Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 24: MẶT HỒ PHẲNG LẶNG


  "Chóc" – tôi búng ngón tay vào trán Phương Vy.
"Ah" – em ấy kêu lên, tôi cười – "ha...ha...đáng đời ai bảo nghĩ bậy."
- Anh... – Phương Vy xụ mặt.
- Hê hê...xem tiếp thôi.
- Không xem nữa...em đi về - Phương Vy quay mặt đi nói bằng giọng giận dỗi.
- Ơ...đang đoạn hay mà...xem tiếp đi – tôi hí hửng.
- Hết hay rồi...hứ!
- Ơ...!
- Ơ...ơ cái đầu anh...đồ ngốc! – Em ấy ném cái gối về phía tôi, tôi luống cuống đỡ lấy.
- Tự nhiên giận gì đâu không.
- Em mà thèm giận anh...Mở cửa cho em về. – Phương Vy trông giận thật.
- Uầy...thôi mà, cho anh xin.
- ..........!- em ấy khoanh tay đứng ở cửa.
- Dù sao cũng cảm ơn món canh thịt bò của em! – tôi cố cười và mở cửa.
- ..........! – em ấy vẫn không nói gì.
- Về cẩn thận.- tôi mở cổng.
- ......!
- Sao chưa về? – tôi nhìn em ấy, Phương Vy vẫn tần ngần bên chiếc xe.
- Em về nhé....! – Phương Vy nhìn tôi như muốn nói thêm gì đó.
- Ừ về đi.
- Anh...
- Sao?
- Em về nhé...!
- Uhm...ngủ sớm nha! – tôi khẽ cười.
- Sao...Sao...anh không ... - em ấy lúng túng.
- Hở...nói gì vậy?
- Đồ ngốc...Em về - Phương Vy quay mặt đi, cho xe chạy, chẳng thèm nhìn tôi.
"Vừa rồi em ấy định nói gì thế nhỉ?"- tôi nghĩ mãi không ra, có khi tôi ngốc thật  

  Tôi lết lên phòng, nằm ịch xuống nệm – "ui da", quên mất là cơ thể đang đau. Dò danh bạ, tính gọi cho Quỳnh Chi như đã hứa. Nhưng đến lúc thấy số nàng tôi khự lại, không gọi. Vì sao ư? Tình yêu...Những sự kiện gần đây vô tình đang làm nảy sinh một thứ gọi là tình yêu. Tôi càng quan tâm Quỳnh Chi hay Phương Vy, càng tiếp xúc họ nhiều, thì tình cảm trong họ càng sâu sắc thêm. Không thể tiếp tục như vậy, cần phải làm sao để nó dừng lại... "dừng yêu". Đúng, tôi phải khiến họ không yêu mình nữa, chỉ có cách đó, họ mới không đau khổ.
"Nhưng giờ không gọi cho Quỳnh Chi cũng kì, sáng lỡ hứa rồi. Sao đây ta?" – tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chọn cách nhắn tin. Hôm nay nàng chắc mệt rồi, sẽ ngủ sớm, mới 8h nhưng tôi sẽ chúc nàng ngủ ngon. Một sự quan tâm không nhiều cũng không ít, như thế là an toàn. Tôi soạn tin.
- "Ngủ ngon nhé...Quỳnh Chi" – gửi.
Nhìn xuống danh bạ, tôi thấy tên Tiểu Quỳnh. Tôi định soạn tin nhắn gửi nàng. Nhưng soạn gì bây giờ? Mỗi lần nhắn tin cho gái tôi luôn phải "quằn quại...suy nghĩ", họ đâu có hiểu những dòng tin tôi gửi đã làm hao mòn bao nhiêu trí tuệ và làm chết bao nhiêu nơron thần kinh. Haziii...thiệt là khổ quá đi. "Chắc nàng cũng buồn ngủ giống như Quỳnh Chi, vậy thì chúc ngủ ngon." - tôi nghĩ và soạn tin.
- "Buồn ngủ ...buồn ngủ quá...đi đánh răng...leo lên giường...nhắm mắt lại...đúng rồi...kê cái gối lại...như thế...ngủ ngoan nhé  " – gửi.

  "Tinh tinh"- có tin nhắn đến.
- "Anh buồn ngủ rồi à ^^ Hi...ngủ ngon" – Quỳnh Chi.
"Tinh tinh" – "Ngủ đi dê xòm...đang ngủ ngon thì bị phá" – Tiểu Quỳnh. Tôi phá lên cười, nàng cũng hài hước đó chứ. Tôi cuộn người, lim dim.
"Tinh tinh" – lại có tin nhắn. Lần này là Phương Vy – "Đồ ngốc...ngốc ơi là ngốc...sao mà ngốc thế không biết". Sặc...vụ gì nữa đây @_@.

Thứ 5, tôi ở nhà làm đồ án, cà nhắc ra quán cơm gần nhà để ăn cơm và tất nhiên là nghỉ tập võ.

Sáng thứ 6, lúc này chân đã bớt đau, tôi tháo cái băng dán cho nó đỡ kì. Tìm trong vali quần áo cái mũ lưỡi trai đội lên. Hôm nay tôi phải lên trường để nghe phổ biến về qui chế làm đồ án, mua hồ sơ và xem thầy hướng dẫn là ai.
Nói chung cũng không có gì mới, toàn những qui định cũ, năm nào cũng vậy. Gần trưa, tôi và mấy thằng bạn thân (Cường, Nghị, Phi, Thắng) đi café ở quán Chuồng Bò. Bọn nó hỏi thăm tôi về vết thương trên đầu, tôi chỉ nói là đá banh té, đỡ phải giải thích, khỏi phải khai ra chuyện Tiểu Quỳnh, Quỳnh Chi, Phương Vy cho rắc rối.
Sau đó thì tám chuyện tứa lưa về đồ án, thầy hướng dẫn. Nghị và Cường chung nhóm, tôi và Thắng cũng vậy. Tôi mang tên thầy hướng dẫn chính ra hỏi lai lịch nhưng đứa nào cũng lắc đầu. Cách liên lạc duy nhất là số điện thoại của thầy nhưng do nhóm trưởng liên hệ (không phải tôi và Thắng).
Thằng Cường phả khói thuốc vào không khí, lần nào đi café bọn nó cũng hút nửa gói Con Mèo. Tôi thì không hút. Thằng Phi dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn và hỏi Cường.
- Cho anh em coi ghệ mới đi mày?
- Đù...V*i...có em mới à? – Nghị cười.
- Ừ...- Cường nhấp thêm hơi nữa rồi dụi điếu thuốc.
- Lần trước tao nhớ mày và người yêu quay lại rồi mà, sao lại có em mới? – tôi.
- Tôi không còn yêu nó nữa, nó cũng vậy, lúc đó quay lại chỉ là miễn cưỡng thôi.
- Miễn cưỡng là sao mày? – Thắng.
- Thì lúc đó cô đơn, cần 1 người bạn nên ở bên nhau thôi. Nhưng mới tán được em mới, nên tao quyết định dứt khoát.
- Em nó có nói gì mày không? – tôi.
- Nó nhắn tin chửi tao quá trời...hủy kết bạn facebook luôn. Nhưng tao biết, nó không buồn đâu, hết yêu rồi...buồn gì nữa.
- Mày và nhỏ mới thì sao? – Phi
- Cũng thích thôi, em nó dáng ngon...nhưng yêu thì chưa. – Cường châm thêm điếu nữa.
- V*i...ngon thì show anh em coi mày! – Nghị hào hứng.
- Đây! – thằng Nhân móc cái smartphone của nó ra, bọn tôi chụm đầu lại ngắm dung nhan cô bạn gái mới của nó.
- Chuẩn không cần chỉnh!- Thắng búng tay cái chóc.
- Ngon...chú thật là có phước! – Nghị.
- Dáng chuẩn nhưng mặt còn non quá! – tôi.
- Mới 95 à. – cường cười.
- Hèn gì...Tao thấy hơi buồn, chuyện tình của mày đẹp thế vậy mà vẫn chia tay. – tôi lắc đầu.
- Hết yêu...hết buồn...có gì đâu phải tiếc...níu kéo chỉ đau khổ. Trong tình yêu mày cần phải "phũ", dám yêu, dám bỏ...miễn là tìm được người mày thấy hạnh phúc là được. Đừng miễn cưỡng, không kết quả gì đâu...phải biết "phũ". – nó chậm rãi.
- ........! – tôi nhìn nó và thầm nghĩ. Mỗi người một cách sống, một cá tính, tôi không có quyền phán xét nó. Có thể nó đúng...tình yêu cần phải "phũ". Nhưng tôi không phải là nó và tôi không biết mình có thể "phũ" được không.
- Thằng nhóm trường nói thứ 2, 9h30 gặp thầy hướng đẫn ở văn phòng khoa – Thắng nhìn điện thoại và nói.
- Ừ...còn bọn mày khi nào? – tôi quay sang hỏi mấy đứa kia.
- Bọn tao cũng thứ 2 nhưng buổi chiều – Phi
- Tao thì chưa biết, thằng nhóm trưởng chưa liên hệ - Nghị.
Bữa café đó, tôi mời vì vụ nhận học bổng lần trước. Bọn tôi ở lại ăn cơm rồi chơi bida đến chiều. Khoảng 4h thì về. Lúc ra xe thì có điện thoại, một số lạ, nhưng là số cố định của thành phố HCM.
- Alo.
- Chào em...em có phải Minh không? – một giọng nữ cất lên.
- Vâng đúng rồi chị. – tôi hơi ngạc nhiên.
- Chị gọi em từ công ty A. Có phải em có nguyện vọng xin việc tại công ty?
"Công ty A" – tôi nghĩ. Đúng là mấy tháng trước khi nhận được học bổng của tập đoàn B (công ty mẹ của công ty A), họ có đề nghị tuyển nhân sự cho các công ty thành viên, công ty A là một công ty tư vấn xây dựng có tiếng nên tôi đã đăng ký xin việc tại công ty này.
- Vâng em có nguyện vọng đó ạ.
- Vậy thì em có thể gửi cho chị một CV tiếng anh nhé, gửi vào địa chỉ email này.
- Chị đợi một chút để em ghi lại – tôi vội lấy bút.
- Địa chỉ email là ****@***.com.vn
- Vâng...em ghi lại rồi.
- Khi nào nhận được CV chị sẽ feedback cho em thời gian phỏng vấn nhé, cố gắng gửi CV sớm cho chị, muộn nhất là thứ 2 em nhé.
- Vâng...em rõ rồi, cảm ơn chị!
- Chào em!
"Đây đúng là một cơ hội...thật may mắn" – tôi nghĩ và mừng thầm. Tôi chạy xe qua nhà sách đại học bách khoa để mua một cuốn sách chuyên ngành. Lúc về đã hơn 5h, tôi quyết định ghé qua công viên Lê Thị Riêng, ngày xưa tôi ở gần đây và những khi buồn hay vui, tôi lại thích đi dạo ở đây hay ngồi bên bờ hồ ngắm người ta câu cá. Nhà Quỳnh Chi cũng gần đó, lúc còn bên nhau, chúng tôi đã từng có kỉ niệm đẹp nơi này...Hôm nay, tự nhiên muốn ngồi 1 mình, tôi muốn thanh thản suy nghĩ...nghĩ về điều gì thì tôi chưa biết.
Tôi dạo bước trong công viên, buổi chiều nắng đã nhạt bớt, nhiều người chạy bộ, đánh cầu lông, trượt ba tanh và thu hút nhất là lớp aerobic trong tiếng nhạc vui nhộn. Gió mát thổi qua mặt hồ, làn nước sóng sánh, những cành liễu đu đưa, thật thanh bình.
Bước chân tôi dừng lại, ánh mắt ngạc nhiên, trước mặt tôi một người con gái cũng đang ngạc nhiên không kém. Làn gió thổi qua mái tóc nàng làm chúng bay bay, khuôn mặt có hơi nhợt nhạt, nàng khẽ cười...vài chiếc lá khô lướt qua xào xạo dưới chân nàng...đó là Quỳnh Chi.
Dù biết phải tránh mặt nàng, nhưng điều này không nằm trong dự liệu của tôi. Là do ông trời khéo sắp đặt cả.
Chúng tôi tìm một ghế đá hướng ra hồ. Bên kia những người câu cá đang buông cần. Làn nước hồ lăn tăn gợn sóng, trời đã tối dần, gió từng đợt vút nhẹ qua tán cây. Tôi ngồi đó, nàng ngồi đó...bên nhau, lặng lẽ...chẳng ai nói với nhau câu gì...Tôi nghĩ nàng cũng như tôi, đang sống lại thời điểm này của một năm trước. Từng tiếng thì thầm nơi cõi lòng...
"Ngày ấy ta yêu nhau...phải không em?"
"Vâng... và ngày ấy cũng như hôm nay...phải không anh?"
"Ừ...Có anh và có em"
"Em đã rất hạnh phúc khi ở bên anh"
"Anh cũng vậy..."
"Giá như trở lại anh nhỉ?"
"Ừ...giá như..."
"Anh có tha thứ cho em không?"
"Anh chưa bao giờ giận em cả"
"Có phải vì anh đã hứa?"
"Không...vì yêu em, anh luôn mong em hạnh phúc".
"Em xin lỗi...em thật là ngốc phải không?"
"Anh cũng xin lỗi..."
"Sao lại xin lỗi em?"
"Vì anh đã không tranh đấu...giá như lúc đó anh giành em lại...thì đã không phải giá như".
"Chúng ta có thể bắt đầu lại mà"
"..........."
"Làm lại từ đầu được không anh?"
Gió ngừng, mặt hồ phẳng lặng, ánh đèn khiến làn nước lung ling, sóng sánh, một chiếc lá rơi xuống nước khẽ tạo nên gợn sóng nhỏ lăn tăn. Nàng vừa hỏi tôi phải không? Tôi nhìn Quỳnh Chi...nàng cũng nhìn tôi...như chờ đợi...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #voz