Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 36


Thiên Anh đứng suy nghĩ một lúc, rồi quay qua nói với bà Hương
- Bà ơi..cháu biết cháu sai rồi..nhưng cháu xin chịu tội luôn cho chị Vy, được ko ạ?
- Này..em sao vậy hả?- Liên Vy hết hồn hỏi lại vì cô biết nếu chịu thì có thể quỳ tới sáng là ít.
- Chị Vy à..còn hơn hai người đều bị chết..hơn nữa..chị là ngôi sao mà..ko thể được..em ko thể hại chị được đâu- Thiên Anh lí nhí trả lời,trong khi Băng Băng tròn mắt nhìn Thiên Anh, ko biết con bé nghĩ gì.
- Được, ta đồng ý, con Miu làm đi, được hay ko được, ta sẽ đều tha cho con bé Liên Vy- bà Hương chăm chú để ý ánh mắt Băng Băng đang nhìn Thiên Anh, cười mỉm nói.
Thiên Anh lúc này chỉ biết cười khổ, nhìn trời mưa đêm lạnh, xuất khẩu thành thơ
" Trời buồn trời đổ cơn mưa."- Liên Vy tròn mắt, thì đang mưa mà.
" Ta buồn...ta ngủ từ trưa tới chiều".- Băng Băng phụt cười, người làm trong nhà bắt đầu rúc rích, bà Hương cầm chén trà run tay.
" Ngủ xong..ta lại ăn..nhiều"- Liên Vy phì cười, gieo vần kìa bà kon.
" Ăn xong..lại ngủ..từ chiều tới trưa."- Thiên Anh đọc xong tự hào nói to
- XONG
.... ..... ..... 1 phút mặc niệm trôi qua...
- Hahaha..em...em Miu à..hahaha- Liên Vy sặc sụa, người làm trong nhà cũng đỏ rần hết mặt vì nhịn cười, Băng Băng cười tươi nhìn Thiên Anh ko chớp mắt.
- IM LẶNG...THƠ VẬY CŨNG LÀ THƠ HẢ- Bà Hương gằng giọng nhìn Thiên Anh, Thiên Anh đổ mồ hôi, thì mình cũng gieo vần, đọc nghe xuôi tay mà, sao lại vậy chứ.
- Ko nói nhiều..con Miu quỳ đó, Liên Vy và Băng Băng lên phòng cho ta- bà Hương khóe môi giật giật nói.
- Bà ơi..
- Bà....
Liên Vy và Băng Băng lần lượt nói, ý muốn năn nỉ bà Hương, nhưng bà chỉ đáp lại một câu ngắn gọn
- LÊN PHÒNG
- Chị Vy à..lên phòng đi..em chịu được mà- Thiên Anh ủ rũ nói, mới làm việc quần quật cả ngày mà giờ còn bị quỳ nữa, rồi cô nhìn Băng Băng lại bắt gặp Băng Băng đang nhìn mình, ánh mắt rất lo lắng a, nên cô cười nhìn Băng Băng," em ko sao, thiên thần đừng lo nha".
- À..nếu ta thấy con rời khỏi vị trí đó trong thời gian chịu phạt thì...con liệu đấy nhé- bà Hương trước khi lên lầu còn quăng một câu chốt hạ, làm Thiên Anh há hốc, cái này người ta gọi là ko phải cháu ruột nên vậy hay ta.
Liên Vy và Băng Băng vì vậy cũng phải đi theo bà lên lầu, bà Hương còn bắt hai người qua phòng bà ngủ hôm nay, làm hai người dù muốn cũng ko thể làm gì hơn.
1 tiếng sau...
- Aizzz...ui...aaaaa...đau quá đi mất...aaa..tê chít chân rùi- Thiên Anh vừa quỳ vừa duỗi duỗi chân ra rên rỉ, mắt thì cứ nhìn về phía cầu thang đi lên, thầm ước có một điều kỳ diệu xảy ra, nhưng cô ước đã hơn một tiếng rùi, kì cục hơn là kì diệu rùi, xoay xoay góc quỳ để nhìn cái đồng hồ, " hjx, sao bây giờ, 1h30p sáng". Rồi cô dựa vào chiếc ghế bành gần đó, tính ngủ một tí, nhưng nghe bước chân, cô liền quỳ thẳng lên
- Nhóc..nhóc nè
- A..ai đó..tối quá à..em ko nhìn thấy
- Chị nè
- A..chị Băng Băng hả- Thiên Anh hớn hở lết ra khi nhận ra Băng Băng
- Nè..em cầm cái này..lót xuống đi..- Băng Băng nói rồi đưa cho Thiên Anh một tấm nệm
- Aizz..ko được đâu..lão bà bà mà bít..em sẽ quỳ tới mai lun đó- Thiên Anh giờ đang mặt đối mặt với Băng Băng.
- Ko sao đâu mà..mai lớp mình còn thi nữa...em quỳ cả đêm như vầy..ko chịu được đâu..nghe chị đi- Băng Băng lo lắng nói
- Chị nè...chị đi lên đi...lão bà bà mà thấy...chị sẽ bị mắng đấy- Thiên Anh giờ còn lo lắng cho Băng Băng hơn.
- Ko sao đâu..có chị Liên Vy ở trên canh rồi...em ngồi xuống một tí cũng được mà- Băng Băng nói rồi vuốt vuốt tóc cho Thiên Anh.
- Ko được..có làm có chịu..em sẽ cho lão bà bà biết..em ko chít nhát như vậy đâu- Thiên Anh nói ánh mắt đầy quyết tâm nhìn Băng Băng.
- Hì...ngốc quá..chị có cái này nè.- Băng Băng nói rồi bật quả cầu tuyết Thiên Anh tặng lên, tiếng nhạc phát ra, mắt Thiên Anh long lanh
- Woaaaa....ai tặng mà đẹp dữ ta.
- Chị ko biết nữa- Băng Băng cũng đùa lại
- Ồ..người nào mà tặng chị ý, bảo đảm có con mắt thẩm mỹ xuất sắc luôn- Thiên Anh cười đùa lại.
- Hì..vậy à..xuất sắc đến cỡ nào cơ?- Băng Băng bắt đầu ngồi hẳn xuống, tóc phủ qua vai, mắt lấp lánh nhìn Thiên Anh.
- Hì..rất..rất...rất xuất sắc.- Thiên Anh cũng cười tươi nhìn Băng Băng.
- XUẤT SẮC QUÁ HA- Bà Hương đột ngột lên tiếng.
... ..... ......AAAAAAAAA
- Bà..bà ở đâu ra vậy- Thiên Anh hết hồn tim đập thình thích hỏi
- Ta ở đâu ra..cháu hỏi người lớn với giọng điệu như vậy hả- bà Hương cau mày ko hài lòng, thật ra bà đã ở đó từ cái lúc Thiên Anh đòi quỳ chứ ko chịu ngồi xuống nghỉ, bà cũng khá hài lòng với thái độ của cô, nhưng với khung cảnh đang màu hồng và người cháu cưng nhất mà bà yêu quý đang bị cướp mất, thì khó lòng mà đứng im được.
- Dạ..cháu xin lỗi ạ- Thiên Anh cúi đầu, trong khi Băng Băng đã hoàn toàn đứng dậy, lòng đang tự hỏi, Liên Vy đâu?. Và tác giả cũng xin trả lời lun, cô ấy đang ngủ thẳng cẳng trên giường mà ko biết chút sự tình gì.
- Còn Băng Băng, nếu thích con quỳ chung với con bé luôn cũng được...
- A..ko được đâu bà ơi...cái này ko được đâu ạ..con quỳ mấy ngày cũng được.. bà đừng bắt chị ấy quỳ mà- Thiên Anh khẩn khoảng
- Ko sao..chị quỳ được mà- Băng Băng chủ động quỳ xuống với Thiên Anh
- Chị..đứng lên đi...- Thiên Anh ôm chầm lấy Băng Băng ko cho cô quỳ xuống, Băng Băng tròn mắt, tim đập thình thịch, ấm áp quá a. Còn Thiên Anh trong trường hợp này, thực sự cô chỉ ko muốn Băng Băng quỳ xuống mà ko để ý, mình đang ôm Băng Băng rất chặt nha.
- Này, hai đứa làm gì đó, con Miu lợi dụng, buông cháu ta ra- bà Hương cũng rất bất ngờ, vì Băng Băng thường ko dễ cho ai chạm vào cô thân mật như vậy, ngoại trừ Liên Vy hoặc người trong nhà mà thôi.
- Ơ..dạ- Thiên Anh lúc này mới cảm nhận được cái gì là " ôm", liền từ từ buông tay ra, Băng Băng cũng đứng hẳn dậy,tim còn đập rất nhanh.
- Hai đứa lên phòng ngủ, mai ta sẽ tính chuyện với con Miu sau- bà Hương nói rồi quay đi, mỉm cười," con chọn người cũng ko tệ nhỉ, haha".
- Hì..bà tha cho em rồi đó, em lên phòng ngủ đi- Băng Băng nói mà ko nhìn Thiên Anh, ko phải ko muốn nhìn, mà lúc này, mặt cô đang ửng đỏ.
- Dạ..hihi...chị cũng ngủ sớm nha- Thiên Anh nói rồi đi thẳng lên phòng, ko khác gì Băng Băng, cô cũng rộn ràng ko kém, "ôm" rùi..hihi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro