Chương 6
"Phùng Đại tiểu thư, xin chào —— "
Vương Thanh đứng dậy, khóe miệng treo một nụ cười nhạt, vô cùng nhạt , nhạt đến mức hầu như không nhìn ra.
Phùng Thư Yểu ưu nhã ngồi trước bàn trà, nhận lấy ly trà người hầu đưa đến, mỉm cười lễ phép nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
Vương Thanh nhìn nàng bưng ly trà lên ,để bên mép nhấp một hớp, lại ung dung đặt xuống, toàn bộ quá trình đều hết sức yên tĩnh, không hề nghe bất cứ tiếng va chạm nào
Vương Thanh rất ít khâm phục người nào , nhưng trước mặt nữ nhân này hắn thật không thể không sinh lòng khâm phục , hắn đã gặp qua không ít đại gia khuê tú, trong đó không thiếu những mỹ nữ thuộc danh gia vọng tộc hàng trăm năm, nhưng có thể giống như nàng khuê tú phong phạm từ trong xương cốt đã ít lại càng ít. Ba phần ngạo nghễ, bảy phần hờ hững, gặp chuyện ung dung không vội vã, làm việc không nhanh không chậm, khóe miệng mang theo mấy phần cười nhạt, lãnh đạm mà nho nhã lễ độ , khách sáo nhưng không lạnh nhạt
Một cô gái như vậy , Vương Thanh quả thật rất khó tưởng tượng nàng lại là một người vì yêu mà như con thiêu thân lao vào lửa.
Hai người đều không nói gì , trong phòng khách bầu không khí trở nên ngột ngạt . Một lát sau, Vương Thanh mở miệng trước, "Phùng Đại tiểu thư đến tìm ta là vì chuyện của tiểu Ngũ gia sao ?"
"Đúng vậy." Phùng Thư Yểu nhẹ nhàng cau mày, mặt lộ vẻ khó xử, trong giọng nói ưu tư nhưng rất bình tĩnh, "Ta thật không thể nào ngờ được tiểu Ngũ lại là hung thủ sát hại Thiệu Đông ."
Vương Thanh đáy lòng cười nhạt, nhưng trên mặt rất bình tĩnh
Phùng Thư Yểu sau một hồi trầm mặc lại nói: "Vương đốc quân có hứng thú nghe ta kể một câu chuyện không ."
Vương Thanh hơi ngửa về sau, nhẹ dựa trên ghế sa lon,hai chân bắt chéo, ánh mắt lười biếng, giống như là đang xem một vở kịch độc thoại đặc sắc
Hắn nghe Phùng Thư Yểu nói liên tục, một câu chuyện về phong hoa tuyết nguyệt (tình yêu trai gái ) , nàng nói rất chậm, giọng thong thả trầm tĩnh, khóe môi vẫn mang theo nụ cười nhạt, nhưng mà đáy mắt lạị lộ ra nét bi ai.
Phùng Thư Yểu yêu một người, yêu đến quên mình, yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa, yêu đến cuối cùng máu thịt mơ hồ, cả người đầy vết thương.
Người nam nhân kia chính là Lục Tầm Phương, nhưng Phùng Thư Yểu một mực gọi hắn là Lục Thiệu Đông, giống như cái tên này chỉ thuộc về nàng vậy, cho dù cuối cùng hắn đã chết, cũng là lấy tên Lục Thiệu Đông mà chết đi.
Năm ấy nàng hai mươi hai tuổi, cùng giống như tất cả Đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng vậy, dè đặt, không rành thế sự, đối với cái gọi là tình yêu tràn đầy mộng tưởng
Năm ấy, nàng gặp Lục Tầm Phương.
Nàng nói: "Khi đó ta đi theo thanh âm đó , trông thấy một người đứng sau khóm hoa hải đường , ta không nhớ hắn hát vở tuồng gì , nhưng ta cứ như vậy đứng đó ngây ngốc , cho đến hắn rời đi, trên đường trở về tiếng hát du dương kia cứ luẩn quẩn vang vọng trong đầu ta , tình không biết lúc nào liền âm thầm lớn lên, càng ngày càng sâu —— "
Nàng thích hắn, nhưng mà Phùng Thư Yểu biết, nàng không có phúc phận, cho nên khi đó phần lớn thời gian nàng chỉ yên lặng nhìn, ngồi ở dưới đài nhìn hắn ở trên đài , cứ như vậy đã nhiều năm.
Nếu như năm đó "Điệp Luyến Hoa" hí viện không bất ngờ xảy ra một trận hỏa hoạn, Phùng Thư Yểu nghĩ có lẽ cả đời này nàng cũng không có dũng khí đi nói cho người đàn ông đó biết nàng yêu hắn
Nhưng chính sự an bài của số mạng đó đã dẫn đến một đời bi thương.
Nàng cùng Lục Thiệu Đông làm một sự đổi chác , nàng lấy hôn nhân cùng hạnh phúc cả đời của mình làm tiền đặt cược. Nàng đáp ứng Lục Thiệu Đông đi cứu hí viện với điều kiện Lục Thiệu Đông phải rời khỏi nơi đó cùng nàng ở chung một chỗ.
Phùng Thư Yểu vẫn cảm thấy lúc đó mình là dùng kích động cả đời mới có thể đưa ra một điều kiện làm người khác chán ghét như vậy , nhưng mà con người khi đứng trước tình yêu thì không còn lý trí, nàng không trách mình khi đó ,bởi vì nếu lúc đó mình không làm vậy chắc có lẽ cơ hội để nàng và Lục Thiệu Đông ở chung với nhau cũng không có
Lục Thiệu Đông đồng ý, lúc đưa ra quyết định biểu tình hắn ngưng trọng, nhưng đáy lòng Phùng Thư Yểu thật vui vẻ, nàng biết mình làm đúng, hí viện đó quả nhiên là điểm yếu của hắn
Nhưng mà sau đó nàng mới biết mình đã sai , từ lúc vừa mới bắt đầu đã sai lầm rồi, Lục Thiệu Đông phải bảo vệ cho tới bây giờ không phải "Điệp Luyến Hoa", mà là một người ở trong đó , một nữ nhân tên là Trình Tố Tố.
Khi nhắc đến tên này, khóe miệng Phùng Thư Yểu lộ ra một vẻ bi ai sâu sắc , đây là cái gai trong lòng nàng
Năm xưa nàng đắm chìm trong ảo ảnh tình yêu của chính mình , chưa từng nghe liên quan đến gió trăng giai nhân giai thoại, sau khi làm vợ mấy năm liền phát hiện chồng mình lại là nhân vật chính trong giai thoại gió trăng kia, trong chớp mắt nàng cảm thấy tim mình vỡ nát
Nhưng mà nàng là ai, Phùng Thư Yểu a, nàng làm sao cam tâm...
"Ta nghĩ có thể lúc ta cùng Thiệu Đông gây gổ bị tiểu Ngũ nghe thấy , đứa bé kia luôn xem ta như chị ruột, hắn, hắn cũng là vì ta mới làm như vậy, mong rằng Vương đốc quân có thể mở ra một con đường..." Cuối cùng, Phùng Thư Yểu ngẩng đầu lên nhìn Vương Thanh, khóe mắt hơi ướt ,thật giống như chân tình sở chí.
Nhưng Vương Thanh nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng , ở đáy mắt là một mảng đen vô tận , như nước lặng, không chút sợ hãi. Hắn ở đáy lòng không nhịn được vỗ tay, thật là một màn kịch độc thoại hoàn hảo
"Phùng Đại tiểu thư không tiếc khơi lại vết thương lòng vì tiểu Ngũ gia cầu xin tha thứ, tình nghĩa chị em này thật là làm người ta xúc động a ——" Vương Thanh sâu xa nói.
Phùng Thư Yểu giơ tay lên lau đi giọt nước bên khóe mắt, "Vương đốc quân nói đùa, hôm nay tiểu Ngũ là vì ta mới mắc phải sai lầm lớn , người làm chị như ta lại không làm được gì , chỉ khẩn cầu đốc quân có thể giảm bớt tra tấn , để cho hắn chịu ít nổi đau thể xác ."
Vương Thanh lạnh mắt nhìn, đột nhiên nói: "Phùng Đại tiểu thư có muốn gặp tiểu Ngũ gia một lần không a."
Phùng Thư Yểu hơi ngẩn ra, tỏ vẻ luống cuống rủ mắt xuống , "Ta, ta vẫn là không nên gặp hắn, ta sợ, ta sợ..."
Vương Thanh tỏ ý đã hiểu cười một tiếng, "Cũng tốt, vậy ta phái người đưa Phùng Đại tiểu thư trở về."
Phùng Thư Yểu đứng dậy, khẽ gật đầu một cái nói: "Không phiền Vương đốc quân, tài xế của Phùng gia đang chờ ở bên ngoài ."
"Cộp cộp cộp —— " tiếng giày cao gót đã đi xa, nhưng Vương Thanh vẫn nhìn chằm chằm ly trà trước mặt hắn mà xuất thần.
Chu Tấn ở một bên nghe hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được cảm khái nói: "Không nghĩ tới Phùng Đại tiểu thư lại là người đáng thương như vậy a —— "
"Đáng thương?" Vương Thanh khinh thường hừ một cái, "Chu sĩ quan , ngươi có nghe qua câu nói, người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận."
"Đốc quân, người có phải có là có thành kiến với Phùng Đại tiểu thư , nàng là thay tiểu Ngũ gia cầu tha thứ việc xấu trong nhà , một Đại tiểu thư như nàng thật là đã trọn tình trọn nghĩa."
"Ngươi cho là nàng thật sự tới thay Phùng Kiến Vũ cầu tha thứ sao?"
"Chẳng lẽ, không phải sao?"
Vương Thanh cười nhạt, đáy mắt lướt qua một tia tinh quang, "Nàng bất quá là cung cấp cho chúng ta động cơ giết người của Phùng Kiến Vũ thôi."
Chu Tấn sững sốt , suy tư chốc lát, mới vừa muốn mở miệng liền thấy Vương Thanh đứng dậy.
"Đi —— "
"Đi chỗ nào?"
"Đi gặp hung thủ giết người của chúng ta —— "
.
.
Bước vào căn phòng u ám ẩm ướt nằm dưới lòng đất , Vương Thanh liếc mắt liền thấy một người đang nằm ngủ trên giường , hai chân bắt chéo , bên cạnh là mấy người vây quanh bưng trà dâng nước, bóp chân đấm lưng , chính là mấy cảnh sát mà Chu Bỉnh Sơn phái tới trông chừng
Chu Tấn vừa định gọi , lại bị Vương Thanh ngăn lại, hắn tiến lên mấy bước đứng trước song sắt, nói với người bên trong : "Xem ra thời gian qua tiểu Ngũ gia ở chỗ này thật dễ chịu a —— "
Phùng Kiến Vũ vừa nghe xong liền từ trên giường nhảy xuống đất, cách song sắt nhìn xung quanh sau lưng Vương Thanh , vừa hưng phấn lại thấp thỏm nói, "Cha ta đâu, hắn tới đón ta có phải hay không?"
Vương Thanh nhìn ánh mắt đang tỏa sáng kia, đột nhiên có chút không đành lòng đánh vỡ hy vọng của hắn, hắn cân nhắc một chút sau đó nói: " Xin lỗi, tiểu Ngũ gia, người tới chỉ có một mình ta ."
Ngoài dự liệu của hắn , Phùng Kiến Vũ cũng không lộ ra vẻ nản chí ủ rủ thất vọng , hắn chỉ bất đắc dĩ bỉu môi, lại tiếp tục quay về nằm trên giường.
Sự bình tĩnh của hắn, thật đúng là làm Vương Thanh nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
"Vậy ngươi tới làm gì?" Phùng Kiến Vũ trong miệng ngậm mứt hoa quả hàm hồ nói với Vương Thanh . Ý của hắn chính là, nếu ngươi không phải tới để đưa ta ra ngoài , ngươi cũng không cần tới.
Vương Thanh không nói gì chỉ cười một tiếng, ngược lại Chu Tấn không vui nhíu mày một cái nói: "Tiểu Ngũ gia, đốc quân của chúng ta là tới hỏi ngươi một số câu hỏi ,mong ngươi có thái độ đàng hoàng ."
Phùng Kiến Vũ thờ ơ cười một tiếng, tiếp tục cắn hạt dưa uống trà.
Vương Thanh ngồi xuống băng ghế , mở miệng câu nói đầu tiên chính là, "Hôm nay Phùng Đại tiểu thư tới tìm ta."
Quả nhiên, Phùng Kiến Vũ lập tức thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn , nghiêm mặt nói với Vương Thanh : "Nàng nói cái gì?"
Vương Thanh nhíu mày, cúi đầu cười một tiếng, trầm giọng nói: "Ngươi đoán xem —— "
"Ngươi ——" Phùng Kiến Vũ nghẹn một cái, nhấp mím môi dùng sức nói , "Được, ta vì thái độ vừa nãy nói xin lỗi với ngươi được chưa, Vương đốc quân."
Vương Thanh ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén, "Nàng nói a, nàng nói ngươi là thay nàng nhận tội —— "
"Không thể nào, ngươi nói láo !" Phùng Kiến Vũ gào lên , tiếng vang vọng khắp phòng thẩm vấn trống trãi
Chu Tấn nhìn Vương Thanh, hắn biết người này không nói thật, nhưng vì không rõ dụng ý của người này ,nên hắn không dám tự tiện mở miệng.
Vương Thanh hừ cười, "Ta chỉ đùa với ngươi, ngươi kích động như vậy làm gì —— "
Phùng Kiến Vũ khóe miệng giật một cái, hắn biết rất rõ Vương Thanh không phải là người thích đùa.
"Có người thấy ngươi cùng Lục Thiệu Đông xảy ra tranh chấp, cũng có người thấy ngươi rời khỏi bách hóa Thái An sau khi Lục Thiệu Đông chết, ba tháng trước phòng cảnh sát qua loa kết án là vì áp lực của Phùng gia , tất cả mọi người, bao gồm cha ngươi , Tứ tỷ,ai cũng đều cho là ngươi đã giết Lục Thiệu Đông, cho nên bọn họ trăm phương ngàn kế thay ngươi giấu giếm, nhưng mà..."
Vương Thanh đang nói đột nhiên ngừng một lát, giương mắt nhìn Phùng Kiến Vũ, chỉ thấy hắn nhíu chặt chân mày, môi mỏng mím thành có một đường, ánh mắt nôn nóng.
Vương Thanh dừng lại một hồi, thấy lo âu bất an trong đôi mắt kia càng lúc càng nặng , mới chậm rãi mở miệng, "Nhưng mà điều kỳ quái chính là ngươi hoàn toàn không có dáng vẻ của một tên hung thủ, ngươi, quá mức lớn lối, quá mức kiêu ngạo, thật giống như đang che giấu chuyện gì đó."
Trong lòng Phùng Kiến Vũ đột nhiên trầm xuống, nghiêng mặt đi, "Ta không hiểu ngươi đang nói gì, chẳng qua là tiểu Ngũ gia ta luôn luôn kiêu ngạo, không có kiêng kỵ cái gì."
"Ha ha, hoàn toàn chính xác, ngươi đúng là rất kiêu ngạo nhưng mà Phùng Kiến Vũ, điểm yếu của ngươi quá rõ ràng —— "
"Vương Thanh, ngươi hôm nay tới chính là để nói những lời nhảm nhí này sao, nếu là như vậy ngươi có thể đi." Phùng Kiến Vũ quay lưng lại, mới vừa bước một bước liền nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến, làm chân hắn không khỏi mềm nhũn.
"Tiệm sửa đồng hồ ở lầu một bách hóa Thái An vào ngày Lục Thiệu Đông chết không có mở cửa, ông chủ về quê thăm người thân."
"Vậy thì thế nào?" Bàn tay Phùng Kiến Vũ giấu trong ống tay áo đã nắm chặc thành quyền.
"Không sao, chẳng qua là nhân chứng kia không có hiệu quá thôi , bất quá cũng khiến cho ta nghĩ đến những chứng cứ mà sở cảnh sát điều tra được trước đó có phải là thật hay không!"
Phùng Kiến Vũ trong lòng kịch liệt run rẩy , nắm chặt ống quần cố gắng duy trì thân hình ổn định. Hắn giống như thờ ơ mở miệng, "Vậy thì xin phiền Vương đốc quân cẩn thận điều tra, nghiêm túc điều tra."
Vương Thanh đứng dậy phủi bụi bậm trên người, đến gần bên cạnh Phùng Kiến Vũ dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe nói: "Yên tâm, giả không thể thành thật, thật cũng không thể giả rồi."
Vương Thanh lúc ra ngoài nói với mấy cảnh sát đang cúi đầu : "Phục vụ tiểu Ngũ gia thật tốt ."
Mà Phùng Kiến Vũ nhìn bóng lưng Vương Thanh đi xa , trong lòng như chìm trong hầm băng , hắn không biết những lời của Vương Thanh câu nào là thật câu nào là giả, cũng không biết hắn ở phía trước có chôn cạm bẫy gì chờ hắn nhảy xuống, nội tâm hắn bị bất an mãnh liệt hành hạ, hắn không còn cách nào, chỉ biết cầu nguyện cho Phùng Thư Yểu vô sự, cầu nguyện Vương Thanh không hoài nghi đến nàng.
.
.
Phùng Thư Yểu trở lại Phùng phủ, mở cửa phòng liền thấy Phùng Hồng Sân đang chờ nàng
Nàng hơi giật mình, cũng không khỏi nổi lên châm chọc , a, đã bao lâu rồi nàng cũng không nhớ được, từ cái năm nàng nhất quyết muốn cùng Lục Thiệu Đông kết hôn, Phùng Hồng Sân sau khi buông lời cắt đứt tình phụ tử thì hắn chưa từng đến phòng nàng , chưa từng cho nàng một chút gì gọi là sự quan tâm của một người cha
Nàng biết rất rõ tại sao hắn lại đến đây, cũng bởi vì biết, mới cảm thấy lòng nguội lạnh.
"Cha ——" nàng cung kính nói.
Phùng Hồng Sân ngước mắt lên nhìn nàng, "Ta hy vọng ngươi có thể đi tự thú, không nên để cho em trai ngươi thay ngươi nhận tội."
Phùng Thư Yểu cười một tiếng, nhìn về phía Phùng Hồng Sân, giọng mỉa mai, "Ta không biết cha đang nói gì." "Ngươi đã làm chuyện gì thì tự ngươi hiểu lấy ! Tiểu Ngũ những năm gần đây đối với ngươi như thế nào, ngươi là người cũng phải cảm nhận được chứ !"
Phùng Thư Yểu hơi cúi đầu, ngẩng đầu lên oán hận nhìn Phùng Hồng Sân, "Tiểu Ngũ, tiểu Ngũ, tại sao người Phùng gia cứ mở miệng ra là Phùng Kiến Vũ, tại sao ngươi luôn miệng đều là Phùng Kiến Vũ, ta cũng là con gái của ngươi mà ! Ngươi tại sao bắt ta phải tự thú! Vì Phùng Kiến Vũ mới là người của Phùng gia còn ta không phải có đúng vậy không ? Ngươi để tay lên ngực tự hỏi những năm gần đây ngươi đối với ta như thế nào, từ khi Phùng Kiến Vũ vào Phùng gia tới nay ngươi đối với ta như thế nào? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì muốn ta tự thú, ta nói cho ngươi biết ta chỉ mong hắn chết, hắn chết là tốt nhất —— "
"Ba ——" Phùng Hồng Sân giơ tay lên giáng xuống một cái tát , đánh Phùng Thư Yểu quay mặt đi chỗ khác.
"Vô liêm sỉ, hắn là em trai ngươi —— "
Phùng Thư Yểu ôm mặt xoay đầu lại, nhìn Phùng Hồng Sân, trong mắt như rắn độc , "Em trai, ha ha ha, ta cũng có một đứa em trai, nhưng mà hắn đã sớm chết rồi!"
"Ta lặp lại lần nữa, hắn là em trai ngươi, là em trai ruột của ngươi!"
Phùng Thư Yểu trong lòng động một cái, thân thể kịch liệt chấn động , nàng không tin trợn to mắt, "Ngươi nói gì?"
"Mẹ ngươi năm đó khi rời đi cũng không có bị sảy thai , nàng lừa ngươi, cũng lừa ta." Phùng Hồng Sân nhíu chặc mi, trên mặt là bi thương đau khổ.
"Không thể nào, không thể nào, ta không tin, ta không tin ——" Phùng Thư Yểu lắc đầu co rúc ở góc tường run rẩy , trên mặt hoảng sợ.
Nàng hận hắn, từ cái ngày mà Phùng Kiến Vũ bảy tuổi bước vào Phùng gia nàng đã hận hắn, hận hắn cướp đoạt tất cả những sủng ái vốn thuộc về em trai nàng , hận hắn dựa vào cái gì em trai nàng phải chết mà hắn vẫn còn sống , một nỗi hận này đã kéo dài hai mươi năm.
Mà hôm nay, người đàn ông kia lại nói cho nàng biết , người mà nàng hận suốt hai mươi năm , đã phí hết tâm tư trăm phương ngàn kế tống vào ngục lại chính là em trai ruột của nàng ,người em trai mà nàng tâm tâm nhớ nhớ mong đợi mong đợi
Phùng Thư Yểu ngẩng đầu lên, cười đau khổ, một giọt lệ chảy xuống thái dương.
Em trai, thì ra ngươi là em trai của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro