Phần Không Tên 84
Cùng lúc đó, Ân Ân cũng được bà Linh gọi tới nhà bà, bà Linh vừa nhìn thấy cô, liền tươi cười hớn hở
- Hihi..con dâu của mẹ..hihi.
- Dạ...- Ân Ân nhẹ giọng, ngại ngùng cúi đầu chào bà Linh, Liên Vy hai mắt mở to như đèn ô tô, "con dâu...ôi trời...mẹ ơi là mẹ".
- Ủa..Thiên Anh ko về cùng con sao?- bà Linh cùng Ân Ân ngồi xuống, Ân Ân cúi đầu chào Liên Vy, Liên Vy cũng mỉm cười đáp trả.
- Dạ, hôm nay Anh bảo có việc ở công ty ạ- Ân Ân trả lời, bà Linh cười hiền nói
- Ko sao...ko sao, ta gọi con đến đây cũng là vì ít việc, con tính chừng nào mới ra mắt chính thức nhà này đây?
- Ơ..à..dạ..cái này....
- Ủa..con bé Thiên Anh chưa nói gì với con sao?...trời..thật kì cục quá..được rồi..mai mẹ sẽ nói với nó..con yên tâm nha.- bà Linh cười nói, Ân Ân cũng ko biết nói gì ngoài cười gật đầu, còn Liên Vy, cô im lặng, trầm ngâm suy nghĩ, rắc rối rồi đây.
- Thưa bà chủ..rèm cửa của cô Băng Băng mới thay, bà xem được chưa ạ, có gì chúng tôi sẽ chỉnh sửa ngay ạ.
- À..Ân Ân, con lên phòng Băng Băng với mẹ luôn đi, luôn tiện cho con xem phòng Thiên Anh lúc nó còn ở đây, hihi- bà Linh cười nói, Ân Ân đồng ý, Liên Vy cũng đi theo, dù gì cũng ko có việc gì làm.
Cạch...cạch...
Phòng Băng Băng được mở ra, đập vô mắt Ân Ân là cách bài trí rất đẹp và tao nhã, hình như căn phòng cũng được ảnh hưởng từ chủ nhân, rồi ánh mắt Ân Ân chợt dừng lại trước một vật, hai mắt cô sáng rực, những suy nghĩ bắt đầu kết dính lại với nhau, bà Linh thì vẫn vui vẻ trò chuyện, chỉ có Liên Vy là thấy sự thay đổi trên mặt Ân Ân, "có chuyện gì rồi sao...".
Vì trời đã tối, nên bà Linh bắt Liên Vy hộ tống "em dâu" về, Ân Ân từ lúc vào phòng Thiên Anh,thái độ đổi khác, hình như rất đăm chiêu suy nghĩ, Liên Vy thấy thế bắt chuyện
- Em..có gì ko khỏe sao?
- À..ko...mà..chị...
- Ừ?- Liên Vy trả lời
- À..ko có gì..cám ơn đã đưa em về.
- Hì..ko có gì đâu...em đừng ngại.
Ân Ân về đến nhà, nằm hẳn ra giường, chắc mình quá đa nghi,hai người đó, là chị em, thì làm sao có chuyện gì xảy ra được,chắc là cùng sở thích thôi, "quả cầu tuyết đó..", chắc là sự trùng hợp thôi.
Sáng hôm sau, Thiên Anh vẫn mặc bộ vét hôm qua, tới công ty với một khuôn mặt đầy sát khí, so với một giám đốc lúc nào cũng lịch sự,ấm áp, hôm nay trông cô khác hẳn. Thiên Anh nhấc máy gọi thẳng tới công ty Trường Khánh, Trường Khánh ngay lập tức nghe điện thoại khi biết đó là Thiên Anh, Thiên Anh giọng đanh lại, nói
- Tôi sẽ hợp tác với anh..tới công ty tôi đi.
Chỉ với một câu nói đó, sau đó là cái cúp máy đầy thách thức, Trường Khánh lặng im, anh mỉm cười, đứng lên lấy áo khoác, " tôi sẽ tới...".
Còn Băng Băng, tối qua khi về tới nhà, đã bị Liên Vy tra hỏi đủ điều, nhưng cô vẫn im lặng, ko nói nửa câu về chuyện hôm qua, mà chỉ muốn ngủ.Sáng dậy, mắt cô sưng húp vì khóc, cô chỉ cần ai kia ở bên cạnh thôi, nhưng bây giờ, hình như điều đó là quá xa xỉ với cô.
Flash Back......
- Sự thật....em xin lỗi..bây giờ em chưa nói được...nhưng anh hãy chờ em được ko?- Băng Băng vừa nói vừa nhìn Thiên Anh.
- Em còn muốn anh chờ đến khi nào nữa hả?....đến khi em lấy người khác ư??- Thiên Anh dường như đang mất dần bình tĩnh.
- Sau này..nhất định em sẽ nói hết sự thật cho anh nghe...giờ hãy chờ em thôi...
- ANH CHỜ ĐỦ RỒI...ANH MỆT MỎI LẮM....DÙ BIẾT EM CHÍNH LÀ NGƯỜI ĐÂM ANH..ANH VẪN YÊU EM...DÙ BIẾT EM CHÍNH LÀ NGƯỜI VỨT BỎ ANH LẠI..KHI ĐÃ CƯỚP TRÁI TIM ANH...ANH VẪN YÊU EM...NHƯ VẬY...ĐỐI VỚI EM..CHƯA ĐỦ SAO????
- Em...em....- Băng Băng muốn nói ra 3 từ, nhưng đôi môi cô chỉ mấp máy, giọng nghẹn lại, Thiên Anh cắn chặt răng," anh chỉ cần..em nói...em yêu anh...mà thôi..thiên thần à".
- Em bảo..anh ko có tương lai..bây giờ anh dư sức cho em tất cả những thứ em muốn...rốt cuộc..sao hồi xưa em ko nói luôn..em yêu hắn ta..đúng ko?- Thiên Anh giờ đã đầy hận thù.
- Anh...à...em...
- Đủ rồi...em xin lỗi đã gọi chị ra đây...chúc chị hạnh phúc...chào chị...
END BACK...
Tất cả sự việc đang dần trở nên tệ hơn, vì hai trái tim đã xa nhau quá lâu, vì họ đã ko còn đủ tình yêu để giữ sợi dây kết nối, hay là vì...chính ông trời se duyên...đã mắc nhầm chỗ nào đó...để mối tình của họ..vẫn chưa có hồi kết.
- Em suy nghĩ lại rồi sao?
- Anh kí đi.
Thiên Anh và Trường Khánh nhìn nhau, hai ánh mắt ko mấy thiện cảm, Trường Khánh cười lên nói
- Haha...anh chưa kịp hiểu mọi chuyện thì em đã bắt anh ký sao?
- Ko...thì thôi..tùy anh- Thiên Anh nhún vai, tính cách bá đạo xuất hiện.
Trường Khánh tuy cũng rất ức chế, nhưng vẫn kí vào, Thiên Anh cười nói
- Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp.
- Ok..mà em sẽ đến dự đám cưới của anh chứ.- Trường Khánh khích tướng khi đưa tay ra bắt với Thiên Anh,Thiên Anh nhoẻn miệng cười, đưa tay ra bắt lại, tươi cười nói
- Tôi chắc chắn sẽ đến.
Khi Trường Khánh ra khỏi phòng, cũng là lúc Thiên Anh tức giận đổ hết đồ đạc trên bàn làm việc xuống, cô ngồi bệt xuống đất, nhếc méc cười,cũng vì người con gái đó, mà cô không biết, mình đang làm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro