Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TẠM BIỆT MÙA HÈ - CHƯƠNG 8


Một lần đang thơ thẩn trong hành lang trường đọc thư của chị
Sói Xám, lúc tôi ngẳng đầu lên đập vào mắt tôi là dòng thông
báo trên bảng tin trường.

"Thông báo cho học sinh toàn trường về thể lệ cuộc thi - Đường lên đỉnh Olympia"

"Đi thi à, xem nào, giải nhất khối lớp 10 là 500 nghìn đồng...ôi
thượng đế ơi...Tiền" - tôi trố mắt nhìn vào những con số không,
thời học sinh của chúng tôi, 500 nghìn là một số tiền khá lớn,
thời ấy tiền chơi game chỉ 3 nghìn mỗi giờ, tiền cơm bụi thì
chừng 10k gì đó, một ly nước mía cũng chỉ 2-3 nghìn, tiền học
thêm một tháng thậm chí chưa tới 100k, nói chung con số 500k
là một khối tài sản rất lớn. Nhưng sau khi trấn tĩnh lại, tôi
nhận thấy từ lúc cha sinh mẹ để tới giờ mình chúa ghét thi cử,
tôi vốn chỉ học hành tử tế vì những mục đích rất cá nhân như
học thi hơn thua hay tình yêu dành cho một cô bé nảo đó.
Chưa bao giờ những tắm bằng khen hay tiền thưởng là mục
đích chân chính của cuộc đời tôi. Vậy nên nghĩ tới cảnh cắm
đầu cắm cổ để học và thi với cái bọn kính cận trong trường,
cảm thấy những tháng ngày vui vẻ sẽ biến mát một cách cực
kỳ nhạt nhẽo, đi thi đúng là chuyện vô cùng vớ vẫn, chẳng liên
quan quái gì đến tôi.

Như thường lệ thứ hai mỗi tuần tên lớp 10A2 sẽ vang lên vào
cuối danh sách xếp hạng thi đua của trường, thường thì chúng
tôi sẽ lởn vởn ở cuối danh sách, một vị trí đủ khiến cô Hương
chủ nhiệm sẽ bị rầy la một trận trong các cuộc họp giáo viên và
chúng tôi thường nhìn thấy cô ngồi trên băng ghế giáo viên với
khuôn mặt buồn bã. Hôm nay cũng thế chẳng khác mấy, trời
trong và những cơn gió nhẹ, tôi ngồi sau lưng thằng Nguyên và
tìm cách vẽ bậy một khuôn mặt gớm ghiếc bằng bút chì lên
lưng nó, trong lúc nó còn đang ngồi lim dim. Trên sân khấu,

thầy hiệu trưởng đọc một danh sách tên mà tôi cá là đã nghe
đâu đó, nhưng chẳng phiền gì đến tôi. Chỉ đến khi những tràng
pháo tay làm thằng Nguyên bật dậy tôi mới thu bút chì dấu sau
lưng rồi nhìn qua phía mấy lớp chuyên, từng đứa bước lên sân
khấu với vẻ mặt đầy rạng rỡ, tôi liền hỏi mấy đứa bên cạnh.

"Bọn kia lên sân khấu chỉ vậy tụi bây?"

"Ờ..ở...Hình như thi gì gì đó" - thằng Ngọc nãy giờ cũng đang
lơ mơ chỗ nào ngoảnh cổ nhìn lên.

"Woa...kệ xác tụi nó" - tới phiên thằng Nguyên ngáp.

"Các bạn ấy đạt giải và huy chương trong kỳ thi olympic 30-4
đó" - một đứa con gái lớp bên cạnh nhanh nhảu đáp.

"Ủa tụi nó đi thi từ lúc nào mà mình không biết vậy cà" - Ngọc
gãi gãi đầu. Đúng vậy, trong thế giới của chúng tôi hoàn toàn
không có những thứ như giải hay huy chương gì gì đó. Cả sân
trường rộ lên tiếng vỗ tay tán dương khi thầy hiệu trưởng bắt
đầu trao các phần thưởng. Mặt mày mấy đứa nhận giải lộ rõ vẻ
hạnh phúc, còn các thấy cô lớp có học sinh nhận giải thì gật gù
khi nhận những lời chúc mừng. Thật là một cảnh tượng vui vẻ
và đáng hãnh diện. Nhưng 10A2 vẫn vậy, đìu hiu với vài tiếng
vỗ tay, như một ốc đảo ở góc sân, trên kia cô Hương vẫn
chẳng thể hòa nhập được vào bầu không khí vui vẻ đó. Tôi
xoay xoay cây bút chì trên tay, chạnh lòng và cảm thấy như bị
làm tốn thương. Chúng tôi trên danh nghĩa là học sinh trường
chuyên nhưng chẳng chuyên môn gì cả, đơn giản là A2, những
đứa học lực kha khá và may mắn ăn hôi cái danh xưng là học
sinh trường chuyên, luôn bị các bậc phụ huynh bắt phải học
thêm, cày cuốc đèn sách cho bằng bạn bằng bè trong trường.
Chúng tôi vẫn chỉ là A2, nằm cuối danh sách, điểm thi đua
đứng bét, lâu lâu lại bị bêu tên vì có học sinh đi học muộn hay
mất trật tự, hình như trong lịch sử cũng chưa có ai lên bảng
vàng hay nhận phần thưởng gì đó. A2 như một cái bóng vô
danh, tồn tại đơn giản là tồn tại, chưa bao giờ được đứng

ngang hàng với mấy lớp chuyên, luôn bị coi thường, nói chung
là không cùng đẳng cấp.

Từ giây phút đó, trong đầu tôi bắt đầu hình thành một ý tưởng
kỳ quặc mà trước giờ chưa từng. Trong buổi họp lớp, bí thư
Quỳnh Trang đọc một thông báo dài dằng dặc của đoàn trường
về cuộc thi đường lên đỉnh Olympia, nói cho gọn gọn lại là cuộc
thi dành cho khối lớp 10 và 11, thể lệ với khối lớp 10 như sau:
mỗi nhóm 5 học sinh sẽ tham gia cuộc thi, nhóm này là tự lập
ra, ai cũng được, không nhất thiết là cùng 1 lớp. Cuộc thi sẽ
diễn ra theo ba vòng, vòng 1: các nhóm tập trung trong hội
trường, cùng làm bài, 16 nhóm đạt điểm cao nhất sẽ vào vòng
2, vòng 2: mỗi tuần sẽ diễn ra 1 cuộc thi vào thứ 7, với 4 nhóm
đã được bốc thăm thi theo kiểu "chương trình đường lên đỉnh
Olympia". Các nhóm thắng sẽ bước vào vòng chung kết để
tranh ngôi nhất, nhì, ba. Đọc xong tới đây lớp bắt đầu nhốn
nháo, từ trên bàn, cô Hương ôn tồn nói vọng xuống.

"Cô cảm thấy cuộc thi này rất hay và bổ ích cho các em, vừa
có thể giúp các em ôn tập kiến thức vừa là một dịp tốt để các
em hoạt động nhóm. Lớp mình nên tham gia."

"Các bạn nào muốn tham gia thì thì gặp mình để ghi danh nhé"
- bí thư Quỳnh Trang nhanh nhảu nói liền sau.

"Thưa cô, em...em muốn hỏi" - tôi giơ tay lên, cả lớp quay qua
nhìn tôi. Cô Hương nhìn xuống lớp, không khí bỗng im lặng.
Những khuôn mặt háo hức nhìn tôi xem xét động tĩnh.

"Minh, em muốn hỏi gì nào?" - cô Hương tươi cười. Tôi đứng
dậy, dõng dạc nói.

"Giả sử như chỉ được giải ba hay khuyến khích thì có được lên
sân khấu nhận giải không ạ?" - Cả lớp nhìn tôi, tưởng như
nghe nhầm.

"Quái...mày bị ấm à' - Đại ngơ ngác.

"Hì...cô nghĩ chắc chắn là được, phải không Quỳnh Trang?" -
cô Hương nhìn qua cô bé bí thư, tìm kiếm sự đồng tình.

*Trong cuộc họp đoàn trường em không nghe nói tới chuyện
phát thưởng, nhưng theo em chắc là được á" - Quỳnh Trang
nhỏ nhẹ đáp.

"Minh, yên tâm nhé...chắc chắn là được lên nhận thưởng" - cô
cười tươi.

Giờ ra chơi, tôi gom đám ngũ đại lại như thường lệ, gọi là
thường lệ bởi chúng tôi sẽ dành khoảng thời gian này để chơi
bóng đến mệt lử chứ chẳng bao giờ giống thế này, một cuộc
họp rất nghiêm túc. Tôi tuyên bố lý do.

"Tất cả nghe đây, tao dự định sẽ tham gia cuộc thi đường lên
núi Olympia"

"Haha...Là đường lên đỉnh Olympia" - Thằng Ngọc chặn họng
tôi.

"Mặc xác là núi với chả đỉnh, cái gì cũng được...nói chung là
tao và bọn mày sẽ thi cái đó".

"Ơ...mày muốn thi thì đi thi một mình, mắc mớ gì lôi bọn tao
vào làm gì" - Đại nói.

"Đúng thế...lúc nãy tao thấy cả lớp mình chỉ mỗi nhóm của
thằng hai Hoàng, Tâm lùn, Thảo Trang, Quỳnh Trang và
Trường Can, cả lớp có một nhóm. Tụi nó toàn số dách, học
hành đứng top mới thi, chứ làn nhàn như bọn mình không qua
được vòng giữ xe đâu" - thằng Nguyên giải thích.

Quả như thằng Nguyên nói, phải là những con mọt sách lâu
năm và có số má thì mới dám thi. Lớp trưởng Hai Hoàng hay
Huy Hoàng, có bồ là giáo viên dạy Toán trong trường, được
tiêm nhiễm virus toán từ khi mới lọt lòng, cả lớp không ai giỏi
Toán hơn nó. Tịnh Tâm, đầu to, thân lùn...chỉ được cái học
giỏi, đặc biệt là tiếng Anh, nói xảo xảo cứ như gió. Thảo Trang
thì khỏi bàn, cuộc đời nhỏ đã nguyện hiến dâng cho tri thức,
giỏi chẳng sót môn nào. Bí thư Quỳnh Trang là đứa học hành
cũng bình thường, nhưng rất có năng lực lãnh đạo. Còn
Trường Can, nghe đâu bố nó cũng là giáo viên. Mà hễ đứa nào
là con giáo viên thì mặc nhiên được xem là giỏi. So với cái

nhóm ấy thì nhóm chúng tôi quả là có hơi kém một chút chút
xíu.

"Mày nói đúng nhưng chưa ra trận thì chưa biết mèo nào cắn
mỉu nào, chúng ra một cây làm chẳng nên non nhưng 5 cây
chụm lại thì nên núi Olympia" - tôi hùng hồn khích lệ tinh thần
các chiến sĩ.

"Tụi nó cũng 5 đứa mà?" - Nguyên thở dài.

"Thôi được rồi, mày nói thật cái lý do muốn tham gia thi dùm
cái, huyên thuyên nhức đầu quá" - Thằng Nam ngoáy ngoáy
cái lỗ tai, hờ hững ngồi trên bục cửa số.

"Nó nói đúng đó...mày nói nghe thử mày ăn trúng gì mà hăng
hái vậy' - Đại nói.

"Được rồi...tao sẽ khai sáng cho tụi mày. Lý do thực sự là tao
muốn được một lần lên bục nhận thưởng, đứng trước tất ... tất
cả cái đám lớp chuyên bên dưới, thể hiện sự cao ngạo mà
nâng phần thưởng lên trước mặt tụi nó, để tụi nó biết chúng ta
- A2, không phải dạng vừa đâu. Đó là lý do thực sự đấy" - tôi
dõng đạc nói, không quên diễn lại điệu bộ của một nhà chính
trị.

*"Nó...nó...bị ấm thật rồi tụi mày ơi, mày đi thi chỉ vì cái lý do vớ
vẩn thế à?" - Ngọc lắp bắp nói.

"Hì...thế thôi à...mày muốn lên bục thì thiếu gì cách" - Nguyên
cười nham hiểm, tôi giơ nắm đắm.

"Vớ vẩn là vớ vẩn thế nào...mày nghĩ xem được lên cái bục đó,
cả trường này được bao nhiêu đứa. Cả đời học sinh chúng ta
đó chính là khoảnh khắc vinh hiển nhất, ngạo nghễ nhất, lưu
danh muôn thủa, cả muôn đời sau cũng không thể quên" - tôi
tiếp tục diễn thuyết.

"Tao theo mày" - Nam nhảy xuống, khoác vai tôi.

*Ơ...lại thêm một thằng nữa" - Ngọc há mồm.

"Dù gì thì bây giờ cũng chẳng có cái quái gì làm cho vui
vui...vậy thì tụi mình sẽ quậy tưng bừng cuộc thi kia, cho bọn
lớp chuyên sáng mắt ra" - Nam

"Hai đứa bây tính qua vòng loại bằng cách nào, nên nhớ thi với
bọn mình là cả một tiểu đoàn toàn những đứa siêu nhân, tao
thấy chẳng có tí ti cơ may" - Đại nói

"Mày nói đúng, nếu chúng ta đấu với tụi nó theo lẽ thường,
đúng là chúng ta sẽ chẳng có cơ may nào, nhưng nếu bọn mày
dùng cách của tao thì nhất định chúng ta sẽ leo được quả núi
này" - tôi thao thao.

"Cách gì?"- cả bọn đồng thanh. Tôi cười tươi nhìn cả bọn.

"Hì...thì học tủ, copy, thiếu gì thủ đoạn"

"Cái gì" - cả bọn lại há hốc.

"Nói giỡn thôi...bây giờ nghe đây, tụi bây nhớ học kỳ | tao đã
dùng chiêu chim sẻ thoát xác hóa phượng hoàng không?" - tôi
tiếp tục

"Hờ lại xạo...lại bảo tụi tao cố gắng và kiên trì à, mày đi chết đi"

- Ngọc nói xong, đang toan cùng thằng Đại đập tôi một trận, tôi
thân thủ phi phàm ngay lập tức né kịp.

"Được rồi, tao nói, tao nói...nhưng trước tiên chúng ta biểu
quyết vụ đi thi nhé? tao một phiếu" - tôi giơ tay lên sau đó tới
lượt thằng Nam.

"Hai phiếu" - Nam nói. Ba thẳng còn lại nhìn nhau lưỡng lự, tôi
liền bổ sung.

"Tụi mày yên tâm, tao sẽ đi tìm viện binh"

"Viện binh là ai?" - Nguyên hỏi

"Còn ai vào đây, bánh bèo Tiểu Vy đó" - tôi cười chớp mắt với
nó.

"Tao cũng một phiếu" - Nguyên liền dơ tay.

*Ơ...khốn nạn" - Ngọc nhìn Nguyên ám ức.

"Thế nhé, 3 trên 5 vậy là duyệt rồi, tụi mày đợi đó tao đi nói
chuyện với viện binh tí sẽ về" - nói xong tôi lon ton chạy xuống
lớp chuyên Anh. Thực ra ngay từ lúc ủ mưu, tôi đã nghĩ đến
Tiểu Vy, em gái kết nghĩa của tôi giỏi nhất là Tiếng Anh và Văn
học, hai cái môn mà tôi và nhóm ngũ đại học hoài vẫn ngu.
Tiếng Anh chẳng bao giờ tôi quá điểm 6, toàn là copy của đứa

ngồi gần nhất hay xem từ cuốn bí kíp nào đó, còn môn văn,
mang danh là giỏi văn cấp tỉnh, nhưng từ ngày lên cấp 3, tự
dưng đang yên đang lành bắt đi phân tích với chả nghị luận,
cảm thụ văn học, đem văn ông này thơ bà kia đi mổ xẻ tìm ý
nghĩa làm gì không biết, tôi là cái thằng chỉ thích viết theo ý
mình, đại loại như tự sự, kể chuyện hay miêu tả thôi, chứ cái
thể loại kia thì tôi chẳng hứng thú. Thế nên, Phương Vy chính
là viện binh mà nhóm chúng tôi cần lúc này, đương nhiên một
nhóm chỉ toàn con trai thì không thể bằng một nhóm có trai có
gái, âm dương hài hòa, có cương có nhu, thiên biến vạn hóa,
chắc chắn sẽ mang đến nhiều thuận lợi.

Tôi rón rén lại bên cửa số lớp Anh, Tiểu Vy đang nói chuyện gì
đó với mấy đứa con gái, trong đó có con bé thảm họa mang
tên Thúy Anh, tôi không nhầm đâu, chính là con bé trời đánh
đã mang thư làm quen của tôi đi méc cô, làm tôi mém chút nữa
là toi. Tôi cố gọi Tiểu Vy khe khẽ.

"Tiểu Vy...Tiểu Vy"

"Tiểu Vy ơi..."

"Vy...có thằng cha nảo gọi bồ kìa" - một con bé đã nghe thấy,
cả nhóm nhìn về phía cửa số, tôi hơi hoảng, chợt lùi lại chỉ để
hở nửa khuôn mặt qua cánh cửa sổ. Cả Thúy Anh cũng đã
phát hiện ra tôi, mắt nhỏ nheo lại, nhìn ra bộ rất cảnh giác. Tiểu
Vy đứng dậy đi ra ngoài.

"Sư huynh tìm em à...Có việc gì thế?" - Vy tươi cười.

"Này, anh hỏi nè, em có nghe nói về cuộc thi đường lên núi
Olympia không?"

"Có chữ...lớp em đang bàn tán về cuộc thi đó, máy bạn rủ em
cùng đăng ký tham gia nè"

"Đừng"- tôi giật nảy

"Anh nói sao?" - Tiểu Vy ra bộ không hiểu

"Em đừng tham gia nhóm đó, sẽ không có tương lai đâu" - tôi
đáp ngay

"Ý là sao?"

"Em hãy tham gia với nhóm bọn anh nhé, bọn anh đang cần
viện binh, em chính là bồ tát sống cứu khổ cứu nạn đấy"- tôi
năn nỉ.

"Hi...thì ra là tính dụ em chứ gì. Hứ...không dễ vậy đâu, còn
phải xem thành ý của các anh thế nào đã" - Tiểu Vy làm bộ
kiêu kỳ, cầm lọn tóc ngoe nguẩy

"Ơ...Nước mía nhé" - tôi nói và Tiểu Vy lắc đầu

"Sinh tố vậy"

"ứ..ừ" - Vy vẫn lắc đầu

"Trà sữa có okê không?" - Tôi năn nỉ, con bé này vẫn lắc đầu.

"Đã vậy thì, nước mía, sinh tố, trà sữa và cả một nồi ốc thơm
phức luôn, như thế đã được chưa nào?" - tôi kêu khổ, tung ra
chiêu cuối.

"Được đấy, vậy ghi tên em vào danh sách của bọn anh đi
nhé...Hi" - Phương Vy cười khúc khích rồi đi vào lớp.

"Hơ...nhỏ này nhiễm cúm lợn của thằng Nguyên hồi nào vậy?"
- tôi nói trong đầu, lắc đầu cười khổ, quay về báo tin mừng cho
bọn ngũ đại.

Hôm ấy, cả nhóm họp ở quán nước mía gần trường.

"Bây giờ nhóm mình đăng ký thế nào đây, chúng ta có 6 người
mà tiêu chuẩn chỉ 5" - Nam hỏi cả nhóm.

"Uhm...phải đấy, đăng ký sao?" - Nguyên nói tiếp. Tôi vẫn trầm
ngâm chưa trả lời

"Minh...mày lôi cả nhóm và vụ này, bây giờ dư nhân sự phải
tính sao?" - Đại hỏi.

"Đại này...mày giỏi môn gì nhất?" - tôi nhìn nó.

"Để coi, tao cũng không biết chắc...nhưng có thể là Hóa"

"Còn mày, Ngọc...mày thì môn gì?" - tôi hỏi

"Ờ thì.... toán" - nó ngẩng cổ nhìn lên trời rồi trả lời.

Cứ thế tôi lần lượt hỏi từng đứa. Nguyên chẳng có môn gì thật
nỗi bật, Nam thì thích sinh học và vật lý, Phương Vy thì dĩ
nhiên là Anh văn và Ngữ Văn.

"Mày hỏi thế là đang tính mưu gì vậy...khai ra đi!" - Nam truy
vấn.

"Thế này nhé, tụi mày có thấy là mỗi đứa học sinh sẽ thích và
giỏi ở một môn gì đó, ít có đứa nào giỏi đều hết các môn, vậy
nên những đứa lớp chuyên cũng vậy thôi, nếu nó chuyên Toán
thì có thể tụi nó chỉ giỏi toán và các môn tự nhiên, còn môn xã
hội thì dốt đặc. Tóm lại, thành tích của một cá nhân có thể nổi
bật nhưng đối với một nhóm thì sự đồng đều ở các môn mới là
yếu tố quyết định làm nên thành công."

"Hiểu rồi, ý mày là trong cuộc thi các câu hỏi sẽ trải đều ở tất
cả các môn học nên một nhóm chỉ chuyên về một môn nào đó
thì sẽ không có lợi thế hơn chúng ta" - Nam

"Chính xác...trong đây có ai từng xem đường lên núi Olympia
chưa?"

"Là lên đỉnh, khổ lắm" - Ngọc thở dài

"Tao có" - Nguyên giơ tay

"Tao nữa..." - Đại

"Mình cũng có xem...đúng là trong chương trình người ta hỏi
rất nhiều loại kiến thức, phải có vốn hiểu biết rộng và đồng đều
thì mới trả lời được" - Tiểu Vy

"Thế nên chúng ta sẽ phân công ra..." - tôi chưa kịp nói hết
câu, Nam đã tiếp

"Phân công mỗi người học chuyên về một môn nào đó phải
không?".

Sao tôi ghét cái thằng này thế không biết, nó như đi guốc trong
bụng tôi ấy.

"Đúng vậy, mọi người thấy sao?" - tôi cười với cả bọn.

"Còn trăng với chả sao gì...nếu đó là cơ may duy nhất để qua
được vòng loại thì triển thôi, sao phải xoắn" - Đại giơ ngón cái.
Tôi đứng ra phân công có mọi người, Ngọc sẽ tập trung môn
địa lý, môn của Đại là Lịch sử, Tiểu Vy là hai môn Anh Văn và
Văn, Nam phụ trách hóa và sinh, còn tôi là Toán và Vật Lý.

*Còn tao...tao môn gi"- Nguyên nhìn cả bọn, ngơ ngác khi
không thấy tên nó.

"Chúng ta cần một người làm hậu cần" - tôi cười.

"Hậu cầu là làm gì?" - nó hỏi lại.

"Một đội bóng lúc nào cũng cần có đội ngũ hỗ trợ, đó là một
thành phần rất quan trọng để làm nên chiến thắng" - Ngọc
nhấn mạnh từng chữ, vỗ vai thằng Nguyên.

"Kiểu như HLV, đôn đốc thúc đẩy mọi người tiến lên...nói
chung rất quan trọng..haha" - tới phiên Đại hùa theo.

"Tụi mày thôi đi, thế tao sẽ không được lên bục nhận thưởng
còn gì"- nó phản pháo.

"Nếu đã vậy thì...chúng ta đành...loại Tiểu Vy ra để thế Nguyên
vào vậy!" - tôi trầm ngâm.

"Ơ..."- Nguyên lắc đầu - "thôi được rồi, tao làm hậu cần vậy" -
nó bùi ngùi, chấp nhận đứng sau một cô gái. Sự hy sinh của
Nguyên thực ra rất vĩ đại, nếu không có nó một chương đẹp
trong đời chúng tôi đã không trọn vẹn.

Theo kế hoạch, cả nhóm nhanh chóng bắt tay vào hành động,
suốt cả ngày trên lớp ôm khư khư cuốn sách giáo khoa môn nó
phụ trách mà tụng, chẳng quan tâm đến trời trăng mây gió gì,
đứa nào cũng quyết tâm, bọn nó đã được tôi chân truyền cho
bí quyết học tủ thần thánh. Chúng tôi thống nhất hôm chủ nhật
sẽ họp lại tại nhà Nam, tuần đó tôi và Bảo Nguyên bàn nhau
làm thẻ thư viện tỉnh để mượn sách, cái thư viện vốn dĩ gần
nhà bác tôi, trước giờ tôi chưa vào bao giờ. Lần mò trong đống
sách hay ho mà tôi chưa từng thấy, cũng chưa từng nghĩ gần
nhà mình lại có cả một kho báu tri thức đến vậy, nào là hằng
hà các loại sách tham khảo, sách nghiên cứu, tiểu thuyết cho
đến những loại khoa học thường thức, kiểu bách khoa toàn
thư. Tôi và Nguyên hứng chí đăng ký mượn về một đống. Lúc
đang lật lật mấy trang cuốn sách toán học logic, kiểu toán như
tìm một con số phù hợp điền vào chuỗi số, hay một cái hình

quái quỷ nào đó phù hợp nhất để điền vào ô, Nguyên rón rén
nói nhỏ.

"Minh...mày nhìn về chỗ cửa sổ kìa!"

"Cửa sổ nào" - tôi hỏi nhỏ.

"Bên trái, chỗ nhìn ra vườn cây" - nó thì thào, tôi ghé một mắt
qua ô chắn giữa các phòng đọc, bên cửa sổ, ánh sáng xuyên
qua những tán cây bên trên rọi xuống chiếc bàn gỗ, hắt lên vào
khuôn mặt thanh tú của Thúy Anh. Nhỏ đang chăm chú lật nhẹ
một trang sách, rồi dừng lại chống tay lên cằm, nhìn xa xăm
vào những tán cây xanh, khoảnh khắc ấy làm tim tôi xao động,
ở đó có một vẻ đẹp tựa mơ hồ như ảo ảnh, vô thực. Tôi thừ
người ra mấy phút, cho tới khi thằng Nguyên gọi lại.

"Về thôi mày". Lúc lấy xe đạp ra khỏi thư viện, nó lại nói.

"Một người học giỏi lại ham đọc sách như nhỏ Thúy Anh đúng
là một đối thủ khó xơi... phen này tụi mình khó lại càng thêm
khó nhỉ".

*Ừm...nhưng đừng lo, mang cái đống sách này về cho tụi nó,
chỉ cần đọc hết thì biết đâu sẽ có kỳ tích" - tôi chỉ vào đống
sách cao trong giỏ xe của thằng Nguyên, tự thấy kinh hãi.
Hôm sau cả nhóm tập trung ở nhà thằng Nam, tôi chở Tiểu Vy
đến vừa lúc Nam ra mở cửa, đó là một ngôi nhà bề thế 3 tầng,
bên tường rào còn đề tên một công ty kinh doanh bất động
sản. Nam hớn hở mời cả bọn vào, không quên dặn chúng tôi đi nhẹ nói khẽ, thế nhưng cả bọn vẫn bị mẹ Nam phát hiện, đó là

một người phụ nữ còn khá trẻ và xinh đẹp.

"Các cháu tới chơi à?" - Mẹ Nam hỏi.

"Dạ, bọn con chào bác ạt!" - chúng tôi đồng thanh đáp

"Ừ..vào đi các cháu" - Mẹ Nam hớn hở.

"Tui...à...con đưa các bạn lên phòng, mẹ đừng làm phiền nhé!"
- Nam hờ hững đáp lại.

*Ừ, mẹ không phiền gì đâu...nào mấy đứa vào đi đừng ngại" -
Mẹ Nam có vẻ hơi buồn nhưng giấu đi bằng nụ cười gượng.

"Anh Hai...anh hai làm giúp em bài tập này đi" - từ trên tầng
trên, một bé gái chạy xuống cầu thang.

"Hôm nay anh bận, em nhờ mẹ giúp nhé" - Nam xoa đầu em
gái rồi vẫy cả bọn lên cầu thang, để lại cô em vẻ thất vọng,
quấn lấy chân mẹ.

Tôi và Bảo Nguyên phát cho mỗi đứa một cuốn sách, tạm gọi
là biện pháp tăng cường kiến thức cấp tốc, ngoài sách giáo
khoa ở trường mà tụi nó đã đọc thuộc làu làu thì còn cần tiếp
tục bổ sung thêm những kiến thức thường thức mở rộng.

"Ôi chết tao...đọc hết cuốn này, chắc tao ói ra chữ luôn" - Đại
nhìn vào cuốn "bách khoa lịch sử thế giới dày cộm và thều thào
nói.

"Thôi kêu ca đi..của tao nhiều gắp đôi của mày đấy" - Nam dơ
ra hai cuốn sách về Hóa học và sinh học của nó.

"Mình thấy máy cuốn sách này khá hay đó, trong chương trình
đâu có những kiến thức này" - Vy tủm tỉm.

"Ôi...tự dựng đang yên đang lành đi thi làm gì không biết" -
Ngọc ai oán.

"Thôi được rồi ráng lên" - tôi vỗ vỗ vai nó.

"Để khích lệ tinh thần các chiến sỹ, Nguyên hôm nay đặc biệt
chiêu đãi món trà sữa...tén ten"- Nguyên phát cho mỗi đứa một
ly

"Woa...mày đúng là siêu hậu cần" - Tôi khen nó.

"Không có gì...lãnh thưởng chia cho tao phản nhiều là được...hi
hi" - Nguyên đưa ly trà sữa cho Tiểu Vy.

"Còn một tuần nữa là thi rồi, tụi mày nghĩ cách này có hiệu quả
không?" - Ngọc hỏi. Cả nhóm im lặng. Nói thực lòng, tôi không
dám chắc phần thắng, nếu may mắn qua được vòng loại thì
cũng chưa chắc đi tiếp vào trận chung kết. Câu hỏi của ngọc
như một cú móc làm tôi tỉnh ra.

"À...hai tuần nữa là đợt kiểm tra một tiết đó" - Nguyên bồi thêm
một cú làm tôi tê tái.

"Chết rồi..." - Đại nằm ụp xuống giường. Cả nhóm lại im lặng.

"Nếu được học sinh giỏi thì tụi mình có được lên nhận thưởng
không?" - tôi hỏi.

"Không có...trường mình học sinh giỏi nhiều vô kể, nếu phát
thưởng thì chắc phát đến tối mới hết" - Ngọc nói.

"Vậy tụi mày còn sợ gì, nếu có một cơ hội thì phải nắm lấy chứ,
nhóm ngũ đại trở thành con rùa rụt cổ từ hồi nào vậy, chúng ta
lúc nào cũng chơi bóng thua bọn lớp Toán nhưng chưa bao giờ
chúng ta bỏ cuộc, đúng không nào? Đây chính là cơ hội để thể
hiện mình, tao cóc cần học sinh giỏi, trung bình cũng được...chỉ
cần được lên bục nhận thưởng, đọc 2 hay 3 cuốn sách nữa
cũng được" - Nam giõng dạc nói, vỗ mạnh vào cuốn sách nó
đang cầm trên tay.

Lời phát biểu của nó có một sức mạnh tâm lý ghê gớm, đúng
như cái bản chất ngang tàng của nó, luôn cho thấy sự khác
biệt. Cả nhóm không ai bảo ai, cùng nhìn nhau với sự quyết
tâm cao độ. Cuộc đời sẽ không bao giờ cho chúng tôi cơ hội
quay lại, nếu có một mục tiêu và nó đáng giá để đánh đổi, thì
tôi sẽ nắm lấy. Chúng tôi đã sống trọn những ngày tháng đó chỉ
với một mục tiêu duy nhất là để lại một dấu ấn khó phai trong
đời học sinh, bất chấp tất cả, chấp nhận tất cả.

Và rồi ngày thi vòng loại cũng tới, cả khối lớp 10, có khoảng 30
nhóm đăng ký tham gia thi, tính sơ sơ thì đó là một nửa số học
sinh toàn khối. 10A2 chỉ có 2 nhóm. Các đội được bố trí ngồi
vào một cái bàn, tách biệt nhau, thầy cô giám thị cả thảy chắc
phải tới 10 người đi xung quanh chúng tôi. Bài thi dưới dạng
trắc nghiệm, được in ra thành một tập dày với 100 câu hỏi, mỗi
câu trả lời đúng thì được một điểm. Thời gian làm bài là 60
phút, nghĩa là mỗi phút phải làm được khoảng 2 câu, từng giây
trôi đi đều quý giá.

Bắt đầu làm bài, không khí căng thẳng, tiếng xì xào bàn luận
nho nhỏ, tiếng bút bi sột soạt. Chúng tôi phân công rõ ràng,

câu thuộc chuyên môn đứa nào thì đứa đấy đánh, đau đầu
nhất là mấy câu tính toán, tôi phải vận dụng nhanh nhát những
công thức mình đã học thuộc rồi bấm máy tính rẹt rẹt vậy mà
vẫn chạy bể hơi tai, không một giây ngơi nghỉ. Những câu nào
bí quá chúng tôi quyết định để lại làm sau cùng. Lúc đang thảo
luận với tụi nó, tôi để ý thằng Ngọc đang mắt tập trung, chốc
chốc nó lại loay hoay nhìn xuống dưới đất, thậm thụt làm gì đó.
Càng gần cuối càng hấp tấp vội vàng, nghe từ những bàn bên
cạnh, tụi nó hối nhau "đánh lẹ đi"; "nhưng tao không biết);
"kệ...khoanh đại đi"; "hết giờ rồi". Tới lúc này cả nhóm đã hoạt
động hết công suất, đứa nào cũng toát mồ hôi, phần vì máy cái
đầu chụm lại đã nóng, lại còn căng thẳng tột độ. Tiếng chuông
báo cuộc thi vòng loại kết thúc vang lên, thầy cô nhanh chóng
gom bài từ các nhóm, chúng tôi cũng vừa khoanh tròn câu cuối
cùng, mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến độ tôi chẳng nhớ mình
làm bao nhiêu câu hay nội dung mấy câu đó là gì. Học sinh túa
ra, không khí ào ào, ai cũng hỏi hang xem nhóm này làm được
bao nhiêu câu, câu kia giải thế nào. Chúng tôi phải đợi khoảng
10 phút thì anh chàng hậu cần Bảo Nguyên mới xuất hiện với
bộ mặt vô cùng hớn hở.

"Nãy giờ mày trốn chỗ nào vây?" - Tôi hỏi.

"Lúc đợi tụi mày thi tao ra quán net làm mấy trận game xả xuôi
ấy mà" - nó gãi gãi đầu rồi quay qua hỏi thằng Ngọc "sao... tụi
mày làm bài tốt không?"

"Tốt...tất nhiên là tốt..hý hý" - hai thằng cùng cười với nhau vẻ
đắc thắng.

"Tốt khỉ gì...hình như tao chọn sai vài câu nè" - Nam não nề
đáp.

"Không sao đâu, bọn mình làm sai, thì chưa chắc các nhóm
khác đã làm đúng...hôm nay mọi người đã rất cố gắng, dù
thắng hay bại thì cũng liên hoan thôi" - Tôi nói và lôi cả bọn ra
quán ốc.

Vài ngày sau có kết quả thi, nhóm chúng tôi nằm trong top 10,
đứng thứ 8 hẳn hoi, còn nhóm của Thảo Trang rất tiếc thua
nhóm thứ 16 mỗi 1 điểm. Đứng đầu bảng vàng là nhóm 5 cô
gái của Thúy Anh. Trở thành đại diện duy nhất của A2 qua
được vòng đầu sinh tử, chúng tôi trở thành người hùng, tụi con
trai và cả đám con gái trong lớp không tiếc lời ca tụng, ngay cả
cô Hương cũng phấn khởi nói.

"Cô luôn có niềm tin là các em sẽ thi đậu, tiếc là nhóm của
Hoàng kém may mắn một chút, nhưng dù sao chúng ta đã có
đại điện cho vòng đấu tiếp theo, tuần tới các em nhớ đi cổ vũ
các bạn thi nhé".

Chúng tôi sống trong những ngày lâng lâng của hạnh phúc, đi
đâu cũng nói về ngày thi sắp tới với một kỳ vọng lớn lao về
chức vô địch. Không quên công thằng Nguyên, tôi quyết định
từ nay mỗi lần đi chơi cho phép nó đèo Tiểu Vy, xem như ông
anh kết nghĩa đã mở đường cho nó tiếp cận cô em gái. Nó rối
rít cảm ơn, hứa tận tâm tận lực làm tiếp công việc hậu cần, mà
chủ yếu là đưa cả bọn đến những quán ăn vặt ngon lành trong
thành phố.

Trước ngày thi tiếp theo một hôm, sau khi quần bóng với thằng
Nam, tôi nghỉ mệt rồi tự dưng nhớ ra một điều, ngập ngừng hỏi
nó.

"Nam nè...hôm trước ở nhà mày, thái độ của mày và mẹ hơi lạ
nhỉ?"

Nam không nói gì, nhấp một ngụm nước rồi dừng lại, ngửa cổ
lên trời nhìn xa xăm. Nó cứ như thé vài phút, tôi hiểu ý không
hỏi thêm, bỗng bất ngờ nó lên tiếng.

"Bà ấy không phải mẹ ruột của tao, mẹ tao mất từ lúc tao lên 8,
sau đó ba tao cưới bà ấy rồi tao có thêm em gái."

"Hèn chỉ...tao thầy thái độ của mày hơi lạ"

"Thực ra bà ấy rất tốt, cũng thương tao...nhưng với tao, tao chỉ
có một mẹ mà thôi. Không ai có thể thay thế được. Tao không
thích được bà ấy chăm nom nên hằng ngày tao thường ra khỏi

nhà thật sớm để khỏi phải ăn sáng cùng cả nhà, còn tối thì về
lúc muộn"

"Còn ba mày thì sao?"

"Ổng đi làm suốt, từ Nam ra Bắc, chẳng mấy khi ở nhà, một
tháng gặp được vài bữa à, mà tao và ổng cũng chẳng nói
chuyện với nhau được nhiều, toàn hỏi chuyện học hành này
nọ, cũ rích ...chán chết" - Nam nói và lộ rõ vẻ buồn bã, chưa
từng thấy xuất hiện trên khuôn mặt bất cần của nó.

"Chắc mày nhớ mẹ lắm nhỉ...tao xin lỗi vì nhắc chuyện này
nha!" - tôi hơi ái ngại khi hỏi điều đó.

"Không sao...tao quen rồi...Ừ nhớ lắm chứ. Mẹ tao hiền và đẹp
lắm, nhưng lúc đó tao còn nhỏ quá, giờ thì nhiều thứ trong ký
ức không còn rõ ràng nữa"

Chúng tôi cùng nhìn lên những đám mây, biết đâu ở trên kia
mẹ Nam đang nhìn theo nó, bảo vệ nó.

"Dù sao bây giờ mày có bọn tao..." - tôi vỗ vỗ vai nó.

"Chơi tiếp đi..." - nó bật dậy. Chúng tôi chơi tới khí trời tối.

*Game over... l win" - Câu đó là tôi nghĩ ra, nhưng Nam toàn
thắng, nên nó dành luôn câu cửa miệng đó. Cái thằng đã chơi
là chả thèm nhường nhịn gì cả.

Thứ 7 là ngày thi của vòng 2, vẫn cái hội trường rộng ấy nhưng
lần này chúng tôi ngồi trên sân khấu, mỗi nhóm một bàn. Thầy
bí thư đoàn trường làm MC, bên dưới có nguyên một hội đồng
cố vấn gồm các thầy cô bộ môn, phía sau là rất rất đông đám
học sinh, đứa đứng đứa ngồi, hi hi ha ha, nhốn nháo rộn ràng,
các thầy cô phải vật lộn một lúc lâu mới ổn định được. Thi với
chúng tôi là 1 nhóm của lớp Toán 1, 1 nhóm của lớp Lý và 1
nhóm lớp Sinh. Chưa tới giờ thi, mới nghe tới phần giới thiệu
mà mặt thằng Đại đã lắm tắm mồ hôi, lộ rõ căng thẳng, nó có
cái tật lúc căng thẳng , mồ hôi trong lòng bàn tay chảy ra như
suối.

"Căng thẳng quá..." - thằng Ngọc thì thào.

"Hi...Đừng lo, bình tĩnh nào Ngọc" - Tiểu Vy trấn an.

"Cứng cỏi lên, mày thua cả Phương Vy" - Đại mắng nó, rồi lấy
tay quẹt mồ hôi. Tôi nhìn thằng Nam, nó cười méo xệch. Mặc
dù đã nghiên cứu kỹ luật chơi nhưng tâm thân tôi cũng chẳng
thể ổn định nổi. Nhưng đến khi bắt đầu thi, thì chúng tôi chẳng
còn tâm trạng mà sợ hãi nữa, đứa nào cũng tập trung cao độ,
chờ từng câu hỏi.

Cuộc thi ấy có thể tường thuật như sau. Trận đầu - khởi động,
nhóm lớp Sinh dẫn đầu, có một đứa con trai nhỏ nhỏ con, mà
hỏi cái quái gì cũng biết, làm một cái lèo được 5 câu, 50 điểm,
làm cả hội trường chấn động; chúng tôi chỉ về thứ 3, với 3 câu
đúng. Trận thứ hai là vượt chướng ngại vật, chúng tôi cũng
khởi đầu không tốt, hai hàng ngang đầu tiên, chẳng đứa nào
giải được, nhóm tụt lại cuối bảng, nhưng trước khi hàng ngang
thứ 3 được lật ra, thằng Đại nãy giờ im hơi lặng tiếng, chỉ làm
mỗi việc là chùi chùi hai bàn tay đầy mò hôi của nó vào chiếc
áo sơ mi trắng, bỗng bất ngờ bấm chuông cái teng, làm tất cả
chúng tôi thất kinh, mặt đứa nào cũng tái mét.

"Mày làm quái gì thế...hết chỗ chùi tay rồi à" - tôi thì thào.

"Tao...tao có chùi gì đâu...tao trả lời câu hỏi chướng ngại vật
mà" - nó lúng búng đáp.

"Vâng thưa các bạn, chúng ta đã có một nhóm quyết định trả
lời câu hỏi chướng ngại vật, nếu các bạn ấy trả lời đúng câu
hỏi này, các bạn sẽ có 80 điểm, còn nếu trả lời sai, các bạn sẽ
bị loại khỏi vòng này....Vâng rất căng thẳng, xin mời nhóm của
lớp 10A2, chúng tôi muốn nghe câu trả lời của các em" - thầy
dẫn chương trình hoan hỉ nhìn chúng tôi, phía bên tay trái tôi,
mấy đứa lớp toán cũng đang hí hửng chờ đợi một câu trả lời
sai từ thằng Đại. Bên dưới sân khấu, cả tá cái miệng há hốc
đợi chờ.

"Tao trả lời nhé" - Đại hỏi tôi.

"Lỡ bấm rồi...Đại cứ nói đi, không sao đâu" - Tiểu Vy động viên
nó.

*Ừm...nói đi" - Nam nói. 

Tôi không dám nhìn, miệng lẩm bẩm
cầu nguyện.

"Câu trả lời của em, à...của nhóm em là ĐIỆN BIÊN PHỦ" - Đại
nói

"Em trả lời lớn hơn được không?" - thầy hướng dẫn hỏi.

"Dạ ....ĐIỆN BIÊN PHỦ"

"Vâng thưa các bạn....đó là....một câu trả lời đúng, chúc mừng
các em đã nhận được 80 điểm" - MC vừa cắt lời, cả lớp A2 nãy
giờ ngồi cuối hội trường bỗng nỗ tung, tiếng vỗ tay, tiếng hú
khuấy động không khi. Cả nhóm như mở cờ trong bụng, vỗ vỗ
thằng Đại, niềm vui khôn xiết. Bên dưới thẳng Bảo Nguyên
chừng như sắp khóc, cuốn sách lịch sử bổ béo dày máy trăm
trang mà chúng tôi đã bắt Đại nhồi vào đầu nó cuối cùng cũng
phát huy công năng thần kỳ. Nhóm của 10A2 từ vị trí cuối
cùng, vút một cái lên dẫn đầu cuộc thi, tính ra chúng tôi mới trả
lời đúng 4 câu hỏi...he he he...bước tiếp vào trận thứ 3, Tăng
Tốc. Trận thứ 3, căng thẳng hơn, phải thật nhanh tay lẹ mắt với
toàn máy câu logic hóc búa. Tới lúc này, trí tuệ ghi nhớ phi
phàm của tôi mới bắt đầu phát huy công năng, chúng tôi kiếm
được 90 điểm, dù kém hơn nhóm lớp toán một ít nhưng tính ra
vẫn dẫn đầu. Trận cuối cùng, Về Đích, để cho an toàn, chúng
tôi quyết định chỉ chọn gói 30 điểm. Tiểu Vy trả lời câu hỏi tiếng
Anh ngon ơ, thằng Ngọc một câu địa lý, còn Nam câu hỏi về
sinh học không làm khó được nó. Chúng tôi kết thúc với 230
điểm, ngồi rung đùi đợi các nhóm khác sẩy chân.

Nói ra chẳng phải trù ẻo, thế quái nào mà máy nhóm kia sẩy
chân thật, lớp Sinh vì muốn bức phá, chọn gói 50 điểm, chọn
cả ngôi sao hy vọng nhưng vẫn trả lời sai một câu lịch sử,
thằng Đại nhanh tay hốt thêm 10 điểm. Đúng là thánh lịch sử.
Nhờ có nó mà cuối cùng chúng tôi đã chiến thắng với 20 điểm
nhiều hơn. Thế mới nói ở đời, hay không bằng hên. Một cái
nhóm bình bình, thường thường, chẳng có gì nổi bật mà vẫn

có một chiến thắng ngoạn mục, trở thành đội đầu tiên vào vòng
cuối cùng.

"Móa...không thể tin được, tao hoàn toàn không thể hiểu được,
thế quái nào tụi mày cuối cùng lại là người chiến thắng" - thằng
Hoài Nguyên, tức Nguyên nổ, mũi to, miệng rộng, luôn phóng
đại mọi thứ trong câu chuyện của nó, luôn bắt đầu một câu nào
đó kiểu như "không thể tin được"; "không thể hiểu nổi"; "chắc
mày không biết"; "để tao nói cho mà nghe". Câu chuyện qua
miệng nó sẽ trở thành một thứ tiểu thuyết ly kỳ cuốn hút người
nghe, nhưng cực kỳ nhảm nhí.

*Vâng...mày nói đúng, chính tao đây còn không tin được...chỉ
có thể là... kỳ tích...hố hố" - tôi khoái trá cười to.

Trong trường nhóm ngũ đại bỗng trở nên nỗi tiếng, Tiểu Vy từ
ngày lên sân khấu lại càng có nhiều vệ tinh vây quanh, làm
thằng Bảo Nguyên lo sốt sắng. Những tuần tiếp theo, ngoài
Phương Vy vẫn học hành bình thường để chuẩn bị cho kỳ thi
cuối kỳ, đám con trai vẫn một mực trung thành với chuyên môn
được giao phó, quyết tử bám trụ, một ly không rời, một bước
không đi. Hôm kiểm tra miệng, thằng Đại, tức thánh lịch sử bị
ăn con 3 môn Toán, làm nó hoảng vía.

"Đệch...cứ học hành thế này thì nguy rồi, kiểu này là chết cả
đám đấy...tụi mày mau mau nghĩ cách gì đi, sắp thi học kỳ II
rồi"

"Cách giề...đã thống nhất là theo đuổi cuộc thi tới cùng mà" -
tôi nói.

"Tao biết, nhưng cứ học mãi môn địa lý đúng là chẳng bổ béo
gì cả, tới lúc đi thi không lẽ tao ghi tên thủ đô các nước vào bài
thi Toán à?" - Ngọc cười khổ.

"Theo tao học tủ hết tuần này thì quay lại chuẩn bị cho kỳ thi
được rồi...thực ra tao cũng đã đọc hết máy cuốn sách, giờ

cũng không còn gì mà đọc nữa...Chắc mọi chuyện sẽ ổn cả
thôi" - Nam ngồi trên cửa sổ, tự tin nói.

Thằng Nam chắc không biết là mọi chuyện thực ra không ổn tí
nào. Trận cuối cùng của vòng 2, nhóm của Thúy Anh chiến
thắng, lập một kỷ lục điểm số vô tiền khoán hậu 300 điểm, trở
thành cái tên được nhắc nhiều nhất trong đám con gái toàn
trường.

Cuối tháng 4, trên những cây phượng vĩ, hoa bắt đầu nở rộ,
màu hoa phượng đỏ phủ kín sân trường, cánh hoa lất phất bay
trong những cơn gió nhẹ. Không khí thường ngày ở trường bắt
đầu thay đổi. Một mùa hè lại về và những ngày thi cũng cận kề.
Thi học kỳ, cái cụm từ cũ rích cũ mòn, từ hỏi tiểu học đã thi,
đến bây giờ vẫn thi, chẳng có gì mới mẻ. Cả 4 chiến sỹ chúng
tôi, Minh, Nam, Ngọc, Đại bước vào kì thi bằng một sự chuẩn
bị kiểu cấp tốc, ngày mai thi thì đêm trước mới học bài, với một
hy vọng sẽ sống sót. Cầu trời phật phù hộ. Kỳ thi học kì kết
thúc một cách chóng vánh nhường lại sân khấu cho 4 ứng cử
viên sáng giá nhất tranh tài ở trận chung kết "đường lên đỉnh
Olympia" khối lớp 10. Ứng viên số 1, nhóm ngũ cô nương của
lớp chuyên Anh với siêu nhân là Thúy Anh; ứng cử viên thứ 2
là nhóm của lớp Toán 2, một đám đực rựa đều đeo kính cận;
nhóm thứ 3 là của lớp chuyên Lý; tạm xếp cuối cùng, nhưng
nhiều triển vọng và có thể gây bắt ngờ nhắt là nhóm chúng tôi
đây, một tập hợp của nam thanh nữ tú.

Cuộc thi nào cũng căng thẳng và đằng nào thì tay thằng Đại
cũng ướt nhẹp nước. Trận đầu, diễn ra nhanh một cách đáng
sợ, Thúy Anh như một cỗ máy trả lời, làm một cái vèo đã hốt
sạch 50 điểm, có cảm giác máy đứa con gái còn lại trong nhóm
chỉ nhằm mục đích để cho đủ số lượng, không có chút hữu
dụng. Nhóm chúng tôi trả lời được 2 câu, bằng lòng xếp cuối

cùng. Vòng thi vượt chướng ngại vật, ở vòng thì này không
nhóm nào trả lời được chướng ngại vật, ngay cả khi Thúy Anh
nhấn chuông sau khi nghe gợi ý cuối cùng làm tất cả mọi
người hồi hộp thì câu trả lời vẫn sai, từ khóa gồm có 3 chữ cái,
nó là một thứ rối rắm, ngoằn ngoèo, đa dạng và phức tạp nhất
trong cái vũ trụ này nhưng tên lại cực kỳ đơn giản-DNA, chúng
tôi chia nhau điểm số ở các từ hàng ngang, cho tới thời điểm
này nhóm của Thúy Anh vẫn dẫn đầu, chúng tôi tạm vươn lên
thứ 3. Trận thứ 3, lại một lần nữa, cái tư duy logic hiếm có của
tôi đã giúp nhóm có một màn bức phá ngoạn mục từ vị trí thứ 3
vươn lên thứ 2, hơn lớp Toán 20 điểm và kém nhóm của Thúy
Anh 50 điểm. Với điểm số hiện tại, thì gần như thắng bại đã rõ,
thế nhưng không hiểu mấy con bé lớp chuyên Anh bàn bạc thế
nào mà quyết định chọn gói 50 điểm, tôi dám chắc là bọn nó
muốn phá kỷ lục điểm số từng đạt được. Dù hy vọng sự lựa
chọn mạo hiểm của nhóm Thúy Anh sẽ cho chúng tôi một cơ
may vô địch, nhưng đáng tiếc, Thúy Anh đúng là siêu xuất sắc,
tôi phải nhân mạnh chữ xuất xắc bởi lẽ không những ăn hết
điểm số mà ngôi sao hy vọng còn giúp mấy con bé ngạo mạn
ấy có một chiến thẳng kinh hoàng, 340 điểm.

Vậy là cuộc thi xem như chỉ là cuộc cạnh tranh của 3 nhóm còn
lại, một lần nữa chúng tôi chọn gói 40 điểm và trả lời được 3
câu. Nhóm của lớp Toán 2 chọn gói 50 điểm, trả lời được 4
câu, ở câu cuối cùng bọn nó chọn ngôi sao hy vọng, và đó
chính là sai lầm chết người, câu hỏi tiếng Anh về một truyền
thuyết lịch sử. Nhóm của lớp Toán đành bất lực, Tiểu Vy rất
nhanh dịch ra cho cả nhóm và thằng Đại sau một giây suy nghĩ
đã đưa ra câu trả lời, Tiểu Vy trả lời bằng tiếng Anh - "Hoan
Kiem lake", câu trả lời chính xác, chúng tôi được cộng thêm 10
điểm và cuộc thi kết thúc, chúng tôi xếp thứ hai chung cuộc.
"Trời ơi...đúng là không thể tin được" - Nguyên nỗ lại một lần
nữa phát cuồng. Không vô địch nhưng ai cũng hạnh phúc, cả

tập thể 10A2 đã có một dịp liên hoan tưng bừng, một sự kiện
chưa từng có trong lịch sử.

Ngày bế giảng, vẫn là một ngày bế giảng như mọi năm. Trừ
Bảo Nguyên được học sinh giỏi, 4 thằng còn lại đành chấp
nhận chỉ được hạng khá, vỗ vỗ an ủi Nguyên, hứa ... nhất định
sau buổi lễ sẽ mang tiền thưởng khao nó một bữa no nê.
Chúng tôi ngạo nghễ bước lên bục nhận thưởng, cuộc thi
đường lên đỉnh Olympia, làm bộ làm tịch quơ quơ cái tay với
bọn A2, lòng đầy sung sướng.

Lúc lên tới bục, vì là đội xếp thứ 2 nên chúng tôi đứng bên
cạnh nhóm của Thúy Anh, tôi chen qua thằng Nam để đứng
cạnh Tiểu Vy, kế bên là Thúy Anh. Thầy hiệu trưởng đích thân
phát quà và tiền thưởng cho các đội, phía bên kia, lần đầu tiên
tôi thấy cô Hương đang tươi cười hạnh phúc với vẻ mặt hãnh
diện. Phát thưởng xong, tiếng vỗ tay giòn giã, làm no cả lồng
ngực, tôi không quên thúc thằng Nam một cái, để nó giơ cao
tấm bằng khen và hộp quà lên thật cao. Thế đấy, được đứng
trên chỗ này một lẫn đó là một kỷ niệm đẹp suốt đời mãn
nguyện.

Lát sau tôi lon ton chạy qua chỗ lớp chuyên Anh.

"Tiểu Vy, Tiểu Vy... đi liên hoan với tụi anh, mau lên" - Tôi
cười tươi, quơ quơ cái phong bì tiền.

"Tắt nhiên rồi, hôm nay mình sẽ ăn cho thật đã... Thúy Anh, bạn
cùng đi với mình nhé". - Phương Vy hỏi cô bạn bên cạnh.

"Ơ...mình, mình không biết nữa" - Thúy Anh nhìn tôi với vẻ rụt
rè.

"Đi mà, năn nỉ đó ....mình sẽ giới thiệu bạn với mấy bạn trong
nhóm A2, vui tính lắm luôn" - Tiểu Vy tiếp tục chèo kéo.

"Thôi...tha cho mình đi" - Thúy Anh cười gượng.

"Không tha gì hết...cái con bé này, hôm nay Vy Vy cô nương
nhất định giúp cậu chữa cái bệnh tự kỷ" - Phương Vy nói xong
thì lôi Thúy Anh cùng đi.

"Mình có bị sao đâu...hu" - Thúy Anh xách theo cái ba lô, bước
theo Phương Vy.

Tôi đứng sững lại trên hành lang nhìn theo hai đứa con gái.
"Sư huynh còn đứng đó làm gì, mau đi lấy xe chở em chứ?" -
Tiểu Vy quay lại hỏi.

"Ơ..ha ha ..thằng Nguyên nó xí phần rồi nhé, hôm nay nó chở
em đấy"

"Tên đáng ghét này, dám bán rẻ bản cô nương thế à"

Phương Vy rượt theo đánh tôi trên hành lang, phía sau Thúy
Anh khúc khích cười.

Năm ấy chị Trang, tên thật của chị sói xám đăng ký thi vào
ngành bác sĩ đa khoa, đại học Y Dược TPHCM. Trong ngăn
bản, chị để lại những dòng lưu bút cho riêng tôi.

"Gửi bồ câu trắng, chúc em có một tuổi học trò thật đẹp, hãy
sống hết mình cho một thanh xuân rực rỡ".Sân trường náo nức
những tà áo trắng và màu phượng đỏ thắm xuyến xao lòng
người. Mùa hè đến thật rồi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #voz