Phần Không Tên 109
Thiên Anh dẫn Băng Băng đi đến hội trường năm xưa, Băng Băng tò mò đi theo, Thiên Anh leo lên sân khấu nhìn Băng Băng rồi nói
- Em nhớ nơi đây ko?
- Ko..- Băng Băng lắc đầu, Thiên Anh nói xong vụt chạy mất, Băng Băng la lên
- Này..em đi đâu vậy hả?...Thiên Anh..Thiên Anh....
-..... ..... .....
Băng Băng không thấy trả lời, cô cũng leo lên chỗ Thiên Anh đứng, ánh mắt nhìn xung quanh, vô thức bước theo hướng mà Thiên Anh vừa chạy đi, rồi chợt khựng lại, hai mắt cô chăm chú nhìn mảnh vải che dưới sàn diễn, Băng Băng đi tới, đưa tay ra, kéo mảnh vải lên, Thiên Anh mỉm cười nhìn cô rồi nói
- Em tới rồi à..
- Sao em lại vào đây?- Băng Băng thắc mắc hỏi Thiên Anh, Thiên Anh cười buồn nói
- Tìm ra được em mà vẫn chưa nhớ thêm được gì à..buồn thật..thôi mình ra ngoài cho mát đi chị.
Thiên Anh nói xong kéo Băng Băng ra bên ngoài, Băng Băng cảm thấy có lỗi khi thấy vẻ mặt Thiên Anh dường như đang rất thất vọng.
- Chị xin lỗi...
- Aizz...ko sao..ko sao đâu..nhưng nếu..em có thể nhớ lại được, thì phải bù đắp cho anh đó, hi- Thiên Anh cười nói, Băng Băng trả lời
- Nếu chị ko thể nhớ ra..thì sao?
- Hả?...vậy..chị có tình cảm gì với em ko?..bây giờ ý..- Thiên Anh hỏi
- Ko..- Băng Băng nhỏ giọng nói, Thiên Anh gãi đầu, hai mắt nhìn xuống đất, cố kìm nén cảm xúc rồi nói
- Vậy chị thử quen anh Trí Long đi..
- ..... ..... ......- Băng Băng im lặng ko nói gì, Thiên Anh cười tươi nói
- Anh ấy đẹp trai mà, với lại ở bên anh ấy chị rất vui còn gì, thay vì tốn thời gian làm cùng em, thì chị hãy quen người đó đi..
- Sao em lại nói vậy?
- Hì...nhìn cách chị cười với anh Trí Long, em biết chị cũng thích anh ấy mà, thì chị cứ quen thử để xác định tình cảm của mình, bên em...chỉ toàn đau khổ thôi, hihi.- Thiên Anh cười tươi nói, trong lòng cô bây giờ, thật sự đã quá đau đớn.
- Chị cảm thấy..em thật..đáng ghét.- Băng Băng nói xong thì bỏ mặc Thiên Anh ở lại, tự nhiên nghe từng lời Thiên Anh nói với mình, cô chỉ cảm thấy bực tức như Thiên Anh đang cố tình bỏ rơi cô vậy, còn Thiên Anh, cô nhìn theo bóng Băng Băng, hai mắt đỏ hoe," đây là trò đánh cược cuối cùng của anh...em hãy quay trở lại, Băng Băng à".
Sáng hôm sau....
- OMG...THẬT KHÔNG?
- TRỜI..CẬU NÓI THẬT KO ĐÓ...
- CÔ BĂNG BĂNG, CÔ THIÊN ANH, THẦY TRÍ LONG...WOAAAAA.
- TỚ THÍCH CÔ BĂNG BĂNG VỚI THẦY TRÍ LONG HƠN.
- TỚ THÍCH CÔ THIÊN ANH HƠN...
- ÈO..im lặng, nói nhỏ thôi...
- Tình tay ba hả tụi mày...lao xao..lao xao..lao xao..
Hôm nay cả trời EHTI dường như đều nhốn nháo về tin tức này, Lam Vân đau đầu nhìn Thiên Anh ngồi trước mặt, ánh mắt sát thủ
- Em muốn sao đây hả?..ôi trời...chắc chị chết vì em quá...
- Chị..em đâu có muốn như vậy..- Thiên Anh buồn bã giải thích
- Ok..ko muốn mà em ôm Băng Băng làm chi hả?..bế cô ấy làm gì?..mà lại trong khuôn viên trường..chị..aizzzz...- Lam Vân nói một mạch.
- Chị à..em..nói Băng Băng quen với Trí Long rồi.- Thiên Anh cười buồn nói, Lam Vân trố mắt
- EM CÓ ĐIÊN KO VẬY HẢ?
- ...có..
- WHAT???- Lam Vân khó hiểu nhìn Thiên Anh, Thiên Anh nhìn Lam Vân rồi nói
- Chị nghĩ xem, em và cô ấy cách nhau 5 năm, rồi bao khó khăn mới được bên nhau, thì cô ấy quên mất em, ở bên cô ấy lúc nào cũng có người khác, bây giờ cô ấy còn không xác định được điều gì...em ko điên thì sao đây.
- Aizz..thì đi mang cô ấy về...
- Em ko thích ép buộc.
- KHÙNG...em phải hiểu, đây không phải là ép buộc..ok, được rồi, cứ cho là bây giờ, cô ấy và Trí Long sẽ quen nhau, yêu nhau, cưới nhau, rồi một ngày cô ấy nhớ ra tất cả, em nghĩ cô ấy sẽ ra sao hả?- Lam Vân tức giận nói
- ..... ..... ......
- Ko trả lời được đúng ko...lúc đó, có trách thì chỉ trách em, đã không ở bên cô ấy trong những lúc đó, mà còn trao cơ hội cho người khác mà thôi, hiểu chưa?- Lam Vân nói một hơi
- ..... ..... .....- Thiên Anh vẫn im lặng, lúc này sân trường lao xao, ồn ào, còn có tiếng hò hét, Lam Vân đi lại, mở màn chắn ra, cô trợn mắt rồi nói
- Thiên....Anh...
- Dạ?- Thiên Anh đi lại, hai mắt cô cũng tròn xoe, Lam Vân nhếc môi nói
- Rồi..đó..em muốn nhường đúng ko, em có cơ hội rồi đó..
Thiên Anh vẫn không nhúc nhích, dưới sân trường đã đông nghẹt, hoa hồng và bong bóng trái tim màu hồng ở đâu ra rất nhiều, mà người cầm bó hoa hồng, không ai khác là Trí Long, còn nhân vật chính, khỏi nói các bạn cũng có thể đoán được mà đúng ko?.
Thiên Anh vừa nhìn thấy bóng dáng Băng Băng thì hốt hoảng chạy xuống, Lam Vân nhìn theo, nhưng rồi cô đứng im, mỉm cười, " đúng rồi, đó mới là em, Hạ Thiên Anh".
Sân trường..
Học sinh đã tụ tập rất đông và cũng đang rất hớn hở, háo hức xem chuyện này, nhiều người còn cá cược xem thành công hay không thành công, nhưng số lượng thành công hình như được cá nhiều hơn, Thiên Anh cũng chạy xuống tới nơi. Đám học sinh còn xôn xao hơn, hơn cả phim mà họ hay được xem, đây là một hiện thực trước mắt họ. Trí Long mặc một bộ đồ vest trắng, nhìn như hoàng tử trên ngựa bạch mã, khuôn mặt tươi cười hớn hở. Hôm nay, Băng Băng cũng mặc một chiếc đầm trắng rất xinh đẹp và hiện giờ, mọi việc xảy ra trước mặt cô cũng trắng xóa như vậy. Thiên Anh nhìn khung cảnh trước mặt, cô không biết phải làm sao," anh xin em..Băng Băng à..em đừng đi mà".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro