Chương 7
"Bịch ——" cửa sắt lớn của phòng thẩm vấn bị đẩy ra.
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lên liền thấy Vương Thanh đứng ở cửa , lười biếng dựa vào bức tường ẩm ướt và loang lỗ , hoàn toàn không để ý đến trang phục đẹp đẽ trên người , tự tiếu phi tiếu nhìn hắn nói: "Ra đi, tiểu Ngũ gia."
Trong lòng Phùng Kiến Vũ dâng lên cảm giác hưng phấn mãnh liệt , hắn vội vàng chạy ra ngoài , nhưng tại cửa lại đột nhiên dừng bước.
Không đúng, Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh khẽ lắc đầu một cái, lùi lại không bước thêm bước nào nữa, không nguyện bước ra khỏi gian phòng đã nhốt hắn nhiều ngày nay. "Thế nào tiểu Ngũ gia, chẳng lẽ là phòng thẩm vấn ở đây quá thoải mái, không muốn đi."
"Tại sao lại thả ta ra ." Phùng Kiến Vũ cau mày nói, trong bụng mơ hồ bất an.
Vương Thanh lạnh lùng nhìn hắn, nhìn một hồi mới đột nhiên cười nói, "Tất nhiên là vì tiểu Ngũ gia vô tội rồi."
Lúc Vương Thanh nói ra hai chữ vô tội, đáy mắt tinh quang chợt hiện, bất an mơ hồ trong lòng Phùng Kiến Vũ nháy mắt lan rộng tới toàn thân, hắn không chế trụ được mà run rẩy
"Các ngươi, các ngươi bắt được hung thủ rồi ?" Hắn dùng câu hỏi nghi vấn nhưng giọng khẳng định.
Vương Thanh nhìn người trước mặt hơi có vẻ thất thố , có chút không đành lòng, nhưng chỉ thoáng qua , hắn rất nhanh liền mở miệng đáp : " Ừ."
"Vương Thanh!" Phùng Kiến Vũ chợt xông lên phía trước nắm lấy cổ áo được cài chặt không có kẽ hở của Vương Thanh, hung hăng níu lấy đến mức làm cho mấy cái nút áo văng tung tóe , "Đinh —— đinh ——" rơi xuống đất biến mất trong bóng tối , không khỏi làm da đầu tê dại.
"Phùng Kiến Vũ ngươi buông ra ——" Chu Tấn xông vào định rút súng bên hông lại bị ánh mắt của Vương Thanh ngăn lại.
Vương Thanh bị Phùng Kiến Vũ áp chế ở trên tường nhưng lại cực kỳ bình tĩnh , hắn hơi híp mắt, đánh giá nam tử đang giận dữ trước mặt hắn nhưng nội tâm là một mảnh phức tạp.Người nam nhân này, hắn có thể nhẫn nhịn chịu đựng phòng thẩm vấn ẩm ướt lạnh lẽo, chịu đựng bị giam cầm ở nơi tối tăm không ánh mặt trời , chịu đựng hành hạ cùng đau khổ, là bởi vì hắn biết cuối cùng hắn sẽ rời khỏi nơi này, nhưng mà nếu cái giá phải trả là nàng, Vương Thanh nghĩ , có lẽ Phùng Kiến Vũ thà chấp nhận ở trong bóng tối không ngày không đêm cùng cô độc.
"Nàng ở nơi nào, ta hỏi ngươi, nàng ở nơi nào ——" Phùng Kiến Vũ lớn tiếng hỏi , gần như là thét lên.
Vương Thanh không tốn chút sức lực nào gỡ tay hắn đang nắm cổ áo mình xuống , thật ra thì Phùng Kiến Vũ căn bản không có khí lực gì, tiến lên đón nhận đôi mắt đỏ bừng của hắn , "Ta tới là mang ngươi đi gặp nàng."
Phùng Kiến Vũ ngây người một chút , mặt đầy không thể tin nhìn Vương Thanh, "Ngươi nói gì, nàng, nàng còn chịu gặp ta?"
Vương Thanh thở dài, như là bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Đi thôi —— "
"Cộp cộp cộp " giày lính rơi trên thềm đá trơn trượt phát ra tiếng vang, trước mắt là bóng tối vô tận , Phùng Kiến Vũ nhíu chặt mày, nhắm mắt theo đuôi đi theo bước chân Vương Thanh
Bên tai là tiếng nước tí tách tí tách rơi , giống như là một trận mưa lác đác , càng đi vào trong càng lạnh lẽo, như thủy xà quấn quanh thân thể phun ra cái lưỡi đỏ tươi liếm da thịt , âm lãnh kia thấm đến tận xương tủy, về sau trong một đoạn thời gian rất dài Phùng Kiến Vũ khó có thể quên được.
Đi ngang qua mấy phòng giam trống, Phùng Kiến Vũ không nhịn được siết chặc quyền, nếu so sánh thì phòng thẩm vấn mà hắn bị nhốt giống như là thiên đường vậy
Đột nhiên, Vương Thanh dừng bước, nói : "Chúng ta tới rồi ."
Chu Tấn đốt cây đuốc, Phùng Kiến Vũ lúc này mới thấy rõ người trong phòng giam tối đen lạnh lẽo , hắn hít một hơi, dùng sức cắn môi, mới nén được nước mắt nam nhi sắp trào ra , nghẹn ngào nói: "Tỷ —— "
Trong ánh nến yếu ớt, Phùng Thư Yểu hơi có vẻ xốc xếch, gương mặt phờ phạc , lộ ra nụ cười yếu ớt .
Trong trí nhớ của Phùng Kiến Vũ , đây là lần đầu tiên nàng chủ động cười với hắn , nhưng mà hắn một chút cũng không cao hứng nổi. Nàng là Phùng Thư Yểu , Phùng gia Đại tiểu thư, mỹ nữ đệ nhất Nghiệp T hành, là thiên nga cao cao tại thượng ưu nhã thuần khiết , nhưng hôm nay , lại bị cầm tù trong địa lao ẩm thấp tối tăm , khắp người bị vấy bẩn.
"Tiểu Vũ ——" Phùng Thư Yểu khàn giọng mở miệng , đưa tay ra, nàng rất muốn rất muốn sờ gương mặt hắn một lần , từ khi nghĩ rằng hắn không còn trên đời nàng đã muốn làm như vậy , nhưng mà hắn lại ở bên cạnh nàng nhiều năm như vậy nhưng nàng lại không hay không biết. Phùng Kiến Vũ cả người chấn động một cái, thanh âm run run , "Ngươi, kêu ta, cái gì —— "
"Tiểu Vũ, em trai của ta ."
"Tỷ ——" Phùng Kiến Vũ đột nhiên bổ nhào về phía trước, hận không thể xuyên được song sắt kia.
Phùng Thư Yểu nhìn hắn, mấy dòng lệ rơi xuống khuôn mặt lấm bẩn , nàng biết Phùng Kiến Vũ có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết một tiếng em trai này chính là khao khát duy nhất trong cả cuộc đời hoang đường lại ngu xuẩn của nàng
Em trai của nàng, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết tỷ tỷ của hắn đã từng có bao nhiêu hận hắn , bây giờ lại có bao nhiêu thương hắn.
Phùng Thư Yểu quay đầu đi, hướng về phía Vương Thanh đang thờ ơ lạnh nhạt ở một bên gật đầu nói cảm ơn . Sau đó, nàng lại nhìn Phùng Kiến Vũ lần cuối cùng liền xoay người đi, mặc cho Phùng Kiến Vũ kêu khóc như thế nào cũng không có nhìn hắn lần nào nữa . Nàng cắn cánh tay cố gắng áp chế tiếng khóc của mình.
Nàng đã sớm hết hi vọng muốn sống , nếu còn chút gì ràng buộc, chính là người sau lưng nàng .
"Tỷ , tỷ , tỷ ——" Phùng Kiến Vũ kêu gào thê lương, kêu đến khàn cổ họng cũng không thể đổi lại được cái liếc mắt nào của nàng nữa
Vương Thanh đến bên người hắn , cúi người muốn kéo hắn đứng lên lại bị hắn hung hăng hất ra , đem Vương Thanh đẩy ra xa mấy bước.
"Đốc quân!" Chu Tấn đở Vương Thanh, liếc nhìn Phùng Kiến Vũ lại nghe Vương Thanh ngoan lệ nói: "Đem hắn kéo lên —— "
"Dạ —— "
Chu Tấn cũng không ngờ Phùng Kiến Vũ là Đại thiếu gia sống trong nhung lụa lại ở nơi nào lấy được khí lực lớn như vậy , cứ thế mấy lần đem hắn đẩy ngã xuống đất, cuối cùng hắn không thể không làm cho hắn bất tỉnh , lại gỡ từng ngón từng ngón tay đang nắm chặt lấy song sắt kia ra, đem hắn cõng ra khỏi nhà lao.
Vương Thanh nhìn Chu Tấn cõng Phùng Kiến Vũ đi xa, hướng về người trong lao : "Được rồi , xoay đầu lại đi, bọn họ đã đi rồi."
Phùng Thư Yểu chậm rãi xoay đầu lại, nhàn nhạt cười một tiếng, hốc mắt ửng đỏ ngậm nước , "Đa tạ Vương đốc quân, đồng ý đem hắn tới gặp ta một lần cuối."
Vương Thanh nhìn người tuy ở trong lao tù nhưng vẫn một thân thanh đạm, khóe miệng treo một nụ cười khâm phục , "Thật ra thì nếu Phùng Đại tiểu thư chịu hợp tác, đây chưa chắc là lần cuối."
"A ——" Phùng Thư Yểu khẽ gật đầu giống như không đem lời Vương Thanh để ở trong lòng, "Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi đi, ta đã đáp ứng ngươi, ngươi mang hắn tới, ta liền nói cho ngươi tất cả những chuyện mà ta biết."
" Được." Vương Thanh lấy ra một cái trong hộp trong suốt , hướng về phía Phùng Thư Yểu nói: "Ngươi biết cái này không?"
Kia là một tiêu bản lam hồđiệp được giữ gìn hoàn hảo
Phùng Thư Yểu không hiểu nói: "Ý ngươi là sao?"
Vương Thanh nhìn chằm chằm vào mắt Phùng Thư Yểu , đáy mắt là một mảnh mờ mịt , nàng không nhận ra , nàng không biết.
Đáy lòng Vương Thanh đột nhiên có một loại tư vị trống rỗng , đó chính là hy vọng bức tường thành bằng cát thật cao sẽ trụ vững , nhưng trong nháy mắt ầm ầm sụp đổ
Vương Thanh tự giễu cười một tiếng, đem cái hộp thu về, cầm ở trong lòng bàn tay, như vô sự nói: "Đây là lúc Lục Thiệu Đông chết được đặt ở trong túi âu phục của hắn , ta vẫn cho rằng đây là hung thủ lưu lại, ah, hôm nay xem ra là ta sai rồi."
Phùng Thư Yểu như bừng tỉnh hiểu ra vậy, cười nói: "Ngươi tới Nghiệp Thành, ngươi cắn vụ án giết Lục Thiện Đông không nhả ra , ngươi vô cùng khổ tâm tra tìm hung thủ, đều là vì cái này ?"
" Ừ." Vương Thanh không chút do dự thừa nhận .
.
.
.
Phùng Kiến Vũ từ từ mở mắt ra, đập vào tầm mắt là gương mặt lo lắng của Phùng Hồng Sân, hắn kìm lòng không đặng gọi : "Cha ——" Phùng Hồng Sân mừng rỡ vạn phần ôm lấy con trai nhưng ở câu nói tiếp theo thân thể lại cứng đờ.
Hắn nói, "Con hận cha."
Phùng Hồng Sân sững sốt, e sợ cho là tai mình điếc, không tin là thật hỏi, "Tiểu Ngũ, con nói cái gì?"
"Cha, con hận cha ." Phùng Kiến Vũ nhìn ánh mắt khiếp sợ của Phùng Hồng Sân gằn từng chữ. Nói xong liền tiếp tục ngủ , tựa như chuyện mới vừa rồi đều chưa từng phát sinh.
Phùng Hồng Sân giống như lập tức già đi , hắn oai phong một cỏi nhiều năm như vậy , tất cả lưu ngôn phỉ ngữ hắn không sợ, chửi bới bêu xấu hắn không sợ, những lời khó nghe hơn nữa hắn cũng không sợ, nhưng mà ba chữ lạnh nhạt của Phùng Kiến Vũ lại như thanh kiếm sắc bén xuyên thấu tim hắn .
Hắn nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, sơ sẩy suýt nữa ngã xuống, được Phùng Hi Âm đở lấy ."Cha, ngài không có sao chứ?"
"Không có chuyện gì." Hắn khoát tay một cái.
"Có phải tiểu Ngũ nói chuyện gì làm cha tức giận hay không , cha biết tiểu Ngũ hắn..." Phùng Hồng Sân giơ tay lên một cái, ngưng lại lời tiếp theo của Phùng Hi Âm , "Con có phải cũng trách cha nhẫn tâm không cứu đại tỷ của con hay không."
Phùng Hi Âm nghẹn một cái, lông mi thanh tú nhíu một cái, nàng không cách nào phản bác, bởi vì đúng là như vậy, không chỉ nàng, toàn bộ Phùng gia, thậm chí toàn bộ Nghiệp Thành đều đang đồn nói Phùng Ngũ gia oán hận vợ cả vô cớ mất tích nhiều năm , vì thế cho nên đối với lỗi lầm của con gái là thấy chết mà không cứu.
"Ai ——" Phùng Hồng Sân thở dài, vỗ tay Phùng Hi Âm , "Đi đi."
Phùng Hi Âm nhìn Phùng Hồng Sân từng bước từng bước đi về phía tây sương , đó là chỗ ở của Phùng Thư Yểu , nàng đột nhiên cảm thấy người cha mà nàng một mực xem là thần , bóng lưng hắn tựa hồkhông còn cao lớn vĩ đại như trước , hắn có quá nhiều bí mật không thể nói cho người khác biết , hắn một mình cẩn thận giấu kín , cho dù bị tất cả mọi người trên đời này hiểu lầm, hắn cũng vẫn giấu kín không nói ra
Hắn gánh trên lưng một bí mật nặng nề
.
.
Phùng Hồng Sân đẩy cửa ra, ngồi ở vị trí hôm đó , bên tai nhớ lại lời Phùng Thư Yểu
"Ta cũng là con gái của ngươi mà ! Ngươi tại sao bắt ta phải tự thú! Vì Phùng Kiến Vũ mới là người của Phùng gia còn ta không phải có đúng vậy không ? Ngươi để tay lên ngực tự hỏi những năm gần đây ngươi đối với ta như thế nào, từ khi Phùng Kiến Vũ vào Phùng gia tới nay ngươi đối với ta như thế nào?
...
"Con đi tự thú đi , cha sẽ cứu con ra ngoài ."
"Không cần."
"Con —— "
"Ta chỉ có một yêu cầu cuối cùng, đừng cứu ta, ngàn vạn lần đừng cứu ta —— "
Phùng Hồng Sân sao lại không biết Phùng Thư Yểu muốn chết, từ giây phút Lục Thiệu Đông chết đi nàng liền một lòng muốn chết, chẳng qua là khi đó nàng còn hận.
Nhưng mà bây giờ nàng không còn nữa , nàng là dứt khoát như vậy, như thiêu thân lao đầu vào lửa
. "A Nam, ta thật xin lỗi ngươi, ta thật xin lỗi con gái của chúng ta ——" Phùng Hồng Sân không nhịn được hai tay che mặt, nước mắt già nua rơi xuống
. .
"Đưa về Phùng phủ?"
" Ừ."
Vương Thanh xoa xoa mi tâm, đôi mắt có chút mỏi mệt nói , "Chu Tấn, ta không biết ta làm đúng hay không."
"Đốc quân —— "
"Nếu như ta không tra, có lẽ Phùng Thư Yểu không cần phải chết."
"Nhưng mà nàng ấy đã giết Lục Thiệu Đông."
Vương Thanh lắc đầu , không nói gì, hắn nhìn hai tiêu bản hồ điệp giống nhau như đúc bày ra trước mặt , thần sắc phức tạp
Một cái là phát hiện được trên thi thể Lục Thiệu Đông , cái còn lại là ba nắm trước hắn phát hiện trên thi thể của Thẩm Huyên Thừa
Thẩm Huyên Thừa, nhớ tới tên này, ánh mắt thâm trầm của Vương Thanh dâng lên đợt sóng nhỏ , hồi ức hắn không muốn nhớ tới lại như thủy triều nuốt lấy hắn.
Khuôn mặt quen thuộc , đôi mắt đến chết không chịu nhắm lại , mặt đất đầy máu, trong vũng máu kia là tiêu bản hồ điệp xanh quỷ dị
Lam, nhiếp hồn lam.
. .
Đêm khuya, một ngọn đèn dầu nhỏ bé
Cửa ngầm được mở ra , có người bước vào , bóng đen hắt trên mặt tường, chập chờn lưu động
Ngón tay tái nhợt thon dài bóp thân thể không lành lặn của một con bướm rải trên mặt thủy tinh , trong phòng quanh quẩn vang lên khúc hát trầm bổng , giống như quỷ khóc.
Đưa mắt nhìn lại, cả căn phòng giống như hồ điệp lớn nhỏ chi chít đậu đầy trên tường , nhìn thật kỹ, những con bướm kia thật ra đều là tiêu bản , bị người đóng trên tường, tỏa ra ánh sáng màu xanh quỷ dị
Ngón tay tái nhợt dừng lại trên tấm ảnh , nón lá rộng vành , môi cong lên nhẹ nhàng , hắn dán tiêu bản hồ diệp xanh quỷ dị lên mặt người trong ảnh .
"Người kế tiếp." Người trong phòng nhẹ giọng nói, thanh âm bình thản nghe không có chút cảm xúc nào
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro