Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 105

Chẳng mấy chốc mà mọi người đã tập trung lại ở bệnh viện, bà Linh khóc hết nước mắt vì vui mừng, mà bọn Thanh Phượng cũng hỏi thăm ko ngớt. Băng Băng cười tươi nhìn mọi người, cho đến khi.
ẦM........
- BĂNG BĂNG...- Hai mắt Thiên Anh mở to, bước từng bước chậm đến chỗ Băng Băng, cô đưa tay ra
- Em tỉnh rồi à....anh..anh..- Thiên Anh ko nói nên lời, mọi người ai cũng vui mừng nhìn cảnh đoàn tụ này, chỉ có một người, ko cười nên nổi, đó là Liên Vy.
- Xin lỗi, bạn là ai?- Băng Băng lạ lùng hỏi
-.... ...... .....- Thiên Anh đột nhiên đứng sững lại,cô mới nghe nhầm phải ko,đúng rồi, chắc chắn là nhầm rồi.
- Em nói gì cơ?...em đang chọc anh phải ko Băng Băng- Thiên Anh cố giữ bình tĩnh hỏi lại, mà mọi người xung quanh cũng chết lặng, bà Linh hốt hoảng nói
- Con ko nhận ra Thiên Anh sao con..
- Dạ..cô ấy là Thiên Anh hả mẹ..xin lỗi bạn nhé, mình ko nhớ đã từng quen bạn- Băng Băng nhẹ nhàng nói, từng lời từng lời làm Thiên Anh đau thắt tim lại, Liên Vy lên tiếng
- A..mọi người ra ngoài mua gì ăn đi nha....
Mọi người hiểu ý lần lượt ra ngoài, chỉ còn Thiên Anh và Băng Băng ngơ ngác trong phòng, Thiên Anh lại gần, Băng Băng ánh mắt vẫn rất xa lạ,Thiên Anh hít một hơi nói
- Em ko có cảm giác gì đặc biệt với anh sao?
-... ......* lắc lắc*...
- Em ko nhớ gì về anh hết hả?
-....*lắc lắc*....nhưng bạn là con gái mà..sao lại xưng hô với mình như thế..mình cũng đâu phải người yêu của nhau đâu- Băng Băng nói, Thiên Anh run hết cả người, ánh mắt như đang gắng gượng, cô nói
- Em là..HẠ.THIÊN.ANH...con gái ba chị nhận nuôi...
-..À...hồi đó ba cũng nói với chị sẽ nhận nuôi một người...là em sao..hi..xin lỗi nhé...chị ko thể nhớ ra em được..
- Em và chị...anh và em...là..người yêu của nhau đó..em biết ko?- Thiên Anh xúc động nói, Băng Băng hai mắt mở to, tim tự nhiên đập liên hồi, cô nói
- Có..có chuyện đó sao?...chị ko nhớ...
- Anh đợi em lâu lắm rồi..Băng Băng à- Thiên Anh giang tay ra, ôm Băng Băng vào lòng.
- Xin lỗi...thật sự..tôi ko nhớ gì hết..- Băng Băng đẩy Thiên Anh ra, Thiên Anh lặng người, hai mắt đỏ hoe nhìn Băng Băng, rồi cô nhẹ giọng nói
- Ko sao..ko sao..rồi em sẽ nhớ ra thôi..anh xin lỗi.
- Uhm..- Băng Băng quay đi chỗ khác, Thiên Anh nhìn tay mình, từ khi nào khi việc ở bên em, lại quá xa vời thế này.
Lúc này Liên Vy và bà Linh đi vô, Liên Vy nhìn Thiên Anh, thấy Thiên Anh rất sầu não, biết là mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết, cô nói
- À..bác sỹ bảo mai chị có thể xuất viện đấy, Thiên Anh, tối em có về nhà ăn cơm ko?
Thiên Anh ngạc nhiên nhìn Liên Vy, rồi chợt hiểu ý, gật đầu nói
- Dạ, có chứ ạ.
- Hì..ừ..dạo này em hay ko về nhà lắm, mẹ mới nói với chị này, phải ko mẹ?
- Ừ..giờ chị Băng Băng về rồi, con dù bận việc cũng nên về nhà thường xuyên hơn- bà Linh hiểu chuyện nói, Thiên Anh nhìn Liên Vy, Liên Vy gật đầu," chuyện đã tới nước này..em dọn về nhà sống cho tiện..".
Hôm sau, Thiên Anh lái xe đến bệnh viện, Băng Băng vẫn nói chuyện với cô, nhưng chỉ là những câu xã giao thông thường, Thiên Anh buồn bã," ko sao..dù gì cô ấy cũng đã tỉnh lại rồi".
- Chị đưa hành lý đây, em bỏ lên xe..- Thiên Anh nhẹ giọng nói
- Ừ..cám ơn em- Băng Băng đưa lên, rồi nhìn xung quanh hỏi
- Mẹ và Liên Vy...
- À..chị Vy và mẹ bận việc, nên em tới đón chị- Thiên Anh cười giải thích, Băng Băng hiểu ý, rồi lên xe ngồi, xe 4 chỗ, mà hai người lại không ngồi cùng một băng, Thiên Anh lâu lâu lại liếc xuống, Băng Băng vẫn thế,cô biết ánh mắt đó, nhưng bây giờ, thật sự, cô không nhớ được, mình và Thiên Anh, đã có gì với nhau.
KÉT................
- Hì..tới rồi..- Thiên Anh nhỏ giọng rồi nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe cho Băng Băng, Băng Băng cám ơn rồi bước ra, người làm trong nhà vội vã ra xách đồ, Băng Băng đang tính đi vô nhà, thì có cảm giác bị kéo lại, Thiên Anh vội vã nói
- Chị..thật sự ko nhớ gì sao ạ?
- ..xin lỗi..- Băng Băng thở dài rồi rút tay ra, đi vào trong nhà, để mặc cho ai kia đứng lặng như tượng, Thiên Anh cảm thấy sao môi mình mặn quá, cô liền lấy tay quệt nhanh nước mắt, bước theo Băng Băng vào nhà.
Băng Băng bước nhẹ lên phòng, Thiên Anh vẫn theo sau, im lặng, hai người, mỗi người một tâm trạng, Băng Băng mở cửa phòng, đi vô, cô thấy phòng mình khác quá, chắc vì màn che cửa đã được thay mới, rồi cô nhìn mọi vật trong phòng,mắt cô dừng lại ở một vật, tim Thiên Anh cũng dừng lại, Băng Băng đi đến, đưa tay ra, chạm vào, tự nhiên cô cảm thấy xót lòng,cô rời tay ra, rồi nói
- Sao lại có vật này ở phòng tôi nhỉ?...tôi nhớ mình đâu có mua cái này..bà đem đi chỗ khác dùm tôi nha.
Thiên Anh hoảng hốt, nhào tới, chụp lấy quả cầu thủy tinh, rồi cố gắng nở nụ cười nói
- Anh sẽ bảo vệ, mọi thứ thuộc về em.
Băng Băng đột nhiên sững người, câu nói này, quen quá, Thiên Anh ôm qua cầu thủy tinh, đi thẳng ra ngoài, rồi cô khựng lại buồn bã nói
- Chỉ mong em..đừng vứt bỏ những gì thuộc về chúng mình nữa..anh đợi em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro