Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

gia thien 158 161

Chương 158: Nam nhân chứ không phải là tiểu thí hài!

Dịch: Độc Tiên

Nguồn: Lương Sơn Bạc

Ấn vào đây để xem:

Mấy vị danh túc Cơ gia lúc này đúng là sắc mặt thập phần khó coi, đặc biệt là Cơ Huệ, ngón tay bà ta ẩn trong ống tay áo khẽ run rẩy một hồi.

Thử hỏi khắp cả Nam Vực, Đông Hoang, có người nào dám cao giọng mà hô quát Cơ gia như vậy? Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, không có người nào dám làm rồi. Thế mà tên thiếu niên trước mặt, cũng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, thế mà lại dám lớn tiếng quát mắng, thử hỏi bọn hắn làm sao mà chịu được?

Hiện tại, Khổng Tước Vương đã đến đây, lại đứng cùng tên thiếu niên ấy, cũng nói những câu y như vậy, khiến tất cả mọi người đều căm tức, siết chặt nắm đấm.

Nhưng mà, bọn hắn lại không có cách nào để mà phát tác, Khổng Tước Vương là ai, Yêu tộc Đại Năng, ngạo thị Nam Vực, Cơ gia Thánh chủ không xuất hiện, ai có thể cùng hắn tranh phong được?

Điều quan trọng hơn là nếu mà dồn Diệp Phàm quá, hắn sẽ trực tiếp đem Đại Hư Không thuật truyền khắp thiên hạ, đối với Cơ gia chính là một hồi đại họa. Mấy vị danh túc Cơ gia tiến thối lưỡng nan, trong lòng phẫn uất không thôi, không biết nên làm thế nào cho phải.

Ở sau lưng họ, đám con cháu trẻ tuổi của Cơ gia càng thêm giận dữ, vẻ mặt của Diệp Phàm đã khắc sâu vào trong lòng của bọn chúng, hắn nghiễm nhiên trở thành nhân vật đứng đầu trong danh sách phải truy giết, đây chính là công địch của tất cả con cháu Cơ gia.

Mấy đệ tử trẻ tuổi này, tuy có rất nhiều người xung động cùng nhiệt huyết, nhưng không có một người nào dám vượt qua Lôi trì nửa bước, hai phía đều yên lặng như tờ.

Phía dưới thành, có rất nhiều tu sĩ tụ tập, có mấy người đã bước đến nơi này quan sát, vốn là mấy người nguyên bản cư trú ở đây, cảnh tượng này khiến bọn hắn cảm giác được miệng lưỡi đều đã khô khốc hết cả lên.

Đã bao nhiêu năm qua đi, Cơ gia luôn cao cao tại thượng, đứng tận trên đỉnh mây xanh, để cho người ngưỡng vọng, không người nào dám đối nghịch. Phóng tầm mắt khắp Đông Hoang, có ai dám khiêu khích, có ai dám mở lời kiêu ngạo, có thế lực nào dám trêu chọc vào?

Thế mà ngày hôm nay lại bị người đối đãi như vậy, quả là khiến cho tất cả mọi người đều giật mình, cảm thấy không thể tưởng tượng được, đều phải ngửa mặt lên trời, chăm chú mà quan sát.

"Khổng Tước Vương, kẻ tám trăm năm trước từng đại chiến Diêu Quang Thánh Chủ, bễ nghễ thiên hạ, dám trêu trọc Cơ gia thì có thể thông cảm được. Nhưng mà, thiếu niên tên là Diệp Phàm kia có lai lịch gì? Lại cũng dám làm như vậy. Hơn nữa, Cơ gia tựa hồ trong lòng có kiêng kị, chẳng lẽ hắn cũng có lai lịch không tầm thường?."

"Lại có người dám khiêu khích quyền uy của Cơ gia, không biết hắn có thể sống sót hay không, vô tận năm tháng, cũng có chút người kiệt ngạo làm như vậy, nhưng tất cả đều chuốc lấy kết cuc bi kịch, không có ai có thể động đến Thánh địa cùng Thái Cổ thế gia."

"Lùi một bước trời cao biển rộng, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, như vậy e sợ khó mà có đường sống. . ."

"Ngươi thì biết cái gì, Khổng Tước Vương, nhân vật như vậy từ trước đến giờ là tự dương lâm thiên hạ, nếu là lùi bước, cũng không phải là Khổng Tước Vương nữa. Còn tên thiếu niên kia, chỉ sợ cũng là cùng loại người như vậy, có lẽ là một vị tiền bối Đại Năng cũng không biết chừng."

Giờ khắc này, Diệp Phàm đã trở thành tiêu điểm, không riêng gì tên tuổi đã bị người nhớ kỹ mà cả dung mạo cũng ghi dấu ấn sâu đậm vào trong lòng mọi người.

Đến lúc này, hắn phải biết được rằng, muốn không có tiếng tăm gì cũng không được nữa rồi, từ hôm nay về sau, cái tên của hắn ở Nam Vực sẽ được rất nhiều người biết đến.

Lúc này, hắn cùng Khổng Tước Vương đứng cùng một chỗ, bị rất nhiều người coi như đồng cấp nhân vật, ngoại trừ người của Cơ gia thì không ai biết, không ít người đều lầm tưởng hắn là một vị vô danh hậu thế cường giả.

"Còn chưa cút sao, lời của ta, các ngươi không nghe thấy ư?"

Khổng Tước Vương nói, thanh âm cũng không cao, bình bình đạm đạm thôi nhưng lại khiến người ta sợ hết hồn vía, hắn ngang dọc Nam Vực, tám trăm năm trước đã có thể nhiếp thế, bây giờ tự nhiên càng khiến người ta sợ hãi.

"Khổng Tước Vương, ngươi là tiền bối Đại Năng, chúng ta tự biết không địch lại, nhưng người cũng đừng có thịnh khí như vậy..." Cơ Huệ sắc mặt tái nhợt, chậm rãi mở miệng nói, cũng không dám nói quá lời.

Ở sau lưng bà ta, mọi người đều nghiến răng nghiến lợi, Thái Cổ thế gia xuất hành, lại bị người bắt nạt, xưa nay hiếm có. Chẳng qua không có người nào dám phát tác ra, chọc vào người trước mắt, rất có thể, tất cả đều phải táng mạng ở đây.

Đại Năng là cái gì? Là xoay tay thì thành mây, lật tay thành mưa, một tay che lại cả thiên địa, sừng sững tại đỉnh cao, bao quát một phương, một khi ra tay, sơn hà đều động.

Cơ Huệ phất tay về phía sau, đám người chậm rãi lùi về, sau đó mang theo vẻ không cam lòng, lửa giận ngút trời, nhằm phương xa mà đi.

"Đi thong thả, không tiễn!" Diệp Phàm ở phía xa truyền âm.

Đại thế lực truyền thừa từ thời Thái cổ xuống, tồn tại trong vô tận năm tháng mà không suy yếu, lại cứ như vậy mà bị người quát lui, quả thực làm cho tất cả mọi người cảm giác phẫn uất cùng cực, nhưng lại không thể không rút đi. Bằng không thì đón đợi bọn hắn rất có thể chỉ là một kết quả: toàn bộ bị đồ diệt. Khổng Tước Vương nếu nổi sát ý, bọn hắn chắc chắn sẽ không được lưu tình.

Trước mắt, hắn không ra tay, là bởi vì cũng có kiêng kỵ riêng, nếu mà tùy tiện đại khai sát giới, bất kể hậu quả. Như vậy, Nam Vực yêu viên cũng nguy rồi, Cơ gia tuyệt đối sẽ đem hết toàn lực càn quét, cho nơi này máu chảy thành sông.

Dưới thành, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, Cơ gia lui bước, chuyện phát sinh hôm nay chắc chắn sẽ nhanh chóng truyền khắp Nam Vực.

"Không sai, có chút dũng cảm." Khổng Tước Vương xoay người, nhìn Diệp Phàm, cười to lên một tiếng. Diệp Phàm thì lại khó có thể cười được, hắn đập nồi dìm thuyền, liều chết đến cùng, chuẩn bị cá chết lưới rách, muốn xé ra một đường sinh cơ. Nhưng mà Khổng Tước Vương lại tới, tuy rằng đã hóa giải tình thế nguy cấp trước mắt, nhưng mà về lâu dài thì tình cảnh của hắn lại không ổn tí nào.

Phải biết rằng, đối phương là Yêu tộc Đại Năng, hắn cứ thế mà ra tay, không nói tới Cơ gia, sợ là cả Diêu Quang Thánh Địa đối với hắn cũng khó có thể có thiện ý .

"Đa tạ Khổng Tước Vương xuất thủ!" Diệp Phàm tiến lên thi lễ.

"Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến." Khổng Tước Vương cười cười, nói: "Ta xem ra trước mắt thì ngươi cũng không có chỗ để đi, không bằng đi theo ta đi."

Hiện nay, Diệp Phàm đúng là không có lựa chọn, chỉ có thể đi cùng Khổng Tước Vương, bằng không thì Cơ gia nếu quay lại, hắn sẽ lại giẫm lên vết xe đổ lúc trước.

....

Hào quang vạn đạo, rực rỡ, một đại đạo mông mông lung lung nhanh chóng trải về tận chân trời, Khổng Tước Vương mang theo hắn đăng lâm, chớp mắt đã đi xa.

Khi hai người đi rồi, dưới cự thành là một mảnh náo động, không ít tu sĩ phóng lên trời, việc hôm nay phát sinh quá là làm cho người ta giật mình; .

Xa xa phía chân trời, đám người Cơ gia siết chặt nắm tay, lại có người ngửa mặt lên trời thét dài, phát tiết lửa giận trong lòng.

......

Nước Tấn, Tê Hà sơn mạch, có một mảnh sơn mạch đã biến thành khô cằn, không có một cành cây, ngọn cỏ. Trước đây không lâu, Khổng Tước Vương đã ở nơi này đại chiến với Nam Cung Ngâm, khiến trong này trở thành một mảnh sỏi đá.

Diệp Phàm không nghĩ tới, Khổng Tước Vương ẩn cư sẽ lại ở ngay sâu trong Tê Hà sơn mạch, rời khỏi mảnh đất khô cằn này, thâm nhập vào sâu hơn năm trăm dặm là đã tới nơi.

Phía trước, thế núi dốc đứng, kỳ phong hiện lên, xinh đẹp tuyệt trần, vân vụ lượn lờ, có không ít đầm nước, khe núi, thác nước tùy ý đều có gặp.

Cách đó không xa, có một toà núi đá thấp, không có gì nổi bật, phía trên trống trơn, vẻn vẹn là một ít dây leo quấn quanh mà thôi.

Khổng Tước Vương đến nơi đây, đưa tay điểm nhẹ một cái, đầy trời sao hiện lên, một mảnh thanh thiên rơi xuống, lưu chuyển quang huy nhu hòa, trên núi đá nhất thời xuất hiện một cánh cửa. Diệp Phàm tiến lên, đi theo sau hắn, xuyên qua một thông đạo hôn ám.

Không lâu, trước mắt bừng sáng, khí tức thanh tân của cây cỏ theo gió phiêu dạng mà đến, tiếng chim hót uyển chuyển truyền vào trong tai.

Có động thiên khác!

Đây là một thế giới kì lạ, có hoa thơm cỏ lạ, chim hót véo von, như thơ như hoạ, cây cối xanh biếc, hồ nước trong suốt, sông nhỏ như ngọc mang, ở trên dãy núi xa xa, như ẩn như hiện. Đây là một mảnh thế giới sống động.

Nơi này đã tự thành một vùng không gian riêng, cùng với ngoại giới ngăn cách, phạm vi có thể có đạt đến năm mươi dặm, tất cả đều rất thanh tân tự nhiên.

"Có thỏa mãn không?" Khổng Tước Vương cười hỏi.

"Tiền bối chịu thu lưu ta, đã là đại ân, vãn bối phi thường hài lòng."

"Vùng không gian này, là do thánh hiền thời cổ lưu xuống, lúc ta phát hiện đã tổn hại không thể tả, sắp sụp đổ, sau lại chữa trị mới còn được quy mô bằng này."

Khai sáng không gian, loại năng lực này quả là làm cho người ta phải giật mình, Diệp Phàm nhìn ngó không ngớt.

"Ngươi cứ tạm ở nơi này đi, bên trong còn có một ít cố nhân của ngươi đấy.

Khổng Tước Vương đưa Diệp Phàm dàn xếp xong, sau đó rời đi không gian này, nói là muốn đi tiếp một vị bạn cũ.

Nơi này như một phiến tịnh thổ, các loại động vật gặp người cũng không sợ hãi, ngũ sắc lộc nhàn nhã ở trên bãi cỏ đi lại, tiên hạc bay quanh đỉnh đầu, có con thỏ trắng lại chui vào trong lòng Diệp Phàm, điều này làm cho hắn phải dở khóc dở cười.

Chỗ hắn ở rất yên ắng, mộc ốc tự nhiên mà nhã trí, phía trên quấn quanh không ít dây leo, chu vi chung quanh cũng không có cây cối gì lớn lắm, bãi cỏ xanh nhạt, bằng phẳng. Trước mộc ốc, có một hồ nước, trong suốt, nhìn thấu đến tận đáy.

Có thể nói, cảnh sắc nơi đây phi thường ưu mỹ, rất thích hợp để tu hành, Diệp Phàm ở chỗ này tâm linh yên tĩnh, cảm nhận được hơi thở của tự nhiên.

Mấy ngày liền không ngừng tao ngộ truy sát, đi tới mảnh tịnh thổ an lành này, Diệp Phàm phi thường hài lòng, hắn cảm thấy ở nơi đây có lẽ sẽ đột phá cảnh giới. Sau đó không lâu, Diệp Phàm liền thấy một người quen, chính là Yêu tộc vưu vật Tần Dao, có thể nói là cố nhân gặp lại

Nàng vẫn giống như trước, gợi cảm, quyến rũ, lả lơi, vóc người ma quỷ, như ẩn như hiện, phi thường dụ hoặc."Thật là không ngờ lại có thể gặp mặt ở nơi đây..." Nàng cười vô cùng ngọt, trên mi tâm điểm thêm một nốt ruồi son, càng thêm dụ hoặc.

Nhan Như Ngọc cũng ở nơi đây, chẳng qua là nàng đã bế quan, lần trước bị tử thương không ít người, chỉ có một ít tinh anh chạy trốn được tới nơi đây.

Tần Dao đi tới gần, véo hai má Diệp Phàm, thanh âm tràn ngập từ tính: "Ngươi thật đúng là to gan, dám đem Yêu Đế Thánh Tâm bức ra, rốt cuộc là ngươi làm như thế nào?"

Diệp Phàm không chút khách khí phản kích, ngửa cằm, nói: "Chính là do nó chạy, liên quan gì đến ta?

"Ngươi, tên tiểu thí hài này, trên người lúc nào cũng tràn đầy bí mật, mà làm sao ngươi đi được tới nơi này ?" Tần Dao lại hỏi

"Ta được Khổng Tước Vương mang đến..." Diệp Phàm không chút giấu diếm. Sau đó không lâu, Tần Dao cũng rời đi, mãi đến tận ba ngày sau nàng mới xuất hiện lần nữa.

"Tiểu chút chít ngươi khuấy lên phong ba đúng là không nhỏ chút nào..." Tần Dao đến, mang theo không ít tin tức. Diệp Phàm lần trước cùng Cơ gia danh túc giằng co, quả nhiên đã lan truyền rộng ra.

Có người đã đem hắn cùng với Cơ Hạo Nguyệt, Diêu Quang Thánh nữ, Hoa Vân Phi, Nhan Như Ngọc, Lý U U, đám tuổi trẻ tuấn kiệt này bài danh ngang nhau.

Tuy rằng, tu vi không rõ, lai lịch cũng không rõ, thế nhưng danh hào hắn tuyệt đối chẳng kém những người này bao nhiêu, cùng Cơ gia cường giả đối lập, điều này khiến cho rất nhiều tu sĩ đều phải giật mình kinh hãi.

Biết được tình hình bây giờ, Diệp Phàm không nói thêm gì, hắn biết là cái thân hắn lại càng bị nguy hiểm hơn rồi.

" Ta thật sự là rất tò mò, Cơ gia vì sao lại hưng sư động chúng đến như vậy để đuổi giết ngươi..." Cứ mặc cho Tần Dao truy hỏi, Diệp Phàm không nói, tất cả trách nhiệm đều đẩy trên người các nàng "Còn không phải là lần trước đi cùng các ngươi sao, bị bọn họ hận lây, ta đúng là sắp bị các ngươi hại chết đây." Nói tới đây, Diệp Phàm lại hỏi lại thăm tin tức của Bàng Bác.

"Yên tâm đi, hắn không việc gì cả." Tần Dao không muốn tiếp tục nói về chủ đề này. Mấy ngày liên tiếp, Tần Dao thỉnh thoảng lại xuất hiện ở mộc ốc, nhưng đáng tiếc cũng không có hỏi ra cái gì.

......

Cả vùng không gian này, buổi tối không hề tăm tối, mơ mơ hồ hồ, như là có ánh trăng chiếu xuống.

" Ào ào ào "

Bọt nước bắn lên, trong cái hồ nhỏ trước căn mộc ốc, Tần Dao như mỹ nhân ngư từ trong nước đi ra, tóc đen vung vẩy, từng giọt nước lóng lánh bay lượn.

"Tiểu thí hài kia, nhìn cái gì?" Tần Dao cười khẽ, da như mỡ đông, ở bên trong nước lớn mật khiêu khích. Diệp Phàm thì đang an vị ở bên bờ, cảm giác thưởng tâm duyệt mục, hắn đáp: "Xem yêu tinh tắm."

"Ha ha..." Tần Dao cười khẽ, diệu thể ở bên trong nước như ẩn như hiện, nói: "Theo tin tức tin cậy, thì ngươi hình như chiếm được một loại bí thuật của Cơ gia, thế nên mới khiến bọn họ truy sát, có phải vậy hay không?"

Diệp Phàm thất kinh, nếu để cho ngoại giới biết được, hắn sẽ không chỉ phải đối mặt với việc Cơ gia truy sát, sợ là những thế lực lớn khác cũng muốn chằm chằm theo sau hắn.

Tiếng cười tràn ngập mê hoặc lại truyền đến, Tần Dao từ trong nước đi ra, sương mù mông lung, thân thể trắng noãn như ngọc, uyển chuyển yêu kiều, mơ hồ có thể thấy được toàn thân, nàng nhanh chóng mặc quần áo, đạp sóng mà đến.

Vóc người ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ, eo thon tinh tế, chân ngọc thẳng tắp, dáng dấp yểu điệu thướt tha, tóc đen khẽ động, từng giọt nước bắn ra, giờ khắc này có thể nói nàng là một vưu vật, tuyệt đối lả lơi quyến rũ.

Bờ vai lõa lồ, quần lụa thướt tha trên mặt đất, quyến rũ vô cùng, hai cánh tay như sương như tuyết, hiện ra ánh sáng lộng lẫy mê người, cơ thể lại như ẩn như hiện, thoáng một cái đã đi tới trước mắt hắn.

"Đối với ta mà ngươi còn không nói thật sao?" Cánh tay ngọc khẽ nâng lên, bàn tay nhỏ bé mềm mại vươn ra, nâng cằm Diệp Phàm lên, cái lưỡi mềm khẽ liếm liếm đôi môi đỏ mọng, phi thường gợi cảm, thanh âm mềm mại khiến người ta cả người tê dại.

"Thật là không có gì để nói, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Còn nữa, đừng có dùng mỹ nhân kế với ta, bằng không thì tiền mất tật mang đấy, cái gì cũng không được..."

Tần Dao vóc người cao gầy, eo thon mềm mại, tinh tế, song phong cao ngất, chân ngọc thon dài. Nàng cười đến run rẩy cả người, hỏi lại: "Tiểu thí hài như ngươi thì biết cái gì?"

"Đây cũng là ngươi nói, vậy thì ta cũng không có gì kiêng kỵ ."

"Ngươi muốn làm như thế nào;?" Tần Dao sóng mắt lưu chuyển, khiêu khích hỏi lại.

Diệp Phàm làm người hiện đại, từ lâu đã không phải thiếu niên hay thẹn thùng, ngây thơ gì nữa, nếu đối phương khiêu khích, hắn tự nhiên không sợ cái gì, nắm qua eo thon của Tần Dao, cảm thụ cái phân ôn nhuận, phi thường đàn hồi, nói: "Vì chứng minh ta là nam nhân, không là tiểu thí hài, ngày hôm nay chỉ có thể đại khai sát giới một hồi!"

Chương 159: Thánh Chủ hàng lâm!

Dịch: Độc Tiên

Nguồn: Lương Sơn Bạc

Ấn vào đây để xem:

Tần Dao cười khẽ, nghe như tiếng chuông du dương mà truyền ra, nàng nhẹ nhàng giãy thoát ra khỏi cánh tay của Diệp Phàm, nhưng cũng không có trốn quá xa mà lại là tiếp tục duỗi một bàn tay như bạch ngọc ra, nâng cằm Diệp Phàm lên, nói:

"Đại khai sát giới ư?"

Thấy nàng to gan như vậy, Diệp Phàm nở nụ cười, nói: "Ngươi còn không sợ, ta sợ gì?"

"Tiểu thí hài, ngươi khẩu khí thật lớn." Tần Dao nhéo nhéo gương mặt của hắn, cười vô cùng vũ mị.

"Xem ra ta thật sự phải chứng minh rồi. . ." Diệp Phàm đẩy tay nàng, nói xong liền xông nhanh về phía trước.

Tần Dao lại nhẹ nhàng tránh ra xa, bóng lưng lả lướt, dáng dấp yểu điệu, tiếng cười dưới trời đêm vang vọng, cuối cùng nàng vẫn là chạy mất dạng, không phải thật sự cởi mở như vậy.

"Cẩn thận, đừng có rơi vào trong hồ đó." Diệp Phàm ở phía sau cười to, yêu tinh này đúng là trời sinh vưu vật, rất có sức dụ hoặc, hơn phân nửa là nàng đang muốn moi ra từ hắn, xem xem Cơ gia mất đi bí thuật nào.

......

Thời gian vội vã trôi qua, đảo mắt, Diệp Phàm đã ở chỗ này tĩnh tâm tu hành thêm một tháng, thiên mạch trong cơ thể càng thêm cứng cáp, óng ánh, hóa thành Thần Kiều nằm ngang ở trên bầu trời Khổ Hải.

Hắn cảm thấy mình đã thật sự tiến sát đến cảnh giới Bỉ Ngạn rồi, có thể là trong vòng mấy ngày nữa là có thể vận dụng khối Nguyên này một lần để tiến vào cảnh giới mới.

Trong suốt quá trình này, hắn cảm giác được thần thức càng thêm nhạy cảm, sinh mệnh tinh khí càng cường thịnh, cơ thể đạt đến trạng thái đỉnh cao, tất cả cũng rất thuận lợi, phát triển theo chiều hướng càng ngày càng tốt.

Nhan Như Ngọc vẫn một mực bế quan, không có người nào tới tìm hắn đến lạm dưỡng Yêu Đế Thánh Tâm, các nàng vẫn như trước kia.

Vị bạn cũ của Khổng Tước Vương lai lịch lớn vô cùng, là một vị cường giả Yêu tộc ở Bắc Vực, Thanh Giao Vương, vượt qua hư không mà đến, sau khi tiến vào trong phiến không gian này, chưa từng lộ diện qua lần nào.

Điều này lại để cho Diệp Phàm một phen kích động không thôi, đối phương đến từ Bắc Vực, nếu như khi hắn trở về, mình có thể cùng hắn đồng hành, không phải là giải quyết tất cả vấn đề sao? Nam Vực căn bản là ở không được nữa, chỉ có thể tránh Cơ gia, đi thật xa mới là lựa chọn tốt nhất.

Thanh Giao Vương cũng mang đến không ít tin tức về Bắc Vực, người mặc dù không lộ diện ra, nhưng những tin tức này vẫn truyền ra.

Hiện tại, Bắc Vực cũng không còn yên bình nữa, mới ngay tháng trước, đã có người nhìn thấy trên Thái Sơ Cổ Quáng, ánh trăng như nước, hội tụ lại thành sông, chảy về phía trong Cổ Quáng.

Càng có nhiều người khẳng định chắc chắn là đã từng thấy được sinh vật không rõ, tướng mạo dữ tợn, ở vùng phụ cận Thái Sơ Cổ Quáng qua lại, làm cho người ta đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Lại có người nói là đã từng tận mắt thấy bầu trời phía trên khu vực Thái Sơ Cổ Quáng có sinh vật hình giống người qua lại, hô phong hoán vũ, che khuất cả bầu trời, khiến cho trăng sao ảm đạm thất sắc.

Khiến người ta giật mình nhất là việc ở trong Sinh Mệnh Cấm Khu trong Thái Sơ Cổ Quáng truyền ra tiếng ca đầy trời, làm cho người ta say mê, có người đã tận tai nghe thấy.

Thái Sơ Cổ Quáng đến cùng là có cái gì trong đó, đã qua rất nhiều năm, không ai có thể nói rõ ràng, có lẽ chỉ có Khương gia, Dao Trì thánh địa, hay các siêu cấp thế lực lớn truyền thừa từ cửu viễn xuống thì còn có một ít điển tịch có thể thẩm tra.

Trong một tháng này, Tần Dao thỉnh thoảng mới xuất hiện, ngôn ngữ và hành động vẫn lớn mật như cũ, mọi tin tức mà Diệp Phàm biết được đều là từ chỗ nàng mà ra.

"Ngươi nói là Thanh Giao Vương muốn mời Khổng Tước Vương cùng di giá đến Bắc Vực?"

"Không sai."

"Có chuyện gì sao?" Diệp Phàm có vẻ khó hiểu mà hỏi lại.

"Ta cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua dạo gần đây, Diêu Quang Thánh địa cùng Cơ gia hình như cũng đang chuẩn bị đi, khả năng là họ muốn phái nhân thủ qua." Tần Dao cũng không biết rõ sự tình lắm.

Diệp Phàm thần sắc suy tư, Bắc Vực tất nhiên là phải phát sinh chuyện gì đó.

"Nam Vực hiện tại ra sao rồi?" Diệp Phàm rất quan tâm đến chuyện bên ngoài, hắn muốn biết Cơ gia hiện tại là đang có cái động tác gì.

"Nam Vực mặc dù có sóng gió, nhưng lại rất nhanh đã bình yên trở lại. Cơ Hạo Nguyệt cửu tử nhất sinh, cuối cùng vẫn trốn về được đến Cơ gia. . ." Tần Dao hình như còn cảm thấy thật sự tiếc nuối.

Khổng Tước Vương đại đệ tử, truy sát Cơ Hạo Nguyệt cả nửa tháng, nhưng thần thể dù sao cũng là thần thể, mấy lần gặp phải tình thế cửu tử nhất sinh, đều hóa giải được mà chạy thoát ra. Nhưng hắn nguyên khí cũng đại thương, không mất một hai năm thì căn bản không thể khôi phục nổi.

Ngoài ra, Diêu Quang Thánh Chủ cùng Cơ gia Thánh Chủ còn hưng sư động chúng đi tìm kiếm tung tích của Khổng Tước Vương, muốn chém tận giết tuyệt hắn. Đáng tiếc, Khổng Tước Vương đã không phải là cái loại thanh niên nhiệt huyết gì cả, cứ coi như không thấy, chưa từng để ý, điều này khiến cho bọn hắn tức giận vô cùng nhưng lại vô pháp ra tay.

Đương nhiên, điều động tâm nhất vẫn là Thanh Đồng Tiên Điện, Huyền Hoàng phong đổ điện môn, đang chậm rãi hướng đại địa mà chìm xuống.

Chỗ đó đã tụ tập không ít đại nhân vật, nhưng từ đầu đến cuối, không người nào dám xâm nhập vào trong, trước mắt vẫn còn có thể cảm ứng được khí tức của đồng điện, những người kia vẫn chỉ quanh quẩn ở đó thôi.

"Nghe nói, bọn hắn hình như là muốn dẫn xuất Lão già điên, để cho hắn dẫn đầu đi mở đường. Đáng tiếc, lão nhân khùng khùng điên điên kia từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, thế nên những đại nhân vật kia vẫn đang do dự."

"Ta dám khẳng định là thế nào cũng có người xông vào. . ." Diệp Phàm nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Sinh mệnh đại nạn nếu như không đến, thì những nhân vật tuyệt đỉnh này sẽ không dễ dàng thâm nhập, dù sao từ xưa tới nay, Thanh Đồng Tiên Điện đã cắn nuốt không ít tuyệt đại cường giả.

Kẻ buông bỏ tất cả, dám xông vào, đều là những kẻ mà thọ nguyên đã cạn, sắp tọa hóa, thời điểm then chốt sắp đến, tất nhiên đành phải làm liều một phen.

"Bãi tha mà của cường giả, không biết đã có bao nhiêu nhân kiệt chết đi ở đó..." Tần Dao cũng có chút cảm khái, nàng biết chắc là từng có Yêu tộc đại nhân vật đi vào.

Thần sắc Diệp Phàm có chút cổ quái, bí mật của Thanh Đồng Tiên Điện là do hắn để lộ ra, nếu như quả thật là có đại nhân vật chết đi, hình như là cũng cùng hắn có chút liên quan.

Chẳng qua, hắn cũng không áy náy, Đồng Điện là địa phương nào, ai cũng rõ ràng nhất, nói thêm nữa là hắn cũng coi như đã cho những nhân vật cạn kiệt thọ nguyên này một cái hy vọng đi.

"Không lâu trước, Khổng Tước Vương đại chiến Nam Cung Chính, đến tột cùng ai mạnh ai yếu đây?" Diệp Phàm rất muốn biết kết quả của trận chiến ấy.

"Chẳng qua chỉ là chiến đấu có một canh giờ mà thôi, thế nào mà phân ra được thắng bại, bọn họ cũng không phải là tử địch, không cần thiết phải quyết đấu sinh tử."

Tần Dao đi đôi chân trần, đạp trên đá cuội trong hồ, thanh phong thổi tới, quần áo phấp phới, thân thể xinh đẹp phác hoạ linh lung chập trùng, phi thường mê người.

“Nam Cung Chính có nhất định đi Thanh Đồng Tiên Điện không?” Diệp Phàm hỏi.

" Có đi, theo lời của Khổng Tước Vương, thì Nam Cung Chính chỉ còn không đến trăm năm thọ nguyên, hắn không muốn ngồi chờ chết, muốn lấy trăm năm để đổi một đời an tâm."

"Không phải đổi một đời tiên nhân sao?" Diệp Phàm lộ ra kỳ sắc.

"Từ xưa có mấy người thành tiên? Khổng Tước Vương nói, Nam Cung Chính là vì an tịch chính mình tiên tâm, không muốn tại để ở trần thế chờ đợi khô linh, có thể là hắn cảm thấy chỉ có Thanh Đồng Tiên điện mới thích hợp để mai táng hài cốt của hắn”.

Nghe đến mấy lời này, Diệp Phàm thở dài một hơi, tu hành đến cảnh giới kia, lại có nỗi bi ai như vậy, thực sự là khiến người ta phải cảm thán.

"Cơ gia còn truy tra tung tích của ta không?" Đây là vấn đề mà Diệp Phàm quan tâm nhất.

"Không có, tất cả đều phi thường bình tĩnh." Tần Dao lắc lắc đầu.

"Thế này thì lại là kỳ quái." Diệp Phàm cảm giác rất khó hiểu.

"Ngươi bị Yêu tộc Đại Năng cứu đi, bọn họ muốn tìm ngươi để gây sự, trước tiên là phải qua mặt được Khổng Tước Vương kìa." Tần Dao cười cười nói: "Chẳng lẽ ngươi vẫn hi vọng bọn hắn không ngừng tìm ngươi hay sao?"

"Ta chỉ cảm thấy, bọn họ sẽ không bỏ qua dễ như vậy." Diệp Phàm loáng thoáng cảm thấy không ổn, Cơ Nhân đã từng nói qua, cho dù là Diêu Quang Thánh Chủ đạt được Đại Hư Không thuật đi nữa, bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp mà thu hồi lại.

"Chúng ta phải đi Bắc Vực, ngươi có cùng theo chúng ta được không?" Nói tới đây, Tần Dao sóng mắt lưu chuyển, đôi môi đỏ lập loè sáng bóng, phi thường gợi cảm, khẽ cười nói: "Muốn chứng minh ngươi là nam nhân, muốn 'Đại khai sát giới" ta thì có thể đi Bắc Vực... Sau mấy năm nữa, ngươi cũng đã trưởng thành..."

"Ta bây giờ làm nam nhân có được hay không!" Nói tới đây, Diệp Phàm chăm chú hỏi lại: "Ngươi chắc ư?"

"Hắn đã đáp ứng Thanh Giao Vương , gần đây vẫn đang một mực chuẩn bị để mở ra Vực môn." Nói tới đây, Tần Dao lộ ra vẻ mặt ngưng trọng: "Khổng Tước Vương có một loại dự cảm không tốt, hắn cảm thấy khả năng sẽ có đại sự phát sinh, quyết định mang theo hậu nhân Đại Đế đi Bắc Vực."

Diệp Phàm rất kích động, rốt cục sắp rời khỏi Nam Vực, hắn có thể thoát khỏi tất cả những thứ phiền toái này."

" Ca"

Đang lúc này, không gian đột nhiên ba động mãnh liệt, từ xa xa truyền đến tiếng kêu đầy sợ hãi.

"Chuyện gì vậy?" Diệp Phàm lập tức đứng lên.

" Ầm"

Một tiếng vang thật lớn truyền đến, phiến không gian đã bị người xé rách!

Phía trên bầu trời, một khe hở lớn đã lan ra xa, hai đạo nhân ảnh như thiên thần hàng lâm.

Sắc mặt Tần Dao trong nháy trắng bệch lên, dám xông vào nơi ẩn cư của Khổng Tước Vương, tuyệt đối không phải người thường, hai người dắt tay nhau mà tới, dễ dàng có thể khiến người ta suy đoán đến hai vị Thánh Chủ.

Hai người kia toàn thân đều bị mông lung ánh sáng bao quanh, nhìn không rõ dung mạo, như quân lâm đại địa, làm người người sợ hãi, ngay lập tức có loại xung động muốn quỳ xuống.

"Diêu Quang Thánh Chủ cùng Cơ gia Thánh Chủ!" Diệp Phàm biến sắc, hắn đoán nhất định là đúng

"Sát!"

Đột nhiên, tiếng hét rung trời vang lên, ngay bên ngoài khe nứt, xuất hiện không biết bao nhiêu bóng người, lít nha lít nhít, xông vào đây.

"Diêu Quang lão nhi, Cơ gia lão nhi, các ngươi cuối cùng vẫn là tìm tới cửa đi sao!" Khổng Tước Vương quát to một tiếng, xông lên trời cao, như tuyệt thế lợi kiếm xuất ra khỏi vỏ, khiến cho những tiếng kêu này ngay lập tức im bặt.

Ngoại trừ Diêu Quang Thánh Chủ cùng Cơ gia Thánh Chủ, mọi người đều không tự chủ được lùi về sau, đối mặt với một vị Đại Năng tám trăm năm trước đã uy hiếp cả Nam Vực, bọn họ trong lòng vô cùng sợ hãi, bị cỗ khí thế đáng sợ này trấn cho lui lại.

"Khổng Tước Vương, động phủ của ngươi quả nhiên là đủ bí ẩn, tám trăm năm trước ta không thể tìm ra, bây giờ cuối cùng cũng được như nguyện, công vào tận nơi." Diêu Quang Thánh Chủ chắp hai tay sau lưng, quang hoa bao phủ quanh người, như một vị thiên thần, khiến cho người ta không cách nào mà nhìn thẳng được vào.

"Khổng Tước Vương, ngươi nhiều lần khiêu khích chúng ta, thật sự cho rằng ngươi ở Nam Vực là vô địch sao?" Cơ gia Thánh Chủ đứng trên không, như là đang ở chín tầng trời, phủ thị thương sinh(bao quát muôn dân) nhượng nhân kính uy, nói: "Hãy để hôm nay kết thúc đi!"

"Uy phong thật lớn a, xem ra các ngươi là muốn trảm ngã ta đi?" Khổng Tước Vương lớn tiếng cười dài, nói: "Người định không bằng trời định, chỉ sợ các ngươi sẽ thất vọng!"

"Thực sự là khinh Yêu tộc ta không có ai sao?" Một tiếng gào to truyền đến, toàn bộ không gian lay động mãnh liệt một hồi, một nam tử có tư thế khí thôn sơn hà, bay vút lên trời, sóng vai mà đứng cùng Khổng Tước Vương.

"Ngươi là người phương nào?" Diêu Quang Thánh Chủ hỏi.

"Thanh Giao Vương!" Trung niên nam tử áo xanh thanh âm như sấm mà ra.

" Hizz "

Phía sau, không ít người hít một ngụm khí lạnh, Thanh Giao Vương với rất nhiều người thì cũng không xa lạ gì

"Là một vị Yêu tộc Đại Năng ở Bắc Vực."

"Thêm một người thì thế nào!"

Diêu Quang Thánh Chủ nhanh chân tiến lên, toàn thân một trăm lẻ tám đạo quang quầng lượn lờ, mỗi một đạo đều trong suốt, óng ánh, như là một trăm lẻ tám đại thế giới, như ẩn như hiện. Mỗi bước hắn đi về phía trước, phiến không gian này sẽ sụp một mảnh lớn, như Thần Vương bất hủ giữa trời!

Mà Cơ gia Thánh Chủ, lại cùng Hư Không đại đạo hợp nhất, như khô tịch vũ trụ, tinh không vô ngần, bất sinh bất diệt, khiến người ta cảm thấy hư vô cùng vĩnh hằng, như là tinh thiên hạ tại Minh cổ.

Diệp Phàm cảm giác đại sự không ổn rồi, hắn đối với những người này là tràn đầy ác cảm, vừa mới ổn định, yên tĩnh sinh hoạt được một đoạn thời gian ngắn thì lại bị đánh vỡ, tiền đồ không biết, sinh tử thì lại càng khó liệu.

Bởi vì, lai giả bất thiện, cao thủ nhiều như mây, ngoại trừ không ít danh túc, hắn còn thấy được cả đám người Diêu Quang Thánh Nữ, Hoa Vân Phi, Lý U U. Có thể nói, đối phương đã vận dụng lực lượng lớn đến mức nào, ngay cả một ít tuổi trẻ giám kiệt đều được tham chiến.

Già Thiên

Tác giả: Thần Đông

Chương 160: Lão điên đại ca!

Dịch: Độc Tiên

Nguồn: Lương Sơn Bạc

Ấn vào đây để xem:

"Làm sao bây giờ? Hai vị Thánh Chủ cùng nhau giết tới nơi đây, lai giả bất thiện’’ Tần Dao nhíu mày, dáng vẻ phong tình khi nãy đã biến mất hoàn toàn. Nàng cảm giác thấy may mắn nhất lúc này là có Bắc Vực Đại Năng Thanh Giao Vương ở đây, bằng không thì Khổng Tước Vương thật sự cô chưởng nan minh.

"Tần Dao, mau chóng rời khỏi chỗ của ta, không thì ngươi sẽ vô cùng nguy hiểm." Diệp Phàm thấp giọng truyền âm.

"Ngươi cùng đi với ta." Tần Dao khuyên nhủ.

"Ta thì hôm nay sợ là đi không được, ngay cả Khổng Tước Vương sợ rằng cũng không bảo vệ được ta." Diệp Phàm bình tĩnh, không sợ hãi, cũng không có kinh hoảng gì hết.

Nếu người của Cơ gia đã thả ngôn, cho dù là Diêu Quang Thánh Chủ mà đạt được Đại Hư Không thuật, cũng phải nghĩ ra biện pháp thu hồi lại, như vậy với quy mô đánh giết như bây giờ, không có lý gì để bỏ qua cho hắn.

Hắn nhất định là đối tượng bị lưu ý tìm kiếm nhất. Cơ gia Thánh Chủ đều đã hiện thân, Khổng Tước Vương cũng sẽ không có cách nào để bảo vệ cho hắn chu toàn, mang hắn lúc này ngang với mang đi một bộ phận của Hư Không Cổ Kinh, đây tuyệt đối là một cục diện không chết không thôi.

"Ngươi đến cùng là học lén bí thuật gì của Cơ gia?" Tần Dao hỏi hắn.

"Đừng có hỏi ta, ngươi nếu biết quá nhiều, Cơ gia cũng sẽ đuổi giết ngươi. Đi nhanh đi, bằng không là chậm!"

Tần Dao nắm lấy cổ tay hắn, nói: "Cùng đi với ta đi, ngươi không cần phải như vậy."

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ tự có chủ trương."

Thấy hắn kiên quyết cự tuyệt như vậy, Tần Dao quay đầu nhìn hắn một cái, tự nhiên cười: "Ngươi phải cẩn thận đấy, nhất định phải sống sót, muốn 'đại khai sát giới’ ta thì nhất định phải bình an."

Trong phiến không gian này, bóng người xuất hiện càng lúc càng nhiều hơn, không riêng gì tu sĩ của Cơ gia cùng Diêu Quang Thánh địa, ngay cả Thái Huyền phái cùng Tiêu Dao môn cũng đều có cường giả chạy tới tham gia.

Đây tuyệt đối là một cỗ lực lượng khổng lồ đến mức không tưởng tượng nổi, bóng người lít nha lít nhít che kín khắp nửa bầu trời, hoàn toàn là vì để diệt Khổng Tước Vương mà xuất.

Nếu như không phải Thanh Giao Vương ở đây, Khổng Tước Vương sợ là thật sự phải nuốt hận, cho dù là như vậy thì tình thế hiện tại cũng đã phi thường không ổn.

Cơ gia Thánh Chủ cùng hư không tương hợp, không tịch như đại đạo, hư vô như thương vũ, thanh âm của hắn như là từ hư vô trong vĩnh hằng truyền đến, mờ ảo, trầm thấp: "Khổng Tước Vương, trước khi ta và ngươi kết thúc, ta muốn ngươi giao ra một người." Diệp Phàm không cần nghe cũng biết, Cơ gia Thánh Chủ đang nói đến hắn rồi.

Quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, cường đại như Cơ gia Thánh Chủ cũng tự mình điểm tên của hắn. Bị đại nhân vật như vậy nhắc tới, nếu là những tu sĩ khác thì nhất định sẽ cảm thấy rất vinh hạnh. Nhưng mà với Diệp Phàm thì ngay cả khóc cũng sắp khóc ra đến nơi, điểm danh kiểu này giống như đang "Điểm giết" vậy.

"Ngươi thật sự muốn ta giao ra thiếu niên này?" Khổng Tước Vương ý vị thâm trường nói.

"Tự nhiên!" Cơ gia Thánh Chủ phun ra hai chữ, như thần âm khuấy động, sâu trong không gian, rất nhiều yêu tộc tu sĩ không đứng thẳng được, hầu như đã sắp ngã xuống.

Khổng Tước Vương cười lạnh một tiếng, quét mắt nhìn đám người phía trước, nói: "Đừng tưởng rằng Cơ gia các ngươi cao thủ nhiều như mây, không ai có thể sánh cùng. Các ngươi nếu là đem hắn giết, ta dám nói, nhất định sẽ có phiền toái lớn’’.

Lời này vừa nói ra, không chỉ khiến cho người Cơ gia kinh ngạc, ngay cả những tu sĩ khác cũng đều giật mình không thôi.

"Vớ vẩn!" Xa xa, có Cơ gia danh túc bất mãn, mở miệng hét lớn.

"Diệp Phàm ngươi tới đây." Khổng Tước Vương ngoắc. Diệp Phàm chỉ có thể vọt tới trời cao, đi tới trước người hắn, cũng không biết hắn muốn nói cái gì.

Trong nháy mắt, hắn cảm giác được vô số sát niệm xông đến, tuyệt đại đa số đều là đến từ Cơ gia tu sĩ.

Khổng Tước Vương cất tiếng cười to, ngữ kinh nhân tử bất hưu( lời nói làm người ta sợ chết khiếp không thôi): "Nếu như giết hắn... Cái gì mà gọi là 'nội tình’ của các ngươi cũng chưa chắc có thể chịu được, trừ phi Cơ gia các ngươi có Thần Vương bất tử, từ mộ chui ra, bằng không thì... Ha ha!’’

Thế gian này, còn có nhân vật như vậy sao? Dám cứng đối cứng với Cơ gia... Không có ai tin tưởng là thật hết.

Bởi vì, Diêu Quang Thánh địa cùng Cơ gia đều là thế lực lớn, căn bản không có cách nào để mà xem xem đến tận cùng là nó có nội tình thâm sâu đến cỡ nào.

"Diệp Phàm, đem bộ pháp của ngươi diễn ra." Khổng Tước Vương thanh tú, mặt mang theo ý cười, nói.

Đến bây giờ, Diệp Phàm tự nhiên đã hiểu rõ mình nên làm gì rồi, cáo mượn oai hùm!

Lập tức, trên bầu trời lưu lại một đạo đạo tàn ảnh, thi triển bộ pháp lão già điên truyền cho.

Cơ gia Thánh Chủ cái gì cũng không nói, lẳng lặng đứng ở đó, không biểu thị bất luận cái gì.

Diêu Quang Thánh Chủ bị một trăm lẻ tám quang hoàn bao phủ, như có rất nhiều thế giới hiện ở bên người. Hắn như là một vị Thần Vương, bình tĩnh mở miệng hỏi: "Người thiếu niên, bộ pháp này là ai truyền cho ngươi?"

"Là lão điên đại ca’’. Diệp Phàm thong dong mà trấn tĩnh hồi đáp.

Nghe được câu này, Khổng Tước Vương suýt nữa lảo đảo ngã nhào, trong lòng hắn oán thầm, tiểu tử này thật quá mức đi, ngay cả hắn gặp lão điên kia cũng phải cung kính kêu một tiếng tiền bối.

Diêu Quang Thánh Chủ bị quang hoàn bao phủ, không nhìn thấy rõ hình dáng, nhưng từ việc hắn rất lâu cũng không nói gì là có thể suy đoán ra được. Cơ gia Thánh Chủ lại càng không có bất kỳ phản ứng nào, cùng hư không tương hợp, như là đã hoàn toàn biến mất .

"Ngươi nói lão điên đại ca là người phương nào?" Một vị danh túc Cơ gia truy hỏi.

"Một lão nhân điên cuồng, bi thương, người khác đều nói hắn sống sáu ngàn năm." Diệp Phàm triệt để bình tĩnh lại, nói: "Đại ca của ta thật là có chút đáng thương, thần trí hắn không rõ ràng, thường xuyên bị mất phương hướng"

Đại gia ngươi! Liền cả Khổng Tước Vương cũng không còn gì mà nói nữa, mở miệng một tiếng đại ca, người khác làm sao mà chịu nổi, đây chính là cái thế nhân vật của sáu ngàn năm trước a.

"Đại ca của ta tâm có ưu thương... Đại ca của ta rất khó quên quá khứ..." "Đại ca của ta, hắn…." Diệp Phàm tự mình thao thao bất tuyệt, không hề để ý tới cảm thụ của những người khác, bịa đặt đầy miệng.

Cuối cùng, Khổng Tước Vương thực sự chịu không được nữa, bí mật truyền âm, nói: "Ngươi nói đến nghiện rồi à? Mở miệng một tiếng đại ca, rất nhiều người đều muốn tươi sống đập chết ngươi đây!"

"Nói hươu nói vượn!" Một vị danh túc Cơ gia không nhịn được quát mắng: "Phong lão* có thân phận gì mà ngươi... Quá không biết trời cao đất rộng!"

"Nếu các ngươi không tin, ta cũng không có cách nào." Diệp Phàm vẫy vẫy tay, sau đó chân đạp bộ pháp.

Cái này càng khiến người ta thêm không nói gì , Diệp Phàm rõ ràng đang lấy hành động thực tế để chứng minh là hắn cùng lão điên có quan hệ lớn đến đâu.

Trên thực tế, rất nhiều người đều rõ, Diệp Phàm khẳng định là cùng phong lão đầu có quan hệ, nhưng đánh chết mọi người cũng không tin, lão là đại ca của hắn, tiểu tử này rõ ràng là đang cố ý nói hươu nói vượn.

"Tiểu tử ngươi đừng tưởng rằng như vậy là vô sự, lão già điên dù sao cũng đã điên rồi, ngoài sáng thì ai cũng không dám trêu chọc, nhưng một khi đại loạn, nhất định là có người sẽ đuổi giết ngươi." Khổng Tước Vương bí mật truyền âm, nói: "Trước đó, Cơ gia thật sự không biết sao, bọn họ đã từng truy sát ngươi, khẳng định đã biết từ lâu rồi, sở dĩ không chỉ ra, chẳng qua là muốn làm bộ không biết mà thôi."

Trong lòng Diệp Phàm nghiêm nghị lại, hắn cũng đoán được những điều này, tình cảnh trước mắt của hắn vẫn nguy hiểm như cũ, điều yên tâm duy nhất của hắn là hai vị Thánh Chủ hơn phân nửa sẽ không trực tiếp ra tay với hắn.

"Đại ca ta có nói, gần đây hắn còn có thể đến chiếu cố ta." Diệp Phàm nói.

Đại gia ngươi! Rất nhiều người đều muốn nói với hắn ra ba chữ này. Giờ khắc này, Diêu Quang Thánh Chủ cùng Cơ gia Thánh Chủ hoàn toàn bỏ qua hắn, làm như không tồn tại, không liếc hắn thêm một cái. Cơ gia Thánh Chủ quát: "Khổng Tước Vương ngươi gây hấn Cơ gia ta, hôm nay ngươi chạy trời không khỏi nắng!"

Cho tới bây giờ, chỉ có thể bằng vào thực lực mà nói chuyện.

Thân mình hắn ở trong hư không, đơn giản mà trực tiếp, đánh một cái "Ầm ầm"

Một tiếng vang thật lớn, phiến không gian mà Thánh hiền thời cổ khai sáng ra lập tức nứt ra, sắp sửa triệt để vỡ vụn. Cùng lúc đó, Diêu Quang Thánh Chủ nhanh chân tiến lên, quát: "Khổng Tước Vương, tám trăm năm trước để ngươi chạy thoát, hôm nay ngươi đừng hòng chạy được!"

Khổng Tước Vương cười to, nói: "Ta dương lâm thiên hạ, ai có thể ngăn, ai có thể cản?" Tóc đen tung bay, hắn từng bước từng bước đi về phía trước, thiên nhân hợp nhất, truyền ra kỳ dị rung động.

"Phốc" "Phốc" ….

Lúc này, ở phía sau hai vị Thánh Chủ, không ngừng có người bị bạo toái, hóa thành huyết vụ, hoàn toàn là bị tiếng bước chân của Khổng Tước Vương chấn chết.

Gần như là trong chớp mắt thôi, hơn trăm tên tu sĩ tan xương nát thịt, vô tri vô giác hóa thành bột mịn, chỉ để lại một điểm huyết vụ bay lên.

Yêu tộc Đại Năng, vừa lộ ra thần thông, liền tỏa trú tất cả mọi người.

Cùng lúc, Thanh Giao Vương tiến lên, cùng Khổng Tước Vương đồng thời chống lại hai vị Thánh Chủ.

"Giết…………… "

Tiếng kêu giết rung trời, đại chiến đã triệt để bộc phát!

Không có chút nào nghi ngờ, chắc chắn đây sẽ là một hồi đại chiến máu chảy thành sông. Khổng Tước Vương cùng Thanh Giao Vương không bỏ chạy, muốn vì yêu tộc tu sĩ nơi đây tranh lấy một đường sinh cơ, chặn lại hai vị Thánh Chủ, đem rất nhiều danh túc vây giết.

Diệp Phàm xoay người mà phi độn, hiện tại chiêu bài "Lão già điên đại ca’’ của hắn cũng không có tác dụng nữa, hỗn chiến bạo phát, phỏng chừng có rất nhiều người đều muốn nhân cơ hội giết hắn.

May mắn nhất là hai vị Thánh Chủ không tự mình ra tay, mặc cho hắn rời xa trung tâm địa vực, không bị vây tại chỗ.

"Diệp tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta!" Phía sau, có mấy trăm người đang đuổi giết về phía Diệp Phàm, đều là con cháu trẻ tuổi của Cơ gia.

Lần trước, Diệp Phàm không kiêng không sợ, lớn tiếng quát hống, bảo người Cơ gia cút, bây giờ việc này đã truyền khắp Nam Vực, hắn đã trở thành công địch của con cháu trẻ tuổi Cơ gia.

Mấy trăm người truy sát, còn đánh ư? Một người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết hắn, Diệp Phàm chạy mất dép, không thể nào mà cứng rắn chống đỡ được.

"Diệp tiểu tử, ngươi có gan thì đừng chạy!"

"Gia gia ngươi, ngươi có gan thì đừng đuổi!" Diệp Phàm mặt không đỏ, tim không nhảy đáp lại, tốc độ càng nhanh hơn .

"Diệp tiểu tặc ngươi đứng lại đó cho ta, cô nãi nãi ngươi đấu với ngươi một trăm hiệp, không tin là không cầm giết được ngươi!" Có nữ đệ tử Cơ gia quát nhẹ.

"Đừng đuổi theo ta, ngươi trông quá xấu, ta thèm vào mà đánh với ngươi." Diệp Phàm đang lúc chạy vẫn không quên chế nhạo thêm vài câu.

Mấy nữ đệ tử đang đuổi ở phía sau tức điên lên, thật sự không đuổi kịp Diệp Phàm, loại thần bí bộ pháp kia, bọn hắn đuổi không kịp.

"Diệp tiểu tặc, ngươi là công địch của một đời tuổi trẻ của Cơ gia ta,cho dù chạy đến tận chân trời góc biển, chúng ta cũng phải đánh giết ngươi!"

"Các ngươi còn chưa tỉnh ngủ đi, càng nói càng như mê sảng, nhanh mà đi về nhà ngủ bù thôi."

Diệp Phàm không nhiều lời, nói đều là những đệ tử Cơ gia có tu vi không cao, đều bị hắn thoát khỏi, nhưng còn rất nhiều người đều không nói một lời, càng lúc càng đuổi tới gần, không dưới mấy chục người.

"Cơ Huệ, lão thái bà chết tiệt ngươi thật đúng là bám dai như đỉa!" Diệp Phàm giật mình, phát hiện Cơ Huệ cùng mấy vị danh túc đang tự mình truy sát.

Cơ Huệ mặt tái nhợt, không nói thêm lời nào, theo sát không nghỉ, bây giờ không có Khổng Tước Vương động thân đứng ra, nàng không tin Diệp tiểu tặc vẫn có thể đào tẩu.

Một trận cười duyên truyền đến, thanh âm như những viên ngọc trai lớn nhỏ, rơi vào trong khay ngọc, thanh thúy êm tai, vô cùng mềm mại: "Tiểu Diệp Tử, đừng có chạy nga, tỷ tỷ bảo đảm ngươi không bị làm sao."

Diệp Phàm quay đầu lại phát hiện một nữ tử vóc người cao gầy, cực kỳ gợi cảm, đỉnh đầu treo một vòng bích nguyệt, chân ngọc đạp trên ngũ sắc lôi điện, không nhanh không chậm theo tới, cũng không chậm hơn so với mấy vị danh túc.

Nàng mang một thân quần lục, xinh đẹp yêu kiều, da thịt tuyết trắng mềm mại, tuy là đang đuổi giết, nhưng cũng lả lơi quyến rũ, mắt to như nước, quyến rũ động lòng người, hàm răng cắn vào đôi môi đỏ, càng tăng thêm mấy phần ý vị.

"Ngươi là ai?"

"Ta là Cơ Bích Nguyệt." Nàng cười rất ngọt, không hề có một điểm sát khí nào.

"Ta nhìn không ra, nguyên lai là ngươi!" Trong lòng Diệp Phàm rùng mình, nữ tử gợi cảm này, ngay cả muội muội của mình cũng dám giết, tuyệt đối là ngoan nhân.

Đang lúc này, Diệp Phàm phát hiện ra Hoa Vân Phi cũng đã đuổi tới, như một đám mây nhẹ trôi, từ hậu phương bồng bềnh mà tới, áo lam vũ động, xuất trần, thanh cao.

Cùng một lúc, hắn lại phát hiện cả Diêu Quang Thánh nữ, như thần liên mới nở, da thịt óng ánh, ngọc thể sinh hà, dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường, bạch y tung bay, tựa như nguyệt cung tiên tử hạ xuống, hướng về phía hắn.

"Diêu Quang mỹ nữ, ngươi vì sao cũng đuổi theo ta?"

Diêu Quang Thánh nữ tiên tư tuyệt lệ, sóng mắt lưu chuyển, yên nhiên nhất tiếu, trăn hoa đều muốn ảm đạm thất sắc, truyền âm nói: "Diệp tiểu đệ hà tất phải trốn như vậy, cùng với ta đi Diêu Quang Thánh địa, ở đấy không có người có thể làm khó ngươi, ngay cả Cơ gia cũng không thể."

Chương 161: Hỏa Vực.

Dịch: Độc Tiên

Nguồn: Lương Sơn Bạc

Ấn vào đây để xem:

Cơ gia truy sát Diệp Phàm, vốn là do Đại Hư Không thuật, nhưng Diêu Quang Thánh nữ cùng Hoa Vân Phi cũng đuổi theo, đây không phải là điều tốt gì, rất nhanh, hắn đã phát hiện ra Tiêu Dao môn tối kiệt đệ tử Lý U U, cũng như phiêu miểu yên vụ mà theo. Cùng lúc đó, lại thấy mười mấy bóng người quen thuộc, đều là tuổi trẻ anh kiệt lần trước tại Thái Huyền hắn đã nhìn thấy. Ngoài ra, càng nhiều người xa lạ xuất hiện, chưa từng gặp qua, từ phương xa đuổi về phía hắn.

Hiện tại phiền phức nháo lớn rồi, Cơ gia muốn lấy về Đại Hư Không thuật, những thế lực khác lòng dạ khó lường, cũng muốn nhảy vào phân một chén canh. Diệp Phàm cảm giác con đường phía trước không rõ, sinh tử khó liệu, rất khó thoát khỏi những người này.

"Diệp tiểu đệ đi theo ta đi, bây giờ ở khu vực này, chỉ có Diêu Quang Thánh địa ta mới có thể hộ cho ngươi chu toàn." Diêu Quang Thánh nữ lần thứ hai truyền âm, thanh âm mềm mại, mang theo một tia mê hoặc.

Diệp Phàm rất muốn điên cuồng một lần, đầu nhập vào trong Diêu Quang Thánh địa, sau đó công bố Đại Hư Không thuật ra, khiến cho hai thế lực lớn mâu thuẫn, nhưng mà làm kiểu này chỉ ngang với thiêu thân lao đầu vào lửa. Tình cảnh trước mắt của hắnrất nguy ngập, người người đều coi hắn trở thành thịt Đường Tăng, vô cùng béo bở.

Ngay thời khắc hắn phân thần, dưới chân Diêu Quang Thánh nữ phát ra một đoàn quang hoa, gót sen bước nhẹ, như liễu bay trong gió, lay động tiên khu, chớp mắt đã theo tới nơi.

Diệp Phàm mở to hai mắt, cố đem hết toàn lực mà tăng tốc, vị thánh nữ chim sa cá lặn này thực sự quá thần dị , suýt nữa vượt qua hắn.

Tiếng cười từ xa du dương truyền đến, Diêu Quang Thánh nữ vươn cánh tay ngọc ra, những ngón tay thỏ dài, như có ma lực kỳ dị, xa xa phất về sau lưng Diệp Phàm.

Tuy rằng cách xa nhau mấy trăm mét, nhưng Diệp Phàm lại cảm giác được một cỗ hương phong truyền đến, những ngón tay kia như sắp kề sát tới lưng hắn, phảng phất cảm nhận được cái loại nghiệt nhuyễn này. Hắn kinh ra mồ hôi lạnh, vội hô lớn: "Diêu Quang Thánh nữ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Mọi người đều ngẩn ra, không rõ vì sao, Diêu Quang Thánh nữ thì thần tình hơi ngạc nhiên chút, sau đó cười khẽ, nói: "Tiểu hoạt đầu."

Diệp Phàm làm như thế, chỉ có mục đích duy nhất là phân tán lực chú ý của nàng, tránh thoát nguy hiểm vừa rồi, bàn tay ngọc kia đã cách ra, hắn vội không ngừng tăng tốc mà chạy.

Hoa Vân Phi áo lam tung bay chạy theo, truyền âm nói: "Diệp sư đệ, ngươi thân vốn là đệ tử Chuyết Phong, chúng ta đều từ Thái Huyền mà ra, ngươi hãy cùng theo ta trở về nội môn đi."

Tiêu Dao môn Lý U U cũng vẫn thấp thoáng ở phía sau, từ đầu đến cuối chưa bị bỏ lại.

"Diệp tiểu tặc, hôm nay ta xem người phương nào có thể cứu ngươi!" Cơ Huệ mặt tái nhợt, không ngừng rút ngắn khoảng cách, nhanh chóng áp sát phía sau hắn.

Rơi vào tay người phương nào cũng tuyệt không thể rơi vào tay lão thái bà này, bằng không thì Diệp Phàm sống không được, chết cũng không xong, không nếm hết khổ hình khắp thế gian, sợ không thể nhắm mắt lại.

"Ha ha ha... Tiểu Diệp Tử đừng có chạy nha, tỷ tỷ sẽ không làm hại ngươi đâu." Cơ Bích Nguyệt cười duyên, ngũ sắc lôi điện dưới chân không ngừng lấp lóe, đã kéo gần lại được một khoảng lớn.

Trong lòng Diệp Phàm đanh lại, mấy cường giả trẻ tuổi này đều tu hành đến bí cảnh thứ ba, không kém chút nào so với các danh túc.

Quay đầu nhìn, thì ngoại trừ mấy vị danh túc của Cơ gia ra, còn lại đều là tuổi trẻ anh kiệt: Hoa Vân Phi, Lý U U, Cơ Bích Nguyệt, Diêu Quang Thánh nữ...

Cho tới bây giờ tổng cộng có gần hai mươi vị tu sĩ đuổi theo, không thể tránh thoát, có một nửa người hắn đều đã gặp qua, còn lại đều rất xa lạ.

"Tiểu Diệp Tử, đến cho tỷ tỷ thương ngươi a..." Cơ Bích Nguyệt sóng mắt như nước, dáng người gợi cảm, đường cong động lòng người, luân bích nguyệt trên đỉnh đầu nàng bay ra, hướng về phía Diệp Phàm bao xuống .

"Mỹ nữ, chúng ta có thể lén giao lưu, trước mặt mọi người, như vậy cũng không quá tốt." Đang lúc này, Diệp Phàm rùng mình một cái, bộ pháp dưới chân càng thêm quỷ dị, mỗi một bước hạ xuống, đều có đạo vận lưu chuyển, mấy bước đã thoát khỏi luân bích nguyệt kia.

Nước Tấn, ở Nam Vực có danh khí nhất định, nó được tu sĩ biết đến hoàn toàn là bởi vì một chỗ Hỏa Vực.

Mọi người không biết Hỏa Vực tại sao vĩnh viễn không tắt, từ Thái Cổ đến bây giờ, cũng không biết là đã thiêu đốt bao nhiêu năm tháng, rất khó mà nói rõ.

Trên mặt đất không có cây cỏ, lòng đất không có dung nham, căn bản vật để thiêu đốt, chỉ có hỏa diễm, không biết nó vì sao mà vẫn cháy, như là bất diệt vậy.

Trong Nam Vực, tu sĩ bình thường căn bản là không dám tới gần nơi này nhưng mà khi tuyệt đỉnh tu sĩ luyện khí, tất nhiên sẽ chọn nơi đây đầu tiên, hỏa diễm có một lực lượng thần bí, nó có thể giúp "Khí" thành hình, lạc ấn xuống "Đạo" cùng "Lý "

Đương nhiên, Hỏa Vực cũng sẽ không phải cái nơi an lành gì, thường ngày yên tĩnh cũng còn tốt, nếu là liệt diễm hừng hực, bao phủ trời cao, sẽ cực độ nguy hiểm, ngay cả Đại Năng cũng phải lui tránh.

Liên quan với nơi đây, có rất nhiều ghi chép, sách sử cổ lão nhất thậm chí có ghi nó có liên lụy đến "Tiên", 'Hoang tháp'. Chẳng qua cũng chỉ còn vài ghi chép mơ hồ, ngôn ngữ cũng không rõ.

Diệp Phàm đã rời xa Tê Hà sơn mạch được hơn 3000 dặm, từ trung bộ nước Tấn đi tới đầu phía tây, mắt thấy phía trước một mảnh hoả hồng, khi vọt tới phụ cận mới phát hiện ra đó là một mảnh Hỏa Vực phạm vi hơn trăm dặm.

"Diệp tiểu tặc, lên trời xuống đất đều không được, ngươi còn trốn được đi đâu?" Cơ Huệ mặt trầm như nước, trong mắt sát khí đã bao kín, không nóng lòng truy đuổi nữa. Những người khác thì cũng đều ngừng lại, chặn lại ba bên, không tiến thêm nữa.

Diệp Phàm vốn định lướt qua trên không, trực tiếp xông tới, nhưng thấy mọi người như vậy, hắn trong lòng hơi động, không tùy tiện hành sự.

"Lão thái bà chết tiệt, ngươi nghĩ là có thể làm khó dễ được ta sao, không phải chỉ là một mảnh hỏa diễm ư, thật sự là cho rằng có thể ngăn cản ta?" Diệp Phàm đứng đó, chú ý quan sát phản ứng của đối phương.

"Đúng là không biết không sợ, Hỏa Vực cũng không sợ, nên nói là ngươi không biết trời cao đất rộng, hay là cô lậu quả văn đây."

Thấy tư thái bà ta, Diệp Phàm nháy mắt đã biết, nơi đây không thể xông bừa.

"Diệp tiểu đệ không phải do dự, đi theo ta đi, Diêu Quang sẽ trọng điểm bồi dưỡng ngươi..." Diêu Quang Thánh truyền âm, vẽ ra tiền cảnh cực đẹp, từng bước dụ dỗ hắn.

Cơ Huệ tiến lên, chậm rãi áp sát, mấy vị danh túc theo phía sau, đến bây giờ sẽ không để cho Diệp Phàm thêm bất cứ cơ hội nào nữa.

Phía trước, một mảnh hỏa diễm nhảy lên, nóng rực, đốt cháy đại địa, ngoại vi hoàn toàn cháy khét, có rất nhiều khe đất lớn, khô nứt.

Diệp Phàm cắn răng, quyết định mạo hiểm. Hắn hơi lùi về sau, lui về trong Hỏa Vực, bằng không thì trước mắt thực sự không còn đường sống nào nữa.

"Tiểu Diệp Tử, hà tất phải cương liệt như vậy..." Cơ Bích Nguyệt cười nhạt, chân ngọc đạp ngũ sắc lôi điện, nhẹ nhàng theo vào.

"Xoạt "

Diệp Phàm vọt vào trong Hỏa Vực, hơi nóng rực đập vào mặt, hỏa diễm thiêu đốt khắp nơi, hắn lấy thần quang tế thể, nhanh chóng chạy trốn, chuẩn bị từ một phương vị khác mà xuyên qua.

"Đừng uổng phí tâm cơ, hôm nay ngươi không chết, chúng ta sao có thể an tâm." Cơ Huệ theo sau, nhập vào trong biển lửa, quỷ mị đi theo. Trước mắt, đã có mười mấy người đuổi tới, những người khác hơi do dự, cũng vọt vào. Đoàn người chặn ba bên, chỉ cho hắn một con đường, là hướng sâu về trong Hỏa Vực mà đi.

Nháy mắt, theo Diệp Phàm thâm nhập sâu vào, nhan sắc hỏa diễm phát sinh biến hóa, từ đỏ đậm đã biến thành màu lam nhạt, nhiệt độ càng thêm nóng rực, dù cho có thần thể, cũng cảm giác được từng đợt nóng rực.

"Ta nói này, các vị đều muốn biến thành thịt nướng làm gì? Cứ như vậy mà đuổi, cho dù các ngươi có thể nhìn ta hóa thành tro tàn, mình cũng trốn không ra a." Diệp Phàm hô lớn về phía sau.

"Tiểu Diệp Tử, tỷ tỷ thật không đành lòng nhìn ngươi bị nướng chín, mau mau trở lại, ta sẽ yên lặng nhường cho ngươi một lối đi, ta thật không nhẫn tâm được như Cô tổ Cơ Huệ kia, sẽ không giết ngươi đâu." Cơ Bích Nguyệt bí mật truyền âm, ánh mắt câu hồn đoạt phách.

Cấp tốc chạy mấy dặm, màu sắc hỏa diễm lần thứ hai phát sinh biến hóa, từ màu lam nhạt hóa thành màu ngà sữa, như những dòng sữa đang lưu chuyển, mông mông lung lung, Diệp Phàm cảm giác miệng lưỡi khô khốc, nếu còn tiếp tục như vậy, thật sự là sẽ bị nướng chín.

Đến nơi đây, địa thế không bằng phẳng, xuất hiện rất nhiều tảng đá lớn, những bãi đá trải rộng, giúp hắn chạy nhanh hơn một chút, thỉnh thoảng có thể giấu kín thân hình.

"Đừng có đi tới nữa, mảnh Hỏa Vực này là nơi cường giả luyện khí, từ trước đến giờ càng đi càng nguy hiểm, ngươi rất có thể bị biến thành tro tàn." Hoa Vân Phi truyền âm.

Diệp Phàm không để ý tới, cứ tiếp tục hướng phía trước mà phóng đi, lại cấp tốc chạy mấy dặm, màu hỏa diễm thứ tư đã xuất hiện, hào quang lấp lóe, như là Minh hỏa, đen đến dọa người, vô thanh vô tức mà thiêu đốt.

Đồng dạng, những bãi đá phía trước càng thêm dày đặc. Nói cũng kỳ quái, loại nhiệt độ đủ để đem núi đá nóng chảy, vậy mà vẫn có những bãi đá này.

Diệp Phàm vừa bước vào trong ngọn lửa màu đen, ngay lập tức cảm nhận được sự đáng sợ của loại minh hỏa này, khiến hắn vô cùng khiếp đảm.

Nếu như không phải thân thể cực độ mạnh mẽ, e là giờ khắc này thật sự nguy hiểm. Cho dù là như vậy thì cả người hắn cũng bỏng rát.

Theo phía sau, mấy người Cơ Huệ cũng có chút do dự, đám Lý U U thì thân thể không mạnh mẽ bằng với Diệp Phàm nhưng thần lực thâm hậu, hoàn toàn là lấy tự thân tu vi mà chống đỡ.

"Xoạt "

Diêu Quang Thánh nữ vọt vào bên trong Minh Hỏa, hào quang trong cơ thể nàng tỏa ra, óng ánh, quang hoa điểm điểm, gót sen nhẹ bước, không biết là thân pháp gì, ưu mỹ không gì sánh nổi, dáng dấp nàng lại thập phần yểu điệu, lại càng tuyệt mỹ đến cực điểm.

"Diệp tiểu đệ, đừng có bướng bỉnh nữa, bây giờ ngươi đã không còn đường sống, đi theo ta đi, Diêu Quang bây giờ là lựa chọn duy nhất của ngươi."

Diêu Quang Thánh nữ cơ thể như ngọc, quần áo màu trắng bên trong ngọn lửa màu đen lại càng thêm bắt mắt, quầng sáng lưu chuyển bên ngoài thân, khẽ cười nói: "Ngươi căn bản trốn không thoát được, tiền bối cao thủ đến nơi đây cũng phải nhíu mày ."

"Diêu Quang Thánh nữ có thể lập gia đình sao?" Diệp Phàm trêu chọc: "Nếu có thể trở thành con rể Diêu Quang, ta có thể đi theo ngươi."

"Ngươi nếu là có thể đánh bại Thánh Chủ, cũng không phải là không thể." Diêu Quang Thánh nữ cười khẽ, không hề tức giận, tiên tư trong sáng, ngọc dung hiện lên ý cười mê hoặc lòng người, nói: "Lấy thể chất của ngươi, còn sợ không thể quật khởi sao? Mau mau đi theo ta đi thôi."

Diệp Phàm ở trong bãi đá cấp tốc mà chạy, Diêu Quang Thánh nữ gót sen nhẹ bước, cũng nhanh chóng theo vào, như cành liễu đung đưa, phất động trong gió xuân, ôn nhu đến cực điểm.

Ở phía sau, mọi người do dự một lúc mới nhảy vào trong hắc sắc Minh Hỏa, đuổi theo Diệp Phàm.

Dựa theo ghi chép thì nơi này có chín tầng hỏa diễm, đến tầng thứ tư đã rất nguy hiểm, bọn họ vốn cũng không muốn tiếp tục mạo hiểm, nhưng lại không thể không truy đuổi theo hắn.

Ngay ở phía trước, ngọn lửa màu vàng kim lấp loé, Diệp Phàm đã có chút sợ hãi. Ngọn lửa màu đen khiến hắn cảm giác đã khó có thể chịu đựng được, nếu như tiến vào tầng hỏa diễm thứ năm, sợ là hắn sẽ bị triệt để thiêu rụi.

Chỉ sợ cho dù có là Thái Cổ Thánh Thể thì cũng không cách nào mà chống đỡ nổi. Quả nhiên, Diêu Quang Thánh nữ cũng không dám đụng vào ngọn lửa màu vàng kim kia, cẩn thận mà tránh ra bên cạnh, tiếp tục truy sát.

"Diệp tiểu đệ, ngươi không có cơ hội nữa, không đi theo ta,sợ là thật sự phải hóa thành tro tàn." Diêu Quang Thánh nữ cười ngọt ngào, vươn tay ngọc thon dài, phất về phía hắn.

"Diêu Quang Thánh nữ, sau này ta sẽ đi cầu hôn ngươi, mời ngươi trở về đi." Diệp Phàm cắn răng, vọt vào trong ngọn lửa màu vàng kim.

Vào đúng lúc này, hắn cảm giác Thánh thể thật sự là cũng không cách nào chống đỡ được nữa, da dẻ đã có cảm giác băng liệt, giống như là đã bắt đầu bốc cháy, hắn cảm thấy mình sắp hóa thành tro tàn đến nơi rồi. Thần lực cũng không thể ngăn trở, bảo thể cũng không cách nào kiên trì được!

Diệp Phàm hoảng hốt, nhanh chóng lấy ra Ngọc Tịnh bình, dốc thần tuyền vào trong miệng, lúc này, cái cảm giác sắp hóa thành tro tàn mới biến mất đi một ít.

Thế nhưng, tình cảnh hắn vẫn như cũ: thần tuyền hữu hạn, không chống đỡ nổi bao lâu, thân thể sớm muộn cũng sẽ bốc cháy, triệt để hóa thành tro bụi. Bên ngoài, đám người đều lộ ra vẻ khó mà tin nổi, không nghĩ tới Diệp Phàm lại không bị nóng chảy mà vẫn còn tiếp tục kiên trì được.

Ở đây, tất cả mọi người đều lấy tu vi thâm hậu để chống đỡ, bọn họ đã nhìn ra, Diệp Phàm lại lấy thân thể cường đại để chống đỡ, chuyện này thực sự khiến người ta khiếp sợ vô cùng.

Mấy người Cơ Huệ tụ lại, bàn bạc một lúc rồi tản ra, cười lạnh mà tiến lên, liên thủ lấy ra một mảnh ngọc màu bích diệp, chém về Diệp Phàm.

Ngọn lửa thiêu đốt nóng rực lên, Diệp Phàm như muốn tan xương nát thịt, động tác hắn phi thường chậm chạp, tuy rằng đã tránh thoát, ngọc bích diệp vẫn phá vỡ hư không ngay bên cạnh hắn. Diệp Phàm xoạt một tiếng biến mất, nhập vào trong hư không.

Diêu Quang Thánh nữ lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Có khắc ấn 'Khí' của Đại Hư Không thuật!"

"Không sai!" Cơ Huệ gật đầu, nói: "Đáng tiếc, chỉ có thể đơn hướng đi tới, bằng không thì có thể bắt được hắn."

Một vị Cơ gia danh túc khác tay chống đỡ, nói: "Đủ để cho hắn xuyên hành hơn mấy dặm, sẽ rơi vào tầng Hỏa Vực thứ sáu, ta tiến vào cũng phải hóa thành tro tàn, hắn chắc chắn phải chết."

"Tầng Hỏa Vực thứ sáu là Tử Khí Đông Lai, là nơi mà đại nhân vật luyện khí, đi vào nơi đó, hắn chắc chắn không có bất kỳ hy vọng nào rồi." Cơ Bích Nguyệt nói.

"Đi thôi, ở trong tầng hắc sắc minh hỏa này, chúng ta cũng đã khó có thể kiên trì lâu được." Cơ Huệ nói xong bèn dẫn đầu đi ra bên ngoài.

"Đáng tiếc, đáng tiếc." Những người khác lại lắc lắc đầu, sau đó đều nhanh chóng rút đi.

"Ta cảm giác hắn hẳn là không chết dễ dàng như vậy..." Diêu Quang Thánh nữ, trên tuyệt lệ dung nhan lộ ra vẻ kì lạ, đợi ở ngoại vi ngọn lửa màu vàng kim rất lâu, thấy bên trong không có truyền ra động tĩnh gì mới rút đi, tự nói: "Đáng tiếc." Hoa Vân Phi cũng chờ giây lát, tĩnh tâm lắng nghe, bên trong Hỏa Vực lại hoàn toàn yên tĩnh, sau đó hắn mới xoay người rời đi. Trong chớp mắt, tầng thứ tư: Minh Hỏa chi vực triệt để yên tĩnh xuống.

Cơ Huệ đến bên ngoài Hỏa Vực, lập tức phân phó cho tu sĩ Cơ gia canh gác ở đây, nàng không muốn phát sinh bất cứ chuyện gì, thậm chí muốn mời đại nhân vật trong gia tộc ra, thâm nhập vào tầng Hỏa Vực thứ sáu để tra xét một phen.

Tầng Hỏa Vực thứ sáu gọi là Tử Khí Đông Lai, hỏa diễm nơi đây không giống như là liệt hỏa, ngược lại lại giống như từng đám sương mù màu tím đang lưu chuyển, khắp nơi một mảnh mông lung.

Ngọc Bích Diệp là một cấm khí, đánh xuyên qua hư không, hiển hóa ra hoàn chỉnh Đại Hư Không thuật, xuyên qua mấy dặm không gian mấy dặm, lướt qua khu vực hoàng kim hỏa diễm, sắp trực tiếp phá vào tử diễm. Diệp Phàm ngay lúc xuyên qua hư không đã biết đại sự không ổn!

Hắn lấy Đại La Thiên võng ra, bảo vệ thân thể, sau đó nắm chặt lấy Ngọc Tịnh Bình, tùy thời chuẩn bị bảo vệ thân thể. Chỗ đại nhân vật luyện khí không phải là nơi mà hắn có thể chui vào được!

Hư không phá vỡ ra, đầu tiên, chỉ có một tia tử khí tràn vào, nhưng Diệp Phàm vẫn cảm giác được cả người như là sắp băng liệt, đồng thời cũng cảm thấy được Vạn Vật Mẫu Khí kích động hẳn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #giang#tay