Phần 5
CHƯƠNG 5
Tắm xong, Thiên Anh đi xuống lầu, một bàn tiệc chào đón được bày ra, chiếc bàn ăn rất ấm cúng, cô chợt buồn khi nghĩ đến dưới quê ngoại đang ăn cơm, ngoại à, con xin lỗi.
- A..xuống rồi à con..ngồi..ngồi đi- bà Linh mang thức ăn ra, Băng Băng và Liên Vy đang phụ, ông Tiến tươi cười chào đón Thiên Anh, tuy có nhiều người làm, nhưng bếp núc, bà Linh vẫn đảm nhiệm, Thiên Anh đi đến, ngồi xuống, ông Tiến ngồi giữa, bà Linh và Băng Băng ngồi đối diện với Thiên Anh và Liên Vy.
- Rồi..nãy vội quá..mẹ chưa kịp giới thiệu..à..Thiên Anh..con cứ gọi là mẹ với ba nha...cho thân thiết dễ gần- bà Linh vui vẻ
- Dạ..bác..à ko..mẹ- Thiên Anh lỡ miệng, thấy bà Linh ko vui, liền sửa lại
- Ngoan lắm, mẹ có cửa hàng bánh mì Pháp, nếu con thích có thể đến chỗ mẹ làm, mẹ sẽ trả lương, coi như tiền tiêu vặt hàng tháng, vì con ngại nhận tiền của ba mẹ, được ko- Bà Linh ân cần
- Dạ, con đồng ý ạ- Thiên Anh vui vẻ, cô cười tươi, vậy ngoại đỡ phải gửi tiền lên thêm cho cô, nụ cười duyên của cô làm hai người, Băng Băng và Liên Vy chú ý rất nhiều, thật rất có duyên.
- Rồi, đến lượt ba, ba là giám đốc công ty đá quý FIRES, sau này nếu con thích, có thể đến chỗ ta làm việc, haha- ông Tiến tâm trạng rất vui
- Hi..chị là Liên Vy, đang hoàn thành năm cuối cấp 3, em sẽ vô học cùng trường với chị đó, chào mừng e- Liên Vy cười tươi, Thiên Anh cũng cười, chị này cũng rất xinh đẹp, lại hiền hòa, cá tính nữa, sau này mình sẽ học hỏi thêm mới được.
- Đến chị rồi nhỉ, chị là Băng Băng, hiện đang là giáo viên, em sẽ vô trường chị dạy đó, rất vui gặp e- Băng Băng cười tươi, Thiên Anh mất máu, xinh quá đi, thiên thần này, nhưng cũng cười chào Băng Băng.
Cả nhà ăn cơm vui vẻ, tính Thiên Anh cũng dễ hòa đồng, nhanh chóng chiếm tình cảm của mọi người, sau bữa ăn, cô lên phòng gọi điện cho ngoại, ngoại đã chờ sẵn ở nhà dì từ lúc nào, bà vui vẻ hỏi thăm, dặn là cứ 2 tuần gọi cho bà một lần, bà cũng nhớ cô.Thiên Anh cúp máy, ngoại à, nhớ đợi con nhé. Đang bất thần, chợt có tiếng gõ cửa, cô chạy ra mở cửa, Băng Băng cười rạng rỡ, Thiên Anh tim ngừng đập, cũng mời cô vô phòng.
- Nè..em ngồi xuống đi, đứng đó làm gì, nghe nói em siêu quậy lắm mà, đừng giả bộ trước mặt chị chứ- Băng Băng nháy mắt
- Dạ...chị nghe ở đâu..chứ em ko có như vậy đâu ạ- Thiên Anh cười gượng nói* đứa nào tung tin này, bà giết*.
- Ừ..mai em đi học đó..chị làm thủ tục xong hết rồi..em đi bộ cũng được..gần nhà mà..với lại lúc nào chị có tiết sớm sẽ chở em đi nha..như ngày mai chẳng hạn.- Băng Băng cười cười nhìn Thiên Anh ngồi bên cạnh, mắt chữ A mồm chữ O, đang nhìn mình, như kiểu giờ đã phải đi học rồi sao.
- Dạ..em biết rồi..nhưng em học lớp nào ạ?- Thiên Anh nói
- Lớp chị chủ nhiệm...ko thích sao?- Băng Băng nói
- Dạ...ko..ko..em thích ạ- Thiên Anh vuốt mồ hôi, sao quậy đây ta.
- Hì...sách vở với đồ dùng đây..nếu thiếu thứ gì..nói chị nhé- Băng Băng cười đứng lên, định đi về phòng, Thiên Anh tay chân quíu líu nhìn theo, hương tóc của chị thật quyến rũ, chợt Băng Băng quay lại, cô hết hồn nhìn theo hướng khác.
- À..quần áo chị mua mới trong tủ..em xem cái nào thích thì mặc..còn nữa..ko phải vì chị em mà chị nhân nhượng nhé..trên lớp là trên lớp..chúc em ngủ ngon- Băng Băng nháy mắt quay đi. Thiên Anh đứng hình, đêm nay mất ngủ a, thật quá xinh đẹp, cô đi đến chiếc tủ, mấy chục bộ quần áo, xem xem, rồi mỉm cười, cám ơn thiên thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro