Phần Không Tên 113
Thiên Anh lái xe thẳng một mạch trên đường xa lộ, Băng Băng nói đúng, nhiều khi gần nhau quá, có lẽ cô đã quên đi hẳn những điều mà cô nên chú ý tới hơn. Được một lúc lâu, chiếc xe của cô rẽ vào một con đường đất đỏ quen thuộc, người dân trong xóm nháo nhào nhìn nhau, Thiên Anh cười ngại ngùng, lần này về thật vội quá, cô không mang theo thứ gì hết, đành nhờ cậu dì mua đồ ăn về đãi hàng xóm một bữa. Bà Tám bận rộn phụ mọi người làm bữa ăn, nhưng cũng nhìn thấy gương mặt đầy tâm trạng của cháu gái bà, sau khi bữa tiệc linh đình xong xuôi, Thiên Anh ngồi dưới tàn cây trước nhà, hai mắt lim dim, bà Tám bưng một rổ mận lên, xoa đầu cô nói
- Bố cô..nghe nói làm ông này bà nọ trên đó, bộ mệt lắm hay sao mà về đây mặt mày buồn rợi vậy..-bà Tám nói xong cầm dao cắt mận cho Thiên Anh.
- Ngoại ơi...ngoại..Băng Băng với con..là một cặp trời sinh đúng không ngoại- Thiên Anh nhíu mày nói
- Hả?..con bé..nhớ ra con rồi phải không?..hai đứa sao rồi?...định khi nào cưới?- Bà Tám vui mừng rối rít.
- Con thì muốn cưới luôn..nên cô ấy..cách li con rồi- Thiên Anh buồn xo nói
- Haha...có chuyện đó sao?- bà Tám cười to nói
- Ngoại đừng cười nữa mà...con với cô ấy..là "muôn trùng cách trở " mới tới được với nhau đấy ạ..lúc thì tình địch tứ phía..khi thì đại tướng cản trở..con đều vượt qua hết...vậy mà..- Thiên Anh thở dài nói
- Đại tướng?
- À..ba cô ấy đấy ngoại..- Thiên Anh lại nằm dài ra,bà Tám cười to vui vẻ, rồi nói
- Con gái người ta...ko cần vật chất,thì tấm lòng là rất quan trọng..
- Aizz...con là một lòng một dạ- Thiên Anh khẳng định chắc nịch.
- Còn một thứ rất quan trọng nữa..
- Dạ?..-Thiên Anh ngóc đầu dậy nói
- Con phải tự tìm ra, đường tình yêu của ai cũng khác nhau, nên thứ quan trọng đó, mỗi người phải tìm ra cho chính bản thân mình, có thể con bé đã tìm ra và đang đợi con đến đó..haha- bà Tám cười nắc nẻ, Thiên Anh thở dài, rồi hai mắt chợt long lanh, " đúng rồi, thứ mình còn thiếu..thứ mình đã quên.." rồi cô la lớn, không quen nhe răng ra đắc ý
- NGOẠI ƠI..HA...HÁ...HA..HA
- Con có bị sao không vậy?- bà Tám hết hồn nhìn Thiên Anh chằm chằm
- Con đã tìm ra..thứ quan trọng đó rồi..hahaha.
Bà Tám mỉm cười nhìn Thiên Anh vui vẻ, đúng rồi, khi tìm ra vật quan trọng với mình, thì phải biết giữ thật kỹ, cháu gái ạ.
P/S: Au muốn hỏi mọi người, vật quan trọng của các bạn, là gì???.
Sáng hôm sau, Thiên Anh chỉ nhắn vài dòng cho cô thư ký, sau đó tắt điện thoại, sửa soạn quần áo, đi săn lùng khắp khu huyện tỉnh ở quê cô, những thứ cần thiết. Sau đó, cô về nhà nói gì đó với bà Tám, bà Tám ngạc nhiên hết cỡ, nhưng cũng gật đầu lia lịa, rồi cũng sắn tay áo giúp cháu gái mình.
Còn về phần Băng Băng, sau khi xa ai kia một ngày, suy đi nghĩ lại, thì nỗi nhớ cứ tăng dần đều theo thời gian, nên đành gọi điện thoại, nhưng không thấy ai bắt máy. Đổi lại, cô bị Thanh Phượng kéo đi, trong lòng vừa tò mò vừa hoang mang.
Thiên Anh thở phào nhìn mọi thứ đã chuẩn bị xong, phóng thẳng xe lên thành phố, cô buồn cười khi mình đang mặc bộ trang phục này, nhưng hình như cô lo lắng hơn vì nếu cô đoán sai, chắc có lẽ, Băng Băng thất vọng lắm đây.
- Này, sao em bắt chị mặc bộ đồ này hả?- Băng Băng thay đồ xong, đang ở trên xe Thanh Phượng
- Èo..chị làm em nhớ..haha..thôi, bí mật, chị đi theo em đi, đừng hỏi gì hết, Thiên Anh sẽ giết em mất- Thanh Phượng nói xong thì thả Băng Băng xuống một nơi, không quên cười chào tạm biệt. Băng Băng ngạc nhiên nhìn đằng sau lưng mình, là ngôi trường cô đang theo dạy mà. Lúc này, tiếng xe đằng sau cũng làm cô giật mình, nhưng cô còn ngạc nhiên hơn, khi thấy Thiên Anh bước ra với bộ trang phục..học sinh năm xưa, giờ cô đã hiểu tại sao Thanh Phượng cố tình bắt ép cô mặc bộ đồ giáo viên này.Băng Băng phì cười nhìn Thiên Anh,Thiên Anh gãi đầu nói
- Em nói, anh không biết giữ lời hứa đúng không?
- Um- Băng Băng giờ đã không giấu được nụ cười trên môi
- Hì, em trách anh cũng chỉ vì một chuyện thôi..- Thiên Anh đưa tay ra rồi nói
- Anh biết rồi sao?- Băng Băng cười nói
- Um..nhưng cuối ngày anh sẽ nói được không?..hôm nay..em có thể hẹn hò với anh không?
- Nếu em nói không?
- Aizzz....có..có..có..có...có..có- Thiên Anh lẩm nhẩm nói
- Hì..ngốc..em đồng ý.- Băng Băng nói xong đưa tay khoát vào tay Thiên Anh, Thiên Anh mỉm cười, hai người dạo qua tất cả những nơi mà các cặp đôi hay đến, cùng cười tít mắt khi cảm nhận được vị lạnh của kem và cùng ấm áp bên nhau khi tận hưởng gió thổi trên sông.Cuối cùng, Thiên Anh lái thẳng xe về nhà ngoại của cô, Băng Băng hỏi
- Mình về nhà ngoại anh à?
- Um..anh sẽ trả lời em ngay bây giờ thôi.- Thiên Anh nháy mắt rồi dừng xe lại, bà Tám đã biết chuyện nên lặng lẽ đi qua nhà khác, để dành không gian riêng cho bọn trẻ, Băng Băng thích thú nhìn xung quanh
- Không thay đổi gì cả..
- Hì..um..ngoại thích vậy mà..- Thiên Anh vừa nói vừa tiến đến, ôm thật chặt từ phía sau Băng Băng, ngả đầu lên vai cô, nói
- Anh cũng không thay đổi gì cả..
-.... .... ...
- Điều em muốn trách anh là..anh đã quên đi, những điều tốt đẹp ở đây..đúng không?- Thiên Anh nói xong kéo tay Băng Băng vào nhà, một căn phòng được bài trí rất đẹp, không nến không hoa, thay vào đó là đèn neon sáng lấp lánh, cánh thiên thần nhỏ được treo hết xung quanh, bức hình cô và Thiên Anh được phóng to bằng cả căn phòng, sàn nhà bây giờ đã được phủ bông mịn màng, Băng Băng tròn mắt nhìn cảnh vật xung quanh, rồi ánh đèn chợt thay đổi, thay vào đó là chữ " I LOVE YOU" được hiện ra, Thiên Anh nói tiếp
- Anh cứ nghĩ..em muốn đám cưới tuyệt nhất..là phải thật sang trọng, thật hoành tráng..nhưng anh đã sai phải không?- Thiên Anh cười rồi lau nước mắt trên khoe mắt đang rơi lệ đến cảm động của ai kia, rồi ôm cô vào lòng nói
- Thật ra, khi anh đến với em, anh không có gì cả, ngoại trừ trái tim trao em, nên bây giờ cũng vậy...- Thiên Anh từ từ buông Băng Băng ra rồi quỳ xuống
- HẠ BĂNG BĂNG..em có đồng ý..lấy anh không?
-..... .........
- Này..anh nhớ không lầm, lần này là lần thứ 3 rồi đấy nha- Thiên Anh cười khổ nói, Băng Băng bĩu môi nói
- Anh ngốc này..thật ra..em không cần đám cưới thật hoàng tráng...em chỉ cần có anh bên em là đủ..nên..khi ngốc đã giải ra câu đố đó..thì em..đồng ý..-Băng Băng vừa nói xong, Thiên Anh đứng lên gãi đầu nói
- Cái này..không phải khoa trương...nhưng bắt buộc phải có..đúng không vợ?- Rồi cô rút trong túi ra một hộp nhận, hai đôi cánh ráp vào nhau,viền nhẫn sáng loáng bởi những viên đá lấp lánh, Thiên Anh tách ra, đưa vào tay Băng Băng mỉm cười nói
- Anh giữ một đôi cánh của em..thì em...đừng hòng bay đi đâu cả.
- Ngốc..em yêu anh.- Băng Băng nói xong ôm chầm lấy Thiên Anh.Thiên Anh ngả người xuống,tiện tay đóng chặt cánh cửa lại.
- Anh có ý đồ đúng không?
- Hả?..-Thiên Anh vừa trả lời, vừa hôn nhẹ lên môi Băng Băng
- Sàn nhà này..mịn quá- Băng Băng hơi giật nhẹ người, khi Thiên Anh hôn xuống cổ cô, hai tay tháo nút áo của cô ra, Thiên Anh vẫn chăm chỉ làm công việc của mình, hai tay ôm chặt Băng Băng. Một lúc sau, áo của Băng Băng đã bị vứt qua một bên, Thiên Anh càng gấp gáp hơn, hai tai cô đã đỏ bừng, lật người lại, cho Băng Băng nằm dưới, cô chống hai tay lên, bắt đầu hôn nhẹ nhàng hơn, cô hôn nhẹ dần xuống, đến đôi nhũ hoa , cô cắn nhẹ một cái, Băng Băng nấc lên, Thiên Anh mỉm cười nói
- Anh đánh dấu chủ quyền rồi nhé..vợ..
Băng Băng không trả lời, tiếp tục ôm chặt Thiên Anh vào người mình, thân thể cọ sát với nhau, Thiên Anh cũng cởi phăng áo trên người mình, rồi đến phần dưới của Băng Băng, cô nhẹ nhàng hơn, Băng Băng hai mắt nhắm nghiền, rồi chợt nấc lên khi cô đã thuộc về ai kia, sau đó là phút giây hòa quyện vào nhau, cho tới khi hai người mệt mỏi, rồi ôm nhau, ngủ vùi tới sáng.
Khi Băng Băng tỉnh dậy, đã thấy trên người mình mặc một lớp áo sơ mi trắng mỏng, còn Thiên Anh cũng vừa từ nhà vệ sinh đi vào, Băng Băng mặt đỏ rực nhớ tới chuyện hôm qua, Thiên Anh cười hớn hở, ôm chặt ai kia cười nói
- Anh yêu em..
- Em ghét anh..
- Anh yêu em...
- Em..g..h..
Băng Băng chưa kịp nói đã bị Thiên Anh chặn lại bằng một nụ hôn nồng cháy, Thiên Anh nhẹ đẩy cô nằm xuống, Băng Băng cũng choàng tay qua ôm lấy Thiên Anh, rõ ràng, nhiệt độ hôm qua vẫn không giảm.
Cộc..cộc..
Băng Băng đẩy nhẹ Thiên Anh ra khi nghe tiếng gõ cửa, Thiên Anh vẫn không quan tâm, tiếp tục " chuyên môn" của mình.
- Anh..anh..- Băng Băng cố thoát khỏi Thiên Anh, nhưng hầu như chỉ làm cho có lệ, cho đến khi.
- THIÊN ANH...DẬY MAU, SÁNG RỒI..NHANHHHHH.
Tiếng bà Tám làm Thiên Anh và Băng Băng dần lấy lại bình tĩnh, hai người nhìn nhau phì cười. Rốt cuộc thì, sau khi đi một quãng đường dài, họ cũng đã thuộc về nhau. Có một câu ngạn ngữ rất hay rằng " Cái gì thuộc về bạn, thì mãi mãi sẽ thuộc về bạn, nhưng cái gì không thuộc về bạn..đừng cố gắng..vì bạn sẽ không đủ niềm tin để có thể lấy được nó đâu". Thiên Anh và Băng Băng sau khi trở về, cũng đã tổ chức một đám cưới linh đình nhất do yêu cầu bên gia đình và vì yêu cầu công việc.
10 năm sau....
- THANH PHƯỢNG..........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro