Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 73

Sáng hôm sau, mọi người tìm đường đi về thì thấy ông Hai và bà Tám đã dọn đồ ăn chờ sẵn, đáng lẽ ra mọi người muốn ăn vạ, nhưng nhìn đồ ăn ngon lành trước mặt,liền nhìn nhau cười, rồi mọi người cũng quyết định đưa phần thưởng kia cho Diễm Thy, vì cô là cháu ông Hai, như vậy sẽ đỡ có sự ganh tỵ ko đáng có.
Thấm thoát đã 2 tuần trôi qua, Thiên Anh và mọi người phải về lại trên thành phố, bà Tám làm bao nhiêu bánh nếp, rồi còn chuẩn bị quà cho mọi người mang về, ai cũng bùi ngùi ôm bà Tám rồi tạm biệt trong luyến tiếc, Thiên Anh nhìn bà, cô không khóc, cô biết, sẽ có ngày, cô cho bà một cuộc sống tốt đẹp hơn, đó sẽ là ngày cô được khóc, hơn nữa, giờ cô đã có Băng Băng, ko thể yếu mềm như thế được.Diễm Thy đến chào tạm biệt mọi người, còn để lại một câu nói mở
- Nhất định sẽ gặp lại mọi người trong thời gian sớm nhất.
Rồi cả bọn cũng rời vùng quê xanh mát, để lên thành phố xa hoa, nơi của những ước mơ, nơi của định mệnh.
Chuyện gì đến cũng phải đến, chuyện tình cảm của Thiên Anh và Băng Băng, cho dù được sự ủng hộ của bà Hương, nhưng ông bà Tiến thì không đồng ý chút nào, khi họ biết Liên Vy ko đồng ý kết hôn để có người nối dõi, thì niềm hy vọng của họ chỉ còn Băng Băng, nhưng nay lại có tin này, hai người lặng đi khi nghe Băng Băng và Thiên Anh tay trong tay nói ra điều đó, ông Tiến im lặng, sau đó, lặng lẽ bảo Băng Băng vào phòng của ông, Thiên Anh nhìn theo, bà Hương nhẹ giọng
- Con lên phòng đi Miu.
Thiên Anh cúi đầu rồi lên phòng, mắt vẫn dán vào cánh cửa đã khép lại tại phòng ông Tiến.
Cùng lúc đó, tại phòng ông Tiến....
- Ba à..con..
- Công ty ta cần người thừa kế, con hãy suy nghĩ lại đi, Trường Khánh, ta thấy no cũng được- ông Tiến nhẹ nhàng ân cần nói
- Nhưng..ba à...con chỉ...yêu..- Băng Băng ngập ngừng nói, ông Tiến gằng giọng
- Đủ rồi, vấn đề ở đây ko phải yêu hay ko yêu, ta cần tập đoàn vững mạnh, ta cũng rất thích con bé Thiên Anh, nhận con bé là con, cho nó một cuộc sống đầy đủ, nhưng con à, nó ko có gì đảm bảo rằng sẽ mang lại cho con cuộc sống hạnh phúc cả, con hãy đi du học đi, đi với Trường Khánh, hai đứa hãy ở bên nhau, rồi sẽ có tình cảm thôi.
- Ba à...- Băng Băng nghẹn giọng, cô nói tiếp
- Nhưng ba có từng nghĩ..con sẽ hạnh phúc bên ai hay ko...con ko đòi hỏi ở Thiên Anh nhiều điều, con chỉ cần Thiên Anh yêu con là đủ, con ko muốn phải lấy ai kia, đầy đủ vật chất, để rồi, trái tim con hoàn toàn ko có cảm giác...ba hiểu ko ạ..con xin phép.
- Vé máy bay ta đặt rồi, tuần sau con cùng Trường Khánh đi đi- ông Tiến thấp giọng nói
- BA....- Băng Băng quay đầu lại
- Ta cho con thời hạn 5 năm, nếu 5 năm đó, cho dù con bỏ đi, con bé Thiên Anh vẫn như xưa,thì con hãy lấy nó, còn ko, hãy lấy Trường Khánh đi, thằng bé cũng đã đồng ý với thời hạn này, đây là cơ hội duy nhất, ta chỉ muốn tốt cho con thôi, con gái à- ông Tiến nói xong thì phẩy tay, ý là Băng Băng hãy đi ra, Băng Băng lặng thinh, ko nói được lời nào," 5 năm....5 năm".
Thiên Anh nãy giờ cũng ko chịu vào phòng, cô đứng chờ Băng Băng ngay bậc cầu thang cao nhất, Băng Băng ngước lên nhìn thấy Thiên Anh, hai mắt cô đã ngấn lệ,cô ôm chầm Thiên Anh, Thiên Anh đau thắt tim, cô cảm thấy như có điều gì đó đang sắp sửa diễn ra, Băng Băng sau khi nức nở một hồi, cô đổi tông giọng,nói nhẹ
- Mình chia tay...đi...
Thiên Anh trợn tròn mắt, hai tay buông lỏng ra, nhìn Băng Băng, lúc này Băng Băng còn ko dám nhìn vào mắt Thiên Anh, Thiên Anh lắp bắp
- Em...em...nói..gì?
- Ba em nói đúng, mình ko thể sống mà ko có tương lai, em cần một người như Trường Khánh, để sống một cuộc sống tốt hơn, để phát triển công ty của ba hơn, em xin lỗi.- tim Băng Băng như tan nát khi nói ra từng từ từng chữ, Thiên Anh lắc đầu
- Em đang đùa đúng ko, thiên thần, ko phải vậy đúng ko?
- Em xin lỗi- Băng Băng cúi mặt xuống, ko dám nhìn Thiên Anh, Thiên Anh đắng lòng
- Em nhìn nhóc đi,được ko?
- Em xin lỗi- Băng Băng ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Thiên Anh, nói từng chữ, Thiên Anh ôm chầm lấy cô, khóe mắt đã nhòe đi, cô thật sự muốn nằm im trong vòng tay đó, nhưng giờ...thật sự ko được, cô đẩy Thiên Anh ra, đi thẳng vào phòng đóng cửa lại, để ai kia ở lại, nhưng khuất sau cánh cửa đó, cô đã ko chịu nổi mà ngồi hẳn xuống nền đá lạnh tanh," em yêu anh..nhiều lắm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro