Phần Không Tên 42
Băng Băng từ từ bỏ ra, Thiên Anh luyến tiếc lắm lắm, nhưng nhìn gương mặt Băng Băng, cô nhớ ra chuyện quan trọng lúc này cần làm hơn.
- Chị nè..nước nè, chị uống thuốc đi- Thiên Anh đưa bình nước suối cho Băng Băng, Băng Băng mỉm cười, nhận nước và uống thuốc.Thiên Anh cười tươi, rồi nói
- Chị Băng Băng..cháu nữa nè..chị ăn lun đi nha
- Hì..ừ...- Băng Băng trả lời, mắt vẫn nhìn Thiên Anh
- Woa..nóng quá...nóng muốn chết nè.- Thiên Anh cầm mấy hộp sữa tung lên tung xuống chọc cười Băng Băng
- Xạo..chị cầm nãy giờ có nóng đâu- Băng Băng cười tươi
- Nhưng mà em thấy nóng...woa..cháo ngon quá ta..ai mua mà ngon vậy ta....rột...rột.- Thiên Anh vừa hút hộp sữa thứ 3 vừa nói
- Hì..chị cũng ko biết nữa...em có mún ăn thử ko?- Băng Băng cười trả lời
- Em cũng muốn ăn lắm chứ...nhưng chị xem đi..hai tay em cầm bình sữa rồi..tay nào ăn đây?- Thiên Anh bắt đầu nhõng nhẽo khi thấy Băng Băng đã tươi tỉnh hơn.
- Vậy chị đút nhóc ăn nha- Băng Băng ngỏ ý
- Hì..dạ- Thiên Anh dĩ nhiên là gật đầu rồi, thế là, chị một miếng, em một miếng, Thiên Anh chợt nhớ ra bộ phim coi ở dưới quê, mặt cô cứng đờ ra," cái này có phải hun gián tiếp ko ta".
- Nè nhóc, em uống bao nhiêu hộp sữa rùi hả- Băng Băng hỏi khi thấy hộp sữa rỗng đã đầy một bịch.
- Hì..em mua 3 lốc, 3x4 = 12 hộp, giờ em còn 2 hộp..hihihi- Thiên Anh " bẽn lẽn" trả lời
- Woa..em uống được nhiều sữa ghê ta- Băng Băng chắc chắn sẽ ko nói vậy, nếu biết ai kia chạy bộ mệt mỏi khi chưa ăn gì từ trưa tới giờ.
- Haha...em mà...sữa mà...haha- Thiên Anh cười tự hào khoe chiến tích.
- À..chị Băng Băng nè..chị đỡ đau bụng chưa vậy- Thiên Anh hỏi
- Hì...đỡ nhiều rồi..mà nhóc nè- Băng Băng ngại ngùng hỏi
- Dạ?- Thiên Anh trả lời
- Em quen..Lưu Hà khi nào vậy?- Băng Băng nhìn ra chỗ khác nói
- À..cái này..chị có nhớ quà em tặng chị ko?- Thiên Anh bình tĩnh nói
- Um
- Hôm đó em đi vô nhà sách để mua ý, rồi vội quá nên đâm phải bạn đó, nên em xin lỗi rồi bỏ đi, vậy thôi đó- Thiên Anh trả lời thành thật.
- Có vậy thôi sao?- Băng Băng hỏi, Thiên Anh liền gật đầu, con mèo ngốc vẫn chưa hiểu là ai đó đang ghen vì nó mà, nên cũng ko biểu lộ gì ra bên ngoài, nhưng người ta nói " mưa dầm thấm đất", Băng Băng hỏi qua hỏi lại một hồi, nó cười tươi như hoa nói với cô
- Chị nè..em thực sự ko có gì với Lưu Hà hết á, bạn ấy và em mới gặp lại nhau trên xe huj, em cũng chưa từng..nắm tay bạn ấy như vầy- Thiên Anh nói rồi nắm chặt tay Băng Băng, Băng Băng đỏ rực mặt, tim đập liên hồi.
- Em cũng chưa từng nói chuyện ngọt ngào với bạn ấy, kiểu như là " Chị Băng Băng à, chị rất là xinh đẹp"- Thiên Anh nói thẳng với Băng Băng, làm Băng Băng ko nói được gì.
- Em cũng chưa từng....aizzz....em xin lỗi chị trước nhé...em cũng chưa từng...ôm cô ấy như vầy- Thiên Anh nói rồi tiến lại gần, định ôm Băng Băng, Băng Băng định thần lại đưa tay ra ngăn, vì cô sợ nếu làm tới nữa, chắc cô rối loạn nhịp tim quá
- Thôi...chị..chị hiểu rồi..em lùi lại đi..nhóc- Băng Băng gượng chín mặt
- Hì..đó..là vậy đó- Thiên Anh nói rồi lui về chỗ, thầm tự khen," giỏi quá Thiên Anh ơi, đúng là trời sinh thông minh hơn người mà".
- Um..chị tin em mà..hi- Băng Băng cười nói
- Hì..dạ..sao mấy người đó lâu quá vậy ta- Thiên Anh gãi đầu, vươn vai nói.
15 phút sau.....
Cảnh tượng mà mọi người và cả lão bà bà nhìn thấy đầu tiên, hay nói cách khác đập vào mắt mọi người là, hai người mà ai cũng biết là ai đó, đang dựa vào nhau ngon lành mà ngủ, đắp chung một tấm áo khoát mỏng, nhìn rất tình cảm a.
Roẹt....
Cửa xe bật mở, Băng Băng nghe tiếng động liền mở mắt ra, còn Thiên Anh, khỏi nói, ngủ như chít, Băng Băng cười nói
- Mọi người ăn xong rồi à
- Hì..xong rồi chị..chị bớt đau chưa- Liên Vy nói, trong khi mọi người há mồm nhìn đống hộp sữa trên xe.
- Hì..ừ..nhóc mua thuốc cho chị...nên chị đỡ nhiều rồi- Băng Băng nói xong, nhẹ tay đắp lại cái áo khoát cho Thiên Anh.
- CÁI GÌ?- Lam Vân hét lên khi biết Băng Băng bị đau mà giờ cô ấy mới biết
- SUỴT....- Băng Băng, Liên Vy, Lưu Hà đồng thanh, ý là Lam Vân im lặng cho ai đó ngủ.
- Sao em ko cho chị biết hả Liên Vy?..chị tưởng cô ấy và Thiên Anh chỉ bị dị ứng hải sản này kia thôi chứ- Lam Vân càu nhàu Liên Vy.
- Xì..nói cho chị làm gì..có Thiên Anh lo rồi, chị khỏi bận tâm đi hen- Câu nói đầy ẩn ý của Liên Vy làm bà Hương cười tủm tỉm, Lưu Hà ngạc nhiên, còn Lam Vân thì quay xuống hỏi thăm tấp nập, mặc kệ ánh mặt viên đạn của Hiền Diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro