Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8



Ba tháng sau, Thượng Hải.


Thượng Hải đầu mùa còn mang một cổ rét buốt , không khác ngày đông giá rét. Bất quá hôm nay trời quang rất nhiều, tuyết trắng tan rã sạch sẻ, thành thị phồn hoa cũng dần dần hiển hiện ra , giống như là cô gái che mặt , vén lên lụa trắng, lộ ra khuôn mặt tươi mới mà sống động.


Giữa trưa, trên đường phố Nam Kinh, một nam nhân dựng đứng cổ áo khoác bước đi vội vàng, mũ dạ lông cừu che khuất hơn nửa khuôn mặt, khi đi ngang qua đầu phố lại thấy hắn vội vả quay đầu nhìn quanh một chút, dưới mũ dạ lộ ra một khuôn mặt quen thuộc , thêm mấy phần phong trần mệt mỏi, nhưng chính là Phùng gia bốn phía đăng báo tìm hơn một tháng - Phùng tiểu Ngũ gia, Phùng Kiến Vũ.


Phùng Kiến Vũ liếc nhìn sau lưng, sóng người chật chội, cũng không có gì khác thường , hắn nhíu mày tăng nhanh nhịp bước dưới chân. Gió thổi vào mặt, hắn không nhịn được run lập cập, xiết chặt áo khoác đơn bạc, nắm chặt cái mũ trên đầu.


Mà cách đó không xa trên một chiếc xe Jeep màu đen, Chu Tấn ngóng đợi đã lâu, cũng không nghe thấy Vương Thanh hạ lệnh bắt người ra , hắn có chút không chịu được hỏi: "Đốc quân, chúng ta có muốn hay không —— "


"Chờ một chút nữa." Sau lưng hắn truyền tới thanh âm đè thấp của Vương Thanh ,gương mặt lạnh lùng phản chiếu trên kính chiếu hậu chứa đựng nụ cười không dễ phát giác


Phùng Kiến Vũ xuyên qua hai con phố, mắt thấy tiểu các lâu hắn mướn gần một tháng nay ở trước mắt, hắn ôm chặt khẩu phần lương thực một tuần ở trong áo khoác , nhưng hắn mới vừa bước lên bậc tam cấp liền nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến, "Tiểu Ngũ gia, ta tìm ngươi thật khổ sở a." Trầm thấp, âm ách, mang bất nộ tự uy trời sanh quân nhân


Phùng Kiến Vũ cắn môi dưới, trong lòng mắng một câu "Mẹ kiếp !" Từ từ xoay người lại, gắng gượng nặn ra một nụ cười lấy lòng , "Đây không phải là Vương đốc quân sao, Vương đốc quân, đã lâu không gặp a —— "


Vương Thanh nhìn tròng mắt đen lay láy của Phùng Kiến Vũ xoay chuyển , đáy lòng biết người trước mắt này trong lòng đang tính toán chuyện gì đó , hắn không khỏi lộ ra một nụ cười nhạt, "Đúng vậy, nghe nói tiểu Ngũ gia đã đến Thượng Hải hơn một tháng, sao không tới tìm người bạn cũ này ôn lại chuyện cũ một chút a?"


Phùng Kiến Vũ cười khóe miệng cứng ngắc, "Đây không phải là đang muốn đi viếng thăm sao, không nghĩ tới Vương đốc quân đã tìm tới cửa trước..." Phùng Kiến Vũ một bên khách sáo ứng đối một bên nhìn quanh bốn phía Vương Thanh , chuẩn bị tìm một khe hở, chờ cơ hội mà chạy.


Vương Thanh sao lại không biết suy tính của Phùng Kiến Vũ a, hắn liền mặc cho Phùng Kiến Vũ từng bước một đến gần."Ta còn tính toán lâu rồi không gặp , nên tặng Vương đốc quân lễ ra mắt gì thì tốt ——" Phùng Kiến Vũ di chuyển bước chân, nhìn bên tay phải Vương Thanh có khe hở, lời còn chưa nói hết liền như một làn khói mà xông ra ngoài.


"Đốc quân ——" Chu Tấn cuống cuồng nói.Vương Thanh giơ tay lên cắt đứt lời hắn , trơ mắt nhìn Phùng Kiến Vũ chạy ra ngoài suốt nửa con phố, bất động thanh sắc


Phùng Kiến Vũ cắn răng chạy như bay, gió lạnh rót vào trong cổ họng đau đến ho khan, hắn giống như là liều mạng mà chạy, tiểu Ngũ gia hắn từ lúc nào lại chật vật như vậy , từ khi gặp phải Vương Thanh... Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ hận không thể đem hai chữ này cắn nát


Phùng Kiến Vũ đại khái chạy qua một con đường lại đột nhiên nhìn thấy binh lính lao ra chặn trước mặt hắn, hắn dừng lại, quan sát bốn phía, một đám binh tướng vây hắn gắt gao một khe hở cũng không chừa ra . Phùng Kiến Vũ thở hổn hển, hận hận cắn ra hai chữ, "Vương, Thanh!"


Mà lúc này Vương Thanh đang chậm rãi tách binh lính vây quanh ra , đi tới trước mặt Phùng Kiến Vũ, "Có gì sai khiến sao, tiểu Ngũ gia?"


"Ngươi ——" Phùng Kiến Vũ đỏ mắt, suýt nữa tắt thở.


"Người đâu, đem hắn mang vào trong xe ——" Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ vô kế khả thi , phân phó nói."Vương Thanh, ngươi đợi đó, ngươi đợi bổn thiếu gia..." Phùng Kiến Vũ bị hai binh lính cao to lôi vào trong xe, cửa xe vừa đóng, đem toàn bộ tiếng chửi rủa của Phùng Kiến Vũ nhốt ở trong không gian nhỏ hẹp.


Vương Thanh không tự chủ lộ ra một nụ cười, Chu Tấn nhìn thấy, có mấy phần ngơ ngác


"Đốc quân, Phùng Ngũ gia ủy thác cho chúng ta tìm người, chúng ta làm như vậy, không tốt lắm đâu?" Trên đường trở về, Chu Tấn do dự hồi lâu vẫn là hỏi ra miệng.


Vương Thanh nhìn chằm chằm chiếc xe chứa tai họa trước mặt , "Phùng Ngũ gia chẳng qua là muốn chúng ta tìm được tiểu Ngũ gia, sau đó đưa về nghiệp thành, còn quá trình ra sao, ta định đoạt."


Cái chết của Phùng Thư Yểu là một đả kích rất lớn đối với Phùng Kiến Vũ , suốt một tháng, Phùng Kiến Vũ tự giam mình ở trong phòng suốt một tháng chưa từng bước ra cửa một bước.


Cho đến một tháng sau , hắn đột nhiên mở cửa, làm Phùng Hồng Sân cùng Phùng Hi Âm đứng ở ngoài cửa giật nảy mình,nam nhân râu ria lôi thôi, cả người tản ra một mùi hôi nơi nào còn có nửa điểm phong thái ngày xưa đại danh đỉnh đỉnh tiểu Ngũ gia Phùng Kiến Vũ chỉ nói một câu , "Ta muốn tắm."


Phùng Hồng Sân trông coi Phùng Kiến Vũ đem mình thu xếp sạch sẻ, không tự giam mình ở trong phòng nữa mà là cả ngày lẫn đêm không thấy bóng dáng, Phùng Hồng Sân nghe bọn hạ nhân hồi báo, Ngũ thiếu gia lại đến sàn khiêu vũ a, lại dụ dỗ cô nương nhà nào a, lại đi uống trà chỗ nào nha, nghe mấy ngày sau, sự lo lắng của hắn treo trong lòng có thể coi như là rơi về chỗ cũ. Suy nghĩ Phùng Kiến Vũ hẳn là thoát khỏi sự ám ảnh của Phùng Thư Yểu , cũng yên tâm.


Nhưng hắn nào biết, mấy ngày sau Phùng Kiến Vũ bỏ nhà ra đi! Lưu lại một tấm giấy, "Ta đi ra ngoài giải sầu một chút, đừng tìm ta."


Phùng Hồng Sân nắm tờ giấy kia, suýt nữa nghẹn họng, đầu choáng mắt hoa thật lâu mới miễn cưỡng đứng vững .


Nói đùa, có thể không tìm sao? Phùng Hồng Sân hắn dưới gối chỉ có một đứa con trai , từ trước đến giờ cung phụng như tổ tông vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao. Phùng Hồng Sân cơ hồ không dám nghĩ sâu xa , phái ra tất cả người làm đi tìm, đem toàn bộ Nghiệp Thành lật cả đáy lên trời nhưng cũng không thấy nửa bóng dáng của Phùng Kiến Vũ.


Phùng Hồng Sân ăn ngủ không yên, chi một số tiền lớn mua mục thông báo tìm người của báo chiều Nghiệp Thành , cho đến một tháng sau đột nhiên nghe đồn có người nói là ở trên đường phố Thượng Hải nhìn thấy Phùng Kiến Vũ, Phùng Hồng Sân vừa nghe xong liền gọi điện thoại cho tất cả bạn bè ở Thượng hải , cũng bao gồm người vừa hại chết con gái hắn - Vương Thanh.


Phùng Hồng Sân lúc ấy cũng không nghĩ được nhiều, mặc dù hắn có thù oán với Vương Thanh, nhưng hắn không thể không thừa nhận thế lực của Vương Thanh ở Thượng Hải quả thật không thể khinh thường, thêm một người là thêm một phần hy vọng, huống chi, Vương Thanh cũng có một chút xíu áy náy, như vậy hắn sẽ dốc hết toàn lực tìm Phùng Kiến Vũ.


Đúng như dự đoán, Phùng Hồng Sân hiểu rõ lòng người mấy chục năm, Vương Thanh đúng là có áy náy, không chỉ một chút, hơn nữa, khi hắn nhận được điện thoại của Phùng Hồng Sân lại vô thức khẩn trương lên, trong lòng thoáng qua một chút lo lắng, Phùng Kiến Vũ nếu như bởi vì chuyện của Phùng Thư Yểu mà bỏ nhà ra đi, như vậy hắn ít nhất phải gánh một nửa trách nhiệm.


Vương Thanh tìm mười mấy ngày ngay tại một cái hẻm nhỏ phụ cận đường phố Nam Kinh tìm được chổ ở của Phùng Kiến Vũ, nhưng hắn không bứt dây động rừng, hắn âm thầm phái người theo dõi sau một tuần mới tìm một ngày động thủ.


Hắn đi xem qua tiểu các lâu mà Phùng Kiến Vũ mướn , tuy nhỏ một chút, phương tiện đồ dùng trong nhà ngược lại đều đầy đủ, cũng đúng, tiểu Ngũ gia làm khổ ai chứ không thể làm khổ chính mình nha


Xe của Vương Thanh một đường đi theo phía sau chiếc áp tải Phùng Kiến Vũ, lái vào trạm xe lửa.Mở cửa xe, Phùng Kiến Vũ bị hai binh lính áp giải chặt chẽ đi ra, hắn mím môi, một đôi mắt to trợn lên hung dữ nhìn Vương Thanh, "Vương Thanh, ngươi thức thời mau đem bổn thiếu gia thả ra , Vương Thanh —— "


Vương Thanh khép cửa xe lại , giày lính rơi xuống đất vang lên tiếng vang mạnh mẽ , từng bước một áp tới gần Phùng Kiến Vũ, sát lại gần, đón lấy ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống của Phùng Kiến Vũ nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, tiểu Ngũ gia, ta chính là một người không biết thức thời ."


"Ngươi ——" Phùng Kiến Vũ cảm thấy mình đúng là đã xem thường Vương Thanh, không ngờ lại bị đánh bại như vậy , nhưng mà hắn phải cam chịu số phận bị đuổi về Nghiệp Thành như vậy sao?


Phùng Kiến Vũ nhíu mày một cái, đột nhiên lên tiếng nói: "Vương Thanh, ngươi nếu có một chút xíu áy náy với Phùng Thư Yểu , ngươi liền thả ta —— "


Vương Thanh xoay người dừng chân một cái, hoành hành Nghiệp Thành nhiều năm tiểu Ngũ gia có thể ngồi không sao? Quả nhiên bản lĩnh nhắc chuyện cũ không phải lợi hại bình thường a. Vương Thanh câu môi, vòng trở lại, mở miệng nói: "Tiểu Ngũ gia, ngươi sai rồi, Vương Thanh ta làm việc từ trước đến nay đều là không thẹn với lương tâm."


Lời vừa dứt, chỉ nghe Vương Thanh hướng về phía mấy binh lính bên cạnh hắn mấy phân phó : "Cần phải đem tiểu Ngũ gia an toàn đưa về Phùng gia ở Nghiệp Thành , đến trong tay Phùng Ngũ gia ."


"Dạ —— "


Vương Thanh quay đầu liếc Phùng Kiến Vũ một cái liền nhấc chân đi về phía xe , Phùng Kiến Vũ mắt thấy Vương Thanh đi xa, trong lòng không còn cách nào, rốt cuộc không nhịn được vội vàng hét: "Vương Thanh, ta không thể đi —— "


Vương Thanh cũng không để ý tới Phùng Kiến Vũ điên khùng kêu gào, nhưng hắn mới vừa mở cửa xe liền thấy cách đó không xa có một người chạy tới, đến gần hắn mới nhận ra người này chính là Trần đội trưởng phòng cảnh sát thành phố Thượng Hải , tới bên tai Vương Thanh trầm giọng nói : "Đốc quân, Lam Hồ Điệp thứ ba xuất hiện."


Hô hấp của Vương Thanh trong nháy mắt ngưng trệ, nhưng trên mặt vẫn là phong thái lạnh lùng bất động thanh sắc , chân mày hắn hơi nhíu một cái, chui vào trong xe, ra lệnh: "Đi —— "


Mà lúc này Phùng Kiến Vũ gấp gáp cắn một cái trên cánh tay đang kềm chế hắn, liều mạng thoát khỏi trói buộc , chạy đến giang hai cánh tay chặn trước xe Vương Thanh


Chu Tấn vội thắng xe một cái, suýt nữa đụng phải, hắn lộ ra ngoài cửa xe, cả giận nói: "Phùng Kiến Vũ, ngươi đang làm gì —— "


Phùng Kiến Vũ lười nói nhảm, bước nhanh tới bên xe, dùng sức gõ cửa sổ. Vương Thanh không vui quay cửa kính xe xuống, vừa định mắng, lại nghe Phùng Kiến Vũ nghiêm mặt nói: "Vương Thanh, ta tới Thượng Hải là muốn điều tra nguyên nhân thật sự về cái chết của Phùng Thư Yểu ."


Tầm mắt Vương Thanh rơi trên tiêu bản hồ điệp trên tay Phùng Kiến Vũ , thần sắc lập tức đóng băng , "Ở đâu ra?"


"Hôm Phùng Thư Yểu hạ táng ta phát hiện được trên người nàng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: