Phần Không Tên 32
6h30 phút.....
- Nè..mọi người tập trung lại đây- Thanh Phượng hò hét, cả lớp bắt đầu tập trung lại.
" Nghe đây, đây là một cuộc chiến ko khoan nhượng, nếu thua, lớp chúng ta sẽ ăn hết mấy cái này trừ cơm, phải tự bỏ tiền mà dự hội thi và hơn thế nữa, đó là danh dự của chúng ta.. do you understand?"
Cả lớp gật đầu cái rụp, Thiên Anh đang buồn rầu, cũng gật một cái, thôi bỏ đi, tại mình lanh chanh quá làm chi, cố lên nào.
" Rồi..cả lớp mình cùng hô to nào...Cô ơi...cùng làm với chúng em luôn đi ạ"- Thanh Phượng đẩy Băng Băng vô trong lớp, ai cũng hớn hở lên hẳn khi thấy Băng Băng, Thiên Anh chợt nhói đau trong tim khi thấy Băng Băng, cô quay đầu đi chỗ khác, nhưng bàn tay vẫn đặt lên tay Băng Băng vì bây giờ cả lớp đang thể hiện sự đoàn kết.
" CHÚNG TA LÀM ĐƯỢC, CỐ LÊN NÀO, YEAH".
Và đại hội ẩm thực trường nữ sinh EHTI bắt đầu, Thiên Anh bây giờ thực sự tập trung vào công việc được giao, cô gói đồ ăn cùng các bạn, lớp cô thật sự rất đông, chắc ko phải nói mọi người cũng biết là nếu cô Băng Băng ở đó, thì chuyện này là điều hiển nhiên.
Lam Vân ở lớp bên cạnh đang bán cà phê cũng lanh chanh chạy qua, vừa thấy bóng dáng Băng Băng liền nói to
- Bán cho cô 10 phần đi
- HẢ...Cô mua cho ai ăn mà nhiều vậy?- Thanh Phượng vừa mời khách vừa nói
- A..à..cô mua cho lớp cô nữa- Lam Vân cười nói torng khi không ngừng tiến lại gần chỗ Băng Băng đang bán nước uống.
- Aizzz...lớp cô 25 đứa..mỗi đứa một phần mới đủ chứ- Thanh Phượng bắt đầu giở trò tính toán.
- Hả?..ừ..vậy đi..làm cho cô đi nha..cô đợi- Lam Vân đã đứng sát Băng Băng.
- Aizzz..cô cứ về lớp đi..tụi em có dịch vụ giao hàng tận nơi mà- Thanh Phượng nhìn thấy vậy nên tìm cách ngăn cản, mắt ko ngừng liếc Thiên Anh, trong khi Thiên Anh nhà chúng ta ko phải ko biết, mà là mắt thấy tai nghe hết mọi chuyện, nhưng đang làm việc, và lại buồn chuyện lúc nãy, nên ko nói gì hết, cứ cúi đầu, gói gà tiếp.
- Ko sao..ko sao...cô đợi được mà- Lam Vân bắt đầu cười nói với Băng Băng, tay chân thì tỏ ra ga lăng, phụ Băng Băng luôn tay,Thanh Phượng thở dài" lớp nào dễ thương qua đây mà kéo cái cục nợ của mình về đi chứ".
Băng Băng cũng hết hồn khi nhận ra người đang đứng cạnh mình là Lam Vân, nhưng biết sao được, đồng nghiệp mà, đành cười trừ, tay vẫn bán nước, thỉnh thoảng ngó xuống đằng sau, nhưng chỉ thấy Thiên Anh đang cúi đầu gói gà, thở dài một cái, cô đành tiếp tục bán hàng vì khách đã quá đông.
- THIÊN ANH..BÀ RẢNH KO..ĐỂ ĐÓ..ĐỂ ĐÓ ĐI..BÀ QUA GIAO GÀ CHO CHỊ VY ĐI- Thanh Phượng hét to
- SAO LẠI LÀ TUI VẬY HẢ?- Thiên Anh ngẩng mặt lên hỏi
- CHỊ VY BẢO BÀ QUA GIAO HÀNG..CHỊ ĐƯA TIỀN GẤP ĐÔI ĐÓ- Thanh Phượng cười hì hì.
- OK...QUA LIỀN...BÀ ĐÚNG LÀ ĐỒ HAM TIỀN- Thiên Anh gỡ bao tay ra, cầm hộp đồ ăn trên tay, đi qua lớp Liên Vy, khi đi ngang qua chỗ đằng trước, nơi mà Băng Băng và Lam Vân đang đứng, Thiên Anh cũng chỉ âm thầm đi ngang qua thật nhanh. Băng Băng thấy bóng Thiên Anh, thoáng mừng, nhưng nụ cười trên môi vụt tắt khi thấy Thiên Anh lướt qua mà ko nói gì, cô thẫn thờ đến mức đổ nước đầy tràn ra tay, làm Lam Vân phải nhắc
- Cô Băng Băng à..cô có sao ko?
- Ơ..ko...ko sao hết..cảm ơn cô- Ánh mắt Băng Băng rũ xuống khi nhìn theo bóng dáng của Thiên Anh.
Lớp Liên Vy.....
- Chị...Vy ơi- Thiên Anh lấp ló ngoài khu vực của lớp Liên Vy.
- A...nhóc...em tới rồi à..vào đi- Liên Vy ra tay bắt mặt mừng, làm bao ánh mắt ghen tỵ đang chĩa vài Thiên Anh, làm cô cũng ngại và lớp cô cũng đang bán hàng, nên cô nói
- Chị Vy, em về lớp nha
- Ồ..khoan đã...chị tốn x2 tiền mang em qua đây là có lí do đó nhóc- Liên Vy cười gian nói.
- Chị..tính tống tiền em hả- Thiên Anh làm mặt ngầu lại
- Xí..ko dám nha..chị ko thiếu nha- Liên Vy cũng làm mặt ngầu, cả hai ko biết mình đã thu hút sự chú ý thế nào của mọi người gần đó, có người còn cầm máy quay, quay lại khoảng khắc vui vẻ của hai chị em này.
- Hehe..vậy chị muốn em làm gì..à ko..mún em giúp gì- Thiên Anh cười nói
- Lớp chị là quán cà phê..mà hết bánh ngọt rùi..chị điện cho mẹ rùi...tí em ra trước cổng đợi lấy cho chị nha..tại người đưa rất rất rất...nói chung là chị ko thể gặp người đưa được- Liên Vy nói mà toát cả mồ hôi.
- Ồ...ai mà làm chị Liên Vy của em sợ như vậy...lợi hại quá- Thiên Anh trầm trồ
- Xí..em cứ gặp đi rùi biết..sau này em còn phải gặp nhiều..rồi em cũng giống chị thôi..em đi nhanh đi- Liên vy vừa nói vừa đẩy Thiên Anh, Thiên Anh thấy cũng hơi lạ, nhưng cũng gật đầu cái rụp
- Dạ...- Rồi chạy nhanh ra cổng khi nghe lời phán của Liên Vy" Chậm một phút, 100 vòng đó em".
Một lúc sau...
KÉT.....KÉT.....
Một chiếc xe ô tô màu đen dừng trước mặt Thiên Anh, cô lấy tay ra che mặt vì quá chói mắt, một người hầu bước ra, liền nhanh chóng chạy xuống mở cửa sau, một lão phu nhân bước ra, Thiên Anh trố mắt, ai vậy ta, giờ này đến đây làm gì, hay cũng muốn vui chơi ẩm thực. Nhưng nụ cười trên môi Thiên Anh vụt tắt khi thấy trên tay bà ta là hộp bánh nhà cô.Bà lão cũng nhận ra Thiên Anh đứng đó, nhưng cũng ko nói gì, bà hướng mắt về chiếc đồng hồ, Thiên Anh đổ mồ hôi, bà ta là người đó sao, mình phải làm sao, làm sao đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro