Phần Không Tên 97
Hiện giờ, Thiên Anh đang thẫn thờ ngồi trước phòng cấp cứu, Băng Băng đã ở trong đó, hai tiếng rồi.
- Xin lỗi, cô theo chúng tôi đi băng bó được không ạ?- Một y tá nhìn Thiên Anh nói, cả bọn Thanh Phượng cũng đã được xử lý vết thương, nhìn Thiên Anh nói
- Bà đi đi..tụi tui ở đây canh cho...ko sao đâu mà.
Thiên Anh vẫn lặng im, máu đã khô, nhưng mà..hai mắt cô cứ nhìn bàn tay của mình, trên tay cô là máu, của Băng Băng, cô..thật sự..rất đau đớn." Băng Băng à..em làm ơn..làm ơn..hãy tỉnh lại...anh xin em....".
CẠCH....
- BÁC SỸ...BĂNG BĂNG SAO RỒI...BÁC SỸ..
Thiên Anh đứng nhanh lên, ôm chầm vị bác sỹ hỏi, ông bác sỹ nói
- Cô là người nhà bệnh nhân sao?..tình trạng đang rất bi quan..nạn nhân sức khỏe yếu..vết thương lại sâu..nên khi tiến hành phẫu thuật..đã xảy ra tình trạng xuất huyết nội..chúng tôi đang cố gắng..mong mọi người bình tĩnh.
- ÔNG PHẢI CỨU CÔ ẤY..NHẤT ĐỊNH PHẢI CỨU CÔ ẤY...TÔI XIN ÔNG..
- Thiên Anh bình tĩnh lại đi- Liên Vy ôm Thiên Anh lại khi cô gần như mất hết bình tĩnh
- Xin cô bình tĩnh, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.- Vị bác sỹ nói xong liền đi vào, lúc này Ân Ân đột nhiên xuất hiện, quên cả niềm đắng cay và đau khổ của mình khi cô nhìn thấy bộ dạng của Thiên Anh.
- Anh...em nghe chuyện rồi...anh đi băng bó vết thương trước đã đi.
- ÂN ÂN...EM VÀO TRONG ĐÓ ĐƯỢC MÀ PHẢI KHÔNG...EM GIÚP ANH VỚI..
Ân Ân cười khổ, đến tình trạng này mà chỉ còn nghĩ cho người đó sao, cô cười buồn nói
- Xin lỗi, em làm ở khoa khác,em xin lỗi, không giúp gì được.
Thiên Anh bần thần,cô ngồi phịch xuống đất, đã hơn 2 tiếng rồi, cô thật sự ko đủ kiên nhẫn nữa. Ông bà Tiến sau khi làm thủ tục cũng chạy vào, bà Linh ôm Thiên Anh vào lòng
- Ko sao đâu con..con đi băng bó vết thương đi..nha.
- Nếu con nghe lời ta, thì đâu có gì xảy ra..- ông Tiến cũng ngồi xuống nói, Thiên Anh lúc này đã nhịn không được nữa, đứng dậy trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô đứng trước mặt ông Tiến nói
- NẾU BĂNG BĂNG CÓ CHUYỆN GÌ..CON NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG THA THỨ..DÙ NGƯỜI ĐÓ CÓ LÀ BA CỦA CÔ ẤY ĐI CHĂNG NỮA.
Ông Tiến hoảng hồn nhìn Thiên Anh trước mặt, cô ấy không gọi ông là ba nữa, mà chỉ gọi ông là ba của Băng Băng,chứng tỏ cô đã không coi ông là ba nữa, bà Linh lặng người, bọn Thanh Phượng cũng ko thể nói gì hơn, lúc này ông Tiến mới nói
- BA...
- CON...ĐÃ TỪNG NÓI..SẼ BẢO VỆ TẤT CẢ MỌI THỨ THUỘC VỀ CÔ ẤY..CON CŨNG ĐÃ TỪNG XIN BA..CHO CON MỘT CƠ HỘI..GIỜ CON XIN RÚT LẠI TẤT CẢ..VÌ CON..SẼ KO NHẬN CƠ HỘI TỪ BA NỮA.
BỐP.........
- CON ĐỪNG QUÁ QUẮT NHƯ VẬY- Ông Tiến tát vào mặt Thiên Anh, Thiên Anh rớt nước mắt nói
- Vậy ba có từng nghĩ...cho cô ấy..chỉ một lần ko...vì con không phải con của ba..con biết..mình ko có quyền làm gì..nhưng cô ấy...là con của ba mà ba.
- CON IM ĐI- ông Tiến nói xong thì bỏ đi, Thiên Anh đi lại cửa phòng cấp cứu, gục đầu vào cửa," xin em..đừng bỏ anh mà đi nữa..anh xin em...".
4 tiếng sau.......
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch..giờ chỉ còn vấn đề thời gian nữa thôi...người nhà đừng lo lắng quá- Bác sỹ nói xong, bà Linh thầm cảm ơn trời phật, bọn Thanh Phượng cũng đã thở phào nhẹ nhõm, Thiên Anh trên khuôn mặt đã có thể bớt âm trầm hơn, cô vẫn chưa thể thả lỏng nếu Băng Băng chưa tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Băng Băng được đẩy ra, Thiên Anh đau xót lòng, mặc kệ mọi người đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng, cô theo sát Băng Băng vào phòng hồi sức. Ân Ân cũng đẩy một xe thuốc đi vào, bắt đầu băng bó cho Thiên Anh, Thiên Anh ngồi im lặng nhìn Băng Băng, mặc kệ Ân Ân có làm gì với mình, bà Linh nhận được cuộc gọi, cũng đi đâu đó mất, bọn Thanh Phượng thì thay nhau về nhà nghỉ.Ân Ân buồn bã nói
- Anh về nghỉ ngơi đi..
-... ..... ....
- Anh nghe em nói không?
- ...... ..... ....
- Anh đừng như vậy nữa...chị ấy sẽ tỉnh lại mà..
-..... ...ừ...cô ấy sẽ tỉnh lại..cô ấy phải tỉnh lại..vì anh..rất cần cô ấy..
-Em..thực sự rất khó chịu khi nhìn thấy cảnh này...
- ... ..... ...
- Chuyện hôm đám cưới...
- Anh xin lỗi.....
- Em..đã ước..người đó là em..- Ân Ân cười buồn nói, rồi đóng hộp thuốc lại, Thiên Anh nói
- Cám ơn em...
- Anh cũng nên chấn chỉnh lại đi..mẹ em..ko bỏ qua chuyện đó đâu..giờ em có việc rồi..em sẽ quay lại sau...
-...ừ..anh cám ơn em- Thiên Anh vẫn ko rời mắt khỏi Băng Băng, Ân Ân nói xong, ra khỏi phòng, cô đóng cửa lại, dựa vào cửa phòng,bất chợt cô nghĩ, nếu nhận được tình yêu của ai kia thì cho dù có nằm trên giường bệnh kia, mình vẫn chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro