Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 13



CHƯƠNG 12
Một ngày nữa lại trôi đi, Thiên Anh vừa xách cặp vừa cầm hộp sữa, ngày gì mà uống sữa cầm hơi vậy nè, sau khi chép 50 lần bài Sinh học thì tay chân cô run run, bây giờ đến cầm hộp sữa mà còn sợ rớt, đã vậy còn nhận chép dùm con bé lớp trưởng, vì nó phải đi họp hội mà mai lại có tiết, hơn nữa, lỗi này là do nó gây ra, nên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nó nên nhận phần trọng trách cao cả này thì hơn.Nhìn xấp giấy trên tay, tối nay lại phải lén lút chép, dù gì chị Băng Băng cũng là chủ nhiệm của nó mà.
- Nè, nhóc- Liên Vy vỗ vai, Thiên Anh giật mình quay lại
- Chị Vy à....em ko có tâm trạng đâu..
- Ồ..ngạc nhiên quá ta..em cũng có ngày hôm nay à..làm gì mà buồn..đi muộn bị phạt à?-Liên Vy nhìn nhìn Thiên Anh
- Ko phải..dù có bị chị hãm hại..thì em..Hạ Thiên Anh này..vẫn tới lớp đúng giờ đó nha- Thiên Anh nói rồi mút sữa
- Ồ..hay quá ta..thôi được rồi..tí về nhà nói..giờ chị phải đi rồi, nhóc về sau nha- Liên Vy cười tươi rồi chạy đi
- Á..ch..ị...ơi-Thiên Anh cắn răng, bóp chặt hộp sữa, trời ơi, ngày gì vậy nè, hôm nay mình đi bộ mà, đang tính nhờ chị ấy cho đi ké về, vậy mà đi mất tiu.
Rồi Thiên Anh đi nhanh về, cô chợt thấy Băng Băng đang nói chuyện với cô giáo dạy Sinh, thè lưỡi, chạy nhanh, chạy nhanh thôi, bị bắt gặp là chết luôn. Vừa nghĩ, cô vừa phóng như bay, tối nay tốt nhất giả ốm, nằm trong phòng vừa chép phạt vừa tránh gặp mặt chị Băng Băng thì hơn, ôi cái số của tôi.
Tối hôm đó, trong bữa cơm.....
- Mấy đứa thấy ngon ko..món này mẹ mới làm theo cách mới đó- bà Linh cười tươi, gắp một miếng gà qua cho Thiên Anh
- Dạ..con cám ơn ạ- Thiên Anh nhận lấy, tay vẫn còn run run, từ lúc về tới giờ cô "né" hoàn toàn với Băng Băng, nhưng ở chung một nhà, sao ko gặp được, thật khổ cái thân già mà.
- Hì..nhóc sao vậy, hôm nay chị thấy em kì kì đó nha- Băng Băng cười, rồi hỏi thăm, sáng gặp Thiên Anh được một lúc, rồi lúc về lại ko thấy đâu, hình như có ý tránh né cô thì phải, hay giận chuyện hồi sáng.
Thế là, một người thì sợ người kia đã biết được gì đó, còn một người thì sợ mình đã làm sai gì đó, nên bữa cơm cũng diễn ra dưới một bầu không khí ngượng ngùng.
- Dạ.ko có gì đâu ạ, hôm nay chị Vy ko về ăn cơm ạ?- Thiên Anh đánh qua chuyện khác
- À, con bé đi dự sinh nhật bạn rồi- bà Vy trả lời, Băng Băng nghĩ ngợi, hay Thiên Anh quan tâm tới Liên vy nên như vậy, thoáng buồn, rồi cô lại lặng lẽ ăn cơm, từ đó đến cuối bữa, chỉ mình bà Linh và ông Tiến nói chuyện, còn Băng Băng với Thiên Anh thì im lặng, điều này làm Thiên Anh càng lo sợ, hay chị ấy giận vì mình ko chịu nói thật ra, rồi bữa cơm cũng kết thúc.
Tối hôm đó, phòng Thiên Anh...
- " Thế giới sinh vật được phân loại theo các đơn vị nhỏ dần.."..rì..rì- Thiên Anh vừa đọc vừa chép bài, nhưng trong đầu toàn nghĩ về Băng Băng, cô ngừng bút."Hay mình đi nhận lỗi với chị ấy, biết đâu sẽ nhận được khoan hồng, còn hơn cứ như vầy, nhưng nói thật ra, chị ấy càng giận thì sao, giờ mình phải làm sao đây,huhuhuhu".
- À, biết rồi, đếm hên xui, đếm gạch vậy, nói..ko nói..nói..ko nói..nói.....KO NÓI- Thiên Anh nhướn mày.
- Hì hì, bỏ qua đi, chắc là đếm sai rồi, đếm cái khác, à, đếm sợi len màn cửa nè, ok, vậy đi, nói..ko nói..nói...ko nói..nói...ko nói.................NÓI- Thiên Anh cười cười," thấy chưa, trời còn bảo là nên nói mà, quyết định vậy đi, can đảm lên nào, đánh người chạy đi chứ đâu ai đánh người chạy lại"
Vậy, bây giờ, tình hình là có một người đang đứng trước cửa phòng một người, bắt đầu đếm.."tóc" xem nên gõ cửa hay đợi người bên trong tự bước ra, đưa tay lên, bỏ tay xuống, động tác cứ lặp đi lặp lại * au nghĩ nên sắm cho em ấy quả tạ mini cầm tập tạ luôn thể", ko những thế, người bên ngoài còn lấp ló, lúc thì cúi sát xuống khe cửa xem tình hình, lúc thì áp sát tai nghe tiếng động bên trong, khi lại nhìn qua ổ khóa, nếu ai ko biết, thì có thể bắt giam người này lại, vì hành động thực sự rất khả nghi. Sau nửa tiếng đắn đo, cuối cùng, người bên ngoài cũng có một hành động phá kỉ lục trong vòng nửa tiếng đó
- Cộc..cộc...ch..ị..chị Băng Băng ơi- Người ngoài hành tinh, à không, ngoài cửa ko ai khác, Thiên Anh, đang gõ cửa sau một hồi đấu tranh nội tâm thật phong phú.
- Ừ...chị ra liền đây, em đợi một chút- Người bên trong phòng, ko ai khác là Băng Băng, cô cũng đang ngồi vừa viết giáo án vừa suy nghĩ thái độ kì lạ của Thiên Anh, cũng muốn gặp Thiên Anh, nhưng ko biết nên nói gì đây, khi con bé cứ tránh mặt cô, thì lại nghe tiếng Thiên Anh gõ cửa, vừa mừng vừa lo, cô lên tiếng rồi đặt bút xuống, đi ra mở cửa phòng.
- Hì..có chuyện gì vậy, em vô đi
- Dạ..- Thiên Anh đi thẳng vô phòng, Băng Băng nhìn nhịn cười, sao tướng đi thẳng đơ vậy ta, nhẹ khóa phòng, cô cũng đi vào.
- Em ngồi đi, sao lại đứng đó- Băng Băng cười nói
- Dạ...- Thiên Anh ngồi xuống, lắp bắp
- Rồi, nhóc có chuyện gì nè- Băng Băng cũng ngồi xuống cạnh Thiên Anh
- Dạ..chuyện là..sáng nay...à ko..cả ngày hôm nay..có ai nói gì với chị ko?- Thiên Anh gãi đầu, ngập ngừng.
- Ừ..thì cũng có..nhưng cũng ko có gì quan trọng..chị là giáo viên mà..ngày nào chẳng có học trò hỏi này hỏi kia chứ?- Băng Băng trả lời, mắt ko rời khỏi Thiên Anh
- Mà em có biết điều lịch sự tối thiểu khi nói chuyện với người khác là phải nhìn người đối thoại ko hả nhóc- Băng Băng mỉm cười nói
- Dạ..chị..chị đừng hiểu lầm..em..thật ra em..- Thiên Anh quay lên, mắt chạm mắt với Băng Băng, luống cuống giải thích
- Hì, đúng rồi, phải như vầy chứ- Băng Băng cười nhìn Thiên Anh
- Dạ, ý em muốn hỏi chị là có ai nói gì về lớp mình ko ạ- Thiên Anh nói nhanh, tim đập thình thịch, chị Băng Băng đúng là tuyệt sắc giai nhân mà.
- À..cũng có, mà có chuyện gì à?- Băng Băng thắc mắc
- À..ko..có..à..mà cũng có..mà ai nói gì vậy chị?
- Hì, chị cũng đang tính mai nhắc lớp mình đây, lớp mình trong giờ Sinh hơi ồn ào thì phải, chiều nay, cô Hiền Diệu mới ý kiến với chị đó- Băng Băng cười hiền nói, Thiên Anh thở phào, ko nhắc " chính chủ", hên quá, trời vẫn còn thương mình, con hứa sẽ ko uống sữa hết tối nay, cảm ơn ông.
- Hì hì, dạ, vậy hả chị, em cũng thấy hơi ồn ào mà, hì hì- Thiên Anh cười tít mắt, bao nhiêu gánh nặng trên vai ko cánh mà bay đi đâu mất.
- Sao vậy? Muốn nói chuyện với chị chỉ để hỏi vậy thôi sao? Hay em có liên quan gì phải ko nè?- Băng Băng híp mắt thăm dò
- Ý..ko phải..tuyệt đối ko phải..ngàn lần..vạn lần ko phải...em chỉ muốn hỏi vậy thôi à- Thiên Anh cười toát mồ hôi, aizzzz, chị Băng Băng tinh ý quá, ở đây một hồi gây họa, tìm cách rút binh thôi.
- Hì, ừ, chị tin em mà, còn chuyện gì thắc mắc nữa ko, nhóc ngốc- Băng Băng cốc nhẹ vào trán Thiên Anh.
- Hì hì,ko có gì nữa đâu, em về phòng nhà, chúc chị ngủ ngon- Thiên Anh " được" cốc nên bay thẳng lên thiên đường, cười tươi hơn hoa.
- Ừ..em về ngủ sớm đi, mai gặp lại nha- Băng Băng nháy mắt, nụ cười cũng rạng rỡ hơn hẳn
Thiên Anh về phòng, sờ sờ trán, cười cười, rồi lại sờ sờ trán, lại cười, rồi rạng rỡ cầm bút, mặc dù chép phạt nhưng cứ như đang viết thư tình,lòng tràn ngập hoa hương. Còn người còn lại,vì đã giải đáp được thắc mắc trong lòng nên cũng tràn ngập nắng mai. Hiện tượng " sau cơn mưa trời lại sáng" lại tràn về khắp căn nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro