Chương 5
"Ngươi nói cái gì!"
Tiểu nha hoàn toàn thân run lên , run rẩy thuật lại : "Cửu nương nói Vương đốc quân lại tới, hơn nữa lần này, lần này đến là đã có chuẩn bị —— "
Phùng Kiến Vũ hầu như bóp nát cái ly trong tay , cả giận nói: " Hoa Cửu Nương này , thật đúng là làm hỏng việc của ta !"
Tiểu nha hoàn nghe hắn nói tới Hoa Cửu Nương, thân thể gầy yếu run lợi hại hơn.
Phùng Kiến Vũ liếc nàng một cái, "Sợ cái gì, tiểu gia ta cũng không có ăn thịt ngươi , trở về nói cho nàng biết , kêu nàng quản tốt cái miệng hạ nhân ở 'Điệp Luyến Hoa' , nếu như —— nàng biết kết quả gì rồi đó —— "
"Dạ" tiểu nha hoàn gật đầu một cái, hoảng hốt rời đi.
Phùng Kiến Vũ đặt ly rượu trong tay xuống ,nhíu mày lại, hắn biết mưa gió sắp tới, nhưng hắn không thể ngồi chờ chết.
"Thời Sinh, Thần Sinh —— "
Hai người giống nhau như đúc đi tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ ."Thiếu gia, có gì phân phó sao?"
"Đi tìm cho ta mấy người , người bình thường, càng phổ thông càng tốt."
Hai người nhìn nhau, không rõ cho nên hỏi lại : "Thiếu gia,việc này,đây là muốn làm gì ?"
"Đừng nói nhảm, kêu các ngươi đi thì cứ đi, tiền không thành vấn đề, nhớ phải kín miệng ."
" Dạ."
Hai người vô cùng nghi hoặc bước ra cửa .
Một giờ sau.
Phùng Kiến Vũ nhìn mấy người trước mặt nói : "Nhớ không, lập lại một lần nữa."
Một người nói, "Chúng tôi nhìn thấy tiểu Ngũ gia cùng Lục tiên sinh ở trước cửa bách hóa Thái An gây gổ, lời qua tiếng lại rất kịch liệt còn có xảy ra xung đột —— "
"ừ,còn gì nữa?"
Một người khác nói tiếp: "Tiểu Ngũ gia buổi chiều năm giờ mới rời khỏi bách hóa Thái An , ta lúc đó đang đứng ở lầu 1 tiệm sửa đồng hồ, cho nên có ấn tượng sâu sắc..."
Sau khi hai người thuật lại xong , Phùng Kiến Vũ hít một hơi thật sâu, giọng trầm trầm nói: "Nhớ kỹ những lời này, đến lúc đó đến lúc đó cứ như vậy mà nói ra có hiểu chưa?."
Hai người không ngừng gật đầu, nhận lấy mấy đồng bạc từ Thời Sinh
Thần Sinh đem hai người ra ngoài bằng cửa sau , Thời Sinh nhìn Phùng Kiến Vũ nóng lòng nói: "Thiếu gia vì sao phải làm như vậy, cái này, cái này căn bản là chuyện giả dối không có thật nha!"
Phùng Kiến Vũ nhàn nhạt liếc hắn một cái, tự tiếu phi tiếu nói: "Giả cũng là thật thật cũng là giả."
.
.
.
"Ý của Đốc quân là Lục Tầm Phương cũng chính là Lục Thiệu Đông!"
Vương Thanh không đáp, chẳng qua là khẽ gật đầu, Chu Tấn không tin lật hồ sơ trong tay, tỉ mỉ xem lại, không sai, một tháng trước Lục Thiệu Đông chết ở bách hóa Thái An chính là người năm năm trước rời khỏi "Điệp Luyến Hoa" sau đó liền bặt vô âm tín - Lục Tầm Phương
Mà lúc này ngoài cửa vang lên một tiếng "Báo cáo ——" ,một binh lính đi vào đưa cho Vương Thanh phong thư bằng da trâu.
Vương Thanh rút ra một tờ giấy trắng mực đen , trên đó có ba chữ to đậm nét chói lọi "Lệnh bắt giữ ", Chu Tấn cả kinh, xem ra đốc quân sớm đã có chuẩn bị.
"Đốc quân, chúng ta đây là muốn bắt giữ ai a?"
Vương Thanh cong cong khóe môi ,lộ ra nụ cười hiếm thấy , cất bước nói: "Người của Phùng gia ."
.
.
Một chiếc xe Jeep chạy trên con phố cũ đã có hàng trăm năm tuổi, bánh xe cọ xát tạo ra một tiếng thét dài, ngừng trước cửa bằng đồng sơn đỏ , đôi giày bó màu đen bước xuống xe, áo khoác màu đen bị gió vén lên ,người tới dùng tay nâng vành nón, lộ ra sườn mặt có góc cạnh rõ ràng , chân mày dài sắc như dao, đôi mắt sắc bén như thể nhìn thấu lòng người,
Hai người hầu giữ cửa Phùng phủ dù sao cũng đã gặp qua các nhân vật lớn của thành phố , Phùng phủ là nơi mà người bình thường có thể đến sao ? Nhưng mà người đến hôm nay lại làm cho hai người trố mắt nhìn nhau, đầu tiên bọn họ hôm nay cũng không nhận được thông báo có khách đến nhà, sau nữa chính là khí thế của người đến làm chân họ mềm nhũn, căn bản không có cách nào đuổi người.
Hai người do dự đang muốn mở miệng, lại nghe người đứng bên cạnh nam tử nói : "Đi vào thông báo một tiếng, Vương đốc quân đến cầu kiến."
Vương Thanh cùng Chu Tấn đợi một hồi liền có người đi ra thông báo : "Vương đốc quân, lão gia nhà tôi cho mời —— "
Vương Thanh nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đưa mắt nhìn lại, đây chính là gia tộc tồn tại hàng trăm năm không suy , đường lót đá xanh kéo dài tới sảnh chính, tường trắng ngói than loang lổ dấu vết thời gian , hai bên là cây đa xanh um cơ hồ che lấp ánh mặt trời , ánh mặt trời xuyên qua tán lá như những mảnh vàng rụn rơi đầy trên đất.
Vương Thanh đến dưới tấm bảng đề hai chữ "Cẩn giới" ngẩng đầu lên nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi , không giận tự uy (không cần tức giận cũng làm người khác sợ ), tuổi đã hơn năm mươi nhưng trên đầu không một sợi tóc bạc, thấy hắn tới, khách khí nói: "Người đâu, dọn chỗ cho Vương đốc quân ngồi ." cũng chỉ là khách khí bề ngoài ,trong đáy mắt không có chút thiện ý.
"Không nghĩ đến Vương đốc quân tuổi còn trẻ, đã ngồi vào vị trí đốc quân , thật là tuổi trẻ tài cao a." Phùng Hồng Sân liếc nhìn người trẻ tuổi trước mặt nâng chung trà lên nói , thế nhưng giọng điệu lãnh đạm và hời hợt.
Vương Thanh không khách khí ngồi xuống, không sợ hãi đối diện đôi mắt nhiễm tẫn phong sương xem xong sinh tử , nâng khóe môi nói : "Phùng Ngũ gia quá khen, tiểu Ngũ gia mới thật sự là tuổi trẻ tài cao a."
Phùng Hồng Sân nghẹn một cái, suýt nữa sặc, Nghiệp Thành người nào không biết người nào không hiểu Phùng gia tiểu Ngũ gia là nổi danh ăn chơi trác táng , bốn chữ " tuổi trẻ tài cao " dùng ở trên người hắn thật đúng là châm chọc!
Phùng Hồng Sân đáy mắt toàn là lãnh ý, quả nhiên, người này giống như những gì hắn đã thăm dò , đao thương bất nhập, phản kích tàn nhẫn, không sợ chút nào, trong thiên hạ hắn không kiêng kị bất cứ ai
Hắn nhấp một hớp trà ,đặt ly trà xuống, thu lại địch ý nói, "Không biết Vương đốc quân lần này đến viếng thăm không biết có chuyện gì?"
Vương Thanh cũng không gấp lấy ra lệnh bắt người, tinh quang trong mắt chợt lóe, áy náy nói: "Vương mỗ tới Nghiệp Thành lâu như vậy, bây giờ mới tới thăm Phùng Ngũ gia thật sự là áy náy."
"Ai, Vương đốc quân khách khí." Phùng Hồng Sân đáy lòng giật mình, hắn suy nghĩ không ra dụng ý của Vương Thanh .
"Vương Thanh —— "
Vương Thanh quay đầu lại, chỉ thấy một hồng y thiếu nữ đang đứng đó , hắn lên tiếng chào: "Hi Âm."
Phùng Hi Âm đi lên phía trước mấy bước , đột nhiên thân mật ôm lấy tay hắn, :" Sao ngươi lại đến đậy, tới tìm ta sao?Sao bây giờ mới đến tìm ta?"
Vương Thanh rút tay đang bị Phùng Hi Âm nắm chặt ra , hắn cau mày nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt nàng chợt lóe , hiển nhiên là chột dạ.
Phùng Hồng Sân nhìn đôi trai gái thân mật trước mặt , như bừng tỉnh hiểu ra nói: "Nguyên lai Vương đốc quân là tới tìm a Âm sao ."
Phùng Hi Âm giống như thẹn thùng ngẩng đầu nhìn Phùng Hồng Sân , "Cha ——" lại cúi đầu. "Còn xấu hổ, ha ha ha, con gái lớn không thể giữ a—— "
Vương Thanh nhìn Phùng Hồng Sân đứng dậy, nghe ngữ khí trêu chọc của hắn , giống như một người cha bình thường. Nhưng mà hắn lại rất rõ ràng, hai người đang diễn một màn kịch, để cho Vương Thanh biết khó mà lui , khéo léo lại tràn đầy cảnh cáo.
Nếu như Vương Thanh thức thời, lúc này hẳn là nên mang theo Phùng Hi Âm rời khỏi Phùng gia .Nhưng mà thật là xin lỗi, phụ một tấm dụng tâm lương khổ của Phùng Ngũ gia .
Vương Thanh nhìn chằm chằm bóng lưng kiêu ngạo kia , không nhanh không chậm cầm ra lênh bắt người "Phùng Ngũ gia sợ là đã hiểu lầm, Vương mỗ lần này đến là để phá án."
Phùng Hồng Sân từ từ xoay người lại, ánh mắt rơi trên tờ giấy trắng mực đen kia, mang theo mười phần hung dữ , "Vương đốc quân cảm thấy là chỉ bằng cái này thì ngươi có thể đem người mang ra khỏi Phùng phủ sao?"
Vương Thanh đi tới trước mặt Phùng Hồng Sân "Phùng Ngũ gia cho là, người mà Vương mỗ phải mang đi là người nào?"
Phùng Hồng Sân nhíu chặc mi, nhìn chằm chằm lệnh bắt người trong tay Vương Thanh không nói lời nào.
Mà ở sau lưng Vương Thanh , Phùng Hi Âm há miệng định nói nhưng thanh âm lại bị tiếng gọi cách đó không xa chặn lại, ba người quay đầu lại, nhưng là ba loại thần sắc bất đồng Phùng Hồng Sân thở hổn hển, Phùng Hi Âm khủng hoảng thất thố, Vương Thanh bình tĩnh nhưng mà lại âm thầm che giấu tiếu ý
Người đến là một thân âu phục trắng , một đôi giầy da sáng bóng ,trên mặt là ý cười bất cần đời,nói ra một câu nói làm người khác khiếp sợ : "Vương đốc quân, là tới mang ta đi sao."
Ai ngờ Vương Thanh lại hướng về phía Phùng Kiến Vũ nói: "Tiểu Ngũ gia quá lo lắng, ta tới chỉ mang đi một người, cũng không phải là ngươi."
Phùng Kiến Vũ cười, chẳng qua là nụ cười lạnh, hắn nhàn nhạt nói: "Vậy là ai?"
Vương Thanh nhìn cô gái không biết đã đến bên cạnh Phùng Kiến Vũ lúc nào nói: "Phùng Đại tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi ."
Phùng Thư Yểu nhìn hai người bên cạnh Vương Thanh biểu tình như trút được gánh nặng, đáy lòng khinh miệt cười một tiếng, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười cực kỳ lãnh đạm , "Vương đốc quân, ngài khỏe."
Vương Thanh bước xuống cầu thang , đi tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ , nói với Phùng Thư Yểu : "Vương mỗ có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo Phùng Đại tiểu thư."
"Vương đốc quân mời nói."
"Phùng Đại tiểu thư cùng Lục Thiệu Đông tiên sinh là quan hệ như thế nào?"
Phùng Thư Yểu cười giống như tắm gió xuân, làm người ta không tự chủ chìm đắm trong đó, nàng nói, "Hắn là chồng ta."
Không có lời thừa thải, không có nhiều lời , không có sửa chữa, không có hình dung, hai chữ" trượng phu " đã cho Vương Thanh biết tầm quan trọng của người kia trong lòng Phùng Thư Yểu
"Một tháng trước, vào lúc Lục Thiệu Đông tiên sinh chết tại lầu ba bách hóa Thái An , Phùng Đại tiểu thư đang ở nơi nào? Làm gì?"
Phùng Kiến Vũ nhìn Phùng Thư Yểu bỗng nhiên thu lại nét cười , không tự chủ nắm chặc quyền, hắn không đợi nàng mở miệng liền bước vượt qua đứng ở trước mặt Phùng Thư Yểu , thay nàng đón nhận ánh mắt đánh tan lòng người của Vương Thanh , nói: "Vương đốc quân sợ là muốn hỏi có phải chị ta giết Lục Thiệu Đông không chứ gì ?"
" Ừ."
"Vương đốc quân không cần hỏi nữa."
"Nga, tại sao?"
"Bởi vì, bởi vì, bởi vì ——" Phùng Kiến Vũ đứt quãng nói , nhưng lại thủy chung không thể nói ra câu tiếp theo
Vương Thanh liếc về phía Phùng Thư Yểu, chỉ thấy nàng rũ thấp mi, trên mặt biểu tình không mấy rõ ràng
"Người giết Lục Thiệu Đông là ta!"
Phùng Kiến Vũ rốt cuộc mở miệng nói, mà khóe môi Phùng Thư Yểu chợt lóe lên tiếu ý rồi lập tức biến mất , rất nhanh, khiến cho người khác căn bản không bắt được, mà một khắc sau, nàng ngẩng đầu lên đã là vẻ mặt không thể tin.
"Nói bậy —— "
Phùng Hồng Sân lao xuống nắm lấy cổ áo Phùng Kiến Vũ ,chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi có phải bị điên rồi hay không, tội giết người có thể tùy tiện nhận bậy sao!"
"Cha, con —— "
Phùng Hồng Sân căn bản không nghe Phùng Kiến Vũ giải thích, xoay người lại nói với Vương Thanh : "Vương đốc quân, đây tuyệt đối không phải là sự thật!"
"Phùng Ngũ gia, ngươi đã nghe rõ ràng rồi đó , đây là chính miệng tiểu Ngũ gia thừa nhận."
"Ngươi —— "
Phùng Hồng Sân hung hãn trợn mắt nhìn Phùng Kiến Vũ, làm cho Phùng Kiến Vũ rúc cổ cúi đầu. "Vương Thanh, ngươi không thể như vậy, tiểu Ngũ hắn sao lại là hung thủ giết người , cái này nhất định là hiểu lầm!"
Vương Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Phùng Hi Âm nghiêm mặt nói: "Hi âm, ta biết hắn là em trai ngươi, nhưng mà pháp bất dung tình, nếu tiểu Ngũ gia cũng đã thừa nhận, ta tất nhiên là phải mang người đi."
"Tiểu Ngũ ——" Phùng Hi Âm hốc mắt ửng đỏ, đau lòng nhìn Phùng Kiến Vũ lại bị hắn vô tình cắt đứt, "Tứ tỷ, cha, người là ta giết, ta bằng lòng nhận tội."
Vương Thanh nhìn nam nhân luôn luôn phong lưu quần là áo lụa , che giấu hào quang chói lóa khắp người , khi cúi đầu nhận tội lại là tư thái khiêm tốn như vậy, bộ dáng ngoan ngoãn như vậy , nhưng mà chẳng biết tại sao vào giờ phút này Vương Thanh lại nhìn thấy được từ khuôn mặt ảm đạm của hắn lại toát ra một cỗ lưu quang tao nhã, trong suốt mà sạch sẻ.
Phùng Kiến Vũ bị mang vào phòng thẩm vấn đen như mực đã ba ngày, ngoại trừ điều kiện kém một chút, những thứ khác đều là sự đãi ngộ cao cấp , chẳng qua là không hề thấy người đã đưa hắn vào - Vương Thanh.
Có thể hắn không biết là bên ngoài phòng thẩm vấn đen như mực đã náo loạn cả lên
Phùng Hồng Sân làm sao có thể cho phép con trai bảo bối độc nhất của mình nhận tội như vậy , đừng nói hắn vô tội, cho dù là hắn thật sự giết người, Phùng Hồng Sân cũng sẽ không để cho những lời đồn đãi , những chuyện nhảm nhí rơi trên người hắn. Bất quá mấy ngày này Chu Bỉnh Sơn thật sự rất khổ sở , bị kẹp chính giữa hai ngọn núi lớn, tiến thoái lưỡng nan, thực nuốt không trôi
Vương Thanh ngồi ở trên ghế sa lon nghe Chu Tấn báo lại, đều chỉ là hôm nay tiểu Ngũ gia uống cafe ở quán cafe nào , ăn món ăn của nhà hàng nào, dùng thức ăn vặt của cửa hiệu lâu đời nào , một số chuyện vụn vặt không đáng kể
Chẳng qua là Chu Tấn nhìn thấy đốc quân lại là nghe rất vui vẻ, hắn buông quyển sổ ghi chép xuống, do dự hỏi: "Đốc quân đều chiêu đãi tiểu Ngũ gia những món ngon vật la , vì sao phải thả ra tiếng gió nói tiểu Ngũ gia mỗi ngày trong phòng thẩm vấn đều bị tra tấn bằng roi , cơ hồ đau đến không muốn sống ?"
Vương Thanh uống cạn ly cafe trong tay , được nhập khẩu, tinh khiết và thơm, xem ra thưởng thức của tiểu Ngũ gia thật đúng là khá tốt a.
"Báo cáo đốc quân, có vị tiểu thư họ Phùng muốn gặp ngài."
Chu Tấn nghe bên ngoài báo cáo, ngẩng đầu nhìn Vương Thanh, chỉ thấy hắn nhẹ nhíu mày , gác lại ly cà phê trên tay, nói: "Ngươi không phải muốn biết tại sao à, ngươi đoán thử xem người đến là vị tiểu thư nào của Phùng gia ?"
Chu Tấn sững sốt, "này —— "
Mà lúc này, một cô gái mặc bộ sườn xám xanh nhạt đã bước vào rồi, chỉ nghe nàng nhàn nhạt mở miệng nói: "Vương đốc quân —— "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro