62. Tôi Rất Nhớ Em
Hàn Tuyết Thư đã nói hết những lời cần nói, cô xoay người rời đi. Khoảnh khắc vừa xoay người rời đi, cô vì men say trong người mà gụy chân xuống. Lục Khải nhanh tay đỡ lấy cô, ôm trọn cả thân thể nhỏ bé trong vòng tay.
- "Tôi đưa em về".
Hàn Tuyết Thư lại đẩy anh ra, lạnh lùng nói:
- "Tại sao phải quan tâm tôi như vậy? Hãy cứ là anh như 3 năm trước đi".
Lục Khải nắm chặt tay cô, thấp giọng nói.
- "Nếu tôi nói là tôi nhớ em".
Nước mắt cô như những dòng nước ngắt từng hạt một lần nữa không ngừng rơi xuống, cô hít sâu một cái, ngẩng cao đầu đi về phía trước, xem như chưa nghe thấy gì. Lục Khải tiến đến kéo lấy tay cô rồi kéo cô đi.
- "Lục Khải, bỏ ra"
Anh mở cửa xe ra, đẩy cô ngồi vào ghế phụ, sau đó cũng lên ghế lái, thấy cô ngồi yên lặng như vậy, anh quay sang phía cô thắt dây an toàn cho cô. Suốt đoạn đường anh lái xe, cả hai yên lặng không ai nói với ai lời nào, Hàn Tuyết Thư ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lục Khải bế Hàn Tuyết Thư ra khỏi xe rồi đi thẳng lên nhà cô, suy nghĩ một hồi lâu rồi anh nhập mật khẩu nhà cô, thử qua các số từ ngày sinh cô đến mọi thứ liên quan đến cô, tất cả đều báo sai. Cho đến khi anh bấm một dãy số khác thì cửa nhà mở ra, đó là ngày cưới của cô và anh.
Đặt cô xuống giường rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, anh đưa tay vuốt nhẹ gò má trắng mịn của Hàn Tuyết Thư, ngày đó cô vì anh mà biển lửa cũng có thể nhảy xuống, bây giờ gặp lại, nhìn cô hờ hững lạnh lùng với mình như vậy, anh không đành lòng.
- "Khải... Khải... đừng đi, đừng đi có được không?"
Hàn Tuyết Thư trong cơn mê, cô liên tục gọi tên Lục Khải.
- "Khải, đừng tàn nhẫn với em như vậy".
Cô liên tục gọi tên Lục Khải, nước mắt rơi đầy trên gương mặt xinh đẹp của mình, vì rượu nên gương mặt cô càng trở nên hồng hào, quyến rũ.
Lục Khải chấn động khi nghe thấy cô gọi tên anh trong cơn mê, anh đưa tay nắm lấy bàn tay của cô, nhẹ nhàng nói:
- "Tuyết Thư, tôi đây".
- "Khải, là anh thật sao?"
Lục Khải ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ lưng cô rồi vỗ về, có lẽ cô rất hay như vậy, nhìn cô ngủ không ngon giấc, anh có chút buồn lòng.
- "Vì sao anh không nhận ra em? Vì sao vậy?".
Hai mắt Hàn Tuyết Thư ươn ướt nước, giọng cô nghẹn ngào.
Lồng ngực Lục Khải đột nhiên đau nhói, anh im lặng và ngẩng đầu lên, môi bạc lần nữa áp xuống và nuốt lấy bờ môi anh đào, triền miên dây dưa....
Đầu óc Hàn Tuyết Thư dần trở nên mông lung, hai tay vô thức vòng qua cổ anh và ôm chặt, ngửa đầu lên để đón lấy nụ hôn nồng nhiệt.
Một tay Lục Khải đang đặt trên gò má cô, tay kia trượt theo cổ và vai cô ra phía sau, kéo nhẹ khoá váy, từ từ kéo tuột chiếc váy dạ hội trên người cô xuống rồi đến áo ngực cũng được cởi bỏ, bàn tay nóng hổi của Lục Khải dừng trên bầu ngực sữa căng tròn và bắt đầu xoa nắn, nhào nặn đủ hình dạng, ngón tay thon dài tàn ác vân vê nhụy hoa khiến nó nở rộ, luân phiên giữ hai bên ngực sữa, đem lại khoái cảm dạt dào cho người phụ nữ dưới thân.
- "Ư.... Ưm..... "
Hàn Tuyết Thư cong người lên hưởng thụ từng đợt sóng tình, hai tay bám chặt Lục Khải hơn, các ngón chân co lại, thân thể khó chịu đến vặn vẹo.
Lục Khải hôn đến sắp ngộp thở mới từ từ nhả môi cô ra, cuồng nhiệt hôn xuống toàn bộ cơ thể tuyệt mỹ của cô, lưu lại nhiều dấu vết vô cùng mờ ám.
- "Ưm.... đừng mà.... "
Lục Khải thở dốc nặng nề, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Tuyết Thư, trầm giọng nói.
- "Tuyết Thư, tôi rất nhớ em".
Rồi nhoài người lên, cởi bỏ thắt lưng, khoá quần rồi toàn bộ quần dài và cả quần lót đều được anh tự cởi ra, giải phóng con cự long đã sớm trướng to đến đau nhức, anh áp người xuống lần nữa, thấp giọng ra lệnh.
- "Tuyết Thư, ôm lấy tôi".
Cảm nhận một vật cứng rắn, to lớn, nóng hổi đang chà xát vùng ẩm ướt non mềm của mình, Hàn Tuyết Thư khó chịu đến mức chỉ biết nghe lời, hai tay ôm lấy Lục Khải, vì men rượu trong người nên cô đã không còn là cô của thường ngày nữa.
Lục Khải cũng đang cực kỳ khó chịu, chỉ muốn giải thoát tất cả. Đem tất cả những nhớ nhung, dằn vặn, đau đớn suốt ba năm qua và phát tiết lên cơ thể cô nhưng cái anh nhớ không chỉ có thân thể mê người này của cô mà còn cả trái tim cô....
- "Tuyết Thư, còn yêu tôi không...?"
Lục Khải chưa từng cảm thấy lo sợ cùng căng thẳng như vậy, anh sợ cô sẽ tàn nhẫn mà nói " không ", anh thật sự rất sợ.
Hàn Tuyết Thư đưa một tay chạm lên mày kiếm quen thuộc của Lục Khải, nước mắt cô lại lần nữa tuôn rơi, nghẹn ngào nói:
- "Khải, em yêu anh, chưa bao giờ em hết yêu anh"
Lục Khải kích động mà hôn lên môi cô. Anh biết rõ bây giờ cô đang say rượu, những gì cô nói đến ngày mai cô sẽ quên hết hoặc vờ như không nhớ. Nhưng cũng không sao, dù cô đang nói dối cũng không sao, câu trả lời của cô đã khiến anh rất hạnh phúc cùng ấm áp. Hơn nữa, người ta vẫn nói những lời nói khi say luôn là những lời từ tận đáy lòng, không phải sao?
Hàn Tuyết Thư vẫn không né tránh ánh mắt sắc bén của Lục Khải mà tiếp tục nhỏ giọng nói.
- "Khải, em nhớ anh...."
Tim Lục Khải dần tan chảy, anh cúi xuống hôn lên môi cô lần nữa, tay vẫn nắm lấy tay cô, động mạnh thắt lưng
- "Aaa... "
Hàn Tuyết Thư chưa kịp kêu lên thì môi đã bị môi Lục Khải gặm chặt và ngấu nghiến, hạ thân anh vẫn tiếp tục luật động, ra vào không ngừng, càng lúc càng sâu, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh...
Đêm dài vẫn còn tiếp diễn, hai cơ thể trần truồng kết hợp hoàn mỹ trên giường không ngừng phát ra những âm thanh vô cùng sắc tình, tiếng va chạm giữ hai cơ thể, tiếng thở dốc dồn dập của đàn ông và tiếng rên rỉ yêu kiều của phụ nữ.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng.
.........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro