1
Gia đình chúng tôi có ba người con nhưng không hề trọng nam khinh nữ.
Từ nhỏ đến lớn, nếu mua cho em trai, mặc kệ nhiều ít, nhất định em gái cũng sẽ có một phần.
Đi công tác về, mẹ tôi nhìn em trai, em gái đang mở quà mà cười: "Ai cũng có, không cần tranh giành."
Tôi hâm mộ nhìn đồ chơi trong tay hai người họ, lấy hết can đảm hỏi: "Mẹ ơi, giày của con hỏng rồi, con có thể mua một đôi mới không?"
Giá không bằng số lẻ đồ chơi của họ.
Nụ cười trên mặt mẹ tôi lập tức thu lại, bà sờ mặt tôi nói: "Thất Kỳ, con là chị, con nên hiểu chuyện, tạm thời trong nhà không có nhiều tiền như vậy, chờ sau này có tiền sẽ mua cho con một đôi giày mới, được không?".
Tôi nhìn những ngón chân lộ ra ở mũi giày bị rách mà không thể nói nên lời.
Tôi đã nghĩ là do mình không đủ tốt nên bố mẹ không quan tâm tôi.
Vì vậy, tôi đã làm bài tập đến nửa đêm và dậy sớm mỗi ngày để kiểm tra lại.
Cuối cùng, tôi đã cải thiện điểm số của mình từ đứng giữa lớp lên đứng đầu lớp.
Khi tôi vui mừng trở về nhà với giấy mời của giáo viên, tôi thấy bố mẹ tôi đang tranh cãi xem ai nên đi họp phụ huynh của em trai và ai nên đi họp phụ huynh của em gái. "Tôi đi họp phụ huynh cho Hi Hi, Hi Hi nói, lần này muốn tất cả các bạn cùng lớp gặp bố."
" Dựa vào cái gì? Tôi có thể trước tiên tham gia họp phụ huynh cho Minh Húc, sau đó họp cho Hi Hi, ông đi họp làm cái gì, không bằng đi làm kiếm tiền? Còn ở đây tranh với tôi làm cái gì?"
Tôi niết giấy mời trong tay thật chặt, tôi nhỏ giọng cắt ngang lời bọn họ: "Ba, cô giáo của con nói, ngày kia sẽ có một cuộc họp phụ huynh..."
Người vừa nãy còn đang tranh cãi gay gắt đột nhiên quay sang nhìn tôi. "Thất Kỳ, ngày đó ba có việc không đi được. con là chị cả trong gia đình, vì vậy con có thể quản lý những việc nhỏ như họp phụ huynh, phải không?"
Khi cả nhà đi du lịch, bố tôi ôm em gái tôi, mẹ tôi ôm em trai tôi với vẻ mặt hạnh phúc.
Họ liên tục thay đổi vị trí và tạo dáng nhưng những cái nắm tay không bao giờ buông ra.
Còn tôi chỉ biết đeo ba lô, giơ điện thoại và chụp ảnh cho họ như một kẻ qua đường. Có người trong vòng bạn bè hỏi: "Nhà chú không phải có ba đứa nhỏ sao? Sao trong ảnh thiếu một đứa?"
Mẹ tôi sốt ruột: "Con không biết là máy ảnh chụp không được nhiều người sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro