Chương 1: Những cánh diều
Maddie từ nhỏ đã rất thích diều nhưng không biết vì sao chưa bao giờ Maddie tự tay thả được con diều nào cả. Nên bây giờ Mad phải ngồi trên ghế đá công viên và xem tụi nhỏ thả diều mà thèm khát.
Trời cũng đã gần tối, Maddie cho hai tay vào túi áo rồi lặng lẽ bước về nhà. Maddie rất thích hoàng hôn, mặc dù hoàng hôn rất buồn. Mad thích nhìn ánh hoàng hôn le lói rồi tắt hẳn, trả lại bầu trời đêm.
Điện thoại chợt rung lên là tin nhắn của Khoa:
"Em đang ở đâu? Anh sang đón em đi chơi nhé?"
Maddie cười nhẹ, rep lại:
"Hôm nay em mệt."
Vốn Mad không hề thích Khoa nhưng do bạn bè của cô ai cũng có người yêu, riêng nó thì không. Maddie thèm cái cảm giác được hẹn hò, nói đúng hơn là Maddie rất cô đơn. Vả lại, Khoa cũng là một chàng trai tốt và thương Maddie thật lòng. Maddie cũng muốn có người tâm sự và chia sẻ chứ thật ra từ trước đến giờ cô chưa từng thích ai.
Đi ra khỏi công viên được vài bước thì Maddie nghe một tiếng rầm, quay qua phía bên phải thì thấy có một cô gái nhỏ đang loay hoay dựng chiếc xe màu trắng lên. Maddie vội sang tính đỡ giúp xe lên nhưng rồi phát hiện ra đó là Vi nên dừng lại, mỉm cười và nói khẽ:
"Đáng!"
Văn Hà Vi liếc mắt nhìn cô:
"Không cần em chúc mừng."
"Vậy à?"
"Biến đi cho đẹp đời."
"Tốt thôi."
Maddie quay bước đi lòng đầy vui sướng.
Về đến nhà cứ tưởng tượng đến cảnh đó là Maddie lại tủm tỉm cười không ngớt.
"Thích anh nào rồi hả?" - Mẹ Maddie trêu.
"Mẹ nghĩ xem anh nào có cửa với con chứ." - Maddie tự cao.
"Con với Khoa sao rồi? Không thích thì cứ nói người ta một tiếng chứ đừng đùa giỡn với tình cảm của nó như vậy. Không hay đâu."
"Con đâu đùa giỡn, là con thật lòng muốn hẹn hò mà. Bây giờ không thích thì sau này sẽ thích."
"Con bây giờ mới lớp 12, vẫn còn nhỏ. Lo học đi cho tốt đã. Mấy chuyện đó từ từ cũng được."
"Con biết rồi mẹ, mẹ yên tâm."
Mẹ Maddie đứng dậy bước về phòng. Maddie liền lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi đi:
"Bạn hãy cho mình biết cảm giác sau khi thực hiện một cú tiếp đất ngoạn mục như vậy."
Tin nhắn đã được gửi đi, Maddie thầm cười. Sở dĩ trong điện thoại Maddie không hề lưu số Hà Vi nhưng những lần châm chọc và cãi nhau như vậy làm Maddie nhớ rõ số điện thoại của Hà Vi trong đầu. Hơn mười phút sau Maddie nhận được tin nhắn:
"Không liên quan đến em." -Hà Vi vốn đang tắm nên không biết tin nhắn của Maddie được gửi đến, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì liền rep lại tin nhắn.
"Em thực sự thấy rất có lỗi về sự vô tâm của mình hồi chiều nên bây giờ có ý hỏi thăm chị thôi mà." -Maddie vờ tỏ ra tốt bụng.
"Cuộc sống của tôi vốn dĩ đã không liên quan tới em."
"Thật là không liên quan không? Vậy bây giờ em làm cho nó liên quan nhé."
"..."
Hà Vi không rep lại, cô đã giận thực sự. Cô chỉ hận không thể bóp chết được Maddie ngay lúc này.
Maddie chờ tin nhắn của Hà Vi lâu quá không thấy nên cũng đã ngủ quên lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro