Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 102


- Hiện tại não bộ của cô ấy vẫn ổn định, nhưng chúng tôi cũng ko biết tại sao cô ấy chưa tỉnh dậy, nhưng xin người nhà đừng lo lắng quá, rồi cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Thiên Anh và bà Linh chào bác sỹ rồi đi ra, hai người nhìn nhau,bà Linh mỉm cười nói
- Ko sao đâu...sẽ ổn mà, con đi làm đi.
- Vâng, con chào mẹ..- Thiên Anh buồn bã bước đi, tâm trạng bây giờ tuy có đỡ hơn mấy hôm trước, nhưng việc Băng Băng mãi ko tỉnh dậy làm cô càng lo lắng hơn.
- ANH....
Thiên Anh quay đầu lại, cô mỉm cười nói
- Hì..chào em..
- Hì..chị Băng Băng sao rồi anh?- Ân Ân chạy tới hỏi
- Hì..cám ơn em, cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng sức khỏe thì đã ổn định hơn rồi.- Thiên Anh nói
- Ồ..vậy bây giờ anh tới công ty à?- Ân Ân hỏi
- Ừ..việc ở công ty còn nhiều mà,vậy chào em, anh đi trước nhé.
- Anh này..
Thiên Anh đang tính quay đi, nhưng nghe Ân Ân hỏi, liền quay đầu lại,ý muốn hỏi có chuyện gì, Ân Ân nghĩ nghĩ rồi lại cười nói
- Anh đi cẩn thận nhé..hihi.
- Hì..cám ơn em- Thiên Anh nói xong quay đầu đi, Ân Ân thở dài, lại ko nói được rồi.
Thiên Anh lái xe tới công ty, Diễm Lệ gọi nói gì đó, Thiên Anh cau mày, rồi vòng ngược đầu xe, tiến thẳng trụ sở cảnh sát, nơi Diễm Lệ đang làm việc.
- Cậu tới rồi à..
- Ừ..việc này là sao?- Thiên Anh ngồi xuống hỏi, Diễm Lệ nói
- Mình đã cố hết sức, hắn chỉ bị án treo 3 năm thôi, gia đình hắn thế lực quá mạnh, họ đồng ý bồi thường tất cả tổn thất của bên cậu..
- BỒI CÁI...*beep*.- Thiên Anh tức giận mắng, Diễm Lệ cười khổ nhìn xung quanh rồi nhìn Thiên Anh
- Cậu bình tĩnh đi, đây là trụ sở cảnh sát đó nha.
- Chắc quý tòa cũng ăn được nhiều nên mới phán tên đó như vậy phải ko?- Thiên Anh thấp giọng nói
- Ồ..cậu còn lạ gì..mình cũng ngạc nhiên mà.
- Ừ..cám ơn cậu,mà cậu gọi mình tới đây có việc gì nữa không?- Thiên Anh hỏi
- Ừ...thời gian này cậu nên cẩn thận, "chó cùng đứt giậu"- Diễm Lệ nói
- Ừ..mình hiểu rồi- Thiên Anh cau mày nói, rồi cô hấp tấp hỏi
- MÀ HẮN ĐƯỢC THẢ RA KHI NÀO?
- Tối hôm qua..- Diễm Lệ cũng chợt rùng mình, rồi nói
- Có ai ở bệnh viện với Băng Băng ko?
- Mẹ mình...
Thiên Anh nói rồi chạy đi, Diễm Lệ hiểu ý cũng chạy theo, hai người phóng lên xe, Thanh Phượng cũng gọi tới
- Nè, bà đang ở đâu, tui đang ở bệnh viện này...
- CHẠY GẤP VÔ PHÒNG BĂNG BĂNG NGAY...
- Ơ...ừ..ừ- Thanh Phượng hết hồn, ko hiểu mọi chuyện,chạy bằng thang bộ lên cho nhanh.
Thiên Anh nóng hết ruột, Diễm Lệ ráp lại súng,bỏ đạn vào,Thanh Phượng vừa chạy tới cửa phòng Băng Băng, thấy cửa phòng mở toang, bà Linh nằm ngất xỉu dưới sàn, hoảng hốt, cô nói vào điện thoại
- BĂNG BĂNG BIẾN MẤT RỒI...
- CÁI GÌ????- Thiên Anh khuôn mặt lo lắng, tay cầm vô lăng đã run lên
- CẬU CHẠY XUỐNG NHÀ XE ĐI...CHÚ Ý TỚI AI BỊT MẶT- Diễm Lệ nói, Thanh Phượng nhấc bà Linh lên, đặt lên giường, bấm nút gọi bác sỹ, rồi chạy nhanh xuống nhà xe, vừa đi vừa chú ý như lời Diễm Lệ,nhưng quả thật, bệnh viện quá to lớn.
KÉT...........
Thiên Anh dừng gấp, phóng xuống xe, chạy thẳng vào bệnh viện,nhìn khắp xung quanh, Diễm Lệ cũng chia ra, cùng tìm. Ân Ân ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Anh,nhưng vừa thấy bộ dạng của Thiên Anh, Ân Ân cũng ko hỏi, mà chỉ chạy theo.Thiên Anh đã nhận được một cuộc gọi, cô bấm số, lưu lại cả đoạn hội thoại, sau đó gửi qua cho Diễm Lệ và Thanh Phượng.
BANG........
- À ha..WELCOME..HẠ THIÊN ANH- Trường Khánh nhếc méc cười khi thấy Thiên Anh, Thiên Anh thở dốc, cô đảo mắt tìm kiếm, vừa nhận ra Băng Băng, củng là lúc cô thấy cô ấy nằm lơ lửng giữa không trung, mà đây lại là sân thượng của bệnh viện.
- ÔI...CHỊ BĂNG BĂNG- Ân Ân ôm ngực, thở dốc, cô hoảng sợ trước cảnh tượng trước mặt.
- Á à...BỒ NHÍ CỦA MÀY ĐẤY À..TÌNH CẢM NHỈ?- Trường Khánh nhìn Ân Ân rồi quay qua Thiên Anh nói.
- MÀY CÂM MIỆNG ĐI..THẢ BĂNG BĂNG RA..- Thiên Anh liều lĩnh xông tới, Trường Khánh đưa con dao ra, dí sát vào sợi dây nối Băng Băng, cười nói
- BƯỚC TIẾP ĐI...MÀY THÍCH THÌ CỨ BƯỚC TIẾP ĐI.
Thiên Anh cắn chặt răng, dừng lại, Ân Ân cũng nép sát vào cửa lên xuống, cô đang rất sợ hãi.
- TỐT...BÂY GIỜ..CẦM LẤY- Trường Khánh nói xong, từ tay áo thảy ra một con dao mổ, vứt lại gần chỗ Thiên Anh.
Ân Ân hoảng sợ nhìn con dao mổ sắc lẻm, Thiên Anh tay cũng đã run lên, Trường Khánh cười như điên loạn rồi nói tiếp
- Trước tiên bắt đầu cuộc chơi...thì...MÀY...ĐÓNG CỬA LÊN XUỐNG VÀO CHO TAO.
Ân Ân nhìn Thiên Anh, Thiên Anh gật đầu, sau đó, cô đóng cửa lên xuống lại.
- VẶN VÀO..VỨT CHÌA QUA ĐÂY- Trường Khánh ra lệnh, Ân Ân gần như muốn khóc, vặn lại, rút chìa, Thiên Anh nhẹ giọng
- Em đừng sợ, ném qua đây cho anh.
Ân Ân tay run rẩy ném qua cho Thiên Anh, Trường Khánh cười nham nhở quát
- NGHE LỜI NGƯỜI YÊU NHỈ...HAHA..SỐ MÀY ĐÚNG LÀ CÓ PHƯỚC QUÁ..HAHA..NÉM CÁI CHÌA QUA ĐÂY..RỒI CẦM CON DAO LÊN.
Thiên Anh nuốt giận, nhìn Băng Băng, cô cúi xuống cầm con dao lên, rồi ném chìa qua cho Trường Khánh, Trường Khánh cười nói
- Nếu lúc trước mày nghe lời tao thì đâu có sao nhỉ???...haha...để tao phổ biến luật chơi nhé..
khi tao nói những điều mày làm sai ra..thì hãy tự cắt một đường trên người mình...trò chơi kết thúc..khi mày ko nghe lời tao..hoặc..mày..ko thể tiếp tục chơi nữa..chúng ta bắt đầu nhé.
- TAO CŨNG CÓ LUẬT...
- Á...MÀY CŨNG CÓ Ý KIẾN À..ĐÁNG LẼ LÀ KO..NHƯNG ĐỐI VỚI MỘT ĐỨA SẮP CHẾT NHƯ MÀY..TAO SẼ KHOAN HỒNG TÍ XÍU VẬY..NÓI.- Trường Khánh cười khẩy nói
- KHI TAO LÀM THEO Ý MÀY..MÀY CŨNG PHẢI THẢ BĂNG BĂNG XUỐNG..ĐƯỢC CHỨ?
- HAHA...YÊU NHAU QUÁ CƠ..ĐƯỢC..KHI MÀY CẮT MỘT ĐƯỜNG, TAO SẼ ĐƯA CÔ ẤY VÀO TRONG...MỘT ÍT.- Trường Khánh cười man rợ nói, Thiên Anh nhìn Băng Băng, tay nắm chặt con dao mổ, nói lớn
- BẮT ĐẦU ĐI.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro