Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3

“……”

Bùi Ý thấy Bạc Việt Minh biến sắc,cảm thấy có chút chột dạ.
 


Lần đầu tiên giả ngu, nghiệp vụ không thạo lắm, giống như không cẩn thận dùng sức quá độ đem đối phương dọa sợ rồi?
 
Chung quanh đám người hầu cũng chưa đoán được sẽ thấy cảnh khó có được này,trong lúc nhất thời nhịn không được khe khẽ nói nhỏ, thậm chí còn trộm cười.

Bị đẩy ngã trên mặt đất Bạc Quan Thành thấy Bùi Ý tỏ hai thái độ khác nhau, lập tức giận sôi máu.

Ban đầu là nghĩ kích thích Bùi Ý nổi điên kháng cự, mượn cơ hội tốt nhục mạ Bạc Việt Minh, kết quả đối phương không chút phối hợp đem người đẩy ngã trên mặt đất, còn lớn tiếng la hét ầm ĩ nói thật xấu,không thích?
 
Việc này mà truyền ra ngoài, anh ta ở Đế Kinh mặt mũi mất hết? Tự kê đá lên chân chính mình, còn chuyện gì so với chuyện này mà ghẹn trôi cục tức này?


Bạc Quan Thành biến sắc lại biến sắc, so với bảng màu còn nhiều sắc thái hơn .
 
Tiếng bước chân liên tiếp vang lên.

Dự định ban đầu, tiếp đãi ở phòng tiếp khách Bạc gia cùng Bùi Như Chương kết bạn, Bạc lão tiên sinh thấy trưởng tôn(cháu trai cả) ngã trên mặt đất,lập tức ra tiếng đuổi đám người hầu tụ tập đi, “Nhìn cái gì mà nhìn, đi làm việc!
Quan Thành, con không sao chứ? Mau đứng lên nhìn xem, té có bị thương không?”

Nói xong, liền ngầm có ý bất mãn mà liếc về phía ‘ đầu sỏ gây tội ’.

Đoàn người đã đứng thật xa  mà vẫn nghe thấy được Bùi Ý kia mở miệng nói lời chán ghét.

Dám ở địa bàn Bạc gia làm trưởng tôn(cháu trai cả) ông yêu thương nhất ngã xuống? Nếu không phải lợi ích Bạc, Bùi hai nhà liên hôn hợp tác có lợi lớn,ông nhất định phải sai người đem Bùi Ý  không phân rõ đúng sai ra khỏi Bạc gia!

Bùi Ý nào chú ý đến Bùi lão tiên sinh có ảnh mắt không tốt nhìn mình? Cậu thủy chung giả bộ ngốc tiếp, cố ý đứng sau Bạc Việt Minh giấu hai tay vò vò tránh ánh né.

Bạc Việt Minh nhận thấy được thiếu niên bên người làm động tác rất nhỏ đó,lại cùng lão tiên sinh nói chuyện dăm ba câu, dưới đáy mắt tựa như có ánh sáng nhàn nhạt.

Hắn đem cái ly để xuống, đứng dậy hơi hơi bảo vệ Bùi Ý, “Bùi tiểu thiếu gia nhất thời nổi hứng náo loạn cùng anh cả, có thể có chuyện gì?”

-Con một đôi mắt...

Bạc lão tiên sinh bất mãn tính nói về đôi mắt của nhị tôn tử, nhưng ngại có người ngoài ở đây, kịp thời ngừng lại.

Bạc Việt Minh nghe ra ý định của ông, hơi không thể khống chế mà cười nhạt, “Ông lo lắng là đúng nhưng vẫn là gọi bác sĩ đến triểm tra cho anh cả, lỡ như té bị thương chân hoặc tệ là bị thương ở bộ phận quan trọng, kia hẳn là thêm một người tĩnh dưỡng ở nhà.”

Lời này vừa nói ra, mọi người Bạc gia sắc mặt thiên biến vạn hóa.

Từ khi Bạc Việt Minh tai nạn xe cộ bị thương, Bạc lão tiên sinh liền lấy cớ 'dưỡng bệnh ’ mạnh mẽ lấy từ tay hắn các hạng mục hắn đảm nhiệm, xong liền giao ngay cho Bạc Quan Thành.

“Ông, ông đừng lo lắng, con không có việc gì.” Bạc Quan Thành sớm từ trên mặt đất bò lên.

Hắn đối với Bùi Ý sớm tức giận đến ngứa răng, nhưng lại không nghĩ lần này tỉ mỉ lên kế liên hôn tự nhiên hỏng ngang, đành phải dùng sức duy trì sự nhã nhặn trên mặt.

-Bùi đổng,con thấy Bùi tiểu thiếu gia còn rất thích Việt Minh, vừa mới còn ôm không chịu buông tay.

Một câu liền đem đề tài dẫn sự chú ý sang cậu.

Bùi Như Chương giả vờ kinh ngạc, “Phải không?”

Bạc lão tiên sinh cùng phối hợp, thuận thế có bậc thang đi xuống tiếp: “Việt Minh, hai nhà liên hôn đã thương lượng định kĩ lưỡng xong rồi, từ hôm nay trở đi, Bùi tiểu thiếu gia liền dọn đến đây ở."

“Hai người các con tiếp xúc dần thích ứng, chờ con đôi mắt khỏi hẳn, lại chọn một ngày tốt lãnh chứng kết hôn.”

Ngươi một câu ta một lời mà phối hợp, đều là cáo già như nhau.

Bùi Ý nghe thấy Bạc lão tiên sinh'cưỡng chế ’ yêu cầu, dù không lên tiếng mà nhìn về phía mắt Bạc Việt Minh.

Vẫn tưởng rằng Bạc Việt Minh còn muốn phản đối vài câu, không lường trước hắn cư nhiên không một phản ứng:

-Nếu ông cùng các vị trưởng bối đều thương lượng xong,liền như vậy đi.

Người mang ý xấu nghe thấy lời này,không hẹn cùng mà lộ ra tươi cười.

-Các con hai người trẻ tuổi một mình mà tâm sự, Bùi tổng,mời đi thưởng một gụm trà?

-Đương nhiên, cầu mà không được.

Đoàn người tới nhanh đi nhanh, hoa viên hậu viện to lớn bỗng chốc yên tĩnh lại.
Bùi Ý nhìn chằm chằm bóng dáng đã đi xa, ở trong lòng yên lặng chửi thề.

Quả thật lại là truyện có lệ ép buộc cùng liên hôn thương mại.

Hợp tác hiệp nghị một khi ký tên thành công,hai đương sự liền không còn tác dụng.

Đột nhiên, Bạc Việt Minh đột nhiên xoay người nhích lại gần, Bùi Ý theo bản năng mà muốn kéo ra khoảng cách, nhưng phần eo phía sau bị bàn chặn lại.

-loảng xoảng-

Bị ép tới mặt bàn phát ra một chút tiếng vang, Bùi Ý  nửa bước không thể di chuyển, trước mặt là Bạc Việt Minh chợt dừng bước chân lại, rũ xuống ánh mắt như có như không ở trên mặt hắn mà nhìn cậu hoảng sợ.

Hai người cách thật sự gần, bị vây quanh Bùi Ý tựa hồ còn có thể nghe tiếng hít thở của Bạc Việt Minh.

Thoang thoảng gửi thấy hương gỗ mun, cho người ta một loại cảm giác nói không nên lời mới lạ, kia gương mặt không cảm xúc, bởi vì mắt mù mà mất đi ánh sáng, để ý nhìn kỹ, tuấn mỹ đến đủ để cho người choáng ngợp không kịp thở.

Bùi Ý đối Bạc Việt Minh mất tiêu cự ở đôi mắt màu lam, nín thở duỗi tay ở trước mặt hắn mà liên tục quơ quơ.

Bạc Việt Minh tựa hồ cảm giác được cái gì, bình tĩnh lên tiếng, “Bùi Ý.”

Bị gọi tên đột ngột Bùi Ý nhanh chóng rút tay về,ở nơi không nhìn thấy hừ một tiếng.

-Vô luận cậu có nghe hay không hoặc không hiểu...

Bạc Việt Minh dừng một chút, bình tĩnh cất giấu nét mặt nghiêm khắc kháng cự, “Vừa mới làm  ra sự tình như kia và lời nói, về sau đều không được xuất hiện lần thứ  hai trước mặt tôi.”

“……”

Bùi Ý sửng sốt, chợt hiểu rõ nhướng mày.

Quả nhiên, nguyên tác 'vai ác' là không có khả năng tùy tiện bị một cái hôn, một câu nói  mua chuộc.

Hai bên trầm mặc giằng co trong chốc lát,biệt thự độc lập trong phòng liền đi ra một người nam  hơn 40 tuổi trung niên, ông ta nhanh chóng đứng yên trước mặt Bạc Việt Minh;“Nhị thiếu.”

Bạc Việt Minh phân biệt được âm thanh, đối phương là Bạc gia quản gia phân từ nhà chính,theo hắn từ khi hắn còn nhỏ đã giúp sử lý việc vặt trong biệt thự.

Bạc Việt Minh lùi về sau hai bước cùng Bùi Ý kéo ra khoảng cách:“Chú Khải, tôi vừa cần dùng gậy dò đường mà quên lấy, chú  dẫn tôi về thư phòng một chuyến.”

Chú Khải không xác định mà nhìn về phía Bùi Ý, “Kia này là Bùi tiểu thiếu gia...”

Bạc Việt Minh nhanh chóng dừng bước: “Đi thôi.”

Trang viên bốn phía đều có  người theo dõi, thường thường còn có người hầu đi ngang qua, không dễ dàng như vậy xảy ra chuyện.

Chú Khải  sợ mắt tật của Bạc Việt Minh không cẩn thận té ngã, vội vàng đi theo.

Đứng tại chỗ Bùi Ý chờ đến hai người vào phòng,chính mình ngồi xuống, cậu một chút cũng không cảm thấy bị lạnh nhạt, ngược lại hoàn toàn lý giải được Bạc Việt Minh có thái độ như vậy.

Ngu dại xứng mắt mù.

Này liên hôn rõ ràng là một loại nhục nhã, đối phương lúc này làm sao có tâm tình tốt đẹp.
-----
Trong tiểu biệt thực độc lập.

Chú Khải  đuổi đám người hầu lui, bước nhanh tới chỗ thư phòng cửa sổ sát đất đi đến,:“Nhị thiếu, người quyết định  lần này đồng ý liên hôn?”

Bạc Việt Minh nhẹ gõ một chút bệ cửa sổ, rõ ràng đối diện ánh sáng, nhưngtầm nhìn của hắn vẫn là giống bị che một tầng sương mù che đi:“Ván đã đóng thuyền,tôi phản đối nữa cũng chỉ là lãng phí miệng lưỡi.”

Hào môn liên hôn, trước nay đều là nắm giữ tài nguyên thương nghiệp và hợp tác đôi bên cùng lợi.

Nếu nói, Bùi gia là vứt bỏ Bùi Ý, đổi lấy ích lợi, bên này Bạc gia đại phòng(nhà con cả) trừ bỏ nhục mạ Bạc Việt Minh, càng muốn nhân cơ hội cắt đứt đường lui của hắn.

Dựa  vào kết hôn được thông gia giúp đỡ? Về sau lại đến cướp đoạt tranh quyền? Nghĩ đều không cần nghĩ.

Chú Khải hiểu rõ đại phòng kia cả nhà đều tính kế, phát bực lại đau lòng, “Nhị thiếu, chúng ta kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?”

“Không vội tại đây chỉ là nhất thời, làm cho bọn họ tự cho là thực hiện được, mới có thể thả lỏng sự đề phòng.” Bạc Việt Minh duỗi tay xoa hai mắt, “Chú Khải, bệnh viện bên kia đều an bài xong chưa?”

Việc cấp bách bây giờ của hắn đôi mắt.

Chú Khải hạ giọng, “Đã an bài tốt, bên ngoài đều chỉ nói đôi mắt của người có thể khôi phục lại rất thấp, bác sĩ Lâm bên nói nửa tháng sau.”

-Tốt.

Chú Khải nhớ tới ở trong hoa viên còn Bùi Ý, hỏi ý hắn: “Kia Bùi tiểu thiếu gia an bài thế nào?”

Bạc Việt Minh đột nhiên nhớ tới cái gì, yêu cầu, “Chú Khải, ngươi một lát đi theo cậu ta đến Bùi gia một chuyến, liền nói hỗ trợ lấy hành lý.”

Chú Khải sửng sốt:“Lấy hành lý?”

Bạc Việt Minh cảnh giác, “Nhân cơ hội tra xét một chút cậu ta ở Bùi gia thật sự như nào, vạn nhất cậu ta là người Bạc Quan Thành an bài ở chỗ tôi, đề phòng người vẫn tốt hơn.”

Tuy rằng Bạc Việt Minh hiện tại nhìn không thấy, nhưng Bùi Ý vừa mới ở trong hoa viên cử chỉ cùng hành động làm hắn cảm thấy có loại cảm giác kì lạ nói không nên lời .

Chú Khải nháy mắt lạnh giọng, “Tôi hiểu rồi.”
---

Trong hoa viên có bóng râm, gió thổi cỏ lay, cũng không oi bức.

Bùi Ý nhìn ly Bạc Việt Minh uống dư lại nửa ly cà phê, từ trên bàn cầm một miếng bánh quy nhỏ ăn đỡ thèm,đã hiểu rõ chuyện xuyên thư, cậu sở dĩ không có kháng cự đoạn liên hôn này nguyên nhân rất đơn giản:

Nguyên chủ ngu dại, thân phận giấy chứng nhận vẫn luôn bị trưởng bối Bùi gia cất giữ, càng là không có khả năng tự kiếm tiền, ở cái nơi này không có giấy chứng nhận cùng tiền tài liền khó sống ngoài xã hội, Bùi Ý mới đến liền muốn ‘ chạy trốn ’, cơ hồ là không có khả năng.

Cậu là muốn rời xa này hết thảy phân tranh, nhưng hiện tại không thể thể làm được.

Căn cứ theo nguyên tác miêu tả, nguyên chủ tiến vào Bạc gia về sau vẫn luôn rất ít ra khỏi cửa, Bạc Việt Minh tuy rằng đối nguyên chủ mặc kệ không quan tâm, nhưng trước sau không có khắt khe quá.

Bùi Ý chính là thích điểm ‘ bị làm lơ ’ để tự do sinh hoạt, cậu muốn âm thầm nương nhờ Bạc gia sự trợ giúp của tư bản mà tích lũy ít vốn , mới có thể lại tìm thời cơ thích hợp rời đi.

Đang nghĩ ngợi, quản gia thân ảnh lại lần nữa xuất hiện ở trong tầm nhìn của cậu.

Để tránh trước mặt người ngoài biết được, Bùi Ý vội vàng khẩn trương thay đổi sắc mặt, đem một nửa bánh quy còn lại chặt chẽ giấu ở sau lưng: “Tôi, của tôi.”

Chú Khải đối với cậu cảnh giác lại ngoan ngoãn híp đôi mắt nhỏ lại,giọng điệu nhẹ nhàng:“Tiểu thiếu gia đừng sợ, muốn ăn liền ăn, tôi chờ lát nữa theo người đi một chuyến đến Bùi gia, giúp người thu thập xong hành lý lại trở về.”

Tuy rằng biết Bùi Ý tâm trí không được đầy đủ, nhưng chú Khải vẫn là đem lý do nói ra.

“……”

Đi theo tới Bùi gia?

Xía, cậu đang tính thay nguyên chủ giải quyết chuyện cũ,thình lình có kẻ phá đám xuất hiện.

Bùi Ý siết bánh quy nhỏ đầu ngón tay nắm thật chặt, chợt ngoan ngoãn gật gật đầu, “Được.”
---
Đoàn người về tới Bùi gia , vừa lúc kịp bữa tối.

Qua tuổi 80 Bùi lão gia tử đang ngồi ở bàn ăn chủ chỗ chủ vị, bên cạnh Đặng Tú Á thấy chồng trở về nhà, vội vàng đứng dậy nghênh đón: “Như Chương, anh cuối cùng đã trở về,thế nào rồi?”

Nói, nàng liền chú ý tới chú Khải một gương mặtxa lạ: “Vị này chính là?”

-Vị này chính là Bạc gia quản gia nhà chính, Cao Khải.

Bùi Như Chương chủ động giới thiệu, nhân tiện hướng Bùi lão gia tử một đạo ánh mắt:“Cha, hai đều bàn xong, Cao quản gia là cố ý đi theo Tiểu Ý tới thu thập hành lý.”

Liên hôn đã bàn xong hết?

Bùi lão gia tử híp híp mắt, lấy ra một chút lễ nghĩa, “Cao quản gia, mời ngồi ăn cơm xong rồi thu thập?”

-Cảm ơn Bùi lão gia tử đã mời, nhưng Bạc nhị thiếu bên kia còn có việc, tôi liền không thể ở nơi này nhiều để trì hoãn.”chú Khải trả lời đúng mực, cũng xoay hỏi Bùi gia: “Xin hỏi tiểu thiếu gia phòng ngủ ở nơi nào? Tôi còn giúp đỡ người thu xếp lại hành lý.”

-Cao quản gia tự mình làm thế sao Tiểu Ý thu thập ổn?

Bùi lão gia tử không nhanh không chậm mà buông chiếc đũa, tránh cùng chú Khải đối diện.

Cùng lúc đó, Bùi Như Chương trên lầu hai ở góc hướng tới liếc một giây, lại nhanh chóng cùng vợ ra hiệu.

Đứng ở chính diện trung tâm Bùi Ý đem toàn bộ quá trình thu vào mắt rõ ràng, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Bùi thị vợ chồng vì danh dự, bên ngoài tuyên bố đem nguyên chủ trở thành con ruột mà nuôi, thường thường đem nguyên chủ trang điểm đến tuyệt đẹp, đưa tới yến hội để gia tăng mức độ đáng tin.

Lúc này nếu như bị chú Khải thấy nguyên chủ kia chỉ có căn phòng nhỏ đơn sơ, chẳng phải là tất cả đều lòi đuôi? Đang là tìm lí do từ chối đây.

Quả nhiên, Đặng Tú Á há mồm liên mồn nói, “Cao quản gia, ngươi là không biết thôi, nhà của chúng ta Tiểu Ý tâm trí không quá hoàn thiện, bình thường toàn nói trong phòng có bảo bối, ngay cả chúng ta người nhà đều nổi điên cáu kỉnh không cho vào.”

Chú Khải tìm tòi nghiên cứu tầm mắt dừng trên mặt Bùi Ý, lại nghe thấy Đặng Tú Á đề nghị:

-Tiểu Ý chỉ nguyện ý cho dì bảo mẫu vào, Cao quản gia, nếu không ngươi ở phòng khách ngồi đợi? Tôi kêu dì Trần vào thu thập.

-Đúng vậy, vẫn là tôi làm đi.

Bảo mẫu có nhãn lực tốt, bà ta nhanh chóng đi đến bên cạnh Bùi Ý : “Tiểu thiếu gia, chúng ta trước lên lầu thu thập đồ vật, đừng làm cho quản gia đợi lâu.”

Bùi Ý ngăn chặn nội tâm rét lạnh, chậm rãi gật đầu.

Trò hay còn ở phía sau, không vội ở tại đây phát sinh.

Chủ tớ hai người lên lầu hai, chỗ ngoặt từ phía đầu đi tới hướng cuối phòng nhỏ đi đến.

Xác nhận sẽ không bị người dưới lầu phát hiện khác thường, bảo mẫu trên mặt giả vờ hiền dịu tức khắc biến mất; “Ngươi thứ ngu ngốc có thể thu thập thứ gì? Mỗi ngày,đều gây phiền toái cho ta giải quyết.”

Bà ta đổi tới trước cánh cửa trước quen không kiên nhẫn, nhỏ giọng mắng, “Không bằng lúc trước trực tiếp ở bể bơi chìm chết!”

Vừa dứt lời, Bùi Ý thái độ sắc bén, đột nhiên đá văng cửa phòng.

-oành!-

Thình lình xảy ra đem bảo mẫu dọa sợ tại chỗ, hàm răng run run đều cắn vào đầu lưỡi, “Tê, ai nha!”

Bùi Ý lãnh tính liếc bảo mẫu, lập tức đi vào phòng ngủ nhìn về phía giường ngủ nhỏ.

Giờ phút này, giường chăn không di chuyển, trước khi ra cửa tháo xuống ngọc bội giờ đã không thấy bóng dáng.
-----
Hết chương 3
Gục ngã!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro