Chương 4
Phùng Kiến Vũ nhanh chạy về phía lầu , Mợ Lan cùng Vương Thanh cũng đi theo sát.
Phùng Kiến Vũ đẩy cửa ra, một tiểu nha hoàn miệng sùi bọt mép nằm trên đất , Phùng Kiến Vũ thở phào nhẹ nhõm, hắn đến gần, nhìn thấy người bất tỉnh nhân sự này là nha hoàn của Phùng gia , sắc mặt hắn lại lần nữa ngưng trọng, hắn nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh, nghĩ lại thấy sợ.
"Ngươi không có chuyện gì chứ? " hắn đến gần đi, hỏi nhỏ.
"Không có sao. " cô gái lãnh đạm đáp lại, nhưng mà nắm tay siết chặt có chút run rẩy.
Phùng Kiến Vũ nhìn thấy, do dự một chút, đưa tay ra muốn nắm lấy, cô gái đột nhiên lui về sau một bước ngồi trên ghế, cũng không biết là vô tình hay là cố ý. Tay Phùng Kiến Vũ cứ như vậy dừng ở giữa không trung, thật lâu cũng không thu hồi.
Vương Thanh theo chân Mợ Lan tiến vào, vừa vào cửa liền thấy người nằm trên đất, Mợ Lan vội vàng phái người đem người khiêng xuống đi đưa đi bệnh viện, Vương Thanh nhíu mày một cái, lại đi vào bên trong mấy bước, chỉ thấy Phùng Kiến Vũ hiếm khi lại yên lặng, cảm giác tồn tại cực thấp đứng ở một bên, không làm khó cũng không cười, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Mà bên cạnh hắn là một cô gái xa lạ , một thân sườn xám gấm trắng, bị một tấm bình phong nhỏ che khuất tầm mắt, Vương Thanh không thấy rõ nàng mặt, chẳng qua là cảm thấy tư thế nâng tách trà cực kỳ đoan trang, giống như là đặc biệt huấn luyện qua vậy, nghĩ đến nhất định không phải là cô gái bình dân
Hắn thấy Phùng Kiến Vũ thỉnh thoảng cúi đầu cùng cô gái kia nói cái gì đó , trên mặt lộ ra sự ôn nhu cùng quan tâm chân thành , nhưng người nọ giống như là không chút cảm kích , chẳng qua chỉ cười nhạt một tiếng, ngay cả đáp lại cũng là thật là ít ỏi.
Lúc này, mấy tên cảnh vệ đè một cô gái tóc tai bù xù đi vào cửa, hung ác nói, "Quỳ xuống -- "
Người đàn bà kia vùng vẫy mấy cái không có kết quả lại bị một cước đá vào ống quyển , "Bùm " một tiếng, nặng nề quỳ xuống nền đất cẩm thạch , nàng cắn chặt môi, cứ thế không nói một tiếng.
"Lan phu nhân, chính là nàng, tối nay khay trà của Phùng Đại tiểu thư chính là nàng đưa lên lầu. "
Mợ Lan trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái ngồi ngay ngắn bên cạnh, chỉ thấy nàng tựa như người không có việc gì vậy hạ thấp tròng mắt, nàng lại ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ cũng nhìn nàng , cố đè xuống đáy mắt tức giận, mấy bước đi lên trước, nhấc chân hung hãn đạp một cước , người nọ chợt nằm trên đất, phun một búng máu, xoay đầu lại.
Lúc này Vương Thanh mới nhìn thấy trên mặt nữ nhân kia là biểu tình hung ác, khắc đầy hận ý mãnh liệt, cắn răng nghiến lợi, mà cặp mắt kia như cất giấu ngàn mũi tên độc nhìn chằm chằm cô gái sau lưng Phùng Kiến Vũ
Chỉ nghe người nọ lạnh lùng nói: "Phùng Thư Yểu, ngươi chết không được tử tế! "
"Im miệng --" Phùng Kiến Vũ giơ tay lên giáng xuống một cái tát thật mạnh .
Người đàn bà phun ra ngụm máu, xoay đầu lại, "Núp ở sau lưng đàn ông thì có bản lãnh gì, hôm nay ta hạ độc không giết được ngươi, ngày khác ông trời cũng sẽ thu thập ngươi -- "
"Ngươi --" Phùng Kiến Vũ lại muốn giơ tay lên, nhưng bị người phía sau hắn bắt lại.
Phùng Thư Yểu hướng về phía Phùng Kiến Vũ khẽ lắc đầu một cái, đi tới trước người hắn, hướng về phía người đàn bà đang quỳ dưới đất câu môi cười một tiếng, lên tiếng ôn nhu nói, "Tố cô nương gặp chuyện không may ta cũng rất đồng cảm, nhưng thứ lỗi cho ta bất lực , không giúp được nàng, nếu như có thể, ngày khác ta nhất định đi 'Điệp Luyến Hoa' tự mình thắp cho nàng mấy nén hương. "
"Ngươi im miệng, ngươi còn mặt mũi nhìn nàng sao, là ngươi giết nàng, là ngươi --" người đàn bà thảm thiết kêu lên muốn đánh về phía Phùng Thư Yểu, lại bị kéo lại, nàng gắng sức vùng vẫy móng tay đầy máu, hận không thể cào nát gương mặt dối trá khiến nàng nôn mửa này. Nhưng Phùng Thư Yểu đã xoay người đi về phía cửa.
Nàng lướt qua Vương Thanh , hơi sững sờ, lại là rất nhanh mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ ân cần thăm hỏi sức khỏe, ngay sau đó đi ra khỏi cửa.
Mà Vương Thanh cũng sững sốt một lúc lâu, không phải là thán phục khuôn mặt tuyệt diễm của cô gái, mà từ giữa hai lông mày của nàng Vương Thanh nhìn ra một cỗ lệ khí (độc ác), khí phái quanh thân nàng không thể tương xứng với lệ khí, rất nặng, rất quỷ dị. Hắn rất khó giải thích, đại khái là nhìn nhiều người, lần đầu tiên nhìn hắn luôn có thể nhìn ra một ít thứ mà người thường không nhìn ra , nói tóm lại, chính là Phùng Thư Yểu này tuyệt đối không giống với vẻ bề ngoài của nàng
"Ngươi tại sao lại ở đây? "
Vương Thanh ngẩng đầu, đối diện gương mặt Phùng Kiến Vũ , mà sau lưng hắn là đàn bà đang bị kéo xuống, trong miệng vẫn không buông tha liều mạng mắng.
"Vương đốc quân, khiến ngài chê cười. " Mợ Lan đi ra nói.
Vương Thanh vừa muốn mở miệng lại nghe Phùng Kiến Vũ hừ lạnh một tiếng, từ bên cạnh hắn đi qua.
Mợ Lan áy náy cười một tiếng, "Vương đốc quân không nên cùng hắn so đo, hắn a, chính là tính khí trẻ con. "
Vương Thanh không thèm để ý lắc đầu một cái, hỏi: "Ta muốn hỏi Lan phu nhân một chút, vị tiểu thư vừa mới rời đi là người phương nào a? "
"Ngươi nói Thư Yểu a, nàng là Đại tiểu thư Phùng gia , là đại tỷ của tiểu Ngũ. "
"Nga. " Vương Thanh đáp, đáy lòng vẫn không khỏi nghi ngờ, nhìn ra được Phùng Kiến Vũ đối với vị đại tỷ này thái độ rất là dị thường, có một loại thân cận nhưng lại mang dè đặt, mà đối phương đáp lại là thờ ơ và xa cách, căn bản không cảm kích. Dựa theo tình cách Phùng Kiến Vũ, người có thể được hắn đối đãi như vậy , nhất định là người vô cùng quan trọng với hắn, nhưng mà bọn họ là chị em khác mẹ , tuổi tác lại chênh lệch , cái này, rốt cuộc là lý do gì?
Phùng Kiến Vũ từ phòng khách đi ra , xe đang muốn chạy, Phùng Kiến Vũ mở cửa xe, một bước nhảy vào, ngồi bên cạnh Phùng Thư Yểu .
Hắn tuy là không có làm gì, cũng làm cho tài xế sợ hết hồn, ngừng một lúc lâu mới chính thức lên đường.
Xe chạy dưới màn đêm , đèn đuốc cùng vũ nhạc sau lưng dần dần đi xa, Phùng Kiến Vũ nghiêm trang ngồi ngay thẳng, thỉnh thoảng ghé mắt liếc về người bên cạnh, nhăn nhó rất lâu, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi, " Chị, chị không có chuyện gì chứ? "
Phùng Thư Yểu yên lặng chốc lát, lãnh đạm nói, "Ta không sao. "
"Không sao thì tốt, lần sau ra đường nên để cho cha cử theo vài hộ vệ , không được, chị lần sau ra cửa nên có ta đi theo , ta làm hộ vệ cho chị, ta. . . "
"Ta muốn ngủ một lát. "
Phùng Thư Yểu lên tiếng cắt đứt lời Phùng Kiến Vũ , giống như là một chậu nước lạnh tưới lên củi khô đang cháy, "Chi " một tiếng, củi khô ướt đẫm, đốt không cháy được nữa
Phùng Kiến Vũ cúi đầu, khổ sở cười một tiếng, a, hắn đang hy vọng xa vời cái gì? Chính là , hắn không nên hy vọng xa vời.
Phùng Thư Yểu mở mắt ra, liếc nhìn người tịch mịch phía sau, hai tay bỗng nhiên nắm chặt, đáy mắt lộ ra một tia nhàn nhạt thương cảm .
"Đại tiểu thư, Ngũ thiếu gia, chúng ta đến rồi -- "
Phùng Kiến Vũ đi nhanh xuống xe, đuổi tài xế , tự mình mở cửa xe cho Phùng Thư Yểu. Phùng Thư Yểu nhìn hắn một cái, thản thiên đi vào trong phủ .
Lúc hai người đi qua sảnh chính, lại bị Phùng Hồng Sân gọi lại, Phùng Kiến Vũ lúc này mới nhớ lại sự tích vinh quang leo tường bỏ trốn , bụm mặt ngồi xổm người xuống núp ở sau lưng Phùng Thư Yểu dự định lừa gạt lăn lộn vượt qua kiểm tra.
"Phùng Kiến Vũ -- "
Phùng Kiến Vũ cả người run lên, biết là họa thì không tránh khỏi , xoay người lại vội vàng nặn ra nụ cười lấy lòng, tiến lên nói: "Cha -- "
Bất quá rất hiển nhiên, tối nay sắc mặt Phùng Hồng Sân không tốt, chỉ nghe chung trà rơi trên bàn nặng nề một tiếng, bị dọa Phùng Kiến Vũ cả người giật mình một cái, vội vàng cầu xin tha thứ: "Cha, con sai rồi. "
"Sai cái gì? " đàn ông uy nghiêm lớn giọng nói .
"Con không nên không nghe lời cha chạy ra khỏi nhà -- "
"Còn gì nữa không? "
"Không nên đánh ngất xỉu Thời Sinh cùng Thần Sinh . "
"Còn có --" Phùng Hồng Sân thanh âm cao lên, rõ ràng câu trả lời của Phùng Kiến Vũ không làm ông ấy hài lòng
Còn nữa, còn có cái gì nha? Phùng Kiến Vũ vắt hết não ra sức suy nghĩ mà cũng không nghĩ ra.
"Ta nói với ngươi bao nhiêu lần, ngươi muốn ép ta mạnh tay phá hủy 'Điệp Luyến Hoa' phải không? " Phùng Hồng Sân cả giận nói.
"Cha --" Phùng Kiến Vũ giật mình, vội vàng quỳ xuống, "Cha,cha không thể làm như vậy --"
Phùng Hồng Sân chợt đứng dậy, ánh mắt sâu xa nói, "Ta thấy Hoa Cửu Nương đó ngược lại là đem hồn vía của ngươi câu mất rồi -- "
Phùng Kiến Vũ trong lòng biết Phùng Hồng Sân nhất định hiểu lầm cái gì, nhưng mà hắn căn bản không cách nào giải thích, chỉ có thể cúi thấp đầu ngầm thừa nhận.
"Ngươi --" Phùng Hồng Sân thấy Phùng Kiến Vũ thậm chí ngay cả giải thích cũng không muốn , hận rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi nếu lại đi tới chổ đào hát kép hát kia , lão tử liền cắt đứt chân ngươi ! "
Phùng Kiến Vũ nhíu chặt mày, ngẩng đầu lên, Phùng Hồng Sân đã thở phì phò , hắn nắm chặt quyền từ dưới đất đứng lên, đột nhiên nghe được sau lưng truyền tới thanh âm của Phùng Thư Yểu.
Nàng nói, "Trình Tố Tố chết có quan hệ tới ngươi hay không ? "
Phùng Kiến Vũ trong lòng chấn động một cái, xoay người, cười nói, " Chị, chị đang nói gì đấy? "
.
.
.
Vương Thanh rời đi biệt thự đêm đã khuya, cả sảnh đường khách khứa như nước thủy triều rút lui, ồn ào rêu rao nghị luận đã sớm rời đi theo chị em Phùng gia.
"Đốc quân --" Chu Tấn đưa áo khoác tới, vừa muốn mở miệng hỏi lại bị Vương Thanh ngăn lại, Vương Thanh hấc cằm, tỏ ý Chu Tấn chú ý hai người đàn bà đi trước họ
"Thật là đáng tiếc hôm nay Phùng Đại tiểu thư đi sớm như vậy, ta cũng không nhìn thấy, nghe nói sườn xám hôm nay nàng mặc chính là do người lúc trước ở trong cung nhà Thanh làm ra . "
"Cũng không phải sao, tại chỗ này có được mấy người đàn ông không phải đến xem Phùng Thư Yểu a . "
"Bất quá ta nghe nói hôm nay trên lầu xảy ra chuyện, có người muốn độc chết nàng. "
"Thôi đi, ở Nghiệp Thành có bao nhiêu đàn bà muốn độc chết nàng a. "
"Thành thật mà nói, ngươi cũng như vậy đi. "
"Đừng làm rộn -- bất quá cái này cũng phải trách chính nàng, gương mặt thường ngày cũng đủ làm đàn ông người trước ngã xuống người sau tiến lên rồi , còn hết lần này tới lần khác trời sanh một cổ lãnh mị kính nhi, đàn ông không đều thích như vậy sao? "
"Cũng có ích lợi gì, nhiều đàn ông thích nàng đi nữa , người nàng thích cũng không có thích nàng nha. "
"Đúng vậy, ta cũng nghĩ không thông, nàng thích ai không thích hết lần này tới lần khác thích cái tên Lục Tầm Phương đó, một tên đào hát hèn mọn --"
"Cái này ngươi không biết đâu, đào hát thì thế nào, cũng không ngăn được hắn bộ dáng rất đẹp a. "
"Có thể đẹp bao nhiêu, có thể so với Tiểu ngũ gia sao -- "
Vương Thanh đột nhiên dừng bước, Chu Tấn ngừng lại , không hiểu cho nên ngẩng đầu nhìn hắn, tại sao nói đến tiểu Ngũ gia đốc quân liền đi không đặng?
"Đi tra một chút Lục Tầm Phương là người phương nào, còn có người đàn bà hạ độc hôm nay . " Chu Tấn gật đầu.
Sáng hôm sau, Chu Tấn sau khi xuống xe, vội vội vàng vàng chạy vào phòng khách, Vương Thanh đang ngồi ở trên ghế sa lon lật xem hồ sơ, thấy Chu Tấn tới, lập tức ngẩng đầu lên.
"Đốc quân -- "
"Tra được cái gì? "
"Hai chuyện, thứ nhất . Trước mấy ngày 'Điệp Luyến Hoa' quả thật xảy ra một chuyện, sư muội của Hoa Cửu Nương mấy ngày trước đột nhiên chết bất đắc kì tử, hơn nữa tang sự hết sức sơ sài, vốn không có ai biết, việc thứ hai -- "
" Chờ một chút, trước mấy ngày, là mấy ngày? "
" Hai ngày trước. "
"Hai ngày, " Vương Thanh trong mắt tinh quang lóe lên, "Cũng chính là ngày thứ hai sau khi ta gặp Phùng Hi Âm , nàng liền chết. "
"Đốc quân --" Chu Tấn thấy Vương Thanh cau mày trầm tư, do dự không biết có nên tiếp tục hay không .
"Ngươi nói tiếp. "
" Được, chuyện thứ hai này chính là liên quan tới Lục Tầm Phương , nguyên lai người này từng là tiểu sinh của 'Điệp Luyến Hoa ' , nổi danh hoa đán, cùng với sư muội chết bất đắc kì tử của Hoa Cửu Nương , là một đôi diễn viên ưu tú hết sức nổi danh trên sân khấu, nhưng năm năm trước chẳng biết tại sao hắn đột nhiên rời đi hí viện, sau này không còn ai nghe qua tên Lục Tầm Phương nữa. "
Chu Tấn sau khi nói xong thấy Vương Thanh hơi cong cong môi, đáy mắt tựa như đã có đánh giá .
Người không cười này đến khi cười lại khiến người ta phát hoảng, Chu Tấn âm thầm rùng mình một cái.
"Đi, theo ta đến 'Điệp Luyến Hoa' . "
"Sao? " Chu Tấn kinh ngạc, nhưng vẫn theo sát bước chân Vương Thanh đi lên xe.
Vương Thanh xuống xe liền xông thẳng vào lương đình hôm đó , quả nhiên, Hoa Cửu Nương có ở đó.
Hoa Cửu Nương thấy Vương Thanh tới, trong lòng hoảng hốt, âm thầm kéo tên nha hoàn tới nói: "Đi, đi Phùng phủ nói cho tiểu Ngũ gia, Vương đốc quân lại tới, ta sợ lần này, hắn đến là có chuẩn bị. "
" Dạ. " tiểu nha hoàn vội vả đi ra sau ngọn giả sơn , bóng người chợt lóe rồi biến mất.
Vương Thanh đi tới bên cạnh Hoa Cửu Nương , nàng đã thu hồi nét mặt đầy kinh hoảng, tùy ý ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, đùa nghịch dụng cụ uống rượu của nàng . Nghe tiếng bước chân gần cười nói: "Ngọn gió nào lại đem Vương đốc quân thổi đến đây nha -- "
"Hoa lão bản, ta hôm nay tới muốn hoàn thành giao hẹn lúc trước của chúng ta . "
Hoa Cửu Nương rót rượu tay run một cái, mấy giọt rượu vẩy ra ngoài , nàng ngẩng đầu lên, "Nga, phải không? "
"Hoa lão bản còn thiếu ta một vấn đề. "
"Không sai. "
"Vậy ta sẽ không khách khí. "
"Vương đốc quân xin cứ hỏi. "
"Lục Tầm Phương -- "
Vương Thanh mới vừa mở miệng, ba chữ này lại làm cho Hoa Cửu Nương hô hấp cứng lại, tay nàng xiết chặt váy dài cơ hồ muốn phá hỏng váy mỏng, chỉ nghe Vương Thanh như lăng trì chậm rãi nói: "Lục Tầm Phương cùng Lục Thiệu Đông là quan hệ như thế nào? "
" Ầm --" Hoa Cửu Nương lạc tay làm đổ bình rượu, rượu dọc theo bàn từng giọt từng giọt đất rơi trên mặt đất.
"Tách tách tách--" thời gian tựa như ngừng lại , nàng không nghe được bất kỳ âm thanh nào , chỉ nghe được tiếng giọt rượu kia.
Hồi lâu sau, nàng vừa định mở miệng lại nghe Vương Thanh nói: "Hoa lão bản không cần trả lời ta, ta đã biết đáp án. "
Bóng người Vương Thanh đã đi xa , Hoa Cửu Nương lập tức tê liệt ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, xong rồi, xong rồi, tiểu Ngũ gia nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro