phần 2 : Xa Nhà
"Thiên Anh này, mẫu người cậu thích là gì?" Diễm Thy, bạn học của Thiên Anh, một cô gái có nét đẹp vùng quê, đôi mắt tinh nghịch, tóc đen dài, dáng người nhỏ nhắn, đang nhìn Thiên Anh, cô bạn đang cầm cặp đi trước mình.
"Này, sao cậu hỏi như vậy?" Thiên Anh quay lại, cười đá mắt hỏi.
"Thì hỏi để biết, không được sao?" Diễm Thy cười hỏi lại .
Thiên Anh cười cười nói:"Này, đừng nói là cậu thích mình nhé!"
"Xí!..đừng có mơ mộng a!" Diễm Thy chu mỏ.
"Này, tớ nói cho mà biết nhé..có mơ cũng không được đâu nha, biết chưa!" Thiên Anh choàng tay qua Diễm Thy, chọc chọc.
"Ai mà thèm cậu, tớ đường đường là hoa khôi đấy." Diễm Thy vươn vai tự hào.
"Ái chà..vậy thì tớ nói..tớ rất có cảm tình với người lớn tuổi hơn mình đó nên cậu không phù hợp điều kiện..từ vòng gửi xe ấy chứ" Thiên Anh chạy vòng vòng nói.
Diễm Thy:"Ah..ra là vậy.." buồn buồn quay mặt, nhưng vẫn nở nụ cười với Thiên Anh, Thiên Anh vô tư cứ thong dong vừa đi vừa nói huyên thuyên, cuối cùng hai bạn trẻ chia tay ai về nhà nấy.
Thiên Anh thì đang buồn suy nghĩ nên không để ý đến thái độ của Diễm Thuy. [Ngoại, sáng nay rất kỳ lạ, dù ngoài mặt rất bình thường, nhưng vẫn cảm thấy có cài gì đó sai sai] . Cô lại tự kiểm điểm, rõ ràng cả ngày hôm nay, mình đâu có gây sự với đứa nào , đang suy nghĩ lung tung, Bà Tám khều khều, cô lủi thủi cúi đầu đi theo bà, leo lên tấm ván trước nhà, cô không sợ ai chỉ sợ một mình bà.
"Thiên Anh này, bà có chuyện quan trọng muốn nói với cháu" Bà Tám nhỏ nhẹ.
"Dạ, bà bị sao vậy, cá hôm nay không bán được ạ hay lại cãi nhau với ai cháu xử đẹp ah" Thiên Anh oang oác nói lớn.
"Ngồi xuống...cái tính đó phải sửa đổi đi nghe chưa hả?" Bà Tám nói.
"Vâng.." Thiên Anh cúi đầu.
"Cuối tháng...con dọn đồ rồi đi đi" Bà Tám buồn nói.
"Hả!, Bà nói gì cơ..bà đuổi cháu đi..cháu xin lỗi..cháu hứa không đánh nhau nữa..cháu hứa không gây chuyện nữa!!" Thiên Anh quỳ xuống năn nỉ.
"Bà ơi!!"
"Ai bảo con đi luôn. Dọn đồ rồi lên thành phố sống, trên đó điều kiện tốt hơn rảnh lại về thăm bà." Bà Tám vuốt đầu Thiên Anh nói.
"Dạ, chuyện..chuyện là sao cơ ?" Thiên Anh ngừng khóc rên, bất ngờ hỏi lại.
"Năm xưa, gia đình con với gia đình bác Tiến rất thân thiết, sau khi ba mẹ con chẳng may qua đời, thì gia đình bác cũng muốn nhận nuôi con, nhưng bà không đồng ý, làm phiền người ta, nên nuôi con tới bây giờ. Con giờ lớn, nếu muốn có tương lai thì lên đó sống với bác Tiến và gia đình bác, ở đây với ngoại không có tương lai đâu con. " Bà Tám nhẹ giọng.
"Con không đi đâu hết !!!..ở với ngoại thôi" Thiên Anh khóc như mưa.
"Có tương lai hơn..con!" Bà Tám nói.
"Không!!..ở đây!!" Thiên Anh khóc.
"Tương lai con" Bà Tám nói.
"Không!!..con ở đây!!" Thiên Anh khóc.
"ĐI NGHE CHƯA".
"TAO HẾT VỐN VÌ NUÔI MÀY RỒI.." Bà Tám quát.
"D..ạ" Thiên Anh nín, mồm há hốc.
"Ngoan..sau này rảnh về thăm bà" Bà Tám dịu giọng.
"Dạ..con biết rồi..nhưng còn ngoại thì sao?" Thiên Anh biết không thay đổi được gì, liền lo lắng cho Bà Tám.
"Bà ở đây có tivi bầu bạn, có gì buồn tao qua nhà cậu, mợ con chơi..cứ đi đi..sau này kiếm tiến nhiều nuôi cái thân già này chứ" Bà Tám cầm tay Thiên Anh, cô cúi đầu, nghe theo thôi, biết sao bây giờ.
Hôm sau, Thiên Anh qua nhà Diễm Thy nói chuyện phải đi, Diễm Thy buồn bã, không nói được gì, chỉ dặn dò cô nhớ về thăm mình, hứa sẽ tiễn cô, nhưng Thiên Anh lại vươn vai, không cần ai tiễn, mắc công sướt mướt, cô không thích. Thế là, cuộc đời của Thiên Anh bước qua một trang mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro