Phần Không Tên 25
RENG.............
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ học, ai ai trong trường cũng hớn hở vui mừng vì đã được ra về. Riêng ngày hôm nay có hai người mặt ko cười nổi, nhìn nhau bằng ánh mắt cảm thông nhất từ trước tới giờ.
- Tui về nha..hai bà bảo trọng..tui nói cho biết nha..cô Băng Băng mà giận lên thì...- Yến Vy nhếch méc cười rồi rời đi, để lại hai người đang cảm thông nhìn nhau giờ còn thêm nhìn nhau lo sợ.
- Ê..chị bà mà..chắc ko sao đâu ha!!!- Thanh Phượng cố gắng lạc quan.
- Đúng..đúng..chị tui mà..chắc ko sao..hihi- Thiên Anh cổ vũ.
- Đi thôi bà- Thanh Phượng nói rồi kéo Thiên Anh đi,hai người cùng thẳng tiến tới phòng giáo viên.
Phòng giáo viên......
- Cô Băng Băng à..cô có nghe tin gì chưa..cô đừng hiểu lầm nhé- Lam Vân đang bám dính Băng Băng cố gắng giải thích chuyện của cô và Hiền Diệu.
- Vâng, có gì đâu ạ- Băng Băng cũng nghe tin đó rồi, điều đầu tiên mà cô nghĩ chỉ có một, đó là chẳng ảnh hưởng gì tới cô.
- Nhưng...nhưng mà..
- Thưa cô, tụi em có mặt ạ- Lam Vân chưa kịp nói tiếp thì Thanh Phượng và Thiên Anh bước vào.
- Ừ..các em theo cô qua phòng riêng nha, cô có chuyện cần nói- Băng Băng cười tươi khi nhìn thấy Thiên Anh, vui hơn nữa là giúp cô thoát khỏi tình huống khó khăn này.
- Dạ- Thanh Phượng và Thiên Anh gật đầu, Thiên Anh nhìn thấy Lam Vân đang đứng đó, trong lòng đã buồn nay còn cực kì khó chịu hơn.
- Tôi xin phép nha cô Lam Vân- Băng Băng cười gượng rồi xách giỏ đi qua phòng khác, Lam Vân ôm đầu,mất cả cơ hội,nhưng vẫn kịp khen Băng Băng có đôi chân thật đẹp nha.
Một phòng khác bên cạnh phòng giáo viên....
- Hai em ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?- Băng Băng nói rồi chỉ chỉ cái ghế trước mặt và bên cạnh mình.
- Bà ngồi bên cô đi Thiên Anh- Thanh Phượng ngoắc ngoắc, cô Băng Băng đẹp như vậy, ngồi đối diện nhìn cho đã mắt.
- Ừ..-Thiên Anh ko nghĩ gì nhiều, vì Băng Băng cứ nhìn cô cười thật tươi, làm cô đang băn khoăn, bị phạt mà chị ấy cười như vậy sao ta. Rồi, hai học sinh ưu tú của chúng ta cùng nhau ngồi xuống.
- Hì..các em biết là trường mình là trường nữ sinh đúng ko?- Băng Băng cười nói,Thanh Phượng ngơ ngẩn " Ôi chu choa mẹ ơi, đẹp quá trời lun."
- Dạ- Thiên Anh trả lời khi Thanh Phượng cứ ngẩn người, Thiên Anh lắc đầu ngao ngán" Hiệu ứng Băng Băng" thiệt lợi hại.
-Hì..cô biết việc này hơi mệt..nhưng các em giúp cô tìm mấy cuốn sách cũ trong thư viện nhé!!- Băng Băng nháy mắt nói, Thanh Phượng muốn xịt máu mũi, đơ đến nỗi vô thức, gật đầu liên tục.
- Còn em thì sao Thiên Anh?- Băng Băng quay qua hỏi,cười tươi.
- Dạ..được ạ- Thiên Anh tai đỏ rực, chỉ muốn ôm Băng Băng vào lòng * dê xồm* thui, nếu ko ở chung chắc tình trạng của cô chắc còn nặng hơn Thanh Phượng.
15 phút sau, nhà kho thư viện.....
- Tui...tui..gần chết rùi...hộc...hộc..cứu tui với- Thanh Phượng vừa thở vừa than ngồi phịch xuống.
- Aizzz...bà chỉ lắm chuyện là giỏi hả..hộc..hộc..mới có mấy thùng sách thôi mà- Thiên Anh đang ở trên cầu thang, ngó xuống nhìn Thanh Phượng.
- Cô ơi..tìm thấy chưa cô?- Thanh Phượng ko thèm cãi lại, quay qua hỏi Băng Băng đang lật xem từng thùng sách.
- Hì..em chịu khó tí nha...chưa thấy nữa..em uống nước nè- Băng Băng vừa nói vừa đưa chai nước qua cho Thanh Phượng, rồi ngó lên trên nhìn Thiên Anh, cô hơi xót lòng khi thấy Thiên Anh áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi.Thiên Anh thấy Băng Băng nhìn mình nên ngó xuống cười tươi, vểnh tai mèo," em cũng muốn uống nước, meow~".Băng Băng phì cười, đưa chai nước lên cho cô.
- Cô ơi..ực..ực..cái cuốn sách gì..gì đó ý..là bí kíp thất truyền hả cô?- Thanh Phượng vừa uống nước vừa nói.
- Nè..bà mất bình tĩnh rùi hả..còn tỉnh táo ko zậy hả?- Thiên Anh cúi xuống châm chọc
- Có bà ý..bà nhìn cái núi sau lưng mình đi...tui cũng đang ráng tỉnh táo nè- Thanh Phượng nói.
- Thôi..hai em nghỉ tí đi rùi tìm tiếp nha- Băng Băng cười rồi ngồi xuống, Thiên Anh thấy vậy leo xuống, cầm quyển sách quạt liên tục,Băng Băng cười nhìn Thiên Anh đầy tình cảm, Thanh Phượng thấy hơi lạ, nhưng cô ko biết "lạ" ở đây là sao.
- Em đói quá...6h 30 rùi..AAAAAA- Thanh Phượng bắt đầu đói nên than vãn
- IM LẶNG..tui cũng đói mà..- Thiên Anh vốn ăn khỏe, nên bụng cũng đã kêu ọc èo, Băng Băng thấy vậy liền nói
- Cô đi mua đồ ăn cho các em nha..mấy đứa ăn gì nè
- AAAAAAAAA- Thanh Phượng chợt có bóng đèn trên đầu, nên la lên.
- Khùng hả?- Thiên Anh mắng.
- Khùng cái đầu bà..tui mới nghĩ ra...cô ơi..cho em gọi thêm Yến Vy tới giúp nha cô..luôn tiện mình nhờ bạn ấy mua đồ ăn lun..như vậy là tiện cả đôi đường- Thanh Phượng cười tươi rồi chưa kịp để Băng Băng đồng ý, cô lấy điện thoại ra bấm số. Yến Vy đang ở nhà, nghe tin khẩn, liền mua mấy hộp cơm, tất bật chạy đến hiện trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro