trụ hắc ám này căn bản không có cảm giác phương vị. Quan sát thật gần càng có thể nhận ra chiến thuyền này thật to lớn và cũ kỹ. Những vết rách kia khiển Diệp Phàm có cảm giác đã tồn tại mấy chục vạn năm. Loại tử kim này không như bình thường, qua bách luyện thành thần kim, căn bản không như bình thường được chứng kiến. Nó được rót vào một loại lực lượng thần tính, khắc trận văn bất hủ mới khiến nó bảo trì bất diệt tới hôm nay. - Đây ít nhất cũng là thủ đoạn luyện chế Thánh binh truyền thế của Thánh nhân viễn cổ, dù đã bị đánh cho dập nát. Thân tàu rách nát, đao ngân kiếm lỗ, tổn hại hết chỗ này tới chỗ khác. Đây là một hồi đại chiến phát sinh trong vũ trụ, ngẫm lại rất rung động, cổ sự thật khiển người ta hướng tới. Diệp Phàm tử đánh ra một đạo thần niệm tiến hành dò xét nhưng lại kinh dị phát hiện chiến thuyền cổ này có thể ngăn cản thần thức của hắn, không thể xuyên qua. Qua nửa canh giờ, hắn tin chắc nguy hiểm rất nhỏ nên mới tiến vào khoang thuyền rách nát, bắt đầu thăm dò. - Dao động ngay ở phía trước. Khoang thuyền mênh mông, như một tòa cung điện thật lớn, bên trong có các loại điện đền, mật thất cổ xưa, nhìn không thấy cuối. Đây không giống một chiếc thuyền mà như một Tiên phủ, rộng lớn khôn cùng. Hắn thậm chí nhìn thấy một mảnh dược điền khô cạn. Đương nhiên bên ữong sớm không có một ngọn cỏ, linh dược đã sớm hóa thành teo tàn. Một viên thần châu chiếu sáng dược điền nhưng cũng đã nứt nẻ, linh khí tiêu tan hết. Năm tháng c hính là loại lực lượng đáng sợ nhất, có thể ma diệt hết thảy, kết quả không ai có thể trốn thoát được nó. Dao động hiện lên như nước chảy, ở ngay phía trước khiển trong lòng Diệp Phàm căng thẳng, tay cầm hắc hồ lô, trên đầu là Vạn Vật Mầu Khí Đỉnh, từng bước tiến tới. Nhóm dịch Lãng Khách Matrixl612 Chương 669: Nhổ bật gốc rễ Vương tộc Gp •p 3 * - Nhưng mà hắn thật sự đối phó Vương gia hay sao? ¿Ệ Có người hoài nghi, Diệp Phàm một mình đi vào Thần Thành chống lại một thế 8 gia Hoang cổ rễ sâu gốc lớn, thế thì lực lượng quá yếu ớt. H a». Thạch phường là sản nghiệp trụ cột của Bắc Nguyên Vương gia ở Đông Hoang, lúc này lặng ngắt như tờ, tất cả khách đổ thạch đều chạy sạch. Nơi này sẽ có một ữận đại chiến, bọn họ không muốn can dự vào đó. Trên đường lớn đầy chật bóng người, nhưng không ai đến gần, tất cả đều ở xa xa yên lặng chờ xem. Vương gia được báo cáo trước, biết Diệp Phàm đến, mọi người liền hành động bày ra sát trận xa xưa, muốn vây kín mảnh địa vực này, để có kẻ vào được không cần ra nữa. Mảnh thạch phường này rất rộng, như một vùng cung điện, to lớn hùng vĩ, trong sân cỏ cây phong phú, cánh lá xanh tươi, cảnh ưí đẹp đẽ. Diệp Phàm một mình đứng ngoài kiến trúc hùng vĩ này, đối mặt thạch phường rộng lớn, thần sắc nghiêm túc không chút tươi cười, cũng không thấy chút tức giận, hờ hững bình tĩnh. - Thánh thể ngươi thật to gan, thật sự dám đến nơi này, muốn chết hay sao? Người ữẻ tuổi Vương gia gào thét, mấy ngày qua bọn họ theo lệnh đánh ữống reo hò đã sớm thành thói quen, hôm nay mở miệng phun ra ngay như thật sự không để Diệp Phàm vào mắt. Thạch phường liên quan quá nhiều, đây là một cái kho tàng lấy mãi không hết, mỗi ngày có thể kiểm được rất nhiều tài nguyên, tự nhiên phải có đại năng tọa ừấn. Một lần là bước ra ba vị, đứng song song trước cửa cung điện, mỗi người thần sắc phát lạnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm. - Vương Đằng có đây không? Diệp Phàm lớn tiếng hỏi. - Đường huynh của ta là người nào, mỗi một hành động đều là mưa gió nổi lên, khắp nơi chú ý, vận chuyển chiều hướng thiên hạ, tùy tiện chó mèo nào tới cũng một muốn gặp được hay sao? Một nam tử ữẻ tuổi vẻ mặt không tốt, đứng trước cung điện. ^ - Ngươi muốn chết phải không, đừng nói có ba đại năng, ta muốn giết ngươi7^ 3 T thì CÓ mười đại năng cũng không cứu được mạng ngươi. -J) e - Ha ha... p 5 : Một đám con cháu Vương gia đều cười to, phóng đãng không chút kiêng nể, Y hoàn toàn không để ý. Bọn họ đã bày ra cổ trận, ngay cả các Thánh chủ đến cũng Ă3 phải bị vây giết, không hề sợ hãi. «r à * „ ẩ p -Ta vươn cố ra đây chờ ngươi tới chém, nhưng mà ngươi có làm được không? J0 ị I , - Ngươi còn mạng không, Thánh thể thì sao chứ, sinh cùng thời đại với đường a 1 huynh ta, ười sinh chỉ có mạng bị chà đạp, ngay cả cành lá cũng không tính nữa. < Mấy con cháu Vương gia ữẻ tuổi cười to, toàn nói lời khiêu khích, hồn nhiên không để ý đến Diệp Phàm. Xẹt! Diệp Phàm chỉ ra một ngón tay, một đạo chỉ lực thấu vào lòng đất như kích hoạt một con rồng, mặt đất ầm ầm rung chuyển, nguyên khí vô tận sôi ừào. Phốc! Một đạo thần quang bắn lên từ lòng đất, nam tử ừẻ tuổi gào thét ở chỗ cung điện hét thảm, thiên linh cái bị xỏ xuyên, nguyên khí trào ra, thân hình cong vẹo bắn ra ngoài, mất mạng tại chỗ. - Không biết sống chết, ta đưa toàn bộ các ngươi lên đường. Diệp Phàm hờ hững. - Chuyện gì thế này, bày ra sát trận có thể kháng cự tất cả Nguyên Thuật, tại sao còn tiến vào được? Một tên đệ tử hoảng sợ. - Mau cản hắn lại, đừng để hắn phát động Nguyên Thuật! Có người hoảng sợ hét to. Ầm! Diệp Phàm chỉ tiến lên một bước, mặt đất rung chuyển, lại một đạo ánh sáng bùng lên từ mặt đất, giống như ánh sáng vĩnh hàng chiếu rọi vạn vật. - A... Lại một tiếng thét to, người ữẻ tuổi vừa rồi kêu rất lớn tiếng thiêu đốt bừng bừng, nhanh chóng thành một đống teo tàn. - Bày ra trận đồ! Một vị đại năng quát lớn, một góc ữận đồ lơ lửng ở sâu trong cung điện xuất hiện ữên không trung, phát ra dao động kỳ dị cố định vùng đất này. - A... - A... Người dich taneoka Nhóm dịchỆàìĩgệỂ/ìMM Chương 6719 Mảnh nhỏ tinh tú nhiễm Đe huyết -p H B* Mọi người trong Hư Không cổ Điện vô cùng kinh hãi, Vương Đằng vẫn không ¡ịỆ nhúc nhích, mảnh nhỏ tinh tú màu lam chảy ra từng cái từng cái phù văn, hiện lên 8 ừong ánh mất hắn. H n>- Tinh không vô tận, sao băng vạch ngang hư không rồi tiêu tan ừong mất hắn, có các loại tự phù lóe ra, phi thường quỷ dị, đó là đạo ngân chìm nổi. “Hừ!” Người của Cơ tộc hừ lạnh, mảnh nhỏ tinh tú có dính vết máu của Hư Không Đại đế này, đúng lý nên là của bọn họ tất cả, mà nay lại bị một ngoại nhân chiếm được. “Chư vị nguyên lão bớt giận! Đây là thuộc về Cơ gia, chúng ta dĩ nhiên sẽ không mang đi! Một vị đại năng Vương gia mồ hôi lạnh chảy xuống. Phụ thân của Vương Đằng lại tươi cười, nói: - Như vậy đủ để chứng minh con ta có duyên cùng Cơ tộc, ngay cả Hư Không Đại để đều hiển linh, ta xem ra chuyện hôn sự này là ừời định sẵn rồi! - Chốc lát nữa để Đằng nhi đọc ra kế thừa thu được, một chữ cũng không sai lệch! Huyền tổ của Vương gia lên tiếng. Người của Cơ tộc thần sấc biến hóa không ngừng. Nhất là mấy vị nguyên lão, tất cả đều như có chút suy nghĩ, bí bảo của Hư Không Đại để trọng hiện, sẽ là một loại kế thừa như thế nào? “Vương Đằng này rốt cuộc có bao nhiêu đại số mệnh, Hư Không cổ Điện giáng xuống thánh vật, lại rơi vào tay hắn.” Nguyên lão của Cơ gia không thể không thận trọng cân nhắc, cảm thấy Bắc Để tất yếu sẽ quật khởi, có lẽ thật sự không thể ngăn cản. Ngay trong ngày đó, có tin tức truyền ra bên ngoài, Vương Đằng được kế thừa của Hư Không Đại để, được một bộ phận người của Cơ gia tán thành, thực rất có thể sẽ có quan hệ thông gia cùng Cơ gia. 3 ”, , I ỹ- - Hư Không Đại đê trước khi tọa hóa có lưu lại kê thừa khác hay sao?-Ẫ Ä - Không ngờ lại lựa chọn Vương Đằng cho hắn chiếm được, đây là thật vậy ^ yu chăng? W? ễ ' , $ Jg ơ Đông Hoang, rât nhiêu thê lực lớn nhận được bâm báo, tât cả đêu vừa hâm |L mộ vừa kinh sợ, đây là một sự kiện ảnh hưởng rât lớn, cảm ngộ của Đại đê trước khi lâm chung nhất định vô cùng trọng yếu À ' WÊÊẵ 73 - Vương Đằng lại có số mệnh lớn như vậy, chẳng lẽ nhất định chứng đạo thành S T” Đế hay sao? , , ể Mọi người đều kinh sợ, được Hư Không Đại đế tán thành, đó c hính là tiềm chất ^ vô địch đến mức nào. - Xem ra, Cơ tộc thật sự muốn quan hệ thông gia cùng Vương gia rồi! Cơ gia Tiểu Nguyệt trong sáng tương lai sẽ gả cho Bắc Nguyên! Mọi người giật mình kinh sợ, hai thế lực lớn rất có thể muốn phá vỡ cấm kỵ, buộc cùng một chỗ. Sớm có lời đồn, trong Cơ tộc có một số người vẫn phản đối cuộc hôn nhân này, muốn tương lai sẽ bàn lại, mà có một số người khác thì rất ủng hộ chuyện này. Hiện tại đã xảy ra đại sự như vậy, chỉ sợ người phản đối sẽ giảm mạnh, quan hệ thông gia hơn phân nửa sẽ không bị ngăn cản, bởi vậy mà sinh ra sóng gió rất lớn. Chưa được mấy ngày, lại có tin tức truyền ra, mấy vị nguyên lão Cơ tộc trước sau đồng ý cửa hôn sự này, nghe nói Vương Đằng giao ra kế thừa cực kỳ kinh người, là một bộ cổ kinh vô thượng. - Ta không lấy chồng! Đây là Cơ Tử Nguyệt đấu tranh, nhưng tiếng nói của một mình Cơ gia Tiểu Nguyệt ừong sáng dường như rất khó thay đổi. Tuy nhiên qua mấy ngày, Bắc Để tu luyện cổ kinh ữên mảnh nhỏ tinh tú màu lam có tiến triển đáng sợ, ở trên không trung một chỗ động phủ của Cơ tộc, hiện ra các loại cảnh tượng đáng sợ. Chân long, Phượng hoàng toàn bộ nằm ở dưới chân Đại để tại trung ương, mà Để ảnh kia c hính là hắn, kim thân hùng vĩ, nổi lên các loại âm vang hiến tế, lại có rất nhiều thần linh cúng bái. Ngay cả nhân vật lớp người già Cơ gia đều chấn động, bọn họ đồng thời tu luyện thiên kinh văn này, nhưng không tiến bộ nhanh chóng bàng Bắc Để như vậy, trong mấy ngày liền ngộ đạo, tu luyện tới cảnh giới tuyệt diệu. Bắc Để uy danh đại chấn, vốn nguyên lão Cơ gia lúc đầu còn có điều nghi ngờ, hiện tại với thiên phú của hắn như vậy, gần như không người nào có thể đuổi kịp, tất cả đều thêm vài phần kính ữọng. - Tương lai nhất định có thể chứng đạo! Rất nhiều người trong lòng đều rung động, đối với thái độ chuyển biển này, Nhóm dich Lang Khách Người'dịợhầ&ỊỊãaíẩmề Chương 670: Anh mắt từ cổ Quáng Thái Sơ (thượng) tp ẽ* I Các người đi cầu hôn, ta luồn ra sau nhổ tận gốc hang ổ của các ngươi, đây 2 chỉ mới là bắt đầu mà thôi. 8 Diệp Phàm tự nói. 'n>. Ở đàng trước, ánh lửa hừng hực, đó là nguyên khí đang sôi ừào, thiêu đốt mảnh cơ nghiệp rộng lớn này. Toàn bộ các thể lực lớn ở Thần Thành đều khiếp sợ, đã bao nhiêu năm rồi chưa có chuyện như thể? Còn có người dám xóa sổ căn cơ Thánh địa cổ ở trong thành trì đứng đầu Đông Hoang này. Đột nhiên, trong mảnh kiến trúc cổ truyền ra tiếng vang kỳ dị, có tiên quang bắn ra, khí tức thần thánh tràn ngập làm người ta muốn quỳ bái. - Thạch Trung Phi Tiên! - Là thạch viên chữ Thiên, nơi đó có kỳ ừân xuất thế. Toàn bộ mảnh cổ viên đã bị hủy diệt, những kỳ thạch giá trên ừời đều bị thiêu rụi hóa thành nguyên khí vô tận, nhưng có chí bảo còn tồn tại, dị tượng Phi Tiên kinh người. Thạch phường biến thành một biển lửa, cũng không phải là lửa thường, mà là nguyên khí đang sôi ừào luyện hóa hư không, một cảnh tượng đẹp mắt. Xa xa, rất nhiều tu sĩ ngay ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu tu luyện, hướng dẫn tinh khí đang lao tới nhập thể, thanh tẩy thân thể, rèn luyện thân thể. Cũng có rất nhiều người lộ vẻ sợ hãi, đôi mắt không hề chớp, nhìn chàm chằm vào chỗ sâu ữong thạch viên. Nơi đó có tiên quang bắn ra bốn phía, khí tức thần thánh tác động tới thập phương, cái loại dao động này khiển người ta run rẩy. Dị tượng Thạch Trung Phi Tiên vừa ra, nhất định có thần vật kinh thế xuất hiện, tuyệt đối là bảo bối vô giá, mà nay loại dao động này cực kỳ quỷ dị, gần như khủng bố. - Nhất định một số khối kỳ thạch giá trên ừời nứt ra rồi, có thần vật rơi xuống! Rất nhiều người động tâm, nhưng lại không cócách nào đến gần, Diệp Phàm , 5 bày ra Nguyên Thiên Thần Trận quá mức đáng sợ, mọi người sợ rơi vào ừong đó i 5 sẽbị luyện hóa trở thành bụi bậm. » ỉr “Coong!” H 1 Có bỉũh khỉ khẽ ũgâũ lên, âm thanh của nóthanh lành,như tỉếũg rồng gầm $ ỖẰvang động chín tầng trời, đặc biệt truyền ra xa xưa, mà còn có các loại thần hà bay » Á ra, phi thường rực rỡ tươi đẹp. iã ĩ - Binh khí! Đúng là một thanh binh khí!ữ Mọi người kinh hãi, bị phong ở trong kỳ thạch ừải qua năm tháng lâu như vậy £ mà vẫn bất diệt, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là trân binh kinh thiên. - Nếu là binh khí từ trong kỳ thạch hiện thể tuyệt đối lai lịch dọa người, chỉ sợ sẽ làm cho các Thánh địa đều phải đánh nhau vỡ đầu tranh giành. Ngay trong khoảnh khắc này, rất nhiều người xoay chuyển tâm tư nhanh chóng, nghĩ tới nhiều loại khả năng. Binh khí ẩn chứa trong kỳ thạch nếu là ừời sinh, hơn phân nửa sẽ giống như năm đó Diệp Phàm cắt ra Cửu Khiếu Thạch Nhân, lấy được một thanh thánh kiểm, là vật có thể chứng đạo trong tương lai. Mà nếu không như thể, thì càng thêm dọa người, thực rất có thể là binh khí của Tổ Vương hoặc là Thánh nhân của Nhân tộc cường đại nhất lưu lại từ thời thái cổ năm xưa. Bởi vì ừải qua thời gian rất lâu dài, mà còn giữ lại đến hiện tại, tất nhiên là cùng đẳng cấp này. - Binh khí từ thời thái cổ, đến hiện tại hẳn sớm đã bị hủy diệt nát tan thành bụi, chẳng lẽ thực sự là một thanh Thánh binh thái cổ xuất thể? Cả địa vực rơi vào cảnh rối loạn, rất nhiều người đều không thể bình tĩnh, nếu là một thanh binh khí vô giá như vậy, Thánh địa đều phải vì nó mà đánh nhau vỡ đầu tranh giành. - Thậm chí, thực có thể là mảnh vỡ của binh khí cổ Hoàng! Có người đột ngột nói như vậy. Câu này vừa nói ra, toàn trường tĩnh lặng như tờ, không ít người trong cơ thể máu chạy nhanh. Điều này không phải là không có khả năng, dao động đáng sợ khiển người ta muốn dập đầu cúng bái đủ để nói rõ hết thảy. Bất kể là loại tình huống nào, thạch phường bị hủy diệt đều khẳng định có ữân liệu tuyệt thế, làm cho người ta không kềm chế được huyết mạch phun ữào. Đột nhiên, sau một tiếng rống dài, trong ngọn lửa bừng bừng xuất hiện một hình dáng giống như Thần Ma, ngửa mặt lên trời rít gào, không ngừng đi tới đi luiT kh ỏi mờ xông lên tận ừời. - Có một sinh linh? Nhóm dịch Lang Khách Người ìiịợh Nhóm dich Lang Khách Ngườidịchbagiatam Chương 673 § Phong vân tụ tại Cơ gia tợ -sọ % “Ầm!” m Xa xa, phát ra một tiêng nô vang chân động điêc tai, Diệp Phàm trong lòng cả H kinh, hắn gặp được một đám phần mộ thật lớn, nhưng không có khả năng là lăng 'n>. viên của Nhân tộc. Mỗi một phần mộ đều giống như ngọn núi nhỏ, nguy nga to lớn, hắn gặp được một con giao long cổ tuổi già, xé rách một sườn núi, mài thành một thạch quan rồi táng mình vào đó. Thạch quan thiêu đốt, chìm xuống lòng đất, rồi một bia mộ thật lớn nổi lên, sắp hàng ở phía trước. “Vương dị thú mạnh nhất của vùng hoang dã này trước khi chết đều lựa chọn tự táng mình ở chỗ này! Diệp Phàm tiến lên nhìn quét mỗi một mộ phần, cũng không có lưu lại ở Thần Châu, chúng nó đều sẽ hóa thành teo tàn. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng bị kích động lớn, lẩm bẩm: - Có lẽ có thể thử xem sao, nếu như thành công, lại có một kiện sát thủ cường đại! Hắn đi trong vùng hoang dã này đã được dẫn dắt, nghĩ tới hai loại đòn sát thủ, chuẩn bị nắm giữ trong tay để đối kháng với Vương gia. - Thánh thể đã đến Nam Vực! Trong thiên khuyết khách quý Cơ gia, một vị đại năng Vương gia mở miệng, từ một đại giáo ở Bắc Vực hắn biết được, Diệp Phàm từng ở nơi đó mượn đường độ hư không. - Hắn cuối cùng cũng đến đây chịu chết! Người ừẻ tuổi ngươi còn quá non dại, lão phu chỉ hơi thi triển thủ đoạn ngươi liền không thể không đi tìm chết! Vương Thành Khôn chắp hai tay sau lưng nói. - Rời khỏi Bắc Vực không thể thi triển Nguyên Thuật, dù là rồng hắn cũng phải cuộn mình, là hổ hắn cũng phải nằm úp sấp, nghển cổ đợi giết, không có một mảy may cơ hội nào! Một vị thúc thúc của Vương Đằng cười to. Trong Thiên khuyết, mấy vị đại năng đang theo dõi một bức đồ quyển, trên đó có tọa độ ừận văn trước khi Diệp Phàm vượt qua hư không, bọn họ đang thôi diễn xem hắn xuất hiện ở địa phương nào tại Nam Vực. Thánh thể đến Nam Vực, tin tức này vẫn không thể trở thành bí mật, rất nhiều người đều biết, mọi người đều kinh sợ, tất cả đều đang bàn luận. Mọi người đều nghĩ ràng Diệp Phàm quá mức xúc động, đến Nam Vực quyết chiến là đánh mất hết ưu thể rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh, hơn phân nửa sẽ máu nhuộm Nam Cương. Rất nhiều người thở dài, Thánh thể duy nhất sau thái cổ phá vỡ nguyền rủa, tương lai thực rất có thể sẽ thành tựu xuất sắc, không nghĩ tới lại đi vào tử cục, điều này gần như không có một chút phần thắng. Hắn đích xác rất cường đại, nhưng dù sao còn chưa có trưởng thành đến trình độ không sợ chư Thánh địa, mất đi chỗ dựa Nguyên Thuật sao có thể tranh hùng cùng Thánh chủ tuyệt đỉnh! Năm ngày sau, Bắc Đế sẽ đính hôn cùng Cơ Tử Nguyệt! Không biết là ai phát ra tin tức như vậy, lập tức khiển cho một mảnh ồ lên. Thật xác định rồi sao, hay đây là đang ép bức Thánh thể mau chóng hiện thân? Mà nay, Diệp Phàm nếu muốn thêm một phần khí lực tương trợ Cơ Tử Nguyệt, có thể nói đã không có kế hoạch, kỳ hạn hắn đi đối kháng ngắn như vậy thì làm thế nào? Ngoại giới, mọi người đều không xem trọng Thánh thể, cảm thấy được hắn thực rất có thể sẽ ngã xuống ở Nam Vực. Nếu đã đến đây, không có khả năng không ra tay, nhưng hắn lại không có một tia phần thắng. Cơ gia có binh khí Cực Đạo, hắn lấy gì chống lại? Đối mặt với một thế gia thái cổ, lực lượng một mình hắn nhỏ bé biết bao, tuyệt đối không có khả năng cứu ra Cơ Tử Nguyệt, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Trong thiên khuyết khách quý Cơ gia, khóe miệng Vương Thành Khôn lộ ra một tia ý cười lãnh liệt: - Không cần chúng ta ra tay, hắn dám đến Cơ gia giương oai, lão bát của Cơ gia sẽ ừấn chết hắn! Năm đó, Diệp Phàm ở Nam Vực ra tay chém chết không ít cao thủ Cơ gia, trong đó nhân vật mấu chốt là lão ẩu Cơ Huệ, tuy hết thảy đều là do bà ta dựng lên. Mà Cơ Huệ cũng là hậu nhân Cơ gia bát tổ rất yêu quý, đến nay khó có thể tiêu tan, vẫn muốn tỉm cơ hội diệt trừ Diệp Phàm báo thù cho Cơ Huệ. Nhóm dich Lang Khách Người dịch bagiatam Nhóm dich Lang Khách Ngườidịchbagiatam Chương 672: Đính hôn bức chiến Gp -p §* Ba ngày sau, một vị nguyên lão Cơ gia phóng ra ngoài lời nói: không lâu nữa ¡ịỆ hai nhà sẽ kết quan hệ thông gia, một ngày gần đây sẽ tiến hành đính hôn. Lời này 8 chứng thật tin đồn trước đây. H - Bát tổ! Người đây là có ý gì? Phụ thân của Cơ Tử Nguyệt sấc mặt thật không dễ nhìn , hắn muốn nghe theo ý nguyện của con gái, không muốn cho đứa con chịu ủy khuất, nhưng lại không qua được áp lực của gia tộc. - Ta chỉ là thuận miệng nói, tuy nhiên đây cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cơ gia bát tổ nói. - Người nói như vậy, chẳng khác nào là chứng thật lời đồn của Vương gia thả ra hay sao? Nếu chúng ta vẫn không đồng ý đính hôn thì sao, đâu có thể qua loa như vậy? Phụ thân của huynh muội Cơ Tử Nguyệt cũng là một nhân vật cường thể. - Cơ Ngôn Chí! Ngươi còn chưa có ừở thành gia chủ đâu! Bát tổ cũng không thèm để ý nhìn hắn một cái, không có nhiều lời. Ờ bên ngoài bốn bề dậy sóng, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao, không ngoài đề tài: một viên minh châu rực rỡ của Đông Hoang sắp đính hôn, lại chọn ngay thời kì mẫn cảm này. - Cơ Tử Nguyệt rất thân thiết cùng Diệp Phàm, rất nhiều người đều biết, Vương gia đây là ở thiết đặt bố cục, bức cho Diệp Phàm phải đến, phải trước thời hạn bóp chết hắn, thật đúng là ngoan độc mà! - Diệp Phàm thân ở Bắc Vực, vận dụng Nguyên Thuật có thể chiến một ừận cùng Thánh chủ tuyệt đỉnh, nhưng Vương gia lại muốn trước khi quyết chiến bức hắn phải đến Nam Vực, để hắn mất đi ưu thế lớn nhất! Có một số người rất nhanh đưa ra suy đoán này, trong lòng đều giật mình kinh sợ: đây là muốn tuyệt sát Thánh thể, không để cho hắn có cơ hội. Nếu Diệp Phàm không đến, không thể mang đi Cơ Tử Nguyệt, như vậy trong năm tháng sau này, nhất định sẽ lưu lại mối di hận trong lòng hắn, sẽ ảnh hưởng tâm cảnh của hắn, đại đạo có tỉ vết khó thành. Thậm chí, không lâu sau trong ừận quyết chiến cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn lao. Trong lòng có sơ hở thì dù chọn quyết đấu ữên đỉnh Tử Sơn, hơn phân nửa hắn cũng phải nuốt hận. - Vương gia thực sẽ đính hôn ữong lúc này sao? Rõ ràng đây là một bố cục, bức Thánh thể vượt qua hư không mà đến, phá tan ưu thế của hắn! - Không nhất định đính hôn thật sự, thả ra lời đồn đãi như vậy đủ rồi, hiệu quả đạt được, bức Diệp Phàm không thể không đến, bàng không vạn nhất có biến, ai cũng không chịu đựng nổi. - Bắc Để đã cường đại như vậy, Vương Thành Khôn phụ thân hắn còn mưu đồ như vậy, thật đúng là đủ tàn nhẫn! Không muốn xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, bất kể Thánh thể lựa chọn thế nào đều nguy hiểm! - Diệp Phàm nếu đến Nam Vực sẽ đánh mất ưu thế, chẳng khác nào đi chịu chết. Còn nếu không đến tâm linh có tỉ vết, không thể ổn định, đêm trăng ữòn hơn phân nửa không thể phát huy ra toàn bộ chiến lực! Tại Bấc Vực, Diệp Phàm nhận được tin tức, hắn đứng ừên một tòa cổ mạch nhìn ra phía chân ừời xa, ừầm mặc thật lâu sau, vẫn không nhúc nhích, giống như bị hóa đá, hắn rơi vào tình thế lưỡng nan. Cùng lúc đó, tại Kỳ Sĩ Phủ Trung Châu, đám người Bàng Bác, Đông Phương Dã, Lý Hấc Thủy cũng nhận được tin tức, tất cả đều vô cùng kinh hãi. - Tiểu Diệp Tử ở đêm trăng ừòn sẽ quyết chiến cùng tên khốn họ Đằng, một ừận chiến này tới quá sớm, hắn tích lũy còn chưa đủ đâu! - Chết tiệt! Vương gia quá vô sỉ, Bắc Đế chiếm hết ưu thế, lại còn mưu đồ như vậy, bức Tiểu Diệp Tử đi Nam Vực chiến một ữận trước thời hạn. Thật đáng giận! - Không được, nhất định phải ngăn Tiểu Diệp Tử lại, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn! - Đại chiến ở Đông Hoang vốn đã sắp mở màn rồi! Vô Thủy Chung sẽ dẫn tới sinh linh thái cổ đều đi ra, ta trước thời hạn tham chiến lịch lãm một phen! Đông Phương Dã nói. Ngày đó, Cơ Hạo Nguyệt cũng không có nói gì, từ Trung Châu vượt qua hư không chạy về gia tộc, vừa xuất hiện ở trong phủ. - Vương Đằng! Ngươi lăn ra đây cho ta! Thánh thể còn chưa phát uy, còn chưa có chiến một ừận cùng Bắc Đế, Thần Vương thể Đông Hoang trước đã nổi giận. Vừa về đến gia tộc nhìn thấy tiểu muội lo lắng ốm yếu rất là đau lòng, hô lên nói một câu như vậy. Cơ Hạo Nguyệt tóc tai bù xù, thi triển ra dị tượng Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt, giống như một thần linh liên tiếp xông vào chín trọng điện của gia tộc, Nhóm dịch Lang Khách Người dịch bagiatam Chương 674: Hai đòn đại sát thủ của Diệp Phàm Hỏa Vực! OQ Thời gian cách nhiều năm, Diệp Phàm lại nhớ tới nơi này, năm đó bị đuổi giết chạy vào nơi đây, cửu tử nhất sinh, ừải qua hỏa kiếp, khổ tu nhiều năm, rèn luyện Vạn Vật Mầu Khí đỉnh. Năm đó hắn vượt liên tiếp qua năm tầng Hỏa Vực, tới tầng thứ sáu ngọn lửa màu tím thiếu chút nữa đốt cho hắn hình thần câu diệt, nếu không nhờ có Bồ Đề Tử hộ thể, cường đại như Thánh thể cũng đều ừở thành teo tàn. Mà nay, quay lại chốn cũ, Diệp Phàm không có cầm Bồ Đề Tử trong tay, cũng có thể chống lại ngọn lửa màu tím. Hắn không có dừng lại, tiến vào tầng thứ bảy. Nơi này ngọn lửa năm màu lưu động, được xưng là Chân Hỏa Ngũ Hành, giống màn sương mù lượn lờ, độ nóng càng thêm nóng cháy, đại năng bình thường đều không thể chịu đựng, sẽ lập tức bị đốt thành than. Năm đó, hắn c hính là dùng loại hỏa diễm đáng sợ này đốt chết tươi một vị Thái thượng trưởng lão Cơ gia ở Tiêu Diêu Môn, chạy thoát một mạng. Diệp Phàm đi nhanh tới, trực tiếp tiến vào tầng thứ tám Hỏa Vực. Ở tầng này ngay cả cấp Thánh chủ tuyệt đỉnh đều không thể đi vào, chân thân Hoàng chủ đều có thể cháy thành ừo tàn. Đương thời, duy chỉ có một người là Ô Nha đạo nhân từng tiến vào đây, để luyện hóa Thần Thiết Dương Chi Ngọc, bởi vì hắn là thân thể của Hỏa Nha, là sinh ra từ ừong thần hỏa, vì vậy hắn không sợ. Mấy ngàn năm qua, Diệp Phàm c hính là người thứ hai tiến vào tầng thứ tám Hỏa Vực, cậy vào Thánh thể thân thể vô song chống lại Thất Thải Hỏa Diễm thiêu đốt. Bảy thứ vụ ti lượn lờ, cũng không nồng đậm lắm, nhưng lại có độ nóng kinh người, có thể đốt hủy chư thiên. Căn bản không phải nhân vật cấp Giáo chủ có thể chống lại được. Thân thể của Diệp Phàm vượt qua Thánh chủ, nhưng lúc này cả người như sắp > nứt ra, khó khăn lắm mới chống lại được. Đối với Thánh thể hắn đều có uy hiếp, i 5 có thể nghĩ mà biết nóng cháy đến cỡ nào. ¿ Tuy nhiên, đây vân như cũ không phải là mục tiêu của hắn, hắn tiếp tục đi đến ề phía trước, đi gần tới tầng thứ chín Hỏa Vực, độ nóng cháy ở phía trước thật đáng sơ doa người, cách môt khoảng cách đã khiến cho người ta sắp nổ tung. ỉ ấ Tầng thứ chín Hỏa Vực, mấy ngàn năm qua không một người nào có thể vào, là i xứng với cái tên tử địa. Diệp Phàm đứng ở xa xa, thấy được mấy chục đống ừo Ä tàn có hình người. i S I M ' “Có người dám xông vào tâng thứ c hín Hỏa Vực?” Trong lòng hăn cực kỳ chân động, đây là một tử địa, vô tận năm tháng đến nay, lại có nhiều người như vậy muốn đi vào. Cửu Sắc Hỏa Diễm, dường như đã vượt khỏi phạm trù của thế gian, như là thiêu đốt trong một phiến đại thể giới khác, mộng ảo mà đáng sợ, chín màu vụ ti nhảy lên, hủy diệt hết thảy. Đây là mục tiêu của Diệp Phàm, lúc xem Hỏa Lân Quy đại chiến đã giúp hắn nghĩ tới nơi đây, thu thập thần diễm một tầng cuối cùng của Hỏa Vực, dùng để đối kháng với đại địch. - Ta có thể đi vào tầng thứ chín được không đây? Diệp Phàm lấy ra Bồ Đề Tử, không có vật ấy, hắn không dám mạo hiểm, bởi vì tầng thứ tám đã là cực hạn của hắn. “Tội lỗi thế gian thêm thân tụ hội cùng một chỗ mới thành nghiệp hỏa, có thể diệt sạch chư thần. Chứng đạo Bồ Đề, độc kháng nghiệp hỏa, hy vọng cũng có thể ngăn cản được thánh diễm của một tầng Hỏa Vực cuối cùng này.” Diệp Phàm thử trước, lấy ra một kiện Pháp bảo chịu tải Bồ Đề Tử, tế vào ừong tầng thứ chín Hỏa Vực, nó như trước không tổn hại, ngăn cách hỏa diễm không bị đốt hủy. Điều này làm cho trong lòng hắn ổn định, thu hồi Bồ Đề Tử cầm ở ừong tay, đi nhanh tới phía trước, một mình tiến vào Hỏa Vực chỗ sâu nhất có lời đồn vô cùng đáng sợ kia. Thánh diễm chín màu nhảy lên, như có Thần Ma đang kêu rên đầy ừời, các loại thanh âm cổ xưa thần bí vang lên bên tai hắn, dường như tiến vào một khu chiến trường của chư thần. Độ nóng đáng sợ, ngay cả có Bồ Đề Tử ừong tay đều cảm thấy được có chút khó chịu, dường như sắp da tróc thịt bong, hít thở không thông. Mấy ngàn năm qua hắn là người thứ nhất leo lên tới nơi đây. Diệp Phàm chuẩn bị dùng Vạn Vật Mầu Khí đỉnh thu loại hỏa diễm này, bởi vỉ cũng chỉ có nó có thể chịu đựng được độ nóng nơi đây, còn các binh khí khác chi sợ sẽ lập tức bị đốt thành ừo bụi. Nhóm dich Lang Khách Người ỈÉPị ỆỊỆÌỆạầầằằ Chương 675: Vác quan tài tiến vào thế gia thái cổ -P ẽ* Quan tài này thật sự quá nặng, giống như một vùng tiểu vũ trụ, lại có khí tức ^ của cả một thế giới. Thân thể Diệp Phàm mạnh mẽ vô cùng, có thể bạt núi lấp biển 8 nhưng cũng phải cố hết sức, mồ hôi ướt sũng. H Tuy nhiên so với trước đây hắn đã mạnh hơn rất nhiều, không đến mức cả người như sắp tan nát nữa. Hắn bước từng bước đi về phía đỉnh núi. Bởi vì Thần Tuyền sinh mệnh đã dùng rất nhiều, cần phải bổ sung nhanh chóng. Chín ngọn Thánh sơn nguy nga hùng hồn, yên tĩnh không một tiếng động, không hề có gì bất thường, giống như vực sâu chết chóc trường tồn mãi mãi, lại giống như nơi chư thần ngủ yên. Dọc đường đi, cổ mộc che ừời, đá núi sừng sững, cũng có một số mảnh vụn màu trắng. Đó là xương khô biến thành, ghi lại một số truyền kỳ và bất đắc dĩ ngày Diệp Phàm bước từng bước một, mỗi lần đều in sâu vào trong đất đá tới gần quá gối. Hắn gian nan đi lên Thánh sơn, trong miệng ngậm một miệng Thánh quả, chống cự năm tháng, không để mình già đi. Trên đỉnh núi, cái ao nhỏ vẫn trong suốt chuyển động, thấm sâu vào lòng người. Diệp Phàm uống no nước suối, lại đổ đầy Ngọc Tịnh Bình, lại tiếp tục đi tới các ngọn núi khác, thu thập các thứ cần thiết. Cuối cùng hắn vác đồng quan trên lưng đi về phía vách đá, nhìn về phía vực sâu vô tận, vận chuyển Nguyên Thiên Thần Nhẫn nhìn Ngũ sấc Tể Đàn. Đây là một kh ối tâm bệnh của hắn, vẫn muốn nhảy xuống ừở về cố hương. Tể Đàn rách nát tạo thành từ đá ngũ sấc, ừên đầy vết đao kiếm, chứa đầy sự kiện, năm tháng dài lâu, cũng không biết đã nhìn thấy bao nhiêu chuyện cũ trong tinh không. - Một người. Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Hắn nhìn thấy một thân ảnh đứng không nhúc nhích tại trung tâm của Tể Đàn Ngũ sắc, giống như đã hóa đá vậy, giống như một thân thể cổ xưa trong dòng sông lịch sử. Trái tim hắn đập rộn lên. Đó là Hoang Nô đang đứng ừên Ngũ sấc Tể Đàn sao? I T Khoảng cách quá xa, vực sâu vô tận lại quá tối khiến dù hắn có Thần Nhãn P cũng chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng chứ không thể thấy rõ ràng, khiến cho Ij 3» lòng người nghiêm nehi. T ễ Diệp Phàm bước từng bước xuông núi. Hăn cũng không dám ở lâu. Chăng may *£ £ tồn tại ừên Ngũ sấc Tế Đàn kia nhảy ra thì đúng là hắn gặp đại họa rồi. ^ 4 Keng- g «2 Khi tiểu quan đồng thau ở lại trong quách lớn một lần nữa, Diệp Phàm lau mồ hôi, uống ừng ực mười ngụm Thần Tuyền, chậm rãi điều tức. Đường đi ra ngoài rất dài, chừng tám chín mươi dặm, đeo tiểu quan nặng nề như vậy cũng khó có thể đi nhanh được, cũng không biết hắn tốn bao nhiêu lực lượng sinh mệnh, có thể sẽ gặp đại nạn sinh tử, cần phải điều c hỉnh trạng thái cho tốt nhất. Nghỉ ngơi một thời gian thật lâu, Diệp Phàm đứng dậy, đi tới nhìn một bức khắc đồng ừên cái quách, suy nghĩ xuất thần. Thần linh cổ xưa rơi lệ cho tiên dân viễn cổ, điều này mang ý nghĩa gì? Thao Thiết, Cùng Kỳ, các loại ác thú hình thể khổng lồ, bộ mặt dữ tợn, ừông rất sống động khiển người ta kinh sợ, đều là cổ thú ghi trong Sơn Hải Kinh, dường như muốn lao ra kh ỏi bức tranh. - Mang theo nước mắt viễn cổ, tinh không cổ lộ xa xôi... Diệp Phàm cân nhắc rất lâu. Cuối cùng hắn đi tới trước một mảnh Tinh Không Đồ. Nơi này có những vết khắc rất mờ, gần như bị rỉ sét che dấu, nhưng lại có tinh tú vô tận, giống như một thể giới chân thật bị che dấu ở đây vậy. Rầm! Trong tay Diệp Phàm chợt lóe sáng, lấy tiên ừân mà trước đây hắn lấy được ở Vạn Long Sào hỗn độn ra. Nó giống như ánh sáng tinh tú ngưng tụ mà thành, lóe lên sáng bóng. - Hai thứ này rất giống nhau, chẳng lẽ là một bức bản đồ sao? Cuốn sách cổ ghi lại tinh không cổ lộ bất hủ à? Trong lòng hắn chấn động, lập tức nghĩ tới khả năng này. Vào thời thái cổ, phụ thân của hầu tử là lão Đấu Chiến Thánh Hoàng thường xuyên xem xét trong đêm khuya, chứng tỏ chuyện này rất quan trọng. Một vị cổ Hoàng đối đãi như vậy thì chắc chắn đó phải là bí mật rất kinh người. Cửu long thi nằm ngang dọc bên ngoài. Diệp Phàm tất nhiên đã cộ chủ ý. Trên thực tế hắn rất muốn khiêng cả long thi và quách lớn theo nhưng căn bản không thể nhúc nhích nổi chúng. Nhỏm địch Lãng Khách Già Thiên vipvanđan.vn Thần Đông Chương 677: Chiến Vương Đằng (thượng) ro -p Trước thiên cung có mây tía bốc lên, ánh sáng an lành, mây ngũ sấc ừàn ngập. ¡ịỆ Lời nói của Diệp Phàm sang sảng, đinh tai nhức óc, tiến thẳng vào ừái tim người 'g khác. H n>- -Ta chém hắn. Ba chữ này giống như ba thanh thiên kiểm đâm vào trái tim người ta, khiển mọi người đều giật mình, toàn thân run rẩy. Sự tự tin, khí thể chưa từng có từ trước tới nay khiến người ta cảm nhận được một sự kiên định, không có gì không phá nổi. Đây là một sức mạnh kỳ dị to lớn. - Khoác loác. Vương Thành Khôn suy nghĩ rất nhiều. Hắn cảm thấy có chút dị thường. Diệp Phàm mạnh mẽ và tự tin quá mức. Hắn lập tức mở miệng nói trước Vương Đằng, muốn dùng lời lẽ áp bức lại. Hắn là một nhân vật tuyệt đỉnh, tu vi kinh thế, trong những nhân vật cấp Giáo chủ cũng rất có danh tiếng, ít người địch nổi, ữải qua không biết bao nhiêu ữận đại chiến rồi. - Phụ thân, để ta tới đi. Hôm nay nhất định thánh huyết sẽ cạn sạch, thây nằm dưới chân ta. Trong thời đại chư vương xuất hiện, hắn sẽ là kẻ đầu tiên bị xóa tên ữên con đường ta thành Đại đế. Thần sấc Vương Đằng lanh lùng, khống chế chiến xa màu vàng cổ tiến tới. ơ ơ * 07 ơ o - Ta chờ lâu lắm rồi đó! Diệp Phàm nói. - Tiểu Diệp Tử... Cơ Tử Nguyệt nắm tay áo hắn, đôi mất to linh động ừàn ngập vẻ lo âu. Diệp 7 X Phàm có thể tới đây khiển nàng rất vui vẻ nhưng nàng cũng không an tâm nổi. Bắc -f> Ãy Đế quá cường đại, thế hệ ừẻ khó có người là địch thủ. V' >Chiến xa màu vàng cổ có khắc nhật nguyệt tinh tú, điểu thú ngư trùng, bao gồm ỵ X vạn linh, như có thể ừấn áp các giới, rong ruổi phóng tới, ánh sáng bao phủthiên ^ địa. Bắc Đế ngồi tại trung tâm, Chân Long và Thần Hoàng bay múa quanh người, i Mọi người đều kinh dị. Vương Đằng này thật sự có tư thái của bậc đế vương. ^ Loại khí tức duy ngã độc tôn này thật khiếp người, ngay cả nhiều nhân vật cao tuổi cũng không thể nhìn thẳng vào hắn. r , B. I - Xùy xùy, tưởng là thân khí gì chứ? Đúng lúc này thì một tiếng nói rất không hài hòa vang lên. Bàng Bác mở miệng: - Năm đó ta cũng có môt chiếc, tuy ràng chỉ có hai bánh xe nhưng cũng là hàng hiệu Chim bồ câu đó. Những người ở nơi này tất nhiên không biết hắn nói tới một chiếc xe thể thao rất rách nát, ừên xe ra chỉ có mỗi chuông là không kêu nhưng cũng hiểu ràng lời nói của hắn chẳng hay ho gì. Bàng Bác vừa giải thích hàng hiệu Chim bồ câu, đám người Lý Hấc Thủy liền cười vang. Đám người Vương gia eiân dữ, Vương Thành Khôn cũng lô vẻ khinh w w w w w ■ ^ w w • miệt, nói: - Con ữai ta tư chất ngút ừời, mấy con ếch ngồi đáy giếng các ngươi đừng có huênh hoang. - Chớ chọc ta, con ta là Vương Đằng đó. - Dám đối đầu với ta à? Con ta sẽ xử ngươi. Nó họ Vương, tên là dê con "Đằng" không, có tư chất của Đại đế đó. Bàng Bác, Lý Hấc Thủy, Khương Hoài Nhân đều châm chọc. Không nói tới chuyện khác, từ hôm nay ừở đi nhất định câu "con ta là Vương Đằng" cũng bởi vậy mà vang danh thiên hạ. Bắc Để khống chế chiến xa đi tới, kim quang che lấp mặt ừời. Chín con Chân Long, chín con Thần Hoàng, chín con Bạch Hổ, chín con Huyền Vũ chia ra bốn phương, nơi nơi đều là mây tía. Hắn ở trung ương ữông giống như Đại để vậy. Giờ phút này ánh mắt Vương Đằng lạnh lùng, mái tóc đen rối tung xõa xuống trước ngực và sau lưng, dáng người hùng vĩ ừàn ngập một cảm giác,áp bách, khiếp tâm hồn người khác, nhìn quét khắp mọi người. Già Thiên vipvanđan.vn Thần Đông Chương 677: Chiến Vương Đằng (thượng) ro -p Trước thiên cung có mây tía bốc lên, ánh sáng an lành, mây ngũ sấc ừàn ngập. ¡ịỆ Lời nói của Diệp Phàm sang sảng, đinh tai nhức óc, tiến thẳng vào ừái tim người 'g khác. H n>- -Ta chém hắn. Ba chữ này giống như ba thanh thiên kiểm đâm vào trái tim người ta, khiển mọi người đều giật mình, toàn thân run rẩy. Sự tự tin, khí thể chưa từng có từ trước tới nay khiến người ta cảm nhận được một sự kiên định, không có gì không phá nổi. Đây là một sức mạnh kỳ dị to lớn. - Khoác loác. Vương Thành Khôn suy nghĩ rất nhiều. Hắn cảm thấy có chút dị thường. Diệp Phàm mạnh mẽ và tự tin quá mức. Hắn lập tức mở miệng nói trước Vương Đằng, muốn dùng lời lẽ áp bức lại. Hắn là một nhân vật tuyệt đỉnh, tu vi kinh thế, trong những nhân vật cấp Giáo chủ cũng rất có danh tiếng, ít người địch nổi, ữải qua không biết bao nhiêu ữận đại chiến rồi. - Phụ thân, để ta tới đi. Hôm nay nhất định thánh huyết sẽ cạn sạch, thây nằm dưới chân ta. Trong thời đại chư vương xuất hiện, hắn sẽ là kẻ đầu tiên bị xóa tên ữên con đường ta thành Đại đế. Thần sấc Vương Đằng lanh lùng, khống chế chiến xa màu vàng cổ tiến tới. ơ ơ * 07 ơ o - Ta chờ lâu lắm rồi đó! Diệp Phàm nói. - Tiểu Diệp Tử... Cơ Tử Nguyệt nắm tay áo hắn, đôi mất to linh động ừàn ngập vẻ lo âu. Diệp 7 X Phàm có thể tới đây khiển nàng rất vui vẻ nhưng nàng cũng không an tâm nổi. Bắc -f> Ãy Đế quá cường đại, thế hệ ừẻ khó có người là địch thủ. V' >Chiến xa màu vàng cổ có khắc nhật nguyệt tinh tú, điểu thú ngư trùng, bao gồm ỵ X vạn linh, như có thể ừấn áp các giới, rong ruổi phóng tới, ánh sáng bao phủthiên ^ địa. Bắc Đế ngồi tại trung tâm, Chân Long và Thần Hoàng bay múa quanh người, i Mọi người đều kinh dị. Vương Đằng này thật sự có tư thái của bậc đế vương. ^ Loại khí tức duy ngã độc tôn này thật khiếp người, ngay cả nhiều nhân vật cao tuổi cũng không thể nhìn thẳng vào hắn. r , B. I - Xùy xùy, tưởng là thân khí gì chứ? Đúng lúc này thì một tiếng nói rất không hài hòa vang lên. Bàng Bác mở miệng: - Năm đó ta cũng có môt chiếc, tuy ràng chỉ có hai bánh xe nhưng cũng là hàng hiệu Chim bồ câu đó. Những người ở nơi này tất nhiên không biết hắn nói tới một chiếc xe thể thao rất rách nát, ừên xe ra chỉ có mỗi chuông là không kêu nhưng cũng hiểu ràng lời nói của hắn chẳng hay ho gì. Bàng Bác vừa giải thích hàng hiệu Chim bồ câu, đám người Lý Hấc Thủy liền cười vang. Đám người Vương gia eiân dữ, Vương Thành Khôn cũng lô vẻ khinh w w w w w ■ ^ w w • miệt, nói: - Con ữai ta tư chất ngút ừời, mấy con ếch ngồi đáy giếng các ngươi đừng có huênh hoang. - Chớ chọc ta, con ta là Vương Đằng đó. - Dám đối đầu với ta à? Con ta sẽ xử ngươi. Nó họ Vương, tên là dê con "Đằng" không, có tư chất của Đại đế đó. Bàng Bác, Lý Hấc Thủy, Khương Hoài Nhân đều châm chọc. Không nói tới chuyện khác, từ hôm nay ừở đi nhất định câu "con ta là Vương Đằng" cũng bởi vậy mà vang danh thiên hạ. Bắc Để khống chế chiến xa đi tới, kim quang che lấp mặt ừời. Chín con Chân Long, chín con Thần Hoàng, chín con Bạch Hổ, chín con Huyền Vũ chia ra bốn phương, nơi nơi đều là mây tía. Hắn ở trung ương ữông giống như Đại để vậy. Giờ phút này ánh mắt Vương Đằng lạnh lùng, mái tóc đen rối tung xõa xuống trước ngực và sau lưng, dáng người hùng vĩ ừàn ngập một cảm giác,áp bách, khiếp tâm hồn người khác, nhìn quét khắp mọi người. Dáng người Bàng Bác rất cao lớn, so với người thường phải cao hơn hai ba cái đần, mày rậm mắt to, làn da màu đồng cổ, rất có cảm giác mạnh mẽ. Lúc này trong 8 lòng hắn vô cùng kích động. Chương 676: Đối mặt mạnh mẽ H Tuy nhiên thần sắc hắn lại phi thường bình tĩnh, không muốn người khác ũhận ra mà phòng bị, tiến tới gần liền huých Diệp Phàm một cái, truyền âm nói: - Có thể nghĩ ra cả thứ này, để ta xem xem. Bàng Bác và Diệp Phàm giống ũhau, đều là vì cửu long kéo quan mà tới, đi qua tinh không cổ lộ tới thế giới này, đối với chiếc quan tài này có cảm xúc đặc biệt. - Các ngươi xem tên béo kia đang làm gì? Xa xa có người trố mắt tihÌTì; tròng mắt suýt nữa là rớt ra. - $%, kẻ nào nói ta béo đó. Đây là hùng toáng, không phải là béo. Các ngươi trợn to mắt ra mà nhìn cho kỳ đi. Bàng Bác tức giận. Cánh tay của hắn còn to hơn cả chân người khác, đúng thực là cường toáng vô cùng. - Vừa rồi hẳn cắn quan tài. Người khác không để ý, kể lại chuyện vừa nhìn thấy. - Đúng là rắn thật. Bàng Bác lẩm bẩm một câu. Diệp Phàm cũng không biết nói gì. Bàng Bác đúng là giật gân, lại tới can một miếng trên vách Đồng Quan. Thử độ cứng của hàm răng sao? Khiến Diệp Phàm hẳn phải ngây ngốc. - $#, gần đây vân ăn ván quan tài. Hành động theo thói quen thôi, đôi khi không nhận ra. Bàng Bác cũng cảm thấy hơi xấu hổ. - về sau ta tìm Long Tủy cho ngươi. Diệp Phàm nói. - Không sao đâu. Bất Tử cổ Trà Thụ chính là Thần Thụ ngộ đạo đệ nhất, tuy răng bị luyện thành ván quan tài nhưng vân có tác dụng kỳ diệu. Ta cũng bị thiên lôi đánh, chuẩn bị tiến vào Tiên Thai Bí Cảnh. Bàng Bác nói rất kiên cường. - Tên kia ngay cả quan tài cũng muốn ăn, về sau tránh xa hắn một chút. Có đại nhân vật cảnh báo đệ tử, cảm thấy đó là một ũhân mà, tính tình không giống người thường lam. Rất nhiều người ở xa xa không biết nói gì, Tìhìn chằm chằm vào Bàng Bác, cảm ^ thấỵ đúng là một vị đại hán hùng vĩ như vậy, không ngờ lại khiến người ta phát 7^ ẳ l khiếp. ~f> 3 * _ t I 0 Có người của Vương gia cười lớn. Trong đó có một người trung niên chăp tay sau lung đi về phía trước nói: ỵ - Đeo quan tài tới là đà có chuẩn bị rồi sao? Biết là phải chết còn muốn đánh ủp I ^ một trận à? ?£ £ - Đây là chuẩn bị cho các ngươi. ^ Lý Hắc Thủy truyền âm ra từ giừa đám đông. Cực kỳ bất mãn với thế gia cổ 73 xưa của Bắc Nguyên này. 2 I.r £ Bàng Bác lắc đầu nói: - Bọn chúng không xứng với Đồng Quan này, làm gì có chuyện đưa cho chúng dùng. Ờ bên trong Đồng Quan có chôn cất một tồn tại không thể phỏng đoán nổi, không chỉ nói là bọn họ mà ngay cả một vị Thánh nhân viễn cổ cũng không có tư cách tiến vào. 1 Ha ha... Bát tổ Cơ gia cười lớn, cũng không nói gì nhưng lại tỏ rỗ ý đồ là châm chọc Diệp Phàm không biết tự lượng sức. Diệp Phàm đeo Đồng Quan trên lưng tiến lên, mỗi bước hạ xuống đều lưu lại một dấu chân trên hư không, khiển rất nhiều người biến sắc. Thân thể mạnh mẽ như vậy tuyệt đối đã vượt qua Thánh chủ rồi. Bọn họ nghĩ đây là Diệp Phàm muốn thị uy, không biết là thực sự Đồng Quan rất nặng, còn đáng sợ hon cả một ngọn núi, đủ để đè bẹp Giáo chủ xuống đất. Diệp Phàm thân là Thánh thể vẫn cảm thấy phải cổ hết sức. Tuy nhiên sau khi rời khỏi cấm địa Thái cổ thì pháp lực của hắn khôi phục, có thể cùng chống đỡ với thân thể, không phải cố bước từng bước như trước nừa. - Neu tới thăm Cơ gia ta thì vào đi. Một vị nguyên lão của Cơ gia mở miệng. Đây là một người quen cũ của huyền cổ Vương Đằng, mặt không thay đổi chút nào. - Khách từ xa tới, xin mời vào đi. Cơ gia bát tổ cũng nói, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh. Cơ gia có Hư Không cổ Kính, chấn nhiếp muôn đời, dù là người có thần thông cực mạnh, tu vi nghịch thế, một khi tiến vào cũng sẽ bị ừấn áp, có thể ví như đầm rồng hang hổ. Cơ gia bát tổ mời như vậy cũng không phải là tốt đẹp gì, mang theo một tia lạnh lùng, giống như muốn gậy ông đập lưng ông vậy. - Tiểu Diệp Tử không nên đi vào. Lý Hấc Thủy từ xa xa truyền âm nhắc nhở. Hắn biết sự đáng sợ của Hư Không Kính, đến lúc đó dù có bí quyết chừ Hành thì muốn chạy ừốn cũng không thể. - Nếu đã tới đây thì tất nhiên phải vào, cúi đầu trước Hư Không Đại đế của Cơ gia. Diệp Phàm mang Đồng Quan sau lưng, thật sự định đi vào. Mọi người vô cùng kinh hãi. vốn tưởng hắn phải kết thúc ở bên ngoài Cơ gia’ không ngờ lại thật sự dám đi vào. Thể gia thái cổ tương đương với một cấm địa, nếu xảy ra xung đột thì có vào mà không có ra. Già Thiên vipvandan.vn Thần Đông Chương 679: Trảm Ngã Minh Đạo Quyết s* Ánh lửa như biển, nơi nơi đều có, giống như một thế giới bùng cháy, nhìn không thấy gì khác, chi có lửa chín màu bao phủ. 0 ^ Nó nóng bỏng vô cùng, dù ở cách rất xa ũhưng nhiều vật do kim loại luyện chế 'o>. thành cũng đều bị nóng chảy, thiêu đốt sạch sẽ, không còn lưu lại thứ gì. ở bên trong đấu trường giống như một vùng Tu La Địa Ngục, tiếng thét phát ra liên tục. Đại bộ phận người của Vương gia bị vây trong biển lửa, giãy giụa chờ chết. Vừa rồi Vương Đằng đại thắng, rất nhiều người trong tộc bọn họ tiến tới chúc mừng, tụ lại một chô, lúc này ừở thành bi kịch. - A... Vương gia tam anh, được xưng là ba người ừẻ tuổi cường đại nhất chỉ dưới Vương Đằng trở thành tro tàn, phát ra nhừng tiếng kêu thảm thiết, sau đó vĩnh viễn biển mất khỏi thể gian. Trước mắt Vương Thành Khôn tối sầm lại, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Đây đều là hy vọng tương lai của Vương gia, không ngờ lại chết như vậy. - A... Lại một tiếng rống to phát ra rồi ngưng hẳn, không còn chút tiếng động. Vương Thành Vân kiên trì được một lát, cuối cùng biến thành ngọn lửa hình người, hóa thành bụi bậm, ngay cả một khúc xương cũng không lưu lại được. Vương Thành Khôn đau đớn suýt nữa là ngất đi. Đây là thân nhân của hắn, là chiến ệiả nổi danh trong gia tộc, thực lực sâu không thể lường được, không hề dưới hẳn, đúng đang độ thanh xuyên lại mất mạng như vậy. - Không. Hắn kêu to nhưng không đủ sức ngăn cản. Đại hỏa lan toàn, nuốt chửng cả thiên địa, ngay cả Bắc Đế của hắn cũng sắp chết. - Sao lại như vậy? Mi mắt một vị nguyên lão của Vương gia như nứt ra, hận không thể lao tới cắn xé huyết nhục của Diệp Phàm. Đây là nổi đau không thể chịu đựng được. Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Một lượng lớn người của Vương gia tụ tập trước cổ chiến xa màu vàng, lúc này không ai sống sót, bị diệt toàn bộ. Đây là hy vọng tương lai của bọn họ, là trụ cột tương lai của gia tộc, nhưng lúc “Ậ này đã trờ thành mây khói cả. Bao nhiêu tài nguyên và tâm huyết bồi dưỡng bao V' năm như vậy cuối cùng biến mất cả. £ -A... f Cuối cùng có hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một gã đại năng tuổi tương đối ỊP "ừẻ" cũng chết đi, bị xóa tên khỏi thể gian. Q Trận lửa này rất thảm thiết, đốt chết ba vị đại năng của Vương gia. Vừa rồi 5 1 không phải Vương Thành Khôn bị Đồng Quan đập nát nửa người mà bay ngược ig lại thì hắn hẳn cũng phải chết rồi. - Độc ác thật, độc ác lắm! Huyền tổ của Vương gia còn lại bảy tám người, thân thể đều run rẩy, tức giận tới không nói lên lời. Có thể nói là toàn bộ tinh anh của bọn họ đã tới Cơ gia, lại bi giết như vậy, tổn thất không thể đánh giá nổi. Ba vị đại năng chết đi, nhừng người kiệt xuất trong thế hệ thanh niên hầu như bị diệt hết. Nỗi đau này quá lớn, tới mẩy chục nãm cũng không thể bổ sung nguồn huyết mạch mới, sẽ xuất hiện một khoảng đứt gãy. Mà khiến bọn họ sợ hãi nhất chính là Vương Đằng của gia tộc lúc này tính mạng khó giừ, sắp sửa bi diệt vong. Hỏa diêm đốt thân thể của hắn thành than, sắp sửa không còn sức xoay chuyển tình thể nừa rồi. Bắc Đe đúng là rất cường đại. Hỏa diêm chín màu có thể thiêu chết cả Giáo chủ một phương mà hắn lại có thể kiên trì tới giờ, đối kháng tử thần. Mặc dù lửa chín màu bao phủ cả người hắn nhưng hắn vân chưa hề bi diệt vong, miệng rống to, độc kháng thần diễm. Đây là một loại lực lượng cường đại, có được một tia thần tính bất hủ. Rất nhiều Thánh chủ đều mặc cảm, tự biết không thể sống nổi ừong hòa kiếp này. Diệp Phàm cũng nghiêm nghị hẳn. Bắc Đế tuy rằng là ác địch nhưng thật sự quả cường đại. Hắn không phải chỉ đánh ra một đạo thần diêm, lần này khiến thánh hỏa bảy màu từ hồ lô màu đen bao phủ nơi này, vậy mà vẫn không đốt chết được Vương Đằng. Mặc dù là cao thủ cao tuổi cũng phải chết, thân thể tuyệt đối không cường đại như vậy, không thể thoát khôi tử thần, siêu thoát phàm thể. - Khó trách lại có thể đối đầu với Đấu Chiến Thánh Viên. Một số người thầm nhủ. Đấu Chiến Thánh Viên là Vương tộc có khí lực mạnh nhất trong sinh linh thái cổ. Mà Bẳc Đế đã từng đánh với hầu tử, tuy rằng thân thể rơi vào thế hạ xong nhưng cũng gần như có thể đánh ngang tay. Tuy nhiên Vương Đăng rốt cục cũng không thể kiên trì nổi nừa, phẩn lớn thản thể đều biển thành tro bụi, không còn chút sinh cơ. Loại hỏa diêm nay khòng phải là thứ hắn có thể ngăn cản, bị hủy diệt chi là vấn đề thời gian. Nhóm dịch Lãng Khách Ỉiặỉỉíghạịcohg I Chương 678: Trục xuất vĩnh hằng ro I* Ầm! ■ <JQ , ■ 8 , 'g Chín con thân điêu tỏa ra hỏa diêm ngập ười, đôt hủy vạn vật, căt đứt môi sợi H tơ pháp tắc, khiển quy tắc ừên đó tan biến. v: à>>- - Thái Dương Chân Kinh. Có người sợ hãi kêu lên, nhận ra loại thủ đoạn này. Đây rất giống với thần năng của Thái Dương Chân Kinh ghi ữong truyền thuyết. - Thảo nào. Thánh thể chiếm được Thái Dương Chân Kinh, tu ra Thái Dương Chân Hỏa rồi. Một người khác cũng bừng tỉnh hiểu ra. Đồng thời rất nhiều người khác đều lộ vẻ sợ hãi. Đây là bộ cổ kính đáng sợ nhất, nếu một người có thể tu luyện hết thì có thể đạt tới trình độ như thời thái cổ. Vào thời thái cổ, Nhân tộc tổng cộng có hai đại cổ kinh là Thái Âm và Thái Dương, bí hiểm vô cùng, mang theo trí tuệ vô tận của cổ nhân, nghe nói tới từ một tinh vực khác. Sau đó nhân tộc mạnh lên, mấy vị Đại đế viễn cổ đều từng tìm hiểm hai bộ cổ kinh, có được dẫn dắt vô hạn, lúc đó mới khai sáng ra tâm pháp mới. Vì vậy hai bộ cổ kinh Thái Âm và Thái Dương được gọi là Mầu Kinh, có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt. Đáng tiếc là chúng thất truyền đã quá lâu rồi, không thể tìm được nữa. Diệp Phàm nắm ữong tay Bồ Đề Tử, vận chuyển huyền pháp cả Thái Dương Chân Kinh, khống chết tia lửa chín màu tỏa ra lực lượng không thể hiểu nổi. Phù Tang Thần Thụ đứng vững, đột nhiên mọc lên từ mặt đất, lớn lên um tùm, dù là thân cây hay phiến lá đều là màu vàng, có lửa lớn thiêu đốt. Chín còn Kim Ô bay quanh đó, phá hủy lực lượng hóa đạo. s Âm! Ồ Tất cả mọi thứ đều biến mất, đạo ngân bị diệt trừ, không còn tồn tại nữa. Trong 2 thiên địa chỉ còn lại một vùng thánh diễm thiêu đốt. Chín con Kim Ô cùng nhau f yu nhàm về hướng Bắc Đế. 9$ ễ $ - Thái Dương Chân Kinh lại cường đại tới vậy sao? Mọi người vô cùng kinh ngạc. Mà sắc mặt của người Vương gia lại càng khó 2$ p coi hơn. Thánh thể đã vượt ngoài dự đoán của bọn họ. "2 i t) ^4 - Tinh vực giao nhau chữ thập. £ T Vương Đằng quát khẽ một tiếng, hai tay vung lên. Bầu ừời xuất hiện một vết > ^ rách chữ thập, khiến hư không xuất hiện một cái khe nứt lớn kéo dài. Như mộng như huyễn, một vùng tinh vực xuất hiện, giống như hàng loạt tinh tú giao nhau, treo trong một hư không khác. Ầm! Đây là lực lượng va chạm kinh người. Lửa của tầng thứ chín Hỏa Vực có thể thiêu hủy chư thiên, va chạm với chữ thập này, tỏa ra teo tàn vô tận. Rực rỡ. Hừng hực. Bạo ngược. Một sức mạnh to lớn như một phần của đạo tấn công, như sóng thần ầm ầm vỗ bờ, giống như ngân hà tấn công cổ tinh, trở thành cả một không gian tuyệt vọng. Khi tất cả biến mất, tinh vực chữ thập bị đánh tan không còn. Phù Tang cổ thụ và Kim Ô cũng đều biến mất, hỏa diễm vụt tắt. - Thỉ ra là thể. Thái Dương Chân Kinh còn có lực lượng ngoại đạo khác nữa. Vương Đằng tự nhủ. Hắn giống như đang thăm dò hư thực, trầm giọng nói: - Thánh thể, ta muốn cho ngươi biết, chênh lệch là chênh lệch, người ta không có khả năng một bước tới ừời. Diệp Phàm đang tính toán muốn cuốn cả người của Vương gia vào. Hắn muốn đánh một trận công thành, theo toàn bộ bộ tộc của đại địch tiêu diệt, lúc này quan sát địa thế. Bắc Để rời khỏi cổ chiến xa, ngồi trên hư không, hai tay vung lên, quát to một tiếng: - Trục xuất vĩnh hằng, Loạn Thiên Bí Thuật. Hư không vặn vẹo, mười phương đều im bặt. Trong thiên địa cũng hiện ra rất Nhóm dịch Lãng Khách lÊÊịỆgíỆỆẵc%n& Chương 681 : Cơ tộc *p S' - Ngươi hỏi ta lý do, đòi câu ừả lời? ^ Cơ gia bát tổ âm trầm nói. o - Bót nói thừa, vì sao ngươi đột nhiên ra tay với ta, không biết phân biệt đúng n» sai, vận dụng Để binh Cực Đạo giết ta? Diệp Phàm rất không khách khí, trong lòng có lửa giận dâng lên. Vừa rồi rõ ràng là đối phương muốn giết hắn, vận dụng một tia uy lực Cực Đạo tập kích, trên đời này có mấy người ừốn thoát được? Hơn nữa khiển người ta khinh thường là còn đánh lén một hậu bối. - Ngươi to gan lớn mật, đến giương oai ở Cơ gia ta, lý do này còn chưa đủ? Ánh mắt Cơ gia bát tổ âm trầm. - Cơ lão bát kia, đây là lý do của ngươi? Diệp Phàm quát. - Cơ gia lão bát ngươi thật quá đáng, đây là lý do, ừận chiến này là gia chủ các ngươi cho phép, ngươi ra tay giết Diệp Phàm vào lúc mấu chốt, không phải ỷ thế hiếp người hay sao? Xích Long lão đạo mặt trầm xuống, lần này hắn xuất quan là vì chuyện của Diệp Phàm mà tới, tự nhiên sẽ không đứng nhìn. - Hắn quyết chiến với Vương Đằng là đứng, nhưng giết chóc lung tung, thiêu chết rất nhiều người xung quanh, nay lại ra tay với mấy người Khôn huynh, cái này không phải giương oai thì là gì? - Ngươi có mắt không tròng, không thấy rõ tỉnh huống thật sự hay sao? Mấy tên kia ra tay trước, Diệp Phàm chỉ là phòng vệ. Hầu tử tiến lên càng không khách khí, dù là Cơ gia thì cũng không cần quan tâm. Trong lòng Cơ gia lão bát bùng lửa giận, nhưng không phát tác, thân phận hầu tử quá nhạy cảm. Vạn tộc thái cổ sắp sửa xuất thế, hắn là Thánh Hoàng tử ngày xưa, dù là lão Đấu Chiến Thánh Hoàng đã qua đời, nhưng nếu đụng tới hắn thì H xem chừng sẽ có phiền phức khủng khiếp._i - Ta quyết chiến với Vương Đằng, sinh tử có mệnh, người khác vô cớ quấy nhiễu ra tay vớ ta, ngươi không ngăn cản, lại còn thiên vị như thế, dùng Đe binh «7 Cực Đạo giết ta, ngươi định làm gỉ? ÇA Lời của Diệp Phàm rất bất kính. 7 " : . I - Tiêu tử, ngươi muôn chêt mà, như vậy là khiêu khích Cơ gia ta, đáng chêt 'j5 trăm lần. 2 Cơ gia bát tổ rét lạnh nói. C - Cơ gia làm việc như thể hay sao, các vị ở đây đều tận mắt thấy ngươi vô duyên vô cớ giết ta, kết quả còn nói ta khiêu khích, đây là đạo lý gì? Diệp Phàm cất cao giọng. - Giết ngươi chỉ cần một lý do là đủ, động can qua ở Cơ gia ta, xáo động thị phi, tùy tiện giết chóc, đáng diệt. Cơ gia bát tổ nói. - Ngươi ngoại trừ chụp mũ lung tung ra thì còn biết cái gì? Tự cho mình là thành viên thế gia hoang cổ là có thể tùy tiện ức hiếp đồng đạo hay sao, ngươi thật cho ràng Cơ gia là chúa tể, hay là nói thể gia này do ngươi định đoạt? Diệp Phàm quét qua đám người. - Vì sao bát tổ lại làm như vậy? Cơ Tử Nguyệt nhẹ nhàng bước lên, hé môi đỏ nói: - Ba năm trước, Diệp Phàm từng cứu mạng ta và ca ca ở thế giới Tiên Phủ Trung Châu, ngài sao lại làm thể? - Đủ rồi, lão bát lui ra! Thánh chủ Cơ gia mặt sầm lại, khiển trách bát tổ. - Gia chủ... Cơ gia bát tổ rất muốn nói, hậu nhân Cơ Huệ mà hắn yêu thương nhất năm đó bị Diệp Phàm giết ở Nam Vực, hắn vân muốn tìm cơ hội trừ bỏ Diệp Phàm, hôm nay đối phương chủ động tới cửa, là cơ hội khó có với hắn. - Lui ra! Thánh chủ Cơ gia ngữ khí nặng hơn. - Từ xưa đến nay, không có một Thánh thể nào chứng đạo thành Đe, vĩnh viễn cho là một kẻ làm nền. Đây là lời Cơ gia bát tổ nói với Diệp Phàm, phất tay bỏ đi. - Dù là làm nền, vậy cũng là một viên chói sáng nhất thiên hạ, làm thứ hai thiên hạ là chắc, còn không thể hủy diệt thế lực lớn? Bàng Bác lẩm bẩm. Người dich taneoka Nhóm Chương 680: Phân thắng bại giữa Cửu Bí •» , s* Diệp Phàm cũng ngẩn ngơ, hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, cái nút hũ này lại thật có động tĩnh, đạo ánh sáng kia quá nhanh ngay cả Bắc Đê cũng không tránh ề được. 'o>. Đầu lăn xuống, bị kiếm quang liên tiếp chém trúng thành một bãi bùn trắng, còn dính những vệt máu tươi, thê thảm không còn hình dáng. Ở trong tay Diệp Phàm, miệng hồ lô xuất hiện một m ảnh vũ trụ xa xưa, nhỏ nhưng đầy đủ. Tinh vực sâu xa, chính nó hóa th ành đạo kiêm quang bay ra, lúc này đẵ quay trở về. 1 Ta xem ngươi làm sao còn sống! Diệp Phàm quát. Đầu chỉnh là yếu hại của cơ the, nguyên thần ở trong đó, chém nát nó thỉ thần thức cũng hỏa thành tro, đây là diệt thần, càng triệt để hơn thân thể ngã xuống. Đương nhiên hắn vẫn còn có chút lo lẳng, dù sao danh tiếng Bắc Đe quá lớn, thực lực nghịch thiên ngũ vực đều biết, hắn không muốn xảy ra chuyện. Lập tức, hắn thúc đẩy hồ lô đen, biến lửa vô tận trào ra muốn thiêu đốt toàn bộ thi thể Vương Đằng thành tro tàn. Một vị nguyên lão Vương gia điên cuồng, không thể nTìịn nổi, ra tay công kích Diệp Phàm. Ở xa xa, Xích Long đạo nhân hừ lạnh một tiếng, phóng ra chân long bát thức, chỉ ra một ngón tay đẵ đánh tan cấm thuật của hán, cản ở đằng trước. Bụp! Đột nhiên, giữa không trung xuất hiện tiếng nổ lạ, cái đầu Bắc Đê đã thành bùn nhẵo nhanh chóng hợp lại, thân thể đang hóa hình nhanh chóng bay ngược trở ra, trốn thoát thánh diễm. Toàn thân hắn bao trùm toong ánh sáng vàng thần thánh, đắm chìm trong thánh quang như Phượng Hoàng trùng sinh trong lửa, khiến người ta cảm thấy thần thánh không thể xâm phạm. 1 Còn như thể, chém nát cả đầu mà hắn vẫn còn sống, chẳng lẽ nguyên thần đã trốn đi trước đỏ? - Điều đó là không thể nào, quá điên đảo lẽ thường, dù cho một người mạnh mẽ cỡ nào thì nguyên thần tan biển cũng sẽ không tồn tại, xóa sổ khỏi thế gian, vừa rồi ta nhỉn thấy rõ ràng là thần thức của hán tan vỡ. Mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng, khó tin chuyện trước mắt là thật. Chỉ có trong lòng Diệp Phàm cả kinh, hán lập tức nghĩ tới một loại khả năng, xác định là một kiện thánh vật Đại để cứu mạng Vương Đằng, nhất định là Loạn Cổ để phù! Quả nhiên, giữa mi tâm Vương Đằng ở xa xa, một cái thần phù to bằng hạt đào sáng lấp lóe, như mật trời trồi lên phun nuốt tinh khí, tràn ngập khí cơ sinh mệnh. 5 ** I ẳ ỹ- - Loạn Cố đê phù! s Rốt cuộc có hoá thạch kinh hô, đoán ra kỳ vật không đầy đủ kia là thứ gì. M Lúc trước trên người Vương Trùng cũng có một khối, tuy rằng đã vỡ vụn, ỹ nhưng có thể giữ được tánh mạng, khiến hắn tái sinh. nộ V Vương Đằng dám tặng bảo bối đó cho người khác, tự nhiên là vi còn có một « ệ- khối khác có thể bảo hộ bản thân an toàn, hôm nay rốt cuộc đã lộ ra. Ả ^ 1 Loạn Cổ Đại đá lãnh tài tuyệt diễm, khối thần phù này chiếm đoạt tạo hóa, có T~ được sức m ạnh không thể tưởng tượng, ngay cả nguyên thần bị chém cũng có thể sống lại, đúng là không thể tưởng tượng. Trong mắt mọi người lóe ra ánh sáng khác thường, có bảo bối như thế trên người, tương đương với thêm một cái mạn g ., bố cục chắc chắn phải chết bị phá tan, đúng là làm người ta đố ky. 1 Đúng là khó tin, Loạn cổ Đại đế duy nhất Bắc Nguyên rốt cuộc gặp phải đổi thủ cỡ nào, ngay cả thần phù cũng bị đánh nát, có thể tưởng tượng trận chiến khủng bố khỉ đó. Có một vị hóa thạch n ghĩ tới vấn đề này, không nhịn được hoảng sợ, trong lòng sinh ra ý niệm miên man. Trừ khi là bảy đại cấm địa cổ Quáng Thái Sơ, bằng không còn có tồn tại nào khiến Đại đá Nhân tộc kiệt sức? 1 Bảo bối xin xoay người! Diệp Phàm lại niệm cái gọi là chú ngữ lần nữa. Nhưng mà lần này cái hồ lô đen căn bản không có phản ứng, ngay cả m ánh vũ trụ xa xưa ở miệng hồ lô cũng rút vào trong. 1 Bảo bối xin giát người! 1 Bảo bối xin chém đầu! - Bảo bối xin chém hắn! 1 Bảo bổi ông nội ngươi! Diệp Phàm liên tục kêu cũng vô đụng, nổi giận thiếu chút ném cái hồ lô đen ra ngoài, cái thứ này không giống với truyền thuyết từng nghe bước kia, nhất định không phải cùng một thứ. Đám người ở xa xa: "" Ở bên kia, Vương Đằng đùng Loạn cổ đế phù tái tạo căn nguyên, đứng trên hư không lạnh lùng nhìn xuống, hắn có chút không hiểu. Chiến lực chân c hính của hắn không e ngại bất cứ ai trong thiên hạ, chỉ cần Đấu Chiến Thắng Phật cùng Lão Phong Tử và Thần Vương tuyệt đại không bước ra, hắn có thể hoành hành thiên hạ, ngang vai với những hóa thạch. Nhưng mà hôm nay lại liên tục gặp nạn, Diệp Phàm đùng các thủ đoạn chém giát hắn, trong lòng tích tụ lửa giận, con đường Đại đá không được phép thua, không cho phép hắn thất bại. Một khi bị thiệt trong tay một người, nhất định phải giát kẻ này, bằng không vĩnh viên không vượt qua được vách ngăn trong lòng, Đe vương là vô địch. "Cửu Bí 1 bí quyết chữ Tiền!" Trong lòng Vương Đằng thầm niệm, hắn muốn điều động Cửu Bí giết địch, đùng thứ từ Đông Hoang tiêu diệt đại địch Đông Hoang. Toàn thân hắn bắn ra thần quang chín màu, nhất là ở giữa mỉ t ânwnhir mặt trời sáng chói, phủ xuống vạn tia sáng rực rỡ bao trùm bên dưới. Diệp Phàm lập tức có cảm ứng, đây là khi tức đồng nguyên, trén ngư&i đối Nguời dịch tcmeoka Nhóm dỉcẸỆanjậjỆịacềk Người dich taneoka NhómdịchLãngKhách Chương 684: Quỷ dị cọ •» Thế gian hiện giờ, người có thể đánh tay đôi với thân thể của Diệp Phàm thì ¿Ệ thật là quá ít, Cơ gia bát tổ rơi vào trong đỉnh, bị hấn dâm lên thì không cần nói 8 cũng biết kết quả. Tuy rằng Cơ gia bát tổ là đại năng, ũhưng ở khoảng cách gần như thế mà rơi vào tay Diệp Phàm, mặc kệ hấn có thần thông bằng trời cũng không phát huy được, chi có bị trấn áp mà thôi. Hắn vừa thúc đẩy pháp lực, một bàn chân to liền giáng xuống, tiếp xúc thân mật với mặt của hắn lần thứ ba. - Tiểu tử ngươi... Cơ gia bát tổ sắp tức nổ phổi, bao tử nóng quá sắp chảy máu, từ khi chào đời đến giờ mới lần đầu bị người ta đùng chân đo xem mặt rộng cỡ nào. - Lão già ngươi bây giờ còn kiêu ngạo, ta đánh ngươi thành gấu méo, ngay cả bà nội ngươi cũng không nhận ra được. Diệp Phàm nói. Cơ gia bát tổ nổi điên muốn đứt mạch máu não, gân xanh phình to ừên ừán, hắn đã một đống tuổi rồi, đừng nói bà nội, ngay cả thúc bá cũng gần chết hết, bị một tên tiểu bối chế nhạo, chà đạp dưới đất, thật là không thể nhân nhịn nổi. - Diệp tiểu tặc ngươi giương oai ở Cơ gia ta, ngươi sẽ hối hận vì đi ra trên đời này! - Con bà nó, ta hối hận, hối hận là vì mấy đạp vừa rồi quá nhẹ, bây giờ ta giúp ngươi đo xem da mặt của ngươi dày cỡ nào. Bàn chân của Diệp Phàm bắt đầu tiếp xúc thân mật với bộ mặt già của hắn lần thứ tư, thứ năm.... thứ n. Như một con dấu không ngừng đóng lên một loạt dấu giày. Hơn nữa, lực lượng còn rất mạnh, môi lần giáng xuống là có tiếng xương cốt vỡ tung, đó đã không còn là một khuôn mặt nữa, mà như một cái bánh nướng, không còn ra hình. - Ta giết ngươi! Cơ gia bát tổ phun máu muốn ngất đi, đối với người như hắn thì khổ hình gì cũng chưa chắc có hiệu quả, nhưng làm nhục mặt mũi như thể này còn khó chịu hơn là giết hắn. - Giết ông nội ngươi! Diệp Phàm nhấc chân cho hắn một cái đạp lên cổ họng, thiểu chút gãy cổ. - Ta giết tên tiểu nghiệp chướng ngươi! Cơ gia bát tổ đã điên cuồng, phun ra một ngụm tinh khí tiên thiên căn nguyên, hóa thành Thân Ngoại Hóa Thân muốn chạy ừốn. - Chạy đi đâu, đứng đó cho ta! Diệp Phàm khẽ quát. Bùm! Diệp Phàm nhấc chân đạp hắn trờ vào cơ thể, thân thể vô song, trong khoảng cách gần như thế thì hẳn có thể nghe rò dòng máu cùng pháp lực lưu động trong cơ thể hắn, nắm giữ tất cả trong tay. - Lão già, từ đầu đến cuối ngươi đều cùng một giuộc với Vương gia, mấy lần muốn giết ta, hôm nay ngươi không hay ho rơi vào trong đinh của ta, ngươi nói sao đây? - Diệp tiểu nghiệp chướng, ngươi động tới một cọng tóc gáy của ta, Cơ gia sè chặt chân ngươi... Cơ gia bát tổ âm độc. - Tên già này còn cãi cứng, người như ngươi nên trấn áp vạn năm dưới hầm cầu, giết ngươi thì quá tiện nghi rồi. Diệp Phàm dùng sức dưới chân, thinh thoảng phát ra tiếng xương gãy, Cơ gia bát tổ bị đạp sắp không thành hình người, như khối đất sét nhào nặn sao cũng được. Hành hung Cơ gia lão bát, không ngừng kêu thảm thiết trong thế giới đinh, đà sắp không thành tiếng người. Lúc này ở bên ngoài đã đại loạn, Hư Không cổ Kỉnh đang dần dần sống lại, thần linh ẩn chứa bên trong có một tia dao động, dường như sấp tinh lại. Hai nguyên lão đang rống to, khống chế cổ kính rời xa Đồng Quan, bời vì bọn họ hiện giờ có chút run tay, vừa rồi gặp được Hư Không Đại đế đà bi dọa hoàng hồn. Nhưng mà lúc này Đế binh dần dần sống lại, hai người đà không khống chế được, dao động khủng bố ngày càng mạnh, ơ giừa cô kính bay ra một mảnh tinh vực xa xưa, phun nuốt ánh sáng. Cảnh tượng này làm người ta hoàng sợ, một mảnh thế giới chân thật hiện ra, rốt cuộc chiếc cổ kính này có uy lực lớn cỡ nào? Đó là do nó sản sinh ra, hay là bi Hư Không Đại đế rút lấy căn nguyên vũ trụ luyện hóa vào? Mọi người kinh hãi, mặc kệ là tình huống nào thì nhất định là nó có thần năng vô thượng. Mà hết thảy còn chưa phải trạng thái Đế binh chân chính sống lại, vẫn đang trong quá trình sống lại, còn chưa hoàn toàn. Ngân hà vô tận, hỗn độn sôi trào, cũng không thể hủy diệt Đồng Quan, đoàn bảo quang ngập trời nuốt hết mọi thứ, bất luận thần năng khổng lồ cỡ nào đánh vào đều sẽ bị hấp thu. -Đê thi! Người dich taneoka NhómdịchLãngKhách Chương 683: Đồng Quan hiển hóa Đe thân tp -p B* Diệp Phàm như ừải qua khổ hình năm ngựa xé xác, cả người đau nhức, hắn chỉ ^ dùng bí quyết chữ Binh kéo lên một góc Đồng Quan mà thôi, căn bản không chân 8 c hính động chạm tới, nhưng lại như tháo sạch tinh khí của hắn. H n>- Như mở ra bảo tàng Tiên Vương, một đoạn thần âm đại đạo vang lên khắp thiên địa, một đoàn ánh sáng ngập trời lượn quanh Đồng Quan. Rất nhiều người vươn dài cổ nhìn từ xa xa, rất muốn biết bên trong chôn thứ gì, mỗi người ữàn ngập kinh ngạc khó hiểu. Nhưng mà tiếp đó, rất nhiều người sinh ra lòng hoảng sợ, bị động quỳ bái, đồng loại ngã xuống như đối mặt với thần linh chí cao, hoảng loạn không yên. Ầm! Trên bầu ừời, chiếc cổ kính chìm nổi càng chân thật hơn, trước đó là hình chiếu trong hư không, còn bây giờ là hiện ra chân thật, khí thể xa xưa, buông xuống khí hỗn độn vạn trượng. Cảnh này khiển người ta hết sức sợ hãi, một mảnh trắng xóa như ngàn vạn thác nước trút từ thiên ngoại xuống đây, gần như làm tâm thần người ta dập nát, rất nhiều tu sĩ không chịu nổi run rẩy quỳ lạy. Hai kiện cổ bảo đều thể hiện dị tượng, dọa đám người run sợ, không ai không phát ra sợ hãi tận đáy lòng, phàm là nhân vật cấp giáo chủ thì đều sớm chạy đi không biết bao nhiêu dặm, phần lớn những người khác đều mềm té xuống đất, cả người run rẩy. Dù ở xa xa vô tận, các nhân vật cấp giáo chủ vẫn cảm thấy tim đập mạnh, không nhịn được hoảng sợ, càng không cần nói những người khác không thể thừa nhận nổi. - Các người có thấy không, bên trong Đồng Quan đó? Có người hỏi. - Một mảnh hỗn độn như khai thiên lập địa, căn bản không nhìn ra! Có người cả kinh nói. - Như thế, đó là thánh vật của vị Đại đế nào lưu lại ừên đời, vì sao chưa từng nghe nói tới? Mọi người cả kinh, hai kiện binh khí vô cùng khủng bố, mặc kệ cách xa cỡ nào cũng khiến bọn họ phát ra kinh sợ từ tận linh hồn, luôn muốn quỳ bái, thần phục kính sợ không thể tự chủ. Quá trình Hư Không Kính sống lại hết sức kinh người, vạn trượng hỗn độn như buông từ trên ừời trút xuống, một mảnh trắng xóa không có tận cùng, bao phủ hết thảy. Còn Đồng Quan như một mảnh vũ trụ xa xưa, nơi đó không ngừng sinh ra cùng diệt vong, ánh sáng mờ mịt, không thể nhìn thấu, giống như một mảnh đại dương căn nguyên thể giới. - Chặn đứng, Đồng Quan chặn được thể công của Hư Không Kính! - Vạn dòng thác trắng xóa lọt vào ữong quan tài, đó là... chuyện gì thế? - Nguồn gốc quan tài kia là gì? Mọi người kinh sợ, Cực Đạo cổ kính truyền ra một tia khí tức là đủ để nghiền nát Thánh chủ, nay nhiều ánh sáng hỗn độn giáng xuống như thế, ữên đời này có ai cản nổi, nhưng vẫn bị cổ quan hấp thu. Cảnh tượng này khiển người ta không thể giải thích, vượt quá ừí tưởng tượng của bọn họ, đó là binh khí Cực Đạo đáng sợ, sức người không thể nào chống nổi. Lúc này, Diệp Phàm dùng tiên ữân lấy được Long Sào hỗn độn bọc quanh thân thể, chìm vào Vạn Vật Mầu Khí đỉnh, cuối cùng giữ cho bản thân không bị hủy. Không thể không nói, vận dụng Đồng Quan cũng có sức sát thương rất lớn tới hắn. Lúc này toàn dựa vào Hư Không Kính thu hút cổ quan, tấm gương trường tồn từ xưa kia có sức sát thương cực lớn, như một vị Đại đế thức tỉnh, thần cản giết thần phật ngăn giết phật. Ở phương xa, một số đại năng hét thảm, miệng phun máu, không chịu đựng nổi thần năng có thể phá hủy vạn vật thiên địa. Ở thời cổ đại, Đại đế có thể hái bứt trăng sao, dùng Để binh Cực Đạo đánh rơi ngôi sao ữên các tinh vực, có được chiến lực không thể tưởng tượng. - A... - Tại sao lại như vậy? Ở xa xa có người hét lớn, sợ hãi cúng bái, phun máu rút lui. May mắn cổ điện thần kim Cơ gia này có trận văn, truyền tống mọi người xụi lơ ữên mặt đất đi ra, bàng không những người này đều phải thành thịt bằm, toàn bộ thành bãi máu dưới áp lực vô hình. Người dich taneoka Nhóm dịch Lãng Khách Người dich taneoka NhómdịchLãngKhách Chương 682: Đồng Quan quyết đấu Hư Không Kính Bạch Ngọc Tuyết - Chẳng lẽ lão tổ tông không được? Cơ Tử Nguyệt lẩm bẩm, thần sắc đã biến đối, còn chưa cảm ứng được loại sát khí này. Cơ gia có một vị lão tổ tông sắp qua đời, chỉ còn lại một hơi cuối cùng, trừ khi có chuyện lớn hoặc hắn triệu kiến, bằng không tuyệt đối sẽ không đánh tiếng chuông này. Nhân vật nguyên lão trọng yểu Cơ gia đi hết, chỉ còn lại một ít lão tu sĩ tu vi không quá mạnh tiếp khách, tiếp đãi mọi người. Khi mọi chuyện ừở lại bình tĩnh, ngoài đại sảnh rung động, có một người trung niên đi tới, tay cầm quạt xương trắng, mặc áo tang, đầu buộc vải trắng, một thân đồ tang đi vào cửa chính. - Thánh thể ra đây, dâng đầu ngươi lên! Sát ý như đao lạnh thấu xương, ở sau lưng người này còn có một đám người, nam nừ già trẻ đều có, một mảnh đông nghịt ngùn ngụt sát khí. Nhìn từ trang phục thì đều là người Cơ gia, hơn nữa còn là trực hệ, thân phận không tầm thường. Cơ Tử Nguyệt biển sắc, nàng lập tức hiểu được, nói: - Tiểu Diệp Tử mau chạy đi! Tiếp đó, nàng duyên dáng bước lên, thần sắc thành khiết như nừ thần mặt trăng, lưu chuyển hào quang mơ hồ chặn trước cửa đại sảnh, nói: 1 Các ngươi muốn làm gì? - Tử Nguyệt tránh ra, ta muốn tru diệt tên ác tặc này, báo thù cho tổ cô cô của ngươi! Người trung niên kia sắc mặt âm trầm. Người cầm đầu là con trưởng của Cơ Huệ, nhừng người còn lại đều có quan hệ huyết thống, hiển nhiên là có mưu tính trước. Đám người Thánh chủ Cơ gia vừa rời đi, liền có người muốn tới giết Diệp Phàm. Càng là thế gia xa xưa hùng mạnh, đấu tranh quyền lợi càng kịch liệt, Cơ gia cũng không ngoại lệ, cũng chia thành mấy phái, nói cặn kẽ thỉ rất phức tạp. Năm đó ngay cả Cơ Tử Nguyệt cũng thiếu chút bị người trong gia tộc giết, hơn nữa chủ mưu còn là đường tỷ Cơ Bích Nguyệt. - Đây không phải quyết định của gia chủ, các ngươi làm vậy là xúc phạm gia quy. Cơ Tử Nguyệt ngăn cản. - Tử Nguyệt, đây là ý chí của gia tộc, mau lui ra, hôm nay Thánh thể phải chết! Thần sắc người trung niên rất đáng sợ. Xoạt! Trên bầu ừời hiện lên một đoàn thánh quang, đó là Hư Không cổ Kính đang chìm nổi, có người thúc đẩy một đoàn đế uy Cực Đạo, hạ quyết tâm muốn loại trừ Diệp Phàm. Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ5 mọi chuyện quá đột nhiên, thật sự là quyết định toàn tộc hay sao? Một thế gia Hoang cổ hùng mạnh, nếu lấy ra Đế binh Cực Đạo, trên dưới toàn tộc muốn giết một người, trừ khi người này siêu thoát thế gian, trờ thành Thánh nhân, bàng không muốn trốn cũng không được. - Cái này.... Cơ gia lại lựa chọn bóp chết Thánh thể! 1 Đúng là quá đột nhiên mà. Mọi người ồ lên, chuyện như thể lại xảy ra, nằm ngoài dự đoán của mọi người. - Ta không tránh, đây là các ngươi tự ý làm việc, không sợ gia chủ giáng tội hay sao? Cơ Tử Nguyệt thanh thúy nói, nghe như ngọc châu reo vang. - Đây là ý chí của gia tộc, Tử Nguyệt tránh ra, chớ để bị thương. Thần sắc người trung niên lạnh lẽo. Trong đại sảnh lộn xộn, mọi người lui ra sau, đế uy Cực Đạo giáng xuống thì không ai cản nổi. Đến lúc này mọi người đều biết được, Cơ gia có một phe phái mạnh mẽ muốn trừ khử Diệp Phàm, ngay cả Thánh chủ cũng đã bị điều đi, đủ thấy thực lực của bọn họ. - Cái gọi là Thánh thể, trước khi đại thành thì không là gì cả, giết thì giết mà thôi! Một vị nguyên lão Cơ gia lên tiếng, giọng rét run truyền từ trên cao xuống. Tiếp đó, Cơ gia bát tổ là người đầu tiên bước xuống, ừeo ý cười lạnh lẽo, chắp tay sau lưng đứng trên đài cao nhìn xuống Diệp Phàm, nói: - Giết hậu nhân của ta, giương oai ở Cơ tộc, ngươi coi nơi này là chô nào. Không nói ngươi còn chưa đại thành, dù là đại thành thì vào Cơ gia cũng khó ra ngoài, không có kẻ nào sống sót dưới Hư Không cổ Kính được. Diệp Phàm thở dài một hơi, chắn Đồng Quan trước người, bây giờ nói gì cũng vô ích, chi có cản trở uy lực Đê binh. - Ta không cho các người làm như vậy! Cơ Tử Nguyệt lui ra sau, che trước người Diệp Phàm, hai tay mở rộng nhìn thánh quang trong hư không, một chiếc kính cổ đang ẩn hiện. - Cơ gia lão bát, ngươi làm vậy không khỏi quá không nói lý lẽ rồi chứ! Xích Long lão đạo lên tiếng, sắc mặt nặng nề. Âm! Hầu tử chống ô kim côn xuống đất, khiển cho cổ điện rung lên, nói: Chương 686: Chín con rồng kéo quan tài lẩn nừa bay đi. -P , 3 -Cấm địa thái cổ binh tĩnh mấy chục tới trên trăm vạn năm, binh thường lặng ¿Ệ ngắt như tờ, mọi th anh âm câu tịch, căn bản không phát ra âm th anh gỉ nhưng hôm 'g nay lại xuất hiện một loại dao động khủng bố, như thần linh thức giấc, khiến cả ^ khu vực này rung chuyển. >< ò>- Ở ngoại giới, bên cạnh cấm địa thái cổ, đám người Diệp Phàm rõ ràng cảm ứng được. Những người đuổi tới phía sau cũng không kìm nổi kinh hãi, bị ảp chế phải hạ xuống khỏi trời cao. Ở chô sâu trong cấm địa, dưới vực sâu vô tận, đích xác có thân ảnh muôn đi ra, vừa lộ ra một bộ phận nhưng lại chìm xuống, không ít người đều thoáng hiện lên vẻ sợ hãi. Có nhãn vật cấp già đời tu th ành Thiên Nhãn, dùng đại pháp lực vô thượng lạc ấn những gì nhìn thấy được vào hư không, để mọi người đều được nhận ra. Chỉn long thi khổng lồ cả người lóe ra ô quang, vảy rồng dày đặc, như chỉn bức tường th àĩìh hằng sắt thép, kéo theo một Đồng Quan thật lớn, lẳng lặng treo trên cổ vực thái cổ. 1 Trời ạ, đó là chín con Chân Long sao?! Có loại này thật không? Những người tới đây đều nhìn trân trối, gần như không thốt nên lời. 1 Cái này. I Ị Thật khó tin, ta không phải đang mơ chứ!? 1 Rồng ư?! Đó chỉnh là rồng trong truyền thuyết, thoạt nhìn không giông giao mẩy, trên đời này có loài này sao?! Mọi người gần như nhìn không chớp mat, cấm địa thái cỗ sôi trào. Phàm là những ai tới đều hả hốc mồm miệng, ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ có thể hít sâu một hơi khỉ lạnh. Điều này cũng khó trách, vì từ xưa tới nay đều chỉ nghe tới mà chưa từng được nhin thấy, như có chỉn tiên linh đang ở ngay trước mặt. Nó có tinh không thực, vượt qua lê thường khiến người ta khó có the tin được, ngoại trừ rung động ra thì không còn cảm xúc nào nữa. Có người thậm chỉ kích động tới run rẩy. - Ta ngất mất, không ngờ được nhìn thấy chín con rồng a!? Khi mọi người dần bĩnh tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ việc vừa chứng kiên, thấy như không thực tế. 1 Kỳ thật, không nhất định là Chân Long, có lẽ là chín con Giao Long, vì tu luyện tới cảnh giới cực kỳ cao thâm chi nên xấp xỉ như Chân Long! Một nhân vật già đời nói ra phán đoán hợp lý. 1 Chắc đúng thế! Có lẽ là chín con Giao Long vô cùng cường đại! Mọi người sau khi cân nhắc cũng cho rằng thế là đúng. Xích Long đạo nhân ờ cách đó không xa, ánh mat nhấp nhảy, có hãi đạo ánh sáng màu đỏ bắn ra, nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong cấm địa, dường như vô cùng kỉch động. rA I I ■ I ■ _ ..4 £ Hăn là Giao Long tộc, nhỉn thây cao thủ vô thượng của tộc mình tự nhiên phát T 7 ra sự rung động vô cùng. Nếu không phải đó là cấm địa sinh mệnh thì hẳn chắc đã ^ 2 sớm lao vào. L| 3 I ỉ X Có người thấy Xỉch Long đạo nhân ở đây lập tức thỉnh giáo, trong đó gồm cả ự 8 mẩy vị Thánh chủ, bọn họ rẩt muổn biết được đáp án thật, bằng không kiếp này a: X khó yên được. § I Bần đạo cũng không quá xác định nhưng chắc chắn rằng dù là Giao Long thì w (j. tối thiểu cùng cấp bậc với Thánlì nhân viễn cổ, bằng không tuyệt không thể có 3 t i cảnh tượng này được. ¿J Lời của Xích Long đạo nhân vừa ra lập tức khiển mọi người nơi này kiũh hãi, ồn ào nghi luận. Dù đà có tâm lý chuẩn bị nhưng vân cảm thấy đặc biệt rung động. Giao Long đạt tới cấp Thánh nhân, lại có chín con, quả thật giống như than thoại hoang đường, khiến người ta hận không tự tát mình một cái xem có phải đang nằm mộng hay không?! Đương thời chi có hai vị Thánlì nhân., một là Đấu Chiến Thắng Phật trên Tu Di Sơn, người còn lại c hính là Phong Lào Tử của Đông Hoan g , mà nay cùng lúc không ngờ xuất hiện tới chín vị!? I Chúng đã sớm chát đi trong năm tháng vô tận, sinh cơ đều sớm tuyệt diệt, hẳn là thi thể có từ trước thời hoang cỗ! Một vị già đời nói. Trong lòng mọi người buông lỏng, chín Thánh nhân còn sống đủ hù chết người, cùng chỉ có ở thời thượng cỗ mới có thể sinh ra được cùng lúc chín vị Thánh nhân. Tuy nhiên, mọi người sau khi n ghĩ lại vân có chút kinh sợ. Ở thời địa huy hoàng nhất ngày xưa, cùng thời quả thật có thể xuất hiện cùng lúc chín vị Thánh nhân nhưng bọn họ không thể đều là cùng một tộc mà có của Yêu tộc, có của Nhân tộc. Nhưng mà, lúc này đây lại có chín con Giao Long, cùng của một tộc! Điều này thật quá kinh người, gần như là chuyện không the! 1 The giới của chúng ta chưa từng xuất hiện c ánh tượng như vậy! Tất cả các chửng tộc Thiên Bằng tộc, Giao Long tộc, Thần Viên tộc, cổ Hoàng tộc, Nhân tộc. 11 cũng có thể có quá chín vị Thánh nhân cùng lúc xuất hiện, nhưng của cùng một tộc thỉ khẳng định không the! Thánh chủ Phong tộc khang định nói. Hắn vô cùng hiểu biết những sự tình ở thời thái cỗ, những điển tàng trong các Thánh địa cũng có ghi lại tỉ mỉ. I Nói như vậy, đây không phải là Giao Long thế giới chúng ta?! 1 Các ngươi xem Đồng Quan kia. Ị Ị Mài tới lúc này, mọi người lại chú ý tới Đồng Quan kia, vừa rồi chín con rồng thật sự khiến người ta phải sợ hãi. 1 Đồng Quan nhỏ kia bay vào trong quách lớn, nói như vậy, chín con rồi này chuyên kéo quan tài?! Trong lòng mọi người như một ngọn núi sụp đổ! Điều này khiến người ta sợ Mi, tới giờ còn chưa từng nghe nói có sự phô trương nào thái quá như vậy! 1 Hóa ra là tiểu quan trong cự quách, khó trách có thể đối kháng được Hư Không Kính ! 1 Đúng rồi, nếu là thi thể thỉ trong quan tài kia nhất định là mộtm Đại đế viên cổ, như vậy mới có thể được chín con rồng kéo quan tài! Mọi người nhìn quan tài được chín con rồng kéo mà trong lòngpợ hãi, không Chương 687: Tiến vào tinh không cổ lộ. tô Những lời này cùng ũhừng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tươi cười, Cơ Tử Nguyệt mim cười rơi lệ khiến lòng người chua xót. -o o Ớ sâu trong lòng Diệp Phàm âm thầm giật mììih nhưng hắn không có lựa chọn 'q,. nào khác. Hắn nếu từ bỏ lần này, chỉ sợ tương lai cũng không còn cơ hội nào nừa. Tuy nhiên lần này sẽ phải chia tay không ít người, là một loại bất đắc dĩ. Thế giới này chính là công bằng như vậy, khi ngươi có được thứ này, nhất định sẽ mất đi cơ hội có được một thứ khác. Diệp Phàm xoay người, không quay đầu lại, từng bước từng bước tiến về phía trước. Hắn nghe được thanh âm nước mắt rơi xuống nhưng cuối cùng vân không dừng lại. - Tiểu Diệp Tử, ngươi muốn đi đâu? Đám người Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên hỏi. - Hắc ca các ngươi bảo trọng, ta phải đi xa, cố hương của ta ở bên kia tinh không, kiếp này có thể gặp được các ngươi đúng là thu hoạch lớn nhất của ta! Diệp Phàm đi tới, nhìn Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên, Liêu Khấu, Khương Hoài Nhân, dùng sức vẫy tay. E Vì sao? Hầu tử khó hiểu. - Hầu ca, ngươi thân là con cháu nói dõi duy nhất của Thánh Hoàng Đấu Chien, có địa vị vô thượng. Tương lai, sinh linh thái cổ chắc chắn xuất thể, tai nạn và rắc rối hoành hành thiên hạ, hy vọng ngươi có thể chiếu cố đôi chút cho nhừng người này. Mong tương lai ngươi chứng đạo thành hoàng! Diệp Phàm chân thành nói. - Ngươi yên tâm, ngày nào ta còn ở đây, không ai dám gây bất lợi cho bọn họ! Hầu tử rất rồ ràng và khí phách. Hắc Hoàng nói: - Tiểu tử ngươi điên rồi! Thật sự phải đi sao?! Ngươi dám ngồi lên quan tài do chín con rồng kéo sao?! Dù là Thánh nhân viên cổ cũng không dám tùy ý đi như vậy! - Hắc Hoàng, về sau phải sống cho tốt! Làm ngươi phải chân thật chút, đừng để ta ở tinh vực xa xôi mà biết được ngươi hôn đãn và không đáng tin như thế nào! - *&A%$, tiểu tử ngươi... Đối với người khác là chúc phúc, là khích lệ, là nhớ 5 mong, tới ta lại quở trách là sao?! 8 Ç Đại hắc cẩu nhe răng, không hề tỏ ra vui vẻ. T p - Bởi vì ngươi không giông bình thường, ta cũng chỉ có thê nói với ngươi như Lị g vậy! ? X Diệp Phàm than nhẹ. W ỎẰ $ - Ta làm việc thì ngưoi yên tâm đi! *7 Đại hắc cẩu khoác lác, sau đó lại nói: n 1 Đúng rồi, ngươi thật sự tới từ một nơi tinh khôngkhác sao?! Vượt qua tinh 3 Ỷ vực vô cùng nguy hiềm, vẫn không nên lấy mạng mình ra chơi đùa là tốt nhất! 2 I Hãy sống cho tốt, hãy nuôi cô bé lớn lên, chiếu cố nó thật tốt! Diệp Phàm dặn dò, sau đó xoa xoa đẩu cô bé. I Đại ca ca, ta không cho ca đi! Cô bé đã sớm đò hoe hai mắt, bắt lấy ống quần Diệp Phàm, ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhấn đầy lệ nhìn lên, bộ dáng vô cùng tội nghiệp. I Ngoan nào, sau này đại ca ca sẽ tới tìm ngươi! Diệp Phàm muốn cô bé buông tay ra. I về sau là bao lâu?! Đứa nhỏ dự cảm được lần chia tay này có thể là vmh biệt, khóc rống lên, ôm lấy chân Diệp Phàm mà không chịu buông ra. 1 Hắc Hoàng, về sau phải chú ý một chút, đừng để nó chịu ủy khuất đó! Diệp Phàm khẽ huơ tay, một đạo ánh sáng bay ra, cô bé liền bay tới lưng Hắc Hoàng. Rồi sau đó, hắn nhanh chóng đi ra, không hề quay đầu lại, vọt sâu vào trong cấm địa thái cổ. Cô bé thương tâm vô cùng, gục đầu khóc lớn. 1 Diệp tử... Bàng Bác hô lớn. I Các ngươi bảo trọng! Diệp Phàm lớn tiếng nói. I Diệp Phàm... Đám người Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên, Hầu tử kinh hãi vô cùng, vừa bên cạnh một người tới từ nơi tinh không khác, mà nay đã phải lìa xa. I Tiểu Diệp Tử... Cơ Tử Nguyệt gọi khẽ, trên mặt hiện ra hai hàng nước mắt, hiện lên vẻ tươi cười, nhẹ nhàng vây tay. Diệp Phàm dừng lại chốc lát. Hắn đi vào thế giới này mười năm, từng cảnh từng cảnh tượng ngày xưa hiện lên trước mắt hắn. Hắn thật sự không đành lòng, không nỡ cứ thế này mà rời đi. Ầm! Xa xa, ở sâu trong cấm địa thái cổ truyền ra một tiếng nổ lớn, Ngũ sắc Te Đàn lóe ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, phù văn càng lúc càng chói sáng, bát quái đồ được tạo ra càng lúc càng rõ ràng. Nhóm dịch Lãng Khách Chương 685: Khai quan dị động r , r ^ Cơ gia, một thế lực truyền thừa bất diệt, do một Đại đế Nhân tộc tự tay khai ¡ịỆ sáng, từ xưa tới nay cường thị vô cùng, không ai dám gây chuyện. o H Mà nay một tiếng chuông vang lên khiến toàn gia này chấn động. Danh xưng 'nt- cổ xưa vang vọng ũhân tộc Vô Thủy Chung mang tới cho người ta áp lực vô cùng. Mọi người đều không rõ, Vô Thủy Chung không phải ở trong cổ Hoàng Sơn sao?! Giờ này nó vang lên ở Nam Vực khiến ai ai cũng phải biến sắc, trong lòng kỉnh hãi. I Hôn độn vị phân thiên địa loạn Mang mang miểu miểu vô nhân kiến Tự tòng vô thủy phá hồng mông Khai ích tòng tư th anh trọc biện Từ bên ngoài Cơ gia truyền ra thanh âm của một lão nhân, lời lẽ cổ xưa, như từ thòi thái cổ truyền lại. Cùng lúc này, Vô Thủy Chung lại vang lên một tiếng lớn, lần này đinh tai nhức óc, như thiên âm đại đạo, chấn nhiếp tâm phách, mêng mông cuồn cuộn ập tới. Mọi người giật mình - Chẳng lẽ có một vị thế ngoại cao nhân tới đây. Hấn rốt cục có lai lịch như thế nào? Là nhầm vào Cơ gia mà tới?! I Ta là đại truyền nhân của Vô Thủy Đại đế, nay nghe được có Th ánh thể nơi này, đặc biệt tới gặp mặt! Thanh âm già nua này rất lớn, như tiếng chuông tiếng trống, vang vọng rất xa. Rất nhiều người hiện ra vẻ sợ hãi. Đại truyền nhân của Vô Thủy Đại đế?! Thân phận người này cũng thật dọa người. Vô Thủy Kiũh có người kế thừa, dù thật hay giả cũng khiến người ta sợ hãi. I Thương hải thàn trần kỷ vạn thu Đạo hóa hoàng phát trường sinh sầu Nhất mộng tiện thị sổ thiên tái Tiên lộ khi khu hà xử du! Ở bên ngoài sơn môn Cơ gia lại truyền tới một tiếng niệm như kinh phật. Mọi người rất giật mình - Đây quả thật là một cao ũhân khó lường, bằng không không có được ý c ánh và tâm phách như vậy. Trong lòng rất ũhiều người toàn ngập kinh thán. - Người tới hiểu được trận văn Đại đế, bằng không âm ba không thể đột phá cổ trận Cơ tộc ta! Thánh chủ Cơ gia trầm giọng nói. Mọi người nghe hắn nói vậy càng thêm vô cùng kinh ngạc, gần như xác nhận đây là một cao nhân thế ngoại, chiếm được kế thừa của Vô Thủy Đại đế. - Đi, đi ra ngoài nhìn một chút. 5 Một lão già đời lên tiếng. Ặ * ễ ẸỈ Bên ngoài cung điện, mây mù cuồn cuộn, lớp này gối lên lóp khác. Đây là một ^ 5 mảnh thần đảo lơ lửng giữa hư không, trồng đầy cây cối, dược thảo, toàn ngaoạ _Ị linh cầm bay múa, như chốn tiên cảnh. 3 ^ Mọi người đều bay ra, muốn gặp mặt nhân vật thế ngoại cao nhân này. Cả đám i X bay tới son môn. je Xa xa, trên mặt đất lóe lên các loại chung văn, một mảnh cổ trận thật lớn, ngăn ¿3 <Ầ_ cản sơn môn Cơ gia. Điểu này khiến rất nhiều người vô cùng kinh hãi, xem ra 5 người tới không có thiện ý. ^ I Không biết là vị tiền bối cao nhân nào giá lâm?! Vì sao ngăn chặn đường ra của Cơ gia ta?! Một vị nguyên lão lên tiếng. 1 Cao nhân thì không dám nhận, ta nghe nói có người làm khó Thánh thể cho nên tới đây một chuyến. Thanh âm già nua này vang lên, cùng lúc đó, một tiếng chuông chấn động thiên cổ vang lên, phía trước nổi lên hào quang xông tận trời. Nơi đây là một mảnh rực rỡ, mọi người căn bản không thể nhìn thấu, một lão già đời Cơ gia liếc mắt liền ũhận ra đó là một góc trận văn Đại đế, sâu không lường được. Nhừng người khác đều vô cùng kinh hãi. Người tới xuất đầu vì Diệp Phàm, không tiếc quấy động cạn qua, mạo phạm một thế gia thái cổ. I Lại có cao nhân như vậy xuất đầu vì Diệp Phàm! I Một cường giả thế ngoại không ngờ đến đây là vì Thánh thể! Rất nhiều người cảm thấy căng thẳng trong lòng, âm thầm may mắn vì không ra tay với Diệp Phàm. I Th ánh thể ở đâu, ta muốn thu hẳn làm đồ đệ, truyền thụ Vô Thủy Kinh! Ta chấn nhập rời khỏi bến mơ, chứng đạo của ta! Th anh âm già nua rất chậm rãi. Kế thừa Vô Thủy!? Rất nhiều người hít sâu một hơi khí lạnh! Đây là loại đại tiên duyên cỡ nào, muốn tặng cho Thánh thể, khiến không ít người đỏ cả mắt! I Tiền bối, chúng ta vân chưa làm khó cho Th ánh thể, hẳn ở nơi này! Một lão tu sĩ Cơ gia lên tiếng. Mà lúc này, Thánh chủ Cơ gia lại nhíu mày, cảm giác có chút gì đó không thích hợp. Diệp Phàm lưng đeo Đồng Quan đi ra, hẳn mơ hồ đoán được một chút, vận chuyển Thần Nhãn nhìn về phía trước, muốn nhận ra chân tướng. I Đại ca ca không sao cả! Đột nhiên, một thanh âm non nớt mơ hồ vang lên. I Hừ, không được lên tiếng, ta vận dụng thần trận, có thể khiến âm thanh khuếch đại vô cùng. Một th anh âm đáng khinh khác vang lên, không hề có bộ dáng thế ngoại cao Tìhâĩi gì cả, cũng không còn già nua nừa. !■*&''% Nhừng người nơi này đều Tìhậĩi ra đó là một kẻ giả làm cao ũhằn thế ngoại. Chương 690: Thiên Thủ Thần Ma CỌ 1 ' Thuyên cổ đồng đỏ ảm đạm không ánh sáng đầy vết rỉ sét, rách nát cổ xưa. Chính giữa khoang thuyền ngang dọc ba bốn mươi khối Thần Nguyên, tất cả đều ệ, hao hết thần tinh. 'o>. - Vương của thái cổ đều chết hết sao? Trong lòng Diệp Phàm phập phồng. Môi một vị Vương của thái cổ đều là pháp lực vô biên, hô gió gọi mưa, không gì không làm được. Một kiện binh khí của bọn họ đều có thể kinh sợ thế gian. Không đạt tới cảnh giới Thánh nhân viên cổ căn bản không thể tranh hùng cùng Vương của thái cổ. Nêu trong đống Thần Nguyên này phong ấn vài chục kiện cổ binh, chi nghĩ không thôi đã dọa người. Diệp Phàm cẩn thận quan sát, sinh linh trong Thần Nguyên khác nhau rất nhiều, có cái đầu rồng, có cái chín con mắt, còn có như một con Thần Hoàng, cũng có thứ không khác gì Nhân tộc... Bọn họ đều có khí thế dọa người, tuy rằng vân không nhúc nhích, sinh mệnh tinh nguyên khô cạn nhưng là loại thần vận vua dù chết vân còn uy vân đáng sợ vô cùng. Ngoài ra, tuy ràng bọn họ dáng người không giống nhau nhưng lại có một điểm chung đó chính là khô kiệt, đều như củi khô da bọc xương tinh khí hao hết mà đều vô cùng giả cả, da thịt nhíu lại không thành hình dạng, giống như lão quỷ sống mấy đời không đứt hơi, cực kỳ âm trầm lạnh lẽo. - Mỗi một vị Vương không chỉ hao hết hai ba phương Nguyên, còn tiêu hao tới nông nôi đèn hết dầu. Bọn họ đã ừải qua bao lâu? Diệp Phàm khó hiểu, ngay cả là Vương của thái cổ trải qua mấy chục thậm chí trên trăm vạn năm nhưng cũng không đến mức hao hết khối Thần Nguyên. Chẳng lẽ niên đại những cổ vương này sinh sống càng xa xôi? Vừa nghĩ tới như vậy quả thật có chút khiến người ta sợ hãi, bắt nguồn sinh mệnh rốt cục xa xưa cỡ nào? Tuy nhiên Diệp Phàm cũng nghĩ tới một loại khả năng khác. Lừ hành trong tinh vực cực kỳ nguy hiểm, có một số cổ tinh thần bí khó lường, cướp đoạt năng lượng. Có lẽ đám cổ vương này trải qua một số nơi đáng sợ, hao hết khối Thần Nguyên cũng không chừng, rồi sau đó không còn thần tinh tự nhiên già cả mà chết. Nhiều cổ vương như vậy, cường giả cả một con thuyền, đây khẳng định là thời kỳ bộ tộc thái cổ huy hoàng nhất xảy ra một số biển cố mà tọa hóa cùng một chô. - Đúnậ rồi. Lữ hành trong vũ trụ là phải tiêu hao năng lượng, trên người ta có một ít khôi Thần Nguyên, một khi hao hết ta cũng sẽ nối gót bọn họ. Diệp Phàm tinh táo lại. Vũ trụ cô quạnh, ngoài tối đen và lạnh lùng ra cái gi cũng không có, ngay cả hô hấp đều không thể. Nếu không phải có khối Nguyên, chi có thể tiêu hao tinh khí bản thân, sớm muộn sẽ hao hết. Ở trong vũ trụ, chi có khi đến gần một số nệôi sao lớn mới có thể bắt được tinh khí, nhưng phần lớn thời gian đều trong bóng toi, chi có thể tiêu hao. Trên thế gian này cũng chi có đạt tới cảnh giới Thánh nhân mới có thể trong vũ trụ tĩnh mịch này manh mề rút lấy lực căn nguyên của vũ trụ đề sử dụng. Đây cũng là nguyên nhân căn bản chi có Thánh nhân viên cổ mới có thể đi lại trong tinh vực. Năng lượng trôi nổi trong vũ trụ người bình thường căn bản không thể cảm thụ được càng không nói đến sử dụng, không có một chút khả năng nào. - Thần Nguyên trên người ta chi có thể duy trì ta lừ hành rất nhiều năm, trước mắt ngược lại không cần lo lắng. Diệp Phàm Tìhìĩì chàm chàm nhừng khối Thần Nguyên này trầm tư rất lâu, rồi sau đó muốn thử phá vỡ một khối, cắt ra thi thể cổ vương cùng binh khí của bọn họ. Bất kỳ một kiện bảo bối nào trên người ũhừng người này đều là nghịch thiên, tụ tập ở cùng một chô nhiều như vậy. Rắc! Một tiếng vang nhỏ truyền đến, hắn cắt ra một khe hở trên khối Thẩn Nguyên có phong sinh linh cổ thân người đầu rồng tổ. Cũng không phải tất cả Vương của thái cổ đều nhất định tiến hóa giong y hệt nhân loại. Có một số bảo thủ sẽ giữ lại đặc trưng đặc biệt. Cô thi thể này đặc biệt nặng nề, khối Thần Nguyên rất khó di chuyển. Đây chính là Vương của thái cổ, một cái móng tay đều nặng hơn cả núi lớn. Khối Thần Nguyên mới vỡ ra một khe hở liền chảy ra một cô khí cơ khiến người ta kinh sợ. Mặc dù đầu rồng tổ này đã khô kiệt nhưng vân khiến người kinh sợ, cơ thể như muốn nứt ra. Diệp Phàm chủ yếu nhìn trúng đôi sừng rồng. Neu có thể lấy xuống đầy đủ, tuyệt đối có thể tế luyện thành một đôi thánh vật, nhìn bộ dạng căn bản không mục nát bởi năm tháng, bởi vì khí tức bức người giống như lười đao. Rắc! Đột nhiên lại một tiếng nứt vang lên, thần sắc Diệp Phàm cứng đờ, hắn cũng không xuống tay tiếp tục cắt Nguyên, tự động phát ra thanh âm? Nhóm địch "Lãng Khách" Ngườidịch: virgo huyenao Chương 688: Vũ trụ cô quanh ro “T Câm địa thái cô xưa nay là một ừong bảy đại câm địa sinh mệnh, muôn sông ^ dừng lại, tiến vào chắc chết. ■S o H Lúc này, mọi người bên cạnh cấm địa đều như hóa đá, sau đó lại ồ lên một oL mảnh bàn tán rầm rì. Một người cứ thế biến mất khỏi cõi đời, đi tới vực ngoại, tiến vào tinh vực cổ xưa. Một ít ghi chép của các Thánh địa có ghi lại rằng Ngũ sắc Tế Đàn có thế khiến người ta vượt qua tinh không, xuyên qua một khoảng cách vô cùng xa xôi. Cũng không biết ứải qua bao lâu, sớm không có người đi ra như vậy, không thể xây dựng loại tế đàn này, càng không có người có thế khởi động, mà nay lại có một người cứ vậy mà đi. - Tiểu Diệp Tử... Trong mảnh ồn ào này có xen lân những tiếng khóc, nhanh âm thanh không nỡ... Diệp Phàm cứ thế biến mất, cưỡi một Đồng Quan cổ xưa mà đi, khiến những tu sĩ ngoài cấm địa như ngây dại. Đây là một sự kiện vô cùng rung động. Sau khi chín con rồng kéo quan tài biến mất, Ngũ sắc Tế Đàn cũng không rơi xuống, vẫn huyền phù nơi đó, phát ra quang hoa chói mắt, lạc ấn hư không vô tận. Phía trên, bát quái đồ thật lớn cũng không tán loạn, ngược lại rung chuyến càng kịch liệt, ánh sáng kim loại lưu động, như được đúc từ kim loại mà thành. Lúc này, phía sau bát quái đồ này, trong tinh không cổ lộ u ám, chín con rồng kéo quan tài cố định nơi đó, huyền phù giữa hư không nhưng không ai có thế nhìn thấy. Giờ phút này, Diệp Phàm đổ mồ hôi đầy người, hai tay không ngừng huy động, cánh cửa thái cực bát quái tạo thành từ phù văn, các loại văn lạc theo hai tay hẳn mà biến hóa. Hắn đang dùng phương pháp Hắc Hoàng truyền thụ để thay đổi tọa độ không gian, muốn điều c hỉnh phương vị, chuyển phương hướng về Huỳnh Hoặc cổ Tinh. Diệp Phàm không biết tọa độ của Huỳnh Hoặc cổ Tinh nhưng theo lạc ấn Hắc Hoàng đánh vào hẳn thì đó c hinh là hoàn toàn thay đổi, nghịch chuyến lại phương hướng vốn có. I Trạm tiếp theo có lẽ là Tử Vi cổ Tinh, có lẽ là một nguyên địa sinh mệnh cổ xưa khác mà ta chỉ phải dùng cấm pháp nghịch chuyến phương vị, coi như là bước trên đường về, đi tới Huỳnh Hoặc! Diệp Phàm rất nhanh cải biến tám quẻ phù sau cánh cửa tinh không, khiến chúng lóe ra, lập tức cổ định được cổ quan, sau đó hẳn làm một loạt động tác, thành công nghịch hướng. Ầm! Một tiếng nổ lán vang lên, thái cực môn trong bát quái đồ mở rộng, chín con rồng kéo cổ quan sắp sửa nghịch chuyến. -Đó là... Bên ngoài cấm địa, mọi người đều trố mắt nhìn trân trối, thấy được một hình ảnh khó tin. Chín long thi và quan tài cực lớn lại trốn rỗng xuất hiện. I Chẳng lẽ vượt qua tinh vực thất bại rồi sao?! I Cổ lộ biến mất rồi, long thi và quan tài lại xuất hiện?! Mọi người đều thấy rất khó hiểu, n ghĩ rang lần xuyên qua này đã thất bại, cả long thi và cổ quan đều bị phản hồi lại thế giới này. Nhưng mà bọn họ còn chưa hết kinh hãi thì Đồng Quan và long thi bắt đầu rút lui, bắt đầu c hìm sâu vào một hướng khác, cổ quan ở phía trước, long thi ở phía sau, phát sinh nghịch chuyển, tiến vào một tinh không cổ lộ. I Thành công! Bổn hoàng quả nhiên là một thiên tài, điều phỏng đoán đã trở thành sự thật! Phán đoán của ta đã c hinh xác! Đại hẳc cẩu kêu lên. I Con chó chết ngươi quả nhiên không đáng tin cậy, tin theo ngươi thì đúng là heo nái cũng biết trèo cây! Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng dám dùng Tiểu Diệp Tử làm thí nghiệm! Thật muốn lột da ngươi ra! Bàng Bác bóp lấy hẳn. Lần này, Đồng Quan thật sự lao đi, c hìm vào trong một cổ lộ khác, sắp sửa biến mất không thấy. Đột nhiên, một tiếng phượng hót từ xa truyền tới, một nữ nhân nhanh chóng bay tới bên cạnh cấm địa thái cổ. Trên thiên linh cái nó lao ra một đạo kim quang vạn trượng, lập tức c hìm sâu vào trong cấm địa sinh mệnh. -Lý Tiểu Mạn! Bàng Bác cả kinh. Thân thể Lý Tiểu Mạn run rẩy, đạo kim quang kia sau khi bán ra, thân thể nàng khẽ lay động, dường như tiêu hao rất lớn. Kim quang hừng hực như một thần l inh, như một hung thú thái cổ, vũ động càn khôn, tiến nhập vào phía vực sâu, nhằm vào chín con rồng và cổ quan. Nhóm dịch Lãng Khách Matrixl612 Nhóm dịch Lãng Khách Matrix 1612 Chương 689: Chiến thuyền thái cổ tợ -p S- Một con tàu không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, ảm đạm vô quang, tú lịỆ tích loang lổ, ngang dọc phía trước đang áp tới, sắp sửa va vào nhau. ọ Õ Nhưng là ừong đó truyền ra một tia dao động rất giống khí tức sinh mệnh. Điều n>- này khiển Diệp Phàm khá giật mình. ít nhất đã tồn tại mười mấy vạn năm mà không ngờ còn có thứ còn sống! Hắn tế ra Vạn Vật Mầu Khí Đỉnh, huyền phù trên đầu, buông xuống vạn đạo Vạn Vật Mầu Khí, bao phủ hắn kín mít, sau đó cầm lấy hắc hồ lô, trịnh trọng đối mặt. Chín con rồng vẫn không làm ra phản ứng gì, quách Đồng Quan thật lớn vẫn phiêu tới, yên tĩnh vô thanh, không hề có biến hóa. Phía trước hắc ám và lạnh lẽ, cổ thuyền tím vàng rốt cục tới gần. Dùng mắt thường hắn đã nhìn thấy được những dấu vết giao chiến cổ xưa. Ngày xưa, cuộc chiến kia nhất định phát sinh ữong tinh vực, ít nhất cũng có nhân vật cấp Thánh nhân viễn cổ tham chiến, bàng không không thể đi sâu vào vũ trụ được. Diệp Phàm có chút kích động. Một cổ thuyền như vậy thì chủ nhân của nó nhất định vô cùng cường đại mà không ngờ bị đánh ra cái dạng này, không chừng có bí mật khôn cùng. - Sắp qua rồi mà lũ dao động vẫn như cũ, ta rốt cục có nên đi vào nhìn một chút. Cũng chưa có nguy hiểm phát sinh, mà lũ dao động kia cũng không quá mãnh liệt, khiển lòng hắn trở nên không yên, rất muốn tìm hiểu tột cùng là gì. Trong vòm ừời mờ mịt, mênh mông vô ngần, hắn cứ vậy mà vượt qua thì rất khó tiếp xúc được văn minh sinh mệnh nào. Trong vũ trụ hắc ám, có thể thấy được một chiến thuyền như vậy đúng là một loại kỳ tích. - Mười mấy vạn năm., không nhất thiết là có thứ gì còn sống, cũng không biết thứ gì có dao động sinh mệnh... Diệp Phàm suy nghĩ, cảm thấy được khả năng có sinh mệnh quá bé nhỏ. Chiếc cổ thuyền này rất đáng giá thăm dù, rất có thể là một thần tàng. Liên quan tới Thánh nhân viễn cổ, dù là thứ gỉ cũng vô giá. Khoảnh khắc sắp lướt qua nhau, Diệp Phàm ra tay, ữong lòng bàn tay bắn ra một dải lụa, nối liền với chiền thuyền cổ xưa này, khiến nó đồng hành với long thi và Đồng Quan. vẫn không có phản ứng gì như cũ, chiến thuyền không phát ra thanh âm gì, không có kêu gọi, không có gợn sóng, không khí ừầm lặng. Diệp Phàm không lập tức tiến lên mà đợi rất lâu, thân tàu và Đồng Quan đồng hành song song, không biết là ai thay đổi quỹ tích của hai, trong vũ trụ hắc ám này căn bản không có cảm giác phương vị. Quan sát thật gần càng có thể nhận ra chiến thuyền này thật to lớn và cũ kỹ. Những vết rách kia khiển Diệp Phàm có cảm giác đã tồn tại mấy chục vạn năm. Loại tử kim này không như bình thường, qua bách luyện thành thần kim, căn bản không như bình thường được chứng kiến. Nó được rót vào một loại lực lượng thần tính, khắc trận văn bất hủ mới khiến nó bảo trì bất diệt tới hôm nay. - Đây ít nhất cũng là thủ đoạn luyện chế Thánh binh truyền thế của Thánh nhân viễn cổ, dù đã bị đánh cho dập nát. Thân tàu rách nát, đao ngân kiếm lỗ, tổn hại hết chỗ này tới chỗ khác. Đây là một hồi đại chiến phát sinh trong vũ trụ, ngẫm lại rất rung động, cổ sự thật khiển người ta hướng tới. Diệp Phàm tử đánh ra một đạo thần niệm tiến hành dò xét nhưng lại kinh dị phát hiện chiến thuyền cổ này có thể ngăn cản thần thức của hắn, không thể xuyên qua. Qua nửa canh giờ, hắn tin chắc nguy hiểm rất nhỏ nên mới tiến vào khoang thuyền rách nát, bắt đầu thăm dò. - Dao động ngay ở phía trước. Khoang thuyền mênh mông, như một tòa cung điện thật lớn, bên trong có các loại điện đền, mật thất cổ xưa, nhìn không thấy cuối. Đây không giống một chiếc thuyền mà như một Tiên phủ, rộng lớn khôn cùng. Hắn thậm chí nhìn thấy một mảnh dược điền khô cạn. Đương nhiên bên ữong sớm không có một ngọn cỏ, linh dược đã sớm hóa thành teo tàn. Một viên thần châu chiếu sáng dược điền nhưng cũng đã nứt nẻ, linh khí tiêu tan hết. Năm tháng c hính là loại lực lượng đáng sợ nhất, có thể ma diệt hết thảy, kết quả không ai có thể trốn thoát được nó. Dao động hiện lên như nước chảy, ở ngay phía trước khiển trong lòng Diệp Phàm căng thẳng, tay cầm hắc hồ lô, trên đầu là Vạn Vật Mầu Khí Đỉnh, từng bước tiến tới. Nhóm dịch Lãng Khách Matrixl612 Chương 688: Vũ trụ cô quanh ro “T Câm địa thái cô xưa nay là một ừong bảy đại câm địa sinh mệnh, muôn sông ^ dừng lại, tiến vào chắc chết. ■S o H Lúc này, mọi người bên cạnh cấm địa đều như hóa đá, sau đó lại ồ lên một oL mảnh bàn tán rầm rì. Một người cứ thế biến mất khỏi cõi đời, đi tới vực ngoại, tiến vào tinh vực cổ xưa. Một ít ghi chép của các Thánh địa có ghi lại rằng Ngũ sắc Tế Đàn có thế khiến người ta vượt qua tinh không, xuyên qua một khoảng cách vô cùng xa xôi. Cũng không biết ứải qua bao lâu, sớm không có người đi ra như vậy, không thể xây dựng loại tế đàn này, càng không có người có thế khởi động, mà nay lại có một người cứ vậy mà đi. - Tiểu Diệp Tử... Trong mảnh ồn ào này có xen lân những tiếng khóc, nhanh âm thanh không nỡ... Diệp Phàm cứ thế biến mất, cưỡi một Đồng Quan cổ xưa mà đi, khiến những tu sĩ ngoài cấm địa như ngây dại. Đây là một sự kiện vô cùng rung động. Sau khi chín con rồng kéo quan tài biến mất, Ngũ sắc Tế Đàn cũng không rơi xuống, vẫn huyền phù nơi đó, phát ra quang hoa chói mắt, lạc ấn hư không vô tận. Phía trên, bát quái đồ thật lớn cũng không tán loạn, ngược lại rung chuyến càng kịch liệt, ánh sáng kim loại lưu động, như được đúc từ kim loại mà thành. Lúc này, phía sau bát quái đồ này, trong tinh không cổ lộ u ám, chín con rồng kéo quan tài cố định nơi đó, huyền phù giữa hư không nhưng không ai có thế nhìn thấy. Giờ phút này, Diệp Phàm đổ mồ hôi đầy người, hai tay không ngừng huy động, cánh cửa thái cực bát quái tạo thành từ phù văn, các loại văn lạc theo hai tay hẳn mà biến hóa. Hắn đang dùng phương pháp Hắc Hoàng truyền thụ để thay đổi tọa độ không gian, muốn điều c hỉnh phương vị, chuyển phương hướng về Huỳnh Hoặc cổ Tinh. Diệp Phàm không biết tọa độ của Huỳnh Hoặc cổ Tinh nhưng theo lạc ấn Hắc Hoàng đánh vào hẳn thì đó c hinh là hoàn toàn thay đổi, nghịch chuyến lại phương hướng vốn có. I Trạm tiếp theo có lẽ là Tử Vi cổ Tinh, có lẽ là một nguyên địa sinh mệnh cổ xưa khác mà ta chỉ phải dùng cấm pháp nghịch chuyến phương vị, coi như là bước trên đường về, đi tới Huỳnh Hoặc! Diệp Phàm rất nhanh cải biến tám quẻ phù sau cánh cửa tinh không, khiến chúng lóe ra, lập tức cổ định được cổ quan, sau đó hẳn làm một loạt động tác, thành công nghịch hướng. Ầm! Một tiếng nổ lán vang lên, thái cực môn trong bát quái đồ mở rộng, chín con rồng kéo cổ quan sắp sửa nghịch chuyến. -Đó là... Bên ngoài cấm địa, mọi người đều trố mắt nhìn trân trối, thấy được một hình ảnh khó tin. Chín long thi và quan tài cực lớn lại trốn rỗng xuất hiện. I Chẳng lẽ vượt qua tinh vực thất bại rồi sao?! I Cổ lộ biến mất rồi, long thi và quan tài lại xuất hiện?! Mọi người đều thấy rất khó hiểu, n ghĩ rang lần xuyên qua này đã thất bại, cả long thi và cổ quan đều bị phản hồi lại thế giới này. Nhưng mà bọn họ còn chưa hết kinh hãi thì Đồng Quan và long thi bắt đầu rút lui, bắt đầu c hìm sâu vào một hướng khác, cổ quan ở phía trước, long thi ở phía sau, phát sinh nghịch chuyển, tiến vào một tinh không cổ lộ. I Thành công! Bổn hoàng quả nhiên là một thiên tài, điều phỏng đoán đã trở thành sự thật! Phán đoán của ta đã c hinh xác! Đại hẳc cẩu kêu lên. I Con chó chết ngươi quả nhiên không đáng tin cậy, tin theo ngươi thì đúng là heo nái cũng biết trèo cây! Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng dám dùng Tiểu Diệp Tử làm thí nghiệm! Thật muốn lột da ngươi ra! Bàng Bác bóp lấy hẳn. Lần này, Đồng Quan thật sự lao đi, c hìm vào trong một cổ lộ khác, sắp sửa biến mất không thấy. Đột nhiên, một tiếng phượng hót từ xa truyền tới, một nữ nhân nhanh chóng bay tới bên cạnh cấm địa thái cổ. Trên thiên linh cái nó lao ra một đạo kim quang vạn trượng, lập tức c hìm sâu vào trong cấm địa sinh mệnh. -Lý Tiểu Mạn! Bàng Bác cả kinh. Thân thể Lý Tiểu Mạn run rẩy, đạo kim quang kia sau khi bán ra, thân thể nàng khẽ lay động, dường như tiêu hao rất lớn. Kim quang hừng hực như một thần l inh, như một hung thú thái cổ, vũ động càn khôn, tiến nhập vào phía vực sâu, nhằm vào chín con rồng và cổ quan. Nhóm dịch Lãng Khách Matrixl612 Chương 690: Thiên Thủ Thần Ma CỌ 1 ' Thuyên cổ đồng đỏ ảm đạm không ánh sáng đầy vết rỉ sét, rách nát cổ xưa. Chính giữa khoang thuyền ngang dọc ba bốn mươi khối Thần Nguyên, tất cả đều ệ, hao hết thần tinh. 'o>. - Vương của thái cổ đều chết hết sao? Trong lòng Diệp Phàm phập phồng. Môi một vị Vương của thái cổ đều là pháp lực vô biên, hô gió gọi mưa, không gì không làm được. Một kiện binh khí của bọn họ đều có thể kinh sợ thế gian. Không đạt tới cảnh giới Thánh nhân viên cổ căn bản không thể tranh hùng cùng Vương của thái cổ. Nêu trong đống Thần Nguyên này phong ấn vài chục kiện cổ binh, chi nghĩ không thôi đã dọa người. Diệp Phàm cẩn thận quan sát, sinh linh trong Thần Nguyên khác nhau rất nhiều, có cái đầu rồng, có cái chín con mắt, còn có như một con Thần Hoàng, cũng có thứ không khác gì Nhân tộc... Bọn họ đều có khí thế dọa người, tuy rằng vân không nhúc nhích, sinh mệnh tinh nguyên khô cạn nhưng là loại thần vận vua dù chết vân còn uy vân đáng sợ vô cùng. Ngoài ra, tuy ràng bọn họ dáng người không giống nhau nhưng lại có một điểm chung đó chính là khô kiệt, đều như củi khô da bọc xương tinh khí hao hết mà đều vô cùng giả cả, da thịt nhíu lại không thành hình dạng, giống như lão quỷ sống mấy đời không đứt hơi, cực kỳ âm trầm lạnh lẽo. - Mỗi một vị Vương không chỉ hao hết hai ba phương Nguyên, còn tiêu hao tới nông nôi đèn hết dầu. Bọn họ đã ừải qua bao lâu? Diệp Phàm khó hiểu, ngay cả là Vương của thái cổ trải qua mấy chục thậm chí trên trăm vạn năm nhưng cũng không đến mức hao hết khối Thần Nguyên. Chẳng lẽ niên đại những cổ vương này sinh sống càng xa xôi? Vừa nghĩ tới như vậy quả thật có chút khiến người ta sợ hãi, bắt nguồn sinh mệnh rốt cục xa xưa cỡ nào? Tuy nhiên Diệp Phàm cũng nghĩ tới một loại khả năng khác. Lừ hành trong tinh vực cực kỳ nguy hiểm, có một số cổ tinh thần bí khó lường, cướp đoạt năng lượng. Có lẽ đám cổ vương này trải qua một số nơi đáng sợ, hao hết khối Thần Nguyên cũng không chừng, rồi sau đó không còn thần tinh tự nhiên già cả mà chết. Nhiều cổ vương như vậy, cường giả cả một con thuyền, đây khẳng định là thời kỳ bộ tộc thái cổ huy hoàng nhất xảy ra một số biển cố mà tọa hóa cùng một chô. - Đúnậ rồi. Lữ hành trong vũ trụ là phải tiêu hao năng lượng, trên người ta có một ít khôi Thần Nguyên, một khi hao hết ta cũng sẽ nối gót bọn họ. Diệp Phàm tinh táo lại. Vũ trụ cô quạnh, ngoài tối đen và lạnh lùng ra cái gi cũng không có, ngay cả hô hấp đều không thể. Nếu không phải có khối Nguyên, chi có thể tiêu hao tinh khí bản thân, sớm muộn sẽ hao hết. Ở trong vũ trụ, chi có khi đến gần một số nệôi sao lớn mới có thể bắt được tinh khí, nhưng phần lớn thời gian đều trong bóng toi, chi có thể tiêu hao. Trên thế gian này cũng chi có đạt tới cảnh giới Thánh nhân mới có thể trong vũ trụ tĩnh mịch này manh mề rút lấy lực căn nguyên của vũ trụ đề sử dụng. Đây cũng là nguyên nhân căn bản chi có Thánh nhân viên cổ mới có thể đi lại trong tinh vực. Năng lượng trôi nổi trong vũ trụ người bình thường căn bản không thể cảm thụ được càng không nói đến sử dụng, không có một chút khả năng nào. - Thần Nguyên trên người ta chi có thể duy trì ta lừ hành rất nhiều năm, trước mắt ngược lại không cần lo lắng. Diệp Phàm Tìhìĩì chàm chàm nhừng khối Thần Nguyên này trầm tư rất lâu, rồi sau đó muốn thử phá vỡ một khối, cắt ra thi thể cổ vương cùng binh khí của bọn họ. Bất kỳ một kiện bảo bối nào trên người ũhừng người này đều là nghịch thiên, tụ tập ở cùng một chô nhiều như vậy. Rắc! Một tiếng vang nhỏ truyền đến, hắn cắt ra một khe hở trên khối Thẩn Nguyên có phong sinh linh cổ thân người đầu rồng tổ. Cũng không phải tất cả Vương của thái cổ đều nhất định tiến hóa giong y hệt nhân loại. Có một số bảo thủ sẽ giữ lại đặc trưng đặc biệt. Cô thi thể này đặc biệt nặng nề, khối Thần Nguyên rất khó di chuyển. Đây chính là Vương của thái cổ, một cái móng tay đều nặng hơn cả núi lớn. Khối Thần Nguyên mới vỡ ra một khe hở liền chảy ra một cô khí cơ khiến người ta kinh sợ. Mặc dù đầu rồng tổ này đã khô kiệt nhưng vân khiến người kinh sợ, cơ thể như muốn nứt ra. Diệp Phàm chủ yếu nhìn trúng đôi sừng rồng. Neu có thể lấy xuống đầy đủ, tuyệt đối có thể tế luyện thành một đôi thánh vật, nhìn bộ dạng căn bản không mục nát bởi năm tháng, bởi vì khí tức bức người giống như lười đao. Rắc! Đột nhiên lại một tiếng nứt vang lên, thần sắc Diệp Phàm cứng đờ, hắn cũng không xuống tay tiếp tục cắt Nguyên, tự động phát ra thanh âm? Nhóm địch "Lãng Khách" Ngườidịch: virgo huyenao Chương 691: Một viên cổ tinh có sinh mệnh -05 Bụi bặm bay lên, tiếng vang dữ dội, động đất mãnh liệt. Chín xác rông kéo ^ quan tài từ ừên ừời giáng xuống, đáp xuống trên một viên cổ tinh. o ỊỊỈ Diệp Phàm giống như một chiếc lá khô trong gió bão, bị hất ra ngoài không biết o>. bao nhiêu dặm, chạm phải rất nhiều tảng đá. May nhờ thân thể hắn chắc chắn bàng không khẳng định sẽ bị đánh thành một đống thịt vụn. Chín xác rồng cùng quan tài đồng từ trong vũ trụ u ám đáp xuống viên cổ tinh này, ừàn ngập không biết, không một chút manh mối có thể dò tìm. Gần đây hắn đều bể quan trong ừạng thái vật ngã lưỡng vong. 1 Đây là nơi nào? Bụi mù đầy ừời cuốn lên trời cao, Diệp Phàm rốt cục dừng được thân hình, cũng không bị thương trong quá trình rơi xuống cấp tốc. Trên mặt đất có một hố sâu khổng lồ, chín xác rồng cùng quan tài đồng xanh nằm ở trong đó, chúng cũng không tổn hại chi là tông mặt đất lõm xuống, mà còn xuất hiện rất nhiều vết rạn thật lớn. 1 Chạm đất rồi! Đây là mục đích cuối cùng sao? Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, toàn ngập khó hiểu và hướng tới, rất muốn biết đây là một viên cổ tinh như thế nào. 1 Có không khí! Đột nhiên hắn nhạy cảm phát hiện vấn đề này, không kìm nổi hít một hơi nhưng lại cảm giác có chút choáng váng. -Kịch độc! Có thể khiến cho hắn đều có một tia cảm giác đầu choáng váng là có thể tưởng tượng không khí ừên viên cổ tinh này độc cỡ nào, căn bản không thể cho người hấp thu. 1 Là một viên tử vong tinh sao? Diệp Phàm lẩm bẩm. Khi bụi mù tan hết, có thể thấy rồ hết thảy phụ cận. Chín xác rồng cùng quan tài đồng vân không nhúc nhích, tiếp đất ở đây cũng có thể nói là mắc cạn, không thể đi tiểp. 2 Đây là một vùng núi không một ngọn cỏ, không có dấu hiệu sinh mệnh gì. Diệp ^ Phàm thất vọng một hồi, còn tưởng rằng đến một nơi có sinh mệnh. _Ậ 5 -Ồ... p JA Đột nhiên ánh măt hăn đọng lại, vô cùng kinh hãi, nhìn thây một cái ừảo ân rât "5 lớn cách đó không xa, ấn trên một ngọn núi đá gần như chộp nứt đinh núi. - ữ ; 5 ^ - Đây là một sinh vật cường đại cỡ nào, một móng vuốt có thể nhổ núi! ^5 'Ắ Diệp Phàm khá giật mình . Một tinh cầu hoang vu như vậy thoạt nhìn không !* ỷ- giốngnhư có sinh linh lại có ữảo ấn như vậy mà còn lớn đến dọa người như thế. Hắn lập tức nghĩ tới, viên cổ tinh này có khả năng không đơn giản như trong tưởng tượng, bàng không chín con rồng kéo quan tài cũng không khả năng vô duyên vô cớ hạ xuống. Đương nhiên hắn cũng càng thêm tò mò, xác rồng cùng quan tài dọc theo tuyến đường đi tới, vì sao có thể định vị phương hướng, có lực lượng dân dắt, rốt cục muốn đi đâu, mục đích cuối cùng ở phương nào, cuối cùng sẽ như thể nào? Bí ẩn - hết thảy đều là bí ẩn. Hắn rất khó đoán ra, cũng khó thể hiểu rõ, căn bản không biết cuối cùng sẽ như thế nào. Có lẽ lần này ngồi quan tài mà đi sẽ vạch trần một đoạn bí tân, biết được địa phương nó tới. Diệp Phàm bay lên trời, nhìn ra mảnh đất xa hơn, muốn nghiêm túc nhìn thế giới này. Hắn lẩm bẩm: - Là ai mở đường trong vũ trụ lạnh lẽo, chỉ dân tới phương nào? Đột nhiên, Diệp Phàm ngẩn ngơ. Hắn nhìn thấy một vệt màu vàng ở cuối đường chân trời, giống như một vùng thảm thực vật mà còn um tùm, chỉ là màu sắc quá kỳ quái. 1 Đây là... Tinh cầu tràn ngập kịch độc lại có dấu hiệu của sinh mệnh khiến hắn rất kinh ngạc, nhìn thoáng qua quan tài cổ một cái, rất nhanh bay về phía trước. Sau khi đi tới tám chín mươi dặm, Diệp Phàm tới một vùng khô cằn sỏi đá, sinh cơ phía trước làmột vùng vàng óng, vô cùng rực rỡ. Hắn trợn mắt há hốc mồm. Đây là một vùng cây hoàng kim vô cùng chói mắt, đương nhiên chúng cũng không phải là vàng đúc thành mà là có sinh mệnh. Hắn hái một chiếc lá, chảy ra giọt chất lỏng màu vàng, cho vào trong miệng hơi đắng cũng có một mùi thản nhiên, còn có một tia tinh khí lưu động. - Địa phương kỳ quái, cổ tinh có sinh mệnh, một vùng đất có sinh mệnh đặc biệt. Diệp Phàm tiến vào trong rừng, đi về hướng khu vực trung tâm. Không thể không nói đây là một vùng rừng cổ rất xinh đẹp, môi một gốc đều màu hoàng kim, cùng với thảm thực vật chứng kiến trước kia khác biệt rất lớn. Ba! Đột nhiên, trên một gốc đại thụ già nhất có một đóa hoa màu vàng tươi to lớn đột nhiên nở rộ, nhị hoa như một đầu lười vọt ra, cuốn lấy Diệp Phàm trong nháy mắt thu vào trong đóa hoa rồi sau đó rất ũhanh khép lại, kim quang lưu động một Chương 692: Chấp niệm bất diệt từ thời thái cỗ CD Trên viên cổ tinh này, ngoài các cây cổ thụ năm màu thi không còn thứ gì khác ^ nừa cậ, khó có thể nhìn thấy một sinh vật nào khác. o M Lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy một tòa Ngù sắc Te Đàn, còn cỏ một lão già 'o>- áo xanh cụt một tay, có thể thấy được Diệp Phàm bị bất ngờ lớn tới mức nào. Ngũ Sắc Te Đàn củng không phải là rất lớn, tinh thạch trong đó quá nhò, căn bản không có khả năng xuất hiện các cự thạch lớn tới vài ngàn cân như ở trong Huỳnh Hoặc cổ Tinh hoặc cấm địa Thái cổ. Rất khó có thể tưởng tượng được, để có thể kết xuất ra tinh thể như vậy thi cần phải có thụ vương cổ xưa tới mức nào, e rằng chi có Thánh nhân mới chặt được cái cây như vậy, thậm chí còn phải Đại đế tự mình ra tay thi mới làm được. Lão già áo xanh dáng người to lớn, khuôn mặt gầy gò, thoạt nhìn thi cũng có dáng tiên phong đạo cốt, không dính chút khói lửa nhân gian nào, tạo ra cho người ta một loại cảm giác như đại đạo tự nhiên vậy. Chi có một mình một lão già này ở đây, rốt cuộc hán đã đạt tới tu vi như thế nào rồi, cảnh giới cao tới đâu, vậy mà lại có thể xây dựng được tòa tế đàn này? Hơn nừa, Hắc Hoàng đã từng nói qua rằng trận văn của Ngũ sắc Te Đàn chi có Đại đế mới có thể khắc được, còn nhừng người khác thi căn bản không thể làm được chút nào, hơn nừa lại còn không thể nhìn hiểu được những trận văn này. Người này rốt cuộc cường đại tới trình độ nào rồi, vậy mà lại có thể một mình tu kiến một tòa tế đàn, khiến cho hắn vô cùng kinh hãi, chăng lẽ đây chính là một vị Đại đế sao? Ý nghĩ vớ vẩn này sinh ra trong lòng hắn, khiến hắn bị dọa tới mức nhảy dựng lên, từ trước tới giờ thỉ Đại đế cổ chi có trong truyền thuyết, không ai có thể gặp được người thật của họ cả, vậy mà hắn lại rất có thể thấy được một người như vậy sao? I Không phải Đại đế, nếu không thỉ sao lại bị cụt một tay, nhừng nhân vật như vậy đều là nhừng kẻ nghịch thiên, chưa nói tới cụt chân cụt tay, cho dù tan xương nát thịt, mất đi thần thức, nhưng họ vân có thể hồi phục được. Hắn âm thầm phỏng đoán, nhưng không dám đến gần, mà chí đứng từ phía xa mà nhìn lại, sợ làm kinh động đến người kia. Ngũ Sắc Te Đàn rất nhỏ, chi dài có ba thước, nhưng cũng tiêu tốn rất nhiều ngù sắc tinh thạch, hầu hết đều lớn bằng quả trứng c him bồ câu, để xây được cái tế đàn ^ này, không biết đã có bao nhiêu cây thụ vương bị chặt đổ. Â7 I Ngũ Sắc Tế Đàn nhỏ như vậy, có lẽ chi có thể truyền tống được một người, 0 chẳng lẽ là hắn muốn rời khỏi đây, hắn định đi nơi nào vậy? X Trong vũ trụ tối đen lạnh lẽo, có thể tới được một viên cổ tinh cỏ sinh mạng, ^ còn nhìn thấy được một người, điều này thật sự không dễ dàng chút nào, Diệp Ậ Phàm khó mà bình tĩnh lại được. ^ Hắn còn cách Ngù sắc Tế Đàn rất xa, hơn nừa còn không ngừng lui lại, do hắn À không biết được lão già cụt tay này sâu cạn tới đâu, sợ bị đối phương cảm giác được. Nhưng cho dừ hắn đã thu liếm khí tức, lão già kia vẫn nhìn thẳng về hán, đôi mát ảm đạm không chút ánh sáng nào, nét mặt củng không có chút thay đổi. Thân thể Diệp Phàm cứng đờ lại, dừng chân, hơi do dự một chút, sau đỏ liền bước đi về phía trước, dù sao thì cùng đà tới đây rồi, bàng tu vi của đối phương mà muốn làm gì bất lợi với hắn thỉ hơn phân nửa là hán có muốn ưánh củng không được. Tói lúc này hắn vẫn còn đang phân vân, không biết đối phương có phải là một vị Đại đế hay không, điều này là do lcñ của Hắc Hoàng khắc quá sâu trong lòng hắn, đó là nếu không phải là cổ đế thì không thể xây được Ngũ sắc Tế Đàn. - Trờ về cố thổ, không thể chôn xương tại nơi phương xa được...! Khi lên trên ngọn núi lớn này, đi tới trước Ngũ sắc Tế Đàn, hắn nghe được âm thanh này, nó giống như một câu ma chú, không ngừng vọng đi vọng lại. Diệp Phàm kinh hãi, lão già này củng không mở miệng, nhưng âm thanh đó lại vang vọng rất rõ ràng bên tai hắn, giống như âm thanh từ thời thượng cổ truyền đến. - Tiền bối...! Diệp Phàm thử gọi, nhưng đối phương lại căn bản không thèm liếc mát tới hán một cái nào, chỉ không ngừng sửa chừa tế đàn. I Trở về cố thổ, không thể chôn xương tại nơi phương xa được... ! Nhừng câu này không ngừng lặp đi lặp lại, giống như một câu thần chú, vang vọng bên cạnh tế đàn, giống như vĩnh viên không dừng lại. Dần dần, Diệp Phàm cảm thấy có chút không thích hợp, không chi có âm thanh này, mà ngay cả lão già kia củng có vấn đề, dường như hắn củng không phải là một thân thể thực chất. - Thần Chi Niệm! Bỗng nhiên, hắn rùng mình kinh hãi, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, hán cảm nhận được một loại khí tức rất đặc biệt, thuộc về một loại Tà Linh. Diệp Phàm bịch bịch lui về phía sau, tuyệt đối không dám tin, đây là một Thản Chi Niệm vô thượng, loại dao động và loại thần lực này rất giống với thứ mà trước kia hắn từng gặp ở Tiên Phủ, không khác gỉ khi ờ đó cả. Tên lúc trước là ác niệm sau khi chết của Bất Từ Thiên Hoàng hóa thành, còn Chương 693: Hư không chứng Thái Âm CD §- Bắc Đẩu Tinh Vực, Đông Hoang. Z CR . Vạn Long Sào, trong động chín rông một ít vương tộc thái cô cường đại ra vào, ^ đến từ mấy nơi khởi nguyên, từ xa TìhìTì một cái quan tài cổ màu đô thắm chìm nổi 'ç,. bên trong. - Nhân tộc nhỏ yếu năm đó cường đại tới mức độ này sao, Thánh Hoàng năm xưa cũng chẳng qua là như thế thôi. Đại quan màu đò thắm nằm ở đây không biết bao nhiêu năm, bị rất nhiều mảnh vỡ Thần Nguyên bao phủ ũhưng không có sinh linh thái cổ nào dám khiêng đi. - Đây là bảo địa của Vạn Long Sào các ngươi, để mặc một tên Nhân tộc phơi thây mặc kệ sao? Một trung niên tóc t ím nói. - Thần Linh Cốc các ngươi dám động không? Một nam nhân tóc vàng của Vạn Long Sào quay đầu TìhÌTì lại. Ai dám động? Không ai nguyện ý dời cổ quan màu son. Cường đại như đám chủ sự bọn họ cũng không dám tới gần, cho dù Vương của bọn họ tới cũng đều kiêng kị. - Vào thời thái cổ, kỳ thật Nhân tộc cũng không yếu. Hai bộ chân kinh Thái Âm và Thái Dương tuyệt đối là ũhân vật Hoàng cấp khai sáng, mặc dù có thể không thuộc về thế giới này. Người của một tộc khác nói. - Đúng vậy, còn nhớ rõ cái người lúc trước cùng tu Thái Ảm và Thái Dương không? Một người giết mấy vị Tổ Vương, hoành hành thiên hạ. - Nhân tộc hiện nay thật sự rất yếu. Kỳ thật chúng ta có thể mời Vương của mình ra tay, một lần xóa sổ bọn họ, biến mất vĩnh viên khỏi thế giới này. - Không nên xằng bậy, gây ra đại họa. Vương thái cổ của các tộc chúng ta đều có quyết định. Một sinh linh cổ khác giống như Thần Hoàng team giọng nói. Đây là một đám chủ sự, đại biểu các tộc tụ tập trao đổi mấy ngày, cuối cùng tiến vào nơi sâu trong Vạn Long Sào, nhìn vào ô sào. Vào thời thái cổ, một vị cổ Hoàng để lại một tòa thần thai chia làm chín khối, trong đó một khối ô quang lấp lánh, hôn độn c hìm nổi trong cổ sào. I Vị Đại để Nhân tộc này quá cường thế, chiếm cứ trọng địa bậc này... Có một sinh linh cổ rất bất mãn nhưng lại không làm sao được. - Chúng ta đều đi lấy thánh vật, ghép thành thần thai, hướng về Tử Vi cổ Tinh Vực trong tinh không triệu hoán, có lẽ thật sự sẽ thành công. - Tiêu hao quá lớn, phải chuẩn bị sẵn sàng. Trong tinh không vô ngần, Diệp Phàm lại lên đường. Hẳn không biết khởi điểm, cũng không biết điểm cuối, đến tột cùng sẽ tới đâu, khỏ thể xác định. - Hy vọng có thể tiến vào Tử Vi cổ Tinh Vực. Hắn thầm nhủ trong lòng. Qua lại trong vũ trụ u lãnh tràn ngập biến số, căn bản không có gì đảm bảo, nhất là tòa Te Đàn kia quá nhỏ. Lúc này, lão nhân áo xanh lại bị lạc, ôm quan tài đá không có ý thức mờ mịt đi theo Diệp Phàm. Điều này làm cho Diệp Phàm thở phào một hơi, bàng không cùng đi với ác niệm của một thần linh, đứng chung một chô, áp lực thật sự quá lớn. - Thi thể một vị thần linh hoặc là thi hài của một vị cổ Hoàng. Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài đá kia, trong mắt đầy vẻ nóngbòng. Đây là tài liệu Thần phẩm vô giá, tìm khắp chư thiên thế giới đều khó có thể gặp. Thật sự có thần linh sao? Kỳ thật hắn rất muốn xem một cái nhưng lại không tới cướp đoạt, lão nhân áo xanh gần như hóa đạo có thể đột nhiên thức tinh hay không. Quan tài đá bịt kín kẽ, không một tia khí cơ phát ra. Diệp Phàm từng thử tế ra một sợi thần niệm căn bản không thể lọt vào. Tuy nhiên hắn cũng không miễn cưỡng, hắn còn nhớ rõ cổ quan của Độc Nhân cùng Bất Tử Thiên Hoàng, một khi tới gần sẽ khiến người ta hình thần đều diệt. Đây là một đoạn lừ trình kỳ dị, sau khi vượt qua tinh vực có thể nhìn thấy rõ ràng vô tận tinh quang lấp lánh. Bọn họ đang xuyên qua cực nhanh trong một cái thông đạo vĩnh hằng. Một giây trăm năm. Vạn năm một chớp mắt. Hai loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng. Lúc thỉ càm giác rất chậm, lúc thì lại rất nhanh đi tới, khiến người ta có một loại cảm giác thời gian thay đổi, không gian loạn. Đây là vượt qua vũ trụ, không thể tả thành lời, khiến người ta trầm luân, mờ mịt, không biết hiện giờ là năm nào, không biết con đường phía trước ờ phương nào. Cũng không biết trải qua bao lâu, thân thể diệp phàm chấn động mãnh liệt, ánh sao phía trước một màu u ám. Thông đạo biến mất, bọn họ xuất hiện trong vũ trụ tĩnh mịch. Chương 694: Diệp Thánh chủ Ọ Trong bóng tối vô ngần, Diệp Phàm ngồi yên lặng, một mình trôi nổi trong vũ ¡jỆ trụ lạnh băng, vĩnh viên không biết con đường phía trước. •o Õ H Ö trước mi tâm hắn có một cái dây chuyền trăng cong lơ lửng, duy trì một '«>. khoảng cách ổn định với hắn. Như một ngọn đèn thần lấp lánh hào quang. Nhưng loại hào quang này cực kỳ âm lãnh, có thể đông lạnh hết thảy. Vài món Cổ bảo Diệp Phàm cất chứa đều ừở thành bột phấn, không ngăn được cái lạnh. Ờ trong lòng hắn có ôm một cái hồ lô đen, một đoàn ngọn lửa đang nhảy lên, tơ sương chín màu vờn quanh giống như một tầng khói mỏng. Hắn đang dùng thánh diêm chín màu chống lại Thái Âm thánh lực, bàng không có khả năng hắn sẽ bị hóa thành một cô Thái Âm khí, không còn tồn tại. Mà đây còn xa không phải trung tâm Thái Âm. Đây c hính là lực Thái Âm đáng sợ, một khi phát tác rất khó ngăn trở, nếu không có ngọn lửa chín màu rực cháy, căn bản không thể chống đỡ. Chung quanh Diệp Phàm, một vùng sương mù màu đen bay quanh. Đây là vũ trụ căn nguyên Thái Âm, cho dù ở trong tinh vực cũng cực kỳ hiếm thấy mà nơi này lại có một tảng lớn. Như một vùng mây đen vô biên vô hạn bao phủ nơi đây, Thái Âm thánh lực mênh mông cuồn cuộn. Cũng c hính nhờ loại nguyên nhân này, dây chuyền hình trăng cong phát sáng, như là có sinh mệnh sống lại. Từ xa nhìn lại, nó như một ngọn đèn thần Thái Âm, cố định trước mi tâm Diệp Phàm phun ra nuốt vào Thái Âm, cùng hắn tạo thành một loại liên hệ chặt chẽ. Hấn âm thầm may mắn. May mắn bên trong hồ lô đen như một vùng vũ trụ cổ xưa, rộng lớn vô hạn, có thu vô cùng tận thánh diêm chín màu, bằng không căn bản không đủ tiêu hao. Thái Âm, tuân theo lực chí âm từ khi mới khai thiên lập địa, sát cơ vô cùng, không thể khống chế. Gần như không thể luyện hóa càng không nói tới dùng để luyện thân. Từ xưa đến nay, người chân c hính đem Thái Âm cổ kinh tu đến viên mãn đếm trên đầu ngón tay. Đây là tranh khí vận và tạo hóa cùng với vũ trụ trời xanh. Trong mặt dây chuyền có nhừng chừ cổ lóe lên, rồi sau đó hóa thành một đạo lạc ấn chấn động, giống như chuông lớn vang lên, khiến người ta như đang ũhận một loại thanh tẩy. Đương nhiên đây là một loại thanh tẩy phi thường đáng sợ, ngay cả các Thanh chủ đến đều sẽ ăn không tiêu, tuyệt đối sẽ bị sống sờ sờ hóa thành Thái Ảm khí, trở thành bột phấn. Loại nhiệt độ này quá thấp, nhẹ nhàng chấn động có thể đóng băng mười vạn dặm, không thể ngăn cản nó lan tràn. Bất kề nơi nào đều sè trờ thành một mảnh đất khô cằn sỏi đá, sinh cơ đều diệt. Diệp Phàm cố làm mìĩìh tĩnh tâm, dựa vào thánh diễm chín màu chống lại Thái Âm lực, quan sát đạo lạc ấn bên trong mặt dây chuyền, nghiêm túc tim hiểu. Tuy ràng sớm có dự cảm nhưng chân chính chứng thật bên trong có chứa Thái Âm cổ kinh hắn vẫn kích động một hồi. Đây là một trong hai đại Mầu Kinh của Nhân tộc, ngay cả Đại đế cổ trước khi chứng đạo xem nó đều rất có ích. Chi là, đây vẫn như cũ là một bản tàn kinh, cũng không phải không sứt mẻ gi. Có quyển Đạo Cung, cũng có quyển Tiên Thai, thiếu ba quyển mà không có Thái Âm bí thuật. Đương nhiên, chi cần có quyển Tiên Thai vậy là đủ rồi. Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực, Hóa Long hắn đã tu thành, đều là cổ kinh mạnh nhất. Hiện nay, Thái Âm và Thái Dương tề tụ, cùng hội tụ Tiên Thai, vừa lúc có thể gom đủ âm dương, diễn biến ra vô thượng Tiên Thai thuật trong truyền thuyết. Đương nhiên đây là một loại hy vọng xa vời trong lòng. Từ xưa ai có thể khiến hai bộ Cổ kinh đối lập này hợp nhất? Ngay cá Thánh nhân thái cổ đều luyện điên lồi. - Thái Âm Thái Dương, ai yếu ai mạnh, âm dương cộng tể, thiên hạ xưng hoàng. Đoạn cổ ngừ giống như ma chú này thủy chung vang vọng bên tai Diệp Phàm, chú âm đến từ trong mặt dây chuyền trăng cong khiến hắn khó thể bình tĩnh. Từ xưa chứng đạo khó bao nhiêu, không thể tiến lên trừ có đại nghi lực và đại trí tuệ ra còn phải có được vô thượng đại khí vận, chi có mỗi cổ kinh là không được. Tỷ như Thần triều bất hủ, Thánh địa trường tồn đều có cổ kinh nhưng là trừ người khai sáng ra đời sau không ai chứng đạo. Một con đường giống như không thể đi lên hai lần. Người trước thành đạo phá hỏng hậu nhân, không còn hy vọng. Mà Thái Âm và Thái Dương lại đặc biệt như thế, có truyền thuyết cùng tu tới viên mãn là có thể chứng đạo, chi cần tu thành hai bộ cổ kinh này là có thể đắc đạo. Cổ kinh khác ngay cả tu tới đại viên mãn cũng chưa chắc có thề bước tới bước của tổ tiên, chi có thể là một nhân vật có thể so với Chuẩn Đế mà thôi. - Thái Âm và Thái Dương hỗ trợ lẫn nhau, cùng đi tới viên màn là có thể xưng hoàng, thật sự là kinh người. Khó trách vị Thánh nhân thái cổ kia liều chết nghịch thiên mà đi, luyện nó thành điên, trở thành nhân ma. - Chương 696: Hoàng huyết dục thể - tơ - -p r , , - Hắn rơi xuống với tốc độ cực nhanh, nhiệt độ cao khiến hắn gần như bị nóng ¿Ệ cháy, hắn liền lấy cái đỉnh ra, chui vào ừong đó, nhanh chóng rơi xuống vùng đất - ------- — --- T --- J - - CT>- Vạn Vật Mẩu Khí đỉnh như một viên thiên thạch, phá vỡ không gian, bay thẳng xuống vùng đất này, khi nhìn từ ừên cao xuống, thật sự khiến cho người ta phải rung động. - Đại địa rộng lớn vô ngần, mênh mông không nhìn thấy điểm cuối, những ngọn núi lớn nguy nga chọc thẳng lên tận tầng mây, những con sông lớn cuồn cuộn chảy, dài tận mười vạn dặm, cũng có rất nhiều tiên thổ, linh khí hướng lên tận ừời. - Đây là một thế giới mỹ lệ, bao la hùng vĩ mà không mất đi vẻ xinh đẹp, cuồn cuộn mà không mất đi nét đẹp của một vùng tiên thổ, khiến cho lòng người lay động. - Cái đỉnh nặng nề đâm mạnh xuống, lao thẳng vào mặt đất của vùng tiên thổ này. - Một tiếng nổ rung ừời vang lên, âm thanh long ừời lở đất phát ra, đập nát cả một sườn núi, bụi mù bốc lên tận ừời, đá vụn văng ra bốn phía. - Bên cạnh đó là một thác nước như dải lụa bạc, những bọt nước bắn lên đầy ừời, tất cả các loại linh mộc đều gãy nát, cỏ cây và đất đá tại đây tạo thành một mảnh hỗn độn. - Một đám linh cầm gào thét, bị kinh hãi bay lên ừời, ừốn về phía xa xa. - 1 Là ai? Ai dám xâm nhập vào Bát Cảnh Cung Huyền Đô Động của ta? - Đúng lúc này, một đồng tử răng ừắng môi hồng bay tới, cao giọng quát. - Bên ừong đỉnh, Diệp Phàm ngẩn người ra, cảm thấy địa phương theo lời của đồng tử này có chút quen quen. - Bỗng nhiên, hắn bừng tỉnh, tương truyền thuyết thì Lão Tử chẳng phải sống ở Đại La Thiên Bát Cảnh Cung Huyền Đô Động sao, nơi đây là... chẳng lẽ mì nh đi H ỹ- tới nơi đó rồi?-Ậ - g Bát Cảnh Cung, chẳng lẽ thật sự có nơi này tồn tại hay sao? Trong lòng Diệp ^ - ^ Phàm ừàn ngập sự kinh ngạc, thật sự bị tin tức này khiến cho ngây ngốc. ^ - i .-im MÊÊ - 4 1 Chủ nhân của Huyên Đô Động có phải là Lão Tử không? - Hắn thật sự không kìm nổi, khẩn cấp hỏi. - Ể - I Đồng tử này không ừả lời, vẻ mặt rất bất thiện, tuy môi hồng răng ừắng, chỉ ^ tầm bảy, tám tuổi, ừông rất đáng yêu, nhưng lại bày ra một bộ dáng người lớn, nói: f- - Vì sao ngươi dám phá hoại tiênđịacủata? - sẵ - Diệp Phàm tuy đã đoán được Lão Tử là một tu sĩ rất cường đại, nhưng thật sự không ngờ được Bát Cảnh Cung lại nàm ở nơi này, quả thực quá mức kinh người. - Lão Tử l&
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro