Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04

thứ bảy vẫn phải đi học bù theo quy định của trường, buổi trưa tôi ôm hộp cơm nhựa quay về chỗ ngồi, mở ra nhìn, trừ đùi gà thì toàn thứ khó nuốt, tôi muốn chạy.

tôi ăn hết đùi gà, sau đó buộc lại như cũ giả vờ vẫn còn nguyên đưa cho bạn học hạ ngồi phía trước mỗi ngày ăn đều không no, cậu ta cảm kích lại tràn đầy nghi ngờ nhìn tôi một cái, mà tôi túm lấy cặp sách chạy bước lớn về phía tường thấp sau trường. trừ bỏ nhiều cỏ, rất dễ nhảy qua.

bản đồ cao đức dẫn đường cho tôi, tôi gọi điện cho quản nhạc nhưng lại nhìn thấy anh ấy, anh ấy ngồi dưới khu nhà trọ cho mèo ăn, ôm một hộp pizza, không biết vì sao mèo con không thích thịt muối, chỉ biết tắm nắng liếm chân. quản nhạc không cho mèo ăn thành công, khẽ nhíu mày, nhưng khung cảnh chàng trai xinh đẹp cho mèo ăn vẫn rất ấm áp. nắng phủ lên đuôi tóc cùng chóp mũi, thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên bầu má tròn trĩnh. chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, quản nhạc vừa tìm điện thoại trong túi vừa dạy dỗ mèo nhỏ: "mày không nghe lời, tao gọi điện cho mẹ mày đó!"

tôi cười ra tiếng vì sự đáng yêu ấy, quản nhạc cúi đầu nhìn màn hình điện thoại lại ngẩng đầu nhìn tôi, có chút ngượng ngùng nhếch môi, môi mỏng hồng nhạt cong lên thành đường nét mềm mại, nhìn nhìn đột nhiên thấy có chút khát.

"mẹ đến rồi." tôi ngồi xổm xuống xoa xoa lưng mèo con, lại dọa nó chạy mất. tôi nói, đây là bé mèo ngoan sợ mẹ. mặt quản nhạc hơi hồng, ho khan một tiếng sau đó vặn hỏi sao tôi lại trốn học, tôi nói lòng mình trống rỗng, đến tìm anh trai tri kỷ nói chuyện, anh đã lâu không gặp. anh trai tri kỷ đưa cho tôi miếng pizza cuối cùng, không phê bình tôi nữa, nói tôi bụng rỗng rồi mới đúng, muốn úp mỳ cho tôi. tôi theo anh ấy về nhà.


chúng tôi ăn ý không nhắc đến chuyện không vui lúc trước, thật ra tôi rất muốn xin lỗi, cũng không hỏi anh ấy sao lại thôi học, kỳ thật tôi rất muốn biết. quản nhạc để kindle lên bát mỳ, màn hình sáng lên, [tình yêu khuynh thành]. anh ấy nói, nghe nói dùng tình yêu đậy mỳ sẽ chín nhanh hơn một chút.

sau đó tôi cũng đòi mua kindle, đặt [tình yêu khuynh thành] trên giá sách, mỗi lần dùng để đậy mỳ. tôi rất muốn hỏi anh ấy bên trong quyền sách này thật sự có tình yêu sao, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, khi đó chưa từng xem qua.


ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào có thể thấy rõ rất nhiều bụi, phòng quản nhạc tuy chật nhưng rất sạch sẽ, tôi nằm nhoài trên ghế kể cho anh ấy nghe chuyện cười trong trường, dường như muốn đem tất cả những chuyện lúc trước nói hết. anh ấy dịu dàng đáp lời, cười đến vui vẻ đáng yêu, ở trên giường cong người dậy, chớp mắt nhìn tôi qua hai đầu gối. nếu như cuộc sống mãi như vậy thì tốt biết bao, tôi đưa tay nhấc góc áo sơ mi của anh ấy lên, anh nhéo nhéo đầu ngón tay tôi nói, không được đâu, em còn chưa trưởng thành.

mặc dù quản nhạc ra lệnh cưỡng chế không cho tôi trốn học, nhưng tôi chỉ trốn thời gian học bù thứ bảy thôi mà, mới không nghe lời, bình thường anh tiểu nhạc cũng phải đi làm, nói chung tôi không phải đứa nhỏ quá tham lam. nhưng tôi bắt đầu từng giờ từng phút chờ mong thứ bảy, cảm thấy cơm trong trường không thể so được với cà chua bi quản nhạc tự tay rửa cho tôi, luôn viết tên quản nhạc bằng nét chữ như gà bới của tôi, bức tranh vụng về là gò má của quản nhạc, đều khiến tôi không thể không đối diện với chính mình. tôi muốn lúc buồn luôn là anh ấy ôm tôi, tôi có thể như đứa trẻ ngây thơ làm nũng anh ấy kể chuyện trước khi ngủ, tôi còn muốn cùng anh ấy làm rất nhiều rất nhiều chuyện không cần biết đúng sai.

a, a......vô cùng gay go. tôi không muốn mơ lung ta lung tung, trừ khi, biến giấc mơ trở thành hiện thực.


thứ bảy giống như lịch hẹn hò, tôi mang sữa bò cho quản nhạc, anh ấy muốn ôn bài giảng bài cho tôi, thỉnh thoảng còn đột nhiên hỏi tôi thơ cổ với từ vựng tiếng anh, tôi muốn đổi chủ đề cũng không được, lại không muốn thời gian giữa tôi và anh ấy ngắn đi. nhưng ngày hôm nay quản nhạc rất lâu mới vội vội vàng vàng từ bên ngoài trở về, tôi đã ở cửa trêu mèo con nửa tiếng rồi, còn kêu oẳng oẳng với nó, rất nhiều người nhìn thấy đều cười tôi. anh ấy nói xin lỗi tân tân, sáng nay công ty đột nhiên có việc, hôm nay chỉ có thể nấu tạm mỳ cho tôi.

mồ hôi khiến tóc anh ấy dính vào trán, ánh mắt ướt át, còn có một vài tia máu, đầu tóc lộn xộn ở trong bếp bận rộn, nói phải thêm trứng trần, còn có rau cải. quản nhạc có vẻ rất vui vẻ, hỏi tôi muốn ăn mỳ vị gì, tôi cắn một ngụm lên đôi muôi ướt át của anh ấy, lưu lại nụ hôn đầu nơi phòng bếp nhà quản nhạc.

vị gì cũng không so được với anh. tôi vụng về dùng đầu lưỡi đè lên hàm răng khép chặt của anh ấy, cùng quản nhạc đối mắt, lúng túng nói. quá gần rồi, quá gần rồi, lông mi của anh ấy giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ kết lại với tôi, bởi vì trở tay không kịp mà mang theo ngạc nhiên nhìn tôi, không muốn tôi làm sâu thêm nụ hôn đột ngột này, trong mắt toàn là tôi. tôi đó giờ chưa từng gần gũi với ai như vậy, xấu hổ lại ngại ngùng muốn bỏ chạy. lẽ nào về sau tôi lại phải xin lỗi, tôi lại phải chạy trốn đến chỗ nào, hay là nói từ đầu đến cuối đều là quản nhạc trốn chạy?

vào lúc tôi sắp nhụt chí, tôi cảm nhận được sự cho phép trong khoang miệng mềm mại của quản nhạc. tôi đè lại sự kinh ngạc, cảm nhận hơi thở mang theo vị nước ép vải hoặc cam quýt, tôi nghĩ quản nhạc cũng trong vắt mà mát lạnh như vậy. anh ấy chầm chậm nhắm mắt lại, thân thể dựa vào vòng tay tôi, tôi có thể đếm rõ từng mạch máu xanh nhạt dưới mí mắt mỏng như giấy của anh ấy, bởi vậy hoàn toàn ký tên quản nhạc lên linh hồn.

thanh âm dính dấp khi thở dốc cùng nuốt nước bọt của quản nhạc khiến tôi phát điên rồi, muốn chết, đây không phải nụ hôn trước khi làm tình sao?


vào lúc tôi đang hoảng loạn không biết bước tiếp theo ra sao, bước tiếp theo nên làm gì, bước tiếp theo có nên tiếp tục không, quản nhạc nhẹ nhàng đẩy tôi ra, mặt đỏ vô cùng: "......mỳ muốn nhũn ra rồi."

tôi đột nhiên nhận ra bước tiếp theo phải làm gì rồi: "em thích anh, hẹn hò với em nhé?" cuối cùng còn thêm một câu, "hôn cũng đã hôn rồi, không được từ chối em!" tim đập thình thịch, woa--- tôi cũng thật dũng cảm, tôi không thể tùy tiện làm ra hành động kỳ lạ "tiếp theo" nào, muốn chịu trách nhiệm bảo vệ anh ấy, bây giờ bên canh anh tiểu nhạc chỉ có tôi, học sinh giỏi luôn cô đơn như thế.

quản nhạc hơi cười, lúc vớt mỳ liếc tôi một cái, sau đó trầm giọng phát ra một chữ "ừ". âm mũi mềm mại dễ chịu này khiến trong lòng tôi bắt đầu bùm bùm tiếng pháo hoa nổ, tôi hưng phấn ôm lấy cổ anh ấy cọ nhẹ tóc anh, quản nhạc cười cười mắng tôi treo trên người anh ấy rất nặng rất nóng.


quả nhiên mỳ nhũn hết rồi, những lúc nhớ tới ngày đó tôi chỉ biết trong miệng tôi rất ngọt.

tôi hỏi anh ấy anh thích em sao, anh ấy nói tôi ngoan nhất mà, là bạn nhỏ anh ấy thích nhất, sau đó ánh mắt cong cong gọi tôi giáp tâm*. tôi rất thích ngắm nhìn bọng mắt khi anh ấy cười, mặc dù anh ấy nói chuyện giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ, nhưng mà tôi vẫn rất vui.

*giáp tâm đồng âm với gia tân, giáp tân còn là tên loại bánh giống oreo.


tôi nói với hạ hãn vũ: "lão hạ, tao nói chuyện yêu đương rồi đó, tao không xem spider man với mày nữa đâu?"

hạ hãn vũ vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng tiếp nhận chuyện này: "cút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gianhạc