00
lần đầu tiên tôi gặp quản nhạc, trên đầu anh ấy còn kẹp một cái kẹp tóc. mẹ tôi nói, hoàng gia tân, gọi người ta đi, tôi ngớ người ra rồi đạp đất chạy qua ôm lấy anh ấy uốn éo hô: "chào chị!" quản nhạc khi đó sắp lên tiểu học đối với tôi mà nói cao to khỏe mạnh, anh ấy ngay lập tức đẩy tôi ngã xuống đất, bẹt miệng tức giận trừng tôi: "là anh!"
mặc dù mấy điều này thật ra tôi đã quên rồi, chỉ biết lúc tôi còn nhỏ cả nhà quản nhạc chuyển đến đối diện nhà tôi, tôi từ lúc bắt đầu có ký ức đã ở trên giường của quản nhạc chơi cờ phi hành. nhưng mẹ tôi với dì hàng xóm mỗi lần nói chuyện lại nhắc tới chuyện gọi chị này, trong ấn tượng của tôi, quản nhạc luôn ngồi bên cạnh rất phối hợp mà cười lớn, mà tôi chỉ thấy xấu hổ vô cùng. có điều tôi muốn phản bác một chút, tôi gọi quản nhạc là chị nhất định không phải chỉ vì cái kẹp tóc, mà còn vì anh ấy xinh hơn tất cả những chị gái tôi từng gặp lúc hai tuổi.
khi còn nhỏ tôi thường cảm thấy, nếu không phải quản nhạc rất đẹp tôi đã sớm đánh anh ấy một trận rồi. quản nhạc lớn hơn tôi bốn tuổi, vừa gầy vừa thanh tú, rất khiến người lớn yêu thương, từ nhỏ thành tích lại rất tốt, tôi thường xuyên bị mẹ đưa đến nhà anh ấy để anh ấy dạy tôi học. quản nhạc bình thường trông cũng ngoan —được rồi, anh ấy thực sự ngoan vô cùng, nhưng vẫn thường cầm bút gõ đầu tôi chê tôi ngốc lúc tôi không hiểu những câu anh ấy giảng, thậm chí còn từ phía sau dùng cùi chỏ kẹp cổ tôi rồi đánh mông tôi, quá đáng nhất là lúc để mẹ anh ấy mua cà chua bị mang đến nhà tôi, mấy hành vi trái hình tượng này tôi đều nhớ kỹ, không phải chỉ là không biết đặt phép tính thôi sao, cần gì phải đối xử với tôi như thế!
có điều lúc tôi lên lớp một vẫn rất thích khắp nơi khoe khoang: đại đội trưởng lớp 5-2 là anh trai hàng xóm của tui đó, rất thích tui nha. sau đó bạn gái cùng lớp gặp được đại đội trưởng quay về nói với tôi: "đại đội trưởng thích cậu kia đẹp trai ghê!" tôi ngồi ở ghế vắt hai chân lên bàn, vô cùng kiêu ngạo nói: "đúng đó!" như thể người được khen là tôi vậy.
đại đội trưởng lúc không giảng bài luôn rất tốt, trên bảng thông báo có ảnh của anh ấy, trên sân khấu có anh ấy diễn thuyết, anh ấy vất vả lại vui vẻ được tất cả mọi người yêu thích, sẽ dịu dàng nắm tay tôi đi học, cho tôi kẹo, mời tôi ăn kem, chúng tôi đều thích ăn bánh mỳ chà bông của quán ăn vặt ở cổng tiểu khu, thường xuyên tranh luận xem bánh mỳ chà bông uống với cái gì thì ngon, từ nhỉ đến lớn tôi ăn cùng từ nước chanh đến yakult đến sữa vượng tử, thậm chí còn nói rio, quản nhạc chỉ kiên trì nói với tôi: sữa bò nha! chỉ là tôi không ăn cay, không thể cùng ăn que cay anh ấy thích nhất.
mỗi lần anh ấy gọi tôi, "tiểu tân, đến đây" tôi nhìn thấy trong đôi mắt to trong xinh đẹp của anh ấy đều là tôi, cảm thấy mùa xuân cũng cùng nhau đến rồi.
con trai đến cấp hai đều bắt đầu lớn, anh tiểu nhạc của tôi cũng vậy, biến thành cậu trai lớn rồi. mà tôi vẫn là thằng nhỏ cười ngốc từ sáng tới tối —mẹ tôi nói vậy. tôi chỉ có thể vui mừng việc hơn kém bốn tuổi khiến thành tích cách biệt của chúng tôi có thể mờ nhạt một chút, nếu không mẹ tôi nhất định đem quản nhạc trở thành "con nhà người ta" đến kích thích tôi, mặc dù hiện tại đã rất kích thích rồi!
thời kỳ trưởng thành của anh một chút cũng không phản bội, cười lên ánh mắt cong cong, giống như chẳng có chuyện gì có thể khiến anh ấy nổi nóng, à...trừ lúc dạy tôi học. mẹ tôi vẫn luôn cảm thấy tính tình tôi tốt như vậy là do từ nhỏ chơi cùng quản nhạc. bởi vì lên lớp chín phải thi lên cấp ba nên anh ấy càng ngày càng bận, tôi rất ít khi gặp được anh, không thể cùng nhau ăn bánh mỳ chà bông của quán ăn vặt, chỉ là thỉnh thoàng nghe thấy mẹ tôi cùng mẹ anh ấy ở của bắt chuyện, mẹ quản nhạc đau đầu vì con trai xinh đẹp của mình luôn nhận được thư tình, mẹ tôi cười nói, con trai tôi cũng đẹp trai, về sau chắc chắn nhiều thư tình hơn!
—-sự thật chứng minh chính là như vậy, nhưng tôi chẳng thích ai.
năm lớp bảy tôi mất mười tệ để nhờ học sinh cấp ba quản nhạc ngày càng vất vả giúp tôi viết thư tình cho đàn chị hoa khôi lớp chín, lúc đó tôi đã cao gần bằng anh ấy rồi, anh ấy thích thú mà liếc tôi một cái, nói không nghĩ tới em thích chị gái nha, ngày thứ hai nhét cho tôi lá thư hồng nhạt thơm phức.
chuyện sau đó tất nhiên không thành, mẹ tôi còn bị mời đến trường, quay về cùng bố tôi cười cả một buổi tối. tôi nắm chặt bức thư tình xấu hổ đưa cho họ xem, hơn nữa cũng không nhắc tới quản nhạc, nếu không tôi cảm thấy anh ấy cũng bị cười.
cực kỳ mất mặt mà rơi hai giọt nước mắt, tôi âm thầm quyết tâm về sau không nói yêu đương gì nữa, chuyên tâm làm anh đẹp trai leo tường gây sự. sau khi quay về phòng tôi đau lòng mở ra bức thư tình bị trả về đáng giá mười tệ, trên đó đều là những lời trong mây trong sương, cái gì mà hoa, cái gì mà bươm bướm, cái gì mà sinh mệnh, cái gì mà tình yêu, thì ra cụm từ "phong hoa tuyết nguyệt" này có thể hình tượng như vậy, khiến tôi xấu hổ vô cùng, tôi nghĩ, anh tiểu nhạc nhất định có bạn gái rồi, nếu không làm sao lại viết hay như vậy. nhìn nửa ngày, tôi chỉ nhớ một câu trong đó bản thân có thể hiểu:
"chị, em sẽ lớn thật nhanh, về sau chị làm bạn nhỏ của em."
—tôi làm sao để đàn chị không quen biết làm bạn nhỏ chứ!
ờ ờ tôi không quen đàn chị này nha, chỉ là nghe nói chị ấy rất đẹp, đàn anh cấp ba đều theo đuổi. tôi nghĩ, nếu bị tôi một thằng nhóm lớp bảy cưa đổ, vậy chẳng phải rất ngầu sao!
ngày thứ hai bị trả lại thư tình, bản thân không tim không phổi đã sớm đem chuyện này ném ra sau đầu rồi, ai biết vào giờ tự học sáng bị một chị gái kẻ mắt xinh đẹp nhéo tai, váy đồng phục đã được cắt tới trên đầu gối, tóc còn nhuộm màu vàng kim, sau lưng còn mang theo hai đàn anh vô cùng dữ.
cái đầu thông minh của tôi nghĩ nửa ngày mới nhận ra đây là đàn chị mà tôi tỏ tình, làm cái gì vậy, thì ra là chị đại. đàn chị ngoài trừ nhéo tai cũng không bạo hành gì, chị ấy đặt mông lên bài thi toán của tôi, nói: "em trai, chị không làm nổi đối tượng của chú, nhưng có thể làm lão đại!"
thật sự giống khởi đầu của phim thần tượng nha, có thể ngay lập tức chính là cùng đàn chị mở ra tình chị em lãng mạn, nhưng mà không phải như thế này đâu.
bởi vì bộ trưởng bộ kỷ luật của cấp ba— quản nhạc đã túm đàn chị đi rồi. lúc này tôi mới biết, lão đại bị đàn anh cấp ba theo đuổi là ý này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro