Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tuyết đầu mùa

6/11, Trùng Khánh.
Mưa nhỏ.

Nhậm Dận Bồng ngoan ngoãn ngồi khoanh chân dưới thảm lông, dựa lưng vào thành giường ôm chiếc cello trong lòng, mắt buồn nhìn vết nứt nhỏ trên thân cây đàn. Anh đã thử cố gắng tự sửa nhưng việc âm sắc của cây đàn đã khác trước là điều anh không thể thay đổi được. Lại một lần nữa bất lực đem đàn đặt xuống thảm, anh tiến đến cửa sổ kéo mở rèm cửa. Trời mưa rồi... Mưa từ trên cao giáng xuống, rất nhỏ, rất khẽ, xuyên qua ánh đèn biến thành từng khúc nhỏ, lúc sáng lúc tối, giống như ánh điện neon không quá rực rỡ, lại giống như cái đuôi sao băng khẽ vụt qua đêm tối. Nhẹ nhàng đặt mình lên chiếc giường êm ái nhắm mắt, bao quanh là tiếng ồn trắng mưa rơi rì rào.

Thời điểm này năm ngoái, cả Bắc Kinh tràn ngập ấm áp của trời thu, thực sự rất vui vẻ, hạnh phúc. Hầu như tuần nào cũng có lưu diễn, Bồng Bồng cùng đồng đội tạo nên thật nhiều sân khấu đẹp đẽ, những cuộc phỏng vấn ngắn đầy ắp tiếng cười, sẽ vì sợ trễ mà vội vàng lên xe di chuyển, cũng sẽ mệt mỏi tự xách hai cây đàn mà ngồi đợi chuyến bay. Những lúc như vậy Gia Nguyên nhi sẽ bày trò trêu chọc giả làm trạm tỷ cầm điện thoại chụp hình, quay phim. Em ấy rất biết làm nóng bầu không khí, còn tự nhận mình là sói con đứng đầu chuỗi thức ăn của Ngân Hà. Cũng đúng thôi, em ấy là đầu bếp của Ngân Hà mà. Gia Nguyên nhi mà ở đây có khi còn có thể ngồi sửa cello...

Gia Nguyên nhi...

Khẽ cười tự giễu.

Nhân gian nào mãi có vui vẻ và đoàn viên?

Nhậm Dận Bồng, mày quên rằng chính mày là người nói lời chia tay Trương Gia Nguyên ư?

Mùa đông năm ngoái, khi hai người đang trên đường đi mua bánh táo, bắt gặp một đôi yêu đương đang hôn môi, Bồng Bồng ngại ngùng liền kéo tay Gia Nguyên nhanh bước chân, còn nghe thấy tiếng cười trêu chọc của em phía sau. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại hỏi cậu biết tình yêu là gì không. Gia Nguyên nhìn vành tai đỏ bừng của người phía trước, đưa tay lên kéo kín lại chiếc khăn quàng của anh tránh tuyết rơi vào cổ. Xong xuôi, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay anh nhét cả vào túi áo khoác của mình, nhìn một mảng trời trắng phía trước:

"Em nghĩ tình yêu có thể coi như...
Sau một trận tuyết lớn, giữa con phố ngập tràn sắc trắng tinh tươm, có em, cũng có người. Em nói em thích người nhưng biết đâu được người chưa thích em thì sao?"

Cả mùa đông ấy, biết người, tìm hiểu người, rồi thích người.

Trương Gia Nguyên, đứa trẻ hoạt bát, nói nhiều, ngốc nghếch, nhưng đầy nhiệt thành, trượng nghĩa, một lòng muốn bảo vệ thế giới này. Một đứa trẻ không bao giờ quên sơ tâm ban đầu của mình, thực sự rất quý giá. Ngân Hà là nhà, Ngân Hà luôn mãi ở trong tim. Trong buổi diễn đầu tiên của tour diễn toàn quốc của nhóm, một bó hoa duy nhất được đưa vào bên trong, là của Gia Nguyên nhi.

"Vì người tâm động, phong đỉnh tương phùng."

Cả buổi lưu diễn hôm ấy, tâm trạng Nhậm Dận Bồng rối bời.

Anh đã từng đọc được một comment trên siêu thoại: "Ở Minh Tứ, Trương Gia Nguyên có quan hệ tốt nhất là với Mã Triết, người Nhậm Dận Bồng thân nhất là Diêm Vĩnh Cường. Ở Sáng tạo doanh, Trương Gia Nguyên chơi thân cùng phòng 1201 và Band Quầng Thâm Mắt, Nhậm Dận Bồng có Tưởng Đôn Hào cùng một nhà bốn người. Bất kể là ở đâu, Gia Nhậm dường như đều không phải sự ưu tiên duy nhất của đối phương. Luôn luôn là bỏ lỡ, vẫn luôn không có kết quả."

Chạnh lòng không? Chạnh lòng chứ. Có lẽ mọi người không biết rằng Gia Nhậm còn từng có một khoảng thời gian yêu đương, nhưng vẫn luôn không có kết quả là thật. Thật đến đau lòng.

Nhậm Bồng đưa tay sờ soạng trên giường tìm điện thoại, cầm lên mới phát hiện điện thoại đã hết pin từ bao giờ. Vì vậy, anh liền uể oải xuống giường tìm sạc điện thoại, lục balo không thấy, tìm ngăn kéo không thấy, lật hết sách vở lên cũng không thấy đâu. Bồng Bồng bới tung vali vừa từ Quảng Châu về của bản thân, lại đem đầu nhỏ nhét vào tủ quần áo tìm một hồi... cuối cùng thấy sạc ở ngay mặt bàn. Đến lúc cắm sạc vào khởi động điện thoại thì lại không được, ấn mãi màn hình vẫn tối đen...

Rất muốn khóc lớn một trận.

Rất ủy khuất.

Rất khó chịu...

Khẽ cắn chặt môi kiềm lại tiếng nức nở. Nhậm Dận Bồng không ngờ rằng đã lâu như vậy rồi bản thân vẫn chưa buông bỏ được đoạn tình cảm này. Chính anh là người cắt đứt nó, nhưng cũng chính anh là người chìm đắm vào nó mãi không nguôi.

Anh biết Trương Gia Nguyên đang sống rất tốt, ngày càng trưởng thành, ngày càng đẹp trai và ngày càng bay cao. Một chút cũng không lo lắng Nguyên Nguyên cô độc một mình, có đồng đội cùng em ấy chơi đùa là lĩnh vực em ấy tự tin cũng như yêu thích nhất. Em ấy vẫn giữ liên lạc với tất cả mọi người, vẫn thỉnh thoảng xin ý kiến anh Vũ Tinh, vẫn cùng Siêu Siêu đi mua sắm, gửi video sinh nhật cho anh Từ Dương, tâm sự với mọi người rằng bản thân rất bận rộn, tuy không dễ dàng nhưng rất đáng để thử. Mọi người đều rất nhớ em.

Đêm nay trời mưa. Nhậm Dận Bồng cũng nhớ em. Muốn nói cho em biết. Nhưng điện thoại không mở được. Và... anh cũng chẳng còn tư cách nói nữa rồi.

Nhậm Dận Bồng đã chuẩn bị rất kỹ. Gặp mặt ba mẩu Ngân Hà ở Bắc Kinh. Đi xem livehouse của anh Tưởng Đôn Hào cùng Lung ma, tối đó còn đi ăn lẩu cùng mấy người Chuang nhân. Hẹn Tiểu Bồng Hữu năm sau gặp... Nhưng những chuẩn bị ấy đều không có em, Nguyên nhi...

Mọi người đều gặp nhau rồi, chỉ trừ Gia Nhậm.

Nhậm Dận Bồng bước xuống dưới phòng khách lấy nước nóng. Ngẩn người nhìn con mèo lười biếng trên sàn nhà, nằm bò bên con chó say ngủ, thỉnh thoảng lại khẽ động ria mép và khóe miệng, không biết có phải đang mơ thấy món gì ngon hay không.

Cũng không phải không bận tâm.

Cũng không phải không kiểm soát được tình cảm.

Cũng không phải không quan tâm.

Cũng không phải không muốn gặp người...

Bỗng bên ngoài có tiến chuông cổng. Anh cứ ngỡ là nghe nhầm vì giờ đã là 2h sáng. Lại một tiếng nữa vang lên, lần này thì Bồng Bồng chắc chắn là tiếng chuông nhà mình vì anh đang đứng ngay ở phòng khách. Sợ làm phiền bố mẹ đang ngủ, anh liền vội vàng mở sáng đèn ban công đem ô ra mở cổng, lòng tự nhủ không biết nhà ai có việc gì gấp giờ này. Ánh đèn đường chiếu vào ngọn cỏ trong làn nước mưa, không khí ẩm ướt mang hương thơm cây cỏ cùng cảm giác mát lạnh hòa vào cơ thể. Thân ảnh em ấy đứng đấy, trên người chỉ đeo một chiếc balo, hạt mưa dừng trên tán ô, bao quanh em. Nhậm Dận Bồng chưa bao giờ thấy một hình ảnh Trương Gia Nguyên cô độc đến vậy. Thật muốn mắng em ấy não bị chó tha mất rồi à, tại sao lại đến đây đêm hôm, mưa gió lạnh giá, có biết là dịch bệnh nguy hiểm lắm không, có biết làm như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, lịch trình hay không... Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của em, mọi thứ lại không thể cất lên thành tiếng.

Gia Nguyên thấy anh liền vứt luôn cả chiếc ô mới mua ở sân bay xuống đất, cậu mặc kệ ánh mắt trách cứ của anh, tiến đến một hơi liền ôm anh vào lòng, chen chung một chiếc ô. Xung quanh bọn họ là màn mưa trắng xóa, lạnh lẽo, ồn ào, nhưng Bồng Bồng chưa bao giờ cảm nhận rõ sự ấm áp bao quanh như lúc này, anh nghe rõ từng lời Nguyên nhi của anh nói:

"Trời nắng thích hợp để gặp mặt, trời mưa thích hợp để nhớ nhung."

"Hôm nay Bắc Kinh có tuyết đầu mùa. Em không chỉ rất nhớ anh, mà còn rất rất muốn gặp anh."

"Dù xảy ra chuyện gì. Em hy vọng mỗi mùa tuyết rơi, có em, có anh, em nói em thích anh và anh nói anh thích em."

________________________

Tuyết đầu mùa. Nhớ Gia Nhậm rất nhiều.
Mong người có tình mãi bên nhau.
💙🧡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro