Chương 1
Dân quốc năm thứ mười lăm , mùa Đông.
Tuyết lớn ngừng rơi, tầng mây dày cuối cùng cũng thưa dần rồi tan đi, miễn cưỡng lộ ra vài ánh mặt trời, rất thưa thớt rơi đầy trên đất. Trên đường đèn hoa rực rỡ , vài tiếng còi vang lên , một chiếc xe Jeep quân đội yên lặng dừng lại ở trước cửa Tùng Hạc Lâu
"Ngươi nghe nói gì không? Thì ra 'Điệp Luyến Hoa' , Hoa lão bản là người của Tiểu Ngũ gia , hèn gì lại có thể lớn lối như vậy--"
"Đúng vậy a, nghe nói tối hôm qua có kẻ không biết điều liền bị đánh gãy chân tại chỗ. "
"Bất quá ta lại nghe nói bạn gái của Tiểu Ngũ gia là con gái của Trương chủ tịch ngân hàng a? "
"Thôi đi công tử có tiền ai lại không có nhiều hơn 1 người phụ nữ kia chứ? "
"Nói cũng phải, ai bảo người ta tốt số... "
"Khụ khụ --" một tiếng ho khẽ làm gián đoạn cuộc đối thoại nhỏ của hai vị bồi bàn
Hai người quay đầu lại , chỉ thấy nam tử một thân quân trang thẳng thớm, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ hỏi: "Sương phòng chữ"Thiên" ở nơi nào? "
Một tên bồi bàn thấy hắn mặc quân trang, vội nói, "Quân gia, xin mời đi theo ta -- "
Nam tử kia bỗng dừng bước, nghiêng người sang, bồi bàn lúc này mới nhìn thấy có một người đứng tại cửa , đè thấp vành nón che ở khuất hơn nửa gương mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hàm dưới góc cạnh sắc bén cùng đôi môi mỏng mím lại thành một đường, áo khoác ngoài màu đen bị gió thổi tung lên một góc , lộ ra quân trang màu xanh đen bên dưới, giày lính màu đen bóng loáng đang sải bước vào cửa, giẫm xuống đất thành tiếng.
Tên bồi bàn không khỏi cả kinh, thầm nghĩ chỉ sợ đây là một đại nhân vật, cúi thấp đầu muốn theo dõi một chút , lại cảm thấy gáy đau xót, bị một người vặn đầu quay đi, bên tai truyền đến một tiếng quát khẽ, "Nhìn cái gì vậy, còn không mau dẫn đường -- "
Tên bồi bàn sợ run, cả người run cầm cập, "Dạ dạ dạ -- "
Đám người bước lên bậc thang, xuyên qua mấy dãy hành lang, đi tới một cánh cửa khắc hoa, bên cạnh treo khối bài tử lớn chừng bàn tay, mặt trên dùng chu sa viết một chữ "Thiên "
"Được rồi, ngươi đi xuống đi. " nam tử đi ở phía trước lên tiếng nói.
Bồi bàn cúi đầu vòng qua hắn, lúc đi ngang qua nam tử phía sau , tò mò ngẩng đầu liếc mắt, không ngờ lại đối diện trên một đôi mắt hẹp dài , hơi nheo lại, lại không tự chủ tản ra cảnh giác sắc bén như chim ưng vậy, nguy hiểm và ngột ngạt. Bồi bàn đáy lòng hoảng hốt, giống như gặp quỷ chạy trối chết.
"Ah --" nam tử nhẹ giọng cười, thanh âm trầm thấp như từ thạch
"Két --" cửa gỗ lim khắc hoa nhẹ nhàng kéo ra, lộ ra một mặt khuôn trẻ trung xinh đẹp, hướng về phía bên cạnh nam tử giòn giả nói: "Ngươi, chính là Vương đốc quân? "
Nam tử nghiêng người, lui về sau một bước, lộ ra người phía sau lại nói: "Không phải, chính là vị này"
Khuôn mặt trẻ tuổi kia chậm rãi hiện ra một vẻ vui mừng , vừa định lên tiếng liền nghe được trong bao sương truyền đến một giọng nữ mềm mại , "Hương Nồng, để cho bọn họ tiến vào. "
Nam tử vừa vào cửa, liền nghe đối diện truyền đến một tiếng mừng rỡ hô hoán của một cô gái mặc âu phục trắng , "Vương Thanh -- "
Vương Thanh tháo cái nón xuống ngẩng mặt, hướng khuôn mặt đẹp đẽ của nữ tử, khóe môi khẽ nhếch lên , lộ ra nụ cười như có như không .
"Ngươi làm sao vẫn như vậy, lâu như vậy không gặp lão bằng hữu cũng không chịu cười --"
Vương Thanh cởi áo khoác, đưa cho sĩ quan phụ tá Chu Tấn đứng hầu bên cạnh , sau khi ngồi xuống mới nói, "Cũng vậy, ngươi cũng vẫn như xưa. "
Nữ tử thẹn thùng , lộ ra một tia nụ cười ngọt ngào "Ý của ngươi là ta vẫn xinh đẹp như lúc còn đi học? "
Vương Thanh hơi nhướng mày, "Ý của ta là, ngươi vẫn giống như lúc còn đi học,ồn ào nhiễu sự "
Khóe môi của nử tử cứng lại, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, nhưng tiểu nha hoàn bên cạnh nàng không nhịn được "Xì " một tiếng bật cười, lại nhận được ánh mắt sắc như dao mà bưng kín miệng
Qua hồi lâu, nữ tử có chút không cam lòng chép miệng nói, "bản lĩnh nói chuyện làm nghẹn chết người khác của ngươi cũng vẫn không thay đổi. "
Vương Thanh nhấp cạn một chén trà bằng sứ xanh hoa, "Ngươi cũng không kém a, Phùng Hi Âm. "
Phùng Hi Âm ôn nhu cười, hướng về phía nha hoàn bên cạnh nói: "Ngươi đi ra ngoài chờ. "
Đôi mắt đen nhánh của Hương Nồng nhìn hai người đảo một cái, vui vẻ rời khỏi sương phòng, Vương Thanh cũng hướng Chu Tấn phân phó, "Ngươi cũng đi ra ngoài đi. "
Hai người rời khỏi,sương phòng trong nháy mắt có vài phần quạnh quẽ.
Phùng Hi Âm nhìn thân ảnh thiếu nữ mãnh khảnh bên ngoài cửa sổ bất đắc dĩ đỡ trán nói: "Nàng ta được mẫu thân ta phái tới giám thị chúng ta xem mắt. "
"Lệnh đường thật đúng là vì ngươi mà hao tổn không ít tâm trí nha. "
Phùng Hi Âm cười nhạt nói: "Thôi đi, không phải vì bà ấy nhìn trúng gia sản của ngươi nên mới bắt chúng ta xem mắt sao, bất quá, ngươi làm sao bị điều phái đến Nghiệp Thành ? Sáng hôm nay nghe người xem mắt là ngươi, còn tưởng rằng là trùng tên trùng họ , sau khi nghe ngóng, mới biết được thật là ngươi... "
Vương Thanh tỉ mỉ lắng nghe Phùng Hi Âm nói lải nhải không ngừng, nhưng đều là việc vặt không quan trọng, hắn chỉ pha chén trà, lặng im mà nghe chỉ chốc lát sau mới mở miệng cắt đứt, "Ngươi muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi? "
Phùng Hi Âm ngừng nói, hơi ngẩn ra, nhìn Vương Thanh, mặt mày vui vẻ từng chút từng chút xám xịt đi, mười mấy giây sau mới hiện ra một ý cười bướng bỉnh , "Hắn có khỏe không?"
Âm cuối vừa dứt , lòng nàng có chút lay động
"Hắn, vẫn tốt. " Vương Thanh nhàn nhạt đáp, mặt không chút thay đổi.
"Phải không, vậy là tốt rồi. " cô gái nở nụ cười đau khổ, bàn tay phía dưới nắm chặt thành quyền, móng tay màu hoa hồng đâm vào lòng bàn tay, nhưng lại cảm thấy dễ chịu vài phần
"Đầu năm nay, phu nhân hắn sinh cho hắn một đứa con trai. "
Vương Thanh không nhìn nàng, tự nhiên tiếp tục nói.
Viền mắt Phùng Hi Âm có chút ẩm ướt, nàng ngoan cố bấm bắp đùi một cái, buộc chính mình lên tiếng, "Vậy thì thật là đáng chúc mừng! "
Vương Thanh rốt cục ngẩng đầu lên, "Phùng Hi Âm, ngươi vẫn không có quên hắn. "
"Ah, ngươi nói cái gì vậy, ta đã sớm quên hắn. "
Vương Thanh cũng không tính vạch trần lời nói dối vụng về của nữ tử , đôi mắt hẹp dài đảo qua , bình tĩnh nói, "Quên thì tốt. "
Phùng Hi Âm hít một hơi, lau đi giọt lệ bên khóe mắt , một lần nữa mở miệng cười, vừa muốn mở miệng, lại nghe tiếng ồn ào ngoài cửa
"Tứ tỷ, Tứ tỷ --" tiếng hô truyền đến, Phùng Hi Âm chợt nhớ lại, chết tiệt, sao lại quên mất chuyện này , lúc đầu sợ ngày hôm nay xem mắt lại là một cái gối thêu hoa ( có bề ngoài nhưng không có học thức) , sáng nay mới cùng Ngũ đệ bàn tính nhờ hắn tới làm ầm ĩ một phen giải cứu nàng thoát khỏi khổ hải. Không nghĩ tới gặp bạn học cũ, liền đã quên vụ này. Nàng đối Vương Thanh áy náy cười, mở cửa đi ra.
"Ngũ thiếu gia, ngươi thực sự không thể đi vào! Ngũ thiếu gia --"
"Tiểu Ngũ --"
"Tứ tỷ. " Phùng Hi Âm vừa ra tới liền đối diện khuôn mặt câu nhân của người đang đi tới,mắt phong lưu đào hoa khẽ cong, trong nháy mắt làm cho lòng người thoảng hốt vài phần, may mà nàng mỗi ngày đã nhìn quen , nhưng vẫn tránh không được thán phục một phen.
Nàng đến gần , ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, "Không có chuyện gì, ngươi đi về trước đi. "
"Không phải chứ, Tứ tỷ, ngươi thật vừa ý hắn sao! " người đến đột nhiên lớn tiếng nói.
Phùng Hi Âm một tay bịt cái miệng của hắn, thấp giọng trách mắng, "Phùng Kiến Vũ -- "
Phùng Kiến Vũ gỡ tay Phùng Hi Âm , đôi mắt xinh đẹp lướt qua một tia giảo hoạt , cong môi cười, "Ta ngược lại muốn nhìn một chút cái người Tứ tỷ xem trọng có bộ dáng gì? " nói xong , thân ảnh linh hoạt lóe lên, trong lúc lơ đảng, liền đẩy ra cánh cửa khắc hoa chưa khép kỹ.
Lúc đó vừa gặp Vương Thanh hơi liếc mắt , trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau, bắn ra một hồi khói lửa long trời.
Nhưng còn chưa chờ Phùng Kiến Vũ nhìn rõ cặp mắt sắc bén kia đã bị người phía sau ngăn lại , bẻ tay ra sau lưng, một gương mặt tuấn tú bị áp chế trên cánh cửa đến biến dạng, đau đến hắn gào khóc kêu lớn, "Tứ tỷ, Tứ tỷ, ta đau --"
Phùng Hi Âm đau lòng không thôi, chạy nhanh tiến lên phía trước vội vàng nói, "Sĩ quan phụ tá, ngươi mau thả hắn ra, hắn là đệ đệ của ta -"
Chu Tấn nhìn nàng một cái, đắn đo vài giây mới thả tay, lại thình lình bị Phùng Kiến Vũ xoay người nghiêm nghiêm thật thật đánh một cái tát. Chu Tấn nhìn Phùng Kiến Vũ đang bỏ chạy như bay, vừa định đuổi theo bị thanh âm sau lưng gọi lại.
"Đừng đuổi theo --"
Chu Tấn quay đầu lại , chỉ thấy Vương Thanh nhẹ dựa khung cửa, có chút tiếu ý trong đôi mắt ngày xưa trầm như nước lặng , cũng không biết nhìn trò hay được bao lâu rồi.
"Đệ đệ của ngươi, thật đúng là thiếu dạy dỗ a. "
Phùng Hi Âm nghe Vương Thanh lãnh đạm mở miệng nói, hơi sửng sờ, cái này ngược lại không giống như là tính cách của hắn a.
Nàng cười nói, "Ai dám dạy dỗ hắn nha, hắn chính là cục cưng quý giá mà Phùng Ngũ gia nâng ở trong lòng bàn tay a! "
"Tiểu Ngũ gia, thực sự là trăm nghe không bằng một thấy. " Vương Thanh ngập ngừng nói. Phùng Hi Âm cũng ngẩn ra, "Ngươi cũng nghe danh người này? "
Vương Thanh lắc đầu nói, "Lúc ở Thượng Hải , nghe nói nhiều nhất không phải danh tiếng của lệnh tôn Phùng Ngũ gia , mà là chuyện yêu đương của lệnh đệ tiểu Ngũ gia a. "
Phùng Hi Âm mặt đỏ lên, cái tên Phùng tiểu Ngũ này , mặt mũi đều vứt xuống Bến Thượng Hải rồi đi
Vừa xem náo nhiệt xong, hai người xoay người tiến vào bao sương, bầu không khí ngột ngạt lúc trước đã tản đi bảy tám phần, Vương Thanh bưng chén trà bằng sứ hoa thanh lên, nhìn khói bay lên từ huân lô Thanh Đồng, đột nhiên lên tiếng nói: "Kỳ thực ta lần này tới Nghiệp Thành, còn có một chuyện khác muốn làm. "
Phùng Hi Âm vừa nghe, bỏ xuống khuôn mặt lúc nãy hãy còn sáng ngời, nàng ngẩng đầu lên, giọng nói cẩn trọng, "Xem ra chuyện này cùng Phùng gia không thoát được quan hệ rồi. "
Vương Thanh nhẹ gật đầu một cái.
"Nói đi, chuyện gì? "
"Một tháng trước, người nam nhân chết trong bách hóa Thái An ở thành tây cùng Phùng gia là quan hệ như thế nào? "
Phùng Hi Âm hơi sửng sờ, một lát sau mới đột nhiên cả kinh nói: "Ngươi nói Lục Thiệu Đông? "
Vương Thanh nhìn phản ứng dị thường kịch liệt của Phùng Hi Âm, gật đầu nói: "Là hắn, hắn cùng Phùng gia là quan hệ như thế nào? "
Cô gái nhãn thần lóe ra, mím chặt môi cũng là không đáp. Mà Vương Thanh cũng là thần sắc lạnh nhạt nhìn nàng, hắn mặc dù nhàn nhạt nhìn nàng, không nói một lời, không giận không cười, nhãn thần bình lặng nhưng lại làm cho trong lòng Phùng Hi Âm thấy ngột ngạt, giống như là bị người bóp cổ, không thể thở nổi.
Một lát sau, nàng đứng bật dậy , sắc mặt không tốt mà vội vàng nói, "Vương Thanh, ta có việc, sợ rằng phải rời đi trước rồi, lần này gặp lại ngươi thật cao hứng. " nói xong, liền vội vã rời đi.
Vương Thanh nhìn làn váy tơ tằm biến mất cực nhanh tại cửa, nghe tiếng giày cao gót rơi xuống đất càng xa, phía sau truyền đến tiếng của phó quan Chu Tấn : "Đốc quân, chúng ta có muốn hay không... "
Vương Thanh giơ tay lên một cái, cắt đứt lời nói của Chu Tấn , đôi mắt sâu thẳm tối sầm lại, chậm rãi uống cạn miếng trà cuối cùng trong chén sứ , nói, "Xem ra, cái này cùng Phùng gia không chỉ là có quan hệ, mà là có nhiều quan hệ --"
Phùng Kiến Vũ chạy một mạch từ lầu ba xuống dưới, nhìn phía sau không thấy ai đuổi theo mới vỗ vỗ ngực có chút khó thở , hai gã sai vặt đứng một bên tiến lên đón tới, cùng kêu lên: "Thiếu gia -- "
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn hai khuôn giống nhau như đúc, thở hổn hển nói, "Lo lắng cái gì , còn không nhanh đỡ thiếu gia của ngươi ngồi --"
"Dạ dạ dạ --" hai người mỗi người một bên đỡ Phùng Kiến Vũ ngồi xuống, lại rót một ly trà, cung kính đưa lên.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, Phùng Kiến Vũ mới trở lại bình thường, cầm chén trà phịch một tiếng vỗ trên bàn, không cam lòng nói, "Mẹ kiếp , tiểu gia ta lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên làm đào binh, " hắn đảo mắt liếc nhìn hai người bên cạnh, "Các ngươi nói cái người cùng Tứ tỷ coi mắt là ai a? Nếu như ta biết là ai ta tuyệt đối không tha cho hắn"
"Thiếu gia , đối phương hình như là, là quân gia --" một gã sai vặt run rẩy nói
"Quân gia, vậy cũng không thể trêu vào a --" một tên khác kinh hô
Phùng Kiến Vũ giơ tay lên cho hai người kia 2 đòn , "Nhìn bộ dạng hoảng sợ của các ngươi , ra ngoài cũng đừng nói với người khác các ngươi theo tiểu Ngũ gia ta , tiểu gia ta ngại mất mặt! "
Hai người kia âm thầm chọc chọc khuỷu tay lẫn nhau , một người lên tiếng nói, "Sai rồi sai rồi, ta và Thời Sinh nói sai rồi ,nào có chuyện thiếu gia không chọc nổi người a -- "
"Đúng đúng đúng, ở Nghiệp thành còn người nào không biết thiếu gia a -- "
Hai tên sai vặt kẻ sướng người họa một hồi lâu , mồm mép đều mài hỏng rồi, mới nhìn thấy Phùng Kiến Vũ thả lỏng thần sắc một chút.
Phùng Kiến Vũ thấy trong lòng thoải mái một ít, chép miệng, "Được rồi được rồi, hai ngươi a cũng đừng chém gió nữa, qua đây, xoa bóp chân cho gia. "
Hai người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tính tình của thiếu gia vẫn còn chút trẻ con nha
Thời Sinh cùng Thần Sinh mới vừa xoa bóp một lát, Phùng Kiến Vũ liền thấy Phùng Hi Âm vội vội vàng vàng từ trên thang lầu bước xuống, thần sắc bối rối.
Phùng Kiến Vũ đứng dậy, đi ra phía trước vài bước nhìn phía sau Phùng Hi Âm , không thấy người đuổi theo liền nói, "Tứ tỷ, ngươi làm sao cũng đi ra ? Có phải hay không tiểu tử kia khi dễ ngươi, ta thay ngươi dạy hắn -- "
"Tiểu Ngũ --" Phùng Hi Âm quát nhẹ một tiếng, nhíu chặt lông mi, lôi kéo tay Phùng Kiến Vũ đi tới cửa.
Phùng Kiến Vũ vẻ mặt lờ mờ , vừa đi vừa hỏi: "Tứ tỷ, đây là thế nào? Tứ tỷ --"
Phùng Hi Âm đẩy cửa ra, một trận gió lạnh ùa vào mặt, Phùng Kiến Vũ nặng nề ho khan vài tiếng, Phùng Hi Âm vội vàng đem hắn kéo vào trong xe, vỗ nhẹ lưng của hắn nói: "Thế nào, không có sao chứ --"
"Ta không sao , Tứ tỷ, bất quá ngươi làm cái gì vậy , ta còn muốn đi hí viện nha "
"Không cho đi --" Phùng Kiến Vũ bị một tiếng giận dữ của Phùng Hi Âm cả người chấn động, qua một lúc, hắn mới nghe Phùng Hi Âm ôn nhu nói: "Mấy ngày này ngươi liền cẩn thận mà ngây người trong phủ, chỗ nào cũng không cho đi, càng không cho phép đi rạp hát, ngươi nghe thấy được không ? "
Nàng tuy đã cố gắng hết sức thả mềm giọng nói, nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn là nghe ra trong giọng nói có chút lo lắng , hắn nhìn chằm chằm Phùng Hi Âm kéo căng hàm dưới, lộ ra một nụ cười ôn nhu nói , "Nghe rồi , Tứ tỷ nói không cho đi ta liền không đi nữa. "
Phùng Hi Âm nhìn Phùng Kiến Vũ tươi cười thưởng thức cảnh đẹp , lặng lẽ thở dài,đúng , chính là nụ cười này ,nàng phải bảo vệ nụ cười này , cả ngay Phùng gia cũng đều phải bảo vệ nụ cười này .
Vương Thanh đứng bên cửa sổ lầu ba nhìn 1 chiếc xe màu đen có rèm che nhanh chóng chạy qua, xoay người lại hướng về phía Chu Tấn nói: "Điều tra một chút về cái người tên Phùng Kiến Vũ cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro