Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 3: Kí ức

Victor bước đi giữa con đường quen thuộc, nhưng hôm nay, mọi thứ bỗng trở nên khác lạ một cách kỳ quái. Bầu không khí bao trùm khu phố nhỏ vốn dĩ nhộn nhịp giờ lại yên ắng đến rợn người. Mọi tiếng động, tiếng người trò chuyện, và âm thanh từ xe cộ đều như tan biến vào không gian tĩnh lặng. Các căn nhà đứng lặng lẽ dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà, như thể chúng đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Dưới chân, mặt đường sẫm tối trở nên lạnh lẽo hơn, những vệt nắng cuối cùng mờ dần và bóng tối từ từ nuốt chửng mọi ngóc ngách.Victor khựng lại, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn khi mắt cậu quét qua khung cảnh ấy. Mọi thứ trông mờ nhạt hơn nhiều so với bình thường. Ánh sáng vàng cam của hoàng hôn dường như càng làm tăng thêm cảm giác xa lạ, mơ hồ, như thể cậu đang bước vào một thế giới khác, một thế giới được tạo ra từ ký ức và sự thiếu vắng của một điều gì đó quan trọng. Nơi này có vẻ kỳ ảo, nhưng đồng thời vẫn có một sự quen thuộc không thể chối bỏ, khiến Victor cảm thấy lẫn lộn giữa thực và ảo.Trong lúc đó, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau. Victor quay phắt người lại, tim như bị siết chặt bởi cảm giác kinh ngạc lẫn hy vọng. Cậu thấy một hình bóng quen thuộc, đứng cách đó không xa, lặng lẽ và im lìm. Người ấy quay lưng về phía Victor, nhưng cậu không cần nhìn thêm để biết đó là ai. Victor nhận ra ngay—đó là Xander, người anh trai mà cậu đã mất cách đây hai năm.Không suy nghĩ thêm gì nữa, Victor chỉ có một phản ứng duy nhất: cậu lao tới. Chân cậu chạy nhanh hết mức có thể, đôi mắt chỉ tập trung vào hình bóng của Xander. Nỗi hy vọng mạnh mẽ trong lòng cậu bùng lên, lan tỏa khắp cơ thể. "Có thể anh ấy vẫn còn sống," cậu tự nhủ, "Có lẽ vụ tai nạn ấy chỉ là một sai lầm, hoặc có lẽ đây chỉ là một cơn ác mộng." Những suy nghĩ ấy nhanh chóng lấp đầy tâm trí cậu, lấn át cả lý trí. Cậu phải tìm ra sự thật, cậu phải chạm được vào Xander lần nữa.Nhưng dù cậu có chạy nhanh thế nào, khoảng cách giữa hai anh em vẫn không rút ngắn lại. Cứ như thể Xander luôn cách Victor chỉ một bước chân, nhưng bước chân ấy là vô tận. Victor tiếp tục đuổi theo, trái tim càng lúc càng dồn dập, mồ hôi rịn ra trên trán. Cậu gọi tên anh trai, nhưng không nhận được phản hồi. Xander vẫn bước đi, không quay đầu, không dừng lại, cứ thế dẫn dắt Victor đi sâu hơn vào con đường.Đột nhiên, Xander dừng lại ngay trước mắt Victor, nhưng trước khi cậu có thể với tới, ánh sáng trắng chói lòa bao trùm lấy cảnh vật, khiến mắt Victor bị mờ đi trong khoảnh khắc. Cậu nhắm chặt mắt, cố gắng chống lại cảm giác choáng váng.Khi mở mắt ra, Victor nhận ra mình đang nằm trên giường, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp và nhịp tim đập mạnh. Cậu vừa thoát khỏi giấc mơ, nhưng cảm giác về sự mất mát vẫn in hằn trong tâm trí, như một vết thương chưa bao giờ lành. "Lại là giấc mơ đó," Victor lẩm bẩm, cố gắng trấn an bản thân. Nhưng sự thật là cậu vẫn chưa thể buông bỏ niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng Xander vẫn còn đâu đó, vẫn tồn tại ở một thế giới khác mà cậu chưa thể chạm tới.Victor ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ. Bầu trời sáng đã chuyển sang xanh lơ, và khu phố đã sống dậy với sự náo nhiệt thường ngày. Cậu thở dài, lấy lại bình tĩnh, rồi chuẩn bị đi học như mọi ngày. Con đường đến trường vẫn tấp nập người qua lại, tiếng còi xe và âm thanh từ các cửa hàng xung quanh dần trở nên quen thuộc. Nhưng trái tim Victor dường như vẫn chìm đắm trong thế giới mờ nhạt của giấc mơ. Cậu cứ nghĩ về Xander, về hình bóng mà cậu không thể với tới.Trong lớp học, Victor ngồi yên lặng ở góc bàn, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía bảng, nhưng thực chất cậu không hề chú ý tới bài giảng. Tâm trí cậu quay cuồng với những suy nghĩ về giấc mơ sáng nay, về hình ảnh Xander hiện ra trước mắt cậu, rồi lại vụt biến mất. Nỗi hy vọng của Victor mỗi ngày một mờ dần, và sự đau đớn của mất mát lại càng thêm sâu sắc."Hai năm rồi..." Victor lẩm bẩm, đôi mắt cậu chìm vào quá khứ. Hai năm trước, đó là ngày định mệnh khi Xander rời bỏ cậu mãi mãi. Mọi thứ hôm ấy dường như bình thường như bao ngày khác. Victor và Xander, hai anh em chỉ cách nhau một tuổi, thường cùng nhau đi về sau giờ học. Họ giống nhau đến nỗi ai nhìn cũng có thể đoán được họ là anh em. Cả hai đều có mái tóc đen dày, nhưng đôi mắt của Xander lại là màu nâu đậm, gần như ánh đỏ khi phản chiếu ánh sáng, trong khi mắt Victor là màu đen thẳm với chút ánh tím. Tính cách của họ lại hoàn toàn trái ngược. Xander năng động, vui vẻ, luôn biết cách khiến mọi người xung quanh mỉm cười, đặc biệt là Victor. Những câu chuyện mà Xander kể luôn đầy ắp sự lạc quan và hy vọng, như thể anh luôn cố gắng mang lại hạnh phúc cho người khác, đặc biệt là em trai của mình.Nhưng tai nạn xảy ra quá nhanh. Xander mải mê kể một câu chuyện nào đó, cậu chạy phía trước Victor, và ngay trước mắt cậu, một chiếc ô tô màu đỏ lao tới, đâm thẳng vào người anh trai. Victor chưa kịp phản ứng, chỉ đứng nhìn trong sự kinh hoàng khi Xander ngã xuống. Đó là khoảnh khắc cuối cùng cậu thấy nụ cười của anh trai. Cha mẹ của họ đã rời khỏi nước từ lâu, bỏ lại hai anh em tự chăm sóc lẫn nhau. Victor và Xander cùng học, cùng làm thêm, tiết kiệm từng đồng để sống qua ngày. Nhưng số tiền mà họ tích lũy được cuối cùng lại chỉ đủ để lo cho tang lễ của Xander. Cha mẹ không hề xuất hiện, không một lời thăm hỏi, như thể họ đã hoàn toàn bỏ quên hai anh em.Sau cái chết của anh trai, Victor chìm trong sự cô đơn tuyệt vọng. Mỗi ngày trôi qua là một chuỗi những ký ức đau đớn về Xander, và những giấc mơ về khu phố trống rỗng, nơi hình bóng Xander mãi mãi xa khuất, trở thành nỗi ám ảnh không thể thoát ra. Cậu sống trong sự mơ hồ giữa thực tại và quá khứ, nơi tình yêu thương của gia đình chỉ còn là những ký ức tươi đẹp nhưng đã quá xa vời.Tiếng gõ nhẹ lên lưng khiến Victor giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cậu quay lại và bắt gặp ánh mắt của Redel, người bạn hiếm hoi từ thuở nhỏ. "Suy tư gì đấy, Vic?" Redel hỏi, cười cười.Victor khẽ thở dài, trả lời ngắn gọn: "Không có gì đâu, đừng làm phiền tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro