Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 21: TRẮNG XÓA


  Có điện thoại của thằng Nhân:

- Alo...!

- Có chuyện này định hỏi mày nè?

- Nói đi!

- Hôm qua tao thấy Tiểu Vy và Quỳnh Chi coi bộ không ưa nhau thì phải, hai người họ biết nhau từ trước à?

- Sao hỏi tao...tao có biết gì đâu?

- Tại tao thấy hai người họ nhìn mày tình tứ lắm!

- Đ*ch...tình cái đầu mày...đoán bậy bạ, chắc tính cách không hợp nhau thôi.

- Ừ...hy vọng mày đúng, sau này phải giữ 2 người họ xa nhau 1 chút cho an toàn.

- Thế thì tốt, đỡ mệt óc!

- Mà này, Tiểu Vy thích mày phải không?

- Em ấy thích tao hay không, sao tao biết, mày hỏi kỳ nhỉ!

- Dở quá...có thế mà không biết, tao với Huyền nhìn là thấy ngay. Tao nói trước, em tao mà khóc vì mày thì liệu hồn với anh. – Nhân gằng giọng hăm dọa.

- Ơ...cái thằng này...tao...!

- Bye! – chưa nói hết câu, nó đã cúp máy

Đúng là toàn chuyện gì đâu, đã mệt mỏi vì các tiểu thư 2 hôm nay rồi, giờ còn bị thằng bạn thân nó hăm nữa. Tôi điên tiết mở rap lên nghe, áp chiếc headphone vào tai, bài "Not Afraid" của Eminem.

"Yeah, It's been a ride...

I guess I had to go to that place to get to this one

Now some of you might still be in that place

If you're trying to get out, just follow me

I'll get you there

........

I'm not afraid to take a stand

Everybody come take my hand

We'll walk this road together, through the storm

Whatever weather, cold or warm

Just let you know that, you're not alone

Holla if you feel that you've been down the same road"



Có điện thoại nhưng tôi không nghe thấy, đợi đến khi chiếc điện thoại di chuyển "e ..e" trên mặt bàn thì tôi mới cầm lên, tháo headphone.

- Alo...Quỳnh Chi.

- Anh...có bận gì không? – giọng Quỳnh Chi nhỏ nhẹ.

- À không, em nói đi!

- Nói chuyện với em một lát nhé!

- Được mà, anh cũng đang muốn nói chuyện với ai đó nè!

- Em...

- Anh... - chúng tôi cùng lên tiếng.

- .......!

- Em nói trước đi!

- Cho em xin lỗi chuyện hôm qua nhé!

- Chuyện gì cơ?

- Chuyện em và Tiểu Vy ấy, em có hơi quá, đáng lẽ không nên cãi với cô ấy.

- Tính Phương Vy cũng hơi bướng bỉnh, từ nhỏ được bọn anh nuông chiều nên có đôi khi hơi trẻ con, em đừng giận. – tôi chậm rãi

- Có giận gì đâu...em thấy cô ấy dễ thương mà! – Quỳnh Chi cười.

- Nhưng thương không dễ đâu em!

- Thế anh thì thế nào?

- Anh...anh chỉ xem Phương Vy như em gái thôi.

- Nhưng nếu cô ấy thích anh thì sao?

- Hì...không có đâu, nếu có thì cũng như em gái quý mến anh trai thôi... - tôi cười.

- Em đang hỏi là nếu cố ấy yêu anh kìa!

- Anh...anh không biết, cái đó anh chưa nghĩ đến!

- Tình cảm con gái sâu nặng lắm, nếu yêu thì sẽ yêu hết mình...em ước gì mình được như Tiểu Vy. Hôm qua thấy cô ấy ôm anh là em hiểu rồi.

- Chắc Phương Vy giận em nên làm thế thôi, cả đoạn đường có dám ôm anh đâu.

- Mệt anh quá, nói thế mà không hiểu...đó gọi là ghen!

- Uầy...rắc rối quá, em tha cho anh đi...!

- Hi hi...ai bảo anh đào hoa cho lắm!

- Anh mà có số đào hoa thì chẳng phải ế như bây giờ..."lắm mối...tối nằm không em ơi".

- ............!

- ............! – một khoảng lặng giữa chúng tôi.

- Anh...!

- Em...!

- Anh nói trước đi

- Mấy con cá vẫn khỏe chứ?

- Hi...em chăm kĩ lắm, chúng nó đang béo lên kìa!

- Cho ăn vừa thôi...cá háu ăn lắm, không tốt đâu!

- Ủa vậy hả...!

- Ha ha...có em nên ăn nhiều vào ấy, dạo này gầy đi đó!

- Hứ...ăn để mập như heo à, em mà ế là tại anh đó!

- Ơ...có cái lý đó à!

- Anh có thích mấy cô mập không?

- Thích chứ, miễn là chưa lăn được...ha ha!

- Chọc em hả!

- .........!

- ...............! – một khoảng lặng khác.

- Thôi em ngủ sớm đi, mai còn lên trường!

- Anh ngủ ngon nhé, bye!

- Ngủ ngon!



Gác tay lên trán, tôi cố hình dung xem Quỳnh Chi mà mập ú thì sẽ trông thế nào! Ha ha...nghĩ mà buồn cười quá. Lại có điện thoại, lần này là Phương Vy.

- Ba nhỏ ngủ chưa? – có tiếng cười khúc khích bên kia.

- Giờ này không ngủ còn gọi phá làng phá xóm?

- Hứ...em chỉ phá anh thôi...Hi!

- Gọi anh có chuyện gì không? – tôi thở dài.

- Phải có chuyện gì mới gọi được sao?

- Sao cũng được...gọi thoải mái, đau có tốn tiền của anh đâu...ha ha – tôi cười.

- Em định hỏi anh xem, cuối tháng này rảnh không?

- Chi vậy...rảnh thì có rảnh, nhưng phải lý do chính đáng đó nha, nói đi!

- Em định tổ chức cho bọn trẻ đi thảo cầm viên, nhưng lớp hơi đông nên muốn anh giúp em trông bọn trẻ!

- Anh trở thành người trông trẻ từ khi nào vậy...! – tôi cười.

- Hi...hôm nay bé Mai coi bộ thích anh lắm đó, còn gọi anh là ba nhỏ nữa, em nghĩ anh sinh ra là để trông trẻ đó nha! – Phương Vy khúc khích cười.

- Mà sao nó lại gọi em là mẹ nhỏ thế?

- Không biết nữa, từ khi nhận lớp nó vẫn gọi em vậy đấy...thành thói quen rồi...Hi!

- Vậy là anh đồng ý đi nhé?

- Đồng ý gì?

- Dẫn bọn trẻ đi thảo cầm viên ấy!

- À...Ừ...để xem thế nào đã!

- Vậy là coi như đồng ý, hi, ba nhỏ ngủ ngon, bye!

- Ơ...cái con bé này... - tôi chưa nói hết câu thì Phương Vy đã cúp máy, chẳng kịp cho tôi từ chối.

"Thôi đi chung với lũ nhóc cũng vui... mà một mình em ấy trông cả lớp cũng cực thật, mình đi vậy" – tôi nghĩ thầm và hình dung ra khuôn mặt bụ bẫm của những đứa nhỏ, lòng dâng tràn một niềm vui.



Tối thứ 3, tôi lại đến lớp Aikido. Nhưng tôi chẳng thấy vui vẻ như mọi ngày. Nguyên nhân thì đã rõ, Tiểu Quỳnh có bạn trai, tôi trở thành kẻ chiến bại, ngậm ngùi cay đắng. Bây giờ chỉ quyết tâm luyện võ để trả lại cho tên Long kia nỗi nhục này.



Tiểu Quỳnh lúc nào cũng xinh, nụ cười tỏa nắng, dù cố tránh đi nhưng vẫn không ngăn được lòng mà quay ra liếc nàng mấy cái. Có lần Tiểu Quỳnh nhìn tôi cười, nhưng tôi giả lơ, không phản ứng, trông nàng ngạc nhiên "như muốn hỏi chuyện gì vậy?". Tên Long vẫn chăm chú quan sát tôi, làm tôi thấy "ngứa ngứa".



Có lần Tiểu Quỳnh đi ngang qua, nàng gọi tôi.

- Minh !

- Sao...? – tôi đáp cộc lốc.

- Minh tập sai rồi nè! – nàng cười.

- Nâng cánh tay một chút...đó...lúc di chuyển thì tenkan 90 độ!

- Em cũng thấy anh tập sai – Thảo lên tiếng.

- Vậy phải không, tôi cầm tay Thảo và di chuyển chân. – tôi không nhìn Tiểu Quỳnh.

- Vẫn sai...- Tiểu Quỳnh nói.

- Anh làm lại đi – Thảo.

- Dẹp...không tập nữa! – tôi đẩy tay Thảo ra, đi về phía góc thảm ngồi.

- ......! – Tiểu Quỳnh cắn môi, ánh mắt nàng nhìn theo tôi đầy ngạc nhiên.

- Anh sao thế! – Thảo gọi theo.

- ............! – Tiểu Quỳnh nhìn tôi, nhưng tôi không đáp lại, nàng buồn bã về góc sân ngồi một mình.

- Hôm nay anh bệnh à... - Thảo lấy tay sờ vào trán tôi.

- Em làm gì vậy, anh không thích tập thôi!

- Sao mà không thích? – Thảo hỏi dồn.

- Mệt quá...để anh yên! – tôi quát, Thảo im lặng làm mặt giận bỏ đi.



Tôi đang giận ư? Giận vì điều gì? Là ghen sao...? Tiểu Quỳnh có bạn trai, tôi đâu có quyền cản. Tôi đáng ra không nên xử sự như thế, Tiểu Quỳnh xem tôi là bạn, nàng chắc là buồn lắm. Tôi có nên xin lỗi không? Nhưng cứ thấy mặt tên Long là tôi nổi điên, sao nàng có thể yêu người như vậy chứ? Tốt nhất là tránh xa một chút, chứ có ngày hắn giằng mặt thì khổ. Cái của người ta thì không nên giành lấy!



Đến cuối buổi, tôi chẳng tập gì thêm. Thảo thì giận tôi luôn.

- Cho anh xin lỗi nha!- tôi nói với Thảo.

- Em không có lỗi, anh đi xin người khác đi! – nó quay mặt đi.

- He he...ăn kem không? Anh mời! – tôi cười cầu tài.

- Em không phải con nít!

- Truyện tranh nhé...em bảo thích truyện mà! – tôi vui vẻ nựng nó.

- Không thích!

- Haziii..vậy thôi!

- ...........!

- ..............!

- Mua cho em ba cuốn đó! – nó cười.

- Ha ha...ok!

Tôi đi ra xe, lòng vui lên 1 chút vì giảng hòa với Thảo. Long và Tiểu Quỳnh đi chung xe, họ dừng lại trước cổng và nói gì đó. Tôi cho xe chạy qua, Tiểu Quỳnh và Long nhìn theo.



Xe vừa ra khỏi cổng, cua phải, tôi chạy xe chầm chậm, với tay lấy chiếc mũ bảo hiểm định đội lên thì bỗng "vút" một thứ gì đó xé gió đập vào vai tôi đau khủng khiếp. Một chiếc xe máy chạy qua, tên ngồi sau co chân đạp mạnh vào xe tôi, không kịp phản ứng gì, chiếc xe ngã xuống lề đường, chiếc mũ bảo hiểm văng ra xa. May thay lúc ngã xuống, theo phản xạ học được từ aikido, tay phải tôi đập xuống nền đường trước nên giảm được chút ít, nhưng đầu tôi vẫn đập mạnh xuống đường, chiếc xe đè lên chân phải, tôi thấy chiếc xe máy kia chạy đi thật nhanh, cái mũ bảo hiểm nằm lăn lóc.



Đầu đau nhói, hơi thở yếu dần, có tiếng ai đó la lớn, nhưng không nghe rõ, tiếng xe máy cũng im lặng dần, ánh đèn đường bỗng sáng bừng, trước mắt tôi là một màu trắng xóa.

- "ba ơi, dậy đi...dậy chơi nhông nhông với con!"

- "ba ơi...mẹ gọi kìa, dậy đi ba!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #voz