Chương 3: Sẽ phải hối hận...
Sáng hôm sau giật mình dậy đã quá 6 giờ. Maddie vội dậy thay quần áo, chuẩn bị để tới trường. Maddie ghét nhất là phải mặc áo dài đi học, vừa không thoải mái lại rất phiền phức. Nhưng nếu không mặc đúng đồng phục thì có lẽ hạnh kiểm tháng này của Maddie chỉ đạt trung bình.
Thật may mắn cho Maddie là xe buýt vừa tới, cô không phải lết thân gầy này đến trường rồi lại phải năn nỉ quản sinh cho vào trường. Nhưng cô không nghĩ mình may mắn đến vậy, vừa lên xe cô đã phải chạm mặt Hà Vi. Thật là xui xẻo, mới sáng sớm đã bị ám.
"Chà chà, tiểu thư con ông Hải, bà Nga cũng đi xe buýt sao?" -Maddie mỉa mai nói.
"Đừng lôi ba mẹ tôi vào."
"Từ bao giờ chị xưng với em bằng "tôi" vậy?"
"Tôi vốn không phải chị của em thì việc gì tôi phải xưng "chị" với em. Em cũng không xứng để đứng đây nói chuyện với tôi đâu, làm ơn đi chỗ khác dùm đi."
Maddie đỏ mặt đi ra ghế phía sau ngồi, biết bao nhiêu tuyến xe sao không đi mà lại đi tuyến này chứ. Hay là biết người ta đi học tuyến này nên cố tình đi theo. Rõ phiền phức.
Trong lòng Hà Vi cũng nguôi được phần nào chuyện của ngày hôm qua nên không muốn gây sự với Mad. Vả lại chân cô cũng đang rất đau, nếu không vì cái chân chết tiệt này thì cô đã tự lái xe đi để không gặp cái con bé đáng ghét này.
"Tiểu thư, chị cho em biết là chị đi đâu có được không?" -Maddie vừa nghĩ ra được một ý tưởng không mấy tốt đẹp.
"Tôi có đi đâu thì có liên quan gì tới em?"
"Em chỉ tò mò muốn biết thôi."
"Anh ơi, con bé này nó cứ phiền em mãi." -Hà Vi quay sang nói với anh phụ xe.
Anh phụ xe quay sang nhìn Maddie, vì Maddie ngày nào cũng đi tuyến này nên không còn xa lạ gì với anh. Nếu không, Maddie cũng đã bị tống cổ xuống xe và cho đi bộ:
"Maddie, em ngồi im có được không? Sắp tới trường rồi kìa."
Maddie bực bội vì mưu kế không thành, vả lại bị quê trên xe với nhiều người làm Maddie không biết giấu mặt vào đâu. Xe vừa dừng ở trạm đối diện trường, Maddie vội xuống xe mà không kịp liếc mắt nhìn Hà Vi một cái.
Mang theo nỗi bực mình lên lớp, Maddie đến cửa lớp đã đứng quát:
"Đứa nào xả rác ra đây?"
Cả lớp ngạc nhiên vì thường chính Maddie là người hay xả rác nhất. Mà Maddie cũng có bao giờ quan tâm tới mấy chuyện này đâu. Chẳng phải thú vui của Maddie là đi gây sự với lũ con trai sao. Hôm nay không biết Mad ăn trúng cái gì nữa.
"Bị sao vậy?" -Phương lên tiếng.
"Mày không thể tin được đâu, thật là khó tin." -Maddie tỏ vẻ bí ẩn rồi đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho Phương.
"Vậy thôi hả?"
"Ừ, chứ mày muốn sao nữa?"
Diễm Phương không trả lời rồi tủm tỉm cười quay về chỗ ngồi.
Maddie cũng cảm thấy vô của khó hiểu. Cùng lúc đó điện thoại Maddie rung lên:
"Em muốn đấu? Được, tôi sẽ đấu với em. Nhất định tôi sẽ làm em hối hận."
"Được thôi, tùy chị." -Maddie tỏ vẻ đắc ý
Trong suốt buổi học hôm đó Mad đã không thể nào tập trung mà chỉ suy nghĩ cách để chơi khăm Hà Vi. Nhưng đến khi tiếng trống vang lên, mọi người kéo nhau ra về thì Mad vẫn không nghĩ ra được cách gì. Maddie đứng dậy hậm hực bước ra về.
"Hôm nay mà sao vậy?" -Phương tò mò hỏi Maddie
"Không sao." -Maddie bỏ mặc Phương phía sau rồi nhanh chân đi về.
Sáng hôm sau, một đêm thức trắng để nghĩ ra kế chơi khăm Hà Vi nên Maddie có phần uể oải. Nhưng cứ nghĩ đến việc Hà Vi sẽ bị bẽ mặt thì Mad cảm thấy vô cùng hào hứng. Maddie nhanh chóng thay đồ và ra trước nhà đợi xe buýt đến với hi vọng sẽ có Hà Vi.
Đúng như Maddie dự đoán, Hà Vi vì đau chân không thể đi xe nên hôm nay lại phải đón xe buýt đến trường. Maddie vừa lên xe vừa cười thật tươi chứ không phải đem cái mặt ngái ngủ như mọi ngày lên xe, khiến bác lái xe vô cùng ngạc nhiên mà cũng nở một nụ cười.
"Ồ, cô gái. Hôm nay nhà hết băng vệ sinh hả em?" -Hà Vi cố tình nói thật to, mọi người trên xe đều nhìn về phía cô. Nhưng mắt cô lại nhìn chằm chằm dưới quần của Maddie nên ánh mắt của mọi người cũng đổi hướng.
Maddie hốt hoảng nhìn xuống quần mình, mặt Mad đỏ ửng lên. Maddie lúc này thật không biết làm gì, chỉ biết đứng chôn chân một chỗ.
Có lẽ thấy mình hơi quá đáng làm Maddie phải xấu hổ với mọi người, hơn nữa tuyến xe bus này ngày nào Maddie cũng phải đi để đến trường, nên Hà Vi nhỏ giọng nói đồng thời lấy áo khoác mình cho Maddie mượn:
"Cầm lấy đi, đứng tạm đó. Đừng ngồi."
Maddie lúc này chẳng còn nghĩ được gì, chỉ biết âm thầm nghe theo lời Hà Vi.
Ở trên xe buýt có hơn 10p mà Maddie tưởng chừng dài cả nửa thế kỉ. Cô bước xuống trạm rồi lại đón tuyến khác trở về. Cô chỉ hận mình tại sao lại vô ý đến như vậy. Maddie lôi điện thoại ra nhắn cho mẹ:
"Mẹ lên trường xin phép cho con. Hôm nay con mệt, con đang về nhà."
"Ừ, nghỉ ngơi đi."
Hôm nay là thứ 7, tất cả các ngày thứ 7 đều tươi đẹp với Maddie nhưng hôm nay thì không. Cô tắm rửa thay quần áo xong lại vào phòng nằm mãi đến trưa.
"Xin lỗi!" -điện thoại Mad rung lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro