Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 79

Thiên Anh sau khi đưa mọi người về nhà, liền phóng xe đi trong ánh mắt nhớ nhung của một người.Thiên Anh khi rời khỏi, tâm trạng buồn bã, tự trách mình không đủ mạnh mẽ," dù gì bên cô ấy cũng đã có người khác, mình..phải vượt qua thôi, dù gì mình cũng được gặp cô ấy rồi...cố lên nào".
Thiên Anh hít một hơi sâu rồi tiến vào bệnh viện XX, cô đi vào khoa nội, nhìn khắp một lượt, những nữ y tá cũng như bác sỹ đều nhìn cô đắm đuối, Thiên Anh nhún vai, đi đến bàn tiếp khách, cô y tá nhìn cô không chớp mắt, Thiên Anh gãi đầu rồi cười nói
- Dạ, xin lỗi, cho tôi hỏi, bác sỹ Ân Ân hiện giờ đang ở đâu ạ?
- À..bác sỹ Hà Ân Ân phải ko ạ?
- Vâng.- Thiên Anh gật đầu, rồi chưa kịp để cô y tá kia nói, cô đã thấy Ân Ân hấp tấp chạy lại, trên khuôn mặt còn lã chã mồ hôi, nhưng vẫn rất xinh đẹp, vừa thở vừa nói
- Anh...hộc..hộc...bệnh nhân của em tự nhiên có chuyện..hộc hộc...
- Em đi nhanh đi...anh đợi.
Ân Ân mở tròn mắt, còn mấy cô y tá thì thầm khâm phục, tâm lý quá đi, Ân Ân cười gật đầu rồi chạy đi. Thiên Anh vừa kịp nghe trên máy bộ đàm cầm tay của Ân Ân có nói số phòng S108, cô quay qua hỏi cô y tá nói
- Phòng S108 ở đâu vậy ạ?
- À..lầu 10, mà thang máy giờ này rất đông đúc nha.....
Cô y tá chưa kịp nói xong, Thiên Anh cúi đầu rồi vụt chạy đi, cô chạy tới cửa thang máy, vẫn thấy có người xếp hàng, nhưng không thấy Ân Ân đâu, cô liền băng qua chạy thẳng tới cầu thang bộ,phóng thẳng lên lầu trên, quả nhiên, thấy bóng dáng của Ân Ân,nhưng tốc độ của Ân Ân như đang chậm dần đều, giờ đã là lầu 4, Ân Ân cũng cảm giác như ai đang đuổi theo, cô quay lại, nhìn thấy Thiên Anh, chưa kịp nói, Thiên Anh nở nụ cười tươi, bế bổng cô lên, chạy thẳng một mạch, Ân Ân đỏ rực mặt, tim đập liên hồi, cô không ngờ, Thiên Anh nhìn cũng rất mảnh khảnh, nhưng rất khỏe, gương mặt khi tập trung làm gì đó thì càng thu hút.
S108....
- Em..hộc..hộc..vào nhanh đi...- Thiên Anh bỏ Ân Ân xuống, việc cứu người quan trọng hơn, Ân Ân gật đầu rồi chạy nhanh vào y tá đã chờ sẵn, cánh cửa phòng đóng lại. Thiên Anh lúc này, ngồi bệt xuống thở dốc,mệt muốn chết,rõ ràng đã siêng năng tập thể dục,mà sao vẫn mệt vậy.
Một lúc sau....
RENG...REEENG.....
- Alo...con nghe mẹ ơi.- Thiên Anh bắt máy khi đang ngồi ở hành lang chờ Ân Ân.
- Sao con với Ân Ân lâu vậy hả?- bà Linh nói qua điện thoại
- Hì..mẹ với mấy chị dùng bữa trước đi, tự nhiên ở bệnh viện có việc, mẹ thông cảm nha- Thiên Anh giải thích
- Trời, cái bệnh viện đó hết bác sỹ rồi hả?, con nhanh rồi dẫn con bé về đi,tội con bé- bà Linh càm ràm, Thiên Anh cười nói
- Dạ, con biết rồi, hi, không sao đâu mà mẹ, vâng..- Thiên Anh tắt máy, Ân Ân đứng nghe từ đằng sau nghe từ lúc nào, cô mỉm cười rồi nói
- Em..cám ơn..hihi.
- Ủa..em ra rồi à, bệnh nhân sao rồi em, có gì đâu, cứu người quan trọng mà.- Thiên Anh đứng dậy cười trả lời, Ân Ân nói tiếp
- Ko phải vì mỗi chuyện đó đâu...Anh còn nói dùm em khi mẹ Anh hỏi mà..hihi.
- Hì..nghe lén điện thoại người khác, là ko tốt- Thiên Anh bĩu môi nói, Ân Ân cười tươi, rồi nói
- Em con phải thay đồ nữa...
- Hì..ừ..em đi đi...anh đợi dưới nhà xe nha- Thiên Anh cười rồi đi mất, Ân Ân nhìn theo," sao mình cứ cảm thấy, trái tim ấy, ko bên cạnh mình nhỉ?".
Ở nhà Băng Băng, mọi người cười nói vui vẻ, riêng Băng Băng cứ nhìn ra cửa, Liên Vy im lặng gắp đồ ăn cho Lưu Hà, Thanh Phượng và Yến Vy cũng chú ý tới thái độ kì lạ của Băng Băng. Và cuối cùng,người cần đợi đã tới, Thiên Anh bước vào, theo sau là Ân Ân với bộ đầm màu trắng voan nhẹ nhàng, khoác thêm chiếc áo khoác mỏng, tóc nâu đã được thả ra, được kẹp thêm một chiếc kẹp tinh tế, trang điểm nhẹ nhàng, nếu Băng Băng có nét đẹp dịu dàng, tinh tế, thì Ân Ân toát lên dáng vẻ tiểu thư đài cát,còn có chút sắc sảo, chắc do ảnh hưởng từ nghề nghiệp của bản thân.
Băng Băng hai mắt ngạc nhiên nhìn Thiên Anh, Thiên Anh cũng tự nhiên thấy tội lỗi cực kì,ko hiểu sao, cô không muốn Băng Băng thấy cảnh này,Ân Ân thì nhìn Thiên Anh, cô đang rất ngại, không biết ăn nói làm sao, thì bà Linh vội vã đứng dậy nói
- Ân Ân, tội con quá, giờ này còn phải làm việc, ra đây ngồi với bác nè, Anh, con cũng ra đây ngồi đi.
Bà Linh nói xong, kéo tay Ân Ân vào bàn ngồi,Thiên Anh không còn cách nào, đi theo, ngồi bên cạnh Ân Ân, đồng thời ngồi đối diện Băng Băng, Thiên Anh thấy mọi người đang nhìn mình, liền cười nói
- Giới thiệu với các bạn, đây là Ân Ân, bạn mình, cô ấy đang là bác sỹ của bệnh viện XX.
- Hì..xin chào mọi người, em là Ân Ân, rất vui gặp mọi người ạ- Ân Ân cúi đầu chào hỏi, mọi người cũng tươi cười đáp trả, mỗi người suy nghĩ về việc này khác nhau, Băng Băng nhìn Thiên Anh một lần nữa, Thiên Anh ánh mắt nhìn lại, như muốn giải thích một điều gì đó, rồi chợt như có bức tường ngăn cách, cô quay đi chỗ khác, Băng Băng cười buồn,Liên Vy lúc này mới lên tiếng
- Chào em, chị là Liên Vy, còn đây là chị Băng Băng, là chị gái của Thiên Anh đó.
- Hihi..em chào hai chị, hai chị rất xinh đẹp ạ, em biết chị Liên Vy lâu rồi,nhưng không ngờ chị lại là chị của Thiên Anh, hihi.- Ân Ân nói chuyện rất cân nhắc, làm bà Linh rất vui, Thiên Anh từ đầu đến cuối ko ăn gì, chỉ uống rượu , lâu lâu lại liếc nhìn Băng Băng, Trường Khánh bắt đầu nói chuyện với Thiên Anh thì mọi người đột nhiên im lặng để lắng tai nghe, lúc này trừ những người ko biết chuyện, thì trong đầu ai cũng có một ý nghĩa duy nhất," tình địch khi xưa gặp lại, trận đấu đáng xem".
- Anh nghe nói em mới phát triển dòng sản phẩm mới phải ko?
- Hì..vâng, em cũng mới đưa ra chuỗi sản phẩm cơ bản, nếu phản ứng của thị trường tốt, em sẽ phát triển nó hơn.- Thiên Anh đáp lại, Ân Ân nãy giờ ko thấy Thiên Anh ăn gì, đã gắp đầy một chén, nhưng Thiên Anh vẫn như trước, không đụng tới.
- Anh rất hứng thú với dòng sản phẩm này," đôi cánh của thiên thần"...rất hay- Trường Khánh vừa nói tới đây, Băng Băng chợt khựng lại, nhìn Thiên Anh, Thiên Anh gắng bình tĩnh, nhẹ tiếng đáp lại
- Hì...mong rằng ai cũng nghĩ được như anh thì hay quá.
- Anh muốn hợp tác cùng em ở dự án này, em nghĩ sao?
Câu nói này của Trường Khánh ko chỉ khiến Thiên Anh suy nghĩ, mà mọi người trong bàn ăn đều suy nghĩ, Ân Ân cũng ko hiểu rõ những vụ kinh doanh này cho lắm, nên ko tiện nói, Thiên Anh đột nhiên mỉm cười trả lời
- Xin lỗi anh nhé, chuyện này ko được đâu ạ.
- Ồ..hihi, cho anh biết nguyên do được ko?
- Hì..vì đây là dự án riêng em đã ấp ủ, cũng như dự trù kinh phí rồi, nên không cần nhà đầu tư thêm, hơn nữa..- Thiên Anh lúc này nhìn xung quanh rồi cười nói
- Mỗi thiên thần, chỉ được có một đôi cánh mà thôi...hihi.
Câu trả lời của Thiên Anh làm trái tim Băng Băng đập nhanh hơn, nước mắt cứ chực trào xuống nếu cô không gắng gượng, Thiên Anh cũng nghẹn giọng khi nói xong câu đó, mọi người trong bàn đều hiểu, tình cảm của cả hai, đều đã rõ ràng, nó rất đẹp, nếu như không có sự ngăn trở, Trường Khánh im lặng, anh không nói gì, mỉm cười rồi uống một ngụm rượu, Ân Ân vẫn chưa hiểu mọi chuyện, nhưng cô cảm giác, không khí trên bàn ăn, như đang hạ dần xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro