Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gai trong tim

Trước khi đọc phần này mọi người hãy đọc phần <Bất hòa>  theo góc nhìn của Gia Nghệ được đăng bên Tiểu Điềm Điềm trước. <Gai trong tim> được viết theo góc nhìn của Quản Nhạc. 

___54___

"Muốn lưu lại một cái gai trong lòng em

Quãng đời còn lại khi em vô tình nhớ đến anh

Đau đớn nhẹ nhàng giấu kín, nhưng không dễ bỏ qua."

//

"Alo Quản Nhạc, anh đang ở đâu?" Lúc nhận được điện thoại của Liên Hoài Vỹ, Quản Nhạc vừa mở livestream tiệc sinh nhật của Gia Nghệ.

"Em đoán anh đang ở đâu? Thanh âm của Quản Nhạc mang ý cười, anh nhìn Gia Nghệ đang trả lời câu hỏi của MC trong màn hình, ôn nhu lấp đầy ánh mắt.

Bộ vest này thật đẹp, hoàn mỹ thể hiện ưu thế vai rộng chân dài của em ấy; tạo hình này thật đẹp, cái trán lộ ra khiến em ấy vừa khoan khoái vừa thành thục; biểu cảm này thật đẹp......

Gia Nghệ ngày hôm nay thật đẹp trai.

Ai da, còn liệt kê gì nữa đây.

Bất kể lúc nào, Gia Nghệ trong lòng Quản Nhạc, vẫn luôn đẹp trai nhất.

".......Em đoán được cũng không muốn nói" Liên Hoài Vỹ không còn gì để nói, "Mở cửa, em đang đứng ngoài cửa nhà anh rồi."

Quản Nhạc hơi ngạc nhiên, chạy bước nhỏ tới cửa, Liên Hoài Vỹ trùm kín từ đầu đến chân, kính đen cùng khẩu trang, trong tay còn cầm một túi nilon, rất giống mật thám.

"Ha ha ha ha bộ dạng em như này thật sự rất buồn cười." Quản Nhạc một bên để người vào nhà, một bên không quên nói móc.

"Anh cái người này, vong ân phụ nghĩa, nếu không phải vì tới tìm anh, em sao phải cải trang thành cái dạng này, thế mà anh còn cười em." Liên Hoài Vỹ cởi khẩu trang, hậm hực nói.

"Được được được anh nhận lỗi." Quản Nhạc lấy dép đi trong nhà ra, "Sao em lại tìm được chỗ này, nơi này rất khó tìm, khi đó bọn anh lần đầu đến tài xế còn lạc đường rất lâu."

"Kỳ thật lúc các anh mới debut, em đã tới chỗ này xem qua" Liên Hoài Vỹ bình tĩnh nói, giống như đang nói chuyện không liên quan tới mình, "Chỉ là chưa vào thôi."

Cậu ta ngắm nhìn xung quanh, "Không nghĩ tới lúc còn sống có thể vào đây."

Quản Nhạc ôm cậu ta, "Xin lỗi, Tiểu Liên......"

"Ây da chuyện đã qua rất lâu rồi, bây giờ em cũng đã là đại minh tinh rồi, nói đến khi đó không được debut cũng không để ý rồi." Liên Hoài Vỹ xoa xoa tóc Quản Nhạc.

"Anh lại nói xin lỗi cái gì."

"Em chỉ không nghĩ tới, nơi đây lại trở thành nhà của anh."

Đúng, nơi Quản Nhạc đang ở chính là căn nhà UNINE ở khi mới debut.

Cho dù Quản Nhạc đã debut nhiều năm, sớm đã không còn là thực tập sinh khổ cực nhận vài nghìn tệ tiền lương, nhưng căn nhà này cũng khiến anh bỏ hết số tiền tiết kiệm được.

Hơn nữa anh chỉ có một mình, làm sao ở hết căn nhà to như vậy.

Nhà càng lớn, càng trống vắng.

"Được rồi, chúng ta cùng chúc Gummy Bear Gia Nghệ hai mươi lăm tuổi sinh nhật vui vẻ-----" Màn hình máy tính bị bỏ quên truyền đến âm thanh của MC và tiếng gào thét của fans.

Liên Hoài Vỹ lúc này mới để ý đến trong màn hình là cái gì, lập tức quay đầu nhìn Quản Nhạc, người phía sau cười đến bình thản, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười nhạt nhòa.

Nhưng, càng nhìn anh cười như thế Liên Hoài Vỹ càng cảm thấy tức giận không có chỗ phát tiết, lửa giận qua đi cuối cùng biến thành đau lòng.

"Quản Nhạc, anh làm sao phải khổ như vậy?"

Quản Nhạc không đáp lại, ánh nhìn dừng lại trên màn hình, khóe mắt dần dần đỏ lên.

"Bạn nhỏ Gia Nghệ thật sự đã trở thành đại minh tinh rồi."

"Cũng không phải là bạn nhỏ nữa rồi." Âm thanh Quản Nhạc nhẹ nhàng phảng phất.

"Anh với Gia Nghệ sao lại ầm ĩ tới tình trạng như hôm nay." Liên Hoài Vỹ cảm thán.

Đây không phải câu hỏi.

Là một người trong phòng ký túc xá số một khi đó, cùng với Quản Nhạc là bạn bè tốt nhất, cậu ta là một trong những người đứng ngoài hiểu rõ nhất khúc mắc không thể nói rõ giữa hai người họ những năm này.

Thời gian UNINE hoạt động cùng nhau cậu ta không thấy, đôi khi cùng Quản Nhạc gặp mặt riêng, hay là cùng Gia Nghệ nói chuyện, không khí ngọt ngào giữa hai người đều khiến cậu ta không thể nhìn nổi.

Cậu ta còn nhớ có một lần UNINE tách ra hoạt động, Quản Nhạc đi Los Angeles Gia Nghệ đi Paris, cậu ta vừa lúc ghi hình cho một chương trình tống nghệ ở Los Angeles liền hẹn Quản Nhạc đi ăn một bữa.

Quản Nhạc để điện thoại ở trên bàn rồi đi vào phòng vệ sinh, trong lúc này có cuộc gọi wechat gọi đến, cậu ta thấy không tiện xem điện thoại của đối phương nên để mặc nó kêu.

Qua một lúc âm báo dừng lại, màn hình của Quản Nhạc lại bắt đầu không ngừng hiện ra thông báo, âm báo tin nhắn weixin vang lên không ngừng, Liên Hoài Vỹ cảm thấy bàn bọn họ đã biến thành tiêu điểm của cả nhà hàng.

Lúc cậu ta chống đỡ không nổi ánh mắt khiển trách của người khác, chuẩn bị giúp Quản Nhạc chuyển sang chế độ im lặng, Quản Nhạc cuối cùng cũng trở lại.

"Quản Nhạc Quản Nhạc! Điện thoại của anh kêu không ngừng!" Liên Hoài Vỹ vội vàng nhắc Quản Nhạc, "Anh nhanh xem có phải tin tức quan trọng gì không."

"Wechat của anh cũng không để im lặng, như vậy có ngày bị phiền chết."

Quản Nhạc vội vàng mở điện thoại, có lẽ nhìn thấy tên người gửi wechat, trong nháy mắt cười rộ lên.

Liên Hoài Vỹ giống như biết người đối diện là ai---- Bởi vì trước nay cậu ta chưa từng thấy ai khác khiến Quản Nhạc nở nụ cười vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ như vậy.

Lúc ở Đại Xưởng cậu ta liền phát hiện, Quản Nhạc có thể cười với tất cả mọi người, nhưng nụ cười đó lại có gì đó không giống.

Chỉ có người kia, có được nụ cười thật lòng nhất của Quản Nhạc.

Quản Nhạc gõ gì đó trên điện thoại, dường như trong nháy mắt cuộc gọi wechat lại vang lên, Quản Nhạc nhẹ nhàng thở một hơi, nhận điện thoại.

Đúng như dự đoán, trong điện thoại truyền đến âm thanh Liên Hoài Vỹ vô cùng quen thuộc, "Nhạc Nhạc ~"

Ôi mẹ ơi cách cái điện thoại Gia Nghệ lại làm nũng rồi. Liên Hoài Vỹ trợn mắt một cái.

"Không phải đã nói với em đừng gọi điện thoại, nhanh đi ngủ sao? Em đứa nhóc này có biết Paris bây giờ đang là mấy giờ rồi không?" Quản Nhạc lẩm bẩm, "Hôm nay em mệt như vậy, ngày mai còn có hoạt động nữa."

"Nhưng không cùng Nhạc Nhạc em không ngủ được ~" Âm thanh của Gia Nghệ nhất thời có chút oan ức.

Má ơi cách cả một cái Đại Tây Dương cùng chín tiếng đồng hồ, tại sao Gia Nghệ còn làm nũng? Liên Hoài Vỹ bên ngoài thản nhiên ăn sườn bò, bên trong lại trợn mắt một cái.

"Ai da rất nhanh liền gặp rồi, em nghe lời, nhanh đi ngủ. Anh với Tiểu Liên cũng phải ăn cơm rồi ~"

"Sao anh lại cùng Tiểu Liên ăn cơm? Em còn không được gặp anh sao cậu ta lại được gặp......"

Liên Hoài Vỹ không nhịn được nữa, hô: "Gia Nghệ, cậu có thể không cố tình gây sự hay không, Quản Nhạc cũng không phải của riêng cậu!"

"Hứ, Quản Nhạc chúng là của tôi! Nhạc Nhạc, anh nói đi, anh là của em hay là của cậu ta?"

Quản Nhạc đỡ trán, nhìn hai người bọn họ như học sinh tiểu học cãi nhau nửa ngày, cuối cùng phải cùng Gia Nghệ đảm bảo lúc về nước ngày ngày làm cơm cho cậu, cùng nhau ăn cơm mới dỗ được đối phương vui vẻ đi ngủ.

"Đợi tới lúc làm cơm, em sẽ làm trợ thủ cho anh ~ phải nhớ em đó Nhạc Nhạc ~" lúc Gia Nghệ tắt điện thoại còn lưu luyến không rời.

Sau khi tắt điện thoại Quản Nhạc còn chưa thu lại sự cưng chiều trên mặt, Liên Hoài Vỹ lấy tay chống cằm, mắt không ngừng nháy nhìn anh, trên mặt là nghiêm túc hiếm thấy.

Quản Nhạc cũng thu lại ý cười trên mặt, ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng cậu ta.

Qua một lúc lâu Liên Hoài Vỹ đành chịu thua.

"Anh không cảm thấy......anh cưng chiều cậu ấy hơi quá sao?" Liên Hoài Vỹ ám chỉ, "Hay là nói khoảng cách giữa hai người......."

Quản Nhạc không nói lời nào.

"Anh thích gia nghệ sao? Ý em là yêu đương ấy." Liên Hoài Vỹ cuối cùng quyết định chọc thủng lớp giấy.

"Thích." Quản Nhạc không lảng tránh, bình thản gật đầu.

"......" Liên Hoài Vỹ bị sự thản nhiên của anh làm cho không kịp chuẩn bị, "Gia Nghệ thích anh, đứa ngốc cũng nhìn ra. Vậy anh tính làm sao? Đợi sau khi cậu ta tỏ tình thì hẹn hò?"

"Ở bên nhau rồi đừng quên mời em ăn kẹo mừng." Liên Hoài Vỹ đùa đùa, lo lắng trong giọng nói không cách nào che giấu được.

"Bọn anh sẽ không ở bên nhau." Quản Nhạc không nhìn cậu ta, ánh nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn về những tòa nhà san sát nhau của Los Angeles.

"Cho dù anh có thích em ấy, cũng không cách nào ở bên nhau."

"Tiểu Liên, em hiểu anh nhất mà."

Quản Nhạc và Liên Hoài Vỹ là bạn tốt nhất, ngoài trừ tính cách hai người hợp nhau, còn vì bọn họ là cùng một kiểu người.

Một người chẳng có gì ngoại trừ sự dũng cảm cùng ước mơ trong sáng, một người cái gì cũng không có.

Không có quyền tùy hứng, không có sức lực để làm càn, không có chỗ trống để lùi bước.

Trong Học viện Nghệ năng Thanh xuân, lúc ghi hình trò chơi "Đương nhiên rồi".

Trước đó Quản Nhạc có thể thoải mái đáp lại tất cả các vấn đề, thậm chí còn híp mắt cười phản kích lại, nghe thấy Lý Vấn Hàn nói "Có phải cậu hối hận khi đến Thanh Xuân Có Bạn không?" bất kể thế nào cũng không nói được ba chữ "Đương nhiên rồi", lúc ghi hình liền dứt khoát nhận thua.

Vốn dĩ biên kịch hi vọng bọn họ đối chọi gay gắt một chút, cảm thấy vấn đề này quá nhẹ nhàng rồi.

Nhưng Liên Hoài Vỹ biết, đây là vấn đề duy nhất Quản Nhạc nhận thua.

Từ bỏ cuộc sống bình thường an ổn, theo đuổi ước mơ trở thành thần tượng, cả đời này đây là lần duy nhất Quản Nhạc tùy hứng.

Thế nhưng anh lại không may mắn như vậy. Bị công ty làm lỡ hết lần này tới lần khác, rõ ràng cố gắng chống đỡ trong khó khăn nhưng không muốn ba mẹ lo lắng, cho dù nỗ lực lạc quan tích cực, vẫn trong vô số đêm dài không chợp mắt khiến người nghẹt thở tự hỏi chính mình có phải sai rồi không.

Anh làm sao có thể hối hận khi đến Thanh Xuân Có Bạn đây?

Đây là ánh sáng trong đêm đen một mình độc hành nhiều năm bắt được.

Đến không dễ dàng sẽ càng trân trọng.

Liên Hoài Vỹ từ trước đến nay chưa gặp qua người nào đối với bản thân tàn nhẫn như Quản Nhạc.

Sân khấu đâu chỉ là ước mơ của Quản Nhạc, mà còn là mạng sống của anh.

Những ngày như thế trôi qua rồi.

Nhưng lại vĩnh viễn không trôi qua.

Cho nên cậu ta có thể hiểu được vì sao Quản Nhạc lại đưa ra lựa chọn như vậy.

Trong lòng cậu ta cũng rất mâu thuẫn. Một mặt cảm thấy đáng tiếc, suy cho cùng Quản Nhạc khi đối diện với Gia Nghệ, là hưng phấn sinh động hoạt bát, vui buồn giận hờn đều thể hiện hết ra.

Một mặt lại thở phào nhẹ nhõm, dù sao tình yêu luôn khiến người đau khổ, đau dài không đau ngắn, trong lòng cậu ta vẫn hi vọng Quản Nhạc có thể vui vẻ.

Quản Nhạc thông minh lại kiên định vô cùng, chỉ cần anh nghĩ thông suốt, không chuyện gì có thể ngăn cản anh.

"Quản Nhạc, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em luôn đứng về phía anh."

"Anh nhất định phải vui vẻ, nhất định không được ủy khuất bản thân."

Cậu ta nhớ khi đó mình đã nói như vậy.

Quản Nhạc cũng giơ tay phát thề đáp ứng.

Kết quả cậu ta bị Quản Nhạc lừa rồi.

"Nói đi, mua căn nhà này rồi một mình ở, mỗi năm đến sinh nhật Gia Nghệ liền trốn ở đây như bốc hơi khỏi thế giới, anh đến cùng là muốn làm gì?"

Bia Liên Hoài Vỹ mang đến đã giải quyết bảy tám phần, chai rỗng lăn trên mặt đất, mặt Quản Nhạc đã đỏ ửng, lời nói ra cũng không đầu không đuôi.

"Bởi vì anh không mua nổi Đại Xưởng."

"Cho nên chỉ có thể mua nơi này."

"Ký ức giữa anh và em ấy đã không thể kéo dài rồi, vậy thì chỉ có thể nắm chặt những gì đã từng có."

"A 0h rồi, em ấy có lẽ sẽ đăng weibo."

Mắt thấy thời gian đã gần 0h, Quản Nhạc bắt đầu không ngừng làm mới weibo, Liên Hoài Vỹ ôm một bụng câu hỏi cũng chỉ có thể nhịn, cũng cùng nhìn weibo.

Quản Nhạc không tốn sức là cướp được hàng trước, sau đó nghiêm nghiêm túc túc xem đi xem lại weibo của Gia Nghệ, chỉ có ba dòng chữ, nhắm mắt là có thể đọc lưu loát.

Nhưng anh vẫn nhịn không được đọc thầm từng từ từng chữ trong lòng.

Cái gì đây, có phải con trai đều thích giả ngầu không. Càng lớn chữ cũng ngày càng ít. Lần trước weibo còn có năm dòng, lần này lại chỉ có ba dòng.

Bạn nhỏ Gia Nghệ trưởng thành rồi.

Trong đầu Quản Nhạc tưởng tượng ra biểu tình khi đăng weibo của Gia Nghệ. Em ấy hôm nay có vui không, lại lớn thêm một tuổi rồi.

"Quản Nhạc? Không phải chứ? Anh bình luận có sáu chữ?" Trong âm thanh của Tiểu Liên toàn bộ đều là không thể tin nổi, "Anh đợi đến không giờ chỉ để bình luận sáu chữ so với bạn bè bình thường còn khách sáo hơn?"

"Lúc trước em còn thấy trên mạng tràn ngập bài viết nói hai người bất hòa."

"Hai người đến cùng đang ầm ĩ cái gì?"

Kỳ thực cũng không ầm ĩ. Không có cãi nhau ầm ĩ. Không có cắt đứt không nể mặt.

Chính là không còn là thành viên cùng nhóm nữa. Không gặp mặt nhau. Cũng không liên lạc.

Dường như như vậy là có thể không nhớ nữa. Không thích nữa. Không buồn nữa.

Nhưng mà làm sao có thể.

"Gia Nghệ lại đang làm gì vậy? Tại sao cậu ta chỉ không trả lời anh? Cậu ta là muốn ngồi vững hai người bất hòa?" Tiểu Liên không ngừng làm mới weibo, mỗi lần đều có thể nhìn thấy Gia Nghệ trả lời lời chúc phúc mới---- chỉ có không trả lời Quản Nhạc.

Quản Nhạc đột nhiên cười lên.

Cái gì chứ. Trên weibo nói với mọi người rằng mình không phải đứa nhỏ nữa rồi. Đối nhân xử thế cũng trầm ổn hơn rất nhiều.

Nhưng kỳ thực vẫn là bạn nhỏ mà anh hiểu.

Vẫn sẽ bởi vì bọn họ hiểu rõ trong lòng không thể không vì lạnh nhạt mà tức giận.

Nhưng Gia Nghệ quả thực nên giận.

"Tiểu Liên, là anh cố ý." Đại khái đúng là say rượu choáng váng, anh cuối cùng có thể nói ra những lời này.

Quản Nhạc cười cười, nước mắt chảy xuống.

"Anh là người hiểu Gia Nghệ nhất trên thế giới này."

"Anh biết em ấy nhất định sẽ giận."

"Đây là anh để lại cái gai trong lòng em ấy."

Nước mắt của anh dưới ánh đèn giống như kim cương lóe sáng, mỗi giọt nước mắt đều đẹp đến rung động lòng người, lại sắc bén như dao cắt đến thương tích đầy mình.

Màn hình máy tính trong phòng khách rơi vào trạng thái nghỉ, bắt đầu tự động phát ảnh trong album, mỗi một trang, đều là Gia Nghệ trên sân khấu.

Điện thoại Quản Nhạc có một bản ghi chú, ghi nhớ sinh nhật của từng thành viên UNINE, vào 0h ngày sinh nhật anh sẽ đăng lời chúc.

Nhưng bên trong chỉ có bảy người. Không có Gia Nghệ.

Sinh nhật của Gia Nghệ, đã sớm khắc vào trong đầu Quản Nhạc, so với báo thức ghi chú giấy nhớ hay dữ liệu, càng là sự tồn tại đáng tin.

Cũng là sự tồn tại độc nhất vô nhị.

Ngày sinh nhật Trần Hựu Duy, bọn họ vừa lúc cùng tham gia một hoạt động, đã lâu không gặp nên tương đối cảm khái.

Chương trình kết thúc, Quản Nhạc đã nhờ trợ lý gửi quà tới công ty Trần Hựu Duy, không nghĩ tới hôm nay lại gặp.

Trần Hựu Duy đề nghị chụp một trấm giống như lúc còn trong nhóm, coi như Quản Nhạc bồi thường cho cậu ta.

Hai người ồn ào chụp ảnh xong.

Trần Hựu Duy như cố ý nhắc: "Quản Nhạc, nói đến qua mấy ngày nữa là sinh nhật Gia Nghệ rồi."

Quản Nhạc chỉ sửng sốt trong nháy mắt, lại làm như không có gì cười nói, "Đúng nha, quà sinh nhật anh cũng chuẩn bị cả rồi."

Trần Hựu Duy muốn nói lại thôi, cậu ta không phải người bằng lòng nhúng tay vào chuyện riêng của người khác, nhưng hai năm nay tin đồn Gia Nghệ và Quản Nhạc bất hòa ngày càng ầm ĩ, nhóm bọn họ tụ hội hai người cũng không xuất hiện cùng lúc.

Huống hồ tất cả bọn họ đều chứng kiến hồi ức khi đó của hai người.

Cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, "Chuyện Gia Nghệ làm...anh đừng giận."

Đều hiểu rõ hai người không phải thật sự bất hòa.

Cũng không có lập trường để nói cái gì.

Giống như nhìn thấy mộng cảnh mỹ lệ trước mắt dần dần sụp đổ, cho dù là người đứng xem cũng cảm thấy không nỡ.

Nhưng lại biết không có cách nào.

"Sao có thể chứ." Quản Nhạc vẫn cười, "Anh vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không giận Gia Nghệ."

"Anh tặng quà sinh nhật cho Gia Nghệ, lại nhịn xuống không đi gặp em ấy."

"Mặc dù anh thật sự thật sự rất nhớ em ấy."

"Nhìn thấy bộ đồ yêu thích muốn chụp ảnh hỏi em ấy có đẹp không. Làm món mới muốn để em ấy thử rồi khen anh. Lúc lặp lại bài <Light> muốn nói với em ấy, đây là món quà thích nhất anh nhận được."

Nước mắt Quản Nhạc không ngừng rơi xuống nhưng anh vẫn cố chấp mở to mắt.

"Vì sao anh phải dằn vặt mình như thế? Giờ em đem Gia Nghệ xách đến trước mặt anh" Liên Hoài Vỹ đau lòng muốn hỏng, "Cậu ta còn muốn cùng anh bất hòa cái gì. Bất hòa cái đầu quỷ."

"Tiểu Liên, đừng nói lời ngu ngốc."

"Anh đã nói là anh cố ý."

Cố ý không liên lạc.

Cố ý chúc mừng sinh nhật người khác rầm rộ ồn ào.

Cố ý chỉ bình luận sáu chữ lạnh nhạt xa cách.

Cố ý làm bộ bình thản không cần thiết.

Bởi vì Quản Nhạc biết, Gia Nghệ sẽ để ý sẽ tức giận.

Đây là anh để lại một cái gai trong lòng Gia Nghệ.

Muốn để lại một cái gai trong lòng em,

Quãng đời còn lại khi em vô tình nhớ đến anh

Đau đớn nhẹ nhàng giấu kín, nhưng không dễ bỏ qua.

Nếu như không thể cùng nhau đến cuối đời,

Không thể lưu lại toàn bộ vui cười ngọt ngào,

Vậy để lại cái gai trong tim này,

Trở thành mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta.

Quản Nhạc nghĩ, anh cùng Gia Nghệ không mắc nợ nhau, hai người đều không nỡ, cũng không làm được.

Nhưng cũng không nỡ bình đạm như nước, nhiều năm sau gặp lại chỉ cười nhẹ gật đầu, quay người liền biến thành người dưng.

Vậy để anh ích kỷ một lần, đâm vào chỗ đau của Gia Nghệ.

Để em ấy cảm thấy không được để ý, để em ấy cảm thấy bình thường nhất, để em ấy nghĩ đến sẽ đau lòng.

Lưu lại một cái gai trong lòng em ấy, vậy là đủ rồi.

Những thứ khác quá nặng.

Không có thể non hẹn biển, không có không màng sống chết, ngay cả một câu thích cũng chưa từng nói ra.

Một cái gai là toàn bộ những gì từng tồn tại.

Quản Nhạc từ từ, từ từ nói ra những lời này, "Anh cưng chiều em ấy nhiều năm như thế, vậy để em ấy đau một cái gai này."

"Nhưng đôi khi anh vẫn thấy buồn."

"Có phải anh rất quá đáng không?"

Liên Hoài Vỹ đã khóc tới không nói nên lời, chỉ đi đến ôm lấy vai anh.

Dường như anh nghĩ đến concert tạm biết trước khi giải tán, khi đó đứng trên sân khấu, đứng trước hàng ngàn người, gấu nhỏ của anh cũng ôm vai anh như vậy, lớn gan mà bí mật nói ra lời yêu thương.

"Mình yêu...các bạn." Khi đó tim Quản Nhạc dường như ngừng đập, linh hồn anh bị đánh thành hai nửa, một nửa hạnh phúc tới rơi lệ gào thét, người thương của anh dũng cảm quyết tuyệt như thế.

*xưng hô trong tiếng trung giống như tiếng anh i với you, nên lúc này là Gia Nghệ nói em yêu anh với Quản Nhạc, sau đó mới thêm từ chỉ số đông phía sau thành mình yêu các bạn.

Một nửa đau đến chết đi sống lại, đâu là một đoạn tình yêu đã định sẵn không có kết quả, càng chân thành rực rỡ quý giá, anh càng không nỡ càng khát vọng.

Nhưng anh càng phải chấp nhận.

Khi Gia Nghệ nói bài hát mới <Light> là hát cho người quan trọng trong đời, Quản Nhạc có thể khẳng định, <Light> là bài hát Gia Nghệ viết cho anh, ám chỉ rất rõ ràng, càng không nói đến các thành viên cũng không phải người giữ bí mật hợp cách.

"Nguyện ánh sáng luôn bầu bạn,

Không tỉnh lại giữa mộng đẹp,

Đời này không rời xa."

Trong tên anh có 'trăng', Gia Nghệ nói anh là ánh sáng.

Gia Nghệ sao có thể không phải ánh sáng của anh đây?

Cùng nhau gắng gượng qua những đem vắng vẻ, đem debut cùng vì đối phương mà khóc đến thất thố.

Anh từng chạm vào vết thương của Gia Nghệ, từng xoa đầu em ấy, vĩnh viễn yêu thương em ấy ủng hộ em ấy.

Gia Nghệ vì anh uống nước ép khổ qua, chắn máy ảnh, vĩnh viễn chọn anh đầu tiên.

Trong lòng anh từng ảo tưởng qua vô số cảnh tượng, anh cùng Gia Nghệ có thể như vậy trải qua một đời, tùy tiện đi đến đất nước không ai nhận ra họ, nói không chừng còn có thể nhìn thấy cực quang.

Nhưng mà, ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng.

Trước khi lên sân khấu Lý Vấn Hàn trộm kéo anh, "Gia Nghệ muốn làm gì đó, cậu phải chuẩn bị tâm lý, không cần quá kích động."

Lý Vấn Hàn cười đùa.

Quản Nhạc biết Lý Vấn Hàn không cản Gia Nghệ vậy chính là ngầm đồng ý rồi.

Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Quản Nhạc, Lý Vấn Hàn thở dài một hơi, "Đừng căng thẳng như vậy, cậu ta cũng không làm chuyện gì kinh thiên động địa, bằng không dù có không cản được tôi cũng cản."

"Chung quy cậu phải để lại nhớ nhung cho cậu ta."

"Hàn Hàn, đi đến ngày hôm nay, cậu có nuối tiếc gì không?" Quản Nhạc đột nhiên hỏi một câu.

"Có chứ. Rất nhiều." Lý Vấn Hàn nhìn về phía xa.

"Nhưng đây là sự lựa chọn."

"Quản Nhạc, tôi nghĩ rằng cậu sẽ không do dự."

Quản Nhạc cười cười, "Tôi cũng cho rằng tôi sẽ không do dự."

Anh quả thực không thể do dự nữa. <Light> toàn bộ đều là tình cảm thật của Gia Nghệ, cho nên vô cùng động lòng người. Anh biết Gia Nghệ luôn muốn làm nhạc, cũng khát vọng tỏa sáng trên sân khấu lớn hơn, mà em ấy thật sự có khả năng này.

Bọn họ đều không thể, cũng không nên, vì tình yêu mà từ bỏ ước mơ.

Quản Nhạc hít sâu một hơi, thần thái tự nhiên mà vỗ tay hoan hô, "Gia Nghệ thực sự rất giỏi!", trong lòng lại đang nhỏ máu.

Âm thanh đếm ngược vang lên, sắp tuyên án vận mệnh của bọn họ.

Trước khi nói lời tạm biệt, Quản Nhạc khóc tới không đứng nổi, không chỉ bởi vì tình cảm giữa các thành viên, mà còn biết hiệu quả của những lời nói này.

Anh biết Gia Nghệ có thể hiểu được những lời này.

Anh không phải không để ý đến lo lắng của Gia Nghệ, nhưng chỉ có thể kiên định từng câu từng chữ tuyên án tử hình cho đoạn tình cảm còn chưa bắt đầu này.

"Mọi người cũng biết, vận may của mình luôn không được tốt lắm, vẫn luôn kém một chút."

Cho nên không cách nào trọn vẹn cả hai.

"Nhưng sau này, mình phát hiện vận may tích góp được đều ở một năm này bồi thường lại."

Đến chương trình này, có được cơ hội, fans...

"Mình đứng trên sân khấu hằng mong ước, cùng các thành viên kề vai sát cánh, có thể hát bài của mình nhảy vũ đạo yêu thích."

Và Gia Nghệ.

"Còn có rất nhiều Nhạc Đội, luôn cùng mình đi đến hiện tại."

Anh trở thành giấc mộng của nhiều người, cảm nhận được trân trọng được yêu thương.

"Mngười thật sự vất vả rồi. Mình tuyệt đối không phụ sự mong đợi của mọi người."

Anh không cách nào tùy hứng đến phụ lòng nhiều người như vậy.

"Bất kể là ánh đèn sân khấu hay phòng tập, mình hứa với mọi người, sẽ luôn luôn nỗ lực, sẽ luôn luôn mỉm cười, sẽ luôn luôn theo đuổi ước mơ."

Anh sẽ cố gắng. Anh sẽ không hối hận.

"Mình vĩnh viễn sẽ không từ bỏ sân khấu."

Gia Nghệ, em cũng không thể. Chúng ta đều không thể.

"Chúc mỗi thành viên UNINE, đều có thể thực hiện ước mơ."

Chúng ta đều phải bước về phía trước. Đều không được phép quay đầu. Đều phải thực hiện ước mơ.

Quản Nhạc nhìn thấy Gia Nghệ sững sờ, anh rất muốn đi đến xoa đầu em ấy.

Nhưng anh không thể. Đây là mục đích của anh.

Anh từng câu từng chữ nói cho Gia Nghệ, "Ước mơ quan trọng hơn tất cả".

Cho nên bạn nhỏ của anh, nhất định sẽ hiểu.

Mỗi bước anh đi về phía gia nghệ đều giống như đi trên mũi đao.

"Mình luôn là em trai được người khác chiếu cố. Nhưng bây giờ cũng có đối tượng muốn chiếu cố cùng bảo vệ."

Quản Nhạc cắn chặt môi dưới, không để nước mắt rơi xuống nhiều khiến mọi người nhìn ra khác thường.

"Thật may mắn được mọi người yêu thích, rất cảm ơn sự ủng hộ của fans đối với chúng mình."

"Cũng cảm ơn người nhà, công ty"

Vai anh đột nhiên bị ôm lấy, Gia Nghệ không nhìn anh, anh có thể nhìn thấy rõ ràng mắt bạn nhỏ đều đỏ lên rồi, nhưng nước mắt lại không chịu rơi.

"Đặc biệt cảm ơn các thành viên, rất vui vì đã gặp mọi người. Mình yêu... mọi người"

Trong lòng Quản Nhạc run lên.

Thần, nếu Người có thể nghe thấy thỉnh cầu thấp kém của con, xin hãy để thời gian dừng lại ở giờ khắc này.

"Mình chúc mỗi thành viên của UNINE, vui vui vẻ vẻ, hoàn thành chuyện trong lòng."

Nhưng Thần không đáp lại.

Vậy Quản Nhạc cũng chúc Gia Nghệ, vui vui vẻ vẻ, hoàn thành chuyện trong lòng.

Đây là thời khắc tan nát cõi lòng nhất trong sinh mệnh Quản Nhạc.

"Đáp ứng em có được không, em muốn vĩnh viễn là điều đặc biệt nhất trong cuộc đời Nhạc Nhạc." Trong mắt Gia Nghệ toàn bộ là vì sao, sáng lấp lánh mà đem tâm giao cho anh.

Quản Nhạc nhẫn nhịn tất cả nước mắt xúc động, cũng đem tim mình lấy ra để trong tay, nhưng lại không để người nên thấy nhất nhìn thấy.

"Bạn nhỏ Hoàng Gia Tân của chúng ta nhất định sẽ trở thành đại minh tinh."

Đây là ước mơ của em.

Đây là ước mơ của anh.

Bạn nhỏ của anh ơi, hi vọng em mãi mãi không trưởng thành, vĩnh viễn không chịu tổn thương.

Nhưng anh biết điều đó là không thể, bởi vì anh đang thúc giục em trưởng thành, cũng đang buộc em chịu tổn thương.

Vậy thì phải mạnh mẽ, để những vết thương nhỏ không làm đau em nữa.

Nhưng mà, nhưng mà.

Vẫn không hi vọng em quên anh.

Đêm đó Quản Nhạc một mình trở về căn nhà, nằm trên giường của Gia Nghệ, từ khóc không thành tiếng đến khóc lớn đau khổ.

Làm sao có thể đau như vậy.

Trong một khoảnh khắc anh còn nghĩ, anh không cần làm cái người lý trí thanh tỉnh kia nữa.

Đem tất cả giao cho vận mệnh, chỉ cần tối nay Gia Nghệ trở về căn phòng này, vậy anh sẽ đem tất cả mâu thuẫn giãy dụa, những đau khổ không cam lòng nói với em ấy.

Nhưng tới tận khi trời sáng, tới khi trợ lý lo lắng gọi điện thoại đến, căn phòng cũng chỉ có mình anh.

Cho nên anh vẫn thiếu một chút may mắn.

//

"Anh cùng Gia Nghệ đã một năm không nói chuyện qua wechat rồi." Quản Nhạc đứng lên, nhìn chằm chằm bức tường trong phòng khách.

"Chẳng lẽ hai người nhất định phải như vậy sao?"

"Ngay cả bạn bè cũng không thể làm?" Liên Hoài Vỹ thật sự không đành lòng.

"Thích một người là không giấu được." Quản Nhạc vuốt ve bức tường, đó là bức tường được ghép lại bởi từng đĩa CD, là CD Quản Nhạc tự làm riêng.

Mỗi một đĩa chỉ có một bài hát, là <Light>.

"Huống chi anh trong lòng có thẹn."

Câu này thật sự quá tầm thường rồi. Nhưng cũng rất thật.

Quản Nhạc từng nghĩ, trên thế giới này không có chuyện gì khó hơn việc sốt cao tới cổ họng sưng lên còn muốn chạy tới phòng tập.

Sau này phát hiện, có thể không nghĩ đến nỗ lực trong tương lai, đã rất đơn giản rồi.

Anh liều mạng nhịn xuống từng lần tim đập loạn, vĩnh viễn chỉ là cách một màn hình, hoặc từ bạn bè nhận được tin tức của Gia Nghệ, cũng không liên lạc với Gia Nghệ.

Bởi vì anh biết, chỉ cần anh để lộ một chút ý muốn, Gia Nghệ nhất định sẽ tận lực chạy về phía anh.

Anh cũng vậy.

Nhưng anh nhiều nhất cũng chỉ có thể làm một cái gai trong lòng em ấy.

"Tiểu Liên, sau khi anh mua căn nhà này, đã từng vô số lần nghĩ"

"Nếu như anh có được căn nhà này, vậy có thể đem những chuyện diễn ra trong căn nhà này diễn lại lần nữa, như thế tốt biết bao."

"Cho dù hướng đi sau này đều không thể thay đổi."

"Chỉ cần để hai người bọn anh sống cùng nhau là đủ rồi."

Vậy thỏa mãn ảo tưởng của anh, biết đâu ở một thế giới song song, chúng ta may mắn được ở bên nhau, cuộc sống sẽ như thế nào.

Quãng đời còn lại ấm áp thật nhiều năm.

Lúc Quản Nhạc tỉnh táo đã là buổi chiều, trong phòng đã được dọn sạch sẽ, Liên Hoài Vỹ trước khi đi đã dọn qua. Điện thoại trong tay đã sớm hết pin, Quản Nhạc vừa cắm sạc bật lên, suýt nữa bị tin tức dồn dập làm đơ máy.

Mở wechat, tất cả đều hỏi anh với Gia Nghệ sao lại bất hòa đến ầm ĩ thành ra như vậy.

Mở weibo, hotsearch vẫn còn ở đó, mấy từ khóa xấu của anh và Gia Nghệ cũng lên mấy bậc, fans chiến nhau đến dọa người.

Quản Nhạc nhìn hotsearch của Gia Nghệ hiện giờ, nhìn fans hai bên chiến tới đầu rơi máu chảy, cảm thấy có chút áy này trong lòng.

"Tiểu Liên, anh phát hiện, anh vẫn không cách nào khiến em ấy chịu một chút oan ức."

"Anh hi vọng em ấy bình an vui vẻ, vạn sự như ý, đạt được mọi thứ mình muốn."

"Không ai có thể làm hại em ấy."

"Bao gồm cả anh."

Cuối cùng Quản Nhạc lại đi một chuyến đến Đại Xưởng.

Hồi ức lùa về khiến người ta không chịu nổi.

Đứng ở dưới nhà tập luyện, ngẩng đầu nhìn lên phòng tập, anh nghĩ đến ở nơi này, Gia Nghệ từng cùng anh, hai người ngồi khóc, sau đó ôm nhau khóc.

Đây là thời gian khó khăn nhất, cũng là khoảng thời gian đơn thuần nhất.

Không giống như căn nhà anh mua, anh trước đó vẫn luôn tránh đến Đại Xưởng.

Mỗi lần anh dao động, nghĩ đến phải thuận theo khát vọng trong lòng mình, ký ức của Đại Xưởng luôn khiến anh hổ thẹn.

Ở đây không ngủ không nghỉ, ở đây liều mạng một phen, mồ hôi và nước mắt.

Tất cả đều vì ước mơ.

Không phải vì tình yêu.

Tình yêu là thêu hoa trên gấm, mà không phải than ấm trong ngày đông.

Bọn họ đều nên có tự giác của thần tượng.

Quản Nhạc mở điện thoại, mở danh sách bài hát, mở ra bài hát duy nhất trong đó.

"Nguyện ánh sáng luôn bầu bạn,

Không tỉnh lại giữa mộng đẹp,

Đời này không rời xa."

Giai điệu quen thuộc bay bổng trong đêm đen, cho Quản Nhạc sức mạnh.

Cuối cùng anh hạ quyết tâm, nhổ cái gai kia đi.

Gia Nghệ, cho dù không còn gút mắc, cho dù khi em nghĩ đến anh không còn dậy sóng.

Cho dù đoạn tình cảm này không bệnh mà hết, cho dù em quên mất anh.

Anh cũng hi vọng, em vĩnh viễn vui vẻ.

Anh yêu em.

Em không cần phải biết.

Quản Nhạc mở wechat, "Đại minh tinh Gia Nghệ sinh nhật vui vẻ ~ Hôm nay quá lạnh nhạt rồi, cho anh xin lỗi nha ~"

Là anh không đủ lạnh nhạt.

Là anh ôn nhu với tất cả.

Cũng là anh chân chính từ biệt.

Tạm biệt, bạn nhỏ Hoàng Gia Tân của anh.

______

Tác giả có điều muốn nói: phần truyện này có thể coi như là OE, vì hai người cách nhau một tòa nhà, một người đứng trước một người đứng sau, gặp được nhau hay không tùy mọi người nghĩ. nhân sinh có tám chín phần không theo ý muốn, mà trên vai họ có quá nhiều trách nhiệm, vì thế họ buộc phải đưa ra lựa chọn.

Edit: bình thường tui không bao giờ sờ đến hiện thực hướng, càng không động đến BE(bed ending thì được) nhưng vì truyện này bên weibo mọi người rec siêu nhiều nên tui chạy đi đọc, khóc ròng rồi buồn mấy ngày(tui là cô gái có trái tim íu đuối), cuối cùng quyết định chạy đi xin per, may mắn ở lofter tác giả bảo tên weibo giống vậy nên tui mới chạy qua xin, mà tác giả thì siêu dễ thương, đồng ý liền, bảo rất là vinh hạnh, còn hỏi dịch truyện ra cũng vất vả lắm đúng không, siêu thân thiện ọ ọ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: