Phần Không Tên 60
Loa phát thanh ko phải là vô dụng, vì toàn trường cứ cách khoảng 10m là có một chiếc loa, nên những gì Liên Vy nói, ko chỉ bọn Thanh Phượng trong nhà kho nghe thấy, mà cả hai người đang ôm nhau chạy kia cũng nghe ko sót chữ nào
- Aizzz..chị Vy này..đúng là...- Thiên Anh bực mình, bây giờ cả ngàn người chạy theo, trốn kiểu gì, Băng Băng cười nói
- Em mệt chưa, bỏ chị xuống đi.
- Ko...bỏ giờ này..lỡ ai gặp chị, thì sẽ như chị Vy nói mất thôi- Thiên Anh mệt đứt hơi, nhưng cái gì thì cái, cái này thì vẫn phải có đầu óc tỉnh táo để mà suy luận.
- Vậy..nhóc với chị kiếm chỗ nào trốn đi nha- Băng Băng dịu dàng nói
- HẢ?..ok...thiên thần.- Thiên Anh đỏ mặt, thẳng tiến tìm chỗ trốn.Vậy là bây giờ ko phải trò chơi đuổi bắt nữa mà là chơi trò trốn tìm, với phần thưởng hấp dẫn, huy động từ giáo viên đến học sinh, từ người trong đến ngoài trường, như vậy ta có thể thấy, lời nói của Liên Vy , thật sự quá lỗ mãng hay là gấp quá nói đại đây ta.
Người ta nói, chỗ an toàn nhất là chỗ nguy hiểm nhất, Thiên Anh đúng là ôm ai kia chạy một vòng tròn rồi trở về chỗ cũ, nhưng là ở dưới sàn diễn, cô đặt Băng Băng xuống, rồi cẩn thận dùng các thùng giấy, đóng khung lại, sau đó, mới bỏ tấm màn che sân khấu dưới xuống, một hồi suy nghĩ, Thiên Anh còn lén lút, chạy lại phòng thay đồ, kiếm đồ cho Băng Băng và còn lén mang một cái quạt giấy đến, thêm bình nước, sau đó, là một tấm ván gỗ sau các thùng cạc tông, thật sự,nếu ai kiếm được, cũng gọi là cao thủ.Băng Băng nhận lấy túi đồ trên tay Thiên Anh, rồi bật điện điện thoại lên, trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt Thiên Anh từ từ hiện ra, mồ hôi lấm tấm.Băng Băng phì cười nói
- Sao nhóc lại lo sợ như vậy hả?
- Hì..em ko muốn ai cướp được phần thưởng hết á, chị thay đồ ra đi, mình chỉ cần ở đây tới 12h thôi mà- Thiên Anh cười nói
- Ừ..mà..
- A..quên..em quay qua đây..chị cứ thay đi ạ- Thiên Anh nhận ra Băng Băng đang ngại khi cô bảo thay đồ, nên nói nhanh, rồi quay qua liền, bất chợt, một vòng tay siết chặt eo Thiên Anh, sau đó còn dựa hẳn đầu vào người cô, Thiên Anh đỏ mặt, ngồi im ru, Băng Băng lên tiếng
- Ko biết làm sao..em rất thích..cách nhóc bảo vệ em như vậy...cảm giác..rất bình yên.- Thiên Anh giờ tim đập loạn xạ,"em", điều này chứng tỏ, chị ấy đã coi mình như một người yêu thật sự, hay là, bây giờ chị ấy mới đủ can đảm để nói.
- Hì..nhóc..cũng vậy..- Thiên Anh quay lại, ôm chầm Băng Băng vào lòng,hai người bây giờ, ngồi dính chặt với nhau, ko có khoảng cách, lâu lâu, Thiên Anh lại sát lại gần hơn, siết chặt hơn, cho dù, khoảng cách của họ đã tới giới hạn, Băng Băng cũng dụi đầu sát hơn, Thiên Anh nói
- Nếu, nhóc ko tới, liệu, em có để cho Trường Khánh hôn em ko?- Mặc dù hơi ngại miệng,vì chưa quen, nhưng thật sự Thiên Anh rất thích cách xưng hô này.
- Hì..vậy nhóc nghĩ sao?- Thiên Anh hơi nhích nhích đầu trên vai Thiên Anh hỏi
- Hì..đương nhiên, nhóc tin em rồi, nhóc chỉ sợ Trường Khánh làm bậy thôi- Thiên Anh nói, tay vuốt ve tóc của Băng Băng
- Ko đúng..nhóc ko tin em- Băng Băng bây giờ mới chịu bỏ Thiên Anh ra, giả bộ giận dỗi nói
- Thật đó, lúc đó, nhìn mặt hắn, rất háo sắc đó- Thiên Anh nắm tay Băng Băng cố gắng giải thích.
- Em ko tin.- Băng Băng vẫn làm nũng
- Hì..đây..tin chưa?- Thiên Anh nhẹ đẩy Băng Băng vào lại trong lòng mình, ôm chặt lại, Băng Băng nói nhỏ
- Ngốc..xấu xa..
Rồi Thiên Anh từ từ bỏ Băng Băng ra, hai người nhìn nhau, mắt chạm mắt, thay vì tối nay, sẽ có nụ hôn giả, thì hai người họ, đang tiến lại gần nhau hơn, để trao nhau một nụ hôn thật sự, Thiên Anh nghiêng đầu sang bên, nhẹ nhàng tiến tới, Băng Băng nhắm mắt lại, đôi môi khẽ chạm đôi môi, Thiên Anh nhẹ nhàng mút nhẹ đôi môi Băng Băng, sau đó, rời ra một tí, rồi lại nhẹ nhàng mút lại, cứ như vậy, lúc này, tay Băng Băng đã choàng qua vai Thiên Anh, còn Thiên Anh hai tay đã kéo sát eo Băng Băng lại, hai người tận hưởng nụ hôn bất tận, hình như càng hôn, càng muốn hôn tiếp, Băng Băng lúc này đã ngả người xuống, Thiên Anh nằm chống hai tay xuống, tiếp tục hôn nhau, nụ hôn bây giờ đã sâu hơn, những lần mút đã mạnh bạo hơn, cái choàng tay của Băng Băng cũng đã sát hơn, mạnh hơn.
RẦM....
Thiên Anh hoảng hồn bò dậy,Băng Băng cũng ngồi dậy, hên là sau thùng cạc tông là một lớp vải và một tấm ván, hai người bây giờ mặt đỏ như gấc, nếu ko bị phá ngang, thật sự họ cũng ko biết mình có thể đi tới đâu nữa.Thiên Anh nhìn qua đồng hồ trên điện thoại của Băng Băng 12h rồi mà.
- Chị này..mình ra thôi...qua giờ rồi- Thiên Anh đã đổi lại cách xưng hô, vì sợ người khác nghe thấy
- Hì..ừ- Băng Băng nói khi nhìn bàn tay mình đang được Thiên Anh nắm chặt, đúng là lúc nãy có hơi giật mình thật, nhưng Thiên Anh cũng chưa từng buông bàn tay cô ra, nên cô rất là hạnh phúc nha.
BANG....
- Aha...thấy rồi nha..hai người- Liên Vy cùng cả bọn Thanh Phượng nhìn Thiên Anh và Băng Băng bên trong rồi nói
- Hì..thấy gì mà thấy..chị à..ra thôi, qua 12h rồi- Rồi Thiên Anh và Băng Băng cùng nhau ra ngoài, tay vẫn nắm chặt, Liên Vy hơi chau mày, rồi nói
- Nhóc, môi em dính gì kìa.
- Á....đâu..đâu- Thiên Anh đúng là có tật giật mình, ko chỉ vậy, cả Băng Băng cũng lén quay đi, vuốt nhẹ lên môi, điều này giấu ai thì giấu, sao giấu nổi Liên Vy," haha...ko cần hoàng tử hôn thì công chúa vẫn thức dậy và hạnh phúc, đúng ko, haha".
- Ồ..em tìm hai người để bảo hai người về thôi, đúng là trốn kỹ thật, nếu em ko thấy ánh sáng lờ mờ của cái điện thoại, chắc cũng ko biết- Liên Vy nói với Băng Băng
- Hì..cám ơn em- Băng Băng nói
- Ok..vậy là xong đúng ko..cám ơn bà nha Thanh Phượng, Diễm Lệ, à còn Yến Vy và Lưu Hà nữa chứ, tui sẽ hậu ta mọi người sau vậy, giờ cũng muộn rồi, về thôi- Thiên Anh hạnh phúc nắm tay Băng Băng nói, Lưu Hà liếc nhìn, ko phải chứ, sao cứ cầm tay nhau như vậy, rồi mọi người cũng mệt mỏi, từ biệt nhau ra về,Liên Vy chỉ đi qua vỗ đầu Thiên Anh và nói
- Làm tốt lắm nhóc- Rồi bỏ về, để mặc hai người tay trong tay, mặc đỏ rực khi nhớ đến chuyện hồi nãy, rồi ngại ngùng đi về mà thôi.
P/s: au làm chương này, mất máu quá * mắt long lanh*, đừng nghĩ là au có kinh nghiệm mới biết rõ vậy nhá, tội chít * mắt chớp chớp*.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro