Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Vết Nứt Đầu Tiên

Chương 2 : Vết Nứt Đầu Tiên

Những ngày đầu làm gia sư cho Thục Uyên là một thử thách không hề dễ dàng với Minh An. Cô gái trẻ ấy không ngại bày tỏ sự khó chịu, kiêu kỳ trong từng lời nói và hành động. Dẫu vậy, Minh An không dễ dàng nản lòng.

Sáng hôm đó, Minh An bước vào phòng học như thường lệ, mang theo một cuốn sách tiếng Pháp và vài ghi chép. Thục Uyên đã ngồi sẵn, nhưng thay vì cầm bút và sổ, cô lại đang ngắm nghía một chiếc lược chạm khắc tinh xảo.

"Hôm nay chúng ta học về thì quá khứ," Minh An mở lời, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.

Thục Uyên không thèm ngẩng lên, chỉ khẽ nhếch môi. "Học thì lúc nào chẳng vậy. Quá khứ, hiện tại, hay tương lai thì tôi vẫn là tôi. Sao cô không dạy gì thú vị hơn đi?"

Minh An ngừng lại, nhìn vào đôi mắt của Thục Uyên. Cô nhận ra rằng, dưới vẻ bất cần ấy, có một chút gì đó như đang khiêu khích.

"Nếu tiểu thư muốn thú vị hơn, chúng ta có thể thử học qua những câu chuyện. Tiểu thư có muốn nghe về cuộc sống ở nước Pháp không?"

Thục Uyên vẫn giữ vẻ dửng dưng, nhưng đôi mắt ánh lên chút tò mò. "Cô kể thử xem. Nhưng nếu nhàm chán thì đừng trách tôi bỏ ngang."

---

Câu chuyện nước Pháp

Minh An bắt đầu kể về những con phố nhộn nhịp của Paris, những buổi tiệc trong ánh đèn vàng, và cuộc sống phóng khoáng của người dân nơi đó. Cô không chỉ kể bằng lời mà còn lồng ghép vào đó những đoạn hội thoại bằng tiếng Pháp đơn giản để Thục Uyên dễ hiểu.

"Ở Paris, người ta hay ngồi ngoài quán cà phê cả buổi, chỉ để nói chuyện và ngắm nhìn đường phố. Không như ở đây, mọi người luôn phải sống theo khuôn phép."

Thục Uyên khẽ nhíu mày. "Nghe thật vô nghĩa. Ngồi cả buổi mà không làm gì. Đó gọi là tự do sao?"

"Đúng vậy, tiểu thư. Họ tự do vì họ không bị ràng buộc bởi những gì người khác nghĩ. Họ làm điều họ muốn, và họ cảm thấy hạnh phúc." Minh An mỉm cười, ánh mắt như nhìn thấu tâm can Thục Uyên.

Thục Uyên không đáp, nhưng ánh mắt cô chùng xuống. Một thoáng im lặng trôi qua, rồi cô bất ngờ đứng dậy, đi đến cửa sổ.

"Cô nghĩ tự do dễ dàng có được thế sao?" Giọng cô thấp, nhưng có gì đó như chất chứa một nỗi đau thầm kín. "Ở đây, chúng tôi không được lựa chọn. Mọi thứ đã được sắp đặt, từ khi sinh ra."

Minh An khựng lại. Cô hiểu, dù không nói ra, nhưng Thục Uyên đang ám chỉ chính bản thân mình.

---

Một cái nhìn khác

Ngày qua ngày, Minh An dần nhận thấy những vết nứt trong lớp vỏ bọc cứng cỏi của Thục Uyên. Dưới vẻ kiêu kỳ, bất cần ấy, cô gái ấy mang trong mình một nỗi khát khao tự do mãnh liệt.

Một buổi chiều, khi kết thúc buổi học, Minh An tình cờ thấy Thục Uyên đang ngồi một mình trong vườn, bên cạnh một cây mai già. Ánh nắng cuối ngày chiếu qua mái tóc dài của cô, nhưng dáng vẻ của cô lại toát lên sự cô đơn.

Minh An tiến đến, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu thư thường ngồi đây mỗi chiều sao?"

Thục Uyên không quay lại, chỉ khẽ cười nhạt. "Đây là nơi duy nhất tôi cảm thấy thoải mái. Cây mai này do mẹ tôi trồng trước khi mất. Nó là thứ duy nhất còn lại của bà."

Minh An bất ngờ trước câu trả lời. Cô nhận ra, dù Thục Uyên luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô ấy là một người khao khát tình cảm và sự tự do.

"Cô có bao giờ muốn trốn đi chưa?" Minh An bất giác hỏi.

Thục Uyên quay lại, đôi mắt nhìn Minh An đầy thách thức. "Cô nghĩ dễ sao? Một người như tôi, rời khỏi đây thì đi đâu? Làm gì? Rồi thì sao chứ?"

"Điều đó chỉ có tiểu thư mới trả lời được," Minh An đáp, ánh mắt kiên định. "Nhưng nếu cứ mãi ở đây, làm theo những gì người khác sắp đặt, thì liệu đó có phải là sống không?"

Thục Uyên im lặng. Cô không trả lời, nhưng trong ánh mắt đã lóe lên điều gì đó - một tia sáng nhỏ bé, nhưng đầy ý nghĩa.

---

Bước tiến nhỏ

Tối hôm đó, Thục Uyên bất ngờ yêu cầu Minh An mang đến một quyển sách tiếng Pháp khác, nói rằng muốn học thêm một đoạn văn mà cô từng kể. Minh An không giấu được sự ngạc nhiên, nhưng cô mỉm cười, cảm thấy có một chút thành công nho nhỏ.

Trong lòng Minh An, cô biết rằng mình đã chạm được vào một phần trái tim của Thục Uyên.

Và từ đây, giữa những bài học, câu chuyện và những lần đối đầu, một mối liên kết đặc biệt dần nảy nở, dù cả hai chưa ai nhận ra.

---

Cánh Cửa Mở Ra

Những buổi học giữa Minh An và Thục Uyên dần trở nên bớt căng thẳng. Dù Thục Uyên vẫn giữ thái độ lạnh nhạt và đôi khi tỏ ra mỉa mai, nhưng Minh An có thể cảm nhận được sự thay đổi. Thục Uyên bắt đầu đặt câu hỏi nhiều hơn, đôi khi lặng lẽ quan sát Minh An với ánh mắt đầy tò mò.

---

Một ngày bất ngờ

Hôm ấy, khi Minh An vừa đến dinh thự, một cô giúp việc vội vàng chạy đến báo:

"Cô Minh An, hôm nay tiểu thư Thục Uyên không muốn học. Cô ấy đang ở phía sau vườn mai, bảo rằng có việc quan trọng."

Minh An cau mày. Thục Uyên luôn có cách trốn tránh nếu không muốn học, nhưng lần này cô quyết định không để mọi chuyện trôi qua dễ dàng.

Minh An đi qua khu vườn nhỏ phía sau dinh thự. Từ xa, cô đã thấy Thục Uyên đứng dưới tán cây mai già, tay cầm một cuốn sổ, dáng vẻ suy tư.

"Tiểu thư, hôm nay chúng ta không học sao?" Minh An lên tiếng, nhưng giọng điệu không hề trách móc.

Thục Uyên quay lại, đôi mắt ánh lên sự thách thức. "Cô không thấy tôi đang bận sao? Tôi không có tâm trạng để học hôm nay."

Minh An bước đến gần hơn, nhìn vào cuốn sổ trên tay Thục Uyên. "Tiểu thư đang viết gì vậy? Có thể cho tôi xem không?"

Thục Uyên khẽ giật mình, nhanh chóng giấu cuốn sổ ra sau lưng. "Không liên quan đến cô. Đây là chuyện riêng của tôi."

Minh An không ép buộc, chỉ mỉm cười. "Nếu tiểu thư muốn chia sẻ, tôi sẵn sàng lắng nghe. Đôi khi việc nói ra có thể khiến chúng ta cảm thấy nhẹ lòng hơn."

Thục Uyên im lặng, ánh mắt lảng tránh. Cô quay đi, nhìn về phía những tán cây xa xa, như muốn trốn tránh điều gì đó.

---

Cuốn sổ bí mật

Tối hôm đó, khi kết thúc công việc, Minh An bất ngờ nhận được một gói nhỏ từ người giúp việc.

"Tiểu thư Thục Uyên nhờ tôi đưa cho cô," người giúp việc nói nhỏ.

Minh An mở gói ra, bên trong là cuốn sổ mà Thục Uyên đã cầm lúc chiều. Một mảnh giấy nhỏ kẹp bên trong, với dòng chữ ngắn gọn:

"Đừng nói gì với ai. Đọc xong thì trả lại."

Minh An lật từng trang sổ. Bên trong là những dòng chữ viết tay bằng cả tiếng Việt và tiếng Pháp, đôi khi nguệch ngoạc, đôi khi được viết rất nắn nót. Đó là những đoạn thơ ngắn, những câu tâm sự rời rạc về cuộc sống, gia đình và cả khát vọng tự do.

Một đoạn bằng tiếng Pháp thu hút sự chú ý của Minh An:

"Je suis un oiseau dans une cage dorée. Mon chant est silencieux, et mes ailes sont brisées."
(Tôi là một chú chim trong lồng son. Tiếng hót của tôi im lặng, và đôi cánh của tôi đã gãy.)

Tim Minh An chợt nhói lên. Cô hiểu rằng, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo của Thục Uyên là một tâm hồn đang gào thét vì tự do, vì sự sống thật sự mà cô khao khát nhưng không thể chạm tới.

---

Một cách tiếp cận mới

Ngày hôm sau, Minh An mang theo một cuốn sách mới đến lớp học. Thục Uyên thoạt đầu vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng khi thấy Minh An không nhắc gì đến cuốn sổ, ánh mắt cô thoáng chút nhẹ nhõm.

"Tiểu thư, hôm nay chúng ta sẽ học qua những câu chuyện," Minh An nói, đặt cuốn sách lên bàn.

"Lại những câu chuyện?" Thục Uyên hỏi, giọng có chút nghi hoặc.

"Không, lần này là về những người phụ nữ dám phá bỏ những quy tắc xã hội. Có thể tiểu thư sẽ thấy thú vị." Minh An mỉm cười, lật mở cuốn sách, bắt đầu kể về những người phụ nữ Pháp đã đấu tranh cho quyền lợi của mình, những người đã dám sống khác biệt.

Thục Uyên im lặng lắng nghe, đôi mắt thoáng lên sự chăm chú. Dường như câu chuyện này chạm đến một góc khuất trong tâm hồn cô.

"Kết cục của họ thế nào?" Thục Uyên bất ngờ hỏi khi Minh An kể đến đoạn những người phụ nữ ấy bị xã hội chỉ trích.

"Có người bị xã hội ruồng bỏ, nhưng cũng có người trở thành biểu tượng," Minh An đáp. "Dù thế nào, họ đã dám sống thật với chính mình."

Thục Uyên không nói gì thêm, nhưng khi buổi học kết thúc, cô không rời đi ngay như thường lệ. Cô đứng lại, nhìn Minh An, rồi bất ngờ hỏi:

"Cô có hối hận vì đến đây không?"

Minh An khẽ cười. "Không. Tôi nghĩ mỗi nơi tôi đến, mỗi người tôi gặp đều có ý nghĩa đặc biệt."

Ánh mắt Thục Uyên thoáng qua một tia ấm áp. Cô không nói thêm, nhưng Minh An biết rằng, một phần nào đó, cô đã đến gần hơn với Thục Uyên - không chỉ là một người gia sư, mà còn là một người đồng hành trong những giấc mơ tự do của cô gái ấy.

---

Hết Chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro