chương 1
Một đứa trẻ bị bắt cóc năm 4 tuổi đáng lẽ sinh mạng ấy đã kết thúc khi ấy nhưng ông trời muốn nó phải tự đối mặc với những chuyện của tương lai hoặc có thể bắt nó phải trả nợ trả duyên trong kiếp này nên đã để người bắt nó vức nó trước cô nhi viện. Nó được đặt tên là Dương Nhật Băng vì lúc nó bị bỏ ở đó cũng là lúc mặt trời mọc khi tuyết đang rơi. Và đứa trẻ ấy là tôi!
Năm 6 tuổi tôi và lớp 1 tôi dường như bị xa lánh hoàn toàn chỉ vì tôi lúc nào cũng im lặng ko quan tâm tới những chuyện khác. Lên cấp 2 tôi bị gắn với cái tên như "Đồ ko cha " "Đồ ko mẹ" " Đồ vô giáo dục "... phụ huynh thì nói với con họ tránh xa tôi ra vì tôi là cô nhi , cũng chả quan tâm vì tôi biết tôi mệt rồi. Vào cấp 3 tôi quen được 1 người bạn , nó tên là Mộc Nhiên , nó tốt lắm lại còn rất đáng yêu cực kì lì. Chúng tôi biết nhau là lúc tôi bị chặn đánh ở trong nhà vệ sinh những người khác thấy nhưng họ không giám ngăn lại chỉ có nó giám vào can và cũng đỡ cho tôi 1 cái tát trời gián của ả cầm đầu . Chúng tôi đã có 1 lời hứa là mãi mãi là bạn của nhau...
Tôi với nó cùng vào trường kinh tế , vì với học bổng toàn phần cả nước chỉ có duy nhất 2 cái mà 1 cái đã là của tôi , gia đình nó giàu có , học lực tốt dư sức vào trường. Tôi ở chung nhà với nó , nhà này chỉ có tôi và nó ở. Tôi thường phụ việc cho 1 quán cafe gần trường. mọi chuyện cứ bình ổn xảy ra tính tôi vẫn im lặng ít nói lạnh nhạt và vô cảm với mọi thứ, nó vẫn cứ quậy banh cái trường . Ba năm đại học trôi qua trong vô vị nhưng tôi cũng cảm nhận được vị của tình bạn...
Ra trường với tấm bằng đại học loại ưu tú nên tôi không khó j trong việc kiếm việc làm . Tôi được nhận làm thực tập sinh ở 1 tập đoàn lớn mang tầm vóc quốc tế và mọi chuyện cũng từ đó mà xảy ra....
Phong Linh Nhật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro