Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TẠM BIỆT MÙA HÈ - CHƯƠNG 10

"Tất cả những nhân vật và tình huống trong câu chuyện đều do
tác giả tưởng tượng nếu có sự trùng hợp ngẫu nhiên thì đó là
chuyện ngoài ý muốn, tác giả không chịu trách nhiệm."

Trích "cho tôi một vé đi tuổi thơ" của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh

Mùa hè kết thúc, cả bọn quay lại trường, đồng phục, sách vở,
bạn bè, thầy cô và buổi khai giảng, tắt cả lặp lại với một kịch
bản rất máy móc và nói chung không có nhiều sự sáng tạo.
Khối lớp 11 học ở dãy nhà đối diện cổng chính trên đường
Phan Lưu Thanh, kế bên trường là ký túc xá dành cho nam
sinh, những bạn đến từ những huyện xa trong tỉnh. Năm đó
11A2 có một thành viên mới, thằng Quang chuyển qua từ lớp
chuyên Sử, nó và thằng Đức Anh cùng trọ ở ký túc xá, đó là
một căn nhà cấp 4 nhỏ, bên trong có máy chiếc giường tầng,
quần áo đồ đạc nằm la liệt tứ tung, rồi nào là mì gói, bếp nấu
cơm, sách vở, truyện tranh, bóng...tất cả tạo thành một bức
tranh vô cùng rối rắm về màu sắc và bố cục. Nhưng bù lại, căn
ký túc xá bí tẹo ấy lại là đại bản doanh ưa thích của chúng tôi,
sau những buổi học, chúng tôi lấy xe rồi tập trung cả ở đấy
trước khi ra quán game. Bọn con trai chúng tôi, mỗi đứa chọn
cho mình một nickname thật kêu, nick của tôi là "Tàng long",
thằng Đại là "gấu lửa", Nguyên là "chào mào đỏ", Ngọc là "khát
sữa", còn thằng Nam là "+<o_O>+" (nick của nó là cái quái gì
đấy, không hiểu được) và một lô một lốc các nickname quái dị,
nhố nhăng của những thằng khác.

Năm lớp 11, lớp tổ chức bầu ban cán sự mới, danh sách ứng
cử viên được mọi người đề cử rồi gửi cho bí thư Quỳnh Trang
và viết lại lên bảng đen, sau đó bọn cán sự ngoan ngoãn, học
giỏi sẽ chuẩn bị những mẩu giấy nho nhỏ phát cho mọi người,
phổ thông đầu phiếu, rất là dân chủ, giờ sinh hoạt lớp, đám

chúng tôi túm tụm lại một nhóm, xì xào tán dóc, chẳng đứa nào
hào hứng tham gia bộ máy chính quyền rỗi hơi ấy.

- Muốn đánh cược với tao năm nay đứa nào vô phúc trở
thành lớp trưởng mới không? - Bảo Nguyên thò cái đầu
vừa cắt húi cua xuống phía dưới nói nhỏ.

- Khỏi cược, vẫn là hai Hoàng thôi - Thằng Đại

- Chẳng có gì mới mẻ nhỉ ...há...hà- Nam nằm dài trên bàn
ngáp một cái rõ dài.

- Thằng Ngọc nó đang làm cái quái gì bên kia vậy cà? - Đại
nói xong, vò một tờ giấy, thừa lúc cô chủ nhiệm sơ hở liền
ném vào ót thằng Ngọc. Nó quay lại, mặt hậm hực, căm
phẫn.

- Khát Sữa...mày đang làm gì thế - tôi thì thào, gọi qua. Nó
chẳng nói câu nào, dơ ngón tay thối rồi quay lại hí hoáy
viết gì đó.

- Chắc nó còn giận tụi mình vụ hôm qua chơi đá banh đây -
Nam nói nhỏ.

Đúng vậy, ngày hôm qua đã có một trận đá banh siêu đặc sắc,
thằng nào cũng giành được đá chính nên không đứa nào chịu
bắt gôn, cuối cùng thằng Ngọc chấp nhận làm vật hy sinh để
bảo vệ khung thành với điều kiện một lát sau thì thay chỗ nó.
Thế nhưng một khi đã hăng máu và mỗi thằng đều ghi bàn,
riêng thằng Nam còn lập hat-trick nên chúng tôi quên béng việc
bắt gôn thay cho thằng "Khát Sữa", mặc cho nó gọi ý ới, cơn
mưa rào bắt ngờ ập tới, trận đấu buộc phải kết thúc, đội ngũ
đại thắng tưng bừng nhưng thằng Ngọc thì xụ mặt một đống,
từ hôm qua đến giờ nó không thèm đếm xỉa đến chúng tôi.

- Lát tụi mình mua cái gì ngon ngon để nịnh nó nhé - tôi
cảm thán, lòng đầy áy náy.

- Chắc rồi - cả bọn gật gù.

Lát sau, bí thư mập Quỳnh Trang và lớp trưởng hai Hoàng
cùng nhau viết danh sách ứng cử viên lên bảng đen, không
hiểu vì lý do quái quỷ gì mà lần lượt tên của cả bốn đứa, Minh,

Nam, Đại, Nguyên lần lượt nằm ngay ngắn trong bảng. Cả bốn
thằng nhìn nhau bắt động một lúc rồi cùng quay qua chỗ thằng
Ngọc, nó đang che miệng cười khùng khục.

- Cái...Định mệnh - Đại buột miệng.

Từ thời điểm đó đến lúc hoàn tất quá trình bầu cử, cả bốn
thằng vừa viết phiếu bầu, vừa cầu nguyện để mình đừng trúng
cử. Khi công bố kết quả, không ngoài dự đoán, 3 thằng kia chỉ
lẹt đẹt vài phiếu, tất nhiên là có sự ủng hộ của thằng "Khát
Sữa" rồi. Riêng tôi vô phúc nhận được nhiều phiếu nhất cho vị
trí "phó bí thư". Phó bí thư là cái giống gì chứ, chẳng thể hiểu
nổi. Chính xác thì nhiệm vụ của tôi là thư ký kiêm phụ việc vặt
của tân bí thư Quỳnh Trang. Mỗi lần đi họp đoàn trường, tôi sẽ
lon ton cầm theo một cuốn số, giúp bí thư ghi ghi chép chép,
trông hết sức ngớ ngẩn. Mỗi lần như vậy, cái đám bạn khốn
nạn sẽ có dịp cà khia tôi.

Dạo đó, tôi bỗng trở thành một học sinh ngoan, một cán bộ
gương mẫu một cách bát đắc dĩ. Mỗi lần có thời gian ngồi thư
viện đọc sách cùng Thúy Anh, cô nàng lại lôi ra một mớ bài tập
nâng cao và một lô một lốc các đề thi, say sưa ngồi làm như
một cỗ máy, tôi thì chỉ khoái mấy cuốn truyện. Nhưng để cho
không khí đỡ nhạt, tôi cũng lân la ngó qua, ban đầu chỉ là hỏi
chuyện bao đồng, từ từ cũng bị cuốn vào. Nhờ một năm lớp 10
chỉnh đốn học hành, cố gắng bám trụ, trình độ các môn khối tự
nhiên của tôi cũng được xem là tạm ổn, nhưng so về các môn xã
hội, đặc biệt là ác quỷ Tiếng Anh, thì ôi thôi... cứ gọi là siêu
lởm. Đứng trước một quái kiệt như Thúy Anh, tôi chỉ còn nước
chuồn khéo cho đỡ mất mặt.

Một hôm, trời trong xanh và đẹp khác thường.

- Này, cho cậu - Thúy Anh chia ra một cái phong bì.

- Cái gì vậy? - tôi mắt mở to nhận lấy.

- Thư tình - Nhỏ nói gọn lỏn và tủm tỉm cười. Tim tôi

ngừng đập, tay chân cứng đờ.

- Về nhớ đọc nhé - Nhỏ nói xong thì quay đi, để tôi đứng lại
giữa một không gian ngập đầy câu hỏi và hạnh phúc.

Tôi về nhà xăm soi cái phong bì chứa bức "thư tình" đầu tiên
trong đời xem nó có gì khác với những phong thư khác không,
có mùi gì thơm không? có một nụ hôn nào ẩn giấu đâu đó
không? trước khi rón rén mở ra xem. Bức thư được đánh máy
bắt đầu với dòng chữ "Dear Friend....", toàn bộ bức thư có hai
trang và được viết bằng tiếng Anh, thứ ngôn ngữ mà tôi mù tịt.
Một ý nghĩ thoáng qua, tôi sẽ đem bức thư cho Tiểu Vy dịch
giúp, nhưng lập tức dập tắt ý nghĩ ngu xuẩn ấy, chỉ có thằng
hâm mới đem thư tình của một đứa con gái cho một đứa con
gái khác đọc. Chẳng còn cách nào, tôi chạy qua nhà Tiểu Vy
mượn nó cuốn từ điển, một loại sách mà tôi từng quả quyết cả
đời này sẽ không bao giờ đụng đến. Cả đêm, tôi lần mò dịch
từng chữ, đến khi dịch xong, ghép lại thành từng câu thì tôi té
ngửa, nội dung bức thư là vài câu chuyện thường ngày, một số
chuyện vặt vãnh của Thúy Anh, chẳng có chỗ nào là nhỏ nhắc
đến tôi, chẳng có chỗ nào nhỏ bảo "nhỏ yêu tôi", "nhỏ thích tôi".
Trời ơi, tôi ngao ngán, bị lừa rồi.

- Sao, sao...cậu đọc chưa? - Hôm sau, Thúy Anh hớn hở
và hào hứng hỏi. Tôi mệt mỏi chìa ra tờ giấy đã chỉ chít
chữ xanh xanh ghi những từ được dịch ra tiếng việt.

- Hì... cậu cũng siêng dữ, dịch không sót chữ nào nhỉ - Nhỏ
tủm tỉm.

- Cậu còn nói nữa, mệt chết được.

- Phải vậy cậu mới chịu học Anh văn chứ, đám con trai các
cậu đúng là dễ bị lừa nhỉ - Thúy Anh bĩu môi.

- Học hành là chuyện tự nguyện và là quyền con người.
Học hay không thì mặc xác tớ, thế giới vẫn hòa bình
...OK?

- Ngớ ngẩn...thế giới chẳng bao giờ hòa bình cả. - Nhỏ
chẳng có vẻ sẽ bỏ cuộc.

Lát sau, nhỏ lại dúi vào tay tôi một phong bì khác.

- Lại thư tình à ? - tôi hỏi

- Ừ.

Thế là từ ngày ấy, cứ mỗi khi có dịp gặp nhau, Thúy Anh lại gửi
tôi một mớ truyện bằng Tiếng Anh để đọc, vẫn là những mẩu
chuyện của nhỏ. Kiểu như chuyện về con chó, con mèo nhà
nhỏ đánh nhau ra làm sao, chuyện ba Thúy Anh đi nhậu về
khuya bị nhốt ở ngoài, chuyện nhỏ thích cái váy nhưng mẹ lại
mua cái quần, rồi bla bla những thứ linh tinh vớ vẫn khác.
Càng đọc càng vui và càng đọc lại càng muốn đọc nhiều hơn.
Rồi nhỏ chép cho tôi máy băng cassette để luyện nghe Tiếng
Anh, những bản tin, bài đọc, bài hát, đôi khi là chính nhỏ ghi
âm. Dần dà có thêm bài tập về ngữ pháp về viết. Thúy Anh
giúp tôi học tiếng Anh, còn tôi phụ đạo nhỏ môn lập trình
Pascal. Hồi ấy, sách giáo khoa môn tin học thực chất mà một
màn tra tấn về khả năng tư duy lập trình, hai thằng Đại, Ngọc
thì cứ gọi là siêu lởm, chuyên môn ăn copy bài của tôi. Nhưng
thế quái nào hai thằng đó sau này đều trở thành kỹ sư phần
mềm, còn tôi lại là kỹ sư kết cấu. Cuộc đời vốn dĩ được viết
nên bởi những sự tình cờ và phi logic vậy đấy.

Một hôm, sau khi học xong chúng tôi ở lại chơi bóng rổ, Thúy
Anh và Tiểu Vy cũng ở lại cổ vũ. Được dịp thể hiện với hai
người đẹp, thằng Nam thỏa sức tung hoành và lên rổ khiến
chúng tôi thua đến muối mặt. Sau trận trong lúc cả bọn tung
nước ừng ực, xuýt xoa bàn luận về những pha ghi điểm thì
Thúy Anh thủ thỉ tâm sự với Tiểu Vy.

- Vy ơi, mấy hôm nay có đứa nào đó nhắn tin cho mình,
mình lo lắm.

- Thế hả...Sao sao, tin nhắn thế nào đưa đây bản cô nương
xem? - Phương Vy khoái chí hỏi ngay.

- À...mà thôi, ngại lắm. - Thúy Anh ngại ngùng gạt đi.

- Ơ...cái bà này, khai thật đi có phải đứa nào tò te tú tí...tỉnh
tò với bà phải không?

- Ơ...sao bà biết, ý chết - Thúy Anh vội lấy tay che miệng.

- Này tụi bây - Đại nãy giờ nghe lỏm được câu chuyện, liền
gọi cả nhóm. Nó và thằng Nguyên rón rén đi ra phía sau
hai cô nàng lúc hai người đang chụp đầu xem tin nhắn.

- Bắt quả tang rồi nhé - Nguyên hù một cái làm cả hai nàng
giật bắn người, bọn tôi có dịp cười phá lên.

- Cái ông quỷ sứ này, làm người ta suýt chết à - Tiểu Vy lấy
tay ôm ngực rồi rượt theo, lầy chân đá cho bằng được
thằng Nguyên, hai người chạy loanh quanh mấy ghế đá
rồi thằng Nguyên chạy đến núp sau lưng đám bọn tôi, bộ
dạng khốn khổ của nó làm cả bọn không ai nhịn được
cười.

- Cứu...cứu mạng...Vy ơi..tha..tha mạng. - nó thảng thốt rồi
ngồi sụp xuống, chắp hai tay van nài Tiểu Vy tha mạng.

- Hứ - Tiểu Vy "cốc" lên trán thằng Nguyên một cái.

Lúc này cả đám mới xúm lại chỗ thằng Đại.

- Mày có hóng được chuyện gì không?

Nó vừa "khai" được hai chữ "tin nhắn..." thì lập tức ngậm miệng
lại khi bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của Tiểu Vy. Ngờ đâu con
bé này dịu lại rồi mang cái điện thoại của Thúy Anh đập vào
mặt chúng tôi.

- Nè...Xem cho đã, rồi nghĩ cách giúp tụi tui tìm thủ phạm
nhé.

- Ơ...!- Thúy Anh ngỡ ngàng trước hành động của con bạn
thân, chẳng nói được câu nào.

Được bật đèn xanh, cả máy cái đầu chụm lại màn hình chiếc
nokia nhỏ xíu. Trên màn hình là tin nhắn "Tui yeu ban qua ^_^".
bên dưới còn ký tên "Vi Tieu Bao"

Đầu đuôi câu chuyện là ba hôm nay có một số điện thoại lạ liên
tục nhắn tin tỏ tình, quấy rối Thúy Anh các kiểu. Làm cho cô
nàng ăn không ngon ngủ không yêu, tâm thần bắt an vì lo sợ
có đứa biến thái nào đó vì quá cảm mến cô không nhịn được
sẽ "làm liều".

- Ái chà chà...lại có đứa cdsht rồi. - Ngọc tặc lưỡi, vỗ tay
vào nhau cái chát.

- CDSHT nghĩa là gì vậy? - Thúy Anh không hiểu liền ngây
thơ hỏi.

- À...là. - thằng Ngọc còn ngây thơ hơn nó đang toan trả lời
thì Nam liền lấy tay bịt miệng nó.

- À...Hì...không có gì đâu - Nam cười hì hì.

- Vi Tiểu Bảo trong truyện kiếm hiệp là một tên đa tình, ong
bướm, năm thê bảy thiếp...tên này nhất định là biến
thái...- Đại nói chắc nịch.

- Eo ôi - Thúy Anh nhăn mặt.

- Các ông làm thế nào thì làm cho đáng mặt nam nhi, nhất
định phải đảm bảo an ninh, an toàn cho bạn tui rõ chưa
hở. - Tiểu Vy chống nạnh hùng hồn tuyên bố.

- Ơ...con bé này, vô duyên...Chuyện này thì có liên quan
quái gì đến mặt mũi bọn này. - Tôi chống chế.

- Đúng đó Vy, tự nhiên lôi mấy bạn ấy vào chuyện này, ngại
quá à. - Thúy Anh ngượng nghịu lấy tay kéo vạt áo dài
Phương Vy.

- Chứ bà không sợ một đêm nào đó tên biến thái ấy sẽ
xông ra bắt bà sao? - Tiểu Vy

- Tui sợ - Thúy Anh

- Vậy thì phải sớm tìm ra hắn để trừ hậu họa, việc này giao
cho mấy đại hiệp đây là đúng người rồi - Tiểu Vy tủm tỉm,
sau đó liền lườm cả bọn con trai - à...mà này, có ông nào
trong số này là "Vi Tiểu Bảo" không đấy?

- Ơ...Không - cả bọn đồng thanh.

- Vậy nghen...Hì - Tiểu Vy cười khúc khích.

Vậy là chỉ vì giữ "mặt mũi" và cái danh đại hiệp thì phải ra tay
cứu mỹ nhân, chúng tôi trở thành thám tử một cách bất đắc dĩ.
Thực ra cả nhóm đều cảm mến Thúy Anh và khi một thằng con
trai khác dám tỉnh tò với cô bé mà bạn đang có thiện cảm thì
đó là một chuyện thật không thể chấp nhận được, sự tò mò và

bồng bột của tuổi mới lớn đã thôi thúc chúng tôi hăm hở truy
tìm thủ phạm, ra sức bảo vệ cô bạn dễ thương ấy. Mấy ngày
sau đó, cả bọn phân công nhau thăm dò những địa điểm bị
nghi ngờ là nơi trú ẩn của tên Vi Tiểu Bảo, thăm dò các lớp
khác xem có đứa nào mang nickname hay biệt danh là "Vi Tiểu
Bảo" rồi dò la xem ai là chủ số điện thoại lạ kia, nhưng chẳng
có kết quả. Sau đó, chúng tôi chuyển sang trinh sát xem có
đứa nào đang rình rập Thúy Anh hay thường xuyên tiếp cận
lớp Anh, kết quả là Thúy Anh phát hiện ra chính chúng tôi đang
rình rập nàng. Không nản lòng, những ngày tiếp theo tôi và
thằng Nam được đặc cách đề hơi "thân mật" với Thúy Anh
nhằm dùng "kế khích tướng" để tên Vi Tiểu Bảo phải khó chịu
mà lộ mặt, ba thằng còn lại làm nhiệm vụ quan sát động tĩnh,
thế nhưng tới khi quay về hỏi tình hình thì người khó chịu chỉ
có ba thằng ấy. Không những đã lùng sục hết trường Lương
Văn Chánh, chúng tôi còn cử điệp viên đến các trường Nguyễn
Huệ, Duy Tân rà soát hết những đối tượng có liên quan đến
Thúy Anh, rốt cuộc vẫn không tìm ra nghỉ phạm. Hơn một tuần
trôi qua, tên Vi Tiểu Bảo vẫn ăn ngon, ngủ yên và trốn kỹ, trong
giờ ra chơi cả nhóm hội nhau ở ghé đá dưới bóng cây bàng,
Tiêu Vy cà khia.

- Các ông vẫn chưa tóm đứa tên tỉnh tò à...Hi, vậy mà còn
tự gọi mình là ngũ đại hiệp...Xí.

- Bà tưởng dễ lắm hả, Sherlock Holmes tái thế chắc cũng
bó tay chấm com. - Đại phân trần.

- Hazzii...Ca này khó quá - Ngọc than thở.

- Thui khỏi tìm nữa...người ta đã bị mấy ông dọa sợ chạy
mắt dép rồi, đã hết tán tỉnh Thúy Anh rồi. - Tiểu Vy

- Hắn ta không còn nhắn tin Thúy Anh nữa à? - Nam vội hỏi

- Uhm...hết rồi - Thúy Anh mỉm cười hiền lành.

- À... mỗi lần hắn nhắn tin, bạn trả lời thế nào vậy? - Nam
lại hỏi tiếp.

- Không gì hết ...Mình đâu dám nhắn lại - cô nàng e thẹn
nhìn vào hai ngón tay thon nhỏ.

- Hèn chi - Nguyên lên tiếng.

- Hèn chỉ gì ông? - Tiểu Vy quay lại hỏi.

- Không trả lời người ta thì người ta nghỉ chơi là đúng rồi,
chứ người đâu mà lì dữ - Nguyên cười.

- Thằng này nói chí lý - tôi đập tay vào đùi - Vậy mà không
nghĩ ra, có cách đề tìm ra tên đó rồi.

- Cách gì - cả bọn sáng mắt lên nhìn tôi, "cái đám này ngốc
thật hay giả vờ vậy cà" tôi thầm nghĩ.

- Thì nhắn tin hẹn gặp hắn, dễ ẹc. - tôi nói

- Ờ ha...Có thế mà không nghĩ ra, bọn mình ngu thật - Đại
bật dậy.

- Ngu cái đầu mày...Ngu một mình mày thôi - Ngọc đấm nó
một cái.

- Chúng ta sẽ nhắn tin hẹn gặp hắn rồi tóm gọn, bắt tại trận.
- Nam nắm chặt tay.

- Thôi... mình không gặp đâu...ngại lắm. - Thúy Anh cười.

-Ờ được đó...hẹn đi uống trà sữa nhé, nhưng ý tưởng này
là của mấy ông, lỡ Thúy Anh gặp người ta rồi yêu luôn thì
tui không có chịu trách nhiệm à nghen - Tiểu Vy cười rồi
giành lấy cái điện thoại trên tay Thúy Anh - bà đưa tui cái
điện thoại để bắt tên tỉnh tò coi, làm gì mà giữ khư khư
thế, không muốn uống trà sữa miễn phí à? - con nhỏ nở
nụ cười nham hiểm.

- Tui...Thôi đi mà dù sao người ta cũng hét liên lạc nữa rồi.
- Thúy Anh năn nỉ.

- Ô hay...sao có thể dễ dàng tha bổng cho cái tên đã làm
bà mất ăn mắt ngủ mấy ngày được chứ, nhất định phải...
trị... tội... hắn - Tiểu Vy

- Nhưng...nhưng - Thúy Anh vẫn chưa dám quyết định.

- Hay bà sợ hắn? - Tiểu Vy hỏi.

- Tui...tui mà sợ á...Hừm, được rồi... vậy thì chúng ta sẽ
trừng trị hắn. - nói xong, cô nàng đẩy cái điện thoại của
mình vào tay Tiểu Vy.

- À...mà chiều mai bà có rảnh không? - nó quay lại hỏi Thúy
Anh.

- Rảnh...Ui...bà tính hẹn hắn vào chiều mai thật á? - Thúy
Anh

- Được rồi cứ để tui lo - Tiểu Vy cười, vừa bấm vừa đọc nội
dung tin nhắn.

"Vi Tiểu Bảo thân mến, xin lỗi vì để bạn đợi lâu như vậy
mới trả lời tin nhắn, mình rất vui được làm quen với bạn
và muốn có cơ hội gặp nhau, nếu có thể thì ngày mai 3
giờ chiều hẹn bạn ở quán trà sữa X, trên đường Y nhé"

- Vậy là xong, mai bà đi gặp hắn nhé - Tiểu Vy nhắn nút gửi
rồi đưa chiếc điện thoại lại cho cô bạn thân vẫn chưa theo
kịp tình huống.

- Hả...minh tui hả - Thúy Anh giãy nảy.

- Không lẽ là tui, hắn yêu bà, nhắn tin cho bà chứ có phải
cho tui đâu? Muốn bắt cọp con thì phải vào hang cọp chứ
...Nếu bà sợ thì ngày mai tui sẽ đi cùng bà...OK tình yêu?
- Tiểu Vy

- Haziii...ngại thật chứ, tui chịu bà luôn, chắc xấu hổ chết. -
Thúy Anh.

- Có gì đâu mà xấu hổ, ngày mai, cứ xem như tui hẹn bà đi
uống trà sữa thôi, nếu hắn có tới thì mình chuồn, còn mấy
ông kia sẽ xông vào xử lý gọn hắn. - Tiểu Vy nói xong thì
giương mắt chớp chớp máy cái nhìn cả bọn nãy giờ đang
im lặng nghe con nhỏ đạo diễn từ đầu đến cuối.

- Ngộ nhỡ hắn ta bận hay từ chối gặp thì sao? - tôi hỏi.

- Không đâu, cái tên si tình này nhất định sẽ nhận lời, có
bận mấy cũng sẽ gác lại hết để gặp cho bằng được tiểu
thư nhà ta chứ, cơ hội trăm năm có một mà, Thúy Anh
nhỉ...Hi hi - Tiểu Vy lại lém lỉnh trêu.

- Con quỷ này...ghét ghê - Thúy Anh khẽ véo bạn.

Ngày hôm sau, gia cát Tiểu Vy liệu sự như thần, tên Vi Tiểu
Bảo đã sa lưới, hắn gửi lại một tin nhắn đồng ý gặp mặt. Chiều
hôm ấy, cả bọn đạp xe tới quán X, lúc chuẩn bị kéo nhau vào
quán, Tiểu Vy liền chặn chúng tôi lại.

- Ấy ấy, mấy ông đi đâu vậy?

- Không phải vào bắt thằng Vi Tiểu Bảo à? - Nguyên bối rối.

- Đúng rồi nhưng các ông vào thì hắn sẽ sợ mà chạy mất
dép, lúc đó làm sao bắt được. Bây giờ mấy ông ra quán
nước mía đối diện, mật phục ở đó, bọn tui sẽ làm mồi
nhử, khi nào con mồi xuất hiện thì mới được xông vào,
biết chưa. - Tiểu Vy chỉ đạo rành rọt.

- Ò...vậy tụi mình đi - tôi quát cả bọn ra.

- Ấy khoan...mấy ông vội đi đâu thế? - Tiểu Vy lại hỏi.

- Ơ...thế không phải đi mật phục à? - Tới lượt thằng Nam
chưng hửng.

- Đúng rồi...nhưng trước khi đi phải đưa tiền cho bọn tui
mua trà sữa chứ? Vụ này là ý tưởng của mấy ông mà. -
Tiểu Vy láu lỉnh cười.

- Ơ...ơ... - Nam cứng họng, lúc nó quay lại định cầu cứu
bọn tôi, thì cả bọn đã nhanh chân chuồn rồi. Anh chàng
khốn khổ đành phải móc hầu bao.

Tựa vào xe đạp dưới gốc cây cạnh xe nước mía, chúng tôi
đứng được chừng 20 phút, thằng Nguyên đang hút nước mía
sột soạt, cái nắng chiều hắt xuống và không khí có phần ngột
ngạt nóng bức. Nguyên lau mồ hôi và bắt đầu than thở khi nhìn
hai cô bé đang thưởng thức trà sữa trong phòng kính mát lạnh.

- Tao cảm thấy vụ này có gì đó không ổn và hơi bất công
tụi mày ạ
- Ờ...tao thấy nóng chết được - Ngọc tiu nghỉu nói.

- Có đứa nào trả lời giúp tao coi, lát bắt được thằng đó thì
tụi mình sẽ làm gì nó không?...- tới phiên thằng Đại.

- À...ừ...Nam mày nói thử coi. - tôi hỏi

- Ờ thì...tao chưa nghĩ ra làm gì nó nữa, cái này không nằm
trong kết hoạch của Tiểu Vy - Nam

- Èo...- Nguyên tặc lưỡi.

- Hay đập nó một trận nhé? - thằng Đại gợi ý.

- Ờ...tạm quyết định vậy đi - Nam trả lời.

Nói thật, tôi chẳng quan tâm đến việc choảng nhau với thằng Vi
Tiểu Bảo, phía sau tấm kính hai cô gái vẫn rôm rả chuyện trò,
nhìn họ tôi bỗng cảm thấy vui. Vì sao ư, tôi cũng chẳng hiểu
nữa.

3h rồi 3h10, 3h30, thằng Nguyên quyết định bỏ cuộc đầu tiên.

- Tao đánh cược 100% là nó không dám tới, Thúy Anh bị
cho leo cây rồi. Nè...vào mua ly trà sữa uống nhé tụi bây.

- Ờ...nghe ổn đấy - tôi gật đầu.

- Rút thôi - Nam thở dài.

- Khoan...đối tượng xuất hiện. - Đại hô làm chúng tôi giật
mình đứng lại.

Đúng lúc này một thằng con trai dừng xe đạp ngay quán X, vội
vã chạy vào trong. Nó dừng lại chỗ bàn Thúy Anh nói gì đó rồi
tiến về quầy, vài phút sau đi ra mang theo mấy ly trà sữa.

- Thằng nào giống Hưng, chuyên toán - Nguyên

- Đúng nó rồi, 100% là nó - Ngọc.

Nó vừa đi khuất, Tiểu Vy đã vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi vào
quán, bọn tôi vội băng qua đường. Mông chưa chạm ghế, Nam
đã lên tiếng trước.

- Tình hình thế nào, tên vừa rồi là Vi Tiểu Bảo phải không?

- Không, là bạn Hưng lớp toán. - Thúy Anh cười.

- Uhm...thì ai mà chả biết nó là thằng Hưng. Ý mình hỏi có
phải nó là Vi Tiểu Bảo không ? - Nam cười khổ.

- Không phải...người ta chỉ đi mua trà sữa thôi - Tiểu Vy lắc
đầu.

- Ơ...con bé này, thế sao vẫy tay - Tôi ngạc nhiên.

- Thấy mấy ông ngồi ở đó lâu quá, chúng tôi thấy tội nên
gọi vào đây cho mát.

- Haziii ...vậy rình cả buổi trời thành công cốc à. - Nam thở
dài.

- Tiểu Vy uống gì thế? - Nguyên lên tiếng.

- Hì...Trà sữa trân châu đường đen - Tiểu Vy vui vẻ lên
tiếng.

- Vậy mình uống giống Vy - Nguyên cười.

- Tao gọi cái này - Đại

- Tao uống Trà sữa khoai môn - Ngọc

Tôi nhìn qua thằng Nam, thấy nó im lặng, liền khẽ lay. Nó nháy
mắt với tôi rồi hai thằng nhẹ nhàng rời ghế vào phòng vệ sinh.

- Có chuyện gì vậy mày? - tôi hỏi.

- Tao thấy chuyện này không ổn - nó trầm ngâm.

- Không ổn chỗ nào?

- Tiểu Vy, thằng Hưng....Vi Tiểu Bảo. - Nam

- Ôi...mày nói toẹt ra được không, nhức hét cả đầu.

- Tao nghĩ thằng Hưng chính là Vi Tiểu Bảo, nó đã đến như
hẹn nhưng khi thấy Tiểu Vy ngồi cùng Thúy Anh thì nó
ngại, bịa ra chuyện mua trà sữa rồi chuồn.

- Mắc mớ gì phải ngại chứ?

- Có thể nó sợ, sợ chuyện hẹn hò với hoa khôi lớp Anh mà
lộ ra thì cả trường sẽ làm ầm lên, khó sống lắm. - Nam

- Cũng có lý phết...vậy giờ theo cao kiến của mày thì làm
Sao.

- Nếu thằng Hưng là đứa nhát gan như vậy, thì ngày mai
tụi mình sẽ khảo nó, nếu đúng nó là Vi Tiểu Bảo thì chúng
ta sẽ yêu cầu nó phải phắn, không được nhắn tin bậy bạ
cho Thúy Anh nữa, bằng không tụi mình sẽ loan tin khắp
trường rằng nó là đứa biến thái đã nhắn tin bậy bạ cho
Thúy Anh. Mày còn nhớ vụ thằng lớp Sinh sống dở chết
dở vì bị tụi trong trường vu cho tội biến thái không.

- Ừ...bị gọi là biến thái...đến tao đây còn sợ, vậy mai mình
khảo nó.

Ngày hôm sau, khi đã bàn chi tiết kế hoạch với ba thằng còn
lại, chờ đến giờ ra chơi, đợi lúc thằng Hưng vào phòng vệ sinh
thì bám theo nó, khóa chặt mục tiêu. Thằng Đại bịt mũi, nhăn
mặt.

- Thằng nào nghĩ ra cái kế hoạch này thế... Cờ..h* Hưng đi ị
thúi quá...thúi chết được.

Cả bọn bị vũ khí sinh học tống ra khỏi WC chỉ sau 3 giây bước
vào.

- Móa...cũng may tao đã lấy được trước khi nó vào phòng. -
Nguyên cười hì hì trưng ra cuộn giấy vệ sinh trắng tinh.

- Mày ác vãi... - Ngọc thốt lên.

- Giờ tính sao, thúi quá tao không vào đâu. - Đại

- Khỏi cần, có cái này rồi thì thằng Hưng sẽ gọi tụi mình vào
cứu nó thôi - Nam chỉ vào cuốn giấy trên tay Nguyên.

- Á...à..ha ha - cả bọn ôm bụng cười ngoài hành lang, mấy
đứa khác đi ngang qua đều ngoái nhìn khó hiểu. Đúng
như dự định, sau vài phút thì có tiếng gọi từ bên trong.

- Có ai không, giúp với.

- Ơi...bạn cần gì thế? - Nam bịt mũi, giả giọng. Cả bọn
đứng ngoài, ôm bụng nén cười.

- Bạn lấy giúp mình lấy cuộn giấy vệ sinh với, trong này hết
giấy rồi.

- Được thôi...nhưng trước tiên, trả lời câu hỏi của tao đã.

- Hả...sao lại...giúp mình với, làm ơn cho tí giấy.

- Thôi dẹp đi, đừng vờ vịt nữa Vi Tiểu Bảo. - Nam đổi giọng,
đập mạnh vào cửa nhà vệ sinh. Đúng lúc đó có một thằng
bước vào nhà vệ sinh, nó gầy nhom, nhỏ con, thằng
Nguyên chắc to gấp 4 lần nó. Thấy chúng tôi đứng chắn
trước phòng vệ sinh, nó vừa hành sự vừa ngoái ra sau
nhìn thì bắt gặp cả 5 cặp mắt đang hăm dọa.

- Lo tưới đi...nhìn gì - Nam dọa làm cậu ta luống cuống.

- Mày có phải Vi Tiểu Bảo không...nói - Nam lại đập tay vào
cửa, làm thằng Nguyên giật mình, còn thằng kia thì sợ
quá vội kéo khóa quần rồi nhanh chân chạy biến.

- Không hiểu gì cả.... Vi Tiểu Bảo là thằng nào, tao có liên
quan gì nó đâu? - giọng Hưng khẩn khoản.

- Thế 3 rưỡi hôm qua mày làm gì ở đâu? - Nam

- "Thằng Nam có vẻ hợp nghề cảnh sát nhỉ" - Đại nói khẽ.

- Ờ...sợ thiệt - tôi đáp khẽ

- Tao đang ở nhà làm bài tập thì con bé Phụng Quyên qua
chơi với em gái tao, rồi tụi nó kêu thèm trà sữa, năn nỉ tao
đi mua trà sữa. - Hưng

- Rồi mày đi mua trà sữa cho tụi nó à? - Nam

- Ừ - Hưng

-- Mày mua quán nào? - Nam

- Quán X trên đường Y. - Hưng

- Đến quán X có gặp ai không?

- Sao mày hỏi nhiều thế, liên quan gì tới mày.

- Sắp vào lớp rồi đó, cả cái trường này chỉ có tao có giấy vệ
sinh thôi, khôn hồn thì khai mau, không thì ở đó luôn nhé.
- Nam

- Tao gặp hai nhỏ lớp Anh...được chưa?

- Hay nó nói thật tụi bay, nó không phải Vi Tiểu Bảo - Nam
quay lại hỏi nhỏ.

- Hừm...để tao - Ngọc nói - Phương Quyên là con bé lùn
lùn mập mập học trường THCS A đúng không?

- Ờ...sao mày biết? - Hưng đáp lại vẻ ngạc nhiên.

- Gi thế - tôi hỏi.

- Là em gái tao, nó chơi chung với em thằng Hưng, để tao
gọi điện hỏi nó. - Ngọc nói xong liền móc điện thoại ra gọi
cho em gái, sau đó nó quay lại.

- Chính xác như thằng này khai, chỉ có điều hôm qua nó
không học bài mà đang xem phim đen trên máy tính, bị

em gái bắt quả tang nên phải đi mua trà sữa nịnh nọt đứa
em không méc ba mẹ.

- Đù...vậy không lẽ công cốc à? - Nguyên

- Chắc không phải nó. - tôi nói với thằng Nam

- Cho tao giấy được chưa?...Ới ơi... - Hưng gọi khẩn
khoản. Nam cầm cuộn giấy quăng vào trong, rồi cả bọn
rút.

Chiều hôm ấy, chúng tôi lại chơi bóng rổ rồi đi tắm biển như
mọi khi. Tôi và thằng Nam tắm xong thì lên bờ trước, dưới biển
hai cô nàng Thúy Anh và Tiểu Vy vẫn đang vùng vẫy tóe nước
vào ba thằng còn lại. Nằm nằm dài ra cát, ngửa cổ lên nhìn
những đám mây hồng nhạt

- Rốt cuộc chúng ta đành thua thằng Ví Tiểu Bảo ấy à. - tôi
nhìn nó mỉm cười.

- Ờ...mà Thúy Anh có nhiều người thích quá ha. - Nam đáp.

- Dễ thương mà...nếu là mày, mày có thích không?

- Thích

-...... - Tôi dừng một giây nhìn nó, không biết mình vừa
chạm vào một khu rừng những cảm xúc bí ẩn. Nó ngồi
dậy, lôi ra từ đống quần áo trên cát chiếc điện thoại của
mình rồi bắt đầu bám.

- 09xxx45xx....mày còn nhớ số điện thoại của thằng Vi Tiểu
Bảo không?

- Không nhớ - tôi đáp

- Số cuối là 3 hay 6 nhỉ. - Nam

- Hình như là 6... mày tính làm gì à?

- Gọi nó - Nam nói xong thì áp điện thoại vào tai. Đúng lúc
đó có tiếng điện thoại từ chồng cặp sách vang lên. - Nó
không bắt máy, để gọi lại lần nữa xem.

Tiếng điện thoại lại vang lên từ đống cặp sách, tôi kéo một
chiếc ra, âm thanh từ ba lô của Tiểu Vy.

- Con bé này có điện thoại từ khi nào mà tao không biết
nhỉ? - tôi hồ nghi nói. Nam dừng một giây suy nghĩ, rồi

bấm tắt máy, sau đó nó bấm gọi lại, tiếng kêu lại phát ra
từ trong ba lô, cứ như vậy đến lần thứ 5. Tôi và Nam nhìn
nhau "quạ quạ quạ", tưởng chừng như có một con quạ
đang bay qua đầu chúng tôi vậy, cả hai đồng thanh.

- Tiểu Vy.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #voz