Chương 3
Phùng Kiến Vũ nhíu mày lại, khí chất phong lưu quanh thân hoàn toàn thu liễm lại khóa chặt ở đầu chân mày.
Hoa Cửu Nương hơi sững sờ, cõi đời này cũng chỉ có chuyện liên quan tới người kia mới có thể khiến hắn nghiêm túc.
"Hắn nói cái gì?"
"Hắn hỏi quan hệ của Lục Thiệu Đông và Phùng gia , còn hỏi quan hệ của ta và ngươi."
"Chỉ như vậy?"
" Ừ."
Phùng Kiến Vũ trầm mặc một hồi, nói: "Ngươi có làm theo chỉ thị của ta hay không?"
"Cửu Nương dựa theo dặn dò của tiểu Ngũ gia làm khó hắn, nhưng mà hắn, " Hoa Cửu Nương nhớ lại nói, "Ngược lại giống như không phản ứng gì, tiểu Ngũ gia, ngươi chắc chắn chúng ta làm như vậy thì hắn sẽ không —— "
Phùng Kiến Vũ xoa mi tâm, chọn một băng đá ngồi xuống, hai chân bắt chéo nhau, "Ta không biết."
Đáy lòng Hoa Cửu Nương khẽ run, lên tiếng có chút không yên, "Tiểu , tiểu Ngũ gia, ngươi cũng đừng lấy Cửu Nương ra làm trò đùa, đây là đốc quân a,ngày thường ta có mười lá gan cũng không dám đắc tội hắn nha —— "
"Hoảng cái gì?" Phùng Kiến Vũ vân vê chung trà nhỏ trên bàn đá , cầm ở trong tay xoay chuyển, " Ác long bất đấu địa đầu xà , hắn là đốc quân, nhưng không phải Nghiệp Thành đốc quân, ở Nghiệp Thành, người mà tiểu Ngũ gia ta bảo bọc, ai dám đụng đến?"
Hoa Cửu Nương vội vàng ngẩng đầu liếc một cái, đối diện ánh mắt ngang ngược của Phùng Kiến Vũ , trong lòng nàng run lên, nhưng nhớ lại Nghiệp Thành truyền kỳ, cha của Phùng Kiến Vũ, Phùng Ngũ gia Phùng Hồng Sân , nàng cả đời khắc ghi ánh mắt đó, giống hệt người trước mặt này .
Nàng rốt cuộc lộ ra nụ cười , "Kia tiểu Ngũ gia bước kế tiếp định làm như thế nào?"
Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng gác lại chung trà, đứng dậy, đi tới bên cạnh Hoa Cửu Nương , vỗ vai nàng , "Không gấp không gấp, trước hết cứ để cho hắn thăm dò đi, ta cũng không tin hắn tra ra được cái gì."
Hoa Cửu Nương hơi liếc mắt, chỉ thấy Phùng Kiến Vũ câu môi giống như đang cười, chẳng qua là nụ cười kia không đạt đến đáy mắt, chỗ sâu thẳm trong con ngươi đều là một mảnh vắng lặng. Đáy lòng của nàng chẳng biết tại sao lại có chút hâm mộ, người kia thật là tốt số, có thể khiến người nam nhân thoạt nhìn phong lưu nhưng lại vô tình này canh cánh trong lòng
.
.
.
Vương Thanh vừa xuống xe, liền thấy vài cảnh sát từ bên trong dịch quán của hắn đi ra
Tên đầu trọc dẫn đầu thấy hắn tới, bước mấy bước đi lên phía trước, nắm chặt tay Vương Thanh kích động nói: "Vương đốc quân, hạnh ngộ hạnh ngộ a —— "
Vương Thanh bình tĩnh trên dưới quan sát hắn một chút, nhớ tới trước khi đến Nghiệp Thành cha hắn -Vương Mậu - từng nói thính trưởng phòng cảnh sát Nghiệp Thành - Chu Bỉnh Sơn là một người gầy lùn đầu trọc, đừng nhìn hắn vóc người tuy nhỏ, khi xử lý công vụ thì rất hung hăng , sấm rền gió cuốn, Nghiệp Thành mấy năm này dưới sự cai quản của hắn coi như là an ổn.
"Ngài chính là Chu thính trưởng , ta thường nghe cha ta nhắc tới ngài."
"Ha ha ha, Vương đại soái có khỏe không, ta cùng hắn cũng thật nhiều năm không gặp."
"Cha tôi đều an khang, làm phiền Chu thính trưởng lo lắng."
"Ha ha ha —— đến đến đến, đừng có đứng đây nói chuyện nha, vào bên trong đi —— "
Vương Thanh bị người bên cạnh kéo vào phòng khách, hai người ngồi xuống , người hầu đưa tới hai ly trà nóng bắt đầu trò chuyện, sau mấy câu ân cần hỏi han , trong đầu Vương Thanh đã hiểu căn nguyên, e rằng Chu thính trưởng không chỉ đơn thuần đến đây để ôn lại chuyện xưa.
Quả nhiên,uống hết một ly trà , Chu Bỉnh Sơn đã nghẹn không chịu được, hắn từ trước đến giờ không phải là người nhìn sắc mặt người khác, hôm nay hắn tới cũng là chịu sự nhờ vả của người ta, nếu như là thường ngày , hắn nào có thời gian cùng người khác vòng vo tam quốc, nói câu đầu tiên là vào thẳng vấn đền chính. Có thể hôm nay người này không phải người bình thường a, chưa đến ba mươi đã là đốc quân một phương, vốn còn tưởng rằng là dựa vào cha chú che chở, nhưng lần này dựa vào cách ăn nói, hắn biết, người này tuyệt không đơn giản, hơn nữa những thứ liên quan đến tin đồn của người này lúc thiếu niên, khiến hắn từ đầu đến cuối không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cuối cùng, vẫn là Vương Thanh mở miệng trước, nói thẳng, "Chu thính trưởng có phải có chuyện muốn nói với ta không?."
Chu Bỉnh Sơn làm bộ như bừng tỉnh, vỗ đầu một cái nói, "Ha ha ha xem trí nhớ của ta này, hàn huyên với ngươi một chút liền quên mất, ngươi khoan hãy nói, ta lần này tới thật đúng là có chuyện."
Vương Thanh ngửa về sau một cái, nhẹ dựa vào ghế sa lon, tư thái ung dung , "Chu thính trưởng cứ nói đừng ngại."
Chu Bỉnh Sơn ho khan mấy tiếng, nghiêng người về phía trước, nói: "Ta nghe nói Vương đốc quân mấy ngày đang tra vụ án Bách hóa Thái an ở Thành Tây."
Vương Thanh đáy lòng sáng tỏ, quả nhiên là có người tìm tới làm thuyết khách a.
Chu Bỉnh Sơn giương mắt liếc nhìn Vương Thanh, thấy hắn vẫn như cũ tùy ý dựa vào ghế sa lon, trên mặt cũng không biểu tình gì, chẳng qua là ánh mắt sáng rực theo dõi hắn, nhìn chằm chằm đến mức hắn là một người thường thấy phong vân lòng người quỷ quyệt cũng thấy sợ hãi, nhưng không thể làm gì khác, phải nói cho đến cùng
Hắn hắng giọng một cái, tiếp đó nói: "về vụ án, phòng cảnh sát chúng ta đã kết án, Vương đốc quân nếu như có cái gì muốn biết cứ tới phòng cảnh sát, bất quá vụ án này, cũng không cần điều tra nữa."
Hắn gượng cười, trong lòng chột dạ, một mực chờ Vương Thanh mở miệng.
Nhưng mà Vương Thanh chỉ yên lặng, giống như là căn bản không có nghe thất vậy, Chu Bỉnh Sơn mắt ti hí liếc nhìn hắn mấy lần, nhưng vẫn không nhìn thấy biểu hiện gì.
Hồi lâu sau, Vương Thanh nhàn nhạt mở miệng nói, "Chu thính trưởng có phải đang hiểu lầm chuyện gì không, cái gì mà vụ án bách hóa Thái An ở Thành Tây ? Vương mỗ cũng không biết."
Chu Bỉnh Sơn sững người , không đúng nha, không phải nói Vương Thanh là một người dám làm dám chịu sao, làm sao, làm sao...
"Nga, " hắn lúng túng cười một tiếng, nhắm mắt nói, "Biết hay không biết chỉ mình Vương đốc quân hiểu,những lời Chu mỗ muốn nói đã nói hết rồi."
Nói xong, gật đầu cười một tiếng, liền làm bộ phải rời khỏi, lại nghe được người phía sau lạnh lùng nói: "Chu thính trưởng, nói cho người kia, chân tướng là vĩnh viễn không che giấu được."
Chu Bỉnh Sơn cầm lấy tay đang run rẩy, thầm nghĩ, xong rồi, việc này không thể gánh vác nổi rồi. Hắn không quay đầu lại, vội vả bước nhanh rời đi.
Chu Bỉnh Sơn mới vừa đi không lâu thì Chu Tấn bước vào , hắn nhìn thấy Vương Thanh có chút lửa giận, cẩn thận hỏi, "Đốc quân vì sao không trực tiếp nói ra? Dù sao Chu thính trưởng cũng là bộ hạ cũ của đại soái a."
Vương Thanh uống hớp trà, ly trà chạm vào khay bằng thủy tinh vang lên thanh thúy, hắn lạnh mặt nói, "Ngươi đừng quên, nơi này là Nghiệp Thành, Nghiệp Thành, ai làm chủ?"
Chu Tấn cúi đầu, không nói gì, nhưng là ở đáy lòng nói thầm: Phùng gia.
Vương Thanh đứng dậy, cầm áo khoác vắt lên tay, chuẩn bị lên lầu.
Chu Tấn thấy vậy, vội vàng chạy tới, cầm một cái thiệp mời màu trắng đưa cho hắn , nói, "Đây là lúc đốc quân cùng Chu thính trưởng nói chuyện, một tên xưng là người của Lan gia đưa tới."
"Lan gia?"
Vương Thanh cầm lấy thiệp mời, đó không phải một cái thiệp mời thuần trắng, phía sau có một khối hoa văn màu xanh nhạt , giống như là ấn kí gia tộc , tờ giấy tản ra một mùi nước hoa thoang thoảng, chữ bên trong là dùng mực màu xanh da trời viết, chữ tây dương,nét chữ xinh đẹp.
Chu Tấn thấy Vương Thanh cầm trong tay nhìn một hồi, có chút bất an nói: "Đốc quân, có vấn đề gì không?"
Vương Thanh đem thiệp mời nhét vào tay Chu Tấn , quay đầu sang chỗ khác nói, "Phiên dịch một chút."
Chu Tấn sững sốt, lập tức phản ứng lại, trong đầu nín cười nghĩ, Lan gia các ngươi cũng thiệt là, muốn tới làm quen cũng phải hỏi thăm một chút đi? Không biết đốc quân của chúng ta học quán trung tây,học sâu hiểu rộng, nhưng với loại chữ tây dương này, thật sự là không có thiên phú a.
"Đốc quân, Lan gia mời ngài tối nay tham gia dạ tiệc sinh nhật, bảy giờ, số 7 đường hầm Cảnh Lan, Cẩn Viên "
"Đã biết."
Xe Jeep dọc theo quốc lộ Bàn Sơn chầm chậm đi lên, ngoài cửa xe là tiếng sóng vỗ đá ngầm, phát ra âm thanh nghẹn ngào .
Vương Thanh ở trong xe nhắm hai mắt, mà Chu Tấn cũng nhìn chằm chằm bên ngoài, đường hầm Cảnh Lan là đây sao, rõ ràng là ngọn núi mà , xem ra Cẩn Viên chắc là căn biệt thự trên núi kia, hắn giương mắt nhìn chỗ đèn đuốc sáng choang trên đỉnh núi thầm nghĩ.
"Đốc quân, chúng ta đến rồi—— "
Vương Thanh từ từ mở mắt ra, cũng hơi nhíu nhíu lại , bởi vì phía trước mắt đèn đuốc sáng choang làm hắn chói mắt.
Phùng Kiến Vũ dựa nửa người vào bức tường cẩm thạch ,khẽ lay động ly rượu chát trong tay ,nhìn thân ảnh bước xuống xe phía xa xa , khóe môi hơi cong một chút.
Rốt cuộc cũng gặp mặt, Vương Thanh.
Vương Thanh một chân bước vào chỗ phồn hoa trong thế tục , trên đỉnh đầu là hai mươi lăm ngọn đèn treo thủy tinh, dưới chân là mặt đất sáng bóng như gương, phản chiếu ánh đèn thủy tinh phía trên như những ngôi sao nhỏ , một bước chợt lóe, từng bước rực rỡ, mà lẩn quẩn bên tai Vương Thanh là những làn điệu êm tai, giai điệu bay lượn khắp đại sảnh, mờ ảo mà du dương.
Hắn có chút khó chịu nhíu mày một cái, ngay cả khi dõi mắt nhìn cả Bến Thượng Hải , cũng không tìm được buổi tiệc sinh nhật nào xa hoa lãng phí như vậy.
Vương Thanh xoay người, định đem ly rượu trong tay để lại trên bàn, cứ vậy rời đi, nhưng không nghĩ, mới vừa quay lại liền có người xông tới trước mặt, cùng hắn đụng vào nhau, một ly đầy rượu chát nghiêng đổ trước ngực hắn, rất nhanh, liền ướt đẫm áo sơ mi trắng.
Hắn ngẩng đầu lên, nhưng bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với một đôi mắt cực kì xinh đẹp , trong mắt như chứa dựng ngàn ánh nến lung linh , hướng về phía hắn, nghịch ngợm nháy mắt.
Vương Thanh thân thể cứng đờ, tươi cười trên mặt còn chưa kịp thu liễm, liền thấy người nọ giơ lên cái ly rượu không, không có chút thành ý nói xin lỗi, "Thật xin lỗi a, Vương đốc quân."
Mặt Vương Thanh đông lại lạnh lùng nói, "Không sao." Nói xong liền hướng đi ra cửa.
Lúc ngang qua nhau , Phùng Kiến Vũ nhìn hắn tưới dầu vào lửa nói: "Ta là cố ý."
Vương Thanh ngừng một lát, ba giây sau, Phùng Kiến Vũ nhìn hắn xoay người lại, cầm lên một ly rượu chát, hướng Phùng Kiến Vũ tạt một cái , động tác của hắn quá nhanh, Phùng Kiến Vũ căn bản không né kịp, cứ như vậy bị tạt cả người.
Hắn sững sờ nhìn Vương Thanh, chỉ thấy hắn, môi mỏng khẽ mở, mặt không thay đổi phun ra mấy chữ, "Thật xin lỗi, ta cũng là cố ý."
"Ngươi ——" Phùng Kiến Vũ cúi đầu nhìn bộ âu phục thủ công trắng tinh trên người , mẹ kiếp! me kiếp ! Hai mười mấy năm qua đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên ! tiểu Ngũ gia ta lại bị người khác tạt rượu! Đây là âu phục trắng a, âu phục trắng a ——"
Đứng lại ——" Phùng Kiến Vũ thở hổn hển gọi Vương Thanh lại.
"Còn có việc sao?" Vương Thanh nhìn bộ dáng Phùng Kiến Vũ giận dữ đến không thể kềm chế , đáy lòng nhưng lại cảm thấy kỳ quái, vì sao đôi mắt tức giận kia thoạt nhìn lại như đang phát sáng.
Phùng Kiến Vũ giận đến không nhịn được, thuận tay cầm ly thủy tinh bên cạnh liền hướng Vương Thanh ném qua , nhưng không giống như hắn dự liệu người nào đó bị ném trúng nằm trên đất hoặc là nghe được tiếng vang lanh lãnh, ngược lại, Vương Thanh vững vàng tiếp được cái ly kia, mặt đầy bình tĩnh nhìn hắn.
Đó là cái ánh mắt gì! Ta thao, đó là ánh mắt gì! Khiêu khích sao! Tốt, tới a ——
Phùng Kiến Vũ liên tiếp ném ly về phía Vương Thanh , mà Vương Thanh cũng vững vàng từng cái tiếp lấy, đồng thời, chuyện ở đây khiến cho khách khứa tham dự tiệc chú ý, bọn họ rối rít xúm lại, chỉ chốc lát sau, liền tụ một đoàn.
"Ai, làm gì vậy, Lan phu nhân phát minh tiết mục mới sao?"
"Ngươi ngu a, không thấy người kia là ai sao ?"
"Trời ạ, đó không phải là tiểu Ngũ gia sao, hắn làm sao, làm sao mà bị người ta tạt cả người rượu chát a?"
"Người kia là ai ?"
"Không biết, chưa thấy qua a."
"Người kia sợ là phải tiêu rồi —— "
...
"Là ai ở sân thượng của ta náo loạn a?" Một giọng nữ bén nhọn từ cách đó không xa truyền tới, đám người tự động tách ra .
"Cộp cộp cộp —— " tiếng giày cao gót từ xa đến gần, chỉ thấy cô gái mặc sườn xám màu xanh ngọc đang tiến tới , khuỷu tay khoác áo choàng màu đỏ, trong làn váy ẩn hiện đôi chân nhỏ trắng như tuyết, đi vào, mọi người đều là hơi cúi đầu nói, "Lan phu nhân —— "
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu tiến lên , thấy người đi tới lại đem ly thủy tinh đang cầm trong tay lập tức ném trên đất, " choang ——" thanh thúy một tiếng, mảnh vỡ văng khắp nơi.
Hắn đi lên một kéo lấy tay nàng, ủy khuất bỉu môi : "Lan tỷ tỷ ——" yếu ớt một tiếng, kết hợp với con ngươi ướt sũng, Mợ Lan không thể không thừa nhận, nàng quả thật lập tức mềm lòng, nhưng mà Phùng Kiến Vũ là người nào, Mợ Lan hiểu trên đời này, chuyện hắn khi dễ người khác còn tạm được , còn người khác khi dễ hắn, thật là chuyện hoang đường.
Mợ Lan nhìn hắn một cái, khẽ mỉm cười, nhưng gỡ tay hắn ra , tiến lên mấy bước bên cạnh Vương Thanh áy náy nói: "Vương đốc quân, nếu là tiểu Ngũ có chỗ mạo phạm, ta thay mặt hắn hướng ngài chịu tội, xin ngài đừng để ở trong lòng."
Vương Thanh lắc đầu một cái, "Lan phu nhân khách khí, chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi, Vương mỗ cũng sẽ không để ở trong lòng."
"Vậy thì tốt." Mợ Lan quay đầu lại hướng Phùng Kiến Vũ ngoắc tay nói, "Tiểu Ngũ, đến, đến đây nha —— "
Phùng Kiến Vũ không vui chép miệng, đi tới bên người Mợ Lan , nhưng lại quay đầu, nhìn về nơi khác.
"Vương đốc quân rộng lượng, tiểu Ngũ cũng không nhỏ nhen , hôm nay là tiệc sinh nhật của Lan tỷ tỷ, ngươi cũng phải nể mặt ta chứ , hai người các ngươi , liền bắt tay, bắt tay giảng hòa , có được hay không?"
Vương Thanh chìa tay ra, Mợ Lan nhìn về phía Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ đáy lòng là một trăm lần không muốn, nhưng cũng phải đưa tay ra.
Hai bàn tay giao nhau , từ từ nắm, Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh, âm thầm thêm chút sức lực, cho ngươi rộng lượng, cho ngươi rộng lượng này , nhưng không ngờ hắn dùng hết khí lực, đối phương vẫn như cũ mặt không đổi sắc.
Thu tay về sau, Phùng Kiến Vũ cảm thấy gân cốt bàn tay có chút đau nhức, không thể động đậy, hắn ngẩng đầu hung hãn trợn mắt nhìn Vương Thanh một cái, dối trá!
Vương Thanh hơi cúi đầu, không tự chủ lộ ra ý cười, nhưng nụ cười chưa ta , hắn liền nghe có người la lớn, "Không xong, có người trúng độc —— "
Phùng Kiến Vũ nghe phương hướng của thanh âm, lòng run một cái, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro